Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 246 - Chương 246
Chương 246 CHỒNG CHƯA CƯỚI CỦA TỚ
Dòng suy nghĩ của Giang Mộ Tuyết quay trở lại buổi tối đầu tiên cô với Tần Phong chạm mặt. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ Tần Phong đứng dựa vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh hút thuốc, cô nhớ sau khi đi lướt qua anh, anh bỗng gọi cô lại rồi hỏi cô rằng có cần anh đưa về nhà không.
Cô nhớ lúc cô muốn rút lui, anh bỗng giữ chặt cánh tay cô, hỏi cô rằng muốn anh giúp thế nào.
Cô nhớ trong bữa cơm gia đình anh, anh nghiêm túc giải thích với cô rằng anh tìm cô không phải là để chọc tức Diệp Linh Khê.
Cô nhớ sau khi bị cô từ chối lời cầu hôn, anh vẫn cười dịu dàng rồi đổi bó hoa hồng trong tay thành cúc họa mi ấm áp.
Người đàn ông trước mặt này luôn có thể xuất hiện để cứu vớt cô vào những lúc cô khó coi nhất, thảm hại nhất.
“Tần Phong, nếu bây giờ em muốn thu hồi lại những lời em đã nói trong buổi chiều hôm ấy, không biết có còn kịp không?”
Nếu cho cô cơ hội thu hồi lại lời từ chối mà cô đã nói trong buổi trưa ngày hôm đó, vậy phải chăng anh vẫn có thể cho cô thêm một cơ hội lựa chọn lại?
Tần Phong và Giang Mộ Tuyết nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của cô sáng ngời, đồng thời cũng hiện lên chút hối hận và cầu xin.
“Tiểu Tuyết, em muốn anh cầu hôn em lần nữa ở đây à?”
Nghe anh nói, Giang Mộ Tuyết đột nhiên bật cười. Cô cảm thấy, nếu người anh gặp gỡ ban đầu không phải Diệp Linh Khê, cô cũng không yêu Trịnh Kỳ, vậy phải chăng giữa hai người sẽ bớt đi được không ít đau khổ?
Nhưng may mà mọi chuyện vẫn chưa muộn.
“Tần Phong, em vẫn còn một chút chuyện chưa làm xong, đợi lát nữa rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được, anh ở đây với em.”
Lúc này, Viên Tiểu Nhụy trong trạng thái như đang phát điên đã bị bảo vệ đưa ra ngoài, còn Trịnh Kỳ cũng vì bị hất nước bẩn vào người nên đã đi trước. Giang Mộ Tuyết nhìn mọi người đang sững sờ tại chỗ bèn mỉm cười khoác tay Tần Phong rồi bước từng bước quay lại.
Tần Phong bị cô dựa vào nên cũng đi theo cô đến trước mặt Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ.
Giang Mộ Tuyết nói với Giản Kỳ: “Xin lỗi Giản Kỳ vì đã khiến lễ cưới của cậu thành ra thế này. Chuyện vừa rồi là tớ bảo Văn Trúc làm, cậu cũng đừng trách cậu ấy.”
Khuyết điểm lớn nhất của Giản Kỳ là hơi hám hư vinh nhưng bản tính không phải là người không biết phân biệt phải trái. Ngày hôm nay thành ra thế này cô ta cũng biết là không nên đổ lỗi cho Giang Mộ Tuyết, có trách cũng chỉ nên trách bản thân cô ta có lòng tốt nhưng lại làm sai cách, tự mình phá nát tất cả.
Giản Kỳ nhìn Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết rồi thở dài: “Haiz, đã thế này rồi còn làm sao được nữa, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Giang Mộ Tuyết hơi dùng sức khoác cánh tay Tần Phong: “À, vẫn còn một chuyện, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, hôm nay tớ xin chính thức giới thiệu người đang đứng cạnh tớ.”
“Anh ấy tên là Tần Phong, cũng là chồng chưa cưới của tớ.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không ngờ chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết mà Trịnh Kỳ vừa nhắc tới lại thật sự tồn tại!
Nghe Giang Mộ Tuyết nói, khuôn mặt của Tần Phong cũng thoáng qua vẻ sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nụ cười dịu dàng trên môi anh có thêm một chút xấu hổ.
Đoàn Văn Trúc ở bên cạnh còn mờ mịt hơn, trước đây Giang Mộ Tuyết chưa bao giờ nói chuyện này với cô ấy, nhưng đánh giá Tần Phong một lượt, cô cảm thấy trông anh trai họ Tần này thật sự được hơn Trịnh Kỳ rất nhiều.
“Mà nguyên nhân tớ với Trịnh Kỳ chia tay là do anh ta phản bội trước, còn bị tớ bắt gian tại giường.”
Khóe miệng của Giang Mộ Tuyết nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Hôm nay Giang Mộ Tuyết tớ xin thừa nhận, mấy năm trước đúng là tớ có mắt như mù, nhìn nhầm người, gửi gắm nhầm tình cảm. Tại đây tớ xin tuyên bố, từ này về sau tới với Trịnh Kỳ chấm dứt mọi quan hệ, không ai nợ ai, nơi có anh ta thì không có tớ, nơi có tớ thì không có anh ta.”
Những người có mặt gần như nín thở nghe hết những gì Giang Mộ Tuyết nói, không ngờ cô lại dùng cách này để nói ra hết mọi chuyện giữa mình với Trịnh Kỳ, điều này gần như tương đương với việc tuyên bố với cả thế giới về sự chấm dứt giữa cô với Trịnh Kỳ.
“Chuyện cuối cùng, chính là chuyện tớ bị bao nuôi như lời Viên Tiểu Nhụy nói, chuyện này là sự suy đoán vô căn cứ, cũng đã bôi nhọ hoàn toàn danh dự của tớ!”
“Giang Mộ Tuyết xin lấy danh nghĩa hạnh phúc cả đời ra thề, tất cả những gì tớ nói ở trên đều là sự thật, nếu có nửa lời giả dối sẽ bị sét đánh, cả đời sống trong đau khổ.”
Giản Kỳ thấy Giang Mộ Tuyết thề độc bèn vội vàng tiếp lời: “Tiểu Tuyết, không cần phải nghiêm túc như thế đâu, người phụ nữ Viên Tiểu Nhụy đó bị thần kinh, bọn tớ đều tin cậu mà.”
Giang Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn khắp xung quanh: “Hôm nay nói nhiều như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn cho những người luôn tin tưởng tớ một câu trả lời. Người không tin tớ cũng mặc kệ, nhưng nếu để tớ lại nghe thêm một câu bôi nhọ tớ, kết cục của Viên Tiểu Nhụy vừa rồi mọi người cũng thấy rồi đó.”
Giang Mộ Tuyết nói xong bèn liếc nhìn Thủy Tư Văn đàn đứng bên cạnh, Thủy Tư Văn bị ánh mắt của Giang Mộ Tuyết làm cho sợ hãi bèn vô thức cúi thấp đầu xuống.
“Tần Phong, chúng ta về nhà thôi.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, Tần Phong đột nhiên cúi người bế bổng cô lên, Giang Mộ Tuyết cũng vô thức đưa tay ôm chặt cổ anh, nhìn anh bằng vẻ kinh ngạc.
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Phong không ấm áp dịu dàng như ngày thường mà ngược lại có chút mê hoặc: “Tiểu Tuyết, sau này đừng thề độc như thế nữa, bởi vì từ nay về sau, hạnh phúc của em sẽ do anh phụ trách.”
Tần Phong nói xong bèn bế Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng tiệc.
Lâm Thần Vũ đứng bên cạnh Giản Kỳ nhìn theo bóng dáng của hai người rồi nói bằng giọng sâu xa: “Hóa ra là cậu hai nhà họ Tần.”
Giản Kỳ hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Ông xã, anh quen chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết ư?”
“Rất lâu về trước từng gặp một lần.”
Lúc này, Thời Tu Tề cũng quay lại, Lâm Thần Vũ nói với anh ta: “Tu Tề, cậu thật sự muốn đập chậu của anh ta để cướp hoa à?”
Thời Tu Tề hơi híp mắt nhớ lại giây phút vừa mới xảy ra, vốn dĩ anh ta cũng muốn đỡ bánh kem đang ném về phía Giang Mộ Tuyết, hơn nữa anh ta cũng đang đứng cạnh cô, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện Tần Phong nhanh hơn anh ta một bước, đứng chắn trước mặt Giang Mộ Tuyết rồi.
Thời Tu Tề anh ta sống ngần ấy năm, lần đầu tiên gặp được một cô gái khiến mình rung động, không ngờ lại gặp phải tình huống này. Anh ta nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa rồi hờ hững: “Có lẽ.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết bước nhanh đến hầm để xe rồi đặt cô ngồi vào ghế phụ. Anh không vội vã rời đi mà lại chống tay vào gối tựa của ghế phụ rồi thò người vào trong xe nhìn Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, chỗ anh chỉ có một lần được nuốt lời thôi, mà em vừa dùng mất rồi.”
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở của Tần Phong gần như phả vào mặt Giang Mộ Tuyết khiến cô đột nhiên nhớ lại nụ hôn của cô với Tần Phong ở cầu thang tối om trong buổi tối mất điện ấy.
Cô vô thức đưa tay đẩy lồng ngực Tần Phong: “Ai muốn nuốt lời lần hai chứ!”
Tần Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt xấu hổ của Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên cười nhẹ, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô rồi dùng sức đè người xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 246 CHỒNG CHƯA CƯỚI CỦA TỚ
Dòng suy nghĩ của Giang Mộ Tuyết quay trở lại buổi tối đầu tiên cô với Tần Phong chạm mặt. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ Tần Phong đứng dựa vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh hút thuốc, cô nhớ sau khi đi lướt qua anh, anh bỗng gọi cô lại rồi hỏi cô rằng có cần anh đưa về nhà không.
Cô nhớ lúc cô muốn rút lui, anh bỗng giữ chặt cánh tay cô, hỏi cô rằng muốn anh giúp thế nào.
Cô nhớ trong bữa cơm gia đình anh, anh nghiêm túc giải thích với cô rằng anh tìm cô không phải là để chọc tức Diệp Linh Khê.
Cô nhớ sau khi bị cô từ chối lời cầu hôn, anh vẫn cười dịu dàng rồi đổi bó hoa hồng trong tay thành cúc họa mi ấm áp.
Người đàn ông trước mặt này luôn có thể xuất hiện để cứu vớt cô vào những lúc cô khó coi nhất, thảm hại nhất.
“Tần Phong, nếu bây giờ em muốn thu hồi lại những lời em đã nói trong buổi chiều hôm ấy, không biết có còn kịp không?”
Nếu cho cô cơ hội thu hồi lại lời từ chối mà cô đã nói trong buổi trưa ngày hôm đó, vậy phải chăng anh vẫn có thể cho cô thêm một cơ hội lựa chọn lại?
Tần Phong và Giang Mộ Tuyết nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của cô sáng ngời, đồng thời cũng hiện lên chút hối hận và cầu xin.
“Tiểu Tuyết, em muốn anh cầu hôn em lần nữa ở đây à?”
Nghe anh nói, Giang Mộ Tuyết đột nhiên bật cười. Cô cảm thấy, nếu người anh gặp gỡ ban đầu không phải Diệp Linh Khê, cô cũng không yêu Trịnh Kỳ, vậy phải chăng giữa hai người sẽ bớt đi được không ít đau khổ?
Nhưng may mà mọi chuyện vẫn chưa muộn.
“Tần Phong, em vẫn còn một chút chuyện chưa làm xong, đợi lát nữa rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được, anh ở đây với em.”
Lúc này, Viên Tiểu Nhụy trong trạng thái như đang phát điên đã bị bảo vệ đưa ra ngoài, còn Trịnh Kỳ cũng vì bị hất nước bẩn vào người nên đã đi trước. Giang Mộ Tuyết nhìn mọi người đang sững sờ tại chỗ bèn mỉm cười khoác tay Tần Phong rồi bước từng bước quay lại.
Tần Phong bị cô dựa vào nên cũng đi theo cô đến trước mặt Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ.
Giang Mộ Tuyết nói với Giản Kỳ: “Xin lỗi Giản Kỳ vì đã khiến lễ cưới của cậu thành ra thế này. Chuyện vừa rồi là tớ bảo Văn Trúc làm, cậu cũng đừng trách cậu ấy.”
Khuyết điểm lớn nhất của Giản Kỳ là hơi hám hư vinh nhưng bản tính không phải là người không biết phân biệt phải trái. Ngày hôm nay thành ra thế này cô ta cũng biết là không nên đổ lỗi cho Giang Mộ Tuyết, có trách cũng chỉ nên trách bản thân cô ta có lòng tốt nhưng lại làm sai cách, tự mình phá nát tất cả.
Giản Kỳ nhìn Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết rồi thở dài: “Haiz, đã thế này rồi còn làm sao được nữa, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Giang Mộ Tuyết hơi dùng sức khoác cánh tay Tần Phong: “À, vẫn còn một chuyện, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, hôm nay tớ xin chính thức giới thiệu người đang đứng cạnh tớ.”
“Anh ấy tên là Tần Phong, cũng là chồng chưa cưới của tớ.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không ngờ chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết mà Trịnh Kỳ vừa nhắc tới lại thật sự tồn tại!
Nghe Giang Mộ Tuyết nói, khuôn mặt của Tần Phong cũng thoáng qua vẻ sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nụ cười dịu dàng trên môi anh có thêm một chút xấu hổ.
Đoàn Văn Trúc ở bên cạnh còn mờ mịt hơn, trước đây Giang Mộ Tuyết chưa bao giờ nói chuyện này với cô ấy, nhưng đánh giá Tần Phong một lượt, cô cảm thấy trông anh trai họ Tần này thật sự được hơn Trịnh Kỳ rất nhiều.
“Mà nguyên nhân tớ với Trịnh Kỳ chia tay là do anh ta phản bội trước, còn bị tớ bắt gian tại giường.”
Khóe miệng của Giang Mộ Tuyết nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Hôm nay Giang Mộ Tuyết tớ xin thừa nhận, mấy năm trước đúng là tớ có mắt như mù, nhìn nhầm người, gửi gắm nhầm tình cảm. Tại đây tớ xin tuyên bố, từ này về sau tới với Trịnh Kỳ chấm dứt mọi quan hệ, không ai nợ ai, nơi có anh ta thì không có tớ, nơi có tớ thì không có anh ta.”
Những người có mặt gần như nín thở nghe hết những gì Giang Mộ Tuyết nói, không ngờ cô lại dùng cách này để nói ra hết mọi chuyện giữa mình với Trịnh Kỳ, điều này gần như tương đương với việc tuyên bố với cả thế giới về sự chấm dứt giữa cô với Trịnh Kỳ.
“Chuyện cuối cùng, chính là chuyện tớ bị bao nuôi như lời Viên Tiểu Nhụy nói, chuyện này là sự suy đoán vô căn cứ, cũng đã bôi nhọ hoàn toàn danh dự của tớ!”
“Giang Mộ Tuyết xin lấy danh nghĩa hạnh phúc cả đời ra thề, tất cả những gì tớ nói ở trên đều là sự thật, nếu có nửa lời giả dối sẽ bị sét đánh, cả đời sống trong đau khổ.”
Giản Kỳ thấy Giang Mộ Tuyết thề độc bèn vội vàng tiếp lời: “Tiểu Tuyết, không cần phải nghiêm túc như thế đâu, người phụ nữ Viên Tiểu Nhụy đó bị thần kinh, bọn tớ đều tin cậu mà.”
Giang Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn khắp xung quanh: “Hôm nay nói nhiều như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn cho những người luôn tin tưởng tớ một câu trả lời. Người không tin tớ cũng mặc kệ, nhưng nếu để tớ lại nghe thêm một câu bôi nhọ tớ, kết cục của Viên Tiểu Nhụy vừa rồi mọi người cũng thấy rồi đó.”
Giang Mộ Tuyết nói xong bèn liếc nhìn Thủy Tư Văn đàn đứng bên cạnh, Thủy Tư Văn bị ánh mắt của Giang Mộ Tuyết làm cho sợ hãi bèn vô thức cúi thấp đầu xuống.
“Tần Phong, chúng ta về nhà thôi.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, Tần Phong đột nhiên cúi người bế bổng cô lên, Giang Mộ Tuyết cũng vô thức đưa tay ôm chặt cổ anh, nhìn anh bằng vẻ kinh ngạc.
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Phong không ấm áp dịu dàng như ngày thường mà ngược lại có chút mê hoặc: “Tiểu Tuyết, sau này đừng thề độc như thế nữa, bởi vì từ nay về sau, hạnh phúc của em sẽ do anh phụ trách.”
Tần Phong nói xong bèn bế Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng tiệc.
Lâm Thần Vũ đứng bên cạnh Giản Kỳ nhìn theo bóng dáng của hai người rồi nói bằng giọng sâu xa: “Hóa ra là cậu hai nhà họ Tần.”
Giản Kỳ hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Ông xã, anh quen chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết ư?”
“Rất lâu về trước từng gặp một lần.”
Lúc này, Thời Tu Tề cũng quay lại, Lâm Thần Vũ nói với anh ta: “Tu Tề, cậu thật sự muốn đập chậu của anh ta để cướp hoa à?”
Thời Tu Tề hơi híp mắt nhớ lại giây phút vừa mới xảy ra, vốn dĩ anh ta cũng muốn đỡ bánh kem đang ném về phía Giang Mộ Tuyết, hơn nữa anh ta cũng đang đứng cạnh cô, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện Tần Phong nhanh hơn anh ta một bước, đứng chắn trước mặt Giang Mộ Tuyết rồi.
Thời Tu Tề anh ta sống ngần ấy năm, lần đầu tiên gặp được một cô gái khiến mình rung động, không ngờ lại gặp phải tình huống này. Anh ta nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa rồi hờ hững: “Có lẽ.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết bước nhanh đến hầm để xe rồi đặt cô ngồi vào ghế phụ. Anh không vội vã rời đi mà lại chống tay vào gối tựa của ghế phụ rồi thò người vào trong xe nhìn Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, chỗ anh chỉ có một lần được nuốt lời thôi, mà em vừa dùng mất rồi.”
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở của Tần Phong gần như phả vào mặt Giang Mộ Tuyết khiến cô đột nhiên nhớ lại nụ hôn của cô với Tần Phong ở cầu thang tối om trong buổi tối mất điện ấy.
Cô vô thức đưa tay đẩy lồng ngực Tần Phong: “Ai muốn nuốt lời lần hai chứ!”
Tần Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt xấu hổ của Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên cười nhẹ, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô rồi dùng sức đè người xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Dòng suy nghĩ của Giang Mộ Tuyết quay trở lại buổi tối đầu tiên cô với Tần Phong chạm mặt. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ Tần Phong đứng dựa vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh hút thuốc, cô nhớ sau khi đi lướt qua anh, anh bỗng gọi cô lại rồi hỏi cô rằng có cần anh đưa về nhà không.
Cô nhớ lúc cô muốn rút lui, anh bỗng giữ chặt cánh tay cô, hỏi cô rằng muốn anh giúp thế nào.
Cô nhớ trong bữa cơm gia đình anh, anh nghiêm túc giải thích với cô rằng anh tìm cô không phải là để chọc tức Diệp Linh Khê.
Cô nhớ sau khi bị cô từ chối lời cầu hôn, anh vẫn cười dịu dàng rồi đổi bó hoa hồng trong tay thành cúc họa mi ấm áp.
Người đàn ông trước mặt này luôn có thể xuất hiện để cứu vớt cô vào những lúc cô khó coi nhất, thảm hại nhất.
“Tần Phong, nếu bây giờ em muốn thu hồi lại những lời em đã nói trong buổi chiều hôm ấy, không biết có còn kịp không?”
Nếu cho cô cơ hội thu hồi lại lời từ chối mà cô đã nói trong buổi trưa ngày hôm đó, vậy phải chăng anh vẫn có thể cho cô thêm một cơ hội lựa chọn lại?
Tần Phong và Giang Mộ Tuyết nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của cô sáng ngời, đồng thời cũng hiện lên chút hối hận và cầu xin.
“Tiểu Tuyết, em muốn anh cầu hôn em lần nữa ở đây à?”
Nghe anh nói, Giang Mộ Tuyết đột nhiên bật cười. Cô cảm thấy, nếu người anh gặp gỡ ban đầu không phải Diệp Linh Khê, cô cũng không yêu Trịnh Kỳ, vậy phải chăng giữa hai người sẽ bớt đi được không ít đau khổ?
Nhưng may mà mọi chuyện vẫn chưa muộn.
“Tần Phong, em vẫn còn một chút chuyện chưa làm xong, đợi lát nữa rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được, anh ở đây với em.”
Lúc này, Viên Tiểu Nhụy trong trạng thái như đang phát điên đã bị bảo vệ đưa ra ngoài, còn Trịnh Kỳ cũng vì bị hất nước bẩn vào người nên đã đi trước. Giang Mộ Tuyết nhìn mọi người đang sững sờ tại chỗ bèn mỉm cười khoác tay Tần Phong rồi bước từng bước quay lại.
Tần Phong bị cô dựa vào nên cũng đi theo cô đến trước mặt Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ.
Giang Mộ Tuyết nói với Giản Kỳ: “Xin lỗi Giản Kỳ vì đã khiến lễ cưới của cậu thành ra thế này. Chuyện vừa rồi là tớ bảo Văn Trúc làm, cậu cũng đừng trách cậu ấy.”
Khuyết điểm lớn nhất của Giản Kỳ là hơi hám hư vinh nhưng bản tính không phải là người không biết phân biệt phải trái. Ngày hôm nay thành ra thế này cô ta cũng biết là không nên đổ lỗi cho Giang Mộ Tuyết, có trách cũng chỉ nên trách bản thân cô ta có lòng tốt nhưng lại làm sai cách, tự mình phá nát tất cả.
Giản Kỳ nhìn Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết rồi thở dài: “Haiz, đã thế này rồi còn làm sao được nữa, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Giang Mộ Tuyết hơi dùng sức khoác cánh tay Tần Phong: “À, vẫn còn một chuyện, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, hôm nay tớ xin chính thức giới thiệu người đang đứng cạnh tớ.”
“Anh ấy tên là Tần Phong, cũng là chồng chưa cưới của tớ.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không ngờ chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết mà Trịnh Kỳ vừa nhắc tới lại thật sự tồn tại!
Nghe Giang Mộ Tuyết nói, khuôn mặt của Tần Phong cũng thoáng qua vẻ sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nụ cười dịu dàng trên môi anh có thêm một chút xấu hổ.
Đoàn Văn Trúc ở bên cạnh còn mờ mịt hơn, trước đây Giang Mộ Tuyết chưa bao giờ nói chuyện này với cô ấy, nhưng đánh giá Tần Phong một lượt, cô cảm thấy trông anh trai họ Tần này thật sự được hơn Trịnh Kỳ rất nhiều.
“Mà nguyên nhân tớ với Trịnh Kỳ chia tay là do anh ta phản bội trước, còn bị tớ bắt gian tại giường.”
Khóe miệng của Giang Mộ Tuyết nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Hôm nay Giang Mộ Tuyết tớ xin thừa nhận, mấy năm trước đúng là tớ có mắt như mù, nhìn nhầm người, gửi gắm nhầm tình cảm. Tại đây tớ xin tuyên bố, từ này về sau tới với Trịnh Kỳ chấm dứt mọi quan hệ, không ai nợ ai, nơi có anh ta thì không có tớ, nơi có tớ thì không có anh ta.”
Những người có mặt gần như nín thở nghe hết những gì Giang Mộ Tuyết nói, không ngờ cô lại dùng cách này để nói ra hết mọi chuyện giữa mình với Trịnh Kỳ, điều này gần như tương đương với việc tuyên bố với cả thế giới về sự chấm dứt giữa cô với Trịnh Kỳ.
“Chuyện cuối cùng, chính là chuyện tớ bị bao nuôi như lời Viên Tiểu Nhụy nói, chuyện này là sự suy đoán vô căn cứ, cũng đã bôi nhọ hoàn toàn danh dự của tớ!”
“Giang Mộ Tuyết xin lấy danh nghĩa hạnh phúc cả đời ra thề, tất cả những gì tớ nói ở trên đều là sự thật, nếu có nửa lời giả dối sẽ bị sét đánh, cả đời sống trong đau khổ.”
Giản Kỳ thấy Giang Mộ Tuyết thề độc bèn vội vàng tiếp lời: “Tiểu Tuyết, không cần phải nghiêm túc như thế đâu, người phụ nữ Viên Tiểu Nhụy đó bị thần kinh, bọn tớ đều tin cậu mà.”
Giang Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn khắp xung quanh: “Hôm nay nói nhiều như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn cho những người luôn tin tưởng tớ một câu trả lời. Người không tin tớ cũng mặc kệ, nhưng nếu để tớ lại nghe thêm một câu bôi nhọ tớ, kết cục của Viên Tiểu Nhụy vừa rồi mọi người cũng thấy rồi đó.”
Giang Mộ Tuyết nói xong bèn liếc nhìn Thủy Tư Văn đàn đứng bên cạnh, Thủy Tư Văn bị ánh mắt của Giang Mộ Tuyết làm cho sợ hãi bèn vô thức cúi thấp đầu xuống.
“Tần Phong, chúng ta về nhà thôi.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, Tần Phong đột nhiên cúi người bế bổng cô lên, Giang Mộ Tuyết cũng vô thức đưa tay ôm chặt cổ anh, nhìn anh bằng vẻ kinh ngạc.
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Phong không ấm áp dịu dàng như ngày thường mà ngược lại có chút mê hoặc: “Tiểu Tuyết, sau này đừng thề độc như thế nữa, bởi vì từ nay về sau, hạnh phúc của em sẽ do anh phụ trách.”
Tần Phong nói xong bèn bế Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng tiệc.
Lâm Thần Vũ đứng bên cạnh Giản Kỳ nhìn theo bóng dáng của hai người rồi nói bằng giọng sâu xa: “Hóa ra là cậu hai nhà họ Tần.”
Giản Kỳ hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Ông xã, anh quen chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết ư?”
“Rất lâu về trước từng gặp một lần.”
Lúc này, Thời Tu Tề cũng quay lại, Lâm Thần Vũ nói với anh ta: “Tu Tề, cậu thật sự muốn đập chậu của anh ta để cướp hoa à?”
Thời Tu Tề hơi híp mắt nhớ lại giây phút vừa mới xảy ra, vốn dĩ anh ta cũng muốn đỡ bánh kem đang ném về phía Giang Mộ Tuyết, hơn nữa anh ta cũng đang đứng cạnh cô, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện Tần Phong nhanh hơn anh ta một bước, đứng chắn trước mặt Giang Mộ Tuyết rồi.
Thời Tu Tề anh ta sống ngần ấy năm, lần đầu tiên gặp được một cô gái khiến mình rung động, không ngờ lại gặp phải tình huống này. Anh ta nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa rồi hờ hững: “Có lẽ.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết bước nhanh đến hầm để xe rồi đặt cô ngồi vào ghế phụ. Anh không vội vã rời đi mà lại chống tay vào gối tựa của ghế phụ rồi thò người vào trong xe nhìn Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, chỗ anh chỉ có một lần được nuốt lời thôi, mà em vừa dùng mất rồi.”
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở của Tần Phong gần như phả vào mặt Giang Mộ Tuyết khiến cô đột nhiên nhớ lại nụ hôn của cô với Tần Phong ở cầu thang tối om trong buổi tối mất điện ấy.
Cô vô thức đưa tay đẩy lồng ngực Tần Phong: “Ai muốn nuốt lời lần hai chứ!”
Tần Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt xấu hổ của Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên cười nhẹ, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô rồi dùng sức đè người xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 246 CHỒNG CHƯA CƯỚI CỦA TỚ
Dòng suy nghĩ của Giang Mộ Tuyết quay trở lại buổi tối đầu tiên cô với Tần Phong chạm mặt. Cô vẫn còn nhớ dáng vẻ Tần Phong đứng dựa vào bức tường bên ngoài nhà vệ sinh hút thuốc, cô nhớ sau khi đi lướt qua anh, anh bỗng gọi cô lại rồi hỏi cô rằng có cần anh đưa về nhà không.
Cô nhớ lúc cô muốn rút lui, anh bỗng giữ chặt cánh tay cô, hỏi cô rằng muốn anh giúp thế nào.
Cô nhớ trong bữa cơm gia đình anh, anh nghiêm túc giải thích với cô rằng anh tìm cô không phải là để chọc tức Diệp Linh Khê.
Cô nhớ sau khi bị cô từ chối lời cầu hôn, anh vẫn cười dịu dàng rồi đổi bó hoa hồng trong tay thành cúc họa mi ấm áp.
Người đàn ông trước mặt này luôn có thể xuất hiện để cứu vớt cô vào những lúc cô khó coi nhất, thảm hại nhất.
“Tần Phong, nếu bây giờ em muốn thu hồi lại những lời em đã nói trong buổi chiều hôm ấy, không biết có còn kịp không?”
Nếu cho cô cơ hội thu hồi lại lời từ chối mà cô đã nói trong buổi trưa ngày hôm đó, vậy phải chăng anh vẫn có thể cho cô thêm một cơ hội lựa chọn lại?
Tần Phong và Giang Mộ Tuyết nhìn nhau mấy giây, ánh mắt của cô sáng ngời, đồng thời cũng hiện lên chút hối hận và cầu xin.
“Tiểu Tuyết, em muốn anh cầu hôn em lần nữa ở đây à?”
Nghe anh nói, Giang Mộ Tuyết đột nhiên bật cười. Cô cảm thấy, nếu người anh gặp gỡ ban đầu không phải Diệp Linh Khê, cô cũng không yêu Trịnh Kỳ, vậy phải chăng giữa hai người sẽ bớt đi được không ít đau khổ?
Nhưng may mà mọi chuyện vẫn chưa muộn.
“Tần Phong, em vẫn còn một chút chuyện chưa làm xong, đợi lát nữa rồi chúng ta cùng về nhà.”
“Được, anh ở đây với em.”
Lúc này, Viên Tiểu Nhụy trong trạng thái như đang phát điên đã bị bảo vệ đưa ra ngoài, còn Trịnh Kỳ cũng vì bị hất nước bẩn vào người nên đã đi trước. Giang Mộ Tuyết nhìn mọi người đang sững sờ tại chỗ bèn mỉm cười khoác tay Tần Phong rồi bước từng bước quay lại.
Tần Phong bị cô dựa vào nên cũng đi theo cô đến trước mặt Giản Kỳ và Lâm Thần Vũ.
Giang Mộ Tuyết nói với Giản Kỳ: “Xin lỗi Giản Kỳ vì đã khiến lễ cưới của cậu thành ra thế này. Chuyện vừa rồi là tớ bảo Văn Trúc làm, cậu cũng đừng trách cậu ấy.”
Khuyết điểm lớn nhất của Giản Kỳ là hơi hám hư vinh nhưng bản tính không phải là người không biết phân biệt phải trái. Ngày hôm nay thành ra thế này cô ta cũng biết là không nên đổ lỗi cho Giang Mộ Tuyết, có trách cũng chỉ nên trách bản thân cô ta có lòng tốt nhưng lại làm sai cách, tự mình phá nát tất cả.
Giản Kỳ nhìn Tần Phong đứng cạnh Giang Mộ Tuyết rồi thở dài: “Haiz, đã thế này rồi còn làm sao được nữa, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi.”
Giang Mộ Tuyết hơi dùng sức khoác cánh tay Tần Phong: “À, vẫn còn một chuyện, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, hôm nay tớ xin chính thức giới thiệu người đang đứng cạnh tớ.”
“Anh ấy tên là Tần Phong, cũng là chồng chưa cưới của tớ.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, không ngờ chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết mà Trịnh Kỳ vừa nhắc tới lại thật sự tồn tại!
Nghe Giang Mộ Tuyết nói, khuôn mặt của Tần Phong cũng thoáng qua vẻ sững sờ nhưng nhanh chóng khôi phục lại như thường, nụ cười dịu dàng trên môi anh có thêm một chút xấu hổ.
Đoàn Văn Trúc ở bên cạnh còn mờ mịt hơn, trước đây Giang Mộ Tuyết chưa bao giờ nói chuyện này với cô ấy, nhưng đánh giá Tần Phong một lượt, cô cảm thấy trông anh trai họ Tần này thật sự được hơn Trịnh Kỳ rất nhiều.
“Mà nguyên nhân tớ với Trịnh Kỳ chia tay là do anh ta phản bội trước, còn bị tớ bắt gian tại giường.”
Khóe miệng của Giang Mộ Tuyết nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Hôm nay Giang Mộ Tuyết tớ xin thừa nhận, mấy năm trước đúng là tớ có mắt như mù, nhìn nhầm người, gửi gắm nhầm tình cảm. Tại đây tớ xin tuyên bố, từ này về sau tới với Trịnh Kỳ chấm dứt mọi quan hệ, không ai nợ ai, nơi có anh ta thì không có tớ, nơi có tớ thì không có anh ta.”
Những người có mặt gần như nín thở nghe hết những gì Giang Mộ Tuyết nói, không ngờ cô lại dùng cách này để nói ra hết mọi chuyện giữa mình với Trịnh Kỳ, điều này gần như tương đương với việc tuyên bố với cả thế giới về sự chấm dứt giữa cô với Trịnh Kỳ.
“Chuyện cuối cùng, chính là chuyện tớ bị bao nuôi như lời Viên Tiểu Nhụy nói, chuyện này là sự suy đoán vô căn cứ, cũng đã bôi nhọ hoàn toàn danh dự của tớ!”
“Giang Mộ Tuyết xin lấy danh nghĩa hạnh phúc cả đời ra thề, tất cả những gì tớ nói ở trên đều là sự thật, nếu có nửa lời giả dối sẽ bị sét đánh, cả đời sống trong đau khổ.”
Giản Kỳ thấy Giang Mộ Tuyết thề độc bèn vội vàng tiếp lời: “Tiểu Tuyết, không cần phải nghiêm túc như thế đâu, người phụ nữ Viên Tiểu Nhụy đó bị thần kinh, bọn tớ đều tin cậu mà.”
Giang Mộ Tuyết lạnh lùng nhìn khắp xung quanh: “Hôm nay nói nhiều như thế chẳng qua cũng chỉ vì muốn cho những người luôn tin tưởng tớ một câu trả lời. Người không tin tớ cũng mặc kệ, nhưng nếu để tớ lại nghe thêm một câu bôi nhọ tớ, kết cục của Viên Tiểu Nhụy vừa rồi mọi người cũng thấy rồi đó.”
Giang Mộ Tuyết nói xong bèn liếc nhìn Thủy Tư Văn đàn đứng bên cạnh, Thủy Tư Văn bị ánh mắt của Giang Mộ Tuyết làm cho sợ hãi bèn vô thức cúi thấp đầu xuống.
“Tần Phong, chúng ta về nhà thôi.”
Giang Mộ Tuyết vừa dứt lời, Tần Phong đột nhiên cúi người bế bổng cô lên, Giang Mộ Tuyết cũng vô thức đưa tay ôm chặt cổ anh, nhìn anh bằng vẻ kinh ngạc.
Nụ cười trên khuôn mặt Tần Phong không ấm áp dịu dàng như ngày thường mà ngược lại có chút mê hoặc: “Tiểu Tuyết, sau này đừng thề độc như thế nữa, bởi vì từ nay về sau, hạnh phúc của em sẽ do anh phụ trách.”
Tần Phong nói xong bèn bế Giang Mộ Tuyết ra khỏi phòng tiệc.
Lâm Thần Vũ đứng bên cạnh Giản Kỳ nhìn theo bóng dáng của hai người rồi nói bằng giọng sâu xa: “Hóa ra là cậu hai nhà họ Tần.”
Giản Kỳ hơi bất ngờ nhìn anh ta: “Ông xã, anh quen chồng chưa cưới của Giang Mộ Tuyết ư?”
“Rất lâu về trước từng gặp một lần.”
Lúc này, Thời Tu Tề cũng quay lại, Lâm Thần Vũ nói với anh ta: “Tu Tề, cậu thật sự muốn đập chậu của anh ta để cướp hoa à?”
Thời Tu Tề hơi híp mắt nhớ lại giây phút vừa mới xảy ra, vốn dĩ anh ta cũng muốn đỡ bánh kem đang ném về phía Giang Mộ Tuyết, hơn nữa anh ta cũng đang đứng cạnh cô, nhưng không hiểu tại sao đột nhiên lại xuất hiện Tần Phong nhanh hơn anh ta một bước, đứng chắn trước mặt Giang Mộ Tuyết rồi.
Thời Tu Tề anh ta sống ngần ấy năm, lần đầu tiên gặp được một cô gái khiến mình rung động, không ngờ lại gặp phải tình huống này. Anh ta nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa rồi hờ hững: “Có lẽ.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
***
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết bước nhanh đến hầm để xe rồi đặt cô ngồi vào ghế phụ. Anh không vội vã rời đi mà lại chống tay vào gối tựa của ghế phụ rồi thò người vào trong xe nhìn Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, chỗ anh chỉ có một lần được nuốt lời thôi, mà em vừa dùng mất rồi.”
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, hơi thở của Tần Phong gần như phả vào mặt Giang Mộ Tuyết khiến cô đột nhiên nhớ lại nụ hôn của cô với Tần Phong ở cầu thang tối om trong buổi tối mất điện ấy.
Cô vô thức đưa tay đẩy lồng ngực Tần Phong: “Ai muốn nuốt lời lần hai chứ!”
Tần Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng và vẻ mặt xấu hổ của Giang Mộ Tuyết thì đột nhiên cười nhẹ, anh đưa tay nắm chặt bàn tay đang đẩy anh ra của cô rồi dùng sức đè người xuống, cúi đầu hôn lên môi cô.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook