Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299 - Chương 299
Chương 299
SAU NÀY MẶC ÍT THÔI THÌ HƠN
Mãi đến khi Lục Chi Cửu tắm xong và ra ngoài, Thẩm Thiên Trường vẫn còn đang ôm điện thoại ngồi ngơ ngác trên xô pha.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại, trong con ngươi đen như mực lóe lên sự suy tư. Không phải anh không phát hiện ra rằng hành vi của Thẩm Thiên Trường ngày hôm nay rất kì lạ, chỉ là cố tình để mặc cô mà thôi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu gọi cô.
Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô quay sang thì thấy Lục Chi Cửu đứng ở cửa nhà tắm nhíu mày nhìn cô. Anh mặc chiếc áo tắm rộng rãi, mái tóc ngắn màu đen ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.
“Sao em vẫn chưa đi tắm?”
Thẩm Thiên Trường chớp mắt hai cái: “Em định ăn tối xong rồi tắm.”
“Vậy đi thay quần áo trước đi, lát nữa ra ngoài ăn tối.”
“Chúng ta không ăn trong khách sạn à?”
Thấy anh vừa về khách sạn là đi tắm luôn, Thẩm Thiên Trường còn tưởng rằng sẽ gọi bữa tối đến phòng.
Lục Chi Cửu nở nụ cười: “Không ăn trong khách sạn.”
Thẩm Thiên Trường “ồ” một tiếng, cô đứng lên định đi lấy quần áo trong tủ thì lại nghe thấy Lục Chi Cửu nói một câu: “Mặc bộ đó.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, cô nhìn theo ánh mắt của Lục Chi Cửu, trông thấy một hộp quà màu đen được đặt bên cạnh bình hoa trên chiếc bàn ở phòng khách.
Vừa rồi vào phòng cô chẳng phát hiện ra gì cả.
“Đó là cái gì? Thẩm Thiên Trường hỏi.
“Phần thưởng dành cho em.”
Thẩm Thiên Trường sửng sốt mất mất giây, sau đó biểu cảm bỗng trở nên lúng túng. Thì ra phần thường mà anh nói căn bản không phải là phần thưởng mà cô nghĩ. Sau đó cô lại liên tưởng tới cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Chi Vũ, càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện anh “không được” là thật.
Cô thở dài một hơi, còn làm sao được nữa, còn nước thì còn tát chứ sao.
Cô bước tới cầm hộp quà lên, cảm thấy hơi nặng một chút.
“Vậy em đi thay trước nhé?”
“Ừ.”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường vào phòng thay đồ, đôi mắt anh bỗng híp lại một chút, vì sao phản ứng của cô gái này không vui mừng như những gì anh nghĩ?
Sau khi vào phòng thay đồ, Thẩm Thiên Trường đặt hộp quà lên mặt đất, cô tháo dải lụa bên ngoài hộp rồi nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Trong đó là một bộ lễ phục màu đen.
Chiếc váy dài tới mắt cá chân được may từng lớp từng lớp một. Lớp ngoài cùng được điểm xuyết bằng những đốm pha lê, màu nền là màu đen đơn giản, nhưng pha lê được đính trên váy lại như những ngôi sao trên bầu trời, lấp lóe ánh sáng xa hoa.
Phần bên trên được thiết kế theo kiểu đai đeo làm tôn dáng, kích cỡ vừa khít với dáng người của Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường phải tốn khá nhiều sức lực mới mặc xong bộ quần áo. Cô đứng trước gương thử đồ, chính cô cũng không nhịn được thổn thức, cảm thấy mình như mặc cả một bầu trời đầy sao trên người.
Ngoài trừ chiếc váy thì trong hộp còn có một đôi giày gót nhỏ. Có thể là vì suy xét đến mức độ thoải mái nên gót giày không quá cao, nhưng trên đôi giày cũng được đính những ngôi sao lốm đốm, như giày thủy tinh của cô bé lọ lem trong truyện cổ tích.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Thiên Trường còn bới một búi tóc đơn giản, dặm lại lớp trang điểm rồi mới mở cửa phòng thay đồ ra.
Trong phòng khách, Lục Chi Cửu cũng thay quần áo xong rồi. Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp hỏi anh xem váy có đẹp không thì chính cô đã phải ngạc nhiên trước.
Bởi vì tuy rằng bộ quần áo mà Lục Chi Cửu mặc vẫn là áo sơ mi quần âu bình thường, nhưng chúng lại là màu đen!
Không biết có phải vì không có thời gian sấy hay không mà lọn tóc của anh vẫn còn hơi ẩm. Đôi mắt àu đen sâu thẳm của anh gần như hòa vào làm một với bộ đồ trên người anh. Khuôn mặt với tỉ lệ hoàn mỹ vốn rất lạnh lùng, nhưng nhờ có màu đen làm nền nên đường cong nơi khóe miệng anh như mang theo sự yêu dị.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, rốt cuộc cô cũng biết vì sao Lục Chi Cửu rất ít khi mặc đồ màu đen rồi. Vốn cô cho rằng màu đen là sắc màu mà khi mặc lên sẽ toát lên vẻ cấm dục, nhưng mặc trên người anh thì như biến thành tín hiệu nào đó khiến người ta phạm tội…
Quả thực là màu đen không phù hợp với chốn công tác nghiêm túc.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy cổ họng của mình hơi khô khốc: “Đây cũng là… phần thưởng dành cho em?”
Ý cười dấy lên trong đôi mắt Lục Chi Cửu, cuối cùng trải dài đến khóe môi: “Cô Thẩm có hài lòng không?”
Thẩm Thiên Trường ngây ra một lát, cuối cùng cô nhìn sang hướng khác, hai tay vân vê vào nhau, trông có vẻ như hơi luống cuống: “Sau này… Sau này mặc ít thôi thì hơn.”
Đuôi lông mày của Lục Chi Cửu hơi nhướng lên, rõ ràng lúc trước còn bảo anh mặc nhiều hơn, sao bây giờ lại bảo anh mặc ít thôi? Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Trong lòng Thẩm Thiên Trường cảm thấy thấp thỏm, nếu anh không ổn về “vụ kia” thì ít mặc những thứ quyến rũ như thế này thôi…
Thẩm Thiên Trường còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lục Chi Cửu đã bước về phía trước. Anh giơ tay đặt lên đầu cô, Thẩm Thiên Trường lấy tay sờ lên, hình như là một cây trâm.
Cô đang định hỏi thì Lục Chi Cửu đã nói dịu dàng: “Thứ này là của bà nội để lại, em phải giữ gìn cẩn thận, sau này còn phải để lại cho con dâu của chúng ta nữa.”
Thẩm Thiên Trường không diễn tả được đây có phải cảm động hay không, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bởi vì có Lục Chi Cửu, cô mới thực sự cảm nhận được rằng mình cũng có gia đình.
“Vâng!” Thẩm Thiên Trường gật đầu thật mạnh.
Sau khi cài trâm cho Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu lại khoác thêm cho Thẩm Thiên Trường một chiếc áo rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng.
Bàn tay của Thẩm Thiên Trường được Lục Chi Cửu nắm lấy, hai người tới thẳng cửa khách sạn, ở đó đã đỗ sẵn một chiếc xe, vẫn là chiếc xe đón bọn họ lúc trưa, nhưng tài xế là một người khác.
Thấy lái xe cũng mặc trang phục chỉnh tề, Thẩm Thiên Trường không khỏi nghi hoặc: “Chúng ta sẽ đi tham dự một bữa tiệc tối nào đó à?”
Trên mặt Lục Chi Cửu vẫn mang theo nụ cười: “Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thấy hơi bất ngờ, chẳng lẽ Lục Chi Cửu có người quen nào ở thành phố Nhĩ à?
Chiếc xe lái nửa tiếng dọc theo con đường vòng quanh biển, sau đó rẽ sang một ngã ba khác. Lúc này hoàng hôn ở thành phố Nhĩ rốt cuộc cũng ập tới, trên bầu trời màu xanh đen xuất hiện vầng trăng. Thẩm Thiên Trường nhìn ra ngoài cửa xe, cô bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình dần trở nên dốc đứng, hình như xe của bọn họ đang đi trên sườn đồi.
“Chúng ta lên núi à?”
“Đúng thế.”
Hai mươi phút sau, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại.
Lục Chi Cửu xuống xe trước rồi vòng sang cửa xe bên phía Thẩm Thiên Trường, mở cửa xe đưa cô ra ngoài.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng biết bọn họ đang ở trên sườn núi. Lúc này bầu trời đã tối hẳn rồi, ánh sao như phủ kín màn đêm của thành phố Nhĩ, rọi vào những ánh đèn dưới chân núi, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, mức chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố Nhĩ rất lớn, ngoài ra nhiệt độ trên núi cũng thấp hơn dưới chân núi, vậy nên Thẩm Thiên Trường vừa xuống xe là đã không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nhưng tay của Lục Chi Cửu rất ấm, anh dẫn cô vào tòa kiến trúc hai tầng phía sau.
Hai người vừa bước vào cửa thì đã có một nhân viên phục vụ ra đón: “Anh Lục, anh tới rồi ạ.”
Lục Chi Cửu đáp lời, Thẩm Thiên Trường tò mò nhìn xung quanh, hình như nơi này là một nhà hàng thì phải.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Thẩm Thiên Trường đi theo Lục Chi Cửu lên cầu thang xoắn ốc, vào phòng tiệc trên tầng hai.
Phòng tiệc không lớn lắm, ở chính giữa chỉ bày một chiếc bàn tròn dành cho hai người.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn một lượt, phát hiện ra trên nóc phòng tiệc toàn là thủy tinh trong suốt, mà bầu trời sao ở thành phố Nhĩ cũng nằm ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 299
SAU NÀY MẶC ÍT THÔI THÌ HƠN
Mãi đến khi Lục Chi Cửu tắm xong và ra ngoài, Thẩm Thiên Trường vẫn còn đang ôm điện thoại ngồi ngơ ngác trên xô pha.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại, trong con ngươi đen như mực lóe lên sự suy tư. Không phải anh không phát hiện ra rằng hành vi của Thẩm Thiên Trường ngày hôm nay rất kì lạ, chỉ là cố tình để mặc cô mà thôi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu gọi cô.
Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô quay sang thì thấy Lục Chi Cửu đứng ở cửa nhà tắm nhíu mày nhìn cô. Anh mặc chiếc áo tắm rộng rãi, mái tóc ngắn màu đen ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.
“Sao em vẫn chưa đi tắm?”
Thẩm Thiên Trường chớp mắt hai cái: “Em định ăn tối xong rồi tắm.”
“Vậy đi thay quần áo trước đi, lát nữa ra ngoài ăn tối.”
“Chúng ta không ăn trong khách sạn à?”
Thấy anh vừa về khách sạn là đi tắm luôn, Thẩm Thiên Trường còn tưởng rằng sẽ gọi bữa tối đến phòng.
Lục Chi Cửu nở nụ cười: “Không ăn trong khách sạn.”
Thẩm Thiên Trường “ồ” một tiếng, cô đứng lên định đi lấy quần áo trong tủ thì lại nghe thấy Lục Chi Cửu nói một câu: “Mặc bộ đó.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, cô nhìn theo ánh mắt của Lục Chi Cửu, trông thấy một hộp quà màu đen được đặt bên cạnh bình hoa trên chiếc bàn ở phòng khách.
Vừa rồi vào phòng cô chẳng phát hiện ra gì cả.
“Đó là cái gì? Thẩm Thiên Trường hỏi.
“Phần thưởng dành cho em.”
Thẩm Thiên Trường sửng sốt mất mất giây, sau đó biểu cảm bỗng trở nên lúng túng. Thì ra phần thường mà anh nói căn bản không phải là phần thưởng mà cô nghĩ. Sau đó cô lại liên tưởng tới cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Chi Vũ, càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện anh “không được” là thật.
Cô thở dài một hơi, còn làm sao được nữa, còn nước thì còn tát chứ sao.
Cô bước tới cầm hộp quà lên, cảm thấy hơi nặng một chút.
“Vậy em đi thay trước nhé?”
“Ừ.”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường vào phòng thay đồ, đôi mắt anh bỗng híp lại một chút, vì sao phản ứng của cô gái này không vui mừng như những gì anh nghĩ?
Sau khi vào phòng thay đồ, Thẩm Thiên Trường đặt hộp quà lên mặt đất, cô tháo dải lụa bên ngoài hộp rồi nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Trong đó là một bộ lễ phục màu đen.
Chiếc váy dài tới mắt cá chân được may từng lớp từng lớp một. Lớp ngoài cùng được điểm xuyết bằng những đốm pha lê, màu nền là màu đen đơn giản, nhưng pha lê được đính trên váy lại như những ngôi sao trên bầu trời, lấp lóe ánh sáng xa hoa.
Phần bên trên được thiết kế theo kiểu đai đeo làm tôn dáng, kích cỡ vừa khít với dáng người của Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường phải tốn khá nhiều sức lực mới mặc xong bộ quần áo. Cô đứng trước gương thử đồ, chính cô cũng không nhịn được thổn thức, cảm thấy mình như mặc cả một bầu trời đầy sao trên người.
Ngoài trừ chiếc váy thì trong hộp còn có một đôi giày gót nhỏ. Có thể là vì suy xét đến mức độ thoải mái nên gót giày không quá cao, nhưng trên đôi giày cũng được đính những ngôi sao lốm đốm, như giày thủy tinh của cô bé lọ lem trong truyện cổ tích.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Thiên Trường còn bới một búi tóc đơn giản, dặm lại lớp trang điểm rồi mới mở cửa phòng thay đồ ra.
Trong phòng khách, Lục Chi Cửu cũng thay quần áo xong rồi. Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp hỏi anh xem váy có đẹp không thì chính cô đã phải ngạc nhiên trước.
Bởi vì tuy rằng bộ quần áo mà Lục Chi Cửu mặc vẫn là áo sơ mi quần âu bình thường, nhưng chúng lại là màu đen!
Không biết có phải vì không có thời gian sấy hay không mà lọn tóc của anh vẫn còn hơi ẩm. Đôi mắt àu đen sâu thẳm của anh gần như hòa vào làm một với bộ đồ trên người anh. Khuôn mặt với tỉ lệ hoàn mỹ vốn rất lạnh lùng, nhưng nhờ có màu đen làm nền nên đường cong nơi khóe miệng anh như mang theo sự yêu dị.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, rốt cuộc cô cũng biết vì sao Lục Chi Cửu rất ít khi mặc đồ màu đen rồi. Vốn cô cho rằng màu đen là sắc màu mà khi mặc lên sẽ toát lên vẻ cấm dục, nhưng mặc trên người anh thì như biến thành tín hiệu nào đó khiến người ta phạm tội…
Quả thực là màu đen không phù hợp với chốn công tác nghiêm túc.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy cổ họng của mình hơi khô khốc: “Đây cũng là… phần thưởng dành cho em?”
Ý cười dấy lên trong đôi mắt Lục Chi Cửu, cuối cùng trải dài đến khóe môi: “Cô Thẩm có hài lòng không?”
Thẩm Thiên Trường ngây ra một lát, cuối cùng cô nhìn sang hướng khác, hai tay vân vê vào nhau, trông có vẻ như hơi luống cuống: “Sau này… Sau này mặc ít thôi thì hơn.”
Đuôi lông mày của Lục Chi Cửu hơi nhướng lên, rõ ràng lúc trước còn bảo anh mặc nhiều hơn, sao bây giờ lại bảo anh mặc ít thôi? Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Trong lòng Thẩm Thiên Trường cảm thấy thấp thỏm, nếu anh không ổn về “vụ kia” thì ít mặc những thứ quyến rũ như thế này thôi…
Thẩm Thiên Trường còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lục Chi Cửu đã bước về phía trước. Anh giơ tay đặt lên đầu cô, Thẩm Thiên Trường lấy tay sờ lên, hình như là một cây trâm.
Cô đang định hỏi thì Lục Chi Cửu đã nói dịu dàng: “Thứ này là của bà nội để lại, em phải giữ gìn cẩn thận, sau này còn phải để lại cho con dâu của chúng ta nữa.”
Thẩm Thiên Trường không diễn tả được đây có phải cảm động hay không, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bởi vì có Lục Chi Cửu, cô mới thực sự cảm nhận được rằng mình cũng có gia đình.
“Vâng!” Thẩm Thiên Trường gật đầu thật mạnh.
Sau khi cài trâm cho Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu lại khoác thêm cho Thẩm Thiên Trường một chiếc áo rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng.
Bàn tay của Thẩm Thiên Trường được Lục Chi Cửu nắm lấy, hai người tới thẳng cửa khách sạn, ở đó đã đỗ sẵn một chiếc xe, vẫn là chiếc xe đón bọn họ lúc trưa, nhưng tài xế là một người khác.
Thấy lái xe cũng mặc trang phục chỉnh tề, Thẩm Thiên Trường không khỏi nghi hoặc: “Chúng ta sẽ đi tham dự một bữa tiệc tối nào đó à?”
Trên mặt Lục Chi Cửu vẫn mang theo nụ cười: “Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thấy hơi bất ngờ, chẳng lẽ Lục Chi Cửu có người quen nào ở thành phố Nhĩ à?
Chiếc xe lái nửa tiếng dọc theo con đường vòng quanh biển, sau đó rẽ sang một ngã ba khác. Lúc này hoàng hôn ở thành phố Nhĩ rốt cuộc cũng ập tới, trên bầu trời màu xanh đen xuất hiện vầng trăng. Thẩm Thiên Trường nhìn ra ngoài cửa xe, cô bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình dần trở nên dốc đứng, hình như xe của bọn họ đang đi trên sườn đồi.
“Chúng ta lên núi à?”
“Đúng thế.”
Hai mươi phút sau, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại.
Lục Chi Cửu xuống xe trước rồi vòng sang cửa xe bên phía Thẩm Thiên Trường, mở cửa xe đưa cô ra ngoài.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng biết bọn họ đang ở trên sườn núi. Lúc này bầu trời đã tối hẳn rồi, ánh sao như phủ kín màn đêm của thành phố Nhĩ, rọi vào những ánh đèn dưới chân núi, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, mức chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố Nhĩ rất lớn, ngoài ra nhiệt độ trên núi cũng thấp hơn dưới chân núi, vậy nên Thẩm Thiên Trường vừa xuống xe là đã không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nhưng tay của Lục Chi Cửu rất ấm, anh dẫn cô vào tòa kiến trúc hai tầng phía sau.
Hai người vừa bước vào cửa thì đã có một nhân viên phục vụ ra đón: “Anh Lục, anh tới rồi ạ.”
Lục Chi Cửu đáp lời, Thẩm Thiên Trường tò mò nhìn xung quanh, hình như nơi này là một nhà hàng thì phải.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Thẩm Thiên Trường đi theo Lục Chi Cửu lên cầu thang xoắn ốc, vào phòng tiệc trên tầng hai.
Phòng tiệc không lớn lắm, ở chính giữa chỉ bày một chiếc bàn tròn dành cho hai người.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn một lượt, phát hiện ra trên nóc phòng tiệc toàn là thủy tinh trong suốt, mà bầu trời sao ở thành phố Nhĩ cũng nằm ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
SAU NÀY MẶC ÍT THÔI THÌ HƠN
Mãi đến khi Lục Chi Cửu tắm xong và ra ngoài, Thẩm Thiên Trường vẫn còn đang ôm điện thoại ngồi ngơ ngác trên xô pha.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại, trong con ngươi đen như mực lóe lên sự suy tư. Không phải anh không phát hiện ra rằng hành vi của Thẩm Thiên Trường ngày hôm nay rất kì lạ, chỉ là cố tình để mặc cô mà thôi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu gọi cô.
Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô quay sang thì thấy Lục Chi Cửu đứng ở cửa nhà tắm nhíu mày nhìn cô. Anh mặc chiếc áo tắm rộng rãi, mái tóc ngắn màu đen ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.
“Sao em vẫn chưa đi tắm?”
Thẩm Thiên Trường chớp mắt hai cái: “Em định ăn tối xong rồi tắm.”
“Vậy đi thay quần áo trước đi, lát nữa ra ngoài ăn tối.”
“Chúng ta không ăn trong khách sạn à?”
Thấy anh vừa về khách sạn là đi tắm luôn, Thẩm Thiên Trường còn tưởng rằng sẽ gọi bữa tối đến phòng.
Lục Chi Cửu nở nụ cười: “Không ăn trong khách sạn.”
Thẩm Thiên Trường “ồ” một tiếng, cô đứng lên định đi lấy quần áo trong tủ thì lại nghe thấy Lục Chi Cửu nói một câu: “Mặc bộ đó.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, cô nhìn theo ánh mắt của Lục Chi Cửu, trông thấy một hộp quà màu đen được đặt bên cạnh bình hoa trên chiếc bàn ở phòng khách.
Vừa rồi vào phòng cô chẳng phát hiện ra gì cả.
“Đó là cái gì? Thẩm Thiên Trường hỏi.
“Phần thưởng dành cho em.”
Thẩm Thiên Trường sửng sốt mất mất giây, sau đó biểu cảm bỗng trở nên lúng túng. Thì ra phần thường mà anh nói căn bản không phải là phần thưởng mà cô nghĩ. Sau đó cô lại liên tưởng tới cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Chi Vũ, càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện anh “không được” là thật.
Cô thở dài một hơi, còn làm sao được nữa, còn nước thì còn tát chứ sao.
Cô bước tới cầm hộp quà lên, cảm thấy hơi nặng một chút.
“Vậy em đi thay trước nhé?”
“Ừ.”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường vào phòng thay đồ, đôi mắt anh bỗng híp lại một chút, vì sao phản ứng của cô gái này không vui mừng như những gì anh nghĩ?
Sau khi vào phòng thay đồ, Thẩm Thiên Trường đặt hộp quà lên mặt đất, cô tháo dải lụa bên ngoài hộp rồi nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Trong đó là một bộ lễ phục màu đen.
Chiếc váy dài tới mắt cá chân được may từng lớp từng lớp một. Lớp ngoài cùng được điểm xuyết bằng những đốm pha lê, màu nền là màu đen đơn giản, nhưng pha lê được đính trên váy lại như những ngôi sao trên bầu trời, lấp lóe ánh sáng xa hoa.
Phần bên trên được thiết kế theo kiểu đai đeo làm tôn dáng, kích cỡ vừa khít với dáng người của Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường phải tốn khá nhiều sức lực mới mặc xong bộ quần áo. Cô đứng trước gương thử đồ, chính cô cũng không nhịn được thổn thức, cảm thấy mình như mặc cả một bầu trời đầy sao trên người.
Ngoài trừ chiếc váy thì trong hộp còn có một đôi giày gót nhỏ. Có thể là vì suy xét đến mức độ thoải mái nên gót giày không quá cao, nhưng trên đôi giày cũng được đính những ngôi sao lốm đốm, như giày thủy tinh của cô bé lọ lem trong truyện cổ tích.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Thiên Trường còn bới một búi tóc đơn giản, dặm lại lớp trang điểm rồi mới mở cửa phòng thay đồ ra.
Trong phòng khách, Lục Chi Cửu cũng thay quần áo xong rồi. Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp hỏi anh xem váy có đẹp không thì chính cô đã phải ngạc nhiên trước.
Bởi vì tuy rằng bộ quần áo mà Lục Chi Cửu mặc vẫn là áo sơ mi quần âu bình thường, nhưng chúng lại là màu đen!
Không biết có phải vì không có thời gian sấy hay không mà lọn tóc của anh vẫn còn hơi ẩm. Đôi mắt àu đen sâu thẳm của anh gần như hòa vào làm một với bộ đồ trên người anh. Khuôn mặt với tỉ lệ hoàn mỹ vốn rất lạnh lùng, nhưng nhờ có màu đen làm nền nên đường cong nơi khóe miệng anh như mang theo sự yêu dị.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, rốt cuộc cô cũng biết vì sao Lục Chi Cửu rất ít khi mặc đồ màu đen rồi. Vốn cô cho rằng màu đen là sắc màu mà khi mặc lên sẽ toát lên vẻ cấm dục, nhưng mặc trên người anh thì như biến thành tín hiệu nào đó khiến người ta phạm tội…
Quả thực là màu đen không phù hợp với chốn công tác nghiêm túc.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy cổ họng của mình hơi khô khốc: “Đây cũng là… phần thưởng dành cho em?”
Ý cười dấy lên trong đôi mắt Lục Chi Cửu, cuối cùng trải dài đến khóe môi: “Cô Thẩm có hài lòng không?”
Thẩm Thiên Trường ngây ra một lát, cuối cùng cô nhìn sang hướng khác, hai tay vân vê vào nhau, trông có vẻ như hơi luống cuống: “Sau này… Sau này mặc ít thôi thì hơn.”
Đuôi lông mày của Lục Chi Cửu hơi nhướng lên, rõ ràng lúc trước còn bảo anh mặc nhiều hơn, sao bây giờ lại bảo anh mặc ít thôi? Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Trong lòng Thẩm Thiên Trường cảm thấy thấp thỏm, nếu anh không ổn về “vụ kia” thì ít mặc những thứ quyến rũ như thế này thôi…
Thẩm Thiên Trường còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lục Chi Cửu đã bước về phía trước. Anh giơ tay đặt lên đầu cô, Thẩm Thiên Trường lấy tay sờ lên, hình như là một cây trâm.
Cô đang định hỏi thì Lục Chi Cửu đã nói dịu dàng: “Thứ này là của bà nội để lại, em phải giữ gìn cẩn thận, sau này còn phải để lại cho con dâu của chúng ta nữa.”
Thẩm Thiên Trường không diễn tả được đây có phải cảm động hay không, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bởi vì có Lục Chi Cửu, cô mới thực sự cảm nhận được rằng mình cũng có gia đình.
“Vâng!” Thẩm Thiên Trường gật đầu thật mạnh.
Sau khi cài trâm cho Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu lại khoác thêm cho Thẩm Thiên Trường một chiếc áo rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng.
Bàn tay của Thẩm Thiên Trường được Lục Chi Cửu nắm lấy, hai người tới thẳng cửa khách sạn, ở đó đã đỗ sẵn một chiếc xe, vẫn là chiếc xe đón bọn họ lúc trưa, nhưng tài xế là một người khác.
Thấy lái xe cũng mặc trang phục chỉnh tề, Thẩm Thiên Trường không khỏi nghi hoặc: “Chúng ta sẽ đi tham dự một bữa tiệc tối nào đó à?”
Trên mặt Lục Chi Cửu vẫn mang theo nụ cười: “Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thấy hơi bất ngờ, chẳng lẽ Lục Chi Cửu có người quen nào ở thành phố Nhĩ à?
Chiếc xe lái nửa tiếng dọc theo con đường vòng quanh biển, sau đó rẽ sang một ngã ba khác. Lúc này hoàng hôn ở thành phố Nhĩ rốt cuộc cũng ập tới, trên bầu trời màu xanh đen xuất hiện vầng trăng. Thẩm Thiên Trường nhìn ra ngoài cửa xe, cô bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình dần trở nên dốc đứng, hình như xe của bọn họ đang đi trên sườn đồi.
“Chúng ta lên núi à?”
“Đúng thế.”
Hai mươi phút sau, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại.
Lục Chi Cửu xuống xe trước rồi vòng sang cửa xe bên phía Thẩm Thiên Trường, mở cửa xe đưa cô ra ngoài.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng biết bọn họ đang ở trên sườn núi. Lúc này bầu trời đã tối hẳn rồi, ánh sao như phủ kín màn đêm của thành phố Nhĩ, rọi vào những ánh đèn dưới chân núi, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, mức chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố Nhĩ rất lớn, ngoài ra nhiệt độ trên núi cũng thấp hơn dưới chân núi, vậy nên Thẩm Thiên Trường vừa xuống xe là đã không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nhưng tay của Lục Chi Cửu rất ấm, anh dẫn cô vào tòa kiến trúc hai tầng phía sau.
Hai người vừa bước vào cửa thì đã có một nhân viên phục vụ ra đón: “Anh Lục, anh tới rồi ạ.”
Lục Chi Cửu đáp lời, Thẩm Thiên Trường tò mò nhìn xung quanh, hình như nơi này là một nhà hàng thì phải.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Thẩm Thiên Trường đi theo Lục Chi Cửu lên cầu thang xoắn ốc, vào phòng tiệc trên tầng hai.
Phòng tiệc không lớn lắm, ở chính giữa chỉ bày một chiếc bàn tròn dành cho hai người.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn một lượt, phát hiện ra trên nóc phòng tiệc toàn là thủy tinh trong suốt, mà bầu trời sao ở thành phố Nhĩ cũng nằm ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 299
SAU NÀY MẶC ÍT THÔI THÌ HƠN
Mãi đến khi Lục Chi Cửu tắm xong và ra ngoài, Thẩm Thiên Trường vẫn còn đang ôm điện thoại ngồi ngơ ngác trên xô pha.
Lục Chi Cửu nhíu mày lại, trong con ngươi đen như mực lóe lên sự suy tư. Không phải anh không phát hiện ra rằng hành vi của Thẩm Thiên Trường ngày hôm nay rất kì lạ, chỉ là cố tình để mặc cô mà thôi.
“Thẩm Thiên Trường.” Lục Chi Cửu gọi cô.
Thẩm Thiên Trường hoàn hồn lại, cô quay sang thì thấy Lục Chi Cửu đứng ở cửa nhà tắm nhíu mày nhìn cô. Anh mặc chiếc áo tắm rộng rãi, mái tóc ngắn màu đen ướt sũng vẫn còn đang nhỏ nước.
“Sao em vẫn chưa đi tắm?”
Thẩm Thiên Trường chớp mắt hai cái: “Em định ăn tối xong rồi tắm.”
“Vậy đi thay quần áo trước đi, lát nữa ra ngoài ăn tối.”
“Chúng ta không ăn trong khách sạn à?”
Thấy anh vừa về khách sạn là đi tắm luôn, Thẩm Thiên Trường còn tưởng rằng sẽ gọi bữa tối đến phòng.
Lục Chi Cửu nở nụ cười: “Không ăn trong khách sạn.”
Thẩm Thiên Trường “ồ” một tiếng, cô đứng lên định đi lấy quần áo trong tủ thì lại nghe thấy Lục Chi Cửu nói một câu: “Mặc bộ đó.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại, cô nhìn theo ánh mắt của Lục Chi Cửu, trông thấy một hộp quà màu đen được đặt bên cạnh bình hoa trên chiếc bàn ở phòng khách.
Vừa rồi vào phòng cô chẳng phát hiện ra gì cả.
“Đó là cái gì? Thẩm Thiên Trường hỏi.
“Phần thưởng dành cho em.”
Thẩm Thiên Trường sửng sốt mất mất giây, sau đó biểu cảm bỗng trở nên lúng túng. Thì ra phần thường mà anh nói căn bản không phải là phần thưởng mà cô nghĩ. Sau đó cô lại liên tưởng tới cuộc đối thoại vừa rồi với Lục Chi Vũ, càng nghĩ cô càng cảm thấy chuyện anh “không được” là thật.
Cô thở dài một hơi, còn làm sao được nữa, còn nước thì còn tát chứ sao.
Cô bước tới cầm hộp quà lên, cảm thấy hơi nặng một chút.
“Vậy em đi thay trước nhé?”
“Ừ.”
Lục Chi Cửu nhìn Thẩm Thiên Trường vào phòng thay đồ, đôi mắt anh bỗng híp lại một chút, vì sao phản ứng của cô gái này không vui mừng như những gì anh nghĩ?
Sau khi vào phòng thay đồ, Thẩm Thiên Trường đặt hộp quà lên mặt đất, cô tháo dải lụa bên ngoài hộp rồi nhẹ nhàng mở nắp hộp ra.
Trong đó là một bộ lễ phục màu đen.
Chiếc váy dài tới mắt cá chân được may từng lớp từng lớp một. Lớp ngoài cùng được điểm xuyết bằng những đốm pha lê, màu nền là màu đen đơn giản, nhưng pha lê được đính trên váy lại như những ngôi sao trên bầu trời, lấp lóe ánh sáng xa hoa.
Phần bên trên được thiết kế theo kiểu đai đeo làm tôn dáng, kích cỡ vừa khít với dáng người của Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường phải tốn khá nhiều sức lực mới mặc xong bộ quần áo. Cô đứng trước gương thử đồ, chính cô cũng không nhịn được thổn thức, cảm thấy mình như mặc cả một bầu trời đầy sao trên người.
Ngoài trừ chiếc váy thì trong hộp còn có một đôi giày gót nhỏ. Có thể là vì suy xét đến mức độ thoải mái nên gót giày không quá cao, nhưng trên đôi giày cũng được đính những ngôi sao lốm đốm, như giày thủy tinh của cô bé lọ lem trong truyện cổ tích.
Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Thiên Trường còn bới một búi tóc đơn giản, dặm lại lớp trang điểm rồi mới mở cửa phòng thay đồ ra.
Trong phòng khách, Lục Chi Cửu cũng thay quần áo xong rồi. Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp hỏi anh xem váy có đẹp không thì chính cô đã phải ngạc nhiên trước.
Bởi vì tuy rằng bộ quần áo mà Lục Chi Cửu mặc vẫn là áo sơ mi quần âu bình thường, nhưng chúng lại là màu đen!
Không biết có phải vì không có thời gian sấy hay không mà lọn tóc của anh vẫn còn hơi ẩm. Đôi mắt àu đen sâu thẳm của anh gần như hòa vào làm một với bộ đồ trên người anh. Khuôn mặt với tỉ lệ hoàn mỹ vốn rất lạnh lùng, nhưng nhờ có màu đen làm nền nên đường cong nơi khóe miệng anh như mang theo sự yêu dị.
Thẩm Thiên Trường nghĩ, rốt cuộc cô cũng biết vì sao Lục Chi Cửu rất ít khi mặc đồ màu đen rồi. Vốn cô cho rằng màu đen là sắc màu mà khi mặc lên sẽ toát lên vẻ cấm dục, nhưng mặc trên người anh thì như biến thành tín hiệu nào đó khiến người ta phạm tội…
Quả thực là màu đen không phù hợp với chốn công tác nghiêm túc.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy cổ họng của mình hơi khô khốc: “Đây cũng là… phần thưởng dành cho em?”
Ý cười dấy lên trong đôi mắt Lục Chi Cửu, cuối cùng trải dài đến khóe môi: “Cô Thẩm có hài lòng không?”
Thẩm Thiên Trường ngây ra một lát, cuối cùng cô nhìn sang hướng khác, hai tay vân vê vào nhau, trông có vẻ như hơi luống cuống: “Sau này… Sau này mặc ít thôi thì hơn.”
Đuôi lông mày của Lục Chi Cửu hơi nhướng lên, rõ ràng lúc trước còn bảo anh mặc nhiều hơn, sao bây giờ lại bảo anh mặc ít thôi? Bạn đang đọc truyện tại vietwriter.vn
Trong lòng Thẩm Thiên Trường cảm thấy thấp thỏm, nếu anh không ổn về “vụ kia” thì ít mặc những thứ quyến rũ như thế này thôi…
Thẩm Thiên Trường còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Lục Chi Cửu đã bước về phía trước. Anh giơ tay đặt lên đầu cô, Thẩm Thiên Trường lấy tay sờ lên, hình như là một cây trâm.
Cô đang định hỏi thì Lục Chi Cửu đã nói dịu dàng: “Thứ này là của bà nội để lại, em phải giữ gìn cẩn thận, sau này còn phải để lại cho con dâu của chúng ta nữa.”
Thẩm Thiên Trường không diễn tả được đây có phải cảm động hay không, cô chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, bởi vì có Lục Chi Cửu, cô mới thực sự cảm nhận được rằng mình cũng có gia đình.
“Vâng!” Thẩm Thiên Trường gật đầu thật mạnh.
Sau khi cài trâm cho Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu lại khoác thêm cho Thẩm Thiên Trường một chiếc áo rồi mới dẫn cô ra khỏi phòng.
Bàn tay của Thẩm Thiên Trường được Lục Chi Cửu nắm lấy, hai người tới thẳng cửa khách sạn, ở đó đã đỗ sẵn một chiếc xe, vẫn là chiếc xe đón bọn họ lúc trưa, nhưng tài xế là một người khác.
Thấy lái xe cũng mặc trang phục chỉnh tề, Thẩm Thiên Trường không khỏi nghi hoặc: “Chúng ta sẽ đi tham dự một bữa tiệc tối nào đó à?”
Trên mặt Lục Chi Cửu vẫn mang theo nụ cười: “Ừ.”
Thẩm Thiên Trường thấy hơi bất ngờ, chẳng lẽ Lục Chi Cửu có người quen nào ở thành phố Nhĩ à?
Chiếc xe lái nửa tiếng dọc theo con đường vòng quanh biển, sau đó rẽ sang một ngã ba khác. Lúc này hoàng hôn ở thành phố Nhĩ rốt cuộc cũng ập tới, trên bầu trời màu xanh đen xuất hiện vầng trăng. Thẩm Thiên Trường nhìn ra ngoài cửa xe, cô bỗng cảm thấy tầm nhìn của mình dần trở nên dốc đứng, hình như xe của bọn họ đang đi trên sườn đồi.
“Chúng ta lên núi à?”
“Đúng thế.”
Hai mươi phút sau, rốt cuộc chiếc xe cũng dừng lại.
Lục Chi Cửu xuống xe trước rồi vòng sang cửa xe bên phía Thẩm Thiên Trường, mở cửa xe đưa cô ra ngoài.
Rốt cuộc Thẩm Thiên Trường cũng biết bọn họ đang ở trên sườn núi. Lúc này bầu trời đã tối hẳn rồi, ánh sao như phủ kín màn đêm của thành phố Nhĩ, rọi vào những ánh đèn dưới chân núi, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ có điều, mức chênh lệch nhiệt độ ngày đêm ở thành phố Nhĩ rất lớn, ngoài ra nhiệt độ trên núi cũng thấp hơn dưới chân núi, vậy nên Thẩm Thiên Trường vừa xuống xe là đã không nhịn được mà rùng mình một cái.
Nhưng tay của Lục Chi Cửu rất ấm, anh dẫn cô vào tòa kiến trúc hai tầng phía sau.
Hai người vừa bước vào cửa thì đã có một nhân viên phục vụ ra đón: “Anh Lục, anh tới rồi ạ.”
Lục Chi Cửu đáp lời, Thẩm Thiên Trường tò mò nhìn xung quanh, hình như nơi này là một nhà hàng thì phải.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Thẩm Thiên Trường đi theo Lục Chi Cửu lên cầu thang xoắn ốc, vào phòng tiệc trên tầng hai.
Phòng tiệc không lớn lắm, ở chính giữa chỉ bày một chiếc bàn tròn dành cho hai người.
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn một lượt, phát hiện ra trên nóc phòng tiệc toàn là thủy tinh trong suốt, mà bầu trời sao ở thành phố Nhĩ cũng nằm ngay trên đỉnh đầu bọn họ.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook