Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 237 - Chương 237
Chương 237 ĐỨA TRẺ KHÔNG NHẬN ĐƯỢC SỰ MONG ĐỢI CỦA BỐ MẸ
Nghe Lục Chi Vũ nói xong, ánh mắt của Lục Chi Cửu dần âm u hơn: “Xem ra chị đã có sự quyết định của bản thân rồi.”
Lục Chi Vũ ủ rũ cúi đầu: “Chị không biết phải nói ra chuyện này với ông thế nào.”
“Vậy chị nghĩ kỹ đi rồi nói quyết định của chị cho em biết.”
Dứt lời bèn kéo Thẩm Thiên Trường đứng dậy chuẩn bị đi lên phòng ngủ trên tầng hai. Mới đi đến chân cầu thang lại nghe thấy giọng nói của Lục Chi Vũ: “Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu dừng lại rồi quay đầu nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt như đã hạ quyết tâm của Lục Chi Vũ: “Ngày mai đến bệnh viện bỏ đứa bé này với chị.”
Thẩm Thiên Trường sững sờ trong giây lát mới lên tiếng: “Vâng, vậy tối nay chị Tiểu Vũ ở lại đây đi, chỉ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Về đến phòng ngủ trên tầng hai, tắm rửa xong, Thẩm Thiên Trường thay quần áo ngủ rồi đi tìm Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu tắm xong từ lâu đã đang ngồi trong phòng làm việc rồi.
Thẩm Thiên Trường đẩy cửa phòng làm việc đi vào ngồi xuống xô pha, tay chống cằm nhìn người đàn ông đang xử lý công việc.
Mặc dù Lục Chi Cửu có một khuôn mặt hoàn hảo, nhưng rõ ràng, sức hút của người đàn ông đang nghiêm túc làm việc lại càng tăng vọt hơn. Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy bắt cô nhìn khung cảnh trước mắt cả đời thì cô cũng không cảm thấy chán.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Lục Chi Cửu quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngẩn người.
“Em đang nghĩ rốt cuộc ngoại hình của bố mẹ anh như thế nào mà có thể sinh ra anh đẹp trai như thế.”
Lục Chi Cửu hơi nhíu mày: “Em muốn gặp họ lắm sao?”
“Vâng, hơi hơi…”
Bởi vì cô không có bố mẹ nên sau này, bố mẹ của Lục Chi Cửu cũng chính là bố mẹ của cô mà.
“Lục Chi Cửu, anh nói xem chị Tiểu Vũ thật sự sẽ không cần đứa bé ấy nữa sao?”
Lục Chi Cửu lại quay đầu lại lật giấy tờ: “Đứa trẻ không nhận được sự mong đợi của bố mẹ, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một sai lầm.”
Thẩm Thiên Trường im lặng mấy giây: “Giống như Thiển Thiển sao? Hoặc là…” giống bản thân cô chẳng hạn? Nếu không phải như vậy thì tại sao lại vứt cô ở trại trẻ mồ côi?
Lục Chi Cửu nhận ra sự khác thường của Thẩm Thiên Trường, anh gập đống giấy tờ trong tay lại rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường ôm cô vào lòng: “Thẩm Thiên Trường, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Thẩm Thiên Trường dựa vào lòng anh: “Chỉ là em hơi xúc động thôi, hóa ra sinh mạng thật sự rất mong manh, trong thời kỳ mang thai, sống và chết cũng chỉ cách nhau một suy nghĩ.”
Bất kể là nguyên nhân gì, cô cũng phải sống tiếp.
Nhưng sau đó Thẩm Tinh Như lại nói với cô rằng, trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, bắt buộc phải sống thật nhẫn nhịn vâng lời. Nếu nói hiện giờ cô sống để trở nên mạnh hơn, vậy đến ngày cô thật sự làm được rồi, cô nên lấy gì để sống tiếp đây?
“Thẩm Thiên Trường, em phải biết, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của chị Tiểu Vũ.”
Thẩm Thiên Trường bĩu môi: “Vậy sao ban nãy anh còn bảo chị ấy bỏ đứa bé đi?”
“Nhưng quyết định là của chị ấy. Ngày mai em đến bệnh viện với chị ấy, mặc kệ chị ấy quyết định thế nào, em chỉ cần ở bên cạnh chị ấy là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đột nhiên Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi đau lòng, vậy là một sinh mệnh nhỏ bé đã mất đi tư cách nhìn thấy thế giới này rồi.
***
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Trường ngủ dậy bèn gọi cho Trần Tử Nhiễm nói rằng sáng nay mình không đến công ty.
Mới vừa xuống tầng đã nhìn thấy Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ đang ngồi ăn sáng.
Thẩm Thiên Trường bước tới cầm sữa trên bàn uống trước rồi mới đưa tay cầm bánh mì bắt đầu ăn.
Ba người lặng lẽ ăn sáng, không ai nói câu gì, bầu không khí trong bữa ăn sáng rất yên tĩnh.
Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Trường mới hỏi Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, chúng ta vẫn đến bệnh viện chứ ạ?”
Lục Chi Vũ đứng dậy: “Bây giờ đi thôi.”
Thẩm Thiên Trường đi theo sau Lục Chi Vũ, hai người mới ra khỏi cửa thì Lục Chi Cửu cũng đi theo: “Em đưa hai người đi.”
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Chi Cửu ngồi phía trước lái xe, Thẩm Thiên Trường ngồi với Lục Chi Vũ ở ghế sau, bầu không khí trong xe vẫn trầm lặng như trong bữa sáng.
Thẩm Thiên Trường nhìn sắc mặt của Lục Chi Vũ, tuy sắc mặt của cô ấy vẫn bình tĩnh nhưng một góc áo trên người đã bị vò nát rồi, Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa tay nắm chặt tay cô ấy. Lục Chi Vũ quay đầu nhìn cô với vẻ mặt hơi bất ngờ, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Để giữ bí mật, Lục Chi Cửu lái xe thẳng đến bệnh viện tư nhân của Tập đoàn Lục Đạt, vốn dĩ anh muốn đi theo hai người vào trong nhưng lại bị Lục Chi Vũ từ chối.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ đến khoa sản, vì là bệnh viện của nhà mình nên chủ nhiệm khoa đích thân tiếp đón hai người, nhanh chóng sắp xếp thời gian làm phẫu thuật.
Mười giờ sáng hôm đó, đợi chủ nhiệm làm xong ca phẫu thuật trước đó là có thể đưa Lục Chi Vũ vào phòng làm phẫu thuật lưu sản rồi.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi hai tiếng, Thẩm Thiên Trường nói chuyện với Lục Chi Vũ một lúc, đợi y tá gọi đến tên Lục Chi Vũ, Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Vũ đi vào mới gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu nói là Lục Chi Vũ bắt đầu làm phẫu thuật rồi.
Lục Chi Cửu chỉ trả lời một chữ “được”, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng bất giác nhận ra, hóa ra người có cảm giác nặng nề không chỉ có một mình cô.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhưng Thẩm Thiên Trường ở ngoài phòng phẫu thuật đợi chưa đến năm phút thì đã nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Thẩm Thiên Trường nhìn về phía phát ra tiếng ồn thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đưa theo hai người trẻ tuổi nữa đang đi về phía cô.
Người đàn ông đó đi đến trước cửa phòng phẫu thuật rồi hét to vào bên trong: “Lục Chi Vũ, cô lập tức cút ra đây cho tôi!”
Thẩm Thiên Trường vội vàng đứng chắn trước mặt anh ta, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông liếc nhìn Thẩm Thiên Trường: “Diệp Lăng Nam!”
Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng quát của Diệp Lăng Nam: “Lục Chi Vũ, cô muốn bỏ đứa bé thì có phải nên hỏi người làm bố như tôi không?”
“Anh Diệp, đây là bệnh viện, anh không được làm ồn như thế, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác!” Thẩm Thiên Trường lạnh giọng.
“Mấy người đó có liên quan gì đến tôi!” Diệp Lăng Nam nói xong bèn đẩy Thẩm Thiên Trường ra, dáng vẻ như muốn xông vào phòng phẫu thuật.
Nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn cố sống cố chết chặn ở trước mặt anh ta, tỏ vẻ không thể để anh ra xông vào.
Diệp Lăng Nam đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Trường rồi dùng ánh mắt ra hiệu với thuộc hạ của mình ở bên cạnh, hai người đó vừa định bước lên đá tung cửa phòng phẫu thuật thì đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Lục Chi Vũ tái mét mặt mũi bước ra ngoài, Thẩm Thiên Trường dùng sức vùng vẫy khỏi Diệp Lăng Nam rồi chạy đến đỡ cô ấy.
“Diệp Lăng Nam, anh đến đây là gì?” Lục Chi Vũ mệt mỏi lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ suy nhược của Lục Chi Vũ, cơn giận của Diệp Lăng Nam lập tức xông lên đỉnh đầu: “Lục Chi Vũ, cô đang làm cái trò gì thế? Trước đây tôi thật sự đã xem thường cô rồi!”
Khuôn mặt của Lục Chi Vũ hiện lên nụ cười thảm thương: “Diệp Lăng Nam, tôi đang giải quyết phiền phức cho anh đấy, anh nên cảm ơn tôi mới phải.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 237 ĐỨA TRẺ KHÔNG NHẬN ĐƯỢC SỰ MONG ĐỢI CỦA BỐ MẸ
Nghe Lục Chi Vũ nói xong, ánh mắt của Lục Chi Cửu dần âm u hơn: “Xem ra chị đã có sự quyết định của bản thân rồi.”
Lục Chi Vũ ủ rũ cúi đầu: “Chị không biết phải nói ra chuyện này với ông thế nào.”
“Vậy chị nghĩ kỹ đi rồi nói quyết định của chị cho em biết.”
Dứt lời bèn kéo Thẩm Thiên Trường đứng dậy chuẩn bị đi lên phòng ngủ trên tầng hai. Mới đi đến chân cầu thang lại nghe thấy giọng nói của Lục Chi Vũ: “Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu dừng lại rồi quay đầu nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt như đã hạ quyết tâm của Lục Chi Vũ: “Ngày mai đến bệnh viện bỏ đứa bé này với chị.”
Thẩm Thiên Trường sững sờ trong giây lát mới lên tiếng: “Vâng, vậy tối nay chị Tiểu Vũ ở lại đây đi, chỉ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Về đến phòng ngủ trên tầng hai, tắm rửa xong, Thẩm Thiên Trường thay quần áo ngủ rồi đi tìm Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu tắm xong từ lâu đã đang ngồi trong phòng làm việc rồi.
Thẩm Thiên Trường đẩy cửa phòng làm việc đi vào ngồi xuống xô pha, tay chống cằm nhìn người đàn ông đang xử lý công việc.
Mặc dù Lục Chi Cửu có một khuôn mặt hoàn hảo, nhưng rõ ràng, sức hút của người đàn ông đang nghiêm túc làm việc lại càng tăng vọt hơn. Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy bắt cô nhìn khung cảnh trước mắt cả đời thì cô cũng không cảm thấy chán.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Lục Chi Cửu quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngẩn người.
“Em đang nghĩ rốt cuộc ngoại hình của bố mẹ anh như thế nào mà có thể sinh ra anh đẹp trai như thế.”
Lục Chi Cửu hơi nhíu mày: “Em muốn gặp họ lắm sao?”
“Vâng, hơi hơi…”
Bởi vì cô không có bố mẹ nên sau này, bố mẹ của Lục Chi Cửu cũng chính là bố mẹ của cô mà.
“Lục Chi Cửu, anh nói xem chị Tiểu Vũ thật sự sẽ không cần đứa bé ấy nữa sao?”
Lục Chi Cửu lại quay đầu lại lật giấy tờ: “Đứa trẻ không nhận được sự mong đợi của bố mẹ, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một sai lầm.”
Thẩm Thiên Trường im lặng mấy giây: “Giống như Thiển Thiển sao? Hoặc là…” giống bản thân cô chẳng hạn? Nếu không phải như vậy thì tại sao lại vứt cô ở trại trẻ mồ côi?
Lục Chi Cửu nhận ra sự khác thường của Thẩm Thiên Trường, anh gập đống giấy tờ trong tay lại rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường ôm cô vào lòng: “Thẩm Thiên Trường, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Thẩm Thiên Trường dựa vào lòng anh: “Chỉ là em hơi xúc động thôi, hóa ra sinh mạng thật sự rất mong manh, trong thời kỳ mang thai, sống và chết cũng chỉ cách nhau một suy nghĩ.”
Bất kể là nguyên nhân gì, cô cũng phải sống tiếp.
Nhưng sau đó Thẩm Tinh Như lại nói với cô rằng, trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, bắt buộc phải sống thật nhẫn nhịn vâng lời. Nếu nói hiện giờ cô sống để trở nên mạnh hơn, vậy đến ngày cô thật sự làm được rồi, cô nên lấy gì để sống tiếp đây?
“Thẩm Thiên Trường, em phải biết, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của chị Tiểu Vũ.”
Thẩm Thiên Trường bĩu môi: “Vậy sao ban nãy anh còn bảo chị ấy bỏ đứa bé đi?”
“Nhưng quyết định là của chị ấy. Ngày mai em đến bệnh viện với chị ấy, mặc kệ chị ấy quyết định thế nào, em chỉ cần ở bên cạnh chị ấy là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đột nhiên Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi đau lòng, vậy là một sinh mệnh nhỏ bé đã mất đi tư cách nhìn thấy thế giới này rồi.
***
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Trường ngủ dậy bèn gọi cho Trần Tử Nhiễm nói rằng sáng nay mình không đến công ty.
Mới vừa xuống tầng đã nhìn thấy Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ đang ngồi ăn sáng.
Thẩm Thiên Trường bước tới cầm sữa trên bàn uống trước rồi mới đưa tay cầm bánh mì bắt đầu ăn.
Ba người lặng lẽ ăn sáng, không ai nói câu gì, bầu không khí trong bữa ăn sáng rất yên tĩnh.
Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Trường mới hỏi Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, chúng ta vẫn đến bệnh viện chứ ạ?”
Lục Chi Vũ đứng dậy: “Bây giờ đi thôi.”
Thẩm Thiên Trường đi theo sau Lục Chi Vũ, hai người mới ra khỏi cửa thì Lục Chi Cửu cũng đi theo: “Em đưa hai người đi.”
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Chi Cửu ngồi phía trước lái xe, Thẩm Thiên Trường ngồi với Lục Chi Vũ ở ghế sau, bầu không khí trong xe vẫn trầm lặng như trong bữa sáng.
Thẩm Thiên Trường nhìn sắc mặt của Lục Chi Vũ, tuy sắc mặt của cô ấy vẫn bình tĩnh nhưng một góc áo trên người đã bị vò nát rồi, Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa tay nắm chặt tay cô ấy. Lục Chi Vũ quay đầu nhìn cô với vẻ mặt hơi bất ngờ, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Để giữ bí mật, Lục Chi Cửu lái xe thẳng đến bệnh viện tư nhân của Tập đoàn Lục Đạt, vốn dĩ anh muốn đi theo hai người vào trong nhưng lại bị Lục Chi Vũ từ chối.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ đến khoa sản, vì là bệnh viện của nhà mình nên chủ nhiệm khoa đích thân tiếp đón hai người, nhanh chóng sắp xếp thời gian làm phẫu thuật.
Mười giờ sáng hôm đó, đợi chủ nhiệm làm xong ca phẫu thuật trước đó là có thể đưa Lục Chi Vũ vào phòng làm phẫu thuật lưu sản rồi.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi hai tiếng, Thẩm Thiên Trường nói chuyện với Lục Chi Vũ một lúc, đợi y tá gọi đến tên Lục Chi Vũ, Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Vũ đi vào mới gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu nói là Lục Chi Vũ bắt đầu làm phẫu thuật rồi.
Lục Chi Cửu chỉ trả lời một chữ “được”, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng bất giác nhận ra, hóa ra người có cảm giác nặng nề không chỉ có một mình cô.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhưng Thẩm Thiên Trường ở ngoài phòng phẫu thuật đợi chưa đến năm phút thì đã nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Thẩm Thiên Trường nhìn về phía phát ra tiếng ồn thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đưa theo hai người trẻ tuổi nữa đang đi về phía cô.
Người đàn ông đó đi đến trước cửa phòng phẫu thuật rồi hét to vào bên trong: “Lục Chi Vũ, cô lập tức cút ra đây cho tôi!”
Thẩm Thiên Trường vội vàng đứng chắn trước mặt anh ta, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông liếc nhìn Thẩm Thiên Trường: “Diệp Lăng Nam!”
Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng quát của Diệp Lăng Nam: “Lục Chi Vũ, cô muốn bỏ đứa bé thì có phải nên hỏi người làm bố như tôi không?”
“Anh Diệp, đây là bệnh viện, anh không được làm ồn như thế, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác!” Thẩm Thiên Trường lạnh giọng.
“Mấy người đó có liên quan gì đến tôi!” Diệp Lăng Nam nói xong bèn đẩy Thẩm Thiên Trường ra, dáng vẻ như muốn xông vào phòng phẫu thuật.
Nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn cố sống cố chết chặn ở trước mặt anh ta, tỏ vẻ không thể để anh ra xông vào.
Diệp Lăng Nam đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Trường rồi dùng ánh mắt ra hiệu với thuộc hạ của mình ở bên cạnh, hai người đó vừa định bước lên đá tung cửa phòng phẫu thuật thì đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Lục Chi Vũ tái mét mặt mũi bước ra ngoài, Thẩm Thiên Trường dùng sức vùng vẫy khỏi Diệp Lăng Nam rồi chạy đến đỡ cô ấy.
“Diệp Lăng Nam, anh đến đây là gì?” Lục Chi Vũ mệt mỏi lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ suy nhược của Lục Chi Vũ, cơn giận của Diệp Lăng Nam lập tức xông lên đỉnh đầu: “Lục Chi Vũ, cô đang làm cái trò gì thế? Trước đây tôi thật sự đã xem thường cô rồi!”
Khuôn mặt của Lục Chi Vũ hiện lên nụ cười thảm thương: “Diệp Lăng Nam, tôi đang giải quyết phiền phức cho anh đấy, anh nên cảm ơn tôi mới phải.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Nghe Lục Chi Vũ nói xong, ánh mắt của Lục Chi Cửu dần âm u hơn: “Xem ra chị đã có sự quyết định của bản thân rồi.”
Lục Chi Vũ ủ rũ cúi đầu: “Chị không biết phải nói ra chuyện này với ông thế nào.”
“Vậy chị nghĩ kỹ đi rồi nói quyết định của chị cho em biết.”
Dứt lời bèn kéo Thẩm Thiên Trường đứng dậy chuẩn bị đi lên phòng ngủ trên tầng hai. Mới đi đến chân cầu thang lại nghe thấy giọng nói của Lục Chi Vũ: “Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu dừng lại rồi quay đầu nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt như đã hạ quyết tâm của Lục Chi Vũ: “Ngày mai đến bệnh viện bỏ đứa bé này với chị.”
Thẩm Thiên Trường sững sờ trong giây lát mới lên tiếng: “Vâng, vậy tối nay chị Tiểu Vũ ở lại đây đi, chỉ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Về đến phòng ngủ trên tầng hai, tắm rửa xong, Thẩm Thiên Trường thay quần áo ngủ rồi đi tìm Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu tắm xong từ lâu đã đang ngồi trong phòng làm việc rồi.
Thẩm Thiên Trường đẩy cửa phòng làm việc đi vào ngồi xuống xô pha, tay chống cằm nhìn người đàn ông đang xử lý công việc.
Mặc dù Lục Chi Cửu có một khuôn mặt hoàn hảo, nhưng rõ ràng, sức hút của người đàn ông đang nghiêm túc làm việc lại càng tăng vọt hơn. Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy bắt cô nhìn khung cảnh trước mắt cả đời thì cô cũng không cảm thấy chán.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Lục Chi Cửu quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngẩn người.
“Em đang nghĩ rốt cuộc ngoại hình của bố mẹ anh như thế nào mà có thể sinh ra anh đẹp trai như thế.”
Lục Chi Cửu hơi nhíu mày: “Em muốn gặp họ lắm sao?”
“Vâng, hơi hơi…”
Bởi vì cô không có bố mẹ nên sau này, bố mẹ của Lục Chi Cửu cũng chính là bố mẹ của cô mà.
“Lục Chi Cửu, anh nói xem chị Tiểu Vũ thật sự sẽ không cần đứa bé ấy nữa sao?”
Lục Chi Cửu lại quay đầu lại lật giấy tờ: “Đứa trẻ không nhận được sự mong đợi của bố mẹ, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một sai lầm.”
Thẩm Thiên Trường im lặng mấy giây: “Giống như Thiển Thiển sao? Hoặc là…” giống bản thân cô chẳng hạn? Nếu không phải như vậy thì tại sao lại vứt cô ở trại trẻ mồ côi?
Lục Chi Cửu nhận ra sự khác thường của Thẩm Thiên Trường, anh gập đống giấy tờ trong tay lại rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường ôm cô vào lòng: “Thẩm Thiên Trường, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Thẩm Thiên Trường dựa vào lòng anh: “Chỉ là em hơi xúc động thôi, hóa ra sinh mạng thật sự rất mong manh, trong thời kỳ mang thai, sống và chết cũng chỉ cách nhau một suy nghĩ.”
Bất kể là nguyên nhân gì, cô cũng phải sống tiếp.
Nhưng sau đó Thẩm Tinh Như lại nói với cô rằng, trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, bắt buộc phải sống thật nhẫn nhịn vâng lời. Nếu nói hiện giờ cô sống để trở nên mạnh hơn, vậy đến ngày cô thật sự làm được rồi, cô nên lấy gì để sống tiếp đây?
“Thẩm Thiên Trường, em phải biết, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của chị Tiểu Vũ.”
Thẩm Thiên Trường bĩu môi: “Vậy sao ban nãy anh còn bảo chị ấy bỏ đứa bé đi?”
“Nhưng quyết định là của chị ấy. Ngày mai em đến bệnh viện với chị ấy, mặc kệ chị ấy quyết định thế nào, em chỉ cần ở bên cạnh chị ấy là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đột nhiên Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi đau lòng, vậy là một sinh mệnh nhỏ bé đã mất đi tư cách nhìn thấy thế giới này rồi.
***
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Trường ngủ dậy bèn gọi cho Trần Tử Nhiễm nói rằng sáng nay mình không đến công ty.
Mới vừa xuống tầng đã nhìn thấy Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ đang ngồi ăn sáng.
Thẩm Thiên Trường bước tới cầm sữa trên bàn uống trước rồi mới đưa tay cầm bánh mì bắt đầu ăn.
Ba người lặng lẽ ăn sáng, không ai nói câu gì, bầu không khí trong bữa ăn sáng rất yên tĩnh.
Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Trường mới hỏi Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, chúng ta vẫn đến bệnh viện chứ ạ?”
Lục Chi Vũ đứng dậy: “Bây giờ đi thôi.”
Thẩm Thiên Trường đi theo sau Lục Chi Vũ, hai người mới ra khỏi cửa thì Lục Chi Cửu cũng đi theo: “Em đưa hai người đi.”
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Chi Cửu ngồi phía trước lái xe, Thẩm Thiên Trường ngồi với Lục Chi Vũ ở ghế sau, bầu không khí trong xe vẫn trầm lặng như trong bữa sáng.
Thẩm Thiên Trường nhìn sắc mặt của Lục Chi Vũ, tuy sắc mặt của cô ấy vẫn bình tĩnh nhưng một góc áo trên người đã bị vò nát rồi, Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa tay nắm chặt tay cô ấy. Lục Chi Vũ quay đầu nhìn cô với vẻ mặt hơi bất ngờ, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Để giữ bí mật, Lục Chi Cửu lái xe thẳng đến bệnh viện tư nhân của Tập đoàn Lục Đạt, vốn dĩ anh muốn đi theo hai người vào trong nhưng lại bị Lục Chi Vũ từ chối.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ đến khoa sản, vì là bệnh viện của nhà mình nên chủ nhiệm khoa đích thân tiếp đón hai người, nhanh chóng sắp xếp thời gian làm phẫu thuật.
Mười giờ sáng hôm đó, đợi chủ nhiệm làm xong ca phẫu thuật trước đó là có thể đưa Lục Chi Vũ vào phòng làm phẫu thuật lưu sản rồi.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi hai tiếng, Thẩm Thiên Trường nói chuyện với Lục Chi Vũ một lúc, đợi y tá gọi đến tên Lục Chi Vũ, Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Vũ đi vào mới gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu nói là Lục Chi Vũ bắt đầu làm phẫu thuật rồi.
Lục Chi Cửu chỉ trả lời một chữ “được”, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng bất giác nhận ra, hóa ra người có cảm giác nặng nề không chỉ có một mình cô.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhưng Thẩm Thiên Trường ở ngoài phòng phẫu thuật đợi chưa đến năm phút thì đã nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Thẩm Thiên Trường nhìn về phía phát ra tiếng ồn thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đưa theo hai người trẻ tuổi nữa đang đi về phía cô.
Người đàn ông đó đi đến trước cửa phòng phẫu thuật rồi hét to vào bên trong: “Lục Chi Vũ, cô lập tức cút ra đây cho tôi!”
Thẩm Thiên Trường vội vàng đứng chắn trước mặt anh ta, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông liếc nhìn Thẩm Thiên Trường: “Diệp Lăng Nam!”
Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng quát của Diệp Lăng Nam: “Lục Chi Vũ, cô muốn bỏ đứa bé thì có phải nên hỏi người làm bố như tôi không?”
“Anh Diệp, đây là bệnh viện, anh không được làm ồn như thế, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác!” Thẩm Thiên Trường lạnh giọng.
“Mấy người đó có liên quan gì đến tôi!” Diệp Lăng Nam nói xong bèn đẩy Thẩm Thiên Trường ra, dáng vẻ như muốn xông vào phòng phẫu thuật.
Nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn cố sống cố chết chặn ở trước mặt anh ta, tỏ vẻ không thể để anh ra xông vào.
Diệp Lăng Nam đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Trường rồi dùng ánh mắt ra hiệu với thuộc hạ của mình ở bên cạnh, hai người đó vừa định bước lên đá tung cửa phòng phẫu thuật thì đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Lục Chi Vũ tái mét mặt mũi bước ra ngoài, Thẩm Thiên Trường dùng sức vùng vẫy khỏi Diệp Lăng Nam rồi chạy đến đỡ cô ấy.
“Diệp Lăng Nam, anh đến đây là gì?” Lục Chi Vũ mệt mỏi lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ suy nhược của Lục Chi Vũ, cơn giận của Diệp Lăng Nam lập tức xông lên đỉnh đầu: “Lục Chi Vũ, cô đang làm cái trò gì thế? Trước đây tôi thật sự đã xem thường cô rồi!”
Khuôn mặt của Lục Chi Vũ hiện lên nụ cười thảm thương: “Diệp Lăng Nam, tôi đang giải quyết phiền phức cho anh đấy, anh nên cảm ơn tôi mới phải.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 237 ĐỨA TRẺ KHÔNG NHẬN ĐƯỢC SỰ MONG ĐỢI CỦA BỐ MẸ
Nghe Lục Chi Vũ nói xong, ánh mắt của Lục Chi Cửu dần âm u hơn: “Xem ra chị đã có sự quyết định của bản thân rồi.”
Lục Chi Vũ ủ rũ cúi đầu: “Chị không biết phải nói ra chuyện này với ông thế nào.”
“Vậy chị nghĩ kỹ đi rồi nói quyết định của chị cho em biết.”
Dứt lời bèn kéo Thẩm Thiên Trường đứng dậy chuẩn bị đi lên phòng ngủ trên tầng hai. Mới đi đến chân cầu thang lại nghe thấy giọng nói của Lục Chi Vũ: “Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu dừng lại rồi quay đầu nhìn sắc mặt hơi nhợt nhạt như đã hạ quyết tâm của Lục Chi Vũ: “Ngày mai đến bệnh viện bỏ đứa bé này với chị.”
Thẩm Thiên Trường sững sờ trong giây lát mới lên tiếng: “Vâng, vậy tối nay chị Tiểu Vũ ở lại đây đi, chỉ nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Về đến phòng ngủ trên tầng hai, tắm rửa xong, Thẩm Thiên Trường thay quần áo ngủ rồi đi tìm Lục Chi Cửu.
Lục Chi Cửu tắm xong từ lâu đã đang ngồi trong phòng làm việc rồi.
Thẩm Thiên Trường đẩy cửa phòng làm việc đi vào ngồi xuống xô pha, tay chống cằm nhìn người đàn ông đang xử lý công việc.
Mặc dù Lục Chi Cửu có một khuôn mặt hoàn hảo, nhưng rõ ràng, sức hút của người đàn ông đang nghiêm túc làm việc lại càng tăng vọt hơn. Thẩm Thiên Trường nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên cảm thấy bắt cô nhìn khung cảnh trước mắt cả đời thì cô cũng không cảm thấy chán.
“Em đang nghĩ gì đấy?” Lục Chi Cửu quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường đang ngẩn người.
“Em đang nghĩ rốt cuộc ngoại hình của bố mẹ anh như thế nào mà có thể sinh ra anh đẹp trai như thế.”
Lục Chi Cửu hơi nhíu mày: “Em muốn gặp họ lắm sao?”
“Vâng, hơi hơi…”
Bởi vì cô không có bố mẹ nên sau này, bố mẹ của Lục Chi Cửu cũng chính là bố mẹ của cô mà.
“Lục Chi Cửu, anh nói xem chị Tiểu Vũ thật sự sẽ không cần đứa bé ấy nữa sao?”
Lục Chi Cửu lại quay đầu lại lật giấy tờ: “Đứa trẻ không nhận được sự mong đợi của bố mẹ, cho dù có sinh ra thì cũng chỉ là một sai lầm.”
Thẩm Thiên Trường im lặng mấy giây: “Giống như Thiển Thiển sao? Hoặc là…” giống bản thân cô chẳng hạn? Nếu không phải như vậy thì tại sao lại vứt cô ở trại trẻ mồ côi?
Lục Chi Cửu nhận ra sự khác thường của Thẩm Thiên Trường, anh gập đống giấy tờ trong tay lại rồi đứng dậy đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Trường ôm cô vào lòng: “Thẩm Thiên Trường, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Thẩm Thiên Trường dựa vào lòng anh: “Chỉ là em hơi xúc động thôi, hóa ra sinh mạng thật sự rất mong manh, trong thời kỳ mang thai, sống và chết cũng chỉ cách nhau một suy nghĩ.”
Bất kể là nguyên nhân gì, cô cũng phải sống tiếp.
Nhưng sau đó Thẩm Tinh Như lại nói với cô rằng, trước khi bản thân trở nên mạnh mẽ, bắt buộc phải sống thật nhẫn nhịn vâng lời. Nếu nói hiện giờ cô sống để trở nên mạnh hơn, vậy đến ngày cô thật sự làm được rồi, cô nên lấy gì để sống tiếp đây?
“Thẩm Thiên Trường, em phải biết, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ quyết định gì của chị Tiểu Vũ.”
Thẩm Thiên Trường bĩu môi: “Vậy sao ban nãy anh còn bảo chị ấy bỏ đứa bé đi?”
“Nhưng quyết định là của chị ấy. Ngày mai em đến bệnh viện với chị ấy, mặc kệ chị ấy quyết định thế nào, em chỉ cần ở bên cạnh chị ấy là được.”
“Vâng, em biết rồi.”
Đột nhiên Thẩm Thiên Trường cảm thấy hơi đau lòng, vậy là một sinh mệnh nhỏ bé đã mất đi tư cách nhìn thấy thế giới này rồi.
***
Ngày hôm sau.
Thẩm Thiên Trường ngủ dậy bèn gọi cho Trần Tử Nhiễm nói rằng sáng nay mình không đến công ty.
Mới vừa xuống tầng đã nhìn thấy Lục Chi Cửu và Lục Chi Vũ đang ngồi ăn sáng.
Thẩm Thiên Trường bước tới cầm sữa trên bàn uống trước rồi mới đưa tay cầm bánh mì bắt đầu ăn.
Ba người lặng lẽ ăn sáng, không ai nói câu gì, bầu không khí trong bữa ăn sáng rất yên tĩnh.
Ăn sáng xong, Thẩm Thiên Trường mới hỏi Lục Chi Vũ: “Chị Tiểu Vũ, chúng ta vẫn đến bệnh viện chứ ạ?”
Lục Chi Vũ đứng dậy: “Bây giờ đi thôi.”
Thẩm Thiên Trường đi theo sau Lục Chi Vũ, hai người mới ra khỏi cửa thì Lục Chi Cửu cũng đi theo: “Em đưa hai người đi.”
Lục Chi Vũ quay đầu nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Chi Cửu ngồi phía trước lái xe, Thẩm Thiên Trường ngồi với Lục Chi Vũ ở ghế sau, bầu không khí trong xe vẫn trầm lặng như trong bữa sáng.
Thẩm Thiên Trường nhìn sắc mặt của Lục Chi Vũ, tuy sắc mặt của cô ấy vẫn bình tĩnh nhưng một góc áo trên người đã bị vò nát rồi, Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa tay nắm chặt tay cô ấy. Lục Chi Vũ quay đầu nhìn cô với vẻ mặt hơi bất ngờ, chỉ thấy Thẩm Thiên Trường đang nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập sự quan tâm.
Để giữ bí mật, Lục Chi Cửu lái xe thẳng đến bệnh viện tư nhân của Tập đoàn Lục Đạt, vốn dĩ anh muốn đi theo hai người vào trong nhưng lại bị Lục Chi Vũ từ chối.
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ đến khoa sản, vì là bệnh viện của nhà mình nên chủ nhiệm khoa đích thân tiếp đón hai người, nhanh chóng sắp xếp thời gian làm phẫu thuật.
Mười giờ sáng hôm đó, đợi chủ nhiệm làm xong ca phẫu thuật trước đó là có thể đưa Lục Chi Vũ vào phòng làm phẫu thuật lưu sản rồi.
Hai người ngồi ở khu nghỉ ngơi đợi hai tiếng, Thẩm Thiên Trường nói chuyện với Lục Chi Vũ một lúc, đợi y tá gọi đến tên Lục Chi Vũ, Thẩm Thiên Trường thấy Lục Chi Vũ đi vào mới gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu nói là Lục Chi Vũ bắt đầu làm phẫu thuật rồi.
Lục Chi Cửu chỉ trả lời một chữ “được”, cuối cùng Thẩm Thiên Trường cũng bất giác nhận ra, hóa ra người có cảm giác nặng nề không chỉ có một mình cô.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Nhưng Thẩm Thiên Trường ở ngoài phòng phẫu thuật đợi chưa đến năm phút thì đã nghe thấy bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.
Thẩm Thiên Trường nhìn về phía phát ra tiếng ồn thì nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đưa theo hai người trẻ tuổi nữa đang đi về phía cô.
Người đàn ông đó đi đến trước cửa phòng phẫu thuật rồi hét to vào bên trong: “Lục Chi Vũ, cô lập tức cút ra đây cho tôi!”
Thẩm Thiên Trường vội vàng đứng chắn trước mặt anh ta, cô ngẩng đầu nhìn anh ta, sắc mặt tối sầm lại: “Anh là ai?”
Người đàn ông liếc nhìn Thẩm Thiên Trường: “Diệp Lăng Nam!”
Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy tiếng quát của Diệp Lăng Nam: “Lục Chi Vũ, cô muốn bỏ đứa bé thì có phải nên hỏi người làm bố như tôi không?”
“Anh Diệp, đây là bệnh viện, anh không được làm ồn như thế, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác!” Thẩm Thiên Trường lạnh giọng.
“Mấy người đó có liên quan gì đến tôi!” Diệp Lăng Nam nói xong bèn đẩy Thẩm Thiên Trường ra, dáng vẻ như muốn xông vào phòng phẫu thuật.
Nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn cố sống cố chết chặn ở trước mặt anh ta, tỏ vẻ không thể để anh ra xông vào.
Diệp Lăng Nam đột nhiên đưa tay nắm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Trường rồi dùng ánh mắt ra hiệu với thuộc hạ của mình ở bên cạnh, hai người đó vừa định bước lên đá tung cửa phòng phẫu thuật thì đèn phòng phẫu thuật chợt tắt.
Lục Chi Vũ tái mét mặt mũi bước ra ngoài, Thẩm Thiên Trường dùng sức vùng vẫy khỏi Diệp Lăng Nam rồi chạy đến đỡ cô ấy.
“Diệp Lăng Nam, anh đến đây là gì?” Lục Chi Vũ mệt mỏi lên tiếng.
Nhìn dáng vẻ suy nhược của Lục Chi Vũ, cơn giận của Diệp Lăng Nam lập tức xông lên đỉnh đầu: “Lục Chi Vũ, cô đang làm cái trò gì thế? Trước đây tôi thật sự đã xem thường cô rồi!”
Khuôn mặt của Lục Chi Vũ hiện lên nụ cười thảm thương: “Diệp Lăng Nam, tôi đang giải quyết phiền phức cho anh đấy, anh nên cảm ơn tôi mới phải.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn