Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 303 - Chương 303
Chương 303
Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, cô vội vàng lấy tai nghe xuống, vô thức lấy tay che ngực mình: “Anh… Anh nhìn cái gì đấy?”
Lục Chi Cửu mặc chiếc áo sơ mi rộng màu xanh trắng, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú: “Vì sao không đợi anh?”
Thẩm Thiên Trường bỗng nhớ tới tối qua, trong cái bồn tắm này cô lại bị Lục Chi Cửu chén sạch một lần. Theo bản năng, cô nhích người vào trong bồn tắm: “Vì sao em phải đợi anh?”
Lục Chi Cửu nhếch miệng cười sâu xa: “Anh tưởng rằng em sẽ không xuống giường được.”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, rốt cuộc người đàn ông này có biết cụm từ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào không hả?
Cô tiện tay giơ lọ nước hoa thơm phòng lên ném về phía Lục Chi Cửu: “Anh cút ra ngoài cho em mau lên!”
Nụ cười trên mặt Lục Chi Cửu không hề thay đổi, anh dễ dàng bắt lấy lọ nước hoa mà Thẩm Thiên Trường ném tới: “Cô Thẩm chơi bài kéo quần lên là không chịu trách nhiệm đấy hả?”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Thiên Trường suýt thì tức đến mức hộc máu, cô hít sâu một hơi: “Ai nói em không chịu trách nhiệm, anh Lục, tới đây.”
Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa nhếch môi, đồng thời ngoắc ngón tay với Lục Chi Cửu. Trên cánh tay như ngọc của cô óng ánh những giọt nước, ánh mắt như đang khiêu khích, như đang dụ hoặc.
Nhìn cảnh tượng này, ngọn lửa sáng sớm mà khó khăn lắm anh mới ép xuống được lại bùng lên. Anh chậm rãi bước tới cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống rồi cúi người hà hơi vào tai Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, không biết có gì chỉ bảo?”
Thân thể của Thẩm Thiên Trường không kìm được sự run rẩy: “Em hỏi anh, sáng nay anh đi đâu?”
Lục Chi Cửu hơi sửng sốt vì câu hỏi của cô, hiển nhiên anh không ngờ rằng Thẩm Thiên Trường lại hỏi đến vấn đề này.
“Câu cá.”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn cạn lời, cô sắp chết đến nơi rồi mà anh còn có tâm trạng câu cá?
Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng, dứt khoát đứng lên khỏi bồn tắm.
Nhìn cô gái không một mảnh vải che thân trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt của Lục Chi Cửu bỗng gợn sóng.
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại thản nhiên bước ra khỏi bồn tắm, chậm rãi cầm lấy chiếc áo choàng tắm trên kệ để đồ.
Sau khi mặc áo choàng tắm, cô lại tới trước mặt Lục Chi Cửu, một tay ghì lấy bả vai dày rộng của Lục Chi Cửu, sau đó khom lưng cúi đầu hôn lên môi anh.
Lục Chi Cửu đang ngồi cạnh bồn tắm, một loạt những hành động của Thẩm Thiên Trường khiến anh mơ màng, vậy nên cái hôn này của Thẩm Thiên Trường khiến dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn rối loạn.
Trong thời gian Lục Chi Cửu ngẩn ngơ, tay Thẩm Thiên Trường bỗng dùng lực, dễ dàng đẩy anh vào bồn tắm.
Trong bồn tắm vốn có không ít nước, thân thể của Lục Chi Cửu lập tức bị nhấn chìm, quần áo cũng hoàn toàn ướt sũng.
Trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của anh xuất hiện sự ngạc nhiên hiếm thấy, Thẩm Thiên Trường cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ai bảo anh không biết lãng mạn!
Đang định xoay người ra khỏi phòng tắm thì cô bỗng bị một nguồn lực kéo ngược trở lại và ngã vào trong bồn tắm, ngay sau đó, một bàn tay nóng rực cũng luồn vào cổ áo choàng tắm của cô…
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngờ rằng Lục Chi Cửu lại phản ứng nhanh như thế, cô lập tức hoảng hồn, vội vàng giơ tay bắt lấy cánh tay anh và cầu xin: “Lục Chi Cửu, em sai rồi, em sai rồi…”
Một tay Lục Chi Cửu ôm lấy eo cô, tay kia cũng không hề dừng lại, giọng nói trầm thấp mang theo cơn đói khát mà anh đang cố gắng kìm nén: “Em sai ở đâu?”
Phần ngực bị anh nắn bóp đến mức vừa đau vừa ngứa, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn đầu hàng: “Sai ở chỗ… cố tình quyến rũ anh… còn… đẩy anh vào bồn tắm…”
“Thẩm Thiên Trường, có muốn anh nhắc nhở em những gì anh đã nói với em tối qua không?”
Bác sĩ Thẩm đã châm lửa rồi thì chỉ có thể lo dập lửa thôi.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Thiên Trường chỉ tức giận, hiện tại lại cảm thấy ấm ức. Tuy rằng giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, nhưng thực tế là đang lên án: “Lục Chi Cửu, anh căn bản không có vấn đề gì đúng không? Vì sao anh lại gạt em?!”
“Ồ? Sao anh lại nhớ là anh chưa bao giờ nói rằng mình có vấn đề nhỉ?”
Thẩm Thiên Trường ngớ người ra, sự thật đúng như anh nói, anh chưa bao giờ nói là anh có vấn đề, nhưng anh cũng không nên đưa ra những gợi ý sai lầm cho cô chứ!
Thẩm Thiên Trường đang định lên tiếng thì bờ môi lại bị Lục Chi Cửu che kín. Thay vì nói là hôn, chẳng thà nói là cướp đoạt, anh căn bản không để Thẩm Thiên Trường có cơ hội phản kháng.
Đợi đến lúc Thẩm Thiên Trường phản ứng kịp thì chiếc áo choàng tắm trên người đã bị cởi ra rồi.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Lục Chi Cửu: “Bộ quần áo tối qua rất đẹp.”
Bộ quần áo tối qua? Bộ nội y gợi tình ấy?!
Đầu óc của Thẩm Thiên Trường lại nổ tung một lần nữa. Cô dùng hết sức lực trên người, rốt cuộc cũng nới ra được một khe hở nhỏ giữa mình và Lục Chi Cửu, van nài nói: “Lục Chi Cửu, em thật sự rất mệt… còn đói nữa…”
Từ sáng đến giờ có thể nói là cô chưa có giọt nước nào vào bụng.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy bắt đầu từ đêm qua tới giờ cô như nhìn thấy một mặt khác của Lục Chi Cửu. Anh cứ đòi hỏi trên người cô như bị mất khống chế, nhưng hôm nay trông anh vẫn dồi dào tinh thần. Ôi đúng là… cô chỉ có thể thừa nhận sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ trên phương diện này…
Nghe hết câu nói của cô, rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dừng tay lại, cánh tay đang ôm eo cô cũng nới lỏng ra đôi chút.
Thẩm Thiên Trường cho rằng anh sẽ tha cho mình, bèn buộc dây áo choàng tắm vào và leo ra khỏi bồn tắm, nhưng Lục Chi Cửu lại nắm lấy cổ chân cô một lần nữa. Thẩm Thiên Trường quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, nhưng ngọn lửa trong mắt chưa hề vơi đi chút nào: “Dập lửa trước đã, sau đó hãy đi ăn!”
Thẩm Thiên Trường muốn khóc lắm rồi, cô thề sẽ không bao giờ chủ động trêu chọc người đàn ông này nữa.
“Nhưng mà, nơi đó… rất đau…”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lại đỏ lên, mặc dù không đến mức quá đau, nhưng dù sao vẫn rất rát…
Lục Chi Cửu hơi híp mắt lại, anh nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Trường, cố nhịn để không kéo cô về bồn tắm nữa, nói bằng giọng khàn khàn: “Có rất nhiều cách để dập lửa.”
Thẩm Thiên Trường trợn tròn mắt nhìn anh, còn có cách gì nữa?
“Hình như tối qua em chưa thử hai cách trong sách hướng dẫn sử dụng tinh dầu.”
Thẩm Thiên Trường nhìn nụ cười trên khóe môi Lục Chi Cửu, cô bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
“Em không biết làm!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Chi Cửu cũng chẳng để ý tới sự kháng nghị của Thẩm Thiên Trường, tiếp tục nói chậm rãi: “Ừm, tối qua em đã thử dùng tay rồi, đúng là em không biết làm thật, chi bằng chúng ta dùng cách còn lại…”
Thấy anh nói dùng cách còn lại, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình sắp nổ tung lên mất. Cách còn lại… sao cô có thể làm được cơ chứ!
“Dùng tay… dùng tay đi!” Thẩm Thiên Trường vội vàng nói.
Nhìn thấy biểu cảm bất chấp của cô, ánh mắt của Lục Chi Cửu lóe lên sự gian trá, anh nằm hẳn xuống bồn tắm.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, bàn tay run run cởi thắt lưng của Lục Chi Cửu ra…
Đang chần chừ do dự thì Lục Chi Cửu bỗng nắm chặt lấy tay cô, thế là bàn tay cô thực sự đặt lên…
Thẩm Thiên Trường cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn nổ tung mất rồi: “Lục Chi Cửu, anh làm cái gì vậy?!”
Khóe môi Lục Chi Cửu lập tức hiện lên một độ cong ngả ngớn: “Em nói em không biết làm, thế nên anh đang dạy cho em.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 303
Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, cô vội vàng lấy tai nghe xuống, vô thức lấy tay che ngực mình: “Anh… Anh nhìn cái gì đấy?”
Lục Chi Cửu mặc chiếc áo sơ mi rộng màu xanh trắng, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú: “Vì sao không đợi anh?”
Thẩm Thiên Trường bỗng nhớ tới tối qua, trong cái bồn tắm này cô lại bị Lục Chi Cửu chén sạch một lần. Theo bản năng, cô nhích người vào trong bồn tắm: “Vì sao em phải đợi anh?”
Lục Chi Cửu nhếch miệng cười sâu xa: “Anh tưởng rằng em sẽ không xuống giường được.”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, rốt cuộc người đàn ông này có biết cụm từ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào không hả?
Cô tiện tay giơ lọ nước hoa thơm phòng lên ném về phía Lục Chi Cửu: “Anh cút ra ngoài cho em mau lên!”
Nụ cười trên mặt Lục Chi Cửu không hề thay đổi, anh dễ dàng bắt lấy lọ nước hoa mà Thẩm Thiên Trường ném tới: “Cô Thẩm chơi bài kéo quần lên là không chịu trách nhiệm đấy hả?”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Thiên Trường suýt thì tức đến mức hộc máu, cô hít sâu một hơi: “Ai nói em không chịu trách nhiệm, anh Lục, tới đây.”
Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa nhếch môi, đồng thời ngoắc ngón tay với Lục Chi Cửu. Trên cánh tay như ngọc của cô óng ánh những giọt nước, ánh mắt như đang khiêu khích, như đang dụ hoặc.
Nhìn cảnh tượng này, ngọn lửa sáng sớm mà khó khăn lắm anh mới ép xuống được lại bùng lên. Anh chậm rãi bước tới cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống rồi cúi người hà hơi vào tai Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, không biết có gì chỉ bảo?”
Thân thể của Thẩm Thiên Trường không kìm được sự run rẩy: “Em hỏi anh, sáng nay anh đi đâu?”
Lục Chi Cửu hơi sửng sốt vì câu hỏi của cô, hiển nhiên anh không ngờ rằng Thẩm Thiên Trường lại hỏi đến vấn đề này.
“Câu cá.”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn cạn lời, cô sắp chết đến nơi rồi mà anh còn có tâm trạng câu cá?
Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng, dứt khoát đứng lên khỏi bồn tắm.
Nhìn cô gái không một mảnh vải che thân trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt của Lục Chi Cửu bỗng gợn sóng.
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại thản nhiên bước ra khỏi bồn tắm, chậm rãi cầm lấy chiếc áo choàng tắm trên kệ để đồ.
Sau khi mặc áo choàng tắm, cô lại tới trước mặt Lục Chi Cửu, một tay ghì lấy bả vai dày rộng của Lục Chi Cửu, sau đó khom lưng cúi đầu hôn lên môi anh.
Lục Chi Cửu đang ngồi cạnh bồn tắm, một loạt những hành động của Thẩm Thiên Trường khiến anh mơ màng, vậy nên cái hôn này của Thẩm Thiên Trường khiến dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn rối loạn.
Trong thời gian Lục Chi Cửu ngẩn ngơ, tay Thẩm Thiên Trường bỗng dùng lực, dễ dàng đẩy anh vào bồn tắm.
Trong bồn tắm vốn có không ít nước, thân thể của Lục Chi Cửu lập tức bị nhấn chìm, quần áo cũng hoàn toàn ướt sũng.
Trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của anh xuất hiện sự ngạc nhiên hiếm thấy, Thẩm Thiên Trường cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ai bảo anh không biết lãng mạn!
Đang định xoay người ra khỏi phòng tắm thì cô bỗng bị một nguồn lực kéo ngược trở lại và ngã vào trong bồn tắm, ngay sau đó, một bàn tay nóng rực cũng luồn vào cổ áo choàng tắm của cô…
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngờ rằng Lục Chi Cửu lại phản ứng nhanh như thế, cô lập tức hoảng hồn, vội vàng giơ tay bắt lấy cánh tay anh và cầu xin: “Lục Chi Cửu, em sai rồi, em sai rồi…”
Một tay Lục Chi Cửu ôm lấy eo cô, tay kia cũng không hề dừng lại, giọng nói trầm thấp mang theo cơn đói khát mà anh đang cố gắng kìm nén: “Em sai ở đâu?”
Phần ngực bị anh nắn bóp đến mức vừa đau vừa ngứa, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn đầu hàng: “Sai ở chỗ… cố tình quyến rũ anh… còn… đẩy anh vào bồn tắm…”
“Thẩm Thiên Trường, có muốn anh nhắc nhở em những gì anh đã nói với em tối qua không?”
Bác sĩ Thẩm đã châm lửa rồi thì chỉ có thể lo dập lửa thôi.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Thiên Trường chỉ tức giận, hiện tại lại cảm thấy ấm ức. Tuy rằng giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, nhưng thực tế là đang lên án: “Lục Chi Cửu, anh căn bản không có vấn đề gì đúng không? Vì sao anh lại gạt em?!”
“Ồ? Sao anh lại nhớ là anh chưa bao giờ nói rằng mình có vấn đề nhỉ?”
Thẩm Thiên Trường ngớ người ra, sự thật đúng như anh nói, anh chưa bao giờ nói là anh có vấn đề, nhưng anh cũng không nên đưa ra những gợi ý sai lầm cho cô chứ!
Thẩm Thiên Trường đang định lên tiếng thì bờ môi lại bị Lục Chi Cửu che kín. Thay vì nói là hôn, chẳng thà nói là cướp đoạt, anh căn bản không để Thẩm Thiên Trường có cơ hội phản kháng.
Đợi đến lúc Thẩm Thiên Trường phản ứng kịp thì chiếc áo choàng tắm trên người đã bị cởi ra rồi.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Lục Chi Cửu: “Bộ quần áo tối qua rất đẹp.”
Bộ quần áo tối qua? Bộ nội y gợi tình ấy?!
Đầu óc của Thẩm Thiên Trường lại nổ tung một lần nữa. Cô dùng hết sức lực trên người, rốt cuộc cũng nới ra được một khe hở nhỏ giữa mình và Lục Chi Cửu, van nài nói: “Lục Chi Cửu, em thật sự rất mệt… còn đói nữa…”
Từ sáng đến giờ có thể nói là cô chưa có giọt nước nào vào bụng.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy bắt đầu từ đêm qua tới giờ cô như nhìn thấy một mặt khác của Lục Chi Cửu. Anh cứ đòi hỏi trên người cô như bị mất khống chế, nhưng hôm nay trông anh vẫn dồi dào tinh thần. Ôi đúng là… cô chỉ có thể thừa nhận sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ trên phương diện này…
Nghe hết câu nói của cô, rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dừng tay lại, cánh tay đang ôm eo cô cũng nới lỏng ra đôi chút.
Thẩm Thiên Trường cho rằng anh sẽ tha cho mình, bèn buộc dây áo choàng tắm vào và leo ra khỏi bồn tắm, nhưng Lục Chi Cửu lại nắm lấy cổ chân cô một lần nữa. Thẩm Thiên Trường quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, nhưng ngọn lửa trong mắt chưa hề vơi đi chút nào: “Dập lửa trước đã, sau đó hãy đi ăn!”
Thẩm Thiên Trường muốn khóc lắm rồi, cô thề sẽ không bao giờ chủ động trêu chọc người đàn ông này nữa.
“Nhưng mà, nơi đó… rất đau…”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lại đỏ lên, mặc dù không đến mức quá đau, nhưng dù sao vẫn rất rát…
Lục Chi Cửu hơi híp mắt lại, anh nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Trường, cố nhịn để không kéo cô về bồn tắm nữa, nói bằng giọng khàn khàn: “Có rất nhiều cách để dập lửa.”
Thẩm Thiên Trường trợn tròn mắt nhìn anh, còn có cách gì nữa?
“Hình như tối qua em chưa thử hai cách trong sách hướng dẫn sử dụng tinh dầu.”
Thẩm Thiên Trường nhìn nụ cười trên khóe môi Lục Chi Cửu, cô bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
“Em không biết làm!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Chi Cửu cũng chẳng để ý tới sự kháng nghị của Thẩm Thiên Trường, tiếp tục nói chậm rãi: “Ừm, tối qua em đã thử dùng tay rồi, đúng là em không biết làm thật, chi bằng chúng ta dùng cách còn lại…”
Thấy anh nói dùng cách còn lại, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình sắp nổ tung lên mất. Cách còn lại… sao cô có thể làm được cơ chứ!
“Dùng tay… dùng tay đi!” Thẩm Thiên Trường vội vàng nói.
Nhìn thấy biểu cảm bất chấp của cô, ánh mắt của Lục Chi Cửu lóe lên sự gian trá, anh nằm hẳn xuống bồn tắm.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, bàn tay run run cởi thắt lưng của Lục Chi Cửu ra…
Đang chần chừ do dự thì Lục Chi Cửu bỗng nắm chặt lấy tay cô, thế là bàn tay cô thực sự đặt lên…
Thẩm Thiên Trường cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn nổ tung mất rồi: “Lục Chi Cửu, anh làm cái gì vậy?!”
Khóe môi Lục Chi Cửu lập tức hiện lên một độ cong ngả ngớn: “Em nói em không biết làm, thế nên anh đang dạy cho em.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, cô vội vàng lấy tai nghe xuống, vô thức lấy tay che ngực mình: “Anh… Anh nhìn cái gì đấy?”
Lục Chi Cửu mặc chiếc áo sơ mi rộng màu xanh trắng, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú: “Vì sao không đợi anh?”
Thẩm Thiên Trường bỗng nhớ tới tối qua, trong cái bồn tắm này cô lại bị Lục Chi Cửu chén sạch một lần. Theo bản năng, cô nhích người vào trong bồn tắm: “Vì sao em phải đợi anh?”
Lục Chi Cửu nhếch miệng cười sâu xa: “Anh tưởng rằng em sẽ không xuống giường được.”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, rốt cuộc người đàn ông này có biết cụm từ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào không hả?
Cô tiện tay giơ lọ nước hoa thơm phòng lên ném về phía Lục Chi Cửu: “Anh cút ra ngoài cho em mau lên!”
Nụ cười trên mặt Lục Chi Cửu không hề thay đổi, anh dễ dàng bắt lấy lọ nước hoa mà Thẩm Thiên Trường ném tới: “Cô Thẩm chơi bài kéo quần lên là không chịu trách nhiệm đấy hả?”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Thiên Trường suýt thì tức đến mức hộc máu, cô hít sâu một hơi: “Ai nói em không chịu trách nhiệm, anh Lục, tới đây.”
Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa nhếch môi, đồng thời ngoắc ngón tay với Lục Chi Cửu. Trên cánh tay như ngọc của cô óng ánh những giọt nước, ánh mắt như đang khiêu khích, như đang dụ hoặc.
Nhìn cảnh tượng này, ngọn lửa sáng sớm mà khó khăn lắm anh mới ép xuống được lại bùng lên. Anh chậm rãi bước tới cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống rồi cúi người hà hơi vào tai Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, không biết có gì chỉ bảo?”
Thân thể của Thẩm Thiên Trường không kìm được sự run rẩy: “Em hỏi anh, sáng nay anh đi đâu?”
Lục Chi Cửu hơi sửng sốt vì câu hỏi của cô, hiển nhiên anh không ngờ rằng Thẩm Thiên Trường lại hỏi đến vấn đề này.
“Câu cá.”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn cạn lời, cô sắp chết đến nơi rồi mà anh còn có tâm trạng câu cá?
Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng, dứt khoát đứng lên khỏi bồn tắm.
Nhìn cô gái không một mảnh vải che thân trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt của Lục Chi Cửu bỗng gợn sóng.
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại thản nhiên bước ra khỏi bồn tắm, chậm rãi cầm lấy chiếc áo choàng tắm trên kệ để đồ.
Sau khi mặc áo choàng tắm, cô lại tới trước mặt Lục Chi Cửu, một tay ghì lấy bả vai dày rộng của Lục Chi Cửu, sau đó khom lưng cúi đầu hôn lên môi anh.
Lục Chi Cửu đang ngồi cạnh bồn tắm, một loạt những hành động của Thẩm Thiên Trường khiến anh mơ màng, vậy nên cái hôn này của Thẩm Thiên Trường khiến dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn rối loạn.
Trong thời gian Lục Chi Cửu ngẩn ngơ, tay Thẩm Thiên Trường bỗng dùng lực, dễ dàng đẩy anh vào bồn tắm.
Trong bồn tắm vốn có không ít nước, thân thể của Lục Chi Cửu lập tức bị nhấn chìm, quần áo cũng hoàn toàn ướt sũng.
Trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của anh xuất hiện sự ngạc nhiên hiếm thấy, Thẩm Thiên Trường cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ai bảo anh không biết lãng mạn!
Đang định xoay người ra khỏi phòng tắm thì cô bỗng bị một nguồn lực kéo ngược trở lại và ngã vào trong bồn tắm, ngay sau đó, một bàn tay nóng rực cũng luồn vào cổ áo choàng tắm của cô…
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngờ rằng Lục Chi Cửu lại phản ứng nhanh như thế, cô lập tức hoảng hồn, vội vàng giơ tay bắt lấy cánh tay anh và cầu xin: “Lục Chi Cửu, em sai rồi, em sai rồi…”
Một tay Lục Chi Cửu ôm lấy eo cô, tay kia cũng không hề dừng lại, giọng nói trầm thấp mang theo cơn đói khát mà anh đang cố gắng kìm nén: “Em sai ở đâu?”
Phần ngực bị anh nắn bóp đến mức vừa đau vừa ngứa, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn đầu hàng: “Sai ở chỗ… cố tình quyến rũ anh… còn… đẩy anh vào bồn tắm…”
“Thẩm Thiên Trường, có muốn anh nhắc nhở em những gì anh đã nói với em tối qua không?”
Bác sĩ Thẩm đã châm lửa rồi thì chỉ có thể lo dập lửa thôi.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Thiên Trường chỉ tức giận, hiện tại lại cảm thấy ấm ức. Tuy rằng giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, nhưng thực tế là đang lên án: “Lục Chi Cửu, anh căn bản không có vấn đề gì đúng không? Vì sao anh lại gạt em?!”
“Ồ? Sao anh lại nhớ là anh chưa bao giờ nói rằng mình có vấn đề nhỉ?”
Thẩm Thiên Trường ngớ người ra, sự thật đúng như anh nói, anh chưa bao giờ nói là anh có vấn đề, nhưng anh cũng không nên đưa ra những gợi ý sai lầm cho cô chứ!
Thẩm Thiên Trường đang định lên tiếng thì bờ môi lại bị Lục Chi Cửu che kín. Thay vì nói là hôn, chẳng thà nói là cướp đoạt, anh căn bản không để Thẩm Thiên Trường có cơ hội phản kháng.
Đợi đến lúc Thẩm Thiên Trường phản ứng kịp thì chiếc áo choàng tắm trên người đã bị cởi ra rồi.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Lục Chi Cửu: “Bộ quần áo tối qua rất đẹp.”
Bộ quần áo tối qua? Bộ nội y gợi tình ấy?!
Đầu óc của Thẩm Thiên Trường lại nổ tung một lần nữa. Cô dùng hết sức lực trên người, rốt cuộc cũng nới ra được một khe hở nhỏ giữa mình và Lục Chi Cửu, van nài nói: “Lục Chi Cửu, em thật sự rất mệt… còn đói nữa…”
Từ sáng đến giờ có thể nói là cô chưa có giọt nước nào vào bụng.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy bắt đầu từ đêm qua tới giờ cô như nhìn thấy một mặt khác của Lục Chi Cửu. Anh cứ đòi hỏi trên người cô như bị mất khống chế, nhưng hôm nay trông anh vẫn dồi dào tinh thần. Ôi đúng là… cô chỉ có thể thừa nhận sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ trên phương diện này…
Nghe hết câu nói của cô, rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dừng tay lại, cánh tay đang ôm eo cô cũng nới lỏng ra đôi chút.
Thẩm Thiên Trường cho rằng anh sẽ tha cho mình, bèn buộc dây áo choàng tắm vào và leo ra khỏi bồn tắm, nhưng Lục Chi Cửu lại nắm lấy cổ chân cô một lần nữa. Thẩm Thiên Trường quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, nhưng ngọn lửa trong mắt chưa hề vơi đi chút nào: “Dập lửa trước đã, sau đó hãy đi ăn!”
Thẩm Thiên Trường muốn khóc lắm rồi, cô thề sẽ không bao giờ chủ động trêu chọc người đàn ông này nữa.
“Nhưng mà, nơi đó… rất đau…”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lại đỏ lên, mặc dù không đến mức quá đau, nhưng dù sao vẫn rất rát…
Lục Chi Cửu hơi híp mắt lại, anh nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Trường, cố nhịn để không kéo cô về bồn tắm nữa, nói bằng giọng khàn khàn: “Có rất nhiều cách để dập lửa.”
Thẩm Thiên Trường trợn tròn mắt nhìn anh, còn có cách gì nữa?
“Hình như tối qua em chưa thử hai cách trong sách hướng dẫn sử dụng tinh dầu.”
Thẩm Thiên Trường nhìn nụ cười trên khóe môi Lục Chi Cửu, cô bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
“Em không biết làm!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Chi Cửu cũng chẳng để ý tới sự kháng nghị của Thẩm Thiên Trường, tiếp tục nói chậm rãi: “Ừm, tối qua em đã thử dùng tay rồi, đúng là em không biết làm thật, chi bằng chúng ta dùng cách còn lại…”
Thấy anh nói dùng cách còn lại, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình sắp nổ tung lên mất. Cách còn lại… sao cô có thể làm được cơ chứ!
“Dùng tay… dùng tay đi!” Thẩm Thiên Trường vội vàng nói.
Nhìn thấy biểu cảm bất chấp của cô, ánh mắt của Lục Chi Cửu lóe lên sự gian trá, anh nằm hẳn xuống bồn tắm.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, bàn tay run run cởi thắt lưng của Lục Chi Cửu ra…
Đang chần chừ do dự thì Lục Chi Cửu bỗng nắm chặt lấy tay cô, thế là bàn tay cô thực sự đặt lên…
Thẩm Thiên Trường cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn nổ tung mất rồi: “Lục Chi Cửu, anh làm cái gì vậy?!”
Khóe môi Lục Chi Cửu lập tức hiện lên một độ cong ngả ngớn: “Em nói em không biết làm, thế nên anh đang dạy cho em.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 303
Thẩm Thiên Trường giật nảy mình, cô vội vàng lấy tai nghe xuống, vô thức lấy tay che ngực mình: “Anh… Anh nhìn cái gì đấy?”
Lục Chi Cửu mặc chiếc áo sơ mi rộng màu xanh trắng, khoanh tay nhìn cô đầy hứng thú: “Vì sao không đợi anh?”
Thẩm Thiên Trường bỗng nhớ tới tối qua, trong cái bồn tắm này cô lại bị Lục Chi Cửu chén sạch một lần. Theo bản năng, cô nhích người vào trong bồn tắm: “Vì sao em phải đợi anh?”
Lục Chi Cửu nhếch miệng cười sâu xa: “Anh tưởng rằng em sẽ không xuống giường được.”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lập tức đỏ rực, rốt cuộc người đàn ông này có biết cụm từ “thương hoa tiếc ngọc” viết như thế nào không hả?
Cô tiện tay giơ lọ nước hoa thơm phòng lên ném về phía Lục Chi Cửu: “Anh cút ra ngoài cho em mau lên!”
Nụ cười trên mặt Lục Chi Cửu không hề thay đổi, anh dễ dàng bắt lấy lọ nước hoa mà Thẩm Thiên Trường ném tới: “Cô Thẩm chơi bài kéo quần lên là không chịu trách nhiệm đấy hả?”
Nghe anh nói như vậy, Thẩm Thiên Trường suýt thì tức đến mức hộc máu, cô hít sâu một hơi: “Ai nói em không chịu trách nhiệm, anh Lục, tới đây.”
Thẩm Thiên Trường vừa nói vừa nhếch môi, đồng thời ngoắc ngón tay với Lục Chi Cửu. Trên cánh tay như ngọc của cô óng ánh những giọt nước, ánh mắt như đang khiêu khích, như đang dụ hoặc.
Nhìn cảnh tượng này, ngọn lửa sáng sớm mà khó khăn lắm anh mới ép xuống được lại bùng lên. Anh chậm rãi bước tới cạnh bồn tắm, ngồi xổm xuống rồi cúi người hà hơi vào tai Thẩm Thiên Trường: “Cô Thẩm, không biết có gì chỉ bảo?”
Thân thể của Thẩm Thiên Trường không kìm được sự run rẩy: “Em hỏi anh, sáng nay anh đi đâu?”
Lục Chi Cửu hơi sửng sốt vì câu hỏi của cô, hiển nhiên anh không ngờ rằng Thẩm Thiên Trường lại hỏi đến vấn đề này.
“Câu cá.”
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn cạn lời, cô sắp chết đến nơi rồi mà anh còn có tâm trạng câu cá?
Thẩm Thiên Trường cười lạnh một tiếng, dứt khoát đứng lên khỏi bồn tắm.
Nhìn cô gái không một mảnh vải che thân trước mặt, đôi mắt lạnh nhạt của Lục Chi Cửu bỗng gợn sóng.
Nhưng Thẩm Thiên Trường lại thản nhiên bước ra khỏi bồn tắm, chậm rãi cầm lấy chiếc áo choàng tắm trên kệ để đồ.
Sau khi mặc áo choàng tắm, cô lại tới trước mặt Lục Chi Cửu, một tay ghì lấy bả vai dày rộng của Lục Chi Cửu, sau đó khom lưng cúi đầu hôn lên môi anh.
Lục Chi Cửu đang ngồi cạnh bồn tắm, một loạt những hành động của Thẩm Thiên Trường khiến anh mơ màng, vậy nên cái hôn này của Thẩm Thiên Trường khiến dòng suy nghĩ của anh hoàn toàn rối loạn.
Trong thời gian Lục Chi Cửu ngẩn ngơ, tay Thẩm Thiên Trường bỗng dùng lực, dễ dàng đẩy anh vào bồn tắm.
Trong bồn tắm vốn có không ít nước, thân thể của Lục Chi Cửu lập tức bị nhấn chìm, quần áo cũng hoàn toàn ướt sũng.
Trên khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh của anh xuất hiện sự ngạc nhiên hiếm thấy, Thẩm Thiên Trường cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Ai bảo anh không biết lãng mạn!
Đang định xoay người ra khỏi phòng tắm thì cô bỗng bị một nguồn lực kéo ngược trở lại và ngã vào trong bồn tắm, ngay sau đó, một bàn tay nóng rực cũng luồn vào cổ áo choàng tắm của cô…
Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không ngờ rằng Lục Chi Cửu lại phản ứng nhanh như thế, cô lập tức hoảng hồn, vội vàng giơ tay bắt lấy cánh tay anh và cầu xin: “Lục Chi Cửu, em sai rồi, em sai rồi…”
Một tay Lục Chi Cửu ôm lấy eo cô, tay kia cũng không hề dừng lại, giọng nói trầm thấp mang theo cơn đói khát mà anh đang cố gắng kìm nén: “Em sai ở đâu?”
Phần ngực bị anh nắn bóp đến mức vừa đau vừa ngứa, Thẩm Thiên Trường hoàn toàn đầu hàng: “Sai ở chỗ… cố tình quyến rũ anh… còn… đẩy anh vào bồn tắm…”
“Thẩm Thiên Trường, có muốn anh nhắc nhở em những gì anh đã nói với em tối qua không?”
Bác sĩ Thẩm đã châm lửa rồi thì chỉ có thể lo dập lửa thôi.
Nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vốn dĩ lúc đầu Thẩm Thiên Trường chỉ tức giận, hiện tại lại cảm thấy ấm ức. Tuy rằng giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, nhưng thực tế là đang lên án: “Lục Chi Cửu, anh căn bản không có vấn đề gì đúng không? Vì sao anh lại gạt em?!”
“Ồ? Sao anh lại nhớ là anh chưa bao giờ nói rằng mình có vấn đề nhỉ?”
Thẩm Thiên Trường ngớ người ra, sự thật đúng như anh nói, anh chưa bao giờ nói là anh có vấn đề, nhưng anh cũng không nên đưa ra những gợi ý sai lầm cho cô chứ!
Thẩm Thiên Trường đang định lên tiếng thì bờ môi lại bị Lục Chi Cửu che kín. Thay vì nói là hôn, chẳng thà nói là cướp đoạt, anh căn bản không để Thẩm Thiên Trường có cơ hội phản kháng.
Đợi đến lúc Thẩm Thiên Trường phản ứng kịp thì chiếc áo choàng tắm trên người đã bị cởi ra rồi.
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn của Lục Chi Cửu: “Bộ quần áo tối qua rất đẹp.”
Bộ quần áo tối qua? Bộ nội y gợi tình ấy?!
Đầu óc của Thẩm Thiên Trường lại nổ tung một lần nữa. Cô dùng hết sức lực trên người, rốt cuộc cũng nới ra được một khe hở nhỏ giữa mình và Lục Chi Cửu, van nài nói: “Lục Chi Cửu, em thật sự rất mệt… còn đói nữa…”
Từ sáng đến giờ có thể nói là cô chưa có giọt nước nào vào bụng.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy bắt đầu từ đêm qua tới giờ cô như nhìn thấy một mặt khác của Lục Chi Cửu. Anh cứ đòi hỏi trên người cô như bị mất khống chế, nhưng hôm nay trông anh vẫn dồi dào tinh thần. Ôi đúng là… cô chỉ có thể thừa nhận sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ trên phương diện này…
Nghe hết câu nói của cô, rốt cuộc Lục Chi Cửu cũng dừng tay lại, cánh tay đang ôm eo cô cũng nới lỏng ra đôi chút.
Thẩm Thiên Trường cho rằng anh sẽ tha cho mình, bèn buộc dây áo choàng tắm vào và leo ra khỏi bồn tắm, nhưng Lục Chi Cửu lại nắm lấy cổ chân cô một lần nữa. Thẩm Thiên Trường quay đầu lại nhìn, tuy rằng vẻ mặt của anh vẫn như bình thường, nhưng ngọn lửa trong mắt chưa hề vơi đi chút nào: “Dập lửa trước đã, sau đó hãy đi ăn!”
Thẩm Thiên Trường muốn khóc lắm rồi, cô thề sẽ không bao giờ chủ động trêu chọc người đàn ông này nữa.
“Nhưng mà, nơi đó… rất đau…”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường lại đỏ lên, mặc dù không đến mức quá đau, nhưng dù sao vẫn rất rát…
Lục Chi Cửu hơi híp mắt lại, anh nhướng mày nhìn Thẩm Thiên Trường, cố nhịn để không kéo cô về bồn tắm nữa, nói bằng giọng khàn khàn: “Có rất nhiều cách để dập lửa.”
Thẩm Thiên Trường trợn tròn mắt nhìn anh, còn có cách gì nữa?
“Hình như tối qua em chưa thử hai cách trong sách hướng dẫn sử dụng tinh dầu.”
Thẩm Thiên Trường nhìn nụ cười trên khóe môi Lục Chi Cửu, cô bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào cá nằm trên thớt.
“Em không biết làm!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Lục Chi Cửu cũng chẳng để ý tới sự kháng nghị của Thẩm Thiên Trường, tiếp tục nói chậm rãi: “Ừm, tối qua em đã thử dùng tay rồi, đúng là em không biết làm thật, chi bằng chúng ta dùng cách còn lại…”
Thấy anh nói dùng cách còn lại, Thẩm Thiên Trường cảm thấy mình sắp nổ tung lên mất. Cách còn lại… sao cô có thể làm được cơ chứ!
“Dùng tay… dùng tay đi!” Thẩm Thiên Trường vội vàng nói.
Nhìn thấy biểu cảm bất chấp của cô, ánh mắt của Lục Chi Cửu lóe lên sự gian trá, anh nằm hẳn xuống bồn tắm.
Thẩm Thiên Trường hít sâu một hơi, bàn tay run run cởi thắt lưng của Lục Chi Cửu ra…
Đang chần chừ do dự thì Lục Chi Cửu bỗng nắm chặt lấy tay cô, thế là bàn tay cô thực sự đặt lên…
Thẩm Thiên Trường cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn nổ tung mất rồi: “Lục Chi Cửu, anh làm cái gì vậy?!”
Khóe môi Lục Chi Cửu lập tức hiện lên một độ cong ngả ngớn: “Em nói em không biết làm, thế nên anh đang dạy cho em.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook