Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183 - Chương 183
Chương 183 CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ CHƯA ĐI MUA BAO GIỜ
Hai người xuống đến hầm để xe của siêu thị, đỗ xe xong, Lục Chi Cửu cũng xuống xe, Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn đi mua với em à?”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Chi Cửu nhìn cô đầy ý tứ: “Có phải chưa đi mua bao giờ đâu.”
Thẩm Thiên Trường nhớ lại lần trước Lục Chi Cửu đi mua băng vệ sinh cho cô... nhưng dù sao đó cũng là siêu thị nhỏ trong tiểu khu.
Hai người cùng đến khu vực nông sản trong siêu thị, do không phải cuối tuần mà lúc này cũng sớm hơn giờ tan tầm nên không có nhiều người đi siêu thị lắm. Nhưng dáng người và khí chất tuyệt vời của Lục Chi Cửu vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Thẩm Thiên Trường nghĩ bụng, cô biết ngay là sẽ thế mà.
Bởi vì tối nay mời khách nên Thẩm Thiên Trường lựa chọn thật kỹ nguyên liệu cần thiết, Lục Chi Cửu cũng đẩy xe hàng đi bên cạnh một cách rất nhẫn nại.
Nửa tiếng sau, Lục Chi Cửu không khỏi nhíu mày khi nhìn một núi nhỏ nguyên liệu trong xe: “Không cần phải mua nhiều thế đâu.” Chỉ là mời một Cố Ngôn Quyết đến ăn cơm thôi mà.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh: “Hôm nay người ta phải ký một ngàn bức ảnh đấy, anh còn không muốn cho người ta ăn nhiều một chút hả?”
Lục Chi Cửu nguôi giận, cũng không nói gì nữa. Hai người đi đến quầy thu ngân, không có nhiều người đang xếp hàng đợi thanh toán lắm, đúng lúc Thẩm Thiên Trường đứng cạnh giá hàng bên cạnh quầy thu ngân.
Cô quét mắt nhìn.
Có thể mua một ít kẹo cao su, cô bèn tiện tay lấy hai lọ.
Sau đó lại nhìn thấy thứ xếp bên cạnh lọ kẹo cao su... khụ khụ... Thẩm Thiên Trường ngại ngùng băn khoăn, nhỡ đâu, nhỡ đâu một ngày nào đó phải dùng đến thì sao, đâu phải phương diện đó của Lục Chi Cửu bị lãnh đạm là không thể chữa khỏi, mua hai hộp chuẩn bị sẵn cũng được mà!
Cô chậm rãi thò tay ra... Sao nhiều loại thế? Lại còn nhiều vị nữa chứ!
“Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường giật mình rụt tay về rồi quay đầu nhìn Lục Chi Cửu đang đứng cách mình một cái xe hàng.
“Không cần mua.”
Tại sao chứ, anh có thể mua băng vệ sinh thì sao cô lại không thể mua bao-cao-su chứ?
Lục Chi Cửu bình tĩnh nhìn vẻ mặt đầy tố cáo mà Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình: “Không có loại nào phù hợp đâu, kích thước quá nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“...”
Đậu xanh!
***
Hai người về đến chung cư, Cố Ngôn Quyết đang nằm trên xô pha cầm điện thoại chơi điện tử, lúc hai người vào nhà cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Lục Chi Cửu xách túi lớn túi nhỏ vào bếp giúp Thẩm Thiên Trường sau đó lên tầng thay quần áo ở nhà rồi mới đi xuống, Cố Ngôn Quyết liếc thấy hai người mặc “quần áo đôi” thì âm thầm khinh bỉ, sau đó lại tiếp tục đắm mình vào trò chơi.
Cố Ngôn Quyết kết thúc một ván chơi nữa thì lại nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đeo tạp dề đôi, xử lý nguyên liệu trong tay một cách ăn ý, Thẩm Thiên Trường ướp thịt, Lục Chi Cửu rửa rau.
Không biết Thẩm Thiên Trường đang nhíu mày nhỏ giọng cằn nhằn cái gì còn Lục Chi Cửu thì nhếch miệng mỉm cười hoàn hảo.
Cố Ngôn Quyết nhìn bầu không khí ấm áp hòa thuận giữa hai người, trong lòng cũng cảm thấy mềm nhũn, anh thầm nghĩ, nếu những khổ cực mà Lục Chi Cửu phải chịu trước đây chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này, chắc chắn Lục Chi Cửu cũng cảm thấy đáng giá.
Mẹ kiếp, Cố Ngôn Quyết chửi thầm, anh vừa thể hiện tình thương bao la sao? Chẳng lẽ anh mắc hội chứng Stockholm thích ăn thức ăn cho chó rồi sao?
Cố Ngôn Quyết vội vàng kiềm chế những suy nghĩ lung tung trong lòng mình, định chơi thêm một ván nữa.
Mới vào trận, quản lý Lý Dương lại gọi điện thoại đến, Cố Ngôn Quyết bực bội bắt máy.
Thẩm Thiên Trường đã xử lý xong nguyên liệu rồi, mới đổ dầu ăn vào chảo thì nghe thấy tiếng quát của Cố Ngôn Quyết ở ngoài phòng khách, cô giật mình run tay, dầu ăn đổ xuống nhiều hơn bình thường…
Lục Chi Cửu nhíu chặt mày: “Cậu quát cái gì thế?”
Không thấy làm người ta giật mình rồi hả?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 183 CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ CHƯA ĐI MUA BAO GIỜ
Hai người xuống đến hầm để xe của siêu thị, đỗ xe xong, Lục Chi Cửu cũng xuống xe, Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn đi mua với em à?”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Chi Cửu nhìn cô đầy ý tứ: “Có phải chưa đi mua bao giờ đâu.”
Thẩm Thiên Trường nhớ lại lần trước Lục Chi Cửu đi mua băng vệ sinh cho cô... nhưng dù sao đó cũng là siêu thị nhỏ trong tiểu khu.
Hai người cùng đến khu vực nông sản trong siêu thị, do không phải cuối tuần mà lúc này cũng sớm hơn giờ tan tầm nên không có nhiều người đi siêu thị lắm. Nhưng dáng người và khí chất tuyệt vời của Lục Chi Cửu vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Thẩm Thiên Trường nghĩ bụng, cô biết ngay là sẽ thế mà.
Bởi vì tối nay mời khách nên Thẩm Thiên Trường lựa chọn thật kỹ nguyên liệu cần thiết, Lục Chi Cửu cũng đẩy xe hàng đi bên cạnh một cách rất nhẫn nại.
Nửa tiếng sau, Lục Chi Cửu không khỏi nhíu mày khi nhìn một núi nhỏ nguyên liệu trong xe: “Không cần phải mua nhiều thế đâu.” Chỉ là mời một Cố Ngôn Quyết đến ăn cơm thôi mà.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh: “Hôm nay người ta phải ký một ngàn bức ảnh đấy, anh còn không muốn cho người ta ăn nhiều một chút hả?”
Lục Chi Cửu nguôi giận, cũng không nói gì nữa. Hai người đi đến quầy thu ngân, không có nhiều người đang xếp hàng đợi thanh toán lắm, đúng lúc Thẩm Thiên Trường đứng cạnh giá hàng bên cạnh quầy thu ngân.
Cô quét mắt nhìn.
Có thể mua một ít kẹo cao su, cô bèn tiện tay lấy hai lọ.
Sau đó lại nhìn thấy thứ xếp bên cạnh lọ kẹo cao su... khụ khụ... Thẩm Thiên Trường ngại ngùng băn khoăn, nhỡ đâu, nhỡ đâu một ngày nào đó phải dùng đến thì sao, đâu phải phương diện đó của Lục Chi Cửu bị lãnh đạm là không thể chữa khỏi, mua hai hộp chuẩn bị sẵn cũng được mà!
Cô chậm rãi thò tay ra... Sao nhiều loại thế? Lại còn nhiều vị nữa chứ!
“Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường giật mình rụt tay về rồi quay đầu nhìn Lục Chi Cửu đang đứng cách mình một cái xe hàng.
“Không cần mua.”
Tại sao chứ, anh có thể mua băng vệ sinh thì sao cô lại không thể mua bao-cao-su chứ?
Lục Chi Cửu bình tĩnh nhìn vẻ mặt đầy tố cáo mà Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình: “Không có loại nào phù hợp đâu, kích thước quá nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“...”
Đậu xanh!
***
Hai người về đến chung cư, Cố Ngôn Quyết đang nằm trên xô pha cầm điện thoại chơi điện tử, lúc hai người vào nhà cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Lục Chi Cửu xách túi lớn túi nhỏ vào bếp giúp Thẩm Thiên Trường sau đó lên tầng thay quần áo ở nhà rồi mới đi xuống, Cố Ngôn Quyết liếc thấy hai người mặc “quần áo đôi” thì âm thầm khinh bỉ, sau đó lại tiếp tục đắm mình vào trò chơi.
Cố Ngôn Quyết kết thúc một ván chơi nữa thì lại nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đeo tạp dề đôi, xử lý nguyên liệu trong tay một cách ăn ý, Thẩm Thiên Trường ướp thịt, Lục Chi Cửu rửa rau.
Không biết Thẩm Thiên Trường đang nhíu mày nhỏ giọng cằn nhằn cái gì còn Lục Chi Cửu thì nhếch miệng mỉm cười hoàn hảo.
Cố Ngôn Quyết nhìn bầu không khí ấm áp hòa thuận giữa hai người, trong lòng cũng cảm thấy mềm nhũn, anh thầm nghĩ, nếu những khổ cực mà Lục Chi Cửu phải chịu trước đây chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này, chắc chắn Lục Chi Cửu cũng cảm thấy đáng giá.
Mẹ kiếp, Cố Ngôn Quyết chửi thầm, anh vừa thể hiện tình thương bao la sao? Chẳng lẽ anh mắc hội chứng Stockholm thích ăn thức ăn cho chó rồi sao?
Cố Ngôn Quyết vội vàng kiềm chế những suy nghĩ lung tung trong lòng mình, định chơi thêm một ván nữa.
Mới vào trận, quản lý Lý Dương lại gọi điện thoại đến, Cố Ngôn Quyết bực bội bắt máy.
Thẩm Thiên Trường đã xử lý xong nguyên liệu rồi, mới đổ dầu ăn vào chảo thì nghe thấy tiếng quát của Cố Ngôn Quyết ở ngoài phòng khách, cô giật mình run tay, dầu ăn đổ xuống nhiều hơn bình thường…
Lục Chi Cửu nhíu chặt mày: “Cậu quát cái gì thế?”
Không thấy làm người ta giật mình rồi hả?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Hai người xuống đến hầm để xe của siêu thị, đỗ xe xong, Lục Chi Cửu cũng xuống xe, Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn đi mua với em à?”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Chi Cửu nhìn cô đầy ý tứ: “Có phải chưa đi mua bao giờ đâu.”
Thẩm Thiên Trường nhớ lại lần trước Lục Chi Cửu đi mua băng vệ sinh cho cô... nhưng dù sao đó cũng là siêu thị nhỏ trong tiểu khu.
Hai người cùng đến khu vực nông sản trong siêu thị, do không phải cuối tuần mà lúc này cũng sớm hơn giờ tan tầm nên không có nhiều người đi siêu thị lắm. Nhưng dáng người và khí chất tuyệt vời của Lục Chi Cửu vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Thẩm Thiên Trường nghĩ bụng, cô biết ngay là sẽ thế mà.
Bởi vì tối nay mời khách nên Thẩm Thiên Trường lựa chọn thật kỹ nguyên liệu cần thiết, Lục Chi Cửu cũng đẩy xe hàng đi bên cạnh một cách rất nhẫn nại.
Nửa tiếng sau, Lục Chi Cửu không khỏi nhíu mày khi nhìn một núi nhỏ nguyên liệu trong xe: “Không cần phải mua nhiều thế đâu.” Chỉ là mời một Cố Ngôn Quyết đến ăn cơm thôi mà.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh: “Hôm nay người ta phải ký một ngàn bức ảnh đấy, anh còn không muốn cho người ta ăn nhiều một chút hả?”
Lục Chi Cửu nguôi giận, cũng không nói gì nữa. Hai người đi đến quầy thu ngân, không có nhiều người đang xếp hàng đợi thanh toán lắm, đúng lúc Thẩm Thiên Trường đứng cạnh giá hàng bên cạnh quầy thu ngân.
Cô quét mắt nhìn.
Có thể mua một ít kẹo cao su, cô bèn tiện tay lấy hai lọ.
Sau đó lại nhìn thấy thứ xếp bên cạnh lọ kẹo cao su... khụ khụ... Thẩm Thiên Trường ngại ngùng băn khoăn, nhỡ đâu, nhỡ đâu một ngày nào đó phải dùng đến thì sao, đâu phải phương diện đó của Lục Chi Cửu bị lãnh đạm là không thể chữa khỏi, mua hai hộp chuẩn bị sẵn cũng được mà!
Cô chậm rãi thò tay ra... Sao nhiều loại thế? Lại còn nhiều vị nữa chứ!
“Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường giật mình rụt tay về rồi quay đầu nhìn Lục Chi Cửu đang đứng cách mình một cái xe hàng.
“Không cần mua.”
Tại sao chứ, anh có thể mua băng vệ sinh thì sao cô lại không thể mua bao-cao-su chứ?
Lục Chi Cửu bình tĩnh nhìn vẻ mặt đầy tố cáo mà Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình: “Không có loại nào phù hợp đâu, kích thước quá nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“...”
Đậu xanh!
***
Hai người về đến chung cư, Cố Ngôn Quyết đang nằm trên xô pha cầm điện thoại chơi điện tử, lúc hai người vào nhà cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Lục Chi Cửu xách túi lớn túi nhỏ vào bếp giúp Thẩm Thiên Trường sau đó lên tầng thay quần áo ở nhà rồi mới đi xuống, Cố Ngôn Quyết liếc thấy hai người mặc “quần áo đôi” thì âm thầm khinh bỉ, sau đó lại tiếp tục đắm mình vào trò chơi.
Cố Ngôn Quyết kết thúc một ván chơi nữa thì lại nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đeo tạp dề đôi, xử lý nguyên liệu trong tay một cách ăn ý, Thẩm Thiên Trường ướp thịt, Lục Chi Cửu rửa rau.
Không biết Thẩm Thiên Trường đang nhíu mày nhỏ giọng cằn nhằn cái gì còn Lục Chi Cửu thì nhếch miệng mỉm cười hoàn hảo.
Cố Ngôn Quyết nhìn bầu không khí ấm áp hòa thuận giữa hai người, trong lòng cũng cảm thấy mềm nhũn, anh thầm nghĩ, nếu những khổ cực mà Lục Chi Cửu phải chịu trước đây chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này, chắc chắn Lục Chi Cửu cũng cảm thấy đáng giá.
Mẹ kiếp, Cố Ngôn Quyết chửi thầm, anh vừa thể hiện tình thương bao la sao? Chẳng lẽ anh mắc hội chứng Stockholm thích ăn thức ăn cho chó rồi sao?
Cố Ngôn Quyết vội vàng kiềm chế những suy nghĩ lung tung trong lòng mình, định chơi thêm một ván nữa.
Mới vào trận, quản lý Lý Dương lại gọi điện thoại đến, Cố Ngôn Quyết bực bội bắt máy.
Thẩm Thiên Trường đã xử lý xong nguyên liệu rồi, mới đổ dầu ăn vào chảo thì nghe thấy tiếng quát của Cố Ngôn Quyết ở ngoài phòng khách, cô giật mình run tay, dầu ăn đổ xuống nhiều hơn bình thường…
Lục Chi Cửu nhíu chặt mày: “Cậu quát cái gì thế?”
Không thấy làm người ta giật mình rồi hả?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 183 CŨNG KHÔNG PHẢI LÀ CHƯA ĐI MUA BAO GIỜ
Hai người xuống đến hầm để xe của siêu thị, đỗ xe xong, Lục Chi Cửu cũng xuống xe, Thẩm Thiên Trường nhíu mày nhìn anh: “Anh muốn đi mua với em à?”
“Có vấn đề gì sao?” Lục Chi Cửu nhìn cô đầy ý tứ: “Có phải chưa đi mua bao giờ đâu.”
Thẩm Thiên Trường nhớ lại lần trước Lục Chi Cửu đi mua băng vệ sinh cho cô... nhưng dù sao đó cũng là siêu thị nhỏ trong tiểu khu.
Hai người cùng đến khu vực nông sản trong siêu thị, do không phải cuối tuần mà lúc này cũng sớm hơn giờ tan tầm nên không có nhiều người đi siêu thị lắm. Nhưng dáng người và khí chất tuyệt vời của Lục Chi Cửu vẫn thu hút ánh mắt của rất nhiều người. Thẩm Thiên Trường nghĩ bụng, cô biết ngay là sẽ thế mà.
Bởi vì tối nay mời khách nên Thẩm Thiên Trường lựa chọn thật kỹ nguyên liệu cần thiết, Lục Chi Cửu cũng đẩy xe hàng đi bên cạnh một cách rất nhẫn nại.
Nửa tiếng sau, Lục Chi Cửu không khỏi nhíu mày khi nhìn một núi nhỏ nguyên liệu trong xe: “Không cần phải mua nhiều thế đâu.” Chỉ là mời một Cố Ngôn Quyết đến ăn cơm thôi mà.
Thẩm Thiên Trường nhìn anh: “Hôm nay người ta phải ký một ngàn bức ảnh đấy, anh còn không muốn cho người ta ăn nhiều một chút hả?”
Lục Chi Cửu nguôi giận, cũng không nói gì nữa. Hai người đi đến quầy thu ngân, không có nhiều người đang xếp hàng đợi thanh toán lắm, đúng lúc Thẩm Thiên Trường đứng cạnh giá hàng bên cạnh quầy thu ngân.
Cô quét mắt nhìn.
Có thể mua một ít kẹo cao su, cô bèn tiện tay lấy hai lọ.
Sau đó lại nhìn thấy thứ xếp bên cạnh lọ kẹo cao su... khụ khụ... Thẩm Thiên Trường ngại ngùng băn khoăn, nhỡ đâu, nhỡ đâu một ngày nào đó phải dùng đến thì sao, đâu phải phương diện đó của Lục Chi Cửu bị lãnh đạm là không thể chữa khỏi, mua hai hộp chuẩn bị sẵn cũng được mà!
Cô chậm rãi thò tay ra... Sao nhiều loại thế? Lại còn nhiều vị nữa chứ!
“Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường giật mình rụt tay về rồi quay đầu nhìn Lục Chi Cửu đang đứng cách mình một cái xe hàng.
“Không cần mua.”
Tại sao chứ, anh có thể mua băng vệ sinh thì sao cô lại không thể mua bao-cao-su chứ?
Lục Chi Cửu bình tĩnh nhìn vẻ mặt đầy tố cáo mà Thẩm Thiên Trường đang nhìn mình: “Không có loại nào phù hợp đâu, kích thước quá nhỏ.”
Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“...”
Đậu xanh!
***
Hai người về đến chung cư, Cố Ngôn Quyết đang nằm trên xô pha cầm điện thoại chơi điện tử, lúc hai người vào nhà cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Lục Chi Cửu xách túi lớn túi nhỏ vào bếp giúp Thẩm Thiên Trường sau đó lên tầng thay quần áo ở nhà rồi mới đi xuống, Cố Ngôn Quyết liếc thấy hai người mặc “quần áo đôi” thì âm thầm khinh bỉ, sau đó lại tiếp tục đắm mình vào trò chơi.
Cố Ngôn Quyết kết thúc một ván chơi nữa thì lại nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu đeo tạp dề đôi, xử lý nguyên liệu trong tay một cách ăn ý, Thẩm Thiên Trường ướp thịt, Lục Chi Cửu rửa rau.
Không biết Thẩm Thiên Trường đang nhíu mày nhỏ giọng cằn nhằn cái gì còn Lục Chi Cửu thì nhếch miệng mỉm cười hoàn hảo.
Cố Ngôn Quyết nhìn bầu không khí ấm áp hòa thuận giữa hai người, trong lòng cũng cảm thấy mềm nhũn, anh thầm nghĩ, nếu những khổ cực mà Lục Chi Cửu phải chịu trước đây chỉ để đổi lấy khoảnh khắc này, chắc chắn Lục Chi Cửu cũng cảm thấy đáng giá.
Mẹ kiếp, Cố Ngôn Quyết chửi thầm, anh vừa thể hiện tình thương bao la sao? Chẳng lẽ anh mắc hội chứng Stockholm thích ăn thức ăn cho chó rồi sao?
Cố Ngôn Quyết vội vàng kiềm chế những suy nghĩ lung tung trong lòng mình, định chơi thêm một ván nữa.
Mới vào trận, quản lý Lý Dương lại gọi điện thoại đến, Cố Ngôn Quyết bực bội bắt máy.
Thẩm Thiên Trường đã xử lý xong nguyên liệu rồi, mới đổ dầu ăn vào chảo thì nghe thấy tiếng quát của Cố Ngôn Quyết ở ngoài phòng khách, cô giật mình run tay, dầu ăn đổ xuống nhiều hơn bình thường…
Lục Chi Cửu nhíu chặt mày: “Cậu quát cái gì thế?”
Không thấy làm người ta giật mình rồi hả?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook