Convert & Edit: Shu
Support: Namca
Chương 3
Ban đêm, phủ Tướng quân.
Trạc Nguyệt ngồi ở trên cây, ngửa đầu uống một hớp rượu. Trong viện, bóng trăng đong đưa, có một người đạp lên ánh trăng mà tới, rồi dừng ở dưới gốc cây đa lớn.
“Có rượu cho ta không?”. Tô Mục vừa dứt tiếng, trên cây chợt ném xuống một bầu rượu, rơi trực diện xuống mặt hắn. Tô Mục tiếp lấy, cười một tiếng: “Ngươi đây là muốn hành thích trẫm”.
“Chính là muốn hành thích ngài”. Trạc Nguyệt nói: “Cho ngài một bình rượu độc, uống đi”.
Lời này nếu đổi lại là người khác nói, không biết đã sớm chết bao nhiêu lần, nhưng Tô Mục coi như đã thành thói quen, chỉ cong cong khóe miệng, liền ngửa đầu uống một hớp rượu, ngay sau đó dùng một đạo khinh công, xoay mình lên cây ngồi xuống bên cạnh Trạc Nguyệt, hắn mỉm cười thỏa mãn nhích về phía nàng: “Có chết cũng phải chết bên cạnh ngươi”.
Trạc Nguyệt tát hắn một cái rồi đẩy ra, đôi mắt phản chiếu trời đêm trong vắt nhìn chằm chằm Tô Mục: “Trời đất thật tàn nhẫn, lại để cho ta gặp một chủ nhân như ngươi”. Trạc Nguyệt ngửa đầu nhấp một ngụm rượu sầu.
Nhưng Tô Mục lại cười một tiếng, lúc này mới hơi ngồi thẳng người nói: “Trời cao nhân từ biết bao, lại để cho ta gặp một Trạc Nguyệt độc nhất vô nhị trên thế gian này”.
Thanh âm của hắn trong trẻo, khiến nàng không thể không quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn giơ bầu rượu hướng về mặt trăng ở phía xa xa, tựa như đang mời minh nguyệt cùng thưởng rượu. Kính trời đất một ly, hắn ngửa đầu uống rượu, yết hầu nhẵn bóng chuyển động, dường như ánh trăng càng làm cho góc nghiêng của hắn thêm hoàn mỹ.
Con ngươi Trạc Nguyệt khẽ lay, trong phút chốc, nàng phát hiện con tim mình đập nhanh một cách kỳ lạ. Trạc Nguyệt lập tức dời tầm mắt không nhìn hắn nữa.
Nàng là thanh kiếm mà một tiên nhân đã để lại nhân gian trước khi quy tiên, tiên nhân nói, sau khi ông ấy quy tiên, nhân duyên sắp đặt cho nàng gặp người nào đầu tiên thì đó chính chính là vị chủ nhân tiếp theo của nàng.
Trạc Nguyệt đợi không biết bao nhiêu năm, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày không khí trong mộ thất lưu chuyển, lúc ấy, không thể nói là trong lòng không kích động, nhưng người này lần đầu thấy nàng đã nắm lấy chuôi kiếm, tiếp đến chính là vô cùng kinh ngạc và xúc động, vậy mà ngay tại thời điểm nàng định hiện thân...Hắn lại thở dài:
“Chỉ được vẻ bên ngoài mà thôi”.
Chủ nhân tiếp theo đã được định sẵn của nàng, sau khi nhìn thấy nàng lại nghĩ rằng nàng vô dụng mà ném trở lại vào trong quan tài...
Tâm trạng của Trạc Nguyệt lúc đó, cũng có thể nói khá là đa dạng.
Nàng vốn định không nhận tên chủ nhân này.
Nhưng ai ngờ được hắn lại nằm vào trong quan tài! Định chết ở trên người của nàng! Việc này...nàng sao có thể nhẫn nhịn...
Sau khi bị hất văng ra khỏi quan tài, nhìn hắn thực sự rất đáng thương, nàng không cứu hắn, hắn nhất định sẽ chết, cho nên nàng mới cứu hắn. Nhưng chính vào thời điểm nàng định cứu hắn thì nhìn thấy trên người hắn có đeo ngọc bội chạm khắc hoa văn hình rồng, đoán ra được thân phận của hắn, vì vậy mới đi theo.
Ban đầu, mục đích nhận chủ nhân của nàng không hề đơn giản.
Rất nhiều năm về trước, nàng muốn cùng tiên nhân tu thành tiên, nhưng sau đó, tiên nhân lại để nàng ở lại nhân gian, nói rằng đạo hạnh của nàng chưa đủ, phải tiếp tục tu luyện mới có thể đạt thành chánh quả. Trạc Nguyệt nghĩ, trên thế gian này, không nơi nào tu luyện tốt hơn hoàng thất. Nếu ngày sau Tô Mục trở thành hoàng đế, long khí trên người hắn cũng có thể giúp tu vi của nàng ngày một tăng nhanh.
Vì vậy, nàng giúp hắn đoạt lại giang sơn, có thể sớm tối cùng chung sống với hắn, nhưng nàng dần dần phát hiện, tâm tư của mình đã không còn như lúc trước.
Nàng bắt đầu không còn mong muốn được trở thành tiên, không còn ý nghĩ sẽ gặp lại tiên nhân trước kia. Nàng đã từ từ thích tên nam nhân vô cùng xinh đẹp này.
Thứ tình cảm gọi là “thích” này, đối với một linh vật như nàng mà nói là một thứ quá xa xỉ, tuyệt đối không nên có.
Bình luận facebook