Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 160 - Chương 160 ANH CHƯA ĂN
Chương 160 ANH CHƯA ĂN
Lúc chiếc xe khởi động lại lần nữa, người đàn ông trong xe tỏ ra cực kỳ hài lòng, còn người con gái thì tỏ vẻ buồn bực. Thẩm Thiên Trường cắn đôi môi đã hơi sưng lên của mình, cô thật sự không hiểu tại sao lại luôn bị Lục Chi Cửu ngược dòng chiếm ưu thế như thế.
Hai người dây dưa suốt dọc đường, mất nhiều hơn bình thường ba mươi phút mới về đến chung cư Sâm Lan.
Không ngờ nhà hàng lại đông khách như thế, có lẽ là do cuối tuần nên có không ít người đang ngồi chờ ngoài cửa.
Thẩm Thiên Trường đến trước quầy lễ tân lấy số rồi kéo Lục Chi Cửu tìm chỗ trống ngoan ngoãn chờ đợi, có nhân viên phục vụ đem trà và hạt dưa ra cho hai người.
Thẩm Thiên Trường bỏ mấy hạt dưa được đem ra cho có vào miệng, cắn một chút rồi nhíu mày nhổ ra, cô thật sự không biết ăn thứ này.
Cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh thể hiện mình đang đợi bàn rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm: [Làm ăn phát đạt, chúc phát tài!] [Mèo chiêu tài]
Trần Tử Nhiễm nhanh chóng trả lời lại: [Phía trước vẫn còn mười mấy bàn nữa sao? Vậy cậu phải đợi đến bao giờ đây? Gửi tên quán cho tớ, tớ bảo Trần Tử Mặc sắp xếp phòng riêng cho cậu.]
[Không nói cho cậu biết, dù sao có bạn trai ở bên cạnh, đợi chờ cũng là một loại hạnh phúc!] [Icon đắc ý]
[Lục Chi Cửu về rồi sao?] [Kinh ngạc]
[Ừ, về tối hôm qua.] [Xấu hổ]
…
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng phát hiện ra: [Đậu xanh, cậu đang cố tình cho tớ ăn thức ăn cho chó đấy à?] [Chửi bới/chửi bới/dao chém/dao chém]
[Rất có tự giác của một người độc thân.] Thẩm Thiên Trường trả lời.
Hừ, có bạn trai thì ghê gớm lắm chắc!
Trần Tử Nhiễm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn chặn số của Thẩm Thiên Trường nên ném điện thoại sang một bên.
Cứ tiếp tục ngồi đợi đi!
Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm không trả lời tin nhắn của mình cũng biết là cô ấy bị mình chọc tức rồi, nên cũng không trêu tiếp nữa.
[Đừng quên tối nay có cuộc gọi video nha.]
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Trần Tử Nhiễm dứt khoát không trả lời lại, Thẩm Thiên Trường đỡ trán, quả đắng mình tự trồng, chảy nước mắt cũng phải nuốt xuống.
Cô nhìn số thứ tự được gọi đến lượt, mới đó đã được mấy bàn rồi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu đột nhiên gọi tên cô.
Thẩm Thiên Trường quay đầu, chỉ thấy Lục Chi Cửu đang nắm chặt bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cô, giống như đang nắm gì đó, cô vô thức đưa tay ra nhận lấy.
Từng hạt dưa mập tròn trắng trắng rơi từ lòng bàn tay anh vào tay cô.
Thẩm Thiên Trường sững người mất mấy giây, thấy đĩa hạt dưa trước mặt chứa không ít vỏ hạt, Lục Chi Cửu vừa bóc hạt dưa cho cô hay sao?
Đưa nhân hạt dưa cho cô xong, Lục Chi Cửu nghiêm túc ngồi bóc hạt dưa tiếp, IQ và ngoại hình gần như vượt qua những người đàn ông bình thường nhưng lại đang phân cao thấp với mấy hạt dưa nhỏ bé. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hạt dưa trên đầu ngón tay, lông mày hơi nhíu lại, trông cũng khá ngốc nghếch và vụng về.
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi cảm động. Thật ra cô không thích ăn hạt dưa lắm nhưng cô quyết định từ nay trở đi sẽ thích ăn hạt dưa nhất!
“Số 39.”
Thẩm Thiên Trường giật mình, nhân viên phục vụ gọi đến số của cô rồi.
Cô bỏ hết nhân hạt dưa trong tay vào miệng rồi vội vàng kéo Lục Chi Cửu đứng lên, Lục Chi Cửu lại đưa những hạt dưa vừa mới bóc xong cho cô.
“Thẩm Thiên Trường, anh vẫn chưa ăn.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn ánh mắt đang hiện lên vẻ mong chờ của Lục Chi Cửu, lập tức hiểu ý của anh.
Cô nhìn xung quanh vẫn còn khá nhiều người, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng nhận mấy hạt dưa kia.
“Vào trong đi đã.”
Lục Chi Cửu không đạt được mục đích thì hiển nhiên cảm thấy hơi bất lực.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 160 ANH CHƯA ĂN
Lúc chiếc xe khởi động lại lần nữa, người đàn ông trong xe tỏ ra cực kỳ hài lòng, còn người con gái thì tỏ vẻ buồn bực. Thẩm Thiên Trường cắn đôi môi đã hơi sưng lên của mình, cô thật sự không hiểu tại sao lại luôn bị Lục Chi Cửu ngược dòng chiếm ưu thế như thế.
Hai người dây dưa suốt dọc đường, mất nhiều hơn bình thường ba mươi phút mới về đến chung cư Sâm Lan.
Không ngờ nhà hàng lại đông khách như thế, có lẽ là do cuối tuần nên có không ít người đang ngồi chờ ngoài cửa.
Thẩm Thiên Trường đến trước quầy lễ tân lấy số rồi kéo Lục Chi Cửu tìm chỗ trống ngoan ngoãn chờ đợi, có nhân viên phục vụ đem trà và hạt dưa ra cho hai người.
Thẩm Thiên Trường bỏ mấy hạt dưa được đem ra cho có vào miệng, cắn một chút rồi nhíu mày nhổ ra, cô thật sự không biết ăn thứ này.
Cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh thể hiện mình đang đợi bàn rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm: [Làm ăn phát đạt, chúc phát tài!] [Mèo chiêu tài]
Trần Tử Nhiễm nhanh chóng trả lời lại: [Phía trước vẫn còn mười mấy bàn nữa sao? Vậy cậu phải đợi đến bao giờ đây? Gửi tên quán cho tớ, tớ bảo Trần Tử Mặc sắp xếp phòng riêng cho cậu.]
[Không nói cho cậu biết, dù sao có bạn trai ở bên cạnh, đợi chờ cũng là một loại hạnh phúc!] [Icon đắc ý]
[Lục Chi Cửu về rồi sao?] [Kinh ngạc]
[Ừ, về tối hôm qua.] [Xấu hổ]
…
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng phát hiện ra: [Đậu xanh, cậu đang cố tình cho tớ ăn thức ăn cho chó đấy à?] [Chửi bới/chửi bới/dao chém/dao chém]
[Rất có tự giác của một người độc thân.] Thẩm Thiên Trường trả lời.
Hừ, có bạn trai thì ghê gớm lắm chắc!
Trần Tử Nhiễm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn chặn số của Thẩm Thiên Trường nên ném điện thoại sang một bên.
Cứ tiếp tục ngồi đợi đi!
Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm không trả lời tin nhắn của mình cũng biết là cô ấy bị mình chọc tức rồi, nên cũng không trêu tiếp nữa.
[Đừng quên tối nay có cuộc gọi video nha.]
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Trần Tử Nhiễm dứt khoát không trả lời lại, Thẩm Thiên Trường đỡ trán, quả đắng mình tự trồng, chảy nước mắt cũng phải nuốt xuống.
Cô nhìn số thứ tự được gọi đến lượt, mới đó đã được mấy bàn rồi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu đột nhiên gọi tên cô.
Thẩm Thiên Trường quay đầu, chỉ thấy Lục Chi Cửu đang nắm chặt bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cô, giống như đang nắm gì đó, cô vô thức đưa tay ra nhận lấy.
Từng hạt dưa mập tròn trắng trắng rơi từ lòng bàn tay anh vào tay cô.
Thẩm Thiên Trường sững người mất mấy giây, thấy đĩa hạt dưa trước mặt chứa không ít vỏ hạt, Lục Chi Cửu vừa bóc hạt dưa cho cô hay sao?
Đưa nhân hạt dưa cho cô xong, Lục Chi Cửu nghiêm túc ngồi bóc hạt dưa tiếp, IQ và ngoại hình gần như vượt qua những người đàn ông bình thường nhưng lại đang phân cao thấp với mấy hạt dưa nhỏ bé. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hạt dưa trên đầu ngón tay, lông mày hơi nhíu lại, trông cũng khá ngốc nghếch và vụng về.
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi cảm động. Thật ra cô không thích ăn hạt dưa lắm nhưng cô quyết định từ nay trở đi sẽ thích ăn hạt dưa nhất!
“Số 39.”
Thẩm Thiên Trường giật mình, nhân viên phục vụ gọi đến số của cô rồi.
Cô bỏ hết nhân hạt dưa trong tay vào miệng rồi vội vàng kéo Lục Chi Cửu đứng lên, Lục Chi Cửu lại đưa những hạt dưa vừa mới bóc xong cho cô.
“Thẩm Thiên Trường, anh vẫn chưa ăn.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn ánh mắt đang hiện lên vẻ mong chờ của Lục Chi Cửu, lập tức hiểu ý của anh.
Cô nhìn xung quanh vẫn còn khá nhiều người, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng nhận mấy hạt dưa kia.
“Vào trong đi đã.”
Lục Chi Cửu không đạt được mục đích thì hiển nhiên cảm thấy hơi bất lực.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Lúc chiếc xe khởi động lại lần nữa, người đàn ông trong xe tỏ ra cực kỳ hài lòng, còn người con gái thì tỏ vẻ buồn bực. Thẩm Thiên Trường cắn đôi môi đã hơi sưng lên của mình, cô thật sự không hiểu tại sao lại luôn bị Lục Chi Cửu ngược dòng chiếm ưu thế như thế.
Hai người dây dưa suốt dọc đường, mất nhiều hơn bình thường ba mươi phút mới về đến chung cư Sâm Lan.
Không ngờ nhà hàng lại đông khách như thế, có lẽ là do cuối tuần nên có không ít người đang ngồi chờ ngoài cửa.
Thẩm Thiên Trường đến trước quầy lễ tân lấy số rồi kéo Lục Chi Cửu tìm chỗ trống ngoan ngoãn chờ đợi, có nhân viên phục vụ đem trà và hạt dưa ra cho hai người.
Thẩm Thiên Trường bỏ mấy hạt dưa được đem ra cho có vào miệng, cắn một chút rồi nhíu mày nhổ ra, cô thật sự không biết ăn thứ này.
Cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh thể hiện mình đang đợi bàn rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm: [Làm ăn phát đạt, chúc phát tài!] [Mèo chiêu tài]
Trần Tử Nhiễm nhanh chóng trả lời lại: [Phía trước vẫn còn mười mấy bàn nữa sao? Vậy cậu phải đợi đến bao giờ đây? Gửi tên quán cho tớ, tớ bảo Trần Tử Mặc sắp xếp phòng riêng cho cậu.]
[Không nói cho cậu biết, dù sao có bạn trai ở bên cạnh, đợi chờ cũng là một loại hạnh phúc!] [Icon đắc ý]
[Lục Chi Cửu về rồi sao?] [Kinh ngạc]
[Ừ, về tối hôm qua.] [Xấu hổ]
…
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng phát hiện ra: [Đậu xanh, cậu đang cố tình cho tớ ăn thức ăn cho chó đấy à?] [Chửi bới/chửi bới/dao chém/dao chém]
[Rất có tự giác của một người độc thân.] Thẩm Thiên Trường trả lời.
Hừ, có bạn trai thì ghê gớm lắm chắc!
Trần Tử Nhiễm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn chặn số của Thẩm Thiên Trường nên ném điện thoại sang một bên.
Cứ tiếp tục ngồi đợi đi!
Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm không trả lời tin nhắn của mình cũng biết là cô ấy bị mình chọc tức rồi, nên cũng không trêu tiếp nữa.
[Đừng quên tối nay có cuộc gọi video nha.]
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Trần Tử Nhiễm dứt khoát không trả lời lại, Thẩm Thiên Trường đỡ trán, quả đắng mình tự trồng, chảy nước mắt cũng phải nuốt xuống.
Cô nhìn số thứ tự được gọi đến lượt, mới đó đã được mấy bàn rồi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu đột nhiên gọi tên cô.
Thẩm Thiên Trường quay đầu, chỉ thấy Lục Chi Cửu đang nắm chặt bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cô, giống như đang nắm gì đó, cô vô thức đưa tay ra nhận lấy.
Từng hạt dưa mập tròn trắng trắng rơi từ lòng bàn tay anh vào tay cô.
Thẩm Thiên Trường sững người mất mấy giây, thấy đĩa hạt dưa trước mặt chứa không ít vỏ hạt, Lục Chi Cửu vừa bóc hạt dưa cho cô hay sao?
Đưa nhân hạt dưa cho cô xong, Lục Chi Cửu nghiêm túc ngồi bóc hạt dưa tiếp, IQ và ngoại hình gần như vượt qua những người đàn ông bình thường nhưng lại đang phân cao thấp với mấy hạt dưa nhỏ bé. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hạt dưa trên đầu ngón tay, lông mày hơi nhíu lại, trông cũng khá ngốc nghếch và vụng về.
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi cảm động. Thật ra cô không thích ăn hạt dưa lắm nhưng cô quyết định từ nay trở đi sẽ thích ăn hạt dưa nhất!
“Số 39.”
Thẩm Thiên Trường giật mình, nhân viên phục vụ gọi đến số của cô rồi.
Cô bỏ hết nhân hạt dưa trong tay vào miệng rồi vội vàng kéo Lục Chi Cửu đứng lên, Lục Chi Cửu lại đưa những hạt dưa vừa mới bóc xong cho cô.
“Thẩm Thiên Trường, anh vẫn chưa ăn.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn ánh mắt đang hiện lên vẻ mong chờ của Lục Chi Cửu, lập tức hiểu ý của anh.
Cô nhìn xung quanh vẫn còn khá nhiều người, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng nhận mấy hạt dưa kia.
“Vào trong đi đã.”
Lục Chi Cửu không đạt được mục đích thì hiển nhiên cảm thấy hơi bất lực.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 160 ANH CHƯA ĂN
Lúc chiếc xe khởi động lại lần nữa, người đàn ông trong xe tỏ ra cực kỳ hài lòng, còn người con gái thì tỏ vẻ buồn bực. Thẩm Thiên Trường cắn đôi môi đã hơi sưng lên của mình, cô thật sự không hiểu tại sao lại luôn bị Lục Chi Cửu ngược dòng chiếm ưu thế như thế.
Hai người dây dưa suốt dọc đường, mất nhiều hơn bình thường ba mươi phút mới về đến chung cư Sâm Lan.
Không ngờ nhà hàng lại đông khách như thế, có lẽ là do cuối tuần nên có không ít người đang ngồi chờ ngoài cửa.
Thẩm Thiên Trường đến trước quầy lễ tân lấy số rồi kéo Lục Chi Cửu tìm chỗ trống ngoan ngoãn chờ đợi, có nhân viên phục vụ đem trà và hạt dưa ra cho hai người.
Thẩm Thiên Trường bỏ mấy hạt dưa được đem ra cho có vào miệng, cắn một chút rồi nhíu mày nhổ ra, cô thật sự không biết ăn thứ này.
Cô lấy điện thoại chụp một tấm ảnh thể hiện mình đang đợi bàn rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm: [Làm ăn phát đạt, chúc phát tài!] [Mèo chiêu tài]
Trần Tử Nhiễm nhanh chóng trả lời lại: [Phía trước vẫn còn mười mấy bàn nữa sao? Vậy cậu phải đợi đến bao giờ đây? Gửi tên quán cho tớ, tớ bảo Trần Tử Mặc sắp xếp phòng riêng cho cậu.]
[Không nói cho cậu biết, dù sao có bạn trai ở bên cạnh, đợi chờ cũng là một loại hạnh phúc!] [Icon đắc ý]
[Lục Chi Cửu về rồi sao?] [Kinh ngạc]
[Ừ, về tối hôm qua.] [Xấu hổ]
…
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng phát hiện ra: [Đậu xanh, cậu đang cố tình cho tớ ăn thức ăn cho chó đấy à?] [Chửi bới/chửi bới/dao chém/dao chém]
[Rất có tự giác của một người độc thân.] Thẩm Thiên Trường trả lời.
Hừ, có bạn trai thì ghê gớm lắm chắc!
Trần Tử Nhiễm cố gắng nhẫn nhịn cảm giác muốn chặn số của Thẩm Thiên Trường nên ném điện thoại sang một bên.
Cứ tiếp tục ngồi đợi đi!
Thẩm Thiên Trường thấy Trần Tử Nhiễm không trả lời tin nhắn của mình cũng biết là cô ấy bị mình chọc tức rồi, nên cũng không trêu tiếp nữa.
[Đừng quên tối nay có cuộc gọi video nha.]
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Trần Tử Nhiễm dứt khoát không trả lời lại, Thẩm Thiên Trường đỡ trán, quả đắng mình tự trồng, chảy nước mắt cũng phải nuốt xuống.
Cô nhìn số thứ tự được gọi đến lượt, mới đó đã được mấy bàn rồi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu đột nhiên gọi tên cô.
Thẩm Thiên Trường quay đầu, chỉ thấy Lục Chi Cửu đang nắm chặt bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cô, giống như đang nắm gì đó, cô vô thức đưa tay ra nhận lấy.
Từng hạt dưa mập tròn trắng trắng rơi từ lòng bàn tay anh vào tay cô.
Thẩm Thiên Trường sững người mất mấy giây, thấy đĩa hạt dưa trước mặt chứa không ít vỏ hạt, Lục Chi Cửu vừa bóc hạt dưa cho cô hay sao?
Đưa nhân hạt dưa cho cô xong, Lục Chi Cửu nghiêm túc ngồi bóc hạt dưa tiếp, IQ và ngoại hình gần như vượt qua những người đàn ông bình thường nhưng lại đang phân cao thấp với mấy hạt dưa nhỏ bé. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào hạt dưa trên đầu ngón tay, lông mày hơi nhíu lại, trông cũng khá ngốc nghếch và vụng về.
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy hơi cảm động. Thật ra cô không thích ăn hạt dưa lắm nhưng cô quyết định từ nay trở đi sẽ thích ăn hạt dưa nhất!
“Số 39.”
Thẩm Thiên Trường giật mình, nhân viên phục vụ gọi đến số của cô rồi.
Cô bỏ hết nhân hạt dưa trong tay vào miệng rồi vội vàng kéo Lục Chi Cửu đứng lên, Lục Chi Cửu lại đưa những hạt dưa vừa mới bóc xong cho cô.
“Thẩm Thiên Trường, anh vẫn chưa ăn.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn ánh mắt đang hiện lên vẻ mong chờ của Lục Chi Cửu, lập tức hiểu ý của anh.
Cô nhìn xung quanh vẫn còn khá nhiều người, lập tức cảm thấy xấu hổ, vội vàng nhận mấy hạt dưa kia.
“Vào trong đi đã.”
Lục Chi Cửu không đạt được mục đích thì hiển nhiên cảm thấy hơi bất lực.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook