Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Các quan văn tuy có ý kiến, nhưng cũng cảm thấy cách thức thi cử lần này của Âu Dương rất thú vị. Nếu Âu Dương thất bại, thì bọn họ tự nhiên sẽ một mực buộc tội hắn. Nhưng Âu Dương lại thành công, bọn họ cũng chẳng moi ra được tất xấu nào để mà phàn nàn.
Vả lại, họ còn phải trông chờ Hoàng Gia báo giúp bản thân phô trương danh tiếng. Những bản mà công bộ thượng thư sưu tầm liền được gửi về quê nhà, người ở quê liền một phen náo động, ai cũng khoe rằng tổ tông của quê mình linh thiêng. Ngược lại, nếu người đó bị lưu vong, thì mọi người ở quê nhà sẽ rất xấu hổ mỗi khi đề cập đến.
Tuy hiện nay lượng báo chí tiêu thụ rất hạn chế, nhưng vận khí tốt mà người Đông Nam mang lại cũng được ít nhiều. Cũng có bộ phận thương nhân vân du bốn phương bắt đầu đem trả những tờ báo đã quá hạn từ rất lâu, nhưng lượng tiêu thụ xem ra cũng không tệ.
Chủ yếu là... tiểu nhị thì nhìn khách, người bán dạo thì xem giá cả, kẻ cầm cố thì xem cách giám định hàng hóa, công môn thì xem chính trị, chị gái thì xem son. Với những câu chuyện trên báo chí thì người ta có thể tìm thấy đủ loại đề tài, cho dù có là nông dân đi chăng nữa thì thi thoảng cũng có thể học hỏi kinh nghiệm cày cấy.
Trên báo cũng có những kiến thức nhỏ về cuộc sống, bí quyết phòng, trị bệnh... Mà tên tuổi của Âu Dương theo lượng báo tiêu thụ từng kì cũng đã đi sâu vào trong dân gian. Có người còn thổi phồng lên rằng đất Dương Bình ngày hôm nay là một báu vật, một ngày có thể kiếm được nửa quan tiền. Danh tiếng của Dương Bình cũng nhờ đó mà vang danh khắp chốn.
Trở lại với cuộc thi võ, Trương Tuấn vừa mới rời khỏi kinh thành thì đã chịu một tổn thất lớn. Ai cũng không thể ngờ rằng Lưu Hạo căn bản là không đến Dương Bình vội, mà dự tính xem địa điểm cắm trại của Trương Tuấn là ở đâu, sau khi phái quân mai phục ổn thỏa liền tiến hành tập kích trong đêm.
Tuy Trương Tuấn ứng biến nhanh lẹ, nhưng vì đòn tấn công bất ngờ này của Lưu Hạo mà ba trăm kỵ binh trong tay Trương Tuấn đã bị tổn thất trăm người. Đây vẫn không phải là vết thương chí mạng.
Vết thương chí mạng nhất của Trương Tuấn là bị Lưu Hạo dắt đi một trăm năm mươi con ngựa, số con ngựa còn lại thì tám phần đã bị bôi vôi, tỏ ý là đã tử vong, cũng chính là nói trong tay Trương Tuấn bây giờ chỉ còn hai trăm bộ binh và ba mươi mấy con ngựa. Mà Lưu Kỵ thì tổn thất hơn hai mươi người, nhưng chiếm được trăm con chiến mã, còn đoạt được hai trăm quan quân phí.
Đây vẫn chưa được coi là cái gì đó tệ hại, điều tệ hại hơn chính là vào lúc bình minh, khi Trương Tuấn vừa mới chỉnh lí số binh lính còn lại và chuẩn bị cổ vũ tinh thần cho các binh sĩ, thì kỵ binh của Lưu Hạo căn bản chưa hề đi xa bất ngờ tập kích ở cự li gần.
Sau hơn ba vòng chiến đấu quyết liệt, binh lực của Trương Tuấn chỉ còn năm, sáu phần. Trương Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt, đã gặp qua biết bao kẻ xấu, nhưng hắn chưa từng gặp phải kẻ xấu nào giống như Lưu Hạo.
Nói thế nào cũng là trận chiến tấn công thành, nhưng bây giờ đã trở thành trận chiến cướp bóc. Hiện nay binh sĩ chỉ còn lại trăm người, ngựa thì chỉ còn sáu con, quân phí năm mươi quan ít ỏi này làm sao sống sót qua những ngày này đây.
Kí giả Lý Dật Phong, người được cử theo để ghi chép lại tình hình chiến trận cũng đồng tình sâu sắc với Trương Tuấn, đối với Lưu Kỵ thì vô cùng khinh bỉ. Thân là kí giả, thế mà tối qua cổ cũng bị người ta bôi vôi.
Còn tệ hơn nữa là bản thân lại ngu ngốc tới mức dùng nước để rửa sạch nó, bây giờ da dẻ vẫn còn bỏng rát. Chỉ có điều, hắn cũng chỉ dám viết ra sự thật, không thì cái cần câu cơm của mình sẽ bị bẻ gãy mất.
Về phía Lưu Quang Thế, thời gian vừa đến, Lưu Quang Thế liền dẫn ba trăm kỵ binh không quản ngày đêm đến huyện Dương Bình. Hắn bệnh, Hàn Thế Trung càng bênh nặng hơn, nhận được quân mệnh thì lập tức chạy như điên đến Dương Bình, không chút nghỉ ngơi.
Một ngày sau đó, Lưu Quang Thế tới được cửa Đông của Dương Bình, binh mã của Hàn Thế Trung thì mới tiến vào trong thành chưa đầy một khắc. Binh sĩ hai bên đều đã mệt rã rời, nằm rạp xuống đất.
Hai vị tướng lĩnh nhìn nhau từ phía xa, khẽ thở dài: Hà tất gì phải khổ vậy chứ? Sớm biết kết quả như thế này, thà mọi người cùng nhau thương lượng để giữ chút thể lực cho hai bên còn hơn.
Kết quả thi đấu ngày thứ ba: hai hướng ở cửa Đông tổn nhân bất lợi kỷ*, đến lúc mặt trời lặn thì đã không còn sức để mà tấn công lẫn nhau nữa, liền vỗ tay làm hòa. Trương Tuấn ở cửa Tây suýt chút nữa đã bị loại khỏi cuộc thi, Lưu Hạo thì có thêm thời gian vài ngày để nghỉ ngơi.
*Tổn nhân bất lợi kỷ: hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình.
Lúc này, các ký giả liền tiến hành phỏng vấn bộ tứ Trương Tuấn, Hàn Thế Trung, Lưu Quang Thế và Lưu Hạo.
Lưu Quang Thế phẫn nộ nói:
"Hàn Thế Trung cầm tinh thỏ đế."
Hàn Thế Trung lại vui mừng cảm khái:
"May mà không để cho đám binh sĩ nghỉ ngơi."
Trương Tuấn bi thán:
"Anh hùng không có đất dụng võ."
Lưu Hạo thâm trầm mở miệng:" tài tiêu diệt số một.”
Trong huyện Dương Bình náo nhiệt lạ thường. Khu vực gần cửa Đông, cửa Tây của huyện đã bị hoạch xuất thành khu quân sự, trừ quân thủ thành, trọng tài và kí giả ra, bất kì người nào cũng không được phép tiến vào trong khu quân sự.
Tất nhiên là bạn có thể trèo tường lẻn vào. Toàn bộ bách tính đều đã rời đi theo cửa Nam, kết quả là khiến cho giao thông ở cửa Nam bị ùn tắc nghiêm trọng.
Vì đội quân do Trương Tuấn chỉ huy không còn tin tức gì đáng giá để mà đi theo viết bài nữa, cho nên Lý Dật Phong liền trà trộn vào trong đội ngũ của Hàn Thế Trung. Buổi tối, Lý Dật Phong đi theo Hàn Thế Trung tuần tra thành, hắn mở miệng hỏi:
"Hàn tướng quân, đã một ngày rưỡi trôi qua rồi, vì sao Lưu tướng quân vẫn chưa phát lệnh tấn công?"
"Hắn đang cố tình dây dưa. Binh pháp có nói: Nhất cổ tác khí*. Hắn là đang chờ tới lúc quân phòng thủ trong tay ta suy yếu, ra sức cổ vũ tinh thần binh sĩ của mình. Hoặc là hắn sẽ không tấn công, một khi hắn tấn công thì sẽ giống như cuồng phong bão táp, ngươi chết, ta cũng mất mạng."
* Nhất cổ tác khí: “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.
Lý Dật Phong lại hỏi:
"Cửa Đông không có thành hào, tướng quân nghĩ Lưu tướng quân sẽ tấn công thành bằng cách chọc thủng cổng thành hay là sẽ trèo tường mà vào?"
"Theo lý mà nói, thì đương nhiên là bốn kị binh sẽ khiêng thanh gỗ mà chọc thủng cổng thành mà xông vào rồi. Tiện thể ta hỏi ngươi một câu, tri huyện của các ngươi - Âu Dương đại nhân có phải là có ý muốn phá hủy hai cửa Đông, Tây?"
Lý Dật Phong nhìn Hàn Thế Trung với vẻ ngạc nhiên, như thể nhìn thấy thiên nhân vậy, liền nói:
"Hàn tướng quân quả thật là có tầm nhìn xa. Không chỉ là cửa ngõ, mà tốt nhất là thành trì cũng nên bị phá bỏ. Huyện Dương Bình đang chuẩn bị mở rộng thêm"
Vả lại, họ còn phải trông chờ Hoàng Gia báo giúp bản thân phô trương danh tiếng. Những bản mà công bộ thượng thư sưu tầm liền được gửi về quê nhà, người ở quê liền một phen náo động, ai cũng khoe rằng tổ tông của quê mình linh thiêng. Ngược lại, nếu người đó bị lưu vong, thì mọi người ở quê nhà sẽ rất xấu hổ mỗi khi đề cập đến.
Tuy hiện nay lượng báo chí tiêu thụ rất hạn chế, nhưng vận khí tốt mà người Đông Nam mang lại cũng được ít nhiều. Cũng có bộ phận thương nhân vân du bốn phương bắt đầu đem trả những tờ báo đã quá hạn từ rất lâu, nhưng lượng tiêu thụ xem ra cũng không tệ.
Chủ yếu là... tiểu nhị thì nhìn khách, người bán dạo thì xem giá cả, kẻ cầm cố thì xem cách giám định hàng hóa, công môn thì xem chính trị, chị gái thì xem son. Với những câu chuyện trên báo chí thì người ta có thể tìm thấy đủ loại đề tài, cho dù có là nông dân đi chăng nữa thì thi thoảng cũng có thể học hỏi kinh nghiệm cày cấy.
Trên báo cũng có những kiến thức nhỏ về cuộc sống, bí quyết phòng, trị bệnh... Mà tên tuổi của Âu Dương theo lượng báo tiêu thụ từng kì cũng đã đi sâu vào trong dân gian. Có người còn thổi phồng lên rằng đất Dương Bình ngày hôm nay là một báu vật, một ngày có thể kiếm được nửa quan tiền. Danh tiếng của Dương Bình cũng nhờ đó mà vang danh khắp chốn.
Trở lại với cuộc thi võ, Trương Tuấn vừa mới rời khỏi kinh thành thì đã chịu một tổn thất lớn. Ai cũng không thể ngờ rằng Lưu Hạo căn bản là không đến Dương Bình vội, mà dự tính xem địa điểm cắm trại của Trương Tuấn là ở đâu, sau khi phái quân mai phục ổn thỏa liền tiến hành tập kích trong đêm.
Tuy Trương Tuấn ứng biến nhanh lẹ, nhưng vì đòn tấn công bất ngờ này của Lưu Hạo mà ba trăm kỵ binh trong tay Trương Tuấn đã bị tổn thất trăm người. Đây vẫn không phải là vết thương chí mạng.
Vết thương chí mạng nhất của Trương Tuấn là bị Lưu Hạo dắt đi một trăm năm mươi con ngựa, số con ngựa còn lại thì tám phần đã bị bôi vôi, tỏ ý là đã tử vong, cũng chính là nói trong tay Trương Tuấn bây giờ chỉ còn hai trăm bộ binh và ba mươi mấy con ngựa. Mà Lưu Kỵ thì tổn thất hơn hai mươi người, nhưng chiếm được trăm con chiến mã, còn đoạt được hai trăm quan quân phí.
Đây vẫn chưa được coi là cái gì đó tệ hại, điều tệ hại hơn chính là vào lúc bình minh, khi Trương Tuấn vừa mới chỉnh lí số binh lính còn lại và chuẩn bị cổ vũ tinh thần cho các binh sĩ, thì kỵ binh của Lưu Hạo căn bản chưa hề đi xa bất ngờ tập kích ở cự li gần.
Sau hơn ba vòng chiến đấu quyết liệt, binh lực của Trương Tuấn chỉ còn năm, sáu phần. Trương Tuấn thật sự khóc không ra nước mắt, đã gặp qua biết bao kẻ xấu, nhưng hắn chưa từng gặp phải kẻ xấu nào giống như Lưu Hạo.
Nói thế nào cũng là trận chiến tấn công thành, nhưng bây giờ đã trở thành trận chiến cướp bóc. Hiện nay binh sĩ chỉ còn lại trăm người, ngựa thì chỉ còn sáu con, quân phí năm mươi quan ít ỏi này làm sao sống sót qua những ngày này đây.
Kí giả Lý Dật Phong, người được cử theo để ghi chép lại tình hình chiến trận cũng đồng tình sâu sắc với Trương Tuấn, đối với Lưu Kỵ thì vô cùng khinh bỉ. Thân là kí giả, thế mà tối qua cổ cũng bị người ta bôi vôi.
Còn tệ hơn nữa là bản thân lại ngu ngốc tới mức dùng nước để rửa sạch nó, bây giờ da dẻ vẫn còn bỏng rát. Chỉ có điều, hắn cũng chỉ dám viết ra sự thật, không thì cái cần câu cơm của mình sẽ bị bẻ gãy mất.
Về phía Lưu Quang Thế, thời gian vừa đến, Lưu Quang Thế liền dẫn ba trăm kỵ binh không quản ngày đêm đến huyện Dương Bình. Hắn bệnh, Hàn Thế Trung càng bênh nặng hơn, nhận được quân mệnh thì lập tức chạy như điên đến Dương Bình, không chút nghỉ ngơi.
Một ngày sau đó, Lưu Quang Thế tới được cửa Đông của Dương Bình, binh mã của Hàn Thế Trung thì mới tiến vào trong thành chưa đầy một khắc. Binh sĩ hai bên đều đã mệt rã rời, nằm rạp xuống đất.
Hai vị tướng lĩnh nhìn nhau từ phía xa, khẽ thở dài: Hà tất gì phải khổ vậy chứ? Sớm biết kết quả như thế này, thà mọi người cùng nhau thương lượng để giữ chút thể lực cho hai bên còn hơn.
Kết quả thi đấu ngày thứ ba: hai hướng ở cửa Đông tổn nhân bất lợi kỷ*, đến lúc mặt trời lặn thì đã không còn sức để mà tấn công lẫn nhau nữa, liền vỗ tay làm hòa. Trương Tuấn ở cửa Tây suýt chút nữa đã bị loại khỏi cuộc thi, Lưu Hạo thì có thêm thời gian vài ngày để nghỉ ngơi.
*Tổn nhân bất lợi kỷ: hại người mà chẳng có ích lợi gì cho mình.
Lúc này, các ký giả liền tiến hành phỏng vấn bộ tứ Trương Tuấn, Hàn Thế Trung, Lưu Quang Thế và Lưu Hạo.
Lưu Quang Thế phẫn nộ nói:
"Hàn Thế Trung cầm tinh thỏ đế."
Hàn Thế Trung lại vui mừng cảm khái:
"May mà không để cho đám binh sĩ nghỉ ngơi."
Trương Tuấn bi thán:
"Anh hùng không có đất dụng võ."
Lưu Hạo thâm trầm mở miệng:" tài tiêu diệt số một.”
Trong huyện Dương Bình náo nhiệt lạ thường. Khu vực gần cửa Đông, cửa Tây của huyện đã bị hoạch xuất thành khu quân sự, trừ quân thủ thành, trọng tài và kí giả ra, bất kì người nào cũng không được phép tiến vào trong khu quân sự.
Tất nhiên là bạn có thể trèo tường lẻn vào. Toàn bộ bách tính đều đã rời đi theo cửa Nam, kết quả là khiến cho giao thông ở cửa Nam bị ùn tắc nghiêm trọng.
Vì đội quân do Trương Tuấn chỉ huy không còn tin tức gì đáng giá để mà đi theo viết bài nữa, cho nên Lý Dật Phong liền trà trộn vào trong đội ngũ của Hàn Thế Trung. Buổi tối, Lý Dật Phong đi theo Hàn Thế Trung tuần tra thành, hắn mở miệng hỏi:
"Hàn tướng quân, đã một ngày rưỡi trôi qua rồi, vì sao Lưu tướng quân vẫn chưa phát lệnh tấn công?"
"Hắn đang cố tình dây dưa. Binh pháp có nói: Nhất cổ tác khí*. Hắn là đang chờ tới lúc quân phòng thủ trong tay ta suy yếu, ra sức cổ vũ tinh thần binh sĩ của mình. Hoặc là hắn sẽ không tấn công, một khi hắn tấn công thì sẽ giống như cuồng phong bão táp, ngươi chết, ta cũng mất mạng."
* Nhất cổ tác khí: “Ở hồi trống đầu tiên, sĩ khí (tinh thần chiến đấu) là cao nhất”. Ý nghĩa của nó là phải giữ vững tinh thần cho đến lúc cuối hoặc phải hoàn thành một việc gì đó bằng tất cả sức lực của mình.
Lý Dật Phong lại hỏi:
"Cửa Đông không có thành hào, tướng quân nghĩ Lưu tướng quân sẽ tấn công thành bằng cách chọc thủng cổng thành hay là sẽ trèo tường mà vào?"
"Theo lý mà nói, thì đương nhiên là bốn kị binh sẽ khiêng thanh gỗ mà chọc thủng cổng thành mà xông vào rồi. Tiện thể ta hỏi ngươi một câu, tri huyện của các ngươi - Âu Dương đại nhân có phải là có ý muốn phá hủy hai cửa Đông, Tây?"
Lý Dật Phong nhìn Hàn Thế Trung với vẻ ngạc nhiên, như thể nhìn thấy thiên nhân vậy, liền nói:
"Hàn tướng quân quả thật là có tầm nhìn xa. Không chỉ là cửa ngõ, mà tốt nhất là thành trì cũng nên bị phá bỏ. Huyện Dương Bình đang chuẩn bị mở rộng thêm"
Bình luận facebook