• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Trường Chi Cửu (2 Viewers)

  • Chương 142 - Chương 142

Chương 142 NHÀ TÔI KHÔNG PHẢI ĐẦM RỒNG HANG HỔ





Giang Mộ Tuyết ngẩn người, cô nhìn cánh tay của Tần Phong rồi chậm rãi khoác tay anh.



Sự thân mật quá đột ngột khiến hai người đều không được tự nhiên. Giang Mộ Tuyết hít sâu một hơi, ngay cả hai tháng lương cũng đã tiêu sạch rồi thì hôm nay có gì mà cô không làm được nữa chứ.



Nghĩ thế, Giang Mộ Tuyết ôm chặt tay Tần Phong hơn, tỏ vẻ như đang đánh một canh bạc lớn.



Tần Phong cảm nhận được động tác của cô, nụ cười trên khuôn mặt anh càng rạng rỡ hơn.



Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết đi đến cửa ấn chuông, người ra mở cửa vừa nhìn thấy người đến là Tần Phong bèn vội vàng mời hai người vào nhà.



“Cậu Hai đến rồi ạ.”



“Vâng, thím Lâm, lâu rồi không gặp.” Tần Phong cười nhã nhặn.



Hai người đi đến huyền quan, Tần Phong bảo thím Lâm lấy một đôi dép lê mới đến.



Giang Mộ Tuyết nhìn đôi dép lê đặt trước mặt mình thì không khỏi ngẩn người, đôi dép này là chuẩn bị cho cô.



Vừa tháo dép cao gót ra, cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giày cao gót mới thật sự khiến cô rất đau chân.



Giang Mộ Tuyết tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn thím Lâm.”



Nếu sớm biết thì cô đã không bỏ ra nhiều tiền như thế để mua giày cao gót mới rồi.



Giang Mộ Tuyết thay dép xong lại khoác tay Tần Phong cùng anh đi lên tầng hai.



Vừa đi đến cầu thang tầng hai, một người phụ nữ trung niên dưỡng nhan cẩn thận vui vẻ ra đón: “Tiểu Phong đến rồi à?” Nói xong cũng cười thân thiết với Giang Mộ Tuyết ở bên cạnh anh: “Đây chính là Tiểu Tuyết mà lần trước cháu nhắc đến đúng không?”



“Vâng ạ, bác gái.” Tần Phong cũng cười đáp lại.



Giang Mộ Tuyết thấy thế cũng học theo Tần Phong: “Cháu chào bác gái, cháu tên là Giang Mộ Tuyết.”



Tăng Tụng Hoa nhìn Giang Mộ Tuyết một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô trang điểm trang trọng tự nhiên, ăn mặc cũng khéo léo đúng mực thì càng thêm hài lòng. Vốn là bọn họ rất lo lắng Tần Phong lún sâu vào quá khứ không thoát ra được, nhưng hiện giờ nhìn thấy Giang Mộ Tuyết thế này thì cũng yên tâm phần nào.



“Mau vào đi, bà nội đợi hai đứa lâu lắm rồi đấy.” Tăng Tụng Hoa vỗ vào cánh tay Tần Phong rồi đẩy hai người vào phòng khách trên tầng hai.

Mới đi đến cửa đã nghe thấy một tràng cười vui vẻ trong phòng khách.



Trái tim của Giang Mộ Tuyết đột nhiên đập mạnh, cô cảm thấy tâm trạng của mình lúc này giống như lúc còn đi học, cầm bài thi môn toán bị điểm thấp đứng ở cửa nhà không dám đi vào.



Tần Phong cảm thấy cánh tay mình bị Giang Mộ Tuyết ôm chặt hơn, trong lòng không nhịn được có hơi bất lực, cô gái bên cạnh anh căng thẳng hơn anh tưởng nhiều.



“Tiểu Tuyết.”



“Dạ?” Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn Tần Phong, bởi vì không đi giày cao gót nên cô chỉ cao đến cằm anh, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt anh mà không khỏi nhớ lại cái đêm mưa anh xuất hiện giống như Chúa cứu thế ấy.



“Cô căng thẳng quá.” Tần Phong vẫn mỉm cười như cũ nhưng cánh tay lại hơi cứng ngắc.



Giang Mộ Tuyết nhìn áo sơ mi của anh bị cô nắm đến nỗi nhăn hết lại mới vội vàng buông tay anh ra.



Tần Phong lại đổi thành dùng tay ôm vai cô: “Nhà tôi không phải đầm rồng hang hổ.”



“Vâng, tôi biết... nhưng mà tôi cũng không biết tại sao... nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không khiến anh mất mặt đâu.” Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong bằng ánh mắt kiên định.



Hy vọng là vậy.



Tần Phong bật cười, anh dùng một tay day trán, một tay ôm vai Giang Mộ Tuyết đi vào trong phòng khách.



Người trong phòng khách dừng cuộc nói chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía Tần Phong và Giang Mộ Tuyết.



Ngồi vị trí chủ tọa là một bà lão có khuôn mặt hiền từ, bà mặc một bộ quần áo cộc bằng lụa kiểu Trung, đầu tóc chải gọn gàng, tuy tóc bà đã hoa râm nhưng lại trông vô cùng có sức sống.

Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn

Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, hai mắt của Nhiếp Tòng Nhu đã sáng lên, khuôn mặt cũng cười rạng rỡ hơn.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 142 NHÀ TÔI KHÔNG PHẢI ĐẦM RỒNG HANG HỔ





Giang Mộ Tuyết ngẩn người, cô nhìn cánh tay của Tần Phong rồi chậm rãi khoác tay anh.



Sự thân mật quá đột ngột khiến hai người đều không được tự nhiên. Giang Mộ Tuyết hít sâu một hơi, ngay cả hai tháng lương cũng đã tiêu sạch rồi thì hôm nay có gì mà cô không làm được nữa chứ.



Nghĩ thế, Giang Mộ Tuyết ôm chặt tay Tần Phong hơn, tỏ vẻ như đang đánh một canh bạc lớn.



Tần Phong cảm nhận được động tác của cô, nụ cười trên khuôn mặt anh càng rạng rỡ hơn.



Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết đi đến cửa ấn chuông, người ra mở cửa vừa nhìn thấy người đến là Tần Phong bèn vội vàng mời hai người vào nhà.



“Cậu Hai đến rồi ạ.”



“Vâng, thím Lâm, lâu rồi không gặp.” Tần Phong cười nhã nhặn.



Hai người đi đến huyền quan, Tần Phong bảo thím Lâm lấy một đôi dép lê mới đến.



Giang Mộ Tuyết nhìn đôi dép lê đặt trước mặt mình thì không khỏi ngẩn người, đôi dép này là chuẩn bị cho cô.



Vừa tháo dép cao gót ra, cô lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, giày cao gót mới thật sự khiến cô rất đau chân.



Giang Mộ Tuyết tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn thím Lâm.”



Nếu sớm biết thì cô đã không bỏ ra nhiều tiền như thế để mua giày cao gót mới rồi.



Giang Mộ Tuyết thay dép xong lại khoác tay Tần Phong cùng anh đi lên tầng hai.



Vừa đi đến cầu thang tầng hai, một người phụ nữ trung niên dưỡng nhan cẩn thận vui vẻ ra đón: “Tiểu Phong đến rồi à?” Nói xong cũng cười thân thiết với Giang Mộ Tuyết ở bên cạnh anh: “Đây chính là Tiểu Tuyết mà lần trước cháu nhắc đến đúng không?”



“Vâng ạ, bác gái.” Tần Phong cũng cười đáp lại.



Giang Mộ Tuyết thấy thế cũng học theo Tần Phong: “Cháu chào bác gái, cháu tên là Giang Mộ Tuyết.”



Tăng Tụng Hoa nhìn Giang Mộ Tuyết một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô trang điểm trang trọng tự nhiên, ăn mặc cũng khéo léo đúng mực thì càng thêm hài lòng. Vốn là bọn họ rất lo lắng Tần Phong lún sâu vào quá khứ không thoát ra được, nhưng hiện giờ nhìn thấy Giang Mộ Tuyết thế này thì cũng yên tâm phần nào.



“Mau vào đi, bà nội đợi hai đứa lâu lắm rồi đấy.” Tăng Tụng Hoa vỗ vào cánh tay Tần Phong rồi đẩy hai người vào phòng khách trên tầng hai.

Mới đi đến cửa đã nghe thấy một tràng cười vui vẻ trong phòng khách.



Trái tim của Giang Mộ Tuyết đột nhiên đập mạnh, cô cảm thấy tâm trạng của mình lúc này giống như lúc còn đi học, cầm bài thi môn toán bị điểm thấp đứng ở cửa nhà không dám đi vào.



Tần Phong cảm thấy cánh tay mình bị Giang Mộ Tuyết ôm chặt hơn, trong lòng không nhịn được có hơi bất lực, cô gái bên cạnh anh căng thẳng hơn anh tưởng nhiều.



“Tiểu Tuyết.”



“Dạ?” Giang Mộ Tuyết quay đầu nhìn Tần Phong, bởi vì không đi giày cao gót nên cô chỉ cao đến cằm anh, cô ngước mắt nhìn khuôn mặt anh mà không khỏi nhớ lại cái đêm mưa anh xuất hiện giống như Chúa cứu thế ấy.



“Cô căng thẳng quá.” Tần Phong vẫn mỉm cười như cũ nhưng cánh tay lại hơi cứng ngắc.



Giang Mộ Tuyết nhìn áo sơ mi của anh bị cô nắm đến nỗi nhăn hết lại mới vội vàng buông tay anh ra.



Tần Phong lại đổi thành dùng tay ôm vai cô: “Nhà tôi không phải đầm rồng hang hổ.”



“Vâng, tôi biết... nhưng mà tôi cũng không biết tại sao... nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không khiến anh mất mặt đâu.” Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong bằng ánh mắt kiên định.



Hy vọng là vậy.



Tần Phong bật cười, anh dùng một tay day trán, một tay ôm vai Giang Mộ Tuyết đi vào trong phòng khách.



Người trong phòng khách dừng cuộc nói chuyện, ánh mắt đổ dồn về phía Tần Phong và Giang Mộ Tuyết.



Ngồi vị trí chủ tọa là một bà lão có khuôn mặt hiền từ, bà mặc một bộ quần áo cộc bằng lụa kiểu Trung, đầu tóc chải gọn gàng, tuy tóc bà đã hoa râm nhưng lại trông vô cùng có sức sống.

Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn

Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, hai mắt của Nhiếp Tòng Nhu đã sáng lên, khuôn mặt cũng cười rạng rỡ hơn.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom