Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 184
Nhà họ Lý có thể tùy ý tiêu diệt nhà họ Lâm, nhưng đối mặt với Quân Tường, nhà họ Lý đành phải quỳ xuống nhận lỗi…
Lâm Ngôn Niên không dám nghĩ tới nữa, quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run lên.
“Tôi vốn dĩ muốn bỏ qua cho cậu, nhưng chính cậu lại muốn đâm đầu vào chỗ chết”, Quân Tường nói.
Lý Uy nắm chặt tay, căm ghét nhìn gã đàn ông tóc đuôi sam đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh.
“Ồ, phải rồi, người anh hai cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng bị tôi phế bỏ cánh tay rồi”.
Mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Lý Uy càng tuôn ra nhưtắm.
Hắn ta cúi đầu, run rẩy không dám nói lời nào.
“Cậu xem, tôi cũng chỉ muốn một cánh tay của cậu, có hợp lý không?”, Quân Tường nói với giọng điệu thương lượng.
Khuôn mặt Lý Uy lập tức biến sắc, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin anh tha cho tôi, tôi lần sau không dám nữa .
Lâm Tiêu trợn to hai mắt, nhìn Lý Uy đang quỳ xuống cầu xin, vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng cô ta ở trong xe, thật sự nhìn rất rõ.
Lý Uy quả thực đang quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy dài, cầu xin Quân hãy buông tha cho hắn ta.
Nhưng…
Lâm Tiêu vẫn khó lòng tiếp nhận nổi.
Nhà họ Lý tuy không phải là một gia tộc lớn ở thành phố Giang Dương nhưng cũng coi như danh gia vọng tộc.
Bình thường ai nhìn thấy ba anh em nhà họ Lý cũng phải mềm mỏng mấy phần, cho nên ba anh em bọn chúng cực kỳ hống hách ngang ngược.
Mà bây giờ.
Lý Uy – người đã nghiền nát Lâm Ngôn Niên như một con chó chết, nhưng bây giờ cũng chẳng kém phần long trọng khi phải đối mặt với Quân Tường.
“Tôi ghét nhất người khác cò kè mặc cả, nếu vậy thì phê’ cả hai cánh tay đi!”
Quân Tường đứng dậy và nói với Trần Nộ: “Anh hai là Doanh Tiêu hạ thủ, em út đến lượt anh”.
Lúc đi ngang qua Lâm Ngôn Niên, Quân Tường còn nói: “Cả hắn ta cũng chặt gãy đi”.
Lý Uy nhìn Trần Nộ oai phong như một ngọn núi, chậm rãi bước đến.
Thân thể vội vàng bò ra phía sau: “Đừng, đừng, anh đừng làm hại tôi…”
“Anh rể, anh rế, anh mau cứu em đi…”, Lý Uy hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng Vũ Siêu chỉ nhắm chặt mắt, không dám ngẩng đầu lên.
Trần Nộ đi đến bên cạnh Lý Uy, khuôn mặt chất phác hiện lên sự nghiêm túc: “Cậu yên
tâm, tôi ra tay rất nhanh, không đau đâu”.
Lý Uy: “A…”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Trần Nộ bắt đầu ra tay.
“Còn không đi, đợi nhà họ Lý lo bữa tối cho à?”, Quân Tường đến trước xe hơi, nhìn Lâm Tiêu nói.
Lâm Tiêu lúc này mới hoàn hồn, xuống xe, theo Quân Tường rời khỏi sân nhà họ Lý.
Lâm Tiêu ngập ngừng một lúc, cắn răng nhìn Quân Tường
nói: “Tôi có thế cầu xin cậu, xin cậu chiếu cố cho nhà họ Lâm được không?”
Quân Tường quay đầu lại:
“Hở?”
Lâm Tiêu mở miệng nói: “Cậu hại nhà họ Lý, nhà họ Lý không thể báo thù cậu, nhưng nhất định sẽ điên cuồng trút giận lên đầu nhà họ Lâm…”
“Cho nên, cậu có thế cứu nhà họ Lâm lần này không?”, Lâm Tiêu cắn môi nói.
“Nhà họ Lâm sống chết như thế nào, liên quan gì tới tôi?”,
Quân Tường lạnh lùng liếc Lâm Tiêu.
Lâm Ngôn Niên không dám nghĩ tới nữa, quỳ rạp trên mặt đất, thân thể run lên.
“Tôi vốn dĩ muốn bỏ qua cho cậu, nhưng chính cậu lại muốn đâm đầu vào chỗ chết”, Quân Tường nói.
Lý Uy nắm chặt tay, căm ghét nhìn gã đàn ông tóc đuôi sam đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh.
“Ồ, phải rồi, người anh hai cậu vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng bị tôi phế bỏ cánh tay rồi”.
Mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Lý Uy càng tuôn ra nhưtắm.
Hắn ta cúi đầu, run rẩy không dám nói lời nào.
“Cậu xem, tôi cũng chỉ muốn một cánh tay của cậu, có hợp lý không?”, Quân Tường nói với giọng điệu thương lượng.
Khuôn mặt Lý Uy lập tức biến sắc, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin anh tha cho tôi, tôi lần sau không dám nữa .
Lâm Tiêu trợn to hai mắt, nhìn Lý Uy đang quỳ xuống cầu xin, vẻ mặt không thể tin được.
Nhưng cô ta ở trong xe, thật sự nhìn rất rõ.
Lý Uy quả thực đang quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy dài, cầu xin Quân hãy buông tha cho hắn ta.
Nhưng…
Lâm Tiêu vẫn khó lòng tiếp nhận nổi.
Nhà họ Lý tuy không phải là một gia tộc lớn ở thành phố Giang Dương nhưng cũng coi như danh gia vọng tộc.
Bình thường ai nhìn thấy ba anh em nhà họ Lý cũng phải mềm mỏng mấy phần, cho nên ba anh em bọn chúng cực kỳ hống hách ngang ngược.
Mà bây giờ.
Lý Uy – người đã nghiền nát Lâm Ngôn Niên như một con chó chết, nhưng bây giờ cũng chẳng kém phần long trọng khi phải đối mặt với Quân Tường.
“Tôi ghét nhất người khác cò kè mặc cả, nếu vậy thì phê’ cả hai cánh tay đi!”
Quân Tường đứng dậy và nói với Trần Nộ: “Anh hai là Doanh Tiêu hạ thủ, em út đến lượt anh”.
Lúc đi ngang qua Lâm Ngôn Niên, Quân Tường còn nói: “Cả hắn ta cũng chặt gãy đi”.
Lý Uy nhìn Trần Nộ oai phong như một ngọn núi, chậm rãi bước đến.
Thân thể vội vàng bò ra phía sau: “Đừng, đừng, anh đừng làm hại tôi…”
“Anh rể, anh rế, anh mau cứu em đi…”, Lý Uy hét lên một tiếng thảm thiết.
Nhưng Vũ Siêu chỉ nhắm chặt mắt, không dám ngẩng đầu lên.
Trần Nộ đi đến bên cạnh Lý Uy, khuôn mặt chất phác hiện lên sự nghiêm túc: “Cậu yên
tâm, tôi ra tay rất nhanh, không đau đâu”.
Lý Uy: “A…”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Trần Nộ bắt đầu ra tay.
“Còn không đi, đợi nhà họ Lý lo bữa tối cho à?”, Quân Tường đến trước xe hơi, nhìn Lâm Tiêu nói.
Lâm Tiêu lúc này mới hoàn hồn, xuống xe, theo Quân Tường rời khỏi sân nhà họ Lý.
Lâm Tiêu ngập ngừng một lúc, cắn răng nhìn Quân Tường
nói: “Tôi có thế cầu xin cậu, xin cậu chiếu cố cho nhà họ Lâm được không?”
Quân Tường quay đầu lại:
“Hở?”
Lâm Tiêu mở miệng nói: “Cậu hại nhà họ Lý, nhà họ Lý không thể báo thù cậu, nhưng nhất định sẽ điên cuồng trút giận lên đầu nhà họ Lâm…”
“Cho nên, cậu có thế cứu nhà họ Lâm lần này không?”, Lâm Tiêu cắn môi nói.
“Nhà họ Lâm sống chết như thế nào, liên quan gì tới tôi?”,
Quân Tường lạnh lùng liếc Lâm Tiêu.
Bình luận facebook