Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120 - Chương 120
Chương 120 MỘT NỬA HOÀN HẢO CỦA LỤC CHI CỬU
Thẩm Thiên Trường mỉm cười nhưng cũng có phần tự giễu: “Cháu cũng từng nghĩ thế, cháu biết chắc chắn Chủ tịch sẽ nói Thẩm Thiên Trường cháu dựa vào đâu để ở bên Lục Chi Cửu. Từ khi sinh ra, cháu trai của Chủ tịch đã cao quý hơn người bình thường, gia thế của nhà họ Lục cũng khiến những người bình thường khó mà theo kịp, mà tình cảnh của cháu lại còn không được như người bình thường. Cháu là một đứa trẻ mồ cô không bố không mẹ, từng sống ở cô nhi viện sau đó lại ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Xác suất để những người như cháu gặp được Lục Chi Cửu cũng không khác việc trúng xổ số là bao.”
Những lời này của Thẩm Thiên Trường khiến Lục Diệu Nhung rất thoải mái, tuy rằng xuất thân hơi kém nhưng ít nhất còn biết mình biết ta.
“Nhưng cháu rất xin lỗi, e rằng phải khiến Chủ tịch thất vọng rồi, cháu sẽ không chia tay Lục Chi Cửu đâu.”
Lục Diệu Nhung trừng mắt nhìn cô, vừa rồi còn cảm thấy cô nhóc này biết mình biết ta nhưng hiện giờ xem ra cũng là loại người ngu ngốc không linh hoạt.
“Nói đi, cô muốn gì? Chi phiếu? Nhà? Cổ phiếu? Hay là đầu tư cho công ty nhỏ của cô?”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, sao cảnh tượng này lại giống như những cảnh đã xuất hiện vô số lần trên phim truyền hình phát sóng lúc tám giờ tối vậy nhỉ?
“Nếu như là để đổi lấy việc chia tay giữa cháu và Lục Chi Cửu thì cháu đều không cần đâu ạ.”
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, hiện giờ Tiểu Cửu che chở cho cô như thế, so với cái danh chị Lục thì những thứ này đúng là không đáng để nhắc tới. Các người là muốn đợi tôi lẩm cẩm, cả nhà họ Lục này đều thuộc về các người, đến lúc đó tất cả những thứ này đều là vật trong tay của các người đúng không?”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thề là cô chưa từng nghĩ nhiều như thế. Cô vô cùng nghi ngờ không biết có phải ông nội của Lục Chi Cửu đã xem quá nhiều thể loại phim truyền hình nào đó rồi hay không…
“Chủ tịch, hiện giờ có một thứ gọi là giấy chứng thực tài sản trước hôn nhân…”
Lục Diệu Nhung hơi đờ người, bị Thẩm Thiên Trường đánh vào chỗ sơ hở rồi.
“So với những người khác, cháu vừa không có bố mẹ cần phải phụng dưỡng, vừa không có anh em cần phải chăm sóc, nên Chủ tịch không cần lo lắng việc sau này lấy một cháu dâu về còn phải lo cho cả nhà đẻ của cháu dâu nữa. Đương nhiên là ở tình huống này, nhà họ Lục cũng sẽ không nhận được bất cứ lợi ích gì từ cháu, nhưng cháu cho rằng, với thực lực của nhà họ Lục thì không cần lợi dụng cuộc hôn nhân của Lục Chi Cửu để trao đổi lợi ích.”
“Cứ coi như hiện giờ cháu mở một công ty, nếu sau này thật sự phát triển tốt thì cũng sẽ thuộc về tài sản chung giữa cháu và Lục Chi Cửu, trăm năm sau, bởi vì không cần suy nghĩ đến vấn đề nhà ngoại cho nên toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho con cháu nhà họ Lục. Vậy nên, nếu nhìn từ một khía cạnh nào đó, có phải cháu cũng chính là một nửa hoàn hảo của Lục Chi Cửu đúng không Chủ tịch?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Diệu Nhung vuốt râu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thiên Trường nói cũng có lý, nhà họ Lục khinh thường nhất là chuyện lợi dụng hôn nhân để củng cố lợi ích.
“Cô cũng biết ăn nói đấy, nhưng cũng vẫn là một kẻ ngu ngốc, nếu không thì tại sao lại bị nhà họ Thẩm xoay vòng vòng như thế được?”
“Về phần nhà họ Thẩm thì xin Chủ tịch cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng xử lý.”
Cho dù không có Lục Chi Cửu thì chắc chắn Thẩm Thiên Trường cũng sẽ xử lý sạch sẽ nhà họ Thẩm.
“Cô có nói gì thì cũng vô ích thôi, tôi nói không đồng ý tức là không đồng ý!” Lục Diệu Nhung cảm thấy hơi bực bội, quả nhiên là lớn tuổi rồi đầu óc cũng không được linh hoạt nữa, mới hai ba câu mà đã bị con nhóc này làm cho rối não lên rồi, đâu còn được minh mẫn tinh anh như ngày còn quản lý Lục Thị nữa!
Thẩm Thiên Trường đen mặt, sao cô lại cảm thấy do không nói lại cô nên ông cụ chỉ đành chơi xấu vậy nhỉ? Cô bất giác nhớ đến những lời mà tối hôm qua vú Trần nói với cô “người già ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là vui ngay”.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 120 MỘT NỬA HOÀN HẢO CỦA LỤC CHI CỬU
Thẩm Thiên Trường mỉm cười nhưng cũng có phần tự giễu: “Cháu cũng từng nghĩ thế, cháu biết chắc chắn Chủ tịch sẽ nói Thẩm Thiên Trường cháu dựa vào đâu để ở bên Lục Chi Cửu. Từ khi sinh ra, cháu trai của Chủ tịch đã cao quý hơn người bình thường, gia thế của nhà họ Lục cũng khiến những người bình thường khó mà theo kịp, mà tình cảnh của cháu lại còn không được như người bình thường. Cháu là một đứa trẻ mồ cô không bố không mẹ, từng sống ở cô nhi viện sau đó lại ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Xác suất để những người như cháu gặp được Lục Chi Cửu cũng không khác việc trúng xổ số là bao.”
Những lời này của Thẩm Thiên Trường khiến Lục Diệu Nhung rất thoải mái, tuy rằng xuất thân hơi kém nhưng ít nhất còn biết mình biết ta.
“Nhưng cháu rất xin lỗi, e rằng phải khiến Chủ tịch thất vọng rồi, cháu sẽ không chia tay Lục Chi Cửu đâu.”
Lục Diệu Nhung trừng mắt nhìn cô, vừa rồi còn cảm thấy cô nhóc này biết mình biết ta nhưng hiện giờ xem ra cũng là loại người ngu ngốc không linh hoạt.
“Nói đi, cô muốn gì? Chi phiếu? Nhà? Cổ phiếu? Hay là đầu tư cho công ty nhỏ của cô?”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, sao cảnh tượng này lại giống như những cảnh đã xuất hiện vô số lần trên phim truyền hình phát sóng lúc tám giờ tối vậy nhỉ?
“Nếu như là để đổi lấy việc chia tay giữa cháu và Lục Chi Cửu thì cháu đều không cần đâu ạ.”
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, hiện giờ Tiểu Cửu che chở cho cô như thế, so với cái danh chị Lục thì những thứ này đúng là không đáng để nhắc tới. Các người là muốn đợi tôi lẩm cẩm, cả nhà họ Lục này đều thuộc về các người, đến lúc đó tất cả những thứ này đều là vật trong tay của các người đúng không?”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thề là cô chưa từng nghĩ nhiều như thế. Cô vô cùng nghi ngờ không biết có phải ông nội của Lục Chi Cửu đã xem quá nhiều thể loại phim truyền hình nào đó rồi hay không…
“Chủ tịch, hiện giờ có một thứ gọi là giấy chứng thực tài sản trước hôn nhân…”
Lục Diệu Nhung hơi đờ người, bị Thẩm Thiên Trường đánh vào chỗ sơ hở rồi.
“So với những người khác, cháu vừa không có bố mẹ cần phải phụng dưỡng, vừa không có anh em cần phải chăm sóc, nên Chủ tịch không cần lo lắng việc sau này lấy một cháu dâu về còn phải lo cho cả nhà đẻ của cháu dâu nữa. Đương nhiên là ở tình huống này, nhà họ Lục cũng sẽ không nhận được bất cứ lợi ích gì từ cháu, nhưng cháu cho rằng, với thực lực của nhà họ Lục thì không cần lợi dụng cuộc hôn nhân của Lục Chi Cửu để trao đổi lợi ích.”
“Cứ coi như hiện giờ cháu mở một công ty, nếu sau này thật sự phát triển tốt thì cũng sẽ thuộc về tài sản chung giữa cháu và Lục Chi Cửu, trăm năm sau, bởi vì không cần suy nghĩ đến vấn đề nhà ngoại cho nên toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho con cháu nhà họ Lục. Vậy nên, nếu nhìn từ một khía cạnh nào đó, có phải cháu cũng chính là một nửa hoàn hảo của Lục Chi Cửu đúng không Chủ tịch?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Diệu Nhung vuốt râu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thiên Trường nói cũng có lý, nhà họ Lục khinh thường nhất là chuyện lợi dụng hôn nhân để củng cố lợi ích.
“Cô cũng biết ăn nói đấy, nhưng cũng vẫn là một kẻ ngu ngốc, nếu không thì tại sao lại bị nhà họ Thẩm xoay vòng vòng như thế được?”
“Về phần nhà họ Thẩm thì xin Chủ tịch cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng xử lý.”
Cho dù không có Lục Chi Cửu thì chắc chắn Thẩm Thiên Trường cũng sẽ xử lý sạch sẽ nhà họ Thẩm.
“Cô có nói gì thì cũng vô ích thôi, tôi nói không đồng ý tức là không đồng ý!” Lục Diệu Nhung cảm thấy hơi bực bội, quả nhiên là lớn tuổi rồi đầu óc cũng không được linh hoạt nữa, mới hai ba câu mà đã bị con nhóc này làm cho rối não lên rồi, đâu còn được minh mẫn tinh anh như ngày còn quản lý Lục Thị nữa!
Thẩm Thiên Trường đen mặt, sao cô lại cảm thấy do không nói lại cô nên ông cụ chỉ đành chơi xấu vậy nhỉ? Cô bất giác nhớ đến những lời mà tối hôm qua vú Trần nói với cô “người già ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là vui ngay”.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường mỉm cười nhưng cũng có phần tự giễu: “Cháu cũng từng nghĩ thế, cháu biết chắc chắn Chủ tịch sẽ nói Thẩm Thiên Trường cháu dựa vào đâu để ở bên Lục Chi Cửu. Từ khi sinh ra, cháu trai của Chủ tịch đã cao quý hơn người bình thường, gia thế của nhà họ Lục cũng khiến những người bình thường khó mà theo kịp, mà tình cảnh của cháu lại còn không được như người bình thường. Cháu là một đứa trẻ mồ cô không bố không mẹ, từng sống ở cô nhi viện sau đó lại ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Xác suất để những người như cháu gặp được Lục Chi Cửu cũng không khác việc trúng xổ số là bao.”
Những lời này của Thẩm Thiên Trường khiến Lục Diệu Nhung rất thoải mái, tuy rằng xuất thân hơi kém nhưng ít nhất còn biết mình biết ta.
“Nhưng cháu rất xin lỗi, e rằng phải khiến Chủ tịch thất vọng rồi, cháu sẽ không chia tay Lục Chi Cửu đâu.”
Lục Diệu Nhung trừng mắt nhìn cô, vừa rồi còn cảm thấy cô nhóc này biết mình biết ta nhưng hiện giờ xem ra cũng là loại người ngu ngốc không linh hoạt.
“Nói đi, cô muốn gì? Chi phiếu? Nhà? Cổ phiếu? Hay là đầu tư cho công ty nhỏ của cô?”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, sao cảnh tượng này lại giống như những cảnh đã xuất hiện vô số lần trên phim truyền hình phát sóng lúc tám giờ tối vậy nhỉ?
“Nếu như là để đổi lấy việc chia tay giữa cháu và Lục Chi Cửu thì cháu đều không cần đâu ạ.”
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, hiện giờ Tiểu Cửu che chở cho cô như thế, so với cái danh chị Lục thì những thứ này đúng là không đáng để nhắc tới. Các người là muốn đợi tôi lẩm cẩm, cả nhà họ Lục này đều thuộc về các người, đến lúc đó tất cả những thứ này đều là vật trong tay của các người đúng không?”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thề là cô chưa từng nghĩ nhiều như thế. Cô vô cùng nghi ngờ không biết có phải ông nội của Lục Chi Cửu đã xem quá nhiều thể loại phim truyền hình nào đó rồi hay không…
“Chủ tịch, hiện giờ có một thứ gọi là giấy chứng thực tài sản trước hôn nhân…”
Lục Diệu Nhung hơi đờ người, bị Thẩm Thiên Trường đánh vào chỗ sơ hở rồi.
“So với những người khác, cháu vừa không có bố mẹ cần phải phụng dưỡng, vừa không có anh em cần phải chăm sóc, nên Chủ tịch không cần lo lắng việc sau này lấy một cháu dâu về còn phải lo cho cả nhà đẻ của cháu dâu nữa. Đương nhiên là ở tình huống này, nhà họ Lục cũng sẽ không nhận được bất cứ lợi ích gì từ cháu, nhưng cháu cho rằng, với thực lực của nhà họ Lục thì không cần lợi dụng cuộc hôn nhân của Lục Chi Cửu để trao đổi lợi ích.”
“Cứ coi như hiện giờ cháu mở một công ty, nếu sau này thật sự phát triển tốt thì cũng sẽ thuộc về tài sản chung giữa cháu và Lục Chi Cửu, trăm năm sau, bởi vì không cần suy nghĩ đến vấn đề nhà ngoại cho nên toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho con cháu nhà họ Lục. Vậy nên, nếu nhìn từ một khía cạnh nào đó, có phải cháu cũng chính là một nửa hoàn hảo của Lục Chi Cửu đúng không Chủ tịch?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Diệu Nhung vuốt râu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thiên Trường nói cũng có lý, nhà họ Lục khinh thường nhất là chuyện lợi dụng hôn nhân để củng cố lợi ích.
“Cô cũng biết ăn nói đấy, nhưng cũng vẫn là một kẻ ngu ngốc, nếu không thì tại sao lại bị nhà họ Thẩm xoay vòng vòng như thế được?”
“Về phần nhà họ Thẩm thì xin Chủ tịch cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng xử lý.”
Cho dù không có Lục Chi Cửu thì chắc chắn Thẩm Thiên Trường cũng sẽ xử lý sạch sẽ nhà họ Thẩm.
“Cô có nói gì thì cũng vô ích thôi, tôi nói không đồng ý tức là không đồng ý!” Lục Diệu Nhung cảm thấy hơi bực bội, quả nhiên là lớn tuổi rồi đầu óc cũng không được linh hoạt nữa, mới hai ba câu mà đã bị con nhóc này làm cho rối não lên rồi, đâu còn được minh mẫn tinh anh như ngày còn quản lý Lục Thị nữa!
Thẩm Thiên Trường đen mặt, sao cô lại cảm thấy do không nói lại cô nên ông cụ chỉ đành chơi xấu vậy nhỉ? Cô bất giác nhớ đến những lời mà tối hôm qua vú Trần nói với cô “người già ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là vui ngay”.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 120 MỘT NỬA HOÀN HẢO CỦA LỤC CHI CỬU
Thẩm Thiên Trường mỉm cười nhưng cũng có phần tự giễu: “Cháu cũng từng nghĩ thế, cháu biết chắc chắn Chủ tịch sẽ nói Thẩm Thiên Trường cháu dựa vào đâu để ở bên Lục Chi Cửu. Từ khi sinh ra, cháu trai của Chủ tịch đã cao quý hơn người bình thường, gia thế của nhà họ Lục cũng khiến những người bình thường khó mà theo kịp, mà tình cảnh của cháu lại còn không được như người bình thường. Cháu là một đứa trẻ mồ cô không bố không mẹ, từng sống ở cô nhi viện sau đó lại ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Xác suất để những người như cháu gặp được Lục Chi Cửu cũng không khác việc trúng xổ số là bao.”
Những lời này của Thẩm Thiên Trường khiến Lục Diệu Nhung rất thoải mái, tuy rằng xuất thân hơi kém nhưng ít nhất còn biết mình biết ta.
“Nhưng cháu rất xin lỗi, e rằng phải khiến Chủ tịch thất vọng rồi, cháu sẽ không chia tay Lục Chi Cửu đâu.”
Lục Diệu Nhung trừng mắt nhìn cô, vừa rồi còn cảm thấy cô nhóc này biết mình biết ta nhưng hiện giờ xem ra cũng là loại người ngu ngốc không linh hoạt.
“Nói đi, cô muốn gì? Chi phiếu? Nhà? Cổ phiếu? Hay là đầu tư cho công ty nhỏ của cô?”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, sao cảnh tượng này lại giống như những cảnh đã xuất hiện vô số lần trên phim truyền hình phát sóng lúc tám giờ tối vậy nhỉ?
“Nếu như là để đổi lấy việc chia tay giữa cháu và Lục Chi Cửu thì cháu đều không cần đâu ạ.”
“Hừ, đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì, hiện giờ Tiểu Cửu che chở cho cô như thế, so với cái danh chị Lục thì những thứ này đúng là không đáng để nhắc tới. Các người là muốn đợi tôi lẩm cẩm, cả nhà họ Lục này đều thuộc về các người, đến lúc đó tất cả những thứ này đều là vật trong tay của các người đúng không?”
Thẩm Thiên Trường cạn lời, cô thề là cô chưa từng nghĩ nhiều như thế. Cô vô cùng nghi ngờ không biết có phải ông nội của Lục Chi Cửu đã xem quá nhiều thể loại phim truyền hình nào đó rồi hay không…
“Chủ tịch, hiện giờ có một thứ gọi là giấy chứng thực tài sản trước hôn nhân…”
Lục Diệu Nhung hơi đờ người, bị Thẩm Thiên Trường đánh vào chỗ sơ hở rồi.
“So với những người khác, cháu vừa không có bố mẹ cần phải phụng dưỡng, vừa không có anh em cần phải chăm sóc, nên Chủ tịch không cần lo lắng việc sau này lấy một cháu dâu về còn phải lo cho cả nhà đẻ của cháu dâu nữa. Đương nhiên là ở tình huống này, nhà họ Lục cũng sẽ không nhận được bất cứ lợi ích gì từ cháu, nhưng cháu cho rằng, với thực lực của nhà họ Lục thì không cần lợi dụng cuộc hôn nhân của Lục Chi Cửu để trao đổi lợi ích.”
“Cứ coi như hiện giờ cháu mở một công ty, nếu sau này thật sự phát triển tốt thì cũng sẽ thuộc về tài sản chung giữa cháu và Lục Chi Cửu, trăm năm sau, bởi vì không cần suy nghĩ đến vấn đề nhà ngoại cho nên toàn bộ tài sản đều sẽ để lại cho con cháu nhà họ Lục. Vậy nên, nếu nhìn từ một khía cạnh nào đó, có phải cháu cũng chính là một nửa hoàn hảo của Lục Chi Cửu đúng không Chủ tịch?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Diệu Nhung vuốt râu, đột nhiên cảm thấy Thẩm Thiên Trường nói cũng có lý, nhà họ Lục khinh thường nhất là chuyện lợi dụng hôn nhân để củng cố lợi ích.
“Cô cũng biết ăn nói đấy, nhưng cũng vẫn là một kẻ ngu ngốc, nếu không thì tại sao lại bị nhà họ Thẩm xoay vòng vòng như thế được?”
“Về phần nhà họ Thẩm thì xin Chủ tịch cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ nhanh chóng xử lý.”
Cho dù không có Lục Chi Cửu thì chắc chắn Thẩm Thiên Trường cũng sẽ xử lý sạch sẽ nhà họ Thẩm.
“Cô có nói gì thì cũng vô ích thôi, tôi nói không đồng ý tức là không đồng ý!” Lục Diệu Nhung cảm thấy hơi bực bội, quả nhiên là lớn tuổi rồi đầu óc cũng không được linh hoạt nữa, mới hai ba câu mà đã bị con nhóc này làm cho rối não lên rồi, đâu còn được minh mẫn tinh anh như ngày còn quản lý Lục Thị nữa!
Thẩm Thiên Trường đen mặt, sao cô lại cảm thấy do không nói lại cô nên ông cụ chỉ đành chơi xấu vậy nhỉ? Cô bất giác nhớ đến những lời mà tối hôm qua vú Trần nói với cô “người già ấy mà, chỉ cần dỗ dành một chút là vui ngay”.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook