Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
Âu Dương nói:
"Ta còn viết một bức thư, bảo bọn họ làm việc tăng cả, đưa nhiều vũ khí tới. Đúng rồi Hàn tướng quân, tiền thưởng này thì có rồi, ngươi chủ lực vậy ta sẽ không đi theo nữa, ngươi phải trông coi kỹ đừng báo loạn công trạng đấy".
Khó mà nói, Hàn Thế Trung sẽ không lấy lỗ tai Miễn tử để gom cho đủ số, cho dù hắn không làm, cũng chẳng bảo đảm những người khác cũng không làm.
" Hàn mỗ quân kỷ nghiêm minh, điểm này xin đại nhân cứ yên tâm".
Hàn Thế Trung nói:
"Nói thật, mang binh cũng đã mấy năm, mà lần đầu tiên thấy quân đội sĩ khí tăng cao vào đêm trước đánh trận đấy".
Không có binh sĩ nào muốn đánh trận.
Lý Hán nói:
" Quách Tử Nghi tán tẫn gia tài, binh sĩ bộ hạ sĩ khí tăng cao, xả thân phục tùng mệnh lệnh. Đều là đạo lý giống nhau cả".
Không có bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn, sau khi Tây Hạ nhận được sử văn, ngay cả thời gian thương nghị cũng không cần, trực tiếp đuổi đặc phái viên đi. Còn mẹ con Uyên Ương Lôi do Âu Dương tự tay viết thư ép vận chuyển tới Liêu quốc cũng đã chuyển đến đúng hạn.
Dựa theo kế hoạch tháng tư Long huyện sẽ bắt đầu xuất sư.
Xuất sư này cũng rất chú trọng, phải cầu thiên khấn địa, văn khấn này là do một Đại học sĩ trong triều soạn ra, Âu Dương ở bên cạnh nghe cũng không hiểu mấy, đại khái ý tứ không khác người cầu khấn là bao. Triều Tống này khá văn minh, xem trong lịch sử triều Kim liền khác biệt, xuất sư là dùng nội tạng nữ nhân để tế trời, Hàn Thế Trung đã từng bại ở dưới nội tạng của nữ nhân...
Âu Dương không lo lắng Hàn Thế Trung có thể thủ được hay không, bởi vì không có khả năng thủ không được. Trước đó Hàn Thế Trung bày ra tư thế quyết chiến với quân Tây Lương, mà sau đi vòng đột nhiên tập kích Thiên Hoàng huyện, chủ lực lại yểm hộ vật tư sau lưng vào thành. Ăn không thành vấn đề, uống cũng không thành vấn đề, mạch nước ngầm ở vùng đó vẫn khá nhiều, đào giếng cũng không khó. Sau đó là bị kẻ địch vây quanh, vậy Âu Dương càng không lo lắng, có vũ khí kiểu mới còn sợ bị vây à? Phía trước bố trí một vùng mìn lớn đã đủ khiến người ta khổ sở. Việc thủ thành của Hàn Thế Trung tất nhiên là nhàm chán mà không nhàm chán. Mấu chốt là làm sao bảo đảm sĩ khí.
Âu Dương lo lắng chính là Long huyện, tường thành bên này khá yếu, hơn nữa độ cao so với mặt biển thấp hơn vị trí kẻ địch. Bởi vì đường khác đều phòng bị người Tây Hạ nhập quan từ chỗ bọn họ, nguồn mộ lính không cách nào bổ sung trên quy mô lớn, giỏi lắm thì cũng chỉ có sương quân. Hỏa khí lợi hại hơn nữa, người ta dùng mười người đổi một, bên mình sẽ chịu không nổi. Xem ra mọi sự vẫn cần dĩ hòa vi quý, đặc biệt là lúc mình có nguy hiểm tính mệnh nhất định.
Dựa theo chiến lược, Lưu Kỵ mang theo bản bộ giả vờ tiến công Hoành Sơn để thu hút lực chú ý của kẻ địch, sau khi Hàn Thế Trung vào Thiên Hoàng thành lập tức rút về phía Long huyện. Bản bộ của hắn chính là song kỵ binh thuần một sắc, cơ động linh hoạt, vấn đề không lớn. Cho nên tạm thời Long huyện bây giờ chỉ có sức chiến đấu của sáu trăm vệ đội do hai vị giám quân suất lĩnh. Đương nhiên còn có sương quân vận chuyển vật tư về phía thành nam. Vấn đề thì không có vấn đề lớn gì, sau khi đón Lưu Kỵ trở về Long huyện nghỉ ngơi hồi phục một chút, sẽ mang phần nhỏ binh mã cướp Qua Châu. Không chiếm đất, sau khi phá hoại lập tức lui vào biên cảnh Thổ Phiên, mục đích chính là khiến kẻ địch mệt mỏi. Dựa theo kế hoạch tháng 5 bản bộ Lưu Kỵ trở về, sau ba ngày nghỉ ngơi khôi phục lại ra, thượng tuần tháng sáu đến Qua Châu, dùng biện pháp như đầu độc tận khả năng phá hoại nông nghiệp Qua Châu, làm cho kẻ địch vào năm đó không thu được hạt nào.
Đây là một chiến lược đổi đoạt thành chiếm đất trước kia, mà đánh kinh tế chiến, tiêu hao chiến một lần. Nếu Hàn Thế Trung thượng biểu triều đình, trận chiến này có thể đánh một năm thậm chí là hai năm, tan rã kinh tế xã hội của kẻ địch từ mặt căn bản. Gay gắt mâu thuẫn dân tộc trong nội bộ kẻ địch. Chiến lược này chính là bức bách kẻ địch tiến hành tiêu hao, chính là một đại chiến pháp nhằm vào dân tộc du mục. Hàn Thế Trung còn nói, dân tộc du mục coi trọng nhất là đất nuôi ngựa như hành lang Hà Tây, một khi bị uy hiếp, kẻ địch tất dốc toàn lực mà ra, bởi vì đó là căn bản của dân tộc kẻ địch, hiện giờ chiếm được Thiên Hoàng huyện chính là xương cá hóc trong cổ họng kẻ địch.
Triệu Ngọc không hài lòng lắm với tiêu hao chiến, nhưng cũng biết, muốn cấp tiến hơn nữa có chiến quả, ít nhất phải dùng bốn mươi vạn quân đội, sương quân điều động càng hơn trăm vạn, khi đó sẽ luôn tiêu hao vật tư, nàng sẽ không đánh nổi. Mà chiến lược này của Hàn Thế Trung chỉ cần không đến mười vạn nhân mã, thủ thành chiến, hằng ngày tiêu hao lại ít, quan trọng nhất là chiến lược này có thể hoàn toàn đầu độc thể chế xã hội của kẻ địch, khiến thực lực kẻ địch suy yếu mức độ lớn. Nói toạc ra, cho dù Hàn Thế Trung toàn quân bị diệt, kinh tế, sức chiến đấu, sức sản xuất trâu của Tây Hạ này cũng sẽ tụt lui rất nhiều năm. Hơn nữa mâu thuẫn trong nước tăng lên còn có thể chia năm xẻ bảy.
Đi theo quân chủ lực của Hàn Thế Trung có sáu phóng viên báo hoàng gia, có lẽ nhất thời bán hội sẽ không về đưa tin, nhưng luôn phải có người đi. Mà người tọa trấn ở Long huyện thì là đoàn phóng viên Đông Kinh - đoàn phóng viên tinh nhuệ của báo hoàng gia.
Bên Âu Dương cũng không rảnh rỗi, xung quanh Thái Bình đã tĩnh rồi. Thân là một giám quân, có quyền không có chức, hậu cần có Lý Cương, cảnh vệ hằng ngày có Chu Đạt, quản lý sương quân có tri huyện địa phương. Lý Dật Phong không rảnh nói nhảm với Âu Dương, Tô Thiên lại rất bận rộn. Âu Dương bi ai ** làm một người rảnh rỗi cuối cùng, ngay cả Lý Hán cũng không thèm để ý đến mình, cuộc sống của mình thật cực kỳ cực kỳ nhàm chán.
Sau khi nhịn một tháng, mồng 2 tháng 5, bản bộ Lưu Kỵ điều quân trở về, lập tức bị đoàn phóng viên bao vây oanh tạc. Lưu Kỵ không dám chậm trễ, đoàn người này là ông vua con, tổng lão bản của nó là giám quân, chỉ còn cánh có hỏi tất đáp. Kết quả Âu Dương phát hiện, lúc này không cần nghe Lưu Kỵ báo cáo, trực tiếp xem báo là được. Hết thảy đều rất thuận lợi, bộ đội chủ lực của Hàn Thế Trung thành công hấp dẫn quân Tây Hạ của Tây Lương, Lưu Kỵ thuận lợi ngăn chặn đóng quân ba huyện ở Hoành Sơn. Hàn Thế Trung đủ cho hậu cần thời gian tám ngày vào thành.
Sau khi người Tây Hạ phát hiện mắc mưu, lập tức hai đường đuổi giết bao vây quân đơn độc của Lưu Kỵ. Tốc độ chạy trốn của Lưu Kỵ không phải nhanh bình thường, sau khi hai sư kẻ địch hội hợp phát hiện, Lưu Kỵ đã ngoài trăm dặm. Khó khăn lắm bắt được một tên quân Tống ngoài ý muốn lạc đường tụt lại phía sau mới biết được. Lưu Kỵ không ngờ bố trí một người hai ngựa, cơ hồ chạy không ngừng vó về phía nam. Mà quân Tây Hạ còn phải đối mặt với mấy trò xấu của Lưu Kỵ, tỷ như chôn mấy quả mìn, quăng chút độc vào nguồn nước..., đuổi theo người khác đương nhiên là đuổi không kịp. Đành phải đóng quân ngay tại chỗ, chờ mệnh lệnh của Lý Kiền Thuận.
Mà bên Hàn Thế Trung còn tốt hơn Âu Dương tưởng tượng, người Tây Hạ sau khi bị mìn nổ bay mấy người, không ngờ cũng không tiến công nữa. Sau khi chiến tranh kết thúc mới biết được, hóa ra người Đảng Hạng và các tộc khác tham thảo việc ai đi làm nhóm thịt người đầu tiên dò mìn tiến hành xâm nhập. Âu Dương sau đó chảy nước mắt, hoàn toàn có thể bán một nhóm máy dò mìn cho Tây Hạ.
Lưu Kỵ trở về Âu Dương vẫn nhàm chán, người ta không rảnh, mình thì lại rất rảnh. lúc này Âu Dương mới hiểu rõ một câu, làm một người lính, phải chịu đựng tịch mịch. Mỗi ngày Âu Dương chính là uống trà chém gió với bọn nha dịch lưu thủ bên cạnh. Mài mòn thanh xuân tươi đẹp. Mồng 5 tháng 5, Lưu Kỵ mang năm nghìn binh mã không một tiếng động biến mất, lưu lại một tên phó tướng đắc lực cùng bảy ngàn binh mã phụ trách phòng thủ Long huyện.
Phó tướng họ Chương tên Lan. Chính là một tiến sĩ trong võ cử do Âu Dương chủ trì. Lưu Kỵ đi mới ba ngày, đã vô cùng lo lắng mà tìm tới phủ giám quân:
"Báo! Thám báo phát hiện hai ngàn quân đội địch đang phóng tới Long huyện, cách trăm dặm".
"Không thể nào? Đã như vậy, mà vẫn còn gan lớn, hai ngàn người mà dám tập kích Long huyện".
Âu Dương kinh ngạc hỏi.
Lý Hán cả giận nói:
" Còn không phải do đám phóng viên của ngươi, rải tin tức đầu tháng năm Lưu tướng quân sẽ rời khỏi ra ngoài".
"Ta bảo bọn họ đưa tin để mê hoặc kẻ địch, trên báo nói Lưu tướng quân mang nhân mã bản bộ thẳng đến Hoành Sơn. Đây là đang chiếu cố giúp Lưu tướng quân".
Âu Dương bừng tỉnh:
"Người Tây Hạ này hẳn xem báo, tưởng rằng Long huyện không có đóng quân? Haizz... Tin tưởng truyền thông sẽ hại chết người mà".
"Báo!"
Một tên tướng lĩnh đi vào nói:
"Tập kích Long huyện chính là quân hạt nhân tinh nhuệ của Tây Hạ".
"Ồ! Phát tài rồi".
Âu Dương vui vẻ nói:
"Ra lệnh, bắt giữ toàn bộ".
Cả đám suýt hôn mê, Chương Lan ở bên cạnh nói:
"Đại nhân có chỗ không biết rồi, quân hạt nhân này sức chiến đấu phi phàm, thân mang giáp lạnh, mỗi người đều có sức mạnh vô bì. Trong chiến đấu với quân hạt nhân năm trước, quân Tống ta luôn tổn thất nghiêm trọng".
". . . Vậy thì bắt một ngàn".
Lý Hán cả giận nói:
"Nói bậy, lập tức bố phòng, dọa lui quân địch".
"ngươi nói bậy, lão tử là giám quân".
Âu Dương giận, đem người ta hù chạy rồi, không phải tương đương đem hai ngàn ngọn núi vàng hù chạy à.
"Tứ, ta mới là miệng giám quân chính quy".
Lý Hán cầm thánh chỉ trải trên mặt bàn.
Âu Dương phất tay, Vương Ngũ cũng lấy thánh chỉ ra vỗ.
". . ."
Cả đám võ tướng Chương Lan lập tức đổ mồ hôi lạnh. Trước khi đi Lưu Kỵ đã căn dặn, Long huyện không có việc gì, các tư tự làm việc mình là được. Việc án chiếu bố trí là Chương Lan tính. Sao hai giám quân lại tính trước.
Âu Dương giẫm lên ghế, vứt mũ lên bàn đập một cái quát lên:
"Lão tử bát phẩm".
"Ta. . ."
Lý Hán bị Nghẹn, mình hình như là cửu phẩm, ngay cả mũ quan cũng không có.
Trong lòng Chu Đạt nói:
Lão tử lục phẩm cũng không dám nói ra, chỉ sợ dọa người.
"Lý Tứ, Vương Ngũ, mời Lý đại nhân vào trong uống trà."
"Dạ!"
Hai nha dịch kéo Lý Hán đi vào trong triều. Trưởng quan vệ đội của Chu Đạt và Lý Hán hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau gật đầu, giả ngu là được rồi.
"Ta còn viết một bức thư, bảo bọn họ làm việc tăng cả, đưa nhiều vũ khí tới. Đúng rồi Hàn tướng quân, tiền thưởng này thì có rồi, ngươi chủ lực vậy ta sẽ không đi theo nữa, ngươi phải trông coi kỹ đừng báo loạn công trạng đấy".
Khó mà nói, Hàn Thế Trung sẽ không lấy lỗ tai Miễn tử để gom cho đủ số, cho dù hắn không làm, cũng chẳng bảo đảm những người khác cũng không làm.
" Hàn mỗ quân kỷ nghiêm minh, điểm này xin đại nhân cứ yên tâm".
Hàn Thế Trung nói:
"Nói thật, mang binh cũng đã mấy năm, mà lần đầu tiên thấy quân đội sĩ khí tăng cao vào đêm trước đánh trận đấy".
Không có binh sĩ nào muốn đánh trận.
Lý Hán nói:
" Quách Tử Nghi tán tẫn gia tài, binh sĩ bộ hạ sĩ khí tăng cao, xả thân phục tùng mệnh lệnh. Đều là đạo lý giống nhau cả".
Không có bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn, sau khi Tây Hạ nhận được sử văn, ngay cả thời gian thương nghị cũng không cần, trực tiếp đuổi đặc phái viên đi. Còn mẹ con Uyên Ương Lôi do Âu Dương tự tay viết thư ép vận chuyển tới Liêu quốc cũng đã chuyển đến đúng hạn.
Dựa theo kế hoạch tháng tư Long huyện sẽ bắt đầu xuất sư.
Xuất sư này cũng rất chú trọng, phải cầu thiên khấn địa, văn khấn này là do một Đại học sĩ trong triều soạn ra, Âu Dương ở bên cạnh nghe cũng không hiểu mấy, đại khái ý tứ không khác người cầu khấn là bao. Triều Tống này khá văn minh, xem trong lịch sử triều Kim liền khác biệt, xuất sư là dùng nội tạng nữ nhân để tế trời, Hàn Thế Trung đã từng bại ở dưới nội tạng của nữ nhân...
Âu Dương không lo lắng Hàn Thế Trung có thể thủ được hay không, bởi vì không có khả năng thủ không được. Trước đó Hàn Thế Trung bày ra tư thế quyết chiến với quân Tây Lương, mà sau đi vòng đột nhiên tập kích Thiên Hoàng huyện, chủ lực lại yểm hộ vật tư sau lưng vào thành. Ăn không thành vấn đề, uống cũng không thành vấn đề, mạch nước ngầm ở vùng đó vẫn khá nhiều, đào giếng cũng không khó. Sau đó là bị kẻ địch vây quanh, vậy Âu Dương càng không lo lắng, có vũ khí kiểu mới còn sợ bị vây à? Phía trước bố trí một vùng mìn lớn đã đủ khiến người ta khổ sở. Việc thủ thành của Hàn Thế Trung tất nhiên là nhàm chán mà không nhàm chán. Mấu chốt là làm sao bảo đảm sĩ khí.
Âu Dương lo lắng chính là Long huyện, tường thành bên này khá yếu, hơn nữa độ cao so với mặt biển thấp hơn vị trí kẻ địch. Bởi vì đường khác đều phòng bị người Tây Hạ nhập quan từ chỗ bọn họ, nguồn mộ lính không cách nào bổ sung trên quy mô lớn, giỏi lắm thì cũng chỉ có sương quân. Hỏa khí lợi hại hơn nữa, người ta dùng mười người đổi một, bên mình sẽ chịu không nổi. Xem ra mọi sự vẫn cần dĩ hòa vi quý, đặc biệt là lúc mình có nguy hiểm tính mệnh nhất định.
Dựa theo chiến lược, Lưu Kỵ mang theo bản bộ giả vờ tiến công Hoành Sơn để thu hút lực chú ý của kẻ địch, sau khi Hàn Thế Trung vào Thiên Hoàng thành lập tức rút về phía Long huyện. Bản bộ của hắn chính là song kỵ binh thuần một sắc, cơ động linh hoạt, vấn đề không lớn. Cho nên tạm thời Long huyện bây giờ chỉ có sức chiến đấu của sáu trăm vệ đội do hai vị giám quân suất lĩnh. Đương nhiên còn có sương quân vận chuyển vật tư về phía thành nam. Vấn đề thì không có vấn đề lớn gì, sau khi đón Lưu Kỵ trở về Long huyện nghỉ ngơi hồi phục một chút, sẽ mang phần nhỏ binh mã cướp Qua Châu. Không chiếm đất, sau khi phá hoại lập tức lui vào biên cảnh Thổ Phiên, mục đích chính là khiến kẻ địch mệt mỏi. Dựa theo kế hoạch tháng 5 bản bộ Lưu Kỵ trở về, sau ba ngày nghỉ ngơi khôi phục lại ra, thượng tuần tháng sáu đến Qua Châu, dùng biện pháp như đầu độc tận khả năng phá hoại nông nghiệp Qua Châu, làm cho kẻ địch vào năm đó không thu được hạt nào.
Đây là một chiến lược đổi đoạt thành chiếm đất trước kia, mà đánh kinh tế chiến, tiêu hao chiến một lần. Nếu Hàn Thế Trung thượng biểu triều đình, trận chiến này có thể đánh một năm thậm chí là hai năm, tan rã kinh tế xã hội của kẻ địch từ mặt căn bản. Gay gắt mâu thuẫn dân tộc trong nội bộ kẻ địch. Chiến lược này chính là bức bách kẻ địch tiến hành tiêu hao, chính là một đại chiến pháp nhằm vào dân tộc du mục. Hàn Thế Trung còn nói, dân tộc du mục coi trọng nhất là đất nuôi ngựa như hành lang Hà Tây, một khi bị uy hiếp, kẻ địch tất dốc toàn lực mà ra, bởi vì đó là căn bản của dân tộc kẻ địch, hiện giờ chiếm được Thiên Hoàng huyện chính là xương cá hóc trong cổ họng kẻ địch.
Triệu Ngọc không hài lòng lắm với tiêu hao chiến, nhưng cũng biết, muốn cấp tiến hơn nữa có chiến quả, ít nhất phải dùng bốn mươi vạn quân đội, sương quân điều động càng hơn trăm vạn, khi đó sẽ luôn tiêu hao vật tư, nàng sẽ không đánh nổi. Mà chiến lược này của Hàn Thế Trung chỉ cần không đến mười vạn nhân mã, thủ thành chiến, hằng ngày tiêu hao lại ít, quan trọng nhất là chiến lược này có thể hoàn toàn đầu độc thể chế xã hội của kẻ địch, khiến thực lực kẻ địch suy yếu mức độ lớn. Nói toạc ra, cho dù Hàn Thế Trung toàn quân bị diệt, kinh tế, sức chiến đấu, sức sản xuất trâu của Tây Hạ này cũng sẽ tụt lui rất nhiều năm. Hơn nữa mâu thuẫn trong nước tăng lên còn có thể chia năm xẻ bảy.
Đi theo quân chủ lực của Hàn Thế Trung có sáu phóng viên báo hoàng gia, có lẽ nhất thời bán hội sẽ không về đưa tin, nhưng luôn phải có người đi. Mà người tọa trấn ở Long huyện thì là đoàn phóng viên Đông Kinh - đoàn phóng viên tinh nhuệ của báo hoàng gia.
Bên Âu Dương cũng không rảnh rỗi, xung quanh Thái Bình đã tĩnh rồi. Thân là một giám quân, có quyền không có chức, hậu cần có Lý Cương, cảnh vệ hằng ngày có Chu Đạt, quản lý sương quân có tri huyện địa phương. Lý Dật Phong không rảnh nói nhảm với Âu Dương, Tô Thiên lại rất bận rộn. Âu Dương bi ai ** làm một người rảnh rỗi cuối cùng, ngay cả Lý Hán cũng không thèm để ý đến mình, cuộc sống của mình thật cực kỳ cực kỳ nhàm chán.
Sau khi nhịn một tháng, mồng 2 tháng 5, bản bộ Lưu Kỵ điều quân trở về, lập tức bị đoàn phóng viên bao vây oanh tạc. Lưu Kỵ không dám chậm trễ, đoàn người này là ông vua con, tổng lão bản của nó là giám quân, chỉ còn cánh có hỏi tất đáp. Kết quả Âu Dương phát hiện, lúc này không cần nghe Lưu Kỵ báo cáo, trực tiếp xem báo là được. Hết thảy đều rất thuận lợi, bộ đội chủ lực của Hàn Thế Trung thành công hấp dẫn quân Tây Hạ của Tây Lương, Lưu Kỵ thuận lợi ngăn chặn đóng quân ba huyện ở Hoành Sơn. Hàn Thế Trung đủ cho hậu cần thời gian tám ngày vào thành.
Sau khi người Tây Hạ phát hiện mắc mưu, lập tức hai đường đuổi giết bao vây quân đơn độc của Lưu Kỵ. Tốc độ chạy trốn của Lưu Kỵ không phải nhanh bình thường, sau khi hai sư kẻ địch hội hợp phát hiện, Lưu Kỵ đã ngoài trăm dặm. Khó khăn lắm bắt được một tên quân Tống ngoài ý muốn lạc đường tụt lại phía sau mới biết được. Lưu Kỵ không ngờ bố trí một người hai ngựa, cơ hồ chạy không ngừng vó về phía nam. Mà quân Tây Hạ còn phải đối mặt với mấy trò xấu của Lưu Kỵ, tỷ như chôn mấy quả mìn, quăng chút độc vào nguồn nước..., đuổi theo người khác đương nhiên là đuổi không kịp. Đành phải đóng quân ngay tại chỗ, chờ mệnh lệnh của Lý Kiền Thuận.
Mà bên Hàn Thế Trung còn tốt hơn Âu Dương tưởng tượng, người Tây Hạ sau khi bị mìn nổ bay mấy người, không ngờ cũng không tiến công nữa. Sau khi chiến tranh kết thúc mới biết được, hóa ra người Đảng Hạng và các tộc khác tham thảo việc ai đi làm nhóm thịt người đầu tiên dò mìn tiến hành xâm nhập. Âu Dương sau đó chảy nước mắt, hoàn toàn có thể bán một nhóm máy dò mìn cho Tây Hạ.
Lưu Kỵ trở về Âu Dương vẫn nhàm chán, người ta không rảnh, mình thì lại rất rảnh. lúc này Âu Dương mới hiểu rõ một câu, làm một người lính, phải chịu đựng tịch mịch. Mỗi ngày Âu Dương chính là uống trà chém gió với bọn nha dịch lưu thủ bên cạnh. Mài mòn thanh xuân tươi đẹp. Mồng 5 tháng 5, Lưu Kỵ mang năm nghìn binh mã không một tiếng động biến mất, lưu lại một tên phó tướng đắc lực cùng bảy ngàn binh mã phụ trách phòng thủ Long huyện.
Phó tướng họ Chương tên Lan. Chính là một tiến sĩ trong võ cử do Âu Dương chủ trì. Lưu Kỵ đi mới ba ngày, đã vô cùng lo lắng mà tìm tới phủ giám quân:
"Báo! Thám báo phát hiện hai ngàn quân đội địch đang phóng tới Long huyện, cách trăm dặm".
"Không thể nào? Đã như vậy, mà vẫn còn gan lớn, hai ngàn người mà dám tập kích Long huyện".
Âu Dương kinh ngạc hỏi.
Lý Hán cả giận nói:
" Còn không phải do đám phóng viên của ngươi, rải tin tức đầu tháng năm Lưu tướng quân sẽ rời khỏi ra ngoài".
"Ta bảo bọn họ đưa tin để mê hoặc kẻ địch, trên báo nói Lưu tướng quân mang nhân mã bản bộ thẳng đến Hoành Sơn. Đây là đang chiếu cố giúp Lưu tướng quân".
Âu Dương bừng tỉnh:
"Người Tây Hạ này hẳn xem báo, tưởng rằng Long huyện không có đóng quân? Haizz... Tin tưởng truyền thông sẽ hại chết người mà".
"Báo!"
Một tên tướng lĩnh đi vào nói:
"Tập kích Long huyện chính là quân hạt nhân tinh nhuệ của Tây Hạ".
"Ồ! Phát tài rồi".
Âu Dương vui vẻ nói:
"Ra lệnh, bắt giữ toàn bộ".
Cả đám suýt hôn mê, Chương Lan ở bên cạnh nói:
"Đại nhân có chỗ không biết rồi, quân hạt nhân này sức chiến đấu phi phàm, thân mang giáp lạnh, mỗi người đều có sức mạnh vô bì. Trong chiến đấu với quân hạt nhân năm trước, quân Tống ta luôn tổn thất nghiêm trọng".
". . . Vậy thì bắt một ngàn".
Lý Hán cả giận nói:
"Nói bậy, lập tức bố phòng, dọa lui quân địch".
"ngươi nói bậy, lão tử là giám quân".
Âu Dương giận, đem người ta hù chạy rồi, không phải tương đương đem hai ngàn ngọn núi vàng hù chạy à.
"Tứ, ta mới là miệng giám quân chính quy".
Lý Hán cầm thánh chỉ trải trên mặt bàn.
Âu Dương phất tay, Vương Ngũ cũng lấy thánh chỉ ra vỗ.
". . ."
Cả đám võ tướng Chương Lan lập tức đổ mồ hôi lạnh. Trước khi đi Lưu Kỵ đã căn dặn, Long huyện không có việc gì, các tư tự làm việc mình là được. Việc án chiếu bố trí là Chương Lan tính. Sao hai giám quân lại tính trước.
Âu Dương giẫm lên ghế, vứt mũ lên bàn đập một cái quát lên:
"Lão tử bát phẩm".
"Ta. . ."
Lý Hán bị Nghẹn, mình hình như là cửu phẩm, ngay cả mũ quan cũng không có.
Trong lòng Chu Đạt nói:
Lão tử lục phẩm cũng không dám nói ra, chỉ sợ dọa người.
"Lý Tứ, Vương Ngũ, mời Lý đại nhân vào trong uống trà."
"Dạ!"
Hai nha dịch kéo Lý Hán đi vào trong triều. Trưởng quan vệ đội của Chu Đạt và Lý Hán hai mặt nhìn nhau, nhìn nhau gật đầu, giả ngu là được rồi.
Bình luận facebook