• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Trường Chi Cửu (3 Viewers)

  • Chương 154 - Chương 154

Chương 154 HAI ĐỨA NÀY HÒA THUẬN VỚI NHAU TỪ KHI NÀO THẾ?





“Lục Chi Cửu, có chuyện này em rất tò mò.”



“Hử?”



“Tên của những người cùng thế hệ với anh trong nhà anh đều được đặt theo số thứ tự sao?”



Cô muốn hỏi chuyện này từ rất lâu rồi, Y, Vũ, Cửu chẳng phải là âm lái của một, năm, chín hay sao? Mà Lục Chi Cửu lại vừa khéo xếp thứ chín.



Vừa nghe cô nhắc đến tên của người trong nhà mình, khóe miệng của Lục Chi Cửu không khỏi giật giật.



“Ừ, đều là do ông nội anh đặt, để cho dễ nhớ.”



Vậy chẳng phải là tùy tiện quá rồi sao, Thẩm Thiên Trường đã có thể cảm nhận được con cháu nhà họ Lục oán giận đến mức nào.



“Vậy thật sự có người tên là ‘Lục Chi Nhị’ sao?” Sao cô lại cảm thấy buồn cười thế nhỉ?



“Anh ấy lên là Lục Chi Nhĩ.”



“Ông nội anh có đến chín đứa cháu sao?”



“Ngoại trừ anh, Lục Chi Vũ, Lục Chi Y và Lục Chi Lộ thì những người khác đều là cháu họ.”



“Lục Chi Lộ?” Thẩm Thiên Trường hơi tò mò, lúc trước cô không thấy Cố Ngôn Quyết nhắc đến cái tên này nên đã không chú ý đến ngữ khí cứng nhắc của Lục Chi Cửu khi nhắc đến ba chữ “Lục Chi Y”.



“Lục Chi Y và Lục Chi Lộ là con của bác cả.” Lục Chi Cửu kiên nhẫn giải thích.



“Vậy chẳng phải từ nhỏ anh chính là hoàng đế nhỏ của cả nhà hay sao?” Thẩm Thiên Trường tưởng tượng ra cảnh Lục Chi Cửu bé nhỏ ngồi trên ghế thái sư trong nhà họ Lục với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.



Lục Chi Cửu hơi sa sầm mặt: “Thẩm Thiên Trường, anh không phải hoàng đế nhỏ.”



Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua nguyệt môn thì bất chợt nhìn thấy Lục Chi Vũ đang từ trong biệt thự đi ra. Lục Chi Vũ cũng cảm thấy hơi ngạc khiên khi nhìn thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường.



Thẩm Thiên Trường cười rồi lên tiếng chào hỏi cô ấy trước: “Chị Tiểu Vũ, bọn em đến thăm ông.”



Lục Chi Vũ đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy hình như hôm nay trông cô gái này thuận mắt hơn hôm trước một chút rồi, nhưng sao lại dính sát vào người Lục Chi Cửu như thế hả? Lục Chi Vũ lại nhìn sang Lục Chi Cửu, cô bĩu môi, ở trước mặt cô mà tỏ ra hạnh phúc ngọt ngào gì chứ.



Đôi mắt của Lục Chi Cửu vẫn tĩnh lặng như nước, đột nhiên anh mấp máy môi nói với Lục Chi Vũ ba chữ, gần như không phát ra âm thanh, thậm chí ngay cả Thẩm Thiên Trường đứng bên cạnh anh còn không phát giác ra được.

Nhưng Lục Chi Vũ lại nhìn thấy rất rõ, bởi vì cô quen thuộc ba chữ đó đến mức chỉ cần nhìn khẩu hình là cũng có thể dễ dàng nhận ra.



Diệp Lăng Nam - rõ ràng Lục Chi Cửu nói để cô thấy.



Hai chị em trao đổi ánh mắt với nhau như đã thỏa thuận xong một hiệp nghị nào đó.



Lúc Lục Chi Vũ nhìn lại Thẩm Thiên Trường, dường như cô ấy đã biến thành một người khác, hoàn toàn không còn vẻ ghét bỏ ban nãy nữa. Cô ấy cười híp mắt đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường rồi khoác tay một cách thân thiết: “Thiên Trường à, sao hôm nay em và Tiểu Cửu lại đến đây thế, đã ăn cơm trưa chưa?”



Thẩm Thiên Trường tỏ ra mờ mịt trước thái độ thay đổi đột ngột của Lục Chi Vũ, chỉ có thể vô thức đáp lại: “Chưa… chưa ạ.”



“Hay quá.” Lục Chi Vũ cười tươi hơn: “Ông đang ăn cơm ở bên trong, chúng ta cùng vào ăn thôi.” Vừa nói, Lục Chi Vũ vừa kéo Thẩm Thiên Trường tách ra khỏi Lục Chi Cửu rồi khoác tay cô đi vào trong biệt thự.



Lục Chi Cửu thấy hai cô gái dính lấy nhau, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên.



Lúc này, trong phòng ăn của nhà họ Lục, Lục Diệu Nhung đang ăn chân giò hầm tương, thấy Lục Chi Vũ và Thẩm Thiên Trường khoác tay nhau đi vào thì không khỏi thót tim.



Hai đứa này hòa thuận với nhau từ khi nào thế?



Sau đó lại thấy Lục Chi Cửu đi ở đằng sau, ông đảo mắt, hẳn là thằng nhóc Lục Chi Cửu này lại tác động vào rồi! Sau khi hiểu ra, đột nhiên vẻ mặt khi nhìn ba người của Lục Diệu Nhung lạnh đi trông thấy.



Thẩm Thiên Trường đi đến trước mặt Lục Diệu Nhung nói một câu lấy lòng: “Ông, bọn cháu đến thăm ông đây ạ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Lục Diệu Nhung hừ lạnh không thèm để ý đến Thẩm Thiên Trường. Rõ ràng lần trước ông đã nói là đừng đến rồi, vậy mà vẫn cứ đến muốn cho bằng được.



Thẩm Thiên Trường cũng không cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy phản ứng này của ông cụ mà chỉ lặng lẽ quay người ngồi xuống bên cạnh Lục Chi Cửu.



Lục Chi Vũ nhanh nhẹn gọi giúp việc mang thêm bát đũa ra, nhiệt tình mời Thẩm Thiên Trường ăn cơm.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 154 HAI ĐỨA NÀY HÒA THUẬN VỚI NHAU TỪ KHI NÀO THẾ?





“Lục Chi Cửu, có chuyện này em rất tò mò.”



“Hử?”



“Tên của những người cùng thế hệ với anh trong nhà anh đều được đặt theo số thứ tự sao?”



Cô muốn hỏi chuyện này từ rất lâu rồi, Y, Vũ, Cửu chẳng phải là âm lái của một, năm, chín hay sao? Mà Lục Chi Cửu lại vừa khéo xếp thứ chín.



Vừa nghe cô nhắc đến tên của người trong nhà mình, khóe miệng của Lục Chi Cửu không khỏi giật giật.



“Ừ, đều là do ông nội anh đặt, để cho dễ nhớ.”



Vậy chẳng phải là tùy tiện quá rồi sao, Thẩm Thiên Trường đã có thể cảm nhận được con cháu nhà họ Lục oán giận đến mức nào.



“Vậy thật sự có người tên là ‘Lục Chi Nhị’ sao?” Sao cô lại cảm thấy buồn cười thế nhỉ?



“Anh ấy lên là Lục Chi Nhĩ.”



“Ông nội anh có đến chín đứa cháu sao?”



“Ngoại trừ anh, Lục Chi Vũ, Lục Chi Y và Lục Chi Lộ thì những người khác đều là cháu họ.”



“Lục Chi Lộ?” Thẩm Thiên Trường hơi tò mò, lúc trước cô không thấy Cố Ngôn Quyết nhắc đến cái tên này nên đã không chú ý đến ngữ khí cứng nhắc của Lục Chi Cửu khi nhắc đến ba chữ “Lục Chi Y”.



“Lục Chi Y và Lục Chi Lộ là con của bác cả.” Lục Chi Cửu kiên nhẫn giải thích.



“Vậy chẳng phải từ nhỏ anh chính là hoàng đế nhỏ của cả nhà hay sao?” Thẩm Thiên Trường tưởng tượng ra cảnh Lục Chi Cửu bé nhỏ ngồi trên ghế thái sư trong nhà họ Lục với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu.



Lục Chi Cửu hơi sa sầm mặt: “Thẩm Thiên Trường, anh không phải hoàng đế nhỏ.”



Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua nguyệt môn thì bất chợt nhìn thấy Lục Chi Vũ đang từ trong biệt thự đi ra. Lục Chi Vũ cũng cảm thấy hơi ngạc khiên khi nhìn thấy Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường.



Thẩm Thiên Trường cười rồi lên tiếng chào hỏi cô ấy trước: “Chị Tiểu Vũ, bọn em đến thăm ông.”



Lục Chi Vũ đánh giá Thẩm Thiên Trường một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy hình như hôm nay trông cô gái này thuận mắt hơn hôm trước một chút rồi, nhưng sao lại dính sát vào người Lục Chi Cửu như thế hả? Lục Chi Vũ lại nhìn sang Lục Chi Cửu, cô bĩu môi, ở trước mặt cô mà tỏ ra hạnh phúc ngọt ngào gì chứ.



Đôi mắt của Lục Chi Cửu vẫn tĩnh lặng như nước, đột nhiên anh mấp máy môi nói với Lục Chi Vũ ba chữ, gần như không phát ra âm thanh, thậm chí ngay cả Thẩm Thiên Trường đứng bên cạnh anh còn không phát giác ra được.

Nhưng Lục Chi Vũ lại nhìn thấy rất rõ, bởi vì cô quen thuộc ba chữ đó đến mức chỉ cần nhìn khẩu hình là cũng có thể dễ dàng nhận ra.



Diệp Lăng Nam - rõ ràng Lục Chi Cửu nói để cô thấy.



Hai chị em trao đổi ánh mắt với nhau như đã thỏa thuận xong một hiệp nghị nào đó.



Lúc Lục Chi Vũ nhìn lại Thẩm Thiên Trường, dường như cô ấy đã biến thành một người khác, hoàn toàn không còn vẻ ghét bỏ ban nãy nữa. Cô ấy cười híp mắt đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường rồi khoác tay một cách thân thiết: “Thiên Trường à, sao hôm nay em và Tiểu Cửu lại đến đây thế, đã ăn cơm trưa chưa?”



Thẩm Thiên Trường tỏ ra mờ mịt trước thái độ thay đổi đột ngột của Lục Chi Vũ, chỉ có thể vô thức đáp lại: “Chưa… chưa ạ.”



“Hay quá.” Lục Chi Vũ cười tươi hơn: “Ông đang ăn cơm ở bên trong, chúng ta cùng vào ăn thôi.” Vừa nói, Lục Chi Vũ vừa kéo Thẩm Thiên Trường tách ra khỏi Lục Chi Cửu rồi khoác tay cô đi vào trong biệt thự.



Lục Chi Cửu thấy hai cô gái dính lấy nhau, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên.



Lúc này, trong phòng ăn của nhà họ Lục, Lục Diệu Nhung đang ăn chân giò hầm tương, thấy Lục Chi Vũ và Thẩm Thiên Trường khoác tay nhau đi vào thì không khỏi thót tim.



Hai đứa này hòa thuận với nhau từ khi nào thế?



Sau đó lại thấy Lục Chi Cửu đi ở đằng sau, ông đảo mắt, hẳn là thằng nhóc Lục Chi Cửu này lại tác động vào rồi! Sau khi hiểu ra, đột nhiên vẻ mặt khi nhìn ba người của Lục Diệu Nhung lạnh đi trông thấy.



Thẩm Thiên Trường đi đến trước mặt Lục Diệu Nhung nói một câu lấy lòng: “Ông, bọn cháu đến thăm ông đây ạ.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com



Lục Diệu Nhung hừ lạnh không thèm để ý đến Thẩm Thiên Trường. Rõ ràng lần trước ông đã nói là đừng đến rồi, vậy mà vẫn cứ đến muốn cho bằng được.



Thẩm Thiên Trường cũng không cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy phản ứng này của ông cụ mà chỉ lặng lẽ quay người ngồi xuống bên cạnh Lục Chi Cửu.



Lục Chi Vũ nhanh nhẹn gọi giúp việc mang thêm bát đũa ra, nhiệt tình mời Thẩm Thiên Trường ăn cơm.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom