Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 176
Âu Dương bận à? Thật ra cũng không bận gì. Chuyện trong huyện đã phân công xong, quản lý công thương, quản lý việc nhà nông, quản lý học đường, quản lý vệ sinh, quản lý giao thông... đều có chuyên gia phụ trách. Mà người tổng phụ trách mấy chuyên gia này là Cam Tín. Còn bắt gian bắt trộm, trị an... thì có Triển Minh tổng phụ trách. Triển Minh còn kiêm lão đại ba nghìn sương quân cùng quản lý chuyện của xưởng quân.
Sương quân trú đóng ở ngoại thành, cách huyện thành hơn tám dặm. Cách xưởng quân chừng hai dặm. Bên này đã hình thành thôn xóm, các loại tiểu thương đều vận chuyển vật tư tới kiếm chút lời. Bên này đãi ngộ của sương quân cao hơn địa phương khác, ngoại trừ ăn ở, mỗi tháng còn có tiền lương là một xâu tiền. Ba nghìn người này phần lớn là chiêu mộ, phần nhỏ chừng trăm người là Triển Minh tìm ở trong châu chuyển tới, không ai ngờ đãi ngộ của sương quân sẽ tốt như thế cả, cứ thế rất nhiều sương quân trong châu bắt đầu nhờ quan hệ muốn chen vào trong sương quân của Dương Bình.
Sương quân phần lớn là dân chạy nạn, bọn họ cầm tiền ngoại trừ phí chi tiêu, rất hiếm có người đi gửi tiền, mà món phí chi tiêu này lại gắn bó mật thiết với Dương Bình, cũng chính là một sách lược trong kinh tế phồn vinh mà Âu Dương nói. Hiện giờ nan đề trước mặt Dương Bình là, người xin hộ khẩu quá nhiều. Ban đầu quy định trú lại là người có tay nghề, sau đó lại tăng thêm người biết chữ, còn có tay nghề. Nhưng bây giờ Cam Tín thấy, hai điều kiện này quá rộng rãi, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ Dương Bình phải khuếch trương thêm. Gia tăng nhân khẩu mặc dù là chuyện tốt, nhưng một phương diện khác mà nói cũng là chuyện xấu, số lượng nha dịch tất tăng tỉ lệ, hơn nữa còn phải cung cấp chỗ cho những người này ở, còn cả cương vị công tác. Hiện giờ đã có không ít người địa phương bất mãn, cơ hội làm việc của họ đều bị người xứ khác chiếm. Vì vậy, Cam Tín đưa ra bố cáo, trong hai tháng sẽ không cho đăng ký hộ khẩu nữa.
Âu Dương vừa về tới nha môn, còn chưa rảnh sắp xếp cho Lương Hồng Ngọc, đã bị Cam Tín và Triển Minh chặn lại.
Cam Tín khách khí hỏi một câu:
" Thân thể đại nhân không sao chứ?"
"Không sao".
Sau đó Cam Tín nói chính đề:
" Gần đây trên có chính sách, dưới có đối sách. Chủ yếu nhất là chuyện hộ khẩu. Hiện giờ xuất hiện mấy chuyện phiền toái. Chủ yếu nhất là phong trào chuyển hộ của người dân quá mạnh, nam Dương Bình thành thân với nữ phần đất bên ngoài, nữ phần đất bên ngoài sau khi ở mấy ngày, nam bỏ vợ, còn nữ thì lại thành thân với nam phần đất bên ngoài. Cứ như vậy mà chuyển, một hộ liền thêm hai người, sau đó liền quang minh chính đại tới nha môn làm công trợ cấp, tiếp theo lại giành việc của người địa phương. Ta lật nát cả luật pháp cũng không tìm ra cách giải quyết".
". . ."
Âu Dương cười khổ. Đây là hậu quả do tư nguyên huyện mình phân phối khác với địa phương khác mà thành. Theo cách nói hiện đại thì là di dân phi pháp, nhưng đều là đất của Đại Tống, cứ lấy giấy tạm trú ra đã kinh chết người, chẳng lẽ còn đuổi người ta ra biên cảnh được à.
"Quan nhân, việc này chỉ sợ phải nói chuyện với các tộc trường".
Lương Hồng Ngọc ở một bên nói.
Ừm... Đây là biện pháp tốt không cần trị, nhưng đây cũng không phải là thứ mình muốn. Âu Dương là muốn biến Dương Bình thành khu pháp trị. Tức là những vấn đề khác, có thể lợi dụng chính sách điều chỉnh để hoàn thành. Thông qua tộc trưởng để quản lý, mình đã nghĩ tới, nhưng sẽ trong lúc vô hình tăng thêm ảnh hưởng của tộc trưởng, khiến hắn thành một cơ cấu chấp pháp phi pháp. Ở xã hội phong kiến, lực lượng của tộc là thứ cường đại mà đoàn kết, thậm chí đã thành một loại tín ngưỡng. Sĩ tộc hoành hành cùng hiện thực này cũng không phải là không có quan hệ. Âu Dương khẽ lắc đầu nói:
" Như vậy đi, thực hành chế độ thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài). Người xứ khác phù hợp điều kiện nhập hộ Dương Bình, cho giấy cư trú, đãi ngộ cơ bản giống dân chúng địa phương, nhưng không hưởng thụ bộ phận phúc lợi. Hộ tịch ở đủ năm năm, có cống hiến nổi trội tặng nhà cộng thêm hộ tịch, lại cấp ba người khác vào danh ngạch.
Cam Tín đổ mồ hôi nói:
"Đại nhân, biện pháp này rất tốt. Nhưng nhân thủ nha môn vốn đã không đủ, lại phân ra thêm một ngành, há không phải nhận thêm người bên ngoài à. Bổng lộc nha dịch này đã có không ít người ý kiến, hôm nay số người đã vượt qua người hầu Thọ Châu. Tri châu đã có lời rồi, bảo đại nhân thu liễm một chút".
"Mỗi phố thành lập cư ủy hội, do mấy đại mụ, đại thẩm, đại thúc phụ trách. Tiền công có thể trả ít hoặc không trả. Có thể giao quyền phạt tiền đại tiểu tiện tùy đất cho bọn họ. Đồng thời phụ trách tra báo nhân khẩu khả nghi trong khu vực của mình. Bắt được người xấu tiền thưởng đều thuộc về bọn họ, dù sao tiền thưởng này là do Hình bộ bỏ ra. Thay vì để bọn họ nhàn rỗi tán dóc tin tức, không bằng tìm mấy việc cho họ làm".
"Đó là một biện pháp."
Cam Tín vui vẻ nói:
"Những đại thẩm này so với một số nha dịch còn khôn khéo hơn, bản lãnh buôn chuyện có thể tám cả ba đời tổ tông nhà người ta. Hơn nữa còn có thể phân bớt việc của mấy ngành chúng ta".
"Ha ha, chính thức giới thiệu chút, Lương Hồng Ngọc..."
Triển Minh nói:
"Đại nhân, chúng ta có xem báo. Một trăm mười ba vạn xâu. Triển Minh ra mắt Như phu nhân".
Mặt Lương Hồng Ngọc có hơi nóng nói:
"Vừa rồi đường đột, tỷ phu cùng Cam đại nhân chớ chê cười".
Cam Tín nói:
" Như phu nhân là chưa quen thuộc tác phong của huyện nha Dương Bình này rồi, nào có chuyện đường đột".
Triển Minh nói:
" Đại nhân, nhóm vũ khí thứ hai đã lên đường, ta phái ba trăm sương quân cộng thêm hai mươi nha dịch áp giải, phỏng chừng gần nửa tháng là có thể tới biên giới Liêu. Nhóm thứ ba dự tính trung tuần tháng sau lên đường Mặt khác đại nhân phải chú ý an toàn, ta đoán chừng người Kim ám sát chưa thành, chỉ sợ sẽ không thôi".
Âu Dương nghi hoặc hỏi:
"Chẳng lẽ thật không phải thù riêng? Vậy tại sao không ám sát Hoàng thượng?"
"Một thuyền khác trở về Dương Bình, mang bức thư không kí tên này. Đại nhân mời xem".
Âu Dương nhận lấy xem thử, là chữ Hán. Trên đó đại khái ý là phân tích nguyên nhân Hoàn Nhan A Cốt Đả sao phải giết Âu Dương. Nguyên nhân có mấy phương diện. Thứ nhất chính là cục chế tạo Đông Kinh đã tồn tại vài chục năm, nhưng trước nay chưa từng xuất hiện binh khí tốt như vậy, mà xưởng quân Dương Bình chưa tới một năm, đã chứng tỏ bản lãnh của Âu Dương. Thứ hai, Âu Dương quan hệ mật thiết với trên dưới Liêu quốc, mà viện trợ vũ khí cũng trực tiếp thể hiện thái độ của hắn, còn Âu Dương là người Tống kiên quyết liên kết Liêu kháng Kim, với triều đình Liêu và triều đình Tống đều rất có sức ảnh hưởng, không trừ diệt không được. Thứ ba, từ biến hóa của Dương Bình với mậu dịch hàng hóa Kim, đã có thể biết Âu Dương rất mẫn cảm với sự uy hiếp chân thực của Kim quốc, hắn chấm dứt quan hệ với Tư gia, chỉ sợ sẽ có thủ đoạn sau đó, không diệt không được. Thứ tư, báo hoàng gia do hắn chủ quản đang từ từ kích động cảm xúc phản Kim của dân Tống, ác hóa hình tượng người Nữ Chân. Tổng kết mà nói, chính là Âu Dương là phần tử phản Kim rất có năng lượng. Hơn nữa Âu Dương này mới làm quan mấy năm, tương lai lỡ như lên triều đình, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cho nên phải giết người này. Trong thư còn nói Hoàn Nhan A Cốt Đả so sánh Âu Dương với mười vạn thiết kỵ. Nhưng quái dị chính là, trong thư chỉ nhắc tới hai gã thích khách, là nam giới, cũng không nói đến Hoàn Nhan Lan sẽ tham gia ám sát.
Cuối cùng trong thư nói, Nữ Chân hiện giờ rất kiêng kị hỏa khí, năm nay chỉ sợ sẽ không có chiến sự nổ ra nữa.
Triển Minh nói:
"Ta nghĩ thân phận người này rất quan trọng, vì vậy thư không lộ ngoài. Đại nhân, ta thấy hằng ngày xuất hành ít nhất phải phối hợp hai người. Tục ngữ nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vẫn nên cẩn thận một chút".
Âu Dương lắc đầu:
"Kim và Tống dù sao cũng giao thông bế tắc, muốn phái thích khách chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy. Hơn nữa, tỷ như phái ngươi đến Kim quốc ám sát một quan viên, ngươi cảm giác có mấy phần có thể đắc thủ? Phỏng chừng nửa đường đã bị hoài nghi là gian tế".
Triển Minh gật đầu nói:
"Có điều đại nhân vẫn nên cẩn thận là hơn".
"ừm đúng rồi, Hoàn Nhan Lan bắt được chưa?"
"Chưa, toàn bộ châu huyện gần Đông Kinh bố trí trạm kiểm tra, nhưng không phát hiện tung tích. Ta đoán chừng, nàng đã trốn vào thâm sơn, người Nữ Chân từ nhỏ săn thú, tất nhiên sẽ không lo lắng chết đói. Lại thêm hiện giờ mùa thu, chỉ sợ nàng đang đợi tiếng gió vừa qua, lẻn về Kim quốc".
Âu Dương thở dài:
"Ta lo nhất là nàng không đi, nữ nhân này tính tình có chút bướng bỉnh, nói thật, ta cũng không muốn nhìn thấy thi thể nàng chút nào, chỉ hi vọng nàng sớm chạy về Kim quốc, mọi người không gặp lại mới tốt".
Cam Tín nói:
" Đường xá mệt nhọc, đại nhân nên cùng Như phu nhân đi nghỉ tạm trước đi".
"Ừm".
Vào nội đường, Âu Bình ở nhà lên nghênh đón, trước quan tâm thương thế của Âu Dương, sau đó nhìn Lương Hồng Ngọc bất âm bất dương nhỏ giọng nói:
"Thiếu gia, một trăm mười vạn xâu, đáng không?"
Âu Dương cười nói:
"Huệ Lan mà hai ngàn xâu ngươi không phải cũng thấy không đáng".
Âu Bình cười ha hả nói:
"Ta bảo người ta nấu chút nước nóng".
"Ừm. Còn nữa, ngươi giục xuống, thớt ngựa Liêu kia tung ra, giá thấp chút cũng được, sắp hết gạo bỏ nồi rồi. Tiền hỏa dược trong châu còn thiếu nhiều lắm".
" Yên tâm đi thiếu gia, ta nắm chắc trong lòng".
Vào phòng trong, Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Đúng rồi quan nhân, ta một mực muốn hỏi, cái gì gọi là đồng minh Hán Tát".
Sương quân trú đóng ở ngoại thành, cách huyện thành hơn tám dặm. Cách xưởng quân chừng hai dặm. Bên này đã hình thành thôn xóm, các loại tiểu thương đều vận chuyển vật tư tới kiếm chút lời. Bên này đãi ngộ của sương quân cao hơn địa phương khác, ngoại trừ ăn ở, mỗi tháng còn có tiền lương là một xâu tiền. Ba nghìn người này phần lớn là chiêu mộ, phần nhỏ chừng trăm người là Triển Minh tìm ở trong châu chuyển tới, không ai ngờ đãi ngộ của sương quân sẽ tốt như thế cả, cứ thế rất nhiều sương quân trong châu bắt đầu nhờ quan hệ muốn chen vào trong sương quân của Dương Bình.
Sương quân phần lớn là dân chạy nạn, bọn họ cầm tiền ngoại trừ phí chi tiêu, rất hiếm có người đi gửi tiền, mà món phí chi tiêu này lại gắn bó mật thiết với Dương Bình, cũng chính là một sách lược trong kinh tế phồn vinh mà Âu Dương nói. Hiện giờ nan đề trước mặt Dương Bình là, người xin hộ khẩu quá nhiều. Ban đầu quy định trú lại là người có tay nghề, sau đó lại tăng thêm người biết chữ, còn có tay nghề. Nhưng bây giờ Cam Tín thấy, hai điều kiện này quá rộng rãi, nếu cứ tiếp tục như thế, chỉ sợ Dương Bình phải khuếch trương thêm. Gia tăng nhân khẩu mặc dù là chuyện tốt, nhưng một phương diện khác mà nói cũng là chuyện xấu, số lượng nha dịch tất tăng tỉ lệ, hơn nữa còn phải cung cấp chỗ cho những người này ở, còn cả cương vị công tác. Hiện giờ đã có không ít người địa phương bất mãn, cơ hội làm việc của họ đều bị người xứ khác chiếm. Vì vậy, Cam Tín đưa ra bố cáo, trong hai tháng sẽ không cho đăng ký hộ khẩu nữa.
Âu Dương vừa về tới nha môn, còn chưa rảnh sắp xếp cho Lương Hồng Ngọc, đã bị Cam Tín và Triển Minh chặn lại.
Cam Tín khách khí hỏi một câu:
" Thân thể đại nhân không sao chứ?"
"Không sao".
Sau đó Cam Tín nói chính đề:
" Gần đây trên có chính sách, dưới có đối sách. Chủ yếu nhất là chuyện hộ khẩu. Hiện giờ xuất hiện mấy chuyện phiền toái. Chủ yếu nhất là phong trào chuyển hộ của người dân quá mạnh, nam Dương Bình thành thân với nữ phần đất bên ngoài, nữ phần đất bên ngoài sau khi ở mấy ngày, nam bỏ vợ, còn nữ thì lại thành thân với nam phần đất bên ngoài. Cứ như vậy mà chuyển, một hộ liền thêm hai người, sau đó liền quang minh chính đại tới nha môn làm công trợ cấp, tiếp theo lại giành việc của người địa phương. Ta lật nát cả luật pháp cũng không tìm ra cách giải quyết".
". . ."
Âu Dương cười khổ. Đây là hậu quả do tư nguyên huyện mình phân phối khác với địa phương khác mà thành. Theo cách nói hiện đại thì là di dân phi pháp, nhưng đều là đất của Đại Tống, cứ lấy giấy tạm trú ra đã kinh chết người, chẳng lẽ còn đuổi người ta ra biên cảnh được à.
"Quan nhân, việc này chỉ sợ phải nói chuyện với các tộc trường".
Lương Hồng Ngọc ở một bên nói.
Ừm... Đây là biện pháp tốt không cần trị, nhưng đây cũng không phải là thứ mình muốn. Âu Dương là muốn biến Dương Bình thành khu pháp trị. Tức là những vấn đề khác, có thể lợi dụng chính sách điều chỉnh để hoàn thành. Thông qua tộc trưởng để quản lý, mình đã nghĩ tới, nhưng sẽ trong lúc vô hình tăng thêm ảnh hưởng của tộc trưởng, khiến hắn thành một cơ cấu chấp pháp phi pháp. Ở xã hội phong kiến, lực lượng của tộc là thứ cường đại mà đoàn kết, thậm chí đã thành một loại tín ngưỡng. Sĩ tộc hoành hành cùng hiện thực này cũng không phải là không có quan hệ. Âu Dương khẽ lắc đầu nói:
" Như vậy đi, thực hành chế độ thẻ xanh (thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài). Người xứ khác phù hợp điều kiện nhập hộ Dương Bình, cho giấy cư trú, đãi ngộ cơ bản giống dân chúng địa phương, nhưng không hưởng thụ bộ phận phúc lợi. Hộ tịch ở đủ năm năm, có cống hiến nổi trội tặng nhà cộng thêm hộ tịch, lại cấp ba người khác vào danh ngạch.
Cam Tín đổ mồ hôi nói:
"Đại nhân, biện pháp này rất tốt. Nhưng nhân thủ nha môn vốn đã không đủ, lại phân ra thêm một ngành, há không phải nhận thêm người bên ngoài à. Bổng lộc nha dịch này đã có không ít người ý kiến, hôm nay số người đã vượt qua người hầu Thọ Châu. Tri châu đã có lời rồi, bảo đại nhân thu liễm một chút".
"Mỗi phố thành lập cư ủy hội, do mấy đại mụ, đại thẩm, đại thúc phụ trách. Tiền công có thể trả ít hoặc không trả. Có thể giao quyền phạt tiền đại tiểu tiện tùy đất cho bọn họ. Đồng thời phụ trách tra báo nhân khẩu khả nghi trong khu vực của mình. Bắt được người xấu tiền thưởng đều thuộc về bọn họ, dù sao tiền thưởng này là do Hình bộ bỏ ra. Thay vì để bọn họ nhàn rỗi tán dóc tin tức, không bằng tìm mấy việc cho họ làm".
"Đó là một biện pháp."
Cam Tín vui vẻ nói:
"Những đại thẩm này so với một số nha dịch còn khôn khéo hơn, bản lãnh buôn chuyện có thể tám cả ba đời tổ tông nhà người ta. Hơn nữa còn có thể phân bớt việc của mấy ngành chúng ta".
"Ha ha, chính thức giới thiệu chút, Lương Hồng Ngọc..."
Triển Minh nói:
"Đại nhân, chúng ta có xem báo. Một trăm mười ba vạn xâu. Triển Minh ra mắt Như phu nhân".
Mặt Lương Hồng Ngọc có hơi nóng nói:
"Vừa rồi đường đột, tỷ phu cùng Cam đại nhân chớ chê cười".
Cam Tín nói:
" Như phu nhân là chưa quen thuộc tác phong của huyện nha Dương Bình này rồi, nào có chuyện đường đột".
Triển Minh nói:
" Đại nhân, nhóm vũ khí thứ hai đã lên đường, ta phái ba trăm sương quân cộng thêm hai mươi nha dịch áp giải, phỏng chừng gần nửa tháng là có thể tới biên giới Liêu. Nhóm thứ ba dự tính trung tuần tháng sau lên đường Mặt khác đại nhân phải chú ý an toàn, ta đoán chừng người Kim ám sát chưa thành, chỉ sợ sẽ không thôi".
Âu Dương nghi hoặc hỏi:
"Chẳng lẽ thật không phải thù riêng? Vậy tại sao không ám sát Hoàng thượng?"
"Một thuyền khác trở về Dương Bình, mang bức thư không kí tên này. Đại nhân mời xem".
Âu Dương nhận lấy xem thử, là chữ Hán. Trên đó đại khái ý là phân tích nguyên nhân Hoàn Nhan A Cốt Đả sao phải giết Âu Dương. Nguyên nhân có mấy phương diện. Thứ nhất chính là cục chế tạo Đông Kinh đã tồn tại vài chục năm, nhưng trước nay chưa từng xuất hiện binh khí tốt như vậy, mà xưởng quân Dương Bình chưa tới một năm, đã chứng tỏ bản lãnh của Âu Dương. Thứ hai, Âu Dương quan hệ mật thiết với trên dưới Liêu quốc, mà viện trợ vũ khí cũng trực tiếp thể hiện thái độ của hắn, còn Âu Dương là người Tống kiên quyết liên kết Liêu kháng Kim, với triều đình Liêu và triều đình Tống đều rất có sức ảnh hưởng, không trừ diệt không được. Thứ ba, từ biến hóa của Dương Bình với mậu dịch hàng hóa Kim, đã có thể biết Âu Dương rất mẫn cảm với sự uy hiếp chân thực của Kim quốc, hắn chấm dứt quan hệ với Tư gia, chỉ sợ sẽ có thủ đoạn sau đó, không diệt không được. Thứ tư, báo hoàng gia do hắn chủ quản đang từ từ kích động cảm xúc phản Kim của dân Tống, ác hóa hình tượng người Nữ Chân. Tổng kết mà nói, chính là Âu Dương là phần tử phản Kim rất có năng lượng. Hơn nữa Âu Dương này mới làm quan mấy năm, tương lai lỡ như lên triều đình, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Cho nên phải giết người này. Trong thư còn nói Hoàn Nhan A Cốt Đả so sánh Âu Dương với mười vạn thiết kỵ. Nhưng quái dị chính là, trong thư chỉ nhắc tới hai gã thích khách, là nam giới, cũng không nói đến Hoàn Nhan Lan sẽ tham gia ám sát.
Cuối cùng trong thư nói, Nữ Chân hiện giờ rất kiêng kị hỏa khí, năm nay chỉ sợ sẽ không có chiến sự nổ ra nữa.
Triển Minh nói:
"Ta nghĩ thân phận người này rất quan trọng, vì vậy thư không lộ ngoài. Đại nhân, ta thấy hằng ngày xuất hành ít nhất phải phối hợp hai người. Tục ngữ nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vẫn nên cẩn thận một chút".
Âu Dương lắc đầu:
"Kim và Tống dù sao cũng giao thông bế tắc, muốn phái thích khách chỉ sợ cũng không phải dễ dàng như vậy. Hơn nữa, tỷ như phái ngươi đến Kim quốc ám sát một quan viên, ngươi cảm giác có mấy phần có thể đắc thủ? Phỏng chừng nửa đường đã bị hoài nghi là gian tế".
Triển Minh gật đầu nói:
"Có điều đại nhân vẫn nên cẩn thận là hơn".
"ừm đúng rồi, Hoàn Nhan Lan bắt được chưa?"
"Chưa, toàn bộ châu huyện gần Đông Kinh bố trí trạm kiểm tra, nhưng không phát hiện tung tích. Ta đoán chừng, nàng đã trốn vào thâm sơn, người Nữ Chân từ nhỏ săn thú, tất nhiên sẽ không lo lắng chết đói. Lại thêm hiện giờ mùa thu, chỉ sợ nàng đang đợi tiếng gió vừa qua, lẻn về Kim quốc".
Âu Dương thở dài:
"Ta lo nhất là nàng không đi, nữ nhân này tính tình có chút bướng bỉnh, nói thật, ta cũng không muốn nhìn thấy thi thể nàng chút nào, chỉ hi vọng nàng sớm chạy về Kim quốc, mọi người không gặp lại mới tốt".
Cam Tín nói:
" Đường xá mệt nhọc, đại nhân nên cùng Như phu nhân đi nghỉ tạm trước đi".
"Ừm".
Vào nội đường, Âu Bình ở nhà lên nghênh đón, trước quan tâm thương thế của Âu Dương, sau đó nhìn Lương Hồng Ngọc bất âm bất dương nhỏ giọng nói:
"Thiếu gia, một trăm mười vạn xâu, đáng không?"
Âu Dương cười nói:
"Huệ Lan mà hai ngàn xâu ngươi không phải cũng thấy không đáng".
Âu Bình cười ha hả nói:
"Ta bảo người ta nấu chút nước nóng".
"Ừm. Còn nữa, ngươi giục xuống, thớt ngựa Liêu kia tung ra, giá thấp chút cũng được, sắp hết gạo bỏ nồi rồi. Tiền hỏa dược trong châu còn thiếu nhiều lắm".
" Yên tâm đi thiếu gia, ta nắm chắc trong lòng".
Vào phòng trong, Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Đúng rồi quan nhân, ta một mực muốn hỏi, cái gì gọi là đồng minh Hán Tát".
Bình luận facebook