Chương 10
Thẩm Như Như hiển nhiên bị dọa xém tắt thở, hai chân gắt gao kẹp ngang hông Chiêu Hoa, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, vững vàng đu lên người hắn: "A! A! Trời ơi! Ghê tởm quá! Nhiều sâu bọ quá đi! Sao lại nhiều thế này!"
"Ồn chết đi được!" Rốt cuộc Chiêu Hoa cũng nhịn không được mắng nàng một câu, "Còn kêu nữa ta ném ngươi vào đó."
Thẩm Như Như quả nhiên ngừng nháo trong nháy mắt, cắn chặt môi, hai mắt mở to, ngấn lệ mông lung nhìn mặt Chiêu Hoa: "Ngươi không sợ phải không?"
Chiêu Hoa chịu đựng buồn bực, Thẩm Như Như bám lên người hắn tư thế này tạo cho hắn không ít gánh nặng, hắn cắn chặt hàm răng, gân xanh trên trán nổi lên hết.
Ban nãy hắn nghĩ gì chứ, dạng nữ nhân thấy sâu bọ liền la thất thanh này, lòng dạ có thể sâu đến đâu?
"Không phải ngươi đã học giã thuốc hết hai mươi năm sao?" Chiêu Hoa nghe thấy bản thân mình kìm nén cảm xúc, vừa rút kiếm vừa hỏi nàng, "Con nhện, không phải cũng là một vị thuốc sao? Ngươi sợ cái gì!" Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Như Như liền biện minh: "Dù có là nhân sâm đi nữa thì một lúc ập ra nhiều như vậy cũng rất dọa người đó biết không?" Thái Hi kiếm trong tay Chiêu Hoa đã ra khỏi vỏ, kim quang chợt sáng, đám nhện rậm rạp trước mặt thoáng chốc liền tan thành mây khói.
Thẩm Như Như ôm Chiêu Hoa thật chặt, vùi đầu vào hõm cổ hắn, hấp thu cảm giác an toàn hắn mang tới, đến khi âm thanh huyên náo xung quanh biến mất hồi lâu, nàng mới thoáng buông lỏng một chút: "Giải quyết xong chưa?"
"Ngươi nói xem?"
Tra Thái Hi kiếm vào vỏ, mới vừa nãy vận pháp lực, khí tức hắn mất một đêm mới bình phục giờ lại loạn lên, nọc độc trên vai hình như phát tác, người hắn hơi run run, nhưng theo bản năng lại kìm nén cơn đau.
Yếu thế trước mặt người khác, không phải là tác phong của Chiêu Hoa thái tử.
Nhưng mà Thẩm Như Như vẫn cảm giác được, nàng nhảy từ trên người Chiêu Hoa xuống, đầu tiên là nhìn trước nhìn sau một cái, thấy đám nhện toàn bộ biến mất, lúc này mới quay đầu lại ngăn chặn vết thương trên vai Chiêu Hoa, ra vẻ muốn cởi vạt áo hắn ra....
"Làm gì vậy?" Chiêu Hoa bắt được tay nàng đang giữ vạt áo hắn.
"Ta giúp ngươi chữa thương mà." Do ban nãy nàng thất thố, làm hại hắn bị nọc độc phát tác, y thuật của nàng tuy không tốt, chỉ giỏi giã thuốc, nhưng xử lý ngoại thương đơn giản nàng vẫn biết. Nàng hất tay Chiêu Hoa ra, không nói lời nào đem vạt áo hắn vạch ra, từ đầu vai vạch thẳng đến ngực.
Hôm qua Ma Xà đã cắn thủng vai Chiêu Hoa, nọc độc khiến cho xung quanh vết thương tím đen, mới vừa rồi hắn vung kiếm, vết thương vốn đã cầm lại rách ra chảy máu.
Thẩm Như Như nhướng mày một cái, nắm bả vai hắn, môi dán lên.
Thật ra, đầu vai của Chiêu Hoa vì nọc độc rắn mà đã đau đến chết lặng, nhưng khoảnh khắc môi Thẩm Như Như dán lên, hắn vẫn nhịn không được lùi về sau một bước, làm như phải bỏng đến nơi vậy: "Ngươi..."
"Đừng động!" Thẩm Như Như tức giận bắt hắn trở lại, "Ta cũng đâu phải chiếm tiện nghi của ngươi, ta là đang trị thương cho ngươi." Nàng trừng mắt với Chiêu Hoa, "Hôm qua cũng hút qua một lần rồi, có lần một sẽ có lần hai, ngươi thẹn thùng cái gì?"
Ngày hôm qua cũng từng hút qua?
Hắn cũng không biết nha!
Chiêu Hoa kinh ngạc nhìn Thẩm Như Như, nhưng đến khi nàng giúp hắn hút máu đen trên vết thương lần nữa, hắn lại không nháo loạn nữa.
Người ta là nữ tử mà cũng bình thản thoải mái như vậy, hắn lại vòng vòng vèo vèo, trái lại giống như thua người ta cả một đoạn dài....Hắn khống chế được thân thể mình, lại không khống chế nổi ánh mắt mình, nhịn không được đưa mắt dừng trên gò má của Thẩm Như Như đang chuyên tâm hút máu đen cho hắn.
Nàng rốt cuộc là người như thế nào...
Một chút sâu bọ đã sợ đến như vậy, nhưng đối diện với vết thương đáng sợ trên vai hắn, máu độc kinh người, lại không một chút khiếp đảm, không tiếc dùng loại phương thức này để giúp hắn.
Lá gan... cũng khá lớn.
Hút hết máu độc trên vai Chiêu Hoa, Thẩm Như Như mất một phen vất vả, mới nôn toàn bộ máu tanh trong miệng mình ra, nàng xé một mảnh y phục sạch sẽ của mình xuống, lau lau bả vai hắn, băng bó đơn giản: "Lần đầu tiên ta chữa thương cho người khác thế này, thái tử yếu đuối, cái mạng này của ngươi nhặt lại thật đáng giá."
Hắn nhìn gò má nàng, lông mi vừa mảnh vừa dài, gò má có hơi đầy đặn, khiến người ta muốn đưa tay bóp bóp một cái. Hắn phát hiện, bản thân mình hiện tại kỳ quái là không còn tức giận với mấy lời bất kính của nàng. Hắn xoay đi chỗ khác, định không để ý tới nàng, bỏ qua tật nhanh miệng của nàng.
Nhưng miệng hắn như không nghe hắn khống chế, hắn nghe thấy mình hừ lạnh một tiếng, nói: "Có thể thân mật tiếp cận Bổn vương như thế, ngươi cũng là người đầu tiên trên đời, cái mạng này của ngươi, thế nào cũng thật đáng giá rồi."
Hả...
Chiêu Hoa có chút ngẩn ra, hắn biết, mình bình thường không thích nhượng bộ ai, nhưng thời điểm ban nãy, hắn thực sự muốn nhượng Thẩm Như Như....
Tại sao... không kìm chế được... liền phun ra mấy lời như vậy...
Hắn sao lại, độc miệng như vậy?
Quả nhiên, Thẩm Như Như lại tức giận trợn mắt nhìn hắn: "Không có đại phu nào cứu người, cứu đến uất ức như ta thế này, mới vừa cứu ngươi xong liền bị ngươi sỉ vả." Tựa như báo thù, Thẩm Như Như vỗ mạnh một cái lên vết thương đã băng bó của hắn. "Mặc quần áo tử tế vào, đỡ phải quay đầu liền nói ta nhìn ngươi, chiếm tiện nghi gì của ngươi."
Khóe miệng Chiêu Hoa động một cái, muốn giải thích những lời ban nãy không phải hắn cố ý, nhưng mặc cho hắn há miệng mấy lần, lời giải thích này làm thế nào cũng không nói ra được.
Hắn... trong cơ thể giống như có một cỗ sức mạnh, đang ngăn trở hắn trao đổi thiện ý với Thẩm Như Như.
Hắn đang buồn bực, lúc này phía trước lại truyền đến một tiếng rõ ràng:
"Á..."
Chẳng qua so với ban nãy, thì bây giờ tiếng thét kinh hãi của Thẩm Như Như đã kìm nén hơn nhiều.
Chiêu Hoa ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từ con đường mòn rừng rậm mông lung phía trước, có một bóng đen to lớn chầm chậm đi ra, tám cái chân chống đỡ trên đất, động tác nhẹ nhàng vô cùng, nhưng bởi vì quá yên lặng không một tiếng động mà có chút đáng sợ.
Đây lại là một con nhện... cực kỳ to lớn.
Bình luận facebook