Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
"Ca của ngươi chết rồi?"
Âu Dương hỏi.
"Phì"
Âu Dương sớm có chuẩn bị, tay chặn nướt bọt, sau đó bôi ở trên quần áo Hoàn Nhan Lan:
"Ta rất buồn bực, ca của ngươi chết rồi, ngươi tìm ta gây phiền toái làm gì?"
Hoàn Nhan Lan cả giận nói:
"Nếu không phải ngươi đưa đồ cho người Khiết Đan, anh của ta sao lại chết?"
"Ai nha, vậy thì phiền rồi. Bạch Liên, tí nữa báo cho hai thợ rèn chế tạo nỏ tiễn kia, bảo với bọn họ, bọn họ là thủ phạm bắt được quận chúa quận Kim, bảo bọn họ nhanh chạy trốn. Còn nữa, chúng ta từng ăn cơm trong thôn, bọn họ cũng phải thủ phạm, còn cả người bán quần áo gì đó, đều là thủ phạm, bảo bọn họ chạy mau."
"Dạ, đại nhân."
Bạch Liên cười trả lời.
"Mướn chiếc xe ngựa, mang đi."
Âu Dương không để ý tới Hoàn Nhan Lan muốn ăn mình, phất tay căn dặn. Cường đạo lý luận chính là như vậy, không ngờ ngươi giết hại nhiều người như vậy không có cảm giác áy náy, ca ca mình chết liền tìm tới trả thù. Quá bó tay rồi.
. . .
Hoàn Nhan Lan được bí mật áp giải trở về Dương Bình, đưa vào đại lao trọng phạm. Đại lao này cũng không phải là do gỗ dựng nên, mà là nhà giam do sắt tinh chế tạo, lạc thành đã hơn một năm, vốn là để giam giữ và sử dụng với tội phạm cứng đầu, nhưng mãi chưa sử dụng, sắt đã bắt đầu rỉ rét, hiện giờ xem như nghênh đón vị khách đầu tiên.
Âu Dương ở thư phòng đưa thư phong cho Trầm Mị:
"Đem phong thư này giao cho Hoàn Nhan A Cốt Đả."
Trầm Mị hiếu kỳ hỏi:
"Đại nhân, lần này là bán vũ khí gì?"
"Nói bậy, ta giống như người không nói chữ tín vậy sao? Đây là thư vét của."
Âu Dương nói:
"Không cần lo lắng, hắn tuyệt đối không dám sát thương ngươi. Sau khi chuyện thành công, vẫn là hai phần hoa hồng."
"Tốt"
Có câu người vì tiền chết, chim vì thực vong, mua bán không vốn không làm không công. Trầm Mị cất kỹ thư nói:
"Đại nhân cứ chờ tin tức tốt của ta."
"Đúng rồi, nói cho hắn biết, máy dò mìn kia nếu còn muốn, cũng có thể thương lượng."
". . . Được"
Trầm Mị đổ mồ hôi, vẫn băn khoăn. Âu Dương thì nói trong lòng, nói nhảm, mìn sứ bên mình đã nghiên cứu xong, Hoàn Nhan A Cốt Đả không mua máy dò mìn của mình, Liêu quốc người ta cũng sẽ không mua mìn sứ của mình.
Trầm Mị mới ra ửa, một nữ nha dịch báo:
"Đại nhân, phạm nhân tuyệt thực đã ba ngày."
"Nhét vào"
"Dạ"
Âu Dương giỏi về bắt chước, đây là linh cảm có được lúc thấy nông hộ cho vịt ăn. Tên khoa học gọi là Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn). Âu Dương không lo lắng A Cốt Đả không đáp ứng điều kiện, Dù sao mình yêu cầu cũng không cao, ba thuyền hàng mà thôi. Chính mình bị Triệu Ngọc lừa, không tìm người lừa, trong lòng quả thực bất bình. Vì hết thảy đều là Hoàn Nhan A Cốt Đả ngươi chỉ thị, vậy ngươi tự nhiên phải tới trả tiền cho tất cả. Dương Bình kể cả đại bộ phận nha dịch cũng không biết nữ tử trong trọng lao này là ai, trông coi Hoàn Nhan Lan, ngoại trừ hai nữ nha dịch phụ trách cho ăn, thì đều là nha dịch tham gia vây bắt.
Hoàn Nhan Lan mặc dù quật cường, nhưng ở sau một lần Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn) liền đình chỉ hành vi tuyệt thực. Tư vị kia không phải người có thể chịu nổi, bóp mở quai hàm, nhét cơm vào, đổ nước, sau đó dùng vật cứng nhét vào thực quản, bộ phận thức ăn vào khí quản có thể ho ra máu. Nếu không chết nổi, cần gì lao lực như vậy chứ? sau khi Lưu Huệ Lan biết được tin tức Hoàn Nhan Lan bị giam giữ bí mật, làm chút đồ ăn sáng, tự mình đưa tới. Đi cùng nàng còn có Triển Minh cùng Lương Hồng Ngọc.
Hoàn Nhan Lan mặc dù đã ngừng tuyệt thực, nhưng một ngày chỉ một bữa, Âu Dương căn dặn, vì ngăn ngừa nàng tự hại mình, phải khống chế thể lực của nàng. Lưu Huệ Lan vừa nhìn một cái liền bất mãn với Âu Dương:
"Đại nhân cũng thật là, tốt xấu gì cũng có chút cảm tình, sao ngay cả cơm cũng không cho ăn no."
Triển Minh một bên nói:
"Cảm tình gì chứ, một kiếm kia chính nàng đâm . Ta ngược lại cảm giác đại nhân có chút lòng dạ đàn bà."
"Các ngươi đi đi"
Hoàn Nhan Lan hữu khí vô lực nói, vốn là ăn cơm trưa, bởi vì nghe nói Lưu Huệ Lan sẽ tới, lo lắng cho ăn quá no, cho nên bữa trưa bị cắt bớt.
"Lan muội muội, tốt xấu gì cũng nên ăn một ít. Đại nhân thật ra không muốn làm khó ngươi, chỉ cần Hoàng đế các ngươi đưa tiền chuộc tới, sẽ đưa ngươi lên thuyền."
Hoàn Nhan Lan lạnh nhạt nói:
"Hắn còn có mặt mũi vét của."
"Lời này không đúng"
Lương Hồng Ngọc nói:
"Hoàng đế các ngươi ám sát trước, chẳng lẽ không thể vét của? Khó trách quan nhân nói, người Nữ Chân, kể cả ngươi cũng đối đãi dị tộc không ngang hàng. Nói các ngươi bởi vì cướp đoạt mà nếm được ngon ngọt, tất nhiên sẽ không ngừng cướp đoạt."
"Hắn chủ lực với Kim thì tất nhiên sẽ nói như vậy. Các ngươi sao biết quá khứ người Nữ Chân bị người Khiết Đan khi dễ. Bắt người Nữ Chân hàng năm giao nộp lượng lớn ngựa, lông chồn, trân châu, Hải Đông Thanh. Quan lại Khiết Đan đến bộ lạc Nữ Chân một vòng, trông thấy người có chút xinh đẹp, cưỡng chế mang đi **, sau đó liền ném ở ven bộ lạc để họ tự sanh tự diệt. Người Khiết Đan xem tộc ta không phải là người, tộc ta vì sao phải đối đãi với người Khiết Đan như là người?"
Hoàn Nhan Lan nói:
"Anh của ta chết, ta cũng không trách hắn, nhưng sao hắn phải đối với người Nữ Chân như vậy? Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải chịu khi dễ?"
"Nếu tộc Nữ Chân nguyện ý quy về bản đồ Đại Tống, không những có thể dời tộc nam các ngươi đến Tống, hơn nữa cũng đối đãi các ngươi như người Tống."
Âu Dương đột nhiên xuất hiện nói:
"Các ngươi đồng ý không?"
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi."
"Các ngươi có thể chấm dứt cuộc sống du mục, có thể cùng người Hán kết hôn sinh con, triều đình và Dương Bình ta còn có thể nhiệt tình trợ giúp các ngươi sản xuất, có thể miễn thuế liền miễn thuế. Tặng các ngươi nông cụ trâu cày, tặng các ngươi nhà ở ruộng đồng. Dạy các ngươi biết chữ hiểu lễ tiết, giống cuộc sống bình thường của người Hán. các ngươi nguyện ý chứ? Những điều này ta đều đã bàn qua với Hoàng thượng, ngài tuyệt đối tán thành."
". . ."
Âu Dương nói:
"Các ngươi trước kia rất nguyện ý, nhưng bây giờ các ngươi không muốn. Bởi vì các ngươi sống rất khá, các ngươi cho rằng Nữ Chân là bách chiến bách thắng, bởi vì các ngươi cho rằng Nữ Chân không những có thể diệt Liêu, mà còn diệt cả Tống. Các ngươi muốn làm người thượng đẳng, các ngươi muốn dân tộc khác đều liếm ngón chân của các ngươi. Đem người tộc khác trở thành như gia súc tùy ý sử dụng và mua bán, đây là một loại thành công và vinh quang."
Hoàn Nhan Lan căm giận nói:
"Chúng ta không muốn đánh nhau với người Tống, chúng ta chỉ là muốn báo thù người Khiết Đan."
"Các ngươi có lẽ là nghĩ như vậy, nhưng A Cốt Đả lại không phải nghĩ như vậy."
"Quan nhân, ngươi đã đến rồi?"
Lương Hồng Ngọc nghênh đón.
"Ừm."
Âu Dương gật đầu nói:
"Cho nên chỉ có đánh bại các ngươi, sau đó mở lại điều kiện như thế, các ngươi mới nguyện ý buông tha vũ lực. Nếu không chiến tranh cũng sẽ không chấm dứt. Ngươi cũng có thể chuyển cáo đến A Cốt Đả, chỉ cần các ngươi bỏ binh khí xuống, quy nạp vào bản đồ Tống, tất cả điều kiện đều hữu hiệu. Chúng ta thậm chí có thể phái quân đội chống đỡ tiến công của người Khiết Đan."
Hoàn Nhan Lan lắc đầu:
"Ta nói không lại ngươi. Nếu không lúc ở Kim quốc ngươi đã chết rồi."
"Còn một điều, ta biết các ngươi vật tư cằn cỗi, nếu các ngươi nguyện ý bán đất đai, Đại Tống cũng nguyện ý mua. Đương nhiên là dùng Châu làm đơn vị mua bán, về phần giá tiền thì dễ thương lượng."
Âu Dương nói:
"Ta đã gửi thư cho Liêu quốc, nếu cần, chúng ta cũng có thể mua đất đai Liêu quốc."
Hoàn Nhan Lan cắn răng nói:
"Kim Liêu đánh trận, các ngươi cũng đang kiếm tiện nghi."
"Ha ha, một châu có thể đổi ba thuyền súng ống đạn được. Trước mắt các ngươi có tư cách đổi chính là Thần Châu, Tô Châu, Khai Châu. Sau khi ngươi trở về, có thể chuyển cáo với A Cốt Đả, dùng đất đai đổi vật tư, thật sự là thứ mua bán rất có lời. Không chỉ bao gồm địa lôi, kinh thiên pháo, còn kể cả Phích Lịch pháo, pháo đốt, xe hỏa tiễn, ta tin hắn cũng sẽ động tâm. Hoặc là trực tiếp dùng tiền mua, một châu năm mươi vạn, muốn tiền mặt có, muốn ngân phiếu cũng có."
". . ."
Đây ngược lại là một đề nghị tốt, trong lòng Hoàn Nhan Lan hiểu rõ. Hiện giờ Kim quốc thiếu chính là vật tư, sắt, muối, lương thực cái gì cũng thiếu. Nếu quả thật có thể lấy đất đai đổi lấy vật tư, Hoàn Nhan A Cốt Đả chưa hẳn mặc kệ. Năm mươi vạn xâu tiền, có thể mua được bao nhiêu lương thực cùng đồ sắt. Hoàn Nhan Lan hỏi:
"Khi nào thì thả ta?"
"Nửa tháng sau, chờ Trầm Mị từ Kim quốc trở về."
Âu Dương nói:
"Hi vọng ngươi gần đây không nên lại gây chuyện như tuyệt thực."
Lưu Huệ Lan vội nói:
"Muội tử, ăn một chút."
"Cám ơn Huệ Lan tỷ."
Hoàn Nhan Lan quả thật đã ăn chút đồ.
. . .
Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Quan nhân, việc đất đai đổi tiền ngươi không báo triều đình, có phải là không quá thỏa đáng không?"
"Quan nhân ngươi lại không dùng tiền triều đình. Ba châu cộng lại một trăm năm mươi vạn, tiền này ta vẫn mượn được."
Âu Dương nói:
"Tương lai quan nhân ngươi sẽ có tiền nhiều đến mức không có chỗ xài, không đến nổi mấy trăm vạn mà cũng không bỏ ra được."
Lương Hồng Ngọc lo lắng nói:
"Lỡ như người Kim đáp ứng thật, sau đó không nói chữ tín, cưỡng chế đoạt lại thì sao?"
"Yên tâm đi, chỉ cần Hoàn Nhan A Cốt Đả dám bán, ta liền dám mua."
"Báo"
Một nha dịch nói:
"Đại nhân, công văn của Xu Mật Viện."
"Ừm."
Âu Dương tiếp nhận công văn, không đoán sai, là đơn đặt hàng vũ khí, trong đó trả mức vàng cho đơn pháo là cao nhất, hai mươi vạn miếng. Đặt địa lôi ít nhất, năm nghìn miếng. Lợi nhuận bên này sẽ không cao như Liêu quốc, trừ thuế tính cả thành phẩm, cũng chỉ lợi 30% mà thôi. Nhóm đầu tiên 30% hàng, kỳ hạn giao hàng định qua hai tháng đầu sang năm, nhóm thứ hai là tháng năm, nhóm thứ ba cùng nhóm thứ tư phải trước tháng 7 giao nộp xong toàn bộ. Có ba nghìn sương quân gia nhập, lại đến lúc nông nhàn, kỳ hạn công trình cũng không thành vấn đề. Âu Dương căn dặn:
"Đem công văn chuyển giao Triển đại nhân."
"Dạ"
Nha dịch tiếp công văn mà đi. Triển Minh đã sớm đặt trọng tâm công việc lên xưởng quân, hắn phân phối ba gã văn án, phụ trách tài vụ, vận chuyển, xuất xưởng, kỳ hạn công trình an bài rất tỉ mĩ. Hiện giờ nghiên cứu chế tạo hỏa dược lại có thành quả tiến thêm một bước, không hề lợi dụng nhân công nghiền mài đá, nhân công mài ra cũng có hỏa dược cỡ nửa hạt gạo, chuyên gia phát hiện, tầm quan trọng của việc nghiền nát chủ yếu ở hong khô. Bắt đầu từ lúc Âu Dương dùng thủy lực, lợi dụng sức nước trùng kích, kéo nghiền, đã có thể nghiền áp đến dạng bột phấn.
Điểm trọng yếu nhất chính là sản xuất cán cân, thay đổi tính toán thô lược hay dùng, khiến tỉ lệ hỏa dược so với trước kia càng thêm chính xác. Mà chính vì cán cân, khiến các chuyên gia có thể sử dụng các loại tỉ lệ để thử nghiệm hỏa dược. Sau khi nhiều lần nghiệm chứng, đưa ra tỉ lệ hỏa dược uy lực lớn nhất, lại rất khó hút nước. Cán cân chính xác xuất hiện, khiến việc phối thử hỏa dược càng thêm khoa học, ngoại trừ công nghệ chiết xuất tạm thời không có cách gì giải quyết toàn bộ, hỏa dược xưởng quân đã có hình thức ban đầu của hỏa dược cận đại.
. . .
Âu Dương hỏi.
"Phì"
Âu Dương sớm có chuẩn bị, tay chặn nướt bọt, sau đó bôi ở trên quần áo Hoàn Nhan Lan:
"Ta rất buồn bực, ca của ngươi chết rồi, ngươi tìm ta gây phiền toái làm gì?"
Hoàn Nhan Lan cả giận nói:
"Nếu không phải ngươi đưa đồ cho người Khiết Đan, anh của ta sao lại chết?"
"Ai nha, vậy thì phiền rồi. Bạch Liên, tí nữa báo cho hai thợ rèn chế tạo nỏ tiễn kia, bảo với bọn họ, bọn họ là thủ phạm bắt được quận chúa quận Kim, bảo bọn họ nhanh chạy trốn. Còn nữa, chúng ta từng ăn cơm trong thôn, bọn họ cũng phải thủ phạm, còn cả người bán quần áo gì đó, đều là thủ phạm, bảo bọn họ chạy mau."
"Dạ, đại nhân."
Bạch Liên cười trả lời.
"Mướn chiếc xe ngựa, mang đi."
Âu Dương không để ý tới Hoàn Nhan Lan muốn ăn mình, phất tay căn dặn. Cường đạo lý luận chính là như vậy, không ngờ ngươi giết hại nhiều người như vậy không có cảm giác áy náy, ca ca mình chết liền tìm tới trả thù. Quá bó tay rồi.
. . .
Hoàn Nhan Lan được bí mật áp giải trở về Dương Bình, đưa vào đại lao trọng phạm. Đại lao này cũng không phải là do gỗ dựng nên, mà là nhà giam do sắt tinh chế tạo, lạc thành đã hơn một năm, vốn là để giam giữ và sử dụng với tội phạm cứng đầu, nhưng mãi chưa sử dụng, sắt đã bắt đầu rỉ rét, hiện giờ xem như nghênh đón vị khách đầu tiên.
Âu Dương ở thư phòng đưa thư phong cho Trầm Mị:
"Đem phong thư này giao cho Hoàn Nhan A Cốt Đả."
Trầm Mị hiếu kỳ hỏi:
"Đại nhân, lần này là bán vũ khí gì?"
"Nói bậy, ta giống như người không nói chữ tín vậy sao? Đây là thư vét của."
Âu Dương nói:
"Không cần lo lắng, hắn tuyệt đối không dám sát thương ngươi. Sau khi chuyện thành công, vẫn là hai phần hoa hồng."
"Tốt"
Có câu người vì tiền chết, chim vì thực vong, mua bán không vốn không làm không công. Trầm Mị cất kỹ thư nói:
"Đại nhân cứ chờ tin tức tốt của ta."
"Đúng rồi, nói cho hắn biết, máy dò mìn kia nếu còn muốn, cũng có thể thương lượng."
". . . Được"
Trầm Mị đổ mồ hôi, vẫn băn khoăn. Âu Dương thì nói trong lòng, nói nhảm, mìn sứ bên mình đã nghiên cứu xong, Hoàn Nhan A Cốt Đả không mua máy dò mìn của mình, Liêu quốc người ta cũng sẽ không mua mìn sứ của mình.
Trầm Mị mới ra ửa, một nữ nha dịch báo:
"Đại nhân, phạm nhân tuyệt thực đã ba ngày."
"Nhét vào"
"Dạ"
Âu Dương giỏi về bắt chước, đây là linh cảm có được lúc thấy nông hộ cho vịt ăn. Tên khoa học gọi là Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn). Âu Dương không lo lắng A Cốt Đả không đáp ứng điều kiện, Dù sao mình yêu cầu cũng không cao, ba thuyền hàng mà thôi. Chính mình bị Triệu Ngọc lừa, không tìm người lừa, trong lòng quả thực bất bình. Vì hết thảy đều là Hoàn Nhan A Cốt Đả ngươi chỉ thị, vậy ngươi tự nhiên phải tới trả tiền cho tất cả. Dương Bình kể cả đại bộ phận nha dịch cũng không biết nữ tử trong trọng lao này là ai, trông coi Hoàn Nhan Lan, ngoại trừ hai nữ nha dịch phụ trách cho ăn, thì đều là nha dịch tham gia vây bắt.
Hoàn Nhan Lan mặc dù quật cường, nhưng ở sau một lần Điền Áp Thức (nhồi cho vịt ăn) liền đình chỉ hành vi tuyệt thực. Tư vị kia không phải người có thể chịu nổi, bóp mở quai hàm, nhét cơm vào, đổ nước, sau đó dùng vật cứng nhét vào thực quản, bộ phận thức ăn vào khí quản có thể ho ra máu. Nếu không chết nổi, cần gì lao lực như vậy chứ? sau khi Lưu Huệ Lan biết được tin tức Hoàn Nhan Lan bị giam giữ bí mật, làm chút đồ ăn sáng, tự mình đưa tới. Đi cùng nàng còn có Triển Minh cùng Lương Hồng Ngọc.
Hoàn Nhan Lan mặc dù đã ngừng tuyệt thực, nhưng một ngày chỉ một bữa, Âu Dương căn dặn, vì ngăn ngừa nàng tự hại mình, phải khống chế thể lực của nàng. Lưu Huệ Lan vừa nhìn một cái liền bất mãn với Âu Dương:
"Đại nhân cũng thật là, tốt xấu gì cũng có chút cảm tình, sao ngay cả cơm cũng không cho ăn no."
Triển Minh một bên nói:
"Cảm tình gì chứ, một kiếm kia chính nàng đâm . Ta ngược lại cảm giác đại nhân có chút lòng dạ đàn bà."
"Các ngươi đi đi"
Hoàn Nhan Lan hữu khí vô lực nói, vốn là ăn cơm trưa, bởi vì nghe nói Lưu Huệ Lan sẽ tới, lo lắng cho ăn quá no, cho nên bữa trưa bị cắt bớt.
"Lan muội muội, tốt xấu gì cũng nên ăn một ít. Đại nhân thật ra không muốn làm khó ngươi, chỉ cần Hoàng đế các ngươi đưa tiền chuộc tới, sẽ đưa ngươi lên thuyền."
Hoàn Nhan Lan lạnh nhạt nói:
"Hắn còn có mặt mũi vét của."
"Lời này không đúng"
Lương Hồng Ngọc nói:
"Hoàng đế các ngươi ám sát trước, chẳng lẽ không thể vét của? Khó trách quan nhân nói, người Nữ Chân, kể cả ngươi cũng đối đãi dị tộc không ngang hàng. Nói các ngươi bởi vì cướp đoạt mà nếm được ngon ngọt, tất nhiên sẽ không ngừng cướp đoạt."
"Hắn chủ lực với Kim thì tất nhiên sẽ nói như vậy. Các ngươi sao biết quá khứ người Nữ Chân bị người Khiết Đan khi dễ. Bắt người Nữ Chân hàng năm giao nộp lượng lớn ngựa, lông chồn, trân châu, Hải Đông Thanh. Quan lại Khiết Đan đến bộ lạc Nữ Chân một vòng, trông thấy người có chút xinh đẹp, cưỡng chế mang đi **, sau đó liền ném ở ven bộ lạc để họ tự sanh tự diệt. Người Khiết Đan xem tộc ta không phải là người, tộc ta vì sao phải đối đãi với người Khiết Đan như là người?"
Hoàn Nhan Lan nói:
"Anh của ta chết, ta cũng không trách hắn, nhưng sao hắn phải đối với người Nữ Chân như vậy? Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải chịu khi dễ?"
"Nếu tộc Nữ Chân nguyện ý quy về bản đồ Đại Tống, không những có thể dời tộc nam các ngươi đến Tống, hơn nữa cũng đối đãi các ngươi như người Tống."
Âu Dương đột nhiên xuất hiện nói:
"Các ngươi đồng ý không?"
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi."
"Các ngươi có thể chấm dứt cuộc sống du mục, có thể cùng người Hán kết hôn sinh con, triều đình và Dương Bình ta còn có thể nhiệt tình trợ giúp các ngươi sản xuất, có thể miễn thuế liền miễn thuế. Tặng các ngươi nông cụ trâu cày, tặng các ngươi nhà ở ruộng đồng. Dạy các ngươi biết chữ hiểu lễ tiết, giống cuộc sống bình thường của người Hán. các ngươi nguyện ý chứ? Những điều này ta đều đã bàn qua với Hoàng thượng, ngài tuyệt đối tán thành."
". . ."
Âu Dương nói:
"Các ngươi trước kia rất nguyện ý, nhưng bây giờ các ngươi không muốn. Bởi vì các ngươi sống rất khá, các ngươi cho rằng Nữ Chân là bách chiến bách thắng, bởi vì các ngươi cho rằng Nữ Chân không những có thể diệt Liêu, mà còn diệt cả Tống. Các ngươi muốn làm người thượng đẳng, các ngươi muốn dân tộc khác đều liếm ngón chân của các ngươi. Đem người tộc khác trở thành như gia súc tùy ý sử dụng và mua bán, đây là một loại thành công và vinh quang."
Hoàn Nhan Lan căm giận nói:
"Chúng ta không muốn đánh nhau với người Tống, chúng ta chỉ là muốn báo thù người Khiết Đan."
"Các ngươi có lẽ là nghĩ như vậy, nhưng A Cốt Đả lại không phải nghĩ như vậy."
"Quan nhân, ngươi đã đến rồi?"
Lương Hồng Ngọc nghênh đón.
"Ừm."
Âu Dương gật đầu nói:
"Cho nên chỉ có đánh bại các ngươi, sau đó mở lại điều kiện như thế, các ngươi mới nguyện ý buông tha vũ lực. Nếu không chiến tranh cũng sẽ không chấm dứt. Ngươi cũng có thể chuyển cáo đến A Cốt Đả, chỉ cần các ngươi bỏ binh khí xuống, quy nạp vào bản đồ Tống, tất cả điều kiện đều hữu hiệu. Chúng ta thậm chí có thể phái quân đội chống đỡ tiến công của người Khiết Đan."
Hoàn Nhan Lan lắc đầu:
"Ta nói không lại ngươi. Nếu không lúc ở Kim quốc ngươi đã chết rồi."
"Còn một điều, ta biết các ngươi vật tư cằn cỗi, nếu các ngươi nguyện ý bán đất đai, Đại Tống cũng nguyện ý mua. Đương nhiên là dùng Châu làm đơn vị mua bán, về phần giá tiền thì dễ thương lượng."
Âu Dương nói:
"Ta đã gửi thư cho Liêu quốc, nếu cần, chúng ta cũng có thể mua đất đai Liêu quốc."
Hoàn Nhan Lan cắn răng nói:
"Kim Liêu đánh trận, các ngươi cũng đang kiếm tiện nghi."
"Ha ha, một châu có thể đổi ba thuyền súng ống đạn được. Trước mắt các ngươi có tư cách đổi chính là Thần Châu, Tô Châu, Khai Châu. Sau khi ngươi trở về, có thể chuyển cáo với A Cốt Đả, dùng đất đai đổi vật tư, thật sự là thứ mua bán rất có lời. Không chỉ bao gồm địa lôi, kinh thiên pháo, còn kể cả Phích Lịch pháo, pháo đốt, xe hỏa tiễn, ta tin hắn cũng sẽ động tâm. Hoặc là trực tiếp dùng tiền mua, một châu năm mươi vạn, muốn tiền mặt có, muốn ngân phiếu cũng có."
". . ."
Đây ngược lại là một đề nghị tốt, trong lòng Hoàn Nhan Lan hiểu rõ. Hiện giờ Kim quốc thiếu chính là vật tư, sắt, muối, lương thực cái gì cũng thiếu. Nếu quả thật có thể lấy đất đai đổi lấy vật tư, Hoàn Nhan A Cốt Đả chưa hẳn mặc kệ. Năm mươi vạn xâu tiền, có thể mua được bao nhiêu lương thực cùng đồ sắt. Hoàn Nhan Lan hỏi:
"Khi nào thì thả ta?"
"Nửa tháng sau, chờ Trầm Mị từ Kim quốc trở về."
Âu Dương nói:
"Hi vọng ngươi gần đây không nên lại gây chuyện như tuyệt thực."
Lưu Huệ Lan vội nói:
"Muội tử, ăn một chút."
"Cám ơn Huệ Lan tỷ."
Hoàn Nhan Lan quả thật đã ăn chút đồ.
. . .
Lương Hồng Ngọc hỏi:
"Quan nhân, việc đất đai đổi tiền ngươi không báo triều đình, có phải là không quá thỏa đáng không?"
"Quan nhân ngươi lại không dùng tiền triều đình. Ba châu cộng lại một trăm năm mươi vạn, tiền này ta vẫn mượn được."
Âu Dương nói:
"Tương lai quan nhân ngươi sẽ có tiền nhiều đến mức không có chỗ xài, không đến nổi mấy trăm vạn mà cũng không bỏ ra được."
Lương Hồng Ngọc lo lắng nói:
"Lỡ như người Kim đáp ứng thật, sau đó không nói chữ tín, cưỡng chế đoạt lại thì sao?"
"Yên tâm đi, chỉ cần Hoàn Nhan A Cốt Đả dám bán, ta liền dám mua."
"Báo"
Một nha dịch nói:
"Đại nhân, công văn của Xu Mật Viện."
"Ừm."
Âu Dương tiếp nhận công văn, không đoán sai, là đơn đặt hàng vũ khí, trong đó trả mức vàng cho đơn pháo là cao nhất, hai mươi vạn miếng. Đặt địa lôi ít nhất, năm nghìn miếng. Lợi nhuận bên này sẽ không cao như Liêu quốc, trừ thuế tính cả thành phẩm, cũng chỉ lợi 30% mà thôi. Nhóm đầu tiên 30% hàng, kỳ hạn giao hàng định qua hai tháng đầu sang năm, nhóm thứ hai là tháng năm, nhóm thứ ba cùng nhóm thứ tư phải trước tháng 7 giao nộp xong toàn bộ. Có ba nghìn sương quân gia nhập, lại đến lúc nông nhàn, kỳ hạn công trình cũng không thành vấn đề. Âu Dương căn dặn:
"Đem công văn chuyển giao Triển đại nhân."
"Dạ"
Nha dịch tiếp công văn mà đi. Triển Minh đã sớm đặt trọng tâm công việc lên xưởng quân, hắn phân phối ba gã văn án, phụ trách tài vụ, vận chuyển, xuất xưởng, kỳ hạn công trình an bài rất tỉ mĩ. Hiện giờ nghiên cứu chế tạo hỏa dược lại có thành quả tiến thêm một bước, không hề lợi dụng nhân công nghiền mài đá, nhân công mài ra cũng có hỏa dược cỡ nửa hạt gạo, chuyên gia phát hiện, tầm quan trọng của việc nghiền nát chủ yếu ở hong khô. Bắt đầu từ lúc Âu Dương dùng thủy lực, lợi dụng sức nước trùng kích, kéo nghiền, đã có thể nghiền áp đến dạng bột phấn.
Điểm trọng yếu nhất chính là sản xuất cán cân, thay đổi tính toán thô lược hay dùng, khiến tỉ lệ hỏa dược so với trước kia càng thêm chính xác. Mà chính vì cán cân, khiến các chuyên gia có thể sử dụng các loại tỉ lệ để thử nghiệm hỏa dược. Sau khi nhiều lần nghiệm chứng, đưa ra tỉ lệ hỏa dược uy lực lớn nhất, lại rất khó hút nước. Cán cân chính xác xuất hiện, khiến việc phối thử hỏa dược càng thêm khoa học, ngoại trừ công nghệ chiết xuất tạm thời không có cách gì giải quyết toàn bộ, hỏa dược xưởng quân đã có hình thức ban đầu của hỏa dược cận đại.
. . .
Bình luận facebook