Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273 - Chương 273
Chương 273
MAY MẮN HAY THỰC LỰC?
Sau khi kết thúc phiên giao dịch chứng khoán, Thẩm Thiên Trường lại gọi bộ phận hợp đồng giao ngay tới họp.
Trước mắt việc xây dựng bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay chuẩn bị hoàn tất, đúng lúc Thẩm Thiên Trường cảm thấy giá cả chênh lệch giữa hợp đồng và thực tế rất hợp lý, muốn bắt đầu phòng ngừa rủi ro.
Cuộc họp giữa diễn ra cũng không lâu, bởi vì Hà Tịch vốn đã nắm giữ nguồn tài nguyên khách hàng dồi dào, thế nên không có vấn đề gì quá lớn trong việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay, mọi người nhanh chóng xác định được những quy tắc chi tiết cho hành động phòng ngừa rủi ro của sản phẩm hóa công.
Mà bởi vì phiên giao dịch đêm về sản phẩm hóa công là do Thẩm Thiên Trường quyết định tức thời, vì vậy Thẩm Thiên Trường cũng không nghĩ ra căn nguyên, thấy cũng đến giờ tan làm rồi, cô bèn ra công ty để về Cẩm Viên trước.
Đợi đến chín giờ tối bắt đầu phiên giao dịch, sàn giao dịch đêm vẫn bình lặng như cũ, Thẩm Thiên Trường quan sát một lúc, cuối cùng quyết định chỉ giao dịch một phần trước, còn lại đợi đến mai rồi xem xét.
Sáng hôm sau, thành phố Vân lại bắt đầu mưa, sau cơn mưa này, tiết trời cũng dần chuyển lạnh.
Lúc ra ngoài Thẩm Thiên Trường còn bị vú Trần ép phải cầm theo một chiếc áo khoác.
Bởi vì thấp thỏm về năm phần trăm ngày hôm qua nên Trần Tử Nhiễm đã tới công ty từ sớm.
Lúc chín giờ bắt đầu phiên giao dịch, cả sàn chứng khoán vẫn đỏ một mảng, Trần Tử Nhiễm nhìn mà hớn hở, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn chưa xuất hiện.
Lúc Trần Tử Nhiễm gọi điện tới thì Thẩm Thiên Trường đang bị kẹt xe trên đường, vừa bắt máy là cô cà khịa ngay: “Trời má, Thẩm Thiên Trường, cậu trấn định thật đấy, lúc nào rồi mà cậu vẫn chưa tới công ty.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày đáp: “Tắc đường.”
Bởi vì có người bị tai nạn, chiếm mất một làn đường, cộng thêm mưa lớn nên đường trơn trượt, hiện tại con đường mà Thẩm Thiên Trường đi đang rơi vào tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng.
“Hiện tại vẫn đang trong trạng thái đỏ sàn, cậu định làm thế nào, đoán chừng Tạ Lan Doãn sắp nổi khùng lên rồi.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng về phía trước, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đợi mình đến công ty rồi nói.”
Hai người tắt máy, Thẩm Thiên Trường tiếp tục lái xe với tốc độ như rùa bò.
Với tình hình này, để đến được tòa cao ốc Thiên Diệp thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thiên Trường vừa qua được đoạn đường hỗn loạn nhất thì Trần Tử Nhiễm lại gọi điện tới.
Thẩm Thiên Trường bắt máy, đầu bên kia lập tức vọng tới tiếng kêu rên của Trần Tử Nhiễm. Trần Tử Nhiễm mở miệng bla bla một tràng, bởi vì đang chăm chú đề phòng người khác chen ngang nên Thẩm Thiên Trường không nghe kỹ là cô ấy nói gì.
“Cậu nói gì cơ?” Thẩm Thiên Trường hỏi lại lần nữa.
Lúc này Trần Tử Nhiễm thậm chí còn muốn chết đi luôn cho rồi, thấy Thẩm Thiên Trường căn bản chẳng nghe cô nói gì, cô tức đến mức chỉ nói một câu: “Cậu thắng, tớ thua rồi!”
Sau đó cô tắt máy luôn.
Thẩm Thiên Trường không hiểu cho lắm, vốn cô định gọi lại, nhưng đoạn đường đằng trước bắt đầu thông rồi, thế là cô lại tiếp tục lái xe, đợi đến công ty rồi tính.
Thế nên lúc Thẩm Thiên Trường tới công ty thì đã sắp mười rưỡi sáng.
Thẩm Thiên Trường tới văn phòng, phát hiện Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm đều không ở đây, cô ngồi vào chỗ mình, vừa mở máy tính lên thì Trần Tử Nhiễm đã ủ rũ cúi đầu bước vào.
Nhìn dáng vẻ của cô, Thẩm Thiên Trường khó hiểu hỏi: “Cậu sao vậy, ai chọc giận cậu à?”
Trần Tử Nhiễm tức tối nhìn cô: “Cậu đừng nói với tớ đến lúc này cậu vẫn chưa xem kết quả đấy nhé?”
Thẩm Thiên Trường nhìn cô nàng, bất chợt nhướng mày lên, dường như khóe miệng còn nhếch lên một đường cong.
Cô bình tĩnh mở phần mềm về hợp đồng tương lai ra, tìm đến giao diện của bã dầu hạt cải.
Đợi đến khi nhìn thấy giá cả của bã dầu hạt cải trên màn hình, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt cô, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì hiện tại mới bắt đầu giao dịch một tiếng mà giá cả chứng khoán đã tụt bốn điểm.
Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Tử Nhiễm tỏ ra tức tối: “Cậu cứ ngồi đó mà đắc ý đi!”
Thẩm Thiên Trường dùng một tay chống cằm, nhìn Trần Tử Nhiễm với vẻ hứng thú: “Chẳng lẽ tớ không nên đắc ý sao?”
Nói thật ra, biên độ tụt giá của bã dầu hạt cải nằm ngoài dự toán của Thẩm Thiên Trường, trượt càng hăng thì chỉ càng chứng minh quyết định đóng vị thế đột ngột của cô ngày hôm qua là chính xác.
Nhưng việc tụt giảm mạnh như vậy rốt cuộc là do thị trường hay là có người cố ý khống chế?
Có thể nói là lúc này cảm xúc của Trần Tử Nhiễm đang trăm mối ngổn ngang, một mặt thì cô cảm thấy may mắn vì hôm qua Tài chính Thiên Nhiên đã đóng vị thế đột ngột, một mặt lại cảm thấy đau lòng vì năm phần trăm mà mình giữ lại, cô thật sự rất muốn bổ đầu cái bà Thẩm Thiên Trường này ra xem kết cấu bên trong nó là như thế nào.
“Năm phần trăm kia đã chốt chưa?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng quan tâm tới chuyện này.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như không thiết sống nữa: “Chả lẽ lại không, mặc dù hôm qua tớ phán đoán sai lầm, nhưng đầu tớ có bị úng nước đâu!”
Thẩm Thiên Trường cười nhẹ một tiếng, quyết định nói sang chuyện khác: “Đàn anh Trạch Tây đâu?”
“Hứ?”
Trần Tử Nhiễm ngồi thẳng người, thấy chỗ ngồi của Ninh Trạch Tây không có ai, cô không khỏi cảm thấy lạ: “Vừa rồi còn ở đây mà nhỉ.”
Cô vừa dứt lời, Ninh Trạch Tây đẩy cửa bước từ ngoài vào. Đọc truyện tại vietwriter.vn
“Tiểu Nhiễm, đang nói xấu gì anh đấy?”
Trần Tử Nhiễm xì một tiếng: “Rõ ràng người ta đang quan tâm anh mà.”
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ xem có nên cho anh nghỉ phép hai ngày không thì chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Thiên Trường nhìn số gọi đến, là Tạ Lan Doãn.
“Cô Thẩm, phải nói là tôi thua cô thật rồi.”
Câu nói gần như giống hệt hôm qua, nhưng hàm ý lúc này đã hoàn toàn ngược lại.
Thẩm Thiên Trường cong môi nở nụ cười: “May mắn mà thôi.”
“Từ trước tới nay tôi không tin tưởng vận may, tôi chỉ tin vào thực lực.”
Chuyện Tài chính Thiên Nhiên đột ngột đóng vị thế vào hôm qua, Tạ Lan Doãn đã báo trước với Tạ Trường Thanh, vốn dĩ Tạ Trường Thanh cũng chẳng tán thành chuyện này, nhưng không ngờ sáng nay giá cả của bã dầu hạt cải lại tụt mất bốn điểm, Tạ Lan Doãn nghĩ lại cái gọi là trực giác mà Thẩm Thiên Trường nói với mình hôm qua rồi bỗng nhiên nổi hết da gà, may mắn mà được như thế thì đúng là có vẻ đáng sợ rồi.
Thẩm Thiên Trường nói thản nhiên: “May mắn hay thực lực đều không quan trọng, chỉ cần cô Tạ hài lòng với kết quả này là được.”
“Cô đã làm tôi hài lòng thì có lý nào tôi lại để cô thất vọng, việc trở thành đại lý ủy quyền của Dầu khí Tông Húc không thành vấn đề.”
Thẩm Thiên Trường lại hơi do dự: “Nhưng phía Tạ Yến?”
Lúc trước Thẩm Thiên Trường và Tạ Yến đàm phán không mấy vui vẻ, Thẩm Thiên Trường không tin Tạ Yến sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Tạ Lan Doãn cười nhạt một tiếng: “Hiện tại chuyện hợp tác với công ty các cô do tôi toàn quyền phụ trách, không cần có sự đồng ý của anh ta.”
Sáng hôm nay sau khi bã dầu hạt cải tụt bốn điểm, Tạ Trường Thanh đã trực tiếp ngầm đồng ý để Tài chính Thiên Nhiên làm đại lý ủy quyền, đồng thời giao vụ hợp tác lần này cho Tạ Lan Doãn toàn quyền xử lý.
Nói ra thì, Tạ Lan Doãn còn phải cám ơn Thẩm Thiên Trường, bởi vì đây là hạng mục có thực quyền đầu tiên kể từ khi cô ta lên chức phó Tổng Giám đốc đến nay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Lan Doãn, Thẩm Thiên Trường thông báo cho Hà Tịch, yêu cầu anh ta cắt cử người tới Tông Húc ký hợp đồng vào tuần sau.
Lúc nhận được thông báo, rất lâu Hà Tịch mới kịp phản ứng, bởi vì anh ta không ngờ lại lấy được quyền đại lý của Tông Húc nhanh như thế, trong lòng anh ta không khỏi càng thêm khâm phục Thẩm Thiên Trường. Nhìn mấy chục nhân viên trong phòng làm việc, anh ta bỗng cảm thấy tương lai của Tài chính Thiên Nhiên có lẽ sẽ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 273
MAY MẮN HAY THỰC LỰC?
Sau khi kết thúc phiên giao dịch chứng khoán, Thẩm Thiên Trường lại gọi bộ phận hợp đồng giao ngay tới họp.
Trước mắt việc xây dựng bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay chuẩn bị hoàn tất, đúng lúc Thẩm Thiên Trường cảm thấy giá cả chênh lệch giữa hợp đồng và thực tế rất hợp lý, muốn bắt đầu phòng ngừa rủi ro.
Cuộc họp giữa diễn ra cũng không lâu, bởi vì Hà Tịch vốn đã nắm giữ nguồn tài nguyên khách hàng dồi dào, thế nên không có vấn đề gì quá lớn trong việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay, mọi người nhanh chóng xác định được những quy tắc chi tiết cho hành động phòng ngừa rủi ro của sản phẩm hóa công.
Mà bởi vì phiên giao dịch đêm về sản phẩm hóa công là do Thẩm Thiên Trường quyết định tức thời, vì vậy Thẩm Thiên Trường cũng không nghĩ ra căn nguyên, thấy cũng đến giờ tan làm rồi, cô bèn ra công ty để về Cẩm Viên trước.
Đợi đến chín giờ tối bắt đầu phiên giao dịch, sàn giao dịch đêm vẫn bình lặng như cũ, Thẩm Thiên Trường quan sát một lúc, cuối cùng quyết định chỉ giao dịch một phần trước, còn lại đợi đến mai rồi xem xét.
Sáng hôm sau, thành phố Vân lại bắt đầu mưa, sau cơn mưa này, tiết trời cũng dần chuyển lạnh.
Lúc ra ngoài Thẩm Thiên Trường còn bị vú Trần ép phải cầm theo một chiếc áo khoác.
Bởi vì thấp thỏm về năm phần trăm ngày hôm qua nên Trần Tử Nhiễm đã tới công ty từ sớm.
Lúc chín giờ bắt đầu phiên giao dịch, cả sàn chứng khoán vẫn đỏ một mảng, Trần Tử Nhiễm nhìn mà hớn hở, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn chưa xuất hiện.
Lúc Trần Tử Nhiễm gọi điện tới thì Thẩm Thiên Trường đang bị kẹt xe trên đường, vừa bắt máy là cô cà khịa ngay: “Trời má, Thẩm Thiên Trường, cậu trấn định thật đấy, lúc nào rồi mà cậu vẫn chưa tới công ty.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày đáp: “Tắc đường.”
Bởi vì có người bị tai nạn, chiếm mất một làn đường, cộng thêm mưa lớn nên đường trơn trượt, hiện tại con đường mà Thẩm Thiên Trường đi đang rơi vào tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng.
“Hiện tại vẫn đang trong trạng thái đỏ sàn, cậu định làm thế nào, đoán chừng Tạ Lan Doãn sắp nổi khùng lên rồi.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng về phía trước, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đợi mình đến công ty rồi nói.”
Hai người tắt máy, Thẩm Thiên Trường tiếp tục lái xe với tốc độ như rùa bò.
Với tình hình này, để đến được tòa cao ốc Thiên Diệp thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thiên Trường vừa qua được đoạn đường hỗn loạn nhất thì Trần Tử Nhiễm lại gọi điện tới.
Thẩm Thiên Trường bắt máy, đầu bên kia lập tức vọng tới tiếng kêu rên của Trần Tử Nhiễm. Trần Tử Nhiễm mở miệng bla bla một tràng, bởi vì đang chăm chú đề phòng người khác chen ngang nên Thẩm Thiên Trường không nghe kỹ là cô ấy nói gì.
“Cậu nói gì cơ?” Thẩm Thiên Trường hỏi lại lần nữa.
Lúc này Trần Tử Nhiễm thậm chí còn muốn chết đi luôn cho rồi, thấy Thẩm Thiên Trường căn bản chẳng nghe cô nói gì, cô tức đến mức chỉ nói một câu: “Cậu thắng, tớ thua rồi!”
Sau đó cô tắt máy luôn.
Thẩm Thiên Trường không hiểu cho lắm, vốn cô định gọi lại, nhưng đoạn đường đằng trước bắt đầu thông rồi, thế là cô lại tiếp tục lái xe, đợi đến công ty rồi tính.
Thế nên lúc Thẩm Thiên Trường tới công ty thì đã sắp mười rưỡi sáng.
Thẩm Thiên Trường tới văn phòng, phát hiện Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm đều không ở đây, cô ngồi vào chỗ mình, vừa mở máy tính lên thì Trần Tử Nhiễm đã ủ rũ cúi đầu bước vào.
Nhìn dáng vẻ của cô, Thẩm Thiên Trường khó hiểu hỏi: “Cậu sao vậy, ai chọc giận cậu à?”
Trần Tử Nhiễm tức tối nhìn cô: “Cậu đừng nói với tớ đến lúc này cậu vẫn chưa xem kết quả đấy nhé?”
Thẩm Thiên Trường nhìn cô nàng, bất chợt nhướng mày lên, dường như khóe miệng còn nhếch lên một đường cong.
Cô bình tĩnh mở phần mềm về hợp đồng tương lai ra, tìm đến giao diện của bã dầu hạt cải.
Đợi đến khi nhìn thấy giá cả của bã dầu hạt cải trên màn hình, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt cô, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì hiện tại mới bắt đầu giao dịch một tiếng mà giá cả chứng khoán đã tụt bốn điểm.
Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Tử Nhiễm tỏ ra tức tối: “Cậu cứ ngồi đó mà đắc ý đi!”
Thẩm Thiên Trường dùng một tay chống cằm, nhìn Trần Tử Nhiễm với vẻ hứng thú: “Chẳng lẽ tớ không nên đắc ý sao?”
Nói thật ra, biên độ tụt giá của bã dầu hạt cải nằm ngoài dự toán của Thẩm Thiên Trường, trượt càng hăng thì chỉ càng chứng minh quyết định đóng vị thế đột ngột của cô ngày hôm qua là chính xác.
Nhưng việc tụt giảm mạnh như vậy rốt cuộc là do thị trường hay là có người cố ý khống chế?
Có thể nói là lúc này cảm xúc của Trần Tử Nhiễm đang trăm mối ngổn ngang, một mặt thì cô cảm thấy may mắn vì hôm qua Tài chính Thiên Nhiên đã đóng vị thế đột ngột, một mặt lại cảm thấy đau lòng vì năm phần trăm mà mình giữ lại, cô thật sự rất muốn bổ đầu cái bà Thẩm Thiên Trường này ra xem kết cấu bên trong nó là như thế nào.
“Năm phần trăm kia đã chốt chưa?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng quan tâm tới chuyện này.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như không thiết sống nữa: “Chả lẽ lại không, mặc dù hôm qua tớ phán đoán sai lầm, nhưng đầu tớ có bị úng nước đâu!”
Thẩm Thiên Trường cười nhẹ một tiếng, quyết định nói sang chuyện khác: “Đàn anh Trạch Tây đâu?”
“Hứ?”
Trần Tử Nhiễm ngồi thẳng người, thấy chỗ ngồi của Ninh Trạch Tây không có ai, cô không khỏi cảm thấy lạ: “Vừa rồi còn ở đây mà nhỉ.”
Cô vừa dứt lời, Ninh Trạch Tây đẩy cửa bước từ ngoài vào. Đọc truyện tại vietwriter.vn
“Tiểu Nhiễm, đang nói xấu gì anh đấy?”
Trần Tử Nhiễm xì một tiếng: “Rõ ràng người ta đang quan tâm anh mà.”
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ xem có nên cho anh nghỉ phép hai ngày không thì chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Thiên Trường nhìn số gọi đến, là Tạ Lan Doãn.
“Cô Thẩm, phải nói là tôi thua cô thật rồi.”
Câu nói gần như giống hệt hôm qua, nhưng hàm ý lúc này đã hoàn toàn ngược lại.
Thẩm Thiên Trường cong môi nở nụ cười: “May mắn mà thôi.”
“Từ trước tới nay tôi không tin tưởng vận may, tôi chỉ tin vào thực lực.”
Chuyện Tài chính Thiên Nhiên đột ngột đóng vị thế vào hôm qua, Tạ Lan Doãn đã báo trước với Tạ Trường Thanh, vốn dĩ Tạ Trường Thanh cũng chẳng tán thành chuyện này, nhưng không ngờ sáng nay giá cả của bã dầu hạt cải lại tụt mất bốn điểm, Tạ Lan Doãn nghĩ lại cái gọi là trực giác mà Thẩm Thiên Trường nói với mình hôm qua rồi bỗng nhiên nổi hết da gà, may mắn mà được như thế thì đúng là có vẻ đáng sợ rồi.
Thẩm Thiên Trường nói thản nhiên: “May mắn hay thực lực đều không quan trọng, chỉ cần cô Tạ hài lòng với kết quả này là được.”
“Cô đã làm tôi hài lòng thì có lý nào tôi lại để cô thất vọng, việc trở thành đại lý ủy quyền của Dầu khí Tông Húc không thành vấn đề.”
Thẩm Thiên Trường lại hơi do dự: “Nhưng phía Tạ Yến?”
Lúc trước Thẩm Thiên Trường và Tạ Yến đàm phán không mấy vui vẻ, Thẩm Thiên Trường không tin Tạ Yến sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Tạ Lan Doãn cười nhạt một tiếng: “Hiện tại chuyện hợp tác với công ty các cô do tôi toàn quyền phụ trách, không cần có sự đồng ý của anh ta.”
Sáng hôm nay sau khi bã dầu hạt cải tụt bốn điểm, Tạ Trường Thanh đã trực tiếp ngầm đồng ý để Tài chính Thiên Nhiên làm đại lý ủy quyền, đồng thời giao vụ hợp tác lần này cho Tạ Lan Doãn toàn quyền xử lý.
Nói ra thì, Tạ Lan Doãn còn phải cám ơn Thẩm Thiên Trường, bởi vì đây là hạng mục có thực quyền đầu tiên kể từ khi cô ta lên chức phó Tổng Giám đốc đến nay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Lan Doãn, Thẩm Thiên Trường thông báo cho Hà Tịch, yêu cầu anh ta cắt cử người tới Tông Húc ký hợp đồng vào tuần sau.
Lúc nhận được thông báo, rất lâu Hà Tịch mới kịp phản ứng, bởi vì anh ta không ngờ lại lấy được quyền đại lý của Tông Húc nhanh như thế, trong lòng anh ta không khỏi càng thêm khâm phục Thẩm Thiên Trường. Nhìn mấy chục nhân viên trong phòng làm việc, anh ta bỗng cảm thấy tương lai của Tài chính Thiên Nhiên có lẽ sẽ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
MAY MẮN HAY THỰC LỰC?
Sau khi kết thúc phiên giao dịch chứng khoán, Thẩm Thiên Trường lại gọi bộ phận hợp đồng giao ngay tới họp.
Trước mắt việc xây dựng bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay chuẩn bị hoàn tất, đúng lúc Thẩm Thiên Trường cảm thấy giá cả chênh lệch giữa hợp đồng và thực tế rất hợp lý, muốn bắt đầu phòng ngừa rủi ro.
Cuộc họp giữa diễn ra cũng không lâu, bởi vì Hà Tịch vốn đã nắm giữ nguồn tài nguyên khách hàng dồi dào, thế nên không có vấn đề gì quá lớn trong việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay, mọi người nhanh chóng xác định được những quy tắc chi tiết cho hành động phòng ngừa rủi ro của sản phẩm hóa công.
Mà bởi vì phiên giao dịch đêm về sản phẩm hóa công là do Thẩm Thiên Trường quyết định tức thời, vì vậy Thẩm Thiên Trường cũng không nghĩ ra căn nguyên, thấy cũng đến giờ tan làm rồi, cô bèn ra công ty để về Cẩm Viên trước.
Đợi đến chín giờ tối bắt đầu phiên giao dịch, sàn giao dịch đêm vẫn bình lặng như cũ, Thẩm Thiên Trường quan sát một lúc, cuối cùng quyết định chỉ giao dịch một phần trước, còn lại đợi đến mai rồi xem xét.
Sáng hôm sau, thành phố Vân lại bắt đầu mưa, sau cơn mưa này, tiết trời cũng dần chuyển lạnh.
Lúc ra ngoài Thẩm Thiên Trường còn bị vú Trần ép phải cầm theo một chiếc áo khoác.
Bởi vì thấp thỏm về năm phần trăm ngày hôm qua nên Trần Tử Nhiễm đã tới công ty từ sớm.
Lúc chín giờ bắt đầu phiên giao dịch, cả sàn chứng khoán vẫn đỏ một mảng, Trần Tử Nhiễm nhìn mà hớn hở, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn chưa xuất hiện.
Lúc Trần Tử Nhiễm gọi điện tới thì Thẩm Thiên Trường đang bị kẹt xe trên đường, vừa bắt máy là cô cà khịa ngay: “Trời má, Thẩm Thiên Trường, cậu trấn định thật đấy, lúc nào rồi mà cậu vẫn chưa tới công ty.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày đáp: “Tắc đường.”
Bởi vì có người bị tai nạn, chiếm mất một làn đường, cộng thêm mưa lớn nên đường trơn trượt, hiện tại con đường mà Thẩm Thiên Trường đi đang rơi vào tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng.
“Hiện tại vẫn đang trong trạng thái đỏ sàn, cậu định làm thế nào, đoán chừng Tạ Lan Doãn sắp nổi khùng lên rồi.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng về phía trước, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đợi mình đến công ty rồi nói.”
Hai người tắt máy, Thẩm Thiên Trường tiếp tục lái xe với tốc độ như rùa bò.
Với tình hình này, để đến được tòa cao ốc Thiên Diệp thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thiên Trường vừa qua được đoạn đường hỗn loạn nhất thì Trần Tử Nhiễm lại gọi điện tới.
Thẩm Thiên Trường bắt máy, đầu bên kia lập tức vọng tới tiếng kêu rên của Trần Tử Nhiễm. Trần Tử Nhiễm mở miệng bla bla một tràng, bởi vì đang chăm chú đề phòng người khác chen ngang nên Thẩm Thiên Trường không nghe kỹ là cô ấy nói gì.
“Cậu nói gì cơ?” Thẩm Thiên Trường hỏi lại lần nữa.
Lúc này Trần Tử Nhiễm thậm chí còn muốn chết đi luôn cho rồi, thấy Thẩm Thiên Trường căn bản chẳng nghe cô nói gì, cô tức đến mức chỉ nói một câu: “Cậu thắng, tớ thua rồi!”
Sau đó cô tắt máy luôn.
Thẩm Thiên Trường không hiểu cho lắm, vốn cô định gọi lại, nhưng đoạn đường đằng trước bắt đầu thông rồi, thế là cô lại tiếp tục lái xe, đợi đến công ty rồi tính.
Thế nên lúc Thẩm Thiên Trường tới công ty thì đã sắp mười rưỡi sáng.
Thẩm Thiên Trường tới văn phòng, phát hiện Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm đều không ở đây, cô ngồi vào chỗ mình, vừa mở máy tính lên thì Trần Tử Nhiễm đã ủ rũ cúi đầu bước vào.
Nhìn dáng vẻ của cô, Thẩm Thiên Trường khó hiểu hỏi: “Cậu sao vậy, ai chọc giận cậu à?”
Trần Tử Nhiễm tức tối nhìn cô: “Cậu đừng nói với tớ đến lúc này cậu vẫn chưa xem kết quả đấy nhé?”
Thẩm Thiên Trường nhìn cô nàng, bất chợt nhướng mày lên, dường như khóe miệng còn nhếch lên một đường cong.
Cô bình tĩnh mở phần mềm về hợp đồng tương lai ra, tìm đến giao diện của bã dầu hạt cải.
Đợi đến khi nhìn thấy giá cả của bã dầu hạt cải trên màn hình, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt cô, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì hiện tại mới bắt đầu giao dịch một tiếng mà giá cả chứng khoán đã tụt bốn điểm.
Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Tử Nhiễm tỏ ra tức tối: “Cậu cứ ngồi đó mà đắc ý đi!”
Thẩm Thiên Trường dùng một tay chống cằm, nhìn Trần Tử Nhiễm với vẻ hứng thú: “Chẳng lẽ tớ không nên đắc ý sao?”
Nói thật ra, biên độ tụt giá của bã dầu hạt cải nằm ngoài dự toán của Thẩm Thiên Trường, trượt càng hăng thì chỉ càng chứng minh quyết định đóng vị thế đột ngột của cô ngày hôm qua là chính xác.
Nhưng việc tụt giảm mạnh như vậy rốt cuộc là do thị trường hay là có người cố ý khống chế?
Có thể nói là lúc này cảm xúc của Trần Tử Nhiễm đang trăm mối ngổn ngang, một mặt thì cô cảm thấy may mắn vì hôm qua Tài chính Thiên Nhiên đã đóng vị thế đột ngột, một mặt lại cảm thấy đau lòng vì năm phần trăm mà mình giữ lại, cô thật sự rất muốn bổ đầu cái bà Thẩm Thiên Trường này ra xem kết cấu bên trong nó là như thế nào.
“Năm phần trăm kia đã chốt chưa?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng quan tâm tới chuyện này.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như không thiết sống nữa: “Chả lẽ lại không, mặc dù hôm qua tớ phán đoán sai lầm, nhưng đầu tớ có bị úng nước đâu!”
Thẩm Thiên Trường cười nhẹ một tiếng, quyết định nói sang chuyện khác: “Đàn anh Trạch Tây đâu?”
“Hứ?”
Trần Tử Nhiễm ngồi thẳng người, thấy chỗ ngồi của Ninh Trạch Tây không có ai, cô không khỏi cảm thấy lạ: “Vừa rồi còn ở đây mà nhỉ.”
Cô vừa dứt lời, Ninh Trạch Tây đẩy cửa bước từ ngoài vào. Đọc truyện tại vietwriter.vn
“Tiểu Nhiễm, đang nói xấu gì anh đấy?”
Trần Tử Nhiễm xì một tiếng: “Rõ ràng người ta đang quan tâm anh mà.”
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ xem có nên cho anh nghỉ phép hai ngày không thì chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Thiên Trường nhìn số gọi đến, là Tạ Lan Doãn.
“Cô Thẩm, phải nói là tôi thua cô thật rồi.”
Câu nói gần như giống hệt hôm qua, nhưng hàm ý lúc này đã hoàn toàn ngược lại.
Thẩm Thiên Trường cong môi nở nụ cười: “May mắn mà thôi.”
“Từ trước tới nay tôi không tin tưởng vận may, tôi chỉ tin vào thực lực.”
Chuyện Tài chính Thiên Nhiên đột ngột đóng vị thế vào hôm qua, Tạ Lan Doãn đã báo trước với Tạ Trường Thanh, vốn dĩ Tạ Trường Thanh cũng chẳng tán thành chuyện này, nhưng không ngờ sáng nay giá cả của bã dầu hạt cải lại tụt mất bốn điểm, Tạ Lan Doãn nghĩ lại cái gọi là trực giác mà Thẩm Thiên Trường nói với mình hôm qua rồi bỗng nhiên nổi hết da gà, may mắn mà được như thế thì đúng là có vẻ đáng sợ rồi.
Thẩm Thiên Trường nói thản nhiên: “May mắn hay thực lực đều không quan trọng, chỉ cần cô Tạ hài lòng với kết quả này là được.”
“Cô đã làm tôi hài lòng thì có lý nào tôi lại để cô thất vọng, việc trở thành đại lý ủy quyền của Dầu khí Tông Húc không thành vấn đề.”
Thẩm Thiên Trường lại hơi do dự: “Nhưng phía Tạ Yến?”
Lúc trước Thẩm Thiên Trường và Tạ Yến đàm phán không mấy vui vẻ, Thẩm Thiên Trường không tin Tạ Yến sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Tạ Lan Doãn cười nhạt một tiếng: “Hiện tại chuyện hợp tác với công ty các cô do tôi toàn quyền phụ trách, không cần có sự đồng ý của anh ta.”
Sáng hôm nay sau khi bã dầu hạt cải tụt bốn điểm, Tạ Trường Thanh đã trực tiếp ngầm đồng ý để Tài chính Thiên Nhiên làm đại lý ủy quyền, đồng thời giao vụ hợp tác lần này cho Tạ Lan Doãn toàn quyền xử lý.
Nói ra thì, Tạ Lan Doãn còn phải cám ơn Thẩm Thiên Trường, bởi vì đây là hạng mục có thực quyền đầu tiên kể từ khi cô ta lên chức phó Tổng Giám đốc đến nay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Lan Doãn, Thẩm Thiên Trường thông báo cho Hà Tịch, yêu cầu anh ta cắt cử người tới Tông Húc ký hợp đồng vào tuần sau.
Lúc nhận được thông báo, rất lâu Hà Tịch mới kịp phản ứng, bởi vì anh ta không ngờ lại lấy được quyền đại lý của Tông Húc nhanh như thế, trong lòng anh ta không khỏi càng thêm khâm phục Thẩm Thiên Trường. Nhìn mấy chục nhân viên trong phòng làm việc, anh ta bỗng cảm thấy tương lai của Tài chính Thiên Nhiên có lẽ sẽ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 273
MAY MẮN HAY THỰC LỰC?
Sau khi kết thúc phiên giao dịch chứng khoán, Thẩm Thiên Trường lại gọi bộ phận hợp đồng giao ngay tới họp.
Trước mắt việc xây dựng bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay chuẩn bị hoàn tất, đúng lúc Thẩm Thiên Trường cảm thấy giá cả chênh lệch giữa hợp đồng và thực tế rất hợp lý, muốn bắt đầu phòng ngừa rủi ro.
Cuộc họp giữa diễn ra cũng không lâu, bởi vì Hà Tịch vốn đã nắm giữ nguồn tài nguyên khách hàng dồi dào, thế nên không có vấn đề gì quá lớn trong việc tiêu thụ hợp đồng giao ngay, mọi người nhanh chóng xác định được những quy tắc chi tiết cho hành động phòng ngừa rủi ro của sản phẩm hóa công.
Mà bởi vì phiên giao dịch đêm về sản phẩm hóa công là do Thẩm Thiên Trường quyết định tức thời, vì vậy Thẩm Thiên Trường cũng không nghĩ ra căn nguyên, thấy cũng đến giờ tan làm rồi, cô bèn ra công ty để về Cẩm Viên trước.
Đợi đến chín giờ tối bắt đầu phiên giao dịch, sàn giao dịch đêm vẫn bình lặng như cũ, Thẩm Thiên Trường quan sát một lúc, cuối cùng quyết định chỉ giao dịch một phần trước, còn lại đợi đến mai rồi xem xét.
Sáng hôm sau, thành phố Vân lại bắt đầu mưa, sau cơn mưa này, tiết trời cũng dần chuyển lạnh.
Lúc ra ngoài Thẩm Thiên Trường còn bị vú Trần ép phải cầm theo một chiếc áo khoác.
Bởi vì thấp thỏm về năm phần trăm ngày hôm qua nên Trần Tử Nhiễm đã tới công ty từ sớm.
Lúc chín giờ bắt đầu phiên giao dịch, cả sàn chứng khoán vẫn đỏ một mảng, Trần Tử Nhiễm nhìn mà hớn hở, nhưng Thẩm Thiên Trường vẫn chưa xuất hiện.
Lúc Trần Tử Nhiễm gọi điện tới thì Thẩm Thiên Trường đang bị kẹt xe trên đường, vừa bắt máy là cô cà khịa ngay: “Trời má, Thẩm Thiên Trường, cậu trấn định thật đấy, lúc nào rồi mà cậu vẫn chưa tới công ty.”
Thẩm Thiên Trường nhíu mày đáp: “Tắc đường.”
Bởi vì có người bị tai nạn, chiếm mất một làn đường, cộng thêm mưa lớn nên đường trơn trượt, hiện tại con đường mà Thẩm Thiên Trường đi đang rơi vào tình trạng hỗn loạn nghiêm trọng.
“Hiện tại vẫn đang trong trạng thái đỏ sàn, cậu định làm thế nào, đoán chừng Tạ Lan Doãn sắp nổi khùng lên rồi.”
Thẩm Thiên Trường nhìn thẳng về phía trước, nói bằng giọng điệu bình tĩnh: “Đợi mình đến công ty rồi nói.”
Hai người tắt máy, Thẩm Thiên Trường tiếp tục lái xe với tốc độ như rùa bò.
Với tình hình này, để đến được tòa cao ốc Thiên Diệp thì cũng phải mất cả tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Thẩm Thiên Trường vừa qua được đoạn đường hỗn loạn nhất thì Trần Tử Nhiễm lại gọi điện tới.
Thẩm Thiên Trường bắt máy, đầu bên kia lập tức vọng tới tiếng kêu rên của Trần Tử Nhiễm. Trần Tử Nhiễm mở miệng bla bla một tràng, bởi vì đang chăm chú đề phòng người khác chen ngang nên Thẩm Thiên Trường không nghe kỹ là cô ấy nói gì.
“Cậu nói gì cơ?” Thẩm Thiên Trường hỏi lại lần nữa.
Lúc này Trần Tử Nhiễm thậm chí còn muốn chết đi luôn cho rồi, thấy Thẩm Thiên Trường căn bản chẳng nghe cô nói gì, cô tức đến mức chỉ nói một câu: “Cậu thắng, tớ thua rồi!”
Sau đó cô tắt máy luôn.
Thẩm Thiên Trường không hiểu cho lắm, vốn cô định gọi lại, nhưng đoạn đường đằng trước bắt đầu thông rồi, thế là cô lại tiếp tục lái xe, đợi đến công ty rồi tính.
Thế nên lúc Thẩm Thiên Trường tới công ty thì đã sắp mười rưỡi sáng.
Thẩm Thiên Trường tới văn phòng, phát hiện Ninh Trạch Tây và Trần Tử Nhiễm đều không ở đây, cô ngồi vào chỗ mình, vừa mở máy tính lên thì Trần Tử Nhiễm đã ủ rũ cúi đầu bước vào.
Nhìn dáng vẻ của cô, Thẩm Thiên Trường khó hiểu hỏi: “Cậu sao vậy, ai chọc giận cậu à?”
Trần Tử Nhiễm tức tối nhìn cô: “Cậu đừng nói với tớ đến lúc này cậu vẫn chưa xem kết quả đấy nhé?”
Thẩm Thiên Trường nhìn cô nàng, bất chợt nhướng mày lên, dường như khóe miệng còn nhếch lên một đường cong.
Cô bình tĩnh mở phần mềm về hợp đồng tương lai ra, tìm đến giao diện của bã dầu hạt cải.
Đợi đến khi nhìn thấy giá cả của bã dầu hạt cải trên màn hình, một tia sáng kỳ lạ xẹt qua mắt cô, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Bởi vì hiện tại mới bắt đầu giao dịch một tiếng mà giá cả chứng khoán đã tụt bốn điểm.
Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Tử Nhiễm tỏ ra tức tối: “Cậu cứ ngồi đó mà đắc ý đi!”
Thẩm Thiên Trường dùng một tay chống cằm, nhìn Trần Tử Nhiễm với vẻ hứng thú: “Chẳng lẽ tớ không nên đắc ý sao?”
Nói thật ra, biên độ tụt giá của bã dầu hạt cải nằm ngoài dự toán của Thẩm Thiên Trường, trượt càng hăng thì chỉ càng chứng minh quyết định đóng vị thế đột ngột của cô ngày hôm qua là chính xác.
Nhưng việc tụt giảm mạnh như vậy rốt cuộc là do thị trường hay là có người cố ý khống chế?
Có thể nói là lúc này cảm xúc của Trần Tử Nhiễm đang trăm mối ngổn ngang, một mặt thì cô cảm thấy may mắn vì hôm qua Tài chính Thiên Nhiên đã đóng vị thế đột ngột, một mặt lại cảm thấy đau lòng vì năm phần trăm mà mình giữ lại, cô thật sự rất muốn bổ đầu cái bà Thẩm Thiên Trường này ra xem kết cấu bên trong nó là như thế nào.
“Năm phần trăm kia đã chốt chưa?”
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng quan tâm tới chuyện này.
Trần Tử Nhiễm ngửa đầu tựa lưng vào ghế, vẻ mặt như không thiết sống nữa: “Chả lẽ lại không, mặc dù hôm qua tớ phán đoán sai lầm, nhưng đầu tớ có bị úng nước đâu!”
Thẩm Thiên Trường cười nhẹ một tiếng, quyết định nói sang chuyện khác: “Đàn anh Trạch Tây đâu?”
“Hứ?”
Trần Tử Nhiễm ngồi thẳng người, thấy chỗ ngồi của Ninh Trạch Tây không có ai, cô không khỏi cảm thấy lạ: “Vừa rồi còn ở đây mà nhỉ.”
Cô vừa dứt lời, Ninh Trạch Tây đẩy cửa bước từ ngoài vào. Đọc truyện tại vietwriter.vn
“Tiểu Nhiễm, đang nói xấu gì anh đấy?”
Trần Tử Nhiễm xì một tiếng: “Rõ ràng người ta đang quan tâm anh mà.”
Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường đang nghĩ xem có nên cho anh nghỉ phép hai ngày không thì chuông điện thoại vang lên.
Thẩm Thiên Trường nhìn số gọi đến, là Tạ Lan Doãn.
“Cô Thẩm, phải nói là tôi thua cô thật rồi.”
Câu nói gần như giống hệt hôm qua, nhưng hàm ý lúc này đã hoàn toàn ngược lại.
Thẩm Thiên Trường cong môi nở nụ cười: “May mắn mà thôi.”
“Từ trước tới nay tôi không tin tưởng vận may, tôi chỉ tin vào thực lực.”
Chuyện Tài chính Thiên Nhiên đột ngột đóng vị thế vào hôm qua, Tạ Lan Doãn đã báo trước với Tạ Trường Thanh, vốn dĩ Tạ Trường Thanh cũng chẳng tán thành chuyện này, nhưng không ngờ sáng nay giá cả của bã dầu hạt cải lại tụt mất bốn điểm, Tạ Lan Doãn nghĩ lại cái gọi là trực giác mà Thẩm Thiên Trường nói với mình hôm qua rồi bỗng nhiên nổi hết da gà, may mắn mà được như thế thì đúng là có vẻ đáng sợ rồi.
Thẩm Thiên Trường nói thản nhiên: “May mắn hay thực lực đều không quan trọng, chỉ cần cô Tạ hài lòng với kết quả này là được.”
“Cô đã làm tôi hài lòng thì có lý nào tôi lại để cô thất vọng, việc trở thành đại lý ủy quyền của Dầu khí Tông Húc không thành vấn đề.”
Thẩm Thiên Trường lại hơi do dự: “Nhưng phía Tạ Yến?”
Lúc trước Thẩm Thiên Trường và Tạ Yến đàm phán không mấy vui vẻ, Thẩm Thiên Trường không tin Tạ Yến sẽ dễ dàng thỏa hiệp.
Tạ Lan Doãn cười nhạt một tiếng: “Hiện tại chuyện hợp tác với công ty các cô do tôi toàn quyền phụ trách, không cần có sự đồng ý của anh ta.”
Sáng hôm nay sau khi bã dầu hạt cải tụt bốn điểm, Tạ Trường Thanh đã trực tiếp ngầm đồng ý để Tài chính Thiên Nhiên làm đại lý ủy quyền, đồng thời giao vụ hợp tác lần này cho Tạ Lan Doãn toàn quyền xử lý.
Nói ra thì, Tạ Lan Doãn còn phải cám ơn Thẩm Thiên Trường, bởi vì đây là hạng mục có thực quyền đầu tiên kể từ khi cô ta lên chức phó Tổng Giám đốc đến nay.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tạ Lan Doãn, Thẩm Thiên Trường thông báo cho Hà Tịch, yêu cầu anh ta cắt cử người tới Tông Húc ký hợp đồng vào tuần sau.
Lúc nhận được thông báo, rất lâu Hà Tịch mới kịp phản ứng, bởi vì anh ta không ngờ lại lấy được quyền đại lý của Tông Húc nhanh như thế, trong lòng anh ta không khỏi càng thêm khâm phục Thẩm Thiên Trường. Nhìn mấy chục nhân viên trong phòng làm việc, anh ta bỗng cảm thấy tương lai của Tài chính Thiên Nhiên có lẽ sẽ hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của mình.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook