Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276 - Chương 276
Chương 276
PHẠT EM HÔM NAY MƠ THẤY ANH
Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Trường đọc địa chỉ của Cẩm Viên, Trần Tử Mặc điều chỉnh GPS, mọi người cùng xuất phát theo phương hướng tới Cẩm Viên.
Bởi vì đã uống không ít nên sau khi lên xe, Trần Tử Nhiễm nằm ở ghế sau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường ngồi trên ghế phụ, đầu dựa vào ghế xe rồi cũng nhắm mắt lại.
Trần Tử Mặc nhìn Trần Tử Nhiễm trong gương chiếu hậu, khóe mắt lại thoáng nhìn Thẩm Thiên Trường khi cô đang nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu ý.
“Trần Tử Mặc, Sở Nam Tuyển là người nhúng tay vào giao dịch chứng khoán đứng sau Năng lượng Viễn Thông.”
Trong không gian xe yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường nhẹ giọng nói.
Trần Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đang nhắm mắt.
“Cô có sợ không?” Trần Tử Mặc hỏi.
“Bình thường. Lúc trước Tài chính Thiên Nhiên quá thuận lợi, tôi còn đang nghĩ sao lại may mắn như vậy được chứ, thì ra khó khăn thực sự nằm ở đây.”
“Tôi và Tiểu Nhiễm sẽ luôn ủng hộ cô.” Trần Tử Mặc mở miệng nói.
“Ừm…” Thẩm Thiên Trường đáp lại, giọng nói dần nhỏ đi.
Trần Tử Mặc cũng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe của Trần Tử Mặc dừng trước cổng Cẩm Viên, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, cô đã ngủ thiếp đi rồi. Nương theo ánh đèn xe bên ngoài, Trần Tử Mặc loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường khi ngủ, cô nghiêng người lệch đầu dựa vào cửa xe, hơi thở đều đều, ngủ rất say sưa.
Trần Tử Mặc nhìn một lát rồi đột nhiên vươn tay tắt đèn xe, trong xe trở nên tối đen.
Không biết qua bao lâu, Trần Tử Nhiễm đang nằm ở ghế sau bỗng tỉnh lại, thấy xe không chạy, xung quanh còn đen ngòm, cô không nhịn được kêu lên: “Trần Tử Mặc…”
“Suỵt.” Trần Tử Mặc nói rất nhỏ: “Chờ một lát.”
Trần Tử Nhiễm không hiểu cho lắm, cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nhờ có ánh sáng phát ra từ điện thoại, cô phát hiện ra Thẩm Thiên Trường vẫn còn ngồi trên ghế phụ, trông có vẻ như đã ngủ say rồi.
Trần Tử Nhiễm thở dài một tiếng trong lòng, cô dứt khoát tắt điện thoại, xoay người nhắm mắt lại.
Mãi đến khi Trần Tử Nhiễm chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Thẩm Thiên Trường mới tỉnh lại, cô mở mắt ra, ngờ ngợ nhận ra nơi này gần Cẩm Viên, nhưng sao đèn xe lại tắt nhỉ?
Cô quay đầu nhìn sang ghế lái, thấy Trần Tử Mặc đang cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt anh ta, góc nghiêng khá thần thánh.
“Trần Tử Mặc.” Thẩm Thiên Trường gọi anh ta.
Trần Tử Mặc ngẩng đầu, vươn tay mở đèn xe: “Dậy rồi à?”
“Ừm, đến Cẩm Viên rồi, tôi về trước đây, hai người đi về cẩn thận.” Vừa nói cô vừa mở cửa xe ra.
“Được, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn Thẩm Thiên Trường vào Cẩm Viên, Trần Tử Mặc mới khởi động xe đi về phía nhà họ Trần.
Thẩm Thiên Trường bước tới tầng một, phát hiện thấy chỉ có đèn hành lang là bật, đèn phòng khách không bật, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, thế mà đã gần mười hai giờ rồi. Cô nhớ lúc từ quán Tanaka ra mới mười giờ bốn lăm, từ đó tới Cẩm Viên cùng lắm chỉ nửa tiếng, vậy nên cô đã ngủ bao lâu trong xe Trần Tử Mặc cơ chứ?
Cô bước vào phòng khách, vươn tay bật đèn lên.
“Sao về muộn vậy?”
Thẩm Thiên Trường đang cúi đầu thay giày, giọng nói xuất hiện đột ngột ấy làm cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chi Vũ đang mặc chiếc váy ngủ tơ tằm đứng trong phòng khách nhìn cô.
Thẩm Thiên Trường đã báo với Lục Chi Vũ từ trước là tối nay sẽ về muộn, thế nên Lục Chi Vũ cũng không gọi điện cho cô.
“Chị Tiểu Vũ, chị vẫn chưa ngủ à?”
Lục Chi Vũ nhíu mày nói: “Sau này đừng về muộn thế nữa, con gái xinh đẹp đi đêm rất nguy hiểm, hơn nữa còn làm người khác không ngủ được.”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Chị Tiểu Vũ, chị đang lo lắng cho em sao?”
Lục Chi Vũ nóng nảy xoay người đi: “Ai rảnh quan tâm em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng cô ấy, đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Vừa rồi rõ ràng cô ấy không chỉ khen cô xinh đẹp, mà còn lo lắng cho cô nên không ngủ được, sao người nhà này toàn thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế nhỉ.
Thẩm Thiên Trường về phòng, thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm qua một lượt, sau đó nằm luôn xuống giường.
Rượu Sake không có tính hàn như bia, nhưng lại dễ ngấm hơn, mặc dù lúc về Thẩm Thiên Trường đã ngủ một lúc trên xe Trần Tử Mặc, nhưng bây giờ vẫn rất buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô lấy điện thoại dưới gối ra, gửi một tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
[Phương án đền bù thứ nhất, phạt em tối nay mơ thấy anh.]
Thực ra sau khi Lục Chi Cửu tới nước M, Thẩm Thiên Trường rất ít mơ thấy anh, có đôi khi cô cũng cảm thấy lạ, rõ ràng nơi cô đang ở gắn liền với cuộc sống của anh, nhưng lại khăng khăng không đi vào giấc mộng, cũng có thể là lúc trước cô đã quen với cô độc, đã thế sau khi tới Cẩm Viên ở, Lục Chi Cửu thật sự không để cô có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
[Trước đó em chưa từng mơ thấy anh à?] Lục Chi Cửu quả thực rất giỏi bắt trọng điểm.
Thẩm Thiên Trường lập tức yếu thế: [Làm gì có, rõ ràng ngày nào người ta cũng mơ thấy anh!]
[Vậy thì không thể coi là đền bù được.] Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“…”
Thẩm Thiên Trường còn đang cạn lời thì Lục Chi Cửu đã gửi một liên kết tới, Thẩm Thiên Trường nhấn vào, là một bản piano của Chopin.
Thẩm Thiên Trường thò tay lấy tai nghe trong tủ đầu giường ra, trong khúc nhạc chúc ngủ ngon êm đềm, rốt cuộc cô cũng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ.
Sau một tiếng va đập chói tai, cả đất trời dường như chao đảo, Thẩm Thiên Trường chỉ cảm thấy xương như bị nghiền ra, đau đớn khắp người. Đợi đến khi cô mở mắt ra, trước mắt đỏ rực như máu, bên tai như có người đang la hét điều gì đó, cô sợ hãi bưng kín tai, ngay cả việc khóc lóc cũng quên mất.
Khi tỉnh lại một lần nữa, đập vào mắt là một màu trắng vô vọng, cô khẽ quay đầu, nhìn thấy mấy bông tường vi mới chớm nở được cắm trong bình hoa trên bệ cửa sổ của căn phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ giọt sương trong vắt trên cánh hoa.
Không biết Thẩm Thiên Trường nhìn bao lâu, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, thấy cô tỉnh dậy, người phụ nữ đó vươn tay sửa sang lại mái tóc của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quyến rũ nhưng lại lạnh lẽo.
“A Trường, sau này về nhà với mẹ được không?”
Giọng nói ấy mang theo sức cám dỗ khiến người ta khó mà từ chối được, Thẩm Thiên Trường cái hiểu cái không, khẽ gật đầu một cái.
Thế là trong cái đêm dông tố đó, cô bước vào ngôi biệt thự ấy, bên ngoài là cuồng phong bão táp, trong biệt thự lại yên tĩnh đến độ âm trầm, cô đi đằng sau người phụ nữ, sợ sệt nắm chặt tay bà ấy để cảm thấy an toàn hơn.
Phát hiện thấy cô căng thẳng, người phụ nữ ấy xoay người ngồi xổm xuống nhìn cô, giọng nói dịu dàng, nụ cười quyến rũ lạnh lùng. Bà ấy cầm tay cô, viết chữ “Trường” vào lòng bàn tay cô: “Tên con là Thiên Trường, sau này con sẽ là Thẩm Thiên Trường, mà mẹ là mẹ của con, nơi này là nhà của con, biết chưa?”
Sau này, vào một sáng bình minh chói chang ánh nắng, người phụ nữ ấy ra đi, Thẩm Thiên Trường giữ chặt ống tay áo bà ấy, cô muốn nói đừng đi có được không, nhưng một chữ cũng chẳng thể nói ra được.
Mãi cho đến ngày hôm đó, cô biết bà ấy sẽ mãi mãi không về được nữa, bọn họ cử hành tang lễ cho bà một cách long trọng, cô là con gái bà, đứng giữa linh đường, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh như một bức tường kín mít, ép cô tới mức nghẹt thở. Cô ôm chặt di ảnh của bà, đầu óc bắt đầu mê man…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 276
PHẠT EM HÔM NAY MƠ THẤY ANH
Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Trường đọc địa chỉ của Cẩm Viên, Trần Tử Mặc điều chỉnh GPS, mọi người cùng xuất phát theo phương hướng tới Cẩm Viên.
Bởi vì đã uống không ít nên sau khi lên xe, Trần Tử Nhiễm nằm ở ghế sau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường ngồi trên ghế phụ, đầu dựa vào ghế xe rồi cũng nhắm mắt lại.
Trần Tử Mặc nhìn Trần Tử Nhiễm trong gương chiếu hậu, khóe mắt lại thoáng nhìn Thẩm Thiên Trường khi cô đang nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu ý.
“Trần Tử Mặc, Sở Nam Tuyển là người nhúng tay vào giao dịch chứng khoán đứng sau Năng lượng Viễn Thông.”
Trong không gian xe yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường nhẹ giọng nói.
Trần Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đang nhắm mắt.
“Cô có sợ không?” Trần Tử Mặc hỏi.
“Bình thường. Lúc trước Tài chính Thiên Nhiên quá thuận lợi, tôi còn đang nghĩ sao lại may mắn như vậy được chứ, thì ra khó khăn thực sự nằm ở đây.”
“Tôi và Tiểu Nhiễm sẽ luôn ủng hộ cô.” Trần Tử Mặc mở miệng nói.
“Ừm…” Thẩm Thiên Trường đáp lại, giọng nói dần nhỏ đi.
Trần Tử Mặc cũng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe của Trần Tử Mặc dừng trước cổng Cẩm Viên, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, cô đã ngủ thiếp đi rồi. Nương theo ánh đèn xe bên ngoài, Trần Tử Mặc loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường khi ngủ, cô nghiêng người lệch đầu dựa vào cửa xe, hơi thở đều đều, ngủ rất say sưa.
Trần Tử Mặc nhìn một lát rồi đột nhiên vươn tay tắt đèn xe, trong xe trở nên tối đen.
Không biết qua bao lâu, Trần Tử Nhiễm đang nằm ở ghế sau bỗng tỉnh lại, thấy xe không chạy, xung quanh còn đen ngòm, cô không nhịn được kêu lên: “Trần Tử Mặc…”
“Suỵt.” Trần Tử Mặc nói rất nhỏ: “Chờ một lát.”
Trần Tử Nhiễm không hiểu cho lắm, cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nhờ có ánh sáng phát ra từ điện thoại, cô phát hiện ra Thẩm Thiên Trường vẫn còn ngồi trên ghế phụ, trông có vẻ như đã ngủ say rồi.
Trần Tử Nhiễm thở dài một tiếng trong lòng, cô dứt khoát tắt điện thoại, xoay người nhắm mắt lại.
Mãi đến khi Trần Tử Nhiễm chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Thẩm Thiên Trường mới tỉnh lại, cô mở mắt ra, ngờ ngợ nhận ra nơi này gần Cẩm Viên, nhưng sao đèn xe lại tắt nhỉ?
Cô quay đầu nhìn sang ghế lái, thấy Trần Tử Mặc đang cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt anh ta, góc nghiêng khá thần thánh.
“Trần Tử Mặc.” Thẩm Thiên Trường gọi anh ta.
Trần Tử Mặc ngẩng đầu, vươn tay mở đèn xe: “Dậy rồi à?”
“Ừm, đến Cẩm Viên rồi, tôi về trước đây, hai người đi về cẩn thận.” Vừa nói cô vừa mở cửa xe ra.
“Được, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn Thẩm Thiên Trường vào Cẩm Viên, Trần Tử Mặc mới khởi động xe đi về phía nhà họ Trần.
Thẩm Thiên Trường bước tới tầng một, phát hiện thấy chỉ có đèn hành lang là bật, đèn phòng khách không bật, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, thế mà đã gần mười hai giờ rồi. Cô nhớ lúc từ quán Tanaka ra mới mười giờ bốn lăm, từ đó tới Cẩm Viên cùng lắm chỉ nửa tiếng, vậy nên cô đã ngủ bao lâu trong xe Trần Tử Mặc cơ chứ?
Cô bước vào phòng khách, vươn tay bật đèn lên.
“Sao về muộn vậy?”
Thẩm Thiên Trường đang cúi đầu thay giày, giọng nói xuất hiện đột ngột ấy làm cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chi Vũ đang mặc chiếc váy ngủ tơ tằm đứng trong phòng khách nhìn cô.
Thẩm Thiên Trường đã báo với Lục Chi Vũ từ trước là tối nay sẽ về muộn, thế nên Lục Chi Vũ cũng không gọi điện cho cô.
“Chị Tiểu Vũ, chị vẫn chưa ngủ à?”
Lục Chi Vũ nhíu mày nói: “Sau này đừng về muộn thế nữa, con gái xinh đẹp đi đêm rất nguy hiểm, hơn nữa còn làm người khác không ngủ được.”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Chị Tiểu Vũ, chị đang lo lắng cho em sao?”
Lục Chi Vũ nóng nảy xoay người đi: “Ai rảnh quan tâm em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng cô ấy, đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Vừa rồi rõ ràng cô ấy không chỉ khen cô xinh đẹp, mà còn lo lắng cho cô nên không ngủ được, sao người nhà này toàn thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế nhỉ.
Thẩm Thiên Trường về phòng, thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm qua một lượt, sau đó nằm luôn xuống giường.
Rượu Sake không có tính hàn như bia, nhưng lại dễ ngấm hơn, mặc dù lúc về Thẩm Thiên Trường đã ngủ một lúc trên xe Trần Tử Mặc, nhưng bây giờ vẫn rất buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô lấy điện thoại dưới gối ra, gửi một tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
[Phương án đền bù thứ nhất, phạt em tối nay mơ thấy anh.]
Thực ra sau khi Lục Chi Cửu tới nước M, Thẩm Thiên Trường rất ít mơ thấy anh, có đôi khi cô cũng cảm thấy lạ, rõ ràng nơi cô đang ở gắn liền với cuộc sống của anh, nhưng lại khăng khăng không đi vào giấc mộng, cũng có thể là lúc trước cô đã quen với cô độc, đã thế sau khi tới Cẩm Viên ở, Lục Chi Cửu thật sự không để cô có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
[Trước đó em chưa từng mơ thấy anh à?] Lục Chi Cửu quả thực rất giỏi bắt trọng điểm.
Thẩm Thiên Trường lập tức yếu thế: [Làm gì có, rõ ràng ngày nào người ta cũng mơ thấy anh!]
[Vậy thì không thể coi là đền bù được.] Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“…”
Thẩm Thiên Trường còn đang cạn lời thì Lục Chi Cửu đã gửi một liên kết tới, Thẩm Thiên Trường nhấn vào, là một bản piano của Chopin.
Thẩm Thiên Trường thò tay lấy tai nghe trong tủ đầu giường ra, trong khúc nhạc chúc ngủ ngon êm đềm, rốt cuộc cô cũng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ.
Sau một tiếng va đập chói tai, cả đất trời dường như chao đảo, Thẩm Thiên Trường chỉ cảm thấy xương như bị nghiền ra, đau đớn khắp người. Đợi đến khi cô mở mắt ra, trước mắt đỏ rực như máu, bên tai như có người đang la hét điều gì đó, cô sợ hãi bưng kín tai, ngay cả việc khóc lóc cũng quên mất.
Khi tỉnh lại một lần nữa, đập vào mắt là một màu trắng vô vọng, cô khẽ quay đầu, nhìn thấy mấy bông tường vi mới chớm nở được cắm trong bình hoa trên bệ cửa sổ của căn phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ giọt sương trong vắt trên cánh hoa.
Không biết Thẩm Thiên Trường nhìn bao lâu, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, thấy cô tỉnh dậy, người phụ nữ đó vươn tay sửa sang lại mái tóc của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quyến rũ nhưng lại lạnh lẽo.
“A Trường, sau này về nhà với mẹ được không?”
Giọng nói ấy mang theo sức cám dỗ khiến người ta khó mà từ chối được, Thẩm Thiên Trường cái hiểu cái không, khẽ gật đầu một cái.
Thế là trong cái đêm dông tố đó, cô bước vào ngôi biệt thự ấy, bên ngoài là cuồng phong bão táp, trong biệt thự lại yên tĩnh đến độ âm trầm, cô đi đằng sau người phụ nữ, sợ sệt nắm chặt tay bà ấy để cảm thấy an toàn hơn.
Phát hiện thấy cô căng thẳng, người phụ nữ ấy xoay người ngồi xổm xuống nhìn cô, giọng nói dịu dàng, nụ cười quyến rũ lạnh lùng. Bà ấy cầm tay cô, viết chữ “Trường” vào lòng bàn tay cô: “Tên con là Thiên Trường, sau này con sẽ là Thẩm Thiên Trường, mà mẹ là mẹ của con, nơi này là nhà của con, biết chưa?”
Sau này, vào một sáng bình minh chói chang ánh nắng, người phụ nữ ấy ra đi, Thẩm Thiên Trường giữ chặt ống tay áo bà ấy, cô muốn nói đừng đi có được không, nhưng một chữ cũng chẳng thể nói ra được.
Mãi cho đến ngày hôm đó, cô biết bà ấy sẽ mãi mãi không về được nữa, bọn họ cử hành tang lễ cho bà một cách long trọng, cô là con gái bà, đứng giữa linh đường, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh như một bức tường kín mít, ép cô tới mức nghẹt thở. Cô ôm chặt di ảnh của bà, đầu óc bắt đầu mê man…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
PHẠT EM HÔM NAY MƠ THẤY ANH
Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Trường đọc địa chỉ của Cẩm Viên, Trần Tử Mặc điều chỉnh GPS, mọi người cùng xuất phát theo phương hướng tới Cẩm Viên.
Bởi vì đã uống không ít nên sau khi lên xe, Trần Tử Nhiễm nằm ở ghế sau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường ngồi trên ghế phụ, đầu dựa vào ghế xe rồi cũng nhắm mắt lại.
Trần Tử Mặc nhìn Trần Tử Nhiễm trong gương chiếu hậu, khóe mắt lại thoáng nhìn Thẩm Thiên Trường khi cô đang nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu ý.
“Trần Tử Mặc, Sở Nam Tuyển là người nhúng tay vào giao dịch chứng khoán đứng sau Năng lượng Viễn Thông.”
Trong không gian xe yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường nhẹ giọng nói.
Trần Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đang nhắm mắt.
“Cô có sợ không?” Trần Tử Mặc hỏi.
“Bình thường. Lúc trước Tài chính Thiên Nhiên quá thuận lợi, tôi còn đang nghĩ sao lại may mắn như vậy được chứ, thì ra khó khăn thực sự nằm ở đây.”
“Tôi và Tiểu Nhiễm sẽ luôn ủng hộ cô.” Trần Tử Mặc mở miệng nói.
“Ừm…” Thẩm Thiên Trường đáp lại, giọng nói dần nhỏ đi.
Trần Tử Mặc cũng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe của Trần Tử Mặc dừng trước cổng Cẩm Viên, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, cô đã ngủ thiếp đi rồi. Nương theo ánh đèn xe bên ngoài, Trần Tử Mặc loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường khi ngủ, cô nghiêng người lệch đầu dựa vào cửa xe, hơi thở đều đều, ngủ rất say sưa.
Trần Tử Mặc nhìn một lát rồi đột nhiên vươn tay tắt đèn xe, trong xe trở nên tối đen.
Không biết qua bao lâu, Trần Tử Nhiễm đang nằm ở ghế sau bỗng tỉnh lại, thấy xe không chạy, xung quanh còn đen ngòm, cô không nhịn được kêu lên: “Trần Tử Mặc…”
“Suỵt.” Trần Tử Mặc nói rất nhỏ: “Chờ một lát.”
Trần Tử Nhiễm không hiểu cho lắm, cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nhờ có ánh sáng phát ra từ điện thoại, cô phát hiện ra Thẩm Thiên Trường vẫn còn ngồi trên ghế phụ, trông có vẻ như đã ngủ say rồi.
Trần Tử Nhiễm thở dài một tiếng trong lòng, cô dứt khoát tắt điện thoại, xoay người nhắm mắt lại.
Mãi đến khi Trần Tử Nhiễm chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Thẩm Thiên Trường mới tỉnh lại, cô mở mắt ra, ngờ ngợ nhận ra nơi này gần Cẩm Viên, nhưng sao đèn xe lại tắt nhỉ?
Cô quay đầu nhìn sang ghế lái, thấy Trần Tử Mặc đang cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt anh ta, góc nghiêng khá thần thánh.
“Trần Tử Mặc.” Thẩm Thiên Trường gọi anh ta.
Trần Tử Mặc ngẩng đầu, vươn tay mở đèn xe: “Dậy rồi à?”
“Ừm, đến Cẩm Viên rồi, tôi về trước đây, hai người đi về cẩn thận.” Vừa nói cô vừa mở cửa xe ra.
“Được, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn Thẩm Thiên Trường vào Cẩm Viên, Trần Tử Mặc mới khởi động xe đi về phía nhà họ Trần.
Thẩm Thiên Trường bước tới tầng một, phát hiện thấy chỉ có đèn hành lang là bật, đèn phòng khách không bật, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, thế mà đã gần mười hai giờ rồi. Cô nhớ lúc từ quán Tanaka ra mới mười giờ bốn lăm, từ đó tới Cẩm Viên cùng lắm chỉ nửa tiếng, vậy nên cô đã ngủ bao lâu trong xe Trần Tử Mặc cơ chứ?
Cô bước vào phòng khách, vươn tay bật đèn lên.
“Sao về muộn vậy?”
Thẩm Thiên Trường đang cúi đầu thay giày, giọng nói xuất hiện đột ngột ấy làm cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chi Vũ đang mặc chiếc váy ngủ tơ tằm đứng trong phòng khách nhìn cô.
Thẩm Thiên Trường đã báo với Lục Chi Vũ từ trước là tối nay sẽ về muộn, thế nên Lục Chi Vũ cũng không gọi điện cho cô.
“Chị Tiểu Vũ, chị vẫn chưa ngủ à?”
Lục Chi Vũ nhíu mày nói: “Sau này đừng về muộn thế nữa, con gái xinh đẹp đi đêm rất nguy hiểm, hơn nữa còn làm người khác không ngủ được.”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Chị Tiểu Vũ, chị đang lo lắng cho em sao?”
Lục Chi Vũ nóng nảy xoay người đi: “Ai rảnh quan tâm em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng cô ấy, đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Vừa rồi rõ ràng cô ấy không chỉ khen cô xinh đẹp, mà còn lo lắng cho cô nên không ngủ được, sao người nhà này toàn thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế nhỉ.
Thẩm Thiên Trường về phòng, thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm qua một lượt, sau đó nằm luôn xuống giường.
Rượu Sake không có tính hàn như bia, nhưng lại dễ ngấm hơn, mặc dù lúc về Thẩm Thiên Trường đã ngủ một lúc trên xe Trần Tử Mặc, nhưng bây giờ vẫn rất buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô lấy điện thoại dưới gối ra, gửi một tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
[Phương án đền bù thứ nhất, phạt em tối nay mơ thấy anh.]
Thực ra sau khi Lục Chi Cửu tới nước M, Thẩm Thiên Trường rất ít mơ thấy anh, có đôi khi cô cũng cảm thấy lạ, rõ ràng nơi cô đang ở gắn liền với cuộc sống của anh, nhưng lại khăng khăng không đi vào giấc mộng, cũng có thể là lúc trước cô đã quen với cô độc, đã thế sau khi tới Cẩm Viên ở, Lục Chi Cửu thật sự không để cô có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
[Trước đó em chưa từng mơ thấy anh à?] Lục Chi Cửu quả thực rất giỏi bắt trọng điểm.
Thẩm Thiên Trường lập tức yếu thế: [Làm gì có, rõ ràng ngày nào người ta cũng mơ thấy anh!]
[Vậy thì không thể coi là đền bù được.] Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“…”
Thẩm Thiên Trường còn đang cạn lời thì Lục Chi Cửu đã gửi một liên kết tới, Thẩm Thiên Trường nhấn vào, là một bản piano của Chopin.
Thẩm Thiên Trường thò tay lấy tai nghe trong tủ đầu giường ra, trong khúc nhạc chúc ngủ ngon êm đềm, rốt cuộc cô cũng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ.
Sau một tiếng va đập chói tai, cả đất trời dường như chao đảo, Thẩm Thiên Trường chỉ cảm thấy xương như bị nghiền ra, đau đớn khắp người. Đợi đến khi cô mở mắt ra, trước mắt đỏ rực như máu, bên tai như có người đang la hét điều gì đó, cô sợ hãi bưng kín tai, ngay cả việc khóc lóc cũng quên mất.
Khi tỉnh lại một lần nữa, đập vào mắt là một màu trắng vô vọng, cô khẽ quay đầu, nhìn thấy mấy bông tường vi mới chớm nở được cắm trong bình hoa trên bệ cửa sổ của căn phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ giọt sương trong vắt trên cánh hoa.
Không biết Thẩm Thiên Trường nhìn bao lâu, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, thấy cô tỉnh dậy, người phụ nữ đó vươn tay sửa sang lại mái tóc của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quyến rũ nhưng lại lạnh lẽo.
“A Trường, sau này về nhà với mẹ được không?”
Giọng nói ấy mang theo sức cám dỗ khiến người ta khó mà từ chối được, Thẩm Thiên Trường cái hiểu cái không, khẽ gật đầu một cái.
Thế là trong cái đêm dông tố đó, cô bước vào ngôi biệt thự ấy, bên ngoài là cuồng phong bão táp, trong biệt thự lại yên tĩnh đến độ âm trầm, cô đi đằng sau người phụ nữ, sợ sệt nắm chặt tay bà ấy để cảm thấy an toàn hơn.
Phát hiện thấy cô căng thẳng, người phụ nữ ấy xoay người ngồi xổm xuống nhìn cô, giọng nói dịu dàng, nụ cười quyến rũ lạnh lùng. Bà ấy cầm tay cô, viết chữ “Trường” vào lòng bàn tay cô: “Tên con là Thiên Trường, sau này con sẽ là Thẩm Thiên Trường, mà mẹ là mẹ của con, nơi này là nhà của con, biết chưa?”
Sau này, vào một sáng bình minh chói chang ánh nắng, người phụ nữ ấy ra đi, Thẩm Thiên Trường giữ chặt ống tay áo bà ấy, cô muốn nói đừng đi có được không, nhưng một chữ cũng chẳng thể nói ra được.
Mãi cho đến ngày hôm đó, cô biết bà ấy sẽ mãi mãi không về được nữa, bọn họ cử hành tang lễ cho bà một cách long trọng, cô là con gái bà, đứng giữa linh đường, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh như một bức tường kín mít, ép cô tới mức nghẹt thở. Cô ôm chặt di ảnh của bà, đầu óc bắt đầu mê man…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 276
PHẠT EM HÔM NAY MƠ THẤY ANH
Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Trường đọc địa chỉ của Cẩm Viên, Trần Tử Mặc điều chỉnh GPS, mọi người cùng xuất phát theo phương hướng tới Cẩm Viên.
Bởi vì đã uống không ít nên sau khi lên xe, Trần Tử Nhiễm nằm ở ghế sau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong xe rất yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường ngồi trên ghế phụ, đầu dựa vào ghế xe rồi cũng nhắm mắt lại.
Trần Tử Mặc nhìn Trần Tử Nhiễm trong gương chiếu hậu, khóe mắt lại thoáng nhìn Thẩm Thiên Trường khi cô đang nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên nụ cười hiểu ý.
“Trần Tử Mặc, Sở Nam Tuyển là người nhúng tay vào giao dịch chứng khoán đứng sau Năng lượng Viễn Thông.”
Trong không gian xe yên tĩnh, Thẩm Thiên Trường nhẹ giọng nói.
Trần Tử Mặc quay đầu nhìn cô, thấy cô vẫn đang nhắm mắt.
“Cô có sợ không?” Trần Tử Mặc hỏi.
“Bình thường. Lúc trước Tài chính Thiên Nhiên quá thuận lợi, tôi còn đang nghĩ sao lại may mắn như vậy được chứ, thì ra khó khăn thực sự nằm ở đây.”
“Tôi và Tiểu Nhiễm sẽ luôn ủng hộ cô.” Trần Tử Mặc mở miệng nói.
“Ừm…” Thẩm Thiên Trường đáp lại, giọng nói dần nhỏ đi.
Trần Tử Mặc cũng không nói gì nữa.
Nửa tiếng sau, xe của Trần Tử Mặc dừng trước cổng Cẩm Viên, anh ta quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường, cô đã ngủ thiếp đi rồi. Nương theo ánh đèn xe bên ngoài, Trần Tử Mặc loáng thoáng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Thiên Trường khi ngủ, cô nghiêng người lệch đầu dựa vào cửa xe, hơi thở đều đều, ngủ rất say sưa.
Trần Tử Mặc nhìn một lát rồi đột nhiên vươn tay tắt đèn xe, trong xe trở nên tối đen.
Không biết qua bao lâu, Trần Tử Nhiễm đang nằm ở ghế sau bỗng tỉnh lại, thấy xe không chạy, xung quanh còn đen ngòm, cô không nhịn được kêu lên: “Trần Tử Mặc…”
“Suỵt.” Trần Tử Mặc nói rất nhỏ: “Chờ một lát.”
Trần Tử Nhiễm không hiểu cho lắm, cô lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, nhờ có ánh sáng phát ra từ điện thoại, cô phát hiện ra Thẩm Thiên Trường vẫn còn ngồi trên ghế phụ, trông có vẻ như đã ngủ say rồi.
Trần Tử Nhiễm thở dài một tiếng trong lòng, cô dứt khoát tắt điện thoại, xoay người nhắm mắt lại.
Mãi đến khi Trần Tử Nhiễm chìm vào giấc ngủ một lần nữa, Thẩm Thiên Trường mới tỉnh lại, cô mở mắt ra, ngờ ngợ nhận ra nơi này gần Cẩm Viên, nhưng sao đèn xe lại tắt nhỉ?
Cô quay đầu nhìn sang ghế lái, thấy Trần Tử Mặc đang cúi đầu nhìn điện thoại, ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt anh ta, góc nghiêng khá thần thánh.
“Trần Tử Mặc.” Thẩm Thiên Trường gọi anh ta.
Trần Tử Mặc ngẩng đầu, vươn tay mở đèn xe: “Dậy rồi à?”
“Ừm, đến Cẩm Viên rồi, tôi về trước đây, hai người đi về cẩn thận.” Vừa nói cô vừa mở cửa xe ra.
“Được, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nhìn Thẩm Thiên Trường vào Cẩm Viên, Trần Tử Mặc mới khởi động xe đi về phía nhà họ Trần.
Thẩm Thiên Trường bước tới tầng một, phát hiện thấy chỉ có đèn hành lang là bật, đèn phòng khách không bật, cô lấy điện thoại ra nhìn giờ, thế mà đã gần mười hai giờ rồi. Cô nhớ lúc từ quán Tanaka ra mới mười giờ bốn lăm, từ đó tới Cẩm Viên cùng lắm chỉ nửa tiếng, vậy nên cô đã ngủ bao lâu trong xe Trần Tử Mặc cơ chứ?
Cô bước vào phòng khách, vươn tay bật đèn lên.
“Sao về muộn vậy?”
Thẩm Thiên Trường đang cúi đầu thay giày, giọng nói xuất hiện đột ngột ấy làm cô giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Chi Vũ đang mặc chiếc váy ngủ tơ tằm đứng trong phòng khách nhìn cô.
Thẩm Thiên Trường đã báo với Lục Chi Vũ từ trước là tối nay sẽ về muộn, thế nên Lục Chi Vũ cũng không gọi điện cho cô.
“Chị Tiểu Vũ, chị vẫn chưa ngủ à?”
Lục Chi Vũ nhíu mày nói: “Sau này đừng về muộn thế nữa, con gái xinh đẹp đi đêm rất nguy hiểm, hơn nữa còn làm người khác không ngủ được.”
Thẩm Thiên Trường hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: “Chị Tiểu Vũ, chị đang lo lắng cho em sao?”
Lục Chi Vũ nóng nảy xoay người đi: “Ai rảnh quan tâm em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn bóng lưng cô ấy, đột nhiên cười nhẹ một tiếng.
Vừa rồi rõ ràng cô ấy không chỉ khen cô xinh đẹp, mà còn lo lắng cho cô nên không ngủ được, sao người nhà này toàn thích nghĩ một đằng nói một nẻo thế nhỉ.
Thẩm Thiên Trường về phòng, thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm qua một lượt, sau đó nằm luôn xuống giường.
Rượu Sake không có tính hàn như bia, nhưng lại dễ ngấm hơn, mặc dù lúc về Thẩm Thiên Trường đã ngủ một lúc trên xe Trần Tử Mặc, nhưng bây giờ vẫn rất buồn ngủ.
Trước khi ngủ, cô lấy điện thoại dưới gối ra, gửi một tin nhắn cho Lục Chi Cửu.
[Phương án đền bù thứ nhất, phạt em tối nay mơ thấy anh.]
Thực ra sau khi Lục Chi Cửu tới nước M, Thẩm Thiên Trường rất ít mơ thấy anh, có đôi khi cô cũng cảm thấy lạ, rõ ràng nơi cô đang ở gắn liền với cuộc sống của anh, nhưng lại khăng khăng không đi vào giấc mộng, cũng có thể là lúc trước cô đã quen với cô độc, đã thế sau khi tới Cẩm Viên ở, Lục Chi Cửu thật sự không để cô có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.
[Trước đó em chưa từng mơ thấy anh à?] Lục Chi Cửu quả thực rất giỏi bắt trọng điểm.
Thẩm Thiên Trường lập tức yếu thế: [Làm gì có, rõ ràng ngày nào người ta cũng mơ thấy anh!]
[Vậy thì không thể coi là đền bù được.] Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
“…”
Thẩm Thiên Trường còn đang cạn lời thì Lục Chi Cửu đã gửi một liên kết tới, Thẩm Thiên Trường nhấn vào, là một bản piano của Chopin.
Thẩm Thiên Trường thò tay lấy tai nghe trong tủ đầu giường ra, trong khúc nhạc chúc ngủ ngon êm đềm, rốt cuộc cô cũng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ.
Sau một tiếng va đập chói tai, cả đất trời dường như chao đảo, Thẩm Thiên Trường chỉ cảm thấy xương như bị nghiền ra, đau đớn khắp người. Đợi đến khi cô mở mắt ra, trước mắt đỏ rực như máu, bên tai như có người đang la hét điều gì đó, cô sợ hãi bưng kín tai, ngay cả việc khóc lóc cũng quên mất.
Khi tỉnh lại một lần nữa, đập vào mắt là một màu trắng vô vọng, cô khẽ quay đầu, nhìn thấy mấy bông tường vi mới chớm nở được cắm trong bình hoa trên bệ cửa sổ của căn phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ giọt sương trong vắt trên cánh hoa.
Không biết Thẩm Thiên Trường nhìn bao lâu, cửa phòng bị ai đó đẩy ra, một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, thấy cô tỉnh dậy, người phụ nữ đó vươn tay sửa sang lại mái tóc của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, quyến rũ nhưng lại lạnh lẽo.
“A Trường, sau này về nhà với mẹ được không?”
Giọng nói ấy mang theo sức cám dỗ khiến người ta khó mà từ chối được, Thẩm Thiên Trường cái hiểu cái không, khẽ gật đầu một cái.
Thế là trong cái đêm dông tố đó, cô bước vào ngôi biệt thự ấy, bên ngoài là cuồng phong bão táp, trong biệt thự lại yên tĩnh đến độ âm trầm, cô đi đằng sau người phụ nữ, sợ sệt nắm chặt tay bà ấy để cảm thấy an toàn hơn.
Phát hiện thấy cô căng thẳng, người phụ nữ ấy xoay người ngồi xổm xuống nhìn cô, giọng nói dịu dàng, nụ cười quyến rũ lạnh lùng. Bà ấy cầm tay cô, viết chữ “Trường” vào lòng bàn tay cô: “Tên con là Thiên Trường, sau này con sẽ là Thẩm Thiên Trường, mà mẹ là mẹ của con, nơi này là nhà của con, biết chưa?”
Sau này, vào một sáng bình minh chói chang ánh nắng, người phụ nữ ấy ra đi, Thẩm Thiên Trường giữ chặt ống tay áo bà ấy, cô muốn nói đừng đi có được không, nhưng một chữ cũng chẳng thể nói ra được.
Mãi cho đến ngày hôm đó, cô biết bà ấy sẽ mãi mãi không về được nữa, bọn họ cử hành tang lễ cho bà một cách long trọng, cô là con gái bà, đứng giữa linh đường, đột nhiên cảm thấy mọi thứ xung quanh như một bức tường kín mít, ép cô tới mức nghẹt thở. Cô ôm chặt di ảnh của bà, đầu óc bắt đầu mê man…
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook