Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 239 - Chương 239
Chương 239 ĐỂ EM CỨ RA KHỎI CỬA LÀ NHÌN THẤY ANH
Bởi vì ngày hôm trước Tài chính Thiên Nhiên lên sàn thuận lợi nên ngày hôm sau cũng không còn nhiều chuyện cần phải xử lý nữa.
Thẩm Thiên Trường đến công ty xử lý một vài số liệu cơ sở, mới hơn năm giờ chiều, cô đã thuận lợi rời khỏi công ty. Còn Lục Chi Cửu cũng đã đến cao cốc Thiên Diệp đợi cô từ trước rồi.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đỗ ở vị trí cũ, nếu cô xuống muộn thêm năm phút nữa thì chắc chắn sẽ có cảnh sát giao thông đến gõ cửa xe cho xem.
Thật ra trong cao ốc Thiên Diệp có chỗ dừng xe, trước đây lần nào đến Lục Chi Cửu cũng đỗ ở trước cửa thành quen rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không chú ý lắm.
Vừa mới lên xe, Thẩm Thiên Trường bèn nhớ đến chuyện Lục Chi Cửu bị cảnh sát giao thông phạt.
Cô vừa kéo dây an toàn, Thẩm Thiên Trường vừa nói: “Lục Chi Cửu, sau này anh có thể đỗ xe dưới hầm để xe, lần nào anh cũng đỗ ở đây, sẽ bị dán giấy phạt đấy.”
Thẩm Thiên Trường tìm mãi nhưng không tìm thấy khóa an toàn ở chỗ nào.
Lục Chi Cửu thấy cô mãi không ấn được khóa an toàn bèn nắm lấy tay cô, thay cô thắt dây an toàn.
“Chỉ có dừng ở đây mới có thể khiến em vừa ra khỏi cửa là nhìn thấy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lục Chi Cửu, thật ra khuôn mặt anh chẳng để lộ cảm xúc gì nhưng không hiểu sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy cảm động.
Hai người lái xe đến đường Vân Húc.
Đường Vân Húc là con phố thương mại nằm ở vị trí trung tâm nhất của thành phố Vân, tập hợp rất nhiều hãng thời trang của các nước.
Bởi vì buổi chiều nay Thẩm Thiên Trường có lỡ miệng nói với Trần Tử Nhiễm là muốn mua đồ dùng cho mẹ và bé để tặng bạn, lại đúng lúc trong nhà Trần Tử Nhiễm có chị họ vừa mới sinh em bé nên đã giới thiệu mấy nhãn hiệu trên đường Vân Húc cho cô.
Tuy hôm nay là thứ ba nhưng đường Vân Húc vẫn rất đông người qua lại. Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tìm mãi mới tìm thấy chỗ để xe.
Dựa theo mấy tên nhãn hiệu mà Trần Tử Nhiễm đưa cho, Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu đi trung tâm thương mại rất lâu mới tìm được cửa hàng đầu tiên, dọc đường đi, những ánh mắt mà Lục Chi Cửu nhận được khiến Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì đã để anh về trước.
Thẩm Thiên Trường quyết định sau này sẽ không bao giờ đi dạo phố như thế này với Lục Chi Cửu nữa.
Đến cửa hàng dành cho mẹ và bé, Thẩm Thiên Trường không nói không rằng lập tức mua một chiếc khẩu trang, cô xé mác rồi nhanh chóng đeo lên mặt Lục Chi Cửu.
Đeo xong mới phát hiện hình in trên khẩu trang là một cái mũi lợn màu hồng…
Vì thế, khuôn mặt vốn dĩ khiến người ta rung động của Lục Chi Cửu đã bị một cái “mũi lợn” che mất, chỉ để lại một đôi mắt đen láy…
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi, cho đến khi Lục Chi Cửu không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, cô nhìn dáng vẻ của Lục Chi Cửu, vừa cảm thấy đáng yêu vừa cố nhịn cười: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh đáng yêu thôi.”
Lục Chi Cửu nghe thấy Thẩm Thiên Trường dùng từ “đáng yêu” để hình dung về mình, anh nhíu mày càng chặt hơn.
Thẩm Thiên Trường cũng mặc kệ vẻ mặt của anh mà trực tiếp kéo anh đi chọn đồ.
Nhìn mãi nhưng có vẻ cửa hàng này mang “phong cách công chúa” là chính, lúc này cái thai của Lục Chi Vũ vẫn còn nhỏ, chưa biết giới tính nên ngoại trừ chiếc khẩu trang “mũi lợn” kia, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa mua được gì.
Hai người đi lòng vòng đến cửa hàng thứ hai, vừa vào cửa đã có nhân viên ra tiếp đón. Nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc khẩu trang Lục Chi Cửu đang đeo cũng sững người ra, sau đó mới bắt đầu hỏi Thẩm Thiên Trường: “Phu nhân, chị muốn mua gì ạ?”
Phu nhân? Thẩm Thiên Trường hơi sững người trước cách xưng hô này, cô vô thức quay đầu nhìn Lục Chi Cửu thì thấy anh cũng đang nhìn cô, không thể nhận ra cảm xúc của anh là gì.
Thẩm Thiên Trường cười rồi quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua một ít đồ dùng cho mẹ và bé và một ít quần áo bầu.”
“Phu nhân, con của chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Thẩm Thiên Trường thấy nhân viên bán hàng càng hỏi càng lạc đề bèn vội vàng chỉnh lại: “Không phải con của tôi, bạn tôi chưa sinh, tôi muốn mua chuẩn bị trước.”
Nghe cô giải thích xong, nhân viên bán hàng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm ạ, nếu bạn của chị chưa sinh thì chị chỉ cần chọn đồ dùng mà trẻ sơ sinh có thể dùng được là được.”
Thẩm Thiên Trường nhìn xung quanh, phong cách của quán này khá trung tính, Thẩm Thiên Trường rất thích, vì thế cô bèn kéo Lục Chi Cửu đi theo nhân viên bán hàng chọn rất nhiều đồ, thậm chí tâm trạng của Lục Chi Cửu còn tốt đến mức đích thân chọn mấy mẫu quần áo của trẻ nhỏ.
Hai người xem hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Thiên Trường thấy cũng đã mua được kha khá rồi nên định thanh toán, cô nghĩ cũng không cần đến cửa hàng tiếp theo nữa mà cứ sang khu vực bên cạnh tìm quán để ăn sau đó về Cẩm Viên là vừa.
Hai người đi đến quầy thu ngân, Lục Chi Cửu vừa mới bỏ đồ trong giỏ hàng đặt lên bàn, Thẩm Thiên Trường đã bị một chiếc bình sữa đẹp mắt thu hút.
“Có thể lấy cho tôi một chiếc bình sữa như thế này không?” Thẩm Thiên Trường chỉ vào chiếc bình sữa rồi nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cầm lên xem, vẻ mặt hơi khó xử: “Phu nhân, đây là chiếc cuối cùng của mẫu này, đã vừa được vị khách nữ kia mua rồi ạ.”
Nhân viên bán hàng nói rồi chỉ tay về phía khu mua sắm, Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang đi về phía quầy thu ngân bên này.
Người phụ nữ ấy để tóc đen dài tự nhiên, mặc một chiếc váy liền chiết eo tông màu ấm, chân đi một đôi giày thấp gót màu be, khóe miệng nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng, ấm áp.
Nghe thấy chiếc bình sữa này đã có người mua rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không miễn cưỡng nữa. Đang định nói nhân viên thanh toán cho mình thì người phụ nữ kia lại bước đến trước mặt rồi đưa chiếc bình sữa đó cho cô: “Vữa nãy tôi thấy cô rất thích chiếc bình sữa này, tôi đã chọn được mấy chiếc bình sữa ưng ý hơn rồi, nhường lại cái này cho cô vậy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn người phụ ấy rồi đưa tay nhận lấy bình sữa: “Vậy cảm ơn cô nhiều.”
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu thanh toán xong ra khỏi cửa, người phụ nữ ấy mới nhìn theo bóng dáng của hai người rồi để lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Cô Hứa, mấy chiếc bình sữa này của cô cũng thanh toán luôn đúng không ạ?” Nhân viên thu ngân thấy cô ta sững người bèn lên tiếng hỏi.
Cô ta bừng tỉnh, chỉ lấy một bộ quần áo sơ sinh đưa cho nhân viên thu ngân: “Chỉ lấy cái này, mấy cái khác thì thôi.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu mua xong đồ dùng, vốn dĩ Thẩm Thiên Trường muốn chọn một nhà hàng Tứ Xuyên ở gần đó nhưng Lục Chi Cửu lại lấy lý do là quá đông người để từ chối, cuối cùng hai người đến nhà hàng Tây cao cấp mà Lục Chi Cửu chọn.
Bầu không khí trong nhà hàng Tây khác hẳn với nhà hàng Trung, bởi vì khá sang trọng nên chỉ có mấy bàn là có khách ngồi.
Hai người vừa ngồi xuống, Lục Chi Cửu mới bỏ khẩu trang ra. Lúc anh nhìn thấy “chiếc mũi lợn” trên khẩu trang, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thẩm Thiên Trường thấy sắc mặt anh lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên.
Vừa nghĩ đến chuyện Lục Chi Cửu đeo “chiếc mũi lợn” này đi mua sắm với mình cả nửa ngày, Thẩm Thiên Trường cảm thấy rất buồn cười.
Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Thẩm Thiên Trường, cuối cùng anh không nhịn nổi mà đứng lên đi đến cạnh Thẩm Thiên Trường đeo chiếc khẩu trang này lên mặt cô.
Thẩm Thiên Trường trừng mắt với anh, vừa định đưa tay lên tháo khẩu trang xuống thì nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Lục Chi Cửu, cô chỉ đành rụt tay về.
“Hôm nay, trừ lúc ăn cơm thì không được bỏ xuống.”
“Ngủ thì sao?” Thẩm Thiên Trường ấm ức.
“Không được.”
Dù sao lén lút lấy xuống cũng không có ai biết, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ thế thì bị Lục Chi Cửu nhìn thấu: “Anh sẽ đích thân giám sát.”
“…”
Thẩm Thiên Trường khóc không ra nước mắt, đây gọi là tự tạo nghiệp thì không thể sống sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 239 ĐỂ EM CỨ RA KHỎI CỬA LÀ NHÌN THẤY ANH
Bởi vì ngày hôm trước Tài chính Thiên Nhiên lên sàn thuận lợi nên ngày hôm sau cũng không còn nhiều chuyện cần phải xử lý nữa.
Thẩm Thiên Trường đến công ty xử lý một vài số liệu cơ sở, mới hơn năm giờ chiều, cô đã thuận lợi rời khỏi công ty. Còn Lục Chi Cửu cũng đã đến cao cốc Thiên Diệp đợi cô từ trước rồi.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đỗ ở vị trí cũ, nếu cô xuống muộn thêm năm phút nữa thì chắc chắn sẽ có cảnh sát giao thông đến gõ cửa xe cho xem.
Thật ra trong cao ốc Thiên Diệp có chỗ dừng xe, trước đây lần nào đến Lục Chi Cửu cũng đỗ ở trước cửa thành quen rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không chú ý lắm.
Vừa mới lên xe, Thẩm Thiên Trường bèn nhớ đến chuyện Lục Chi Cửu bị cảnh sát giao thông phạt.
Cô vừa kéo dây an toàn, Thẩm Thiên Trường vừa nói: “Lục Chi Cửu, sau này anh có thể đỗ xe dưới hầm để xe, lần nào anh cũng đỗ ở đây, sẽ bị dán giấy phạt đấy.”
Thẩm Thiên Trường tìm mãi nhưng không tìm thấy khóa an toàn ở chỗ nào.
Lục Chi Cửu thấy cô mãi không ấn được khóa an toàn bèn nắm lấy tay cô, thay cô thắt dây an toàn.
“Chỉ có dừng ở đây mới có thể khiến em vừa ra khỏi cửa là nhìn thấy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lục Chi Cửu, thật ra khuôn mặt anh chẳng để lộ cảm xúc gì nhưng không hiểu sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy cảm động.
Hai người lái xe đến đường Vân Húc.
Đường Vân Húc là con phố thương mại nằm ở vị trí trung tâm nhất của thành phố Vân, tập hợp rất nhiều hãng thời trang của các nước.
Bởi vì buổi chiều nay Thẩm Thiên Trường có lỡ miệng nói với Trần Tử Nhiễm là muốn mua đồ dùng cho mẹ và bé để tặng bạn, lại đúng lúc trong nhà Trần Tử Nhiễm có chị họ vừa mới sinh em bé nên đã giới thiệu mấy nhãn hiệu trên đường Vân Húc cho cô.
Tuy hôm nay là thứ ba nhưng đường Vân Húc vẫn rất đông người qua lại. Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tìm mãi mới tìm thấy chỗ để xe.
Dựa theo mấy tên nhãn hiệu mà Trần Tử Nhiễm đưa cho, Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu đi trung tâm thương mại rất lâu mới tìm được cửa hàng đầu tiên, dọc đường đi, những ánh mắt mà Lục Chi Cửu nhận được khiến Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì đã để anh về trước.
Thẩm Thiên Trường quyết định sau này sẽ không bao giờ đi dạo phố như thế này với Lục Chi Cửu nữa.
Đến cửa hàng dành cho mẹ và bé, Thẩm Thiên Trường không nói không rằng lập tức mua một chiếc khẩu trang, cô xé mác rồi nhanh chóng đeo lên mặt Lục Chi Cửu.
Đeo xong mới phát hiện hình in trên khẩu trang là một cái mũi lợn màu hồng…
Vì thế, khuôn mặt vốn dĩ khiến người ta rung động của Lục Chi Cửu đã bị một cái “mũi lợn” che mất, chỉ để lại một đôi mắt đen láy…
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi, cho đến khi Lục Chi Cửu không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, cô nhìn dáng vẻ của Lục Chi Cửu, vừa cảm thấy đáng yêu vừa cố nhịn cười: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh đáng yêu thôi.”
Lục Chi Cửu nghe thấy Thẩm Thiên Trường dùng từ “đáng yêu” để hình dung về mình, anh nhíu mày càng chặt hơn.
Thẩm Thiên Trường cũng mặc kệ vẻ mặt của anh mà trực tiếp kéo anh đi chọn đồ.
Nhìn mãi nhưng có vẻ cửa hàng này mang “phong cách công chúa” là chính, lúc này cái thai của Lục Chi Vũ vẫn còn nhỏ, chưa biết giới tính nên ngoại trừ chiếc khẩu trang “mũi lợn” kia, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa mua được gì.
Hai người đi lòng vòng đến cửa hàng thứ hai, vừa vào cửa đã có nhân viên ra tiếp đón. Nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc khẩu trang Lục Chi Cửu đang đeo cũng sững người ra, sau đó mới bắt đầu hỏi Thẩm Thiên Trường: “Phu nhân, chị muốn mua gì ạ?”
Phu nhân? Thẩm Thiên Trường hơi sững người trước cách xưng hô này, cô vô thức quay đầu nhìn Lục Chi Cửu thì thấy anh cũng đang nhìn cô, không thể nhận ra cảm xúc của anh là gì.
Thẩm Thiên Trường cười rồi quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua một ít đồ dùng cho mẹ và bé và một ít quần áo bầu.”
“Phu nhân, con của chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Thẩm Thiên Trường thấy nhân viên bán hàng càng hỏi càng lạc đề bèn vội vàng chỉnh lại: “Không phải con của tôi, bạn tôi chưa sinh, tôi muốn mua chuẩn bị trước.”
Nghe cô giải thích xong, nhân viên bán hàng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm ạ, nếu bạn của chị chưa sinh thì chị chỉ cần chọn đồ dùng mà trẻ sơ sinh có thể dùng được là được.”
Thẩm Thiên Trường nhìn xung quanh, phong cách của quán này khá trung tính, Thẩm Thiên Trường rất thích, vì thế cô bèn kéo Lục Chi Cửu đi theo nhân viên bán hàng chọn rất nhiều đồ, thậm chí tâm trạng của Lục Chi Cửu còn tốt đến mức đích thân chọn mấy mẫu quần áo của trẻ nhỏ.
Hai người xem hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Thiên Trường thấy cũng đã mua được kha khá rồi nên định thanh toán, cô nghĩ cũng không cần đến cửa hàng tiếp theo nữa mà cứ sang khu vực bên cạnh tìm quán để ăn sau đó về Cẩm Viên là vừa.
Hai người đi đến quầy thu ngân, Lục Chi Cửu vừa mới bỏ đồ trong giỏ hàng đặt lên bàn, Thẩm Thiên Trường đã bị một chiếc bình sữa đẹp mắt thu hút.
“Có thể lấy cho tôi một chiếc bình sữa như thế này không?” Thẩm Thiên Trường chỉ vào chiếc bình sữa rồi nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cầm lên xem, vẻ mặt hơi khó xử: “Phu nhân, đây là chiếc cuối cùng của mẫu này, đã vừa được vị khách nữ kia mua rồi ạ.”
Nhân viên bán hàng nói rồi chỉ tay về phía khu mua sắm, Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang đi về phía quầy thu ngân bên này.
Người phụ nữ ấy để tóc đen dài tự nhiên, mặc một chiếc váy liền chiết eo tông màu ấm, chân đi một đôi giày thấp gót màu be, khóe miệng nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng, ấm áp.
Nghe thấy chiếc bình sữa này đã có người mua rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không miễn cưỡng nữa. Đang định nói nhân viên thanh toán cho mình thì người phụ nữ kia lại bước đến trước mặt rồi đưa chiếc bình sữa đó cho cô: “Vữa nãy tôi thấy cô rất thích chiếc bình sữa này, tôi đã chọn được mấy chiếc bình sữa ưng ý hơn rồi, nhường lại cái này cho cô vậy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn người phụ ấy rồi đưa tay nhận lấy bình sữa: “Vậy cảm ơn cô nhiều.”
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu thanh toán xong ra khỏi cửa, người phụ nữ ấy mới nhìn theo bóng dáng của hai người rồi để lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Cô Hứa, mấy chiếc bình sữa này của cô cũng thanh toán luôn đúng không ạ?” Nhân viên thu ngân thấy cô ta sững người bèn lên tiếng hỏi.
Cô ta bừng tỉnh, chỉ lấy một bộ quần áo sơ sinh đưa cho nhân viên thu ngân: “Chỉ lấy cái này, mấy cái khác thì thôi.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu mua xong đồ dùng, vốn dĩ Thẩm Thiên Trường muốn chọn một nhà hàng Tứ Xuyên ở gần đó nhưng Lục Chi Cửu lại lấy lý do là quá đông người để từ chối, cuối cùng hai người đến nhà hàng Tây cao cấp mà Lục Chi Cửu chọn.
Bầu không khí trong nhà hàng Tây khác hẳn với nhà hàng Trung, bởi vì khá sang trọng nên chỉ có mấy bàn là có khách ngồi.
Hai người vừa ngồi xuống, Lục Chi Cửu mới bỏ khẩu trang ra. Lúc anh nhìn thấy “chiếc mũi lợn” trên khẩu trang, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thẩm Thiên Trường thấy sắc mặt anh lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên.
Vừa nghĩ đến chuyện Lục Chi Cửu đeo “chiếc mũi lợn” này đi mua sắm với mình cả nửa ngày, Thẩm Thiên Trường cảm thấy rất buồn cười.
Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Thẩm Thiên Trường, cuối cùng anh không nhịn nổi mà đứng lên đi đến cạnh Thẩm Thiên Trường đeo chiếc khẩu trang này lên mặt cô.
Thẩm Thiên Trường trừng mắt với anh, vừa định đưa tay lên tháo khẩu trang xuống thì nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Lục Chi Cửu, cô chỉ đành rụt tay về.
“Hôm nay, trừ lúc ăn cơm thì không được bỏ xuống.”
“Ngủ thì sao?” Thẩm Thiên Trường ấm ức.
“Không được.”
Dù sao lén lút lấy xuống cũng không có ai biết, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ thế thì bị Lục Chi Cửu nhìn thấu: “Anh sẽ đích thân giám sát.”
“…”
Thẩm Thiên Trường khóc không ra nước mắt, đây gọi là tự tạo nghiệp thì không thể sống sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bởi vì ngày hôm trước Tài chính Thiên Nhiên lên sàn thuận lợi nên ngày hôm sau cũng không còn nhiều chuyện cần phải xử lý nữa.
Thẩm Thiên Trường đến công ty xử lý một vài số liệu cơ sở, mới hơn năm giờ chiều, cô đã thuận lợi rời khỏi công ty. Còn Lục Chi Cửu cũng đã đến cao cốc Thiên Diệp đợi cô từ trước rồi.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đỗ ở vị trí cũ, nếu cô xuống muộn thêm năm phút nữa thì chắc chắn sẽ có cảnh sát giao thông đến gõ cửa xe cho xem.
Thật ra trong cao ốc Thiên Diệp có chỗ dừng xe, trước đây lần nào đến Lục Chi Cửu cũng đỗ ở trước cửa thành quen rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không chú ý lắm.
Vừa mới lên xe, Thẩm Thiên Trường bèn nhớ đến chuyện Lục Chi Cửu bị cảnh sát giao thông phạt.
Cô vừa kéo dây an toàn, Thẩm Thiên Trường vừa nói: “Lục Chi Cửu, sau này anh có thể đỗ xe dưới hầm để xe, lần nào anh cũng đỗ ở đây, sẽ bị dán giấy phạt đấy.”
Thẩm Thiên Trường tìm mãi nhưng không tìm thấy khóa an toàn ở chỗ nào.
Lục Chi Cửu thấy cô mãi không ấn được khóa an toàn bèn nắm lấy tay cô, thay cô thắt dây an toàn.
“Chỉ có dừng ở đây mới có thể khiến em vừa ra khỏi cửa là nhìn thấy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lục Chi Cửu, thật ra khuôn mặt anh chẳng để lộ cảm xúc gì nhưng không hiểu sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy cảm động.
Hai người lái xe đến đường Vân Húc.
Đường Vân Húc là con phố thương mại nằm ở vị trí trung tâm nhất của thành phố Vân, tập hợp rất nhiều hãng thời trang của các nước.
Bởi vì buổi chiều nay Thẩm Thiên Trường có lỡ miệng nói với Trần Tử Nhiễm là muốn mua đồ dùng cho mẹ và bé để tặng bạn, lại đúng lúc trong nhà Trần Tử Nhiễm có chị họ vừa mới sinh em bé nên đã giới thiệu mấy nhãn hiệu trên đường Vân Húc cho cô.
Tuy hôm nay là thứ ba nhưng đường Vân Húc vẫn rất đông người qua lại. Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tìm mãi mới tìm thấy chỗ để xe.
Dựa theo mấy tên nhãn hiệu mà Trần Tử Nhiễm đưa cho, Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu đi trung tâm thương mại rất lâu mới tìm được cửa hàng đầu tiên, dọc đường đi, những ánh mắt mà Lục Chi Cửu nhận được khiến Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì đã để anh về trước.
Thẩm Thiên Trường quyết định sau này sẽ không bao giờ đi dạo phố như thế này với Lục Chi Cửu nữa.
Đến cửa hàng dành cho mẹ và bé, Thẩm Thiên Trường không nói không rằng lập tức mua một chiếc khẩu trang, cô xé mác rồi nhanh chóng đeo lên mặt Lục Chi Cửu.
Đeo xong mới phát hiện hình in trên khẩu trang là một cái mũi lợn màu hồng…
Vì thế, khuôn mặt vốn dĩ khiến người ta rung động của Lục Chi Cửu đã bị một cái “mũi lợn” che mất, chỉ để lại một đôi mắt đen láy…
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi, cho đến khi Lục Chi Cửu không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, cô nhìn dáng vẻ của Lục Chi Cửu, vừa cảm thấy đáng yêu vừa cố nhịn cười: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh đáng yêu thôi.”
Lục Chi Cửu nghe thấy Thẩm Thiên Trường dùng từ “đáng yêu” để hình dung về mình, anh nhíu mày càng chặt hơn.
Thẩm Thiên Trường cũng mặc kệ vẻ mặt của anh mà trực tiếp kéo anh đi chọn đồ.
Nhìn mãi nhưng có vẻ cửa hàng này mang “phong cách công chúa” là chính, lúc này cái thai của Lục Chi Vũ vẫn còn nhỏ, chưa biết giới tính nên ngoại trừ chiếc khẩu trang “mũi lợn” kia, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa mua được gì.
Hai người đi lòng vòng đến cửa hàng thứ hai, vừa vào cửa đã có nhân viên ra tiếp đón. Nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc khẩu trang Lục Chi Cửu đang đeo cũng sững người ra, sau đó mới bắt đầu hỏi Thẩm Thiên Trường: “Phu nhân, chị muốn mua gì ạ?”
Phu nhân? Thẩm Thiên Trường hơi sững người trước cách xưng hô này, cô vô thức quay đầu nhìn Lục Chi Cửu thì thấy anh cũng đang nhìn cô, không thể nhận ra cảm xúc của anh là gì.
Thẩm Thiên Trường cười rồi quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua một ít đồ dùng cho mẹ và bé và một ít quần áo bầu.”
“Phu nhân, con của chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Thẩm Thiên Trường thấy nhân viên bán hàng càng hỏi càng lạc đề bèn vội vàng chỉnh lại: “Không phải con của tôi, bạn tôi chưa sinh, tôi muốn mua chuẩn bị trước.”
Nghe cô giải thích xong, nhân viên bán hàng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm ạ, nếu bạn của chị chưa sinh thì chị chỉ cần chọn đồ dùng mà trẻ sơ sinh có thể dùng được là được.”
Thẩm Thiên Trường nhìn xung quanh, phong cách của quán này khá trung tính, Thẩm Thiên Trường rất thích, vì thế cô bèn kéo Lục Chi Cửu đi theo nhân viên bán hàng chọn rất nhiều đồ, thậm chí tâm trạng của Lục Chi Cửu còn tốt đến mức đích thân chọn mấy mẫu quần áo của trẻ nhỏ.
Hai người xem hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Thiên Trường thấy cũng đã mua được kha khá rồi nên định thanh toán, cô nghĩ cũng không cần đến cửa hàng tiếp theo nữa mà cứ sang khu vực bên cạnh tìm quán để ăn sau đó về Cẩm Viên là vừa.
Hai người đi đến quầy thu ngân, Lục Chi Cửu vừa mới bỏ đồ trong giỏ hàng đặt lên bàn, Thẩm Thiên Trường đã bị một chiếc bình sữa đẹp mắt thu hút.
“Có thể lấy cho tôi một chiếc bình sữa như thế này không?” Thẩm Thiên Trường chỉ vào chiếc bình sữa rồi nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cầm lên xem, vẻ mặt hơi khó xử: “Phu nhân, đây là chiếc cuối cùng của mẫu này, đã vừa được vị khách nữ kia mua rồi ạ.”
Nhân viên bán hàng nói rồi chỉ tay về phía khu mua sắm, Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang đi về phía quầy thu ngân bên này.
Người phụ nữ ấy để tóc đen dài tự nhiên, mặc một chiếc váy liền chiết eo tông màu ấm, chân đi một đôi giày thấp gót màu be, khóe miệng nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng, ấm áp.
Nghe thấy chiếc bình sữa này đã có người mua rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không miễn cưỡng nữa. Đang định nói nhân viên thanh toán cho mình thì người phụ nữ kia lại bước đến trước mặt rồi đưa chiếc bình sữa đó cho cô: “Vữa nãy tôi thấy cô rất thích chiếc bình sữa này, tôi đã chọn được mấy chiếc bình sữa ưng ý hơn rồi, nhường lại cái này cho cô vậy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn người phụ ấy rồi đưa tay nhận lấy bình sữa: “Vậy cảm ơn cô nhiều.”
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu thanh toán xong ra khỏi cửa, người phụ nữ ấy mới nhìn theo bóng dáng của hai người rồi để lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Cô Hứa, mấy chiếc bình sữa này của cô cũng thanh toán luôn đúng không ạ?” Nhân viên thu ngân thấy cô ta sững người bèn lên tiếng hỏi.
Cô ta bừng tỉnh, chỉ lấy một bộ quần áo sơ sinh đưa cho nhân viên thu ngân: “Chỉ lấy cái này, mấy cái khác thì thôi.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu mua xong đồ dùng, vốn dĩ Thẩm Thiên Trường muốn chọn một nhà hàng Tứ Xuyên ở gần đó nhưng Lục Chi Cửu lại lấy lý do là quá đông người để từ chối, cuối cùng hai người đến nhà hàng Tây cao cấp mà Lục Chi Cửu chọn.
Bầu không khí trong nhà hàng Tây khác hẳn với nhà hàng Trung, bởi vì khá sang trọng nên chỉ có mấy bàn là có khách ngồi.
Hai người vừa ngồi xuống, Lục Chi Cửu mới bỏ khẩu trang ra. Lúc anh nhìn thấy “chiếc mũi lợn” trên khẩu trang, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thẩm Thiên Trường thấy sắc mặt anh lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên.
Vừa nghĩ đến chuyện Lục Chi Cửu đeo “chiếc mũi lợn” này đi mua sắm với mình cả nửa ngày, Thẩm Thiên Trường cảm thấy rất buồn cười.
Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Thẩm Thiên Trường, cuối cùng anh không nhịn nổi mà đứng lên đi đến cạnh Thẩm Thiên Trường đeo chiếc khẩu trang này lên mặt cô.
Thẩm Thiên Trường trừng mắt với anh, vừa định đưa tay lên tháo khẩu trang xuống thì nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Lục Chi Cửu, cô chỉ đành rụt tay về.
“Hôm nay, trừ lúc ăn cơm thì không được bỏ xuống.”
“Ngủ thì sao?” Thẩm Thiên Trường ấm ức.
“Không được.”
Dù sao lén lút lấy xuống cũng không có ai biết, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ thế thì bị Lục Chi Cửu nhìn thấu: “Anh sẽ đích thân giám sát.”
“…”
Thẩm Thiên Trường khóc không ra nước mắt, đây gọi là tự tạo nghiệp thì không thể sống sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 239 ĐỂ EM CỨ RA KHỎI CỬA LÀ NHÌN THẤY ANH
Bởi vì ngày hôm trước Tài chính Thiên Nhiên lên sàn thuận lợi nên ngày hôm sau cũng không còn nhiều chuyện cần phải xử lý nữa.
Thẩm Thiên Trường đến công ty xử lý một vài số liệu cơ sở, mới hơn năm giờ chiều, cô đã thuận lợi rời khỏi công ty. Còn Lục Chi Cửu cũng đã đến cao cốc Thiên Diệp đợi cô từ trước rồi.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi cao ốc Thiên Diệp thì nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đỗ ở vị trí cũ, nếu cô xuống muộn thêm năm phút nữa thì chắc chắn sẽ có cảnh sát giao thông đến gõ cửa xe cho xem.
Thật ra trong cao ốc Thiên Diệp có chỗ dừng xe, trước đây lần nào đến Lục Chi Cửu cũng đỗ ở trước cửa thành quen rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không chú ý lắm.
Vừa mới lên xe, Thẩm Thiên Trường bèn nhớ đến chuyện Lục Chi Cửu bị cảnh sát giao thông phạt.
Cô vừa kéo dây an toàn, Thẩm Thiên Trường vừa nói: “Lục Chi Cửu, sau này anh có thể đỗ xe dưới hầm để xe, lần nào anh cũng đỗ ở đây, sẽ bị dán giấy phạt đấy.”
Thẩm Thiên Trường tìm mãi nhưng không tìm thấy khóa an toàn ở chỗ nào.
Lục Chi Cửu thấy cô mãi không ấn được khóa an toàn bèn nắm lấy tay cô, thay cô thắt dây an toàn.
“Chỉ có dừng ở đây mới có thể khiến em vừa ra khỏi cửa là nhìn thấy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lục Chi Cửu, thật ra khuôn mặt anh chẳng để lộ cảm xúc gì nhưng không hiểu sao Thẩm Thiên Trường lại cảm thấy cảm động.
Hai người lái xe đến đường Vân Húc.
Đường Vân Húc là con phố thương mại nằm ở vị trí trung tâm nhất của thành phố Vân, tập hợp rất nhiều hãng thời trang của các nước.
Bởi vì buổi chiều nay Thẩm Thiên Trường có lỡ miệng nói với Trần Tử Nhiễm là muốn mua đồ dùng cho mẹ và bé để tặng bạn, lại đúng lúc trong nhà Trần Tử Nhiễm có chị họ vừa mới sinh em bé nên đã giới thiệu mấy nhãn hiệu trên đường Vân Húc cho cô.
Tuy hôm nay là thứ ba nhưng đường Vân Húc vẫn rất đông người qua lại. Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu tìm mãi mới tìm thấy chỗ để xe.
Dựa theo mấy tên nhãn hiệu mà Trần Tử Nhiễm đưa cho, Thẩm Thiên Trường kéo Lục Chi Cửu đi trung tâm thương mại rất lâu mới tìm được cửa hàng đầu tiên, dọc đường đi, những ánh mắt mà Lục Chi Cửu nhận được khiến Thẩm Thiên Trường suýt chút nữa thì đã để anh về trước.
Thẩm Thiên Trường quyết định sau này sẽ không bao giờ đi dạo phố như thế này với Lục Chi Cửu nữa.
Đến cửa hàng dành cho mẹ và bé, Thẩm Thiên Trường không nói không rằng lập tức mua một chiếc khẩu trang, cô xé mác rồi nhanh chóng đeo lên mặt Lục Chi Cửu.
Đeo xong mới phát hiện hình in trên khẩu trang là một cái mũi lợn màu hồng…
Vì thế, khuôn mặt vốn dĩ khiến người ta rung động của Lục Chi Cửu đã bị một cái “mũi lợn” che mất, chỉ để lại một đôi mắt đen láy…
Thẩm Thiên Trường nhìn mãi, cho đến khi Lục Chi Cửu không nhịn được nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Thiên Trường bừng tỉnh, cô nhìn dáng vẻ của Lục Chi Cửu, vừa cảm thấy đáng yêu vừa cố nhịn cười: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy anh đáng yêu thôi.”
Lục Chi Cửu nghe thấy Thẩm Thiên Trường dùng từ “đáng yêu” để hình dung về mình, anh nhíu mày càng chặt hơn.
Thẩm Thiên Trường cũng mặc kệ vẻ mặt của anh mà trực tiếp kéo anh đi chọn đồ.
Nhìn mãi nhưng có vẻ cửa hàng này mang “phong cách công chúa” là chính, lúc này cái thai của Lục Chi Vũ vẫn còn nhỏ, chưa biết giới tính nên ngoại trừ chiếc khẩu trang “mũi lợn” kia, Thẩm Thiên Trường vẫn chưa mua được gì.
Hai người đi lòng vòng đến cửa hàng thứ hai, vừa vào cửa đã có nhân viên ra tiếp đón. Nhân viên bán hàng nhìn thấy chiếc khẩu trang Lục Chi Cửu đang đeo cũng sững người ra, sau đó mới bắt đầu hỏi Thẩm Thiên Trường: “Phu nhân, chị muốn mua gì ạ?”
Phu nhân? Thẩm Thiên Trường hơi sững người trước cách xưng hô này, cô vô thức quay đầu nhìn Lục Chi Cửu thì thấy anh cũng đang nhìn cô, không thể nhận ra cảm xúc của anh là gì.
Thẩm Thiên Trường cười rồi quay đầu nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn mua một ít đồ dùng cho mẹ và bé và một ít quần áo bầu.”
“Phu nhân, con của chị bao nhiêu tuổi rồi ạ?”
Thẩm Thiên Trường thấy nhân viên bán hàng càng hỏi càng lạc đề bèn vội vàng chỉnh lại: “Không phải con của tôi, bạn tôi chưa sinh, tôi muốn mua chuẩn bị trước.”
Nghe cô giải thích xong, nhân viên bán hàng vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm ạ, nếu bạn của chị chưa sinh thì chị chỉ cần chọn đồ dùng mà trẻ sơ sinh có thể dùng được là được.”
Thẩm Thiên Trường nhìn xung quanh, phong cách của quán này khá trung tính, Thẩm Thiên Trường rất thích, vì thế cô bèn kéo Lục Chi Cửu đi theo nhân viên bán hàng chọn rất nhiều đồ, thậm chí tâm trạng của Lục Chi Cửu còn tốt đến mức đích thân chọn mấy mẫu quần áo của trẻ nhỏ.
Hai người xem hơn một tiếng đồng hồ, Thẩm Thiên Trường thấy cũng đã mua được kha khá rồi nên định thanh toán, cô nghĩ cũng không cần đến cửa hàng tiếp theo nữa mà cứ sang khu vực bên cạnh tìm quán để ăn sau đó về Cẩm Viên là vừa.
Hai người đi đến quầy thu ngân, Lục Chi Cửu vừa mới bỏ đồ trong giỏ hàng đặt lên bàn, Thẩm Thiên Trường đã bị một chiếc bình sữa đẹp mắt thu hút.
“Có thể lấy cho tôi một chiếc bình sữa như thế này không?” Thẩm Thiên Trường chỉ vào chiếc bình sữa rồi nói với nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cầm lên xem, vẻ mặt hơi khó xử: “Phu nhân, đây là chiếc cuối cùng của mẫu này, đã vừa được vị khách nữ kia mua rồi ạ.”
Nhân viên bán hàng nói rồi chỉ tay về phía khu mua sắm, Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đang đi về phía quầy thu ngân bên này.
Người phụ nữ ấy để tóc đen dài tự nhiên, mặc một chiếc váy liền chiết eo tông màu ấm, chân đi một đôi giày thấp gót màu be, khóe miệng nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ dịu dàng, ấm áp.
Nghe thấy chiếc bình sữa này đã có người mua rồi, Thẩm Thiên Trường cũng không miễn cưỡng nữa. Đang định nói nhân viên thanh toán cho mình thì người phụ nữ kia lại bước đến trước mặt rồi đưa chiếc bình sữa đó cho cô: “Vữa nãy tôi thấy cô rất thích chiếc bình sữa này, tôi đã chọn được mấy chiếc bình sữa ưng ý hơn rồi, nhường lại cái này cho cô vậy.”
Thẩm Thiên Trường nhìn người phụ ấy rồi đưa tay nhận lấy bình sữa: “Vậy cảm ơn cô nhiều.”
Mãi cho đến khi Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu thanh toán xong ra khỏi cửa, người phụ nữ ấy mới nhìn theo bóng dáng của hai người rồi để lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Cô Hứa, mấy chiếc bình sữa này của cô cũng thanh toán luôn đúng không ạ?” Nhân viên thu ngân thấy cô ta sững người bèn lên tiếng hỏi.
Cô ta bừng tỉnh, chỉ lấy một bộ quần áo sơ sinh đưa cho nhân viên thu ngân: “Chỉ lấy cái này, mấy cái khác thì thôi.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu mua xong đồ dùng, vốn dĩ Thẩm Thiên Trường muốn chọn một nhà hàng Tứ Xuyên ở gần đó nhưng Lục Chi Cửu lại lấy lý do là quá đông người để từ chối, cuối cùng hai người đến nhà hàng Tây cao cấp mà Lục Chi Cửu chọn.
Bầu không khí trong nhà hàng Tây khác hẳn với nhà hàng Trung, bởi vì khá sang trọng nên chỉ có mấy bàn là có khách ngồi.
Hai người vừa ngồi xuống, Lục Chi Cửu mới bỏ khẩu trang ra. Lúc anh nhìn thấy “chiếc mũi lợn” trên khẩu trang, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Thẩm Thiên Trường thấy sắc mặt anh lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng không nhịn được mà cười phá lên.
Vừa nghĩ đến chuyện Lục Chi Cửu đeo “chiếc mũi lợn” này đi mua sắm với mình cả nửa ngày, Thẩm Thiên Trường cảm thấy rất buồn cười.
Lục Chi Cửu nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của Thẩm Thiên Trường, cuối cùng anh không nhịn nổi mà đứng lên đi đến cạnh Thẩm Thiên Trường đeo chiếc khẩu trang này lên mặt cô.
Thẩm Thiên Trường trừng mắt với anh, vừa định đưa tay lên tháo khẩu trang xuống thì nhìn thấy ánh mắt đe dọa của Lục Chi Cửu, cô chỉ đành rụt tay về.
“Hôm nay, trừ lúc ăn cơm thì không được bỏ xuống.”
“Ngủ thì sao?” Thẩm Thiên Trường ấm ức.
“Không được.”
Dù sao lén lút lấy xuống cũng không có ai biết, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ thế thì bị Lục Chi Cửu nhìn thấu: “Anh sẽ đích thân giám sát.”
“…”
Thẩm Thiên Trường khóc không ra nước mắt, đây gọi là tự tạo nghiệp thì không thể sống sao?
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook