Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52 - Chương 52
Chương 52 CÔ MUỐN BÙ ĐẮP CHO LỤC CHI CỬU
Cố Ngôn Quyết thật sự hơi ngưỡng mộ Lục Chi Cửu, anh thầm nghĩ, tại sao đã có bàn tay vàng như thế này rồi mà lại không thể chọn cho bản thân mình một cô vợ chứ? Đã là thế kỷ 21 rồi mà bố mẹ còn làm cái chuyện ép hôn, định ra hôn nước từ nhỏ nữa! Mà bản thân anh lại không thể phản kháng! Cứ nghĩ đến Nhan Thuấn Hoa kia từ nhỏ đã bám dính lấy mình là anh lại cảm thấy thất bại, cảm thấy hạnh phúc cả đời này của mình coi như vô vọng rồi.
Ba người ăn cơm xong, Lục Chi Cửu giúp Thẩm Thiên Trường dọn bếp, Cố Ngôn Quyết ăn hơi no, ngồi trên xô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Thẩm Thiên Trường nhìn bát đũa trong bồn rửa bát mà Lục Chi Cửu đang rửa, tuy rằng không thể nói là quen tay nhưng rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên rửa, cô không ngờ Lục Chi Cửu lại biết làm những việc này. Với gia thế và địa vị của nhà họ Lục, sao Lục Chi Cửu lại biết làm những chuyện này chứ, Thẩm Thiên Trường cảm thấy bản thân còn cách con người thật của Lục Chi Cửu một khoảng rất dài nữa.
Nhưng cô sẽ cố gắng rút ngắn khoảng cách này lại.
“Em tưởng là anh không biết làm những việc này.”
“Ừ, lúc ở nước M anh từng làm.” Lục Chi Cửu nhàn nhạt đáp lại.
“Lục Chi Cửu, nếu sau này đúng lúc cả em và anh cùng có thời gian rảnh, anh có thể đưa em đến nước M chơi không?” Đi thăm nơi mà anh đã từng sống.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào chiếc bát trong tay của Lục Chi Cửu dần trở nên lạnh lẽo.
“Được.”
“Hừ, cái chốn đen đủi như nước M đó thì có gì đáng để đi chứ.”Cố Ngôn Quyết ngồi trên xô pha nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì lạnh lùng lên tiếng, nhớ khi xưa bản thân suýt chút nữa thì mất mạng ở nước M, anh đã thề là sẽ không bao giờ đến cái nơi chết tiệt đó nữa.
“Cố Ngôn Quyết, cậu chủ động đi hay muốn đích thân tôi đuổi đi?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Chi Cửu vang lên.
“Mẹ nó chứ, mới ăn no xong đã muốn đuổi tôi đi, có ai đối xử với bà mối như cậu không?” Cố Ngôn Quyết oán trách.
Bà mối? Bà mối gì vậy? Thẩm Thiên Trường hơi tò mò.
“Cho cậu một phút, nếu không tôi sẽ bảo Nhan Thuấn Hoa đích thân qua đây đón cậu.” Lục Chi Cửu nghiêm túc ra lệnh tiễn khách.
Vừa nghe thấy cái tên Nhan Thuấn Hoa, Cố Ngôn Quyết lập tức ngồi thẳng người, bỏ đi bỏ đi, được lợi từ người ta thì cũng không thể không nghe lời, anh cũng thấy sợ rồi.
Vừa ra đến huyền quan, Cố Ngôn Quyết lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường: “Anh Cố, trước khi đi có thể ký tên giúp tôi được không, tôi có một người bạn rất thân là fan của anh.”
Cố Ngôn Quyết còn tưởng là chuyện gì, anh vui vẻ lấy từ trong túi ra một chiếc bút ký tên luôn đem theo bên người, còn lấy ra một bức ảnh thật mà fan vừa tặng mình ở phim trường, anh múa bút trên tấm ảnh xong, đưa cho Thẩm Thiên Trường rồi trực tiếp ra khỏi cửa.
Thẩm Thiên Trường hài lòng nhìn bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết như tấm bùa trừ tà, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Trần Tử Nhiễm nhận được thì chắc chắn sẽ vui đến ngất ngây cho mà xem.
Nhưng tấm ảnh lại bị Lục Chi Cửu giành lấy: “Không nhận.”
“Này, đó là cho Trần Tử Nhiễm mà.”
“Hôm khác anh sẽ bảo cậu ta đích thân ký đủ một trăm tấm rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm.”
Đúng là người đàn ông ngang ngược hay ghen! Thẩm Thiên Trường thầm mắng.
“Lục Chi Cửu, vừa nãy Cố Ngôn Quyết nói ‘bà mối’ gì đó, lẽ nào...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Chi Cửu ngắt lời: “Thẩm Thiên Trường, có phải em cảm thấy, cho dù Cố Ngôn Quyết có chọn bức ảnh nào thì anh cũng có thể tùy tiện hẹn hò với người đó đúng không?”
“Vậy nên, là anh chọn em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của Lục Chi Cửu, cô có thể nhìn rõ ràng bóng dáng mình ở trong mắt anh, vừa có chút lo lắng lại vừa có chút thản nhiên.
“Lục Chi Cửu, anh phải biết là một khi anh đã chọn em thì em tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Theo ý em hết.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 52 CÔ MUỐN BÙ ĐẮP CHO LỤC CHI CỬU
Cố Ngôn Quyết thật sự hơi ngưỡng mộ Lục Chi Cửu, anh thầm nghĩ, tại sao đã có bàn tay vàng như thế này rồi mà lại không thể chọn cho bản thân mình một cô vợ chứ? Đã là thế kỷ 21 rồi mà bố mẹ còn làm cái chuyện ép hôn, định ra hôn nước từ nhỏ nữa! Mà bản thân anh lại không thể phản kháng! Cứ nghĩ đến Nhan Thuấn Hoa kia từ nhỏ đã bám dính lấy mình là anh lại cảm thấy thất bại, cảm thấy hạnh phúc cả đời này của mình coi như vô vọng rồi.
Ba người ăn cơm xong, Lục Chi Cửu giúp Thẩm Thiên Trường dọn bếp, Cố Ngôn Quyết ăn hơi no, ngồi trên xô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Thẩm Thiên Trường nhìn bát đũa trong bồn rửa bát mà Lục Chi Cửu đang rửa, tuy rằng không thể nói là quen tay nhưng rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên rửa, cô không ngờ Lục Chi Cửu lại biết làm những việc này. Với gia thế và địa vị của nhà họ Lục, sao Lục Chi Cửu lại biết làm những chuyện này chứ, Thẩm Thiên Trường cảm thấy bản thân còn cách con người thật của Lục Chi Cửu một khoảng rất dài nữa.
Nhưng cô sẽ cố gắng rút ngắn khoảng cách này lại.
“Em tưởng là anh không biết làm những việc này.”
“Ừ, lúc ở nước M anh từng làm.” Lục Chi Cửu nhàn nhạt đáp lại.
“Lục Chi Cửu, nếu sau này đúng lúc cả em và anh cùng có thời gian rảnh, anh có thể đưa em đến nước M chơi không?” Đi thăm nơi mà anh đã từng sống.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào chiếc bát trong tay của Lục Chi Cửu dần trở nên lạnh lẽo.
“Được.”
“Hừ, cái chốn đen đủi như nước M đó thì có gì đáng để đi chứ.”Cố Ngôn Quyết ngồi trên xô pha nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì lạnh lùng lên tiếng, nhớ khi xưa bản thân suýt chút nữa thì mất mạng ở nước M, anh đã thề là sẽ không bao giờ đến cái nơi chết tiệt đó nữa.
“Cố Ngôn Quyết, cậu chủ động đi hay muốn đích thân tôi đuổi đi?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Chi Cửu vang lên.
“Mẹ nó chứ, mới ăn no xong đã muốn đuổi tôi đi, có ai đối xử với bà mối như cậu không?” Cố Ngôn Quyết oán trách.
Bà mối? Bà mối gì vậy? Thẩm Thiên Trường hơi tò mò.
“Cho cậu một phút, nếu không tôi sẽ bảo Nhan Thuấn Hoa đích thân qua đây đón cậu.” Lục Chi Cửu nghiêm túc ra lệnh tiễn khách.
Vừa nghe thấy cái tên Nhan Thuấn Hoa, Cố Ngôn Quyết lập tức ngồi thẳng người, bỏ đi bỏ đi, được lợi từ người ta thì cũng không thể không nghe lời, anh cũng thấy sợ rồi.
Vừa ra đến huyền quan, Cố Ngôn Quyết lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường: “Anh Cố, trước khi đi có thể ký tên giúp tôi được không, tôi có một người bạn rất thân là fan của anh.”
Cố Ngôn Quyết còn tưởng là chuyện gì, anh vui vẻ lấy từ trong túi ra một chiếc bút ký tên luôn đem theo bên người, còn lấy ra một bức ảnh thật mà fan vừa tặng mình ở phim trường, anh múa bút trên tấm ảnh xong, đưa cho Thẩm Thiên Trường rồi trực tiếp ra khỏi cửa.
Thẩm Thiên Trường hài lòng nhìn bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết như tấm bùa trừ tà, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Trần Tử Nhiễm nhận được thì chắc chắn sẽ vui đến ngất ngây cho mà xem.
Nhưng tấm ảnh lại bị Lục Chi Cửu giành lấy: “Không nhận.”
“Này, đó là cho Trần Tử Nhiễm mà.”
“Hôm khác anh sẽ bảo cậu ta đích thân ký đủ một trăm tấm rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm.”
Đúng là người đàn ông ngang ngược hay ghen! Thẩm Thiên Trường thầm mắng.
“Lục Chi Cửu, vừa nãy Cố Ngôn Quyết nói ‘bà mối’ gì đó, lẽ nào...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Chi Cửu ngắt lời: “Thẩm Thiên Trường, có phải em cảm thấy, cho dù Cố Ngôn Quyết có chọn bức ảnh nào thì anh cũng có thể tùy tiện hẹn hò với người đó đúng không?”
“Vậy nên, là anh chọn em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của Lục Chi Cửu, cô có thể nhìn rõ ràng bóng dáng mình ở trong mắt anh, vừa có chút lo lắng lại vừa có chút thản nhiên.
“Lục Chi Cửu, anh phải biết là một khi anh đã chọn em thì em tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Theo ý em hết.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Cố Ngôn Quyết thật sự hơi ngưỡng mộ Lục Chi Cửu, anh thầm nghĩ, tại sao đã có bàn tay vàng như thế này rồi mà lại không thể chọn cho bản thân mình một cô vợ chứ? Đã là thế kỷ 21 rồi mà bố mẹ còn làm cái chuyện ép hôn, định ra hôn nước từ nhỏ nữa! Mà bản thân anh lại không thể phản kháng! Cứ nghĩ đến Nhan Thuấn Hoa kia từ nhỏ đã bám dính lấy mình là anh lại cảm thấy thất bại, cảm thấy hạnh phúc cả đời này của mình coi như vô vọng rồi.
Ba người ăn cơm xong, Lục Chi Cửu giúp Thẩm Thiên Trường dọn bếp, Cố Ngôn Quyết ăn hơi no, ngồi trên xô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Thẩm Thiên Trường nhìn bát đũa trong bồn rửa bát mà Lục Chi Cửu đang rửa, tuy rằng không thể nói là quen tay nhưng rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên rửa, cô không ngờ Lục Chi Cửu lại biết làm những việc này. Với gia thế và địa vị của nhà họ Lục, sao Lục Chi Cửu lại biết làm những chuyện này chứ, Thẩm Thiên Trường cảm thấy bản thân còn cách con người thật của Lục Chi Cửu một khoảng rất dài nữa.
Nhưng cô sẽ cố gắng rút ngắn khoảng cách này lại.
“Em tưởng là anh không biết làm những việc này.”
“Ừ, lúc ở nước M anh từng làm.” Lục Chi Cửu nhàn nhạt đáp lại.
“Lục Chi Cửu, nếu sau này đúng lúc cả em và anh cùng có thời gian rảnh, anh có thể đưa em đến nước M chơi không?” Đi thăm nơi mà anh đã từng sống.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào chiếc bát trong tay của Lục Chi Cửu dần trở nên lạnh lẽo.
“Được.”
“Hừ, cái chốn đen đủi như nước M đó thì có gì đáng để đi chứ.”Cố Ngôn Quyết ngồi trên xô pha nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì lạnh lùng lên tiếng, nhớ khi xưa bản thân suýt chút nữa thì mất mạng ở nước M, anh đã thề là sẽ không bao giờ đến cái nơi chết tiệt đó nữa.
“Cố Ngôn Quyết, cậu chủ động đi hay muốn đích thân tôi đuổi đi?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Chi Cửu vang lên.
“Mẹ nó chứ, mới ăn no xong đã muốn đuổi tôi đi, có ai đối xử với bà mối như cậu không?” Cố Ngôn Quyết oán trách.
Bà mối? Bà mối gì vậy? Thẩm Thiên Trường hơi tò mò.
“Cho cậu một phút, nếu không tôi sẽ bảo Nhan Thuấn Hoa đích thân qua đây đón cậu.” Lục Chi Cửu nghiêm túc ra lệnh tiễn khách.
Vừa nghe thấy cái tên Nhan Thuấn Hoa, Cố Ngôn Quyết lập tức ngồi thẳng người, bỏ đi bỏ đi, được lợi từ người ta thì cũng không thể không nghe lời, anh cũng thấy sợ rồi.
Vừa ra đến huyền quan, Cố Ngôn Quyết lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường: “Anh Cố, trước khi đi có thể ký tên giúp tôi được không, tôi có một người bạn rất thân là fan của anh.”
Cố Ngôn Quyết còn tưởng là chuyện gì, anh vui vẻ lấy từ trong túi ra một chiếc bút ký tên luôn đem theo bên người, còn lấy ra một bức ảnh thật mà fan vừa tặng mình ở phim trường, anh múa bút trên tấm ảnh xong, đưa cho Thẩm Thiên Trường rồi trực tiếp ra khỏi cửa.
Thẩm Thiên Trường hài lòng nhìn bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết như tấm bùa trừ tà, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Trần Tử Nhiễm nhận được thì chắc chắn sẽ vui đến ngất ngây cho mà xem.
Nhưng tấm ảnh lại bị Lục Chi Cửu giành lấy: “Không nhận.”
“Này, đó là cho Trần Tử Nhiễm mà.”
“Hôm khác anh sẽ bảo cậu ta đích thân ký đủ một trăm tấm rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm.”
Đúng là người đàn ông ngang ngược hay ghen! Thẩm Thiên Trường thầm mắng.
“Lục Chi Cửu, vừa nãy Cố Ngôn Quyết nói ‘bà mối’ gì đó, lẽ nào...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Chi Cửu ngắt lời: “Thẩm Thiên Trường, có phải em cảm thấy, cho dù Cố Ngôn Quyết có chọn bức ảnh nào thì anh cũng có thể tùy tiện hẹn hò với người đó đúng không?”
“Vậy nên, là anh chọn em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của Lục Chi Cửu, cô có thể nhìn rõ ràng bóng dáng mình ở trong mắt anh, vừa có chút lo lắng lại vừa có chút thản nhiên.
“Lục Chi Cửu, anh phải biết là một khi anh đã chọn em thì em tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Theo ý em hết.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 52 CÔ MUỐN BÙ ĐẮP CHO LỤC CHI CỬU
Cố Ngôn Quyết thật sự hơi ngưỡng mộ Lục Chi Cửu, anh thầm nghĩ, tại sao đã có bàn tay vàng như thế này rồi mà lại không thể chọn cho bản thân mình một cô vợ chứ? Đã là thế kỷ 21 rồi mà bố mẹ còn làm cái chuyện ép hôn, định ra hôn nước từ nhỏ nữa! Mà bản thân anh lại không thể phản kháng! Cứ nghĩ đến Nhan Thuấn Hoa kia từ nhỏ đã bám dính lấy mình là anh lại cảm thấy thất bại, cảm thấy hạnh phúc cả đời này của mình coi như vô vọng rồi.
Ba người ăn cơm xong, Lục Chi Cửu giúp Thẩm Thiên Trường dọn bếp, Cố Ngôn Quyết ăn hơi no, ngồi trên xô pha ngẩn người nhìn trần nhà.
Thẩm Thiên Trường nhìn bát đũa trong bồn rửa bát mà Lục Chi Cửu đang rửa, tuy rằng không thể nói là quen tay nhưng rõ ràng cũng không phải là lần đầu tiên rửa, cô không ngờ Lục Chi Cửu lại biết làm những việc này. Với gia thế và địa vị của nhà họ Lục, sao Lục Chi Cửu lại biết làm những chuyện này chứ, Thẩm Thiên Trường cảm thấy bản thân còn cách con người thật của Lục Chi Cửu một khoảng rất dài nữa.
Nhưng cô sẽ cố gắng rút ngắn khoảng cách này lại.
“Em tưởng là anh không biết làm những việc này.”
“Ừ, lúc ở nước M anh từng làm.” Lục Chi Cửu nhàn nhạt đáp lại.
“Lục Chi Cửu, nếu sau này đúng lúc cả em và anh cùng có thời gian rảnh, anh có thể đưa em đến nước M chơi không?” Đi thăm nơi mà anh đã từng sống.
Ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào chiếc bát trong tay của Lục Chi Cửu dần trở nên lạnh lẽo.
“Được.”
“Hừ, cái chốn đen đủi như nước M đó thì có gì đáng để đi chứ.”Cố Ngôn Quyết ngồi trên xô pha nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thì lạnh lùng lên tiếng, nhớ khi xưa bản thân suýt chút nữa thì mất mạng ở nước M, anh đã thề là sẽ không bao giờ đến cái nơi chết tiệt đó nữa.
“Cố Ngôn Quyết, cậu chủ động đi hay muốn đích thân tôi đuổi đi?” Giọng nói lạnh lùng của Lục Chi Cửu vang lên.
“Mẹ nó chứ, mới ăn no xong đã muốn đuổi tôi đi, có ai đối xử với bà mối như cậu không?” Cố Ngôn Quyết oán trách.
Bà mối? Bà mối gì vậy? Thẩm Thiên Trường hơi tò mò.
“Cho cậu một phút, nếu không tôi sẽ bảo Nhan Thuấn Hoa đích thân qua đây đón cậu.” Lục Chi Cửu nghiêm túc ra lệnh tiễn khách.
Vừa nghe thấy cái tên Nhan Thuấn Hoa, Cố Ngôn Quyết lập tức ngồi thẳng người, bỏ đi bỏ đi, được lợi từ người ta thì cũng không thể không nghe lời, anh cũng thấy sợ rồi.
Vừa ra đến huyền quan, Cố Ngôn Quyết lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiên Trường: “Anh Cố, trước khi đi có thể ký tên giúp tôi được không, tôi có một người bạn rất thân là fan của anh.”
Cố Ngôn Quyết còn tưởng là chuyện gì, anh vui vẻ lấy từ trong túi ra một chiếc bút ký tên luôn đem theo bên người, còn lấy ra một bức ảnh thật mà fan vừa tặng mình ở phim trường, anh múa bút trên tấm ảnh xong, đưa cho Thẩm Thiên Trường rồi trực tiếp ra khỏi cửa.
Thẩm Thiên Trường hài lòng nhìn bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết như tấm bùa trừ tà, trong lòng thầm nghĩ, nếu như Trần Tử Nhiễm nhận được thì chắc chắn sẽ vui đến ngất ngây cho mà xem.
Nhưng tấm ảnh lại bị Lục Chi Cửu giành lấy: “Không nhận.”
“Này, đó là cho Trần Tử Nhiễm mà.”
“Hôm khác anh sẽ bảo cậu ta đích thân ký đủ một trăm tấm rồi gửi cho Trần Tử Nhiễm.”
Đúng là người đàn ông ngang ngược hay ghen! Thẩm Thiên Trường thầm mắng.
“Lục Chi Cửu, vừa nãy Cố Ngôn Quyết nói ‘bà mối’ gì đó, lẽ nào...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị Lục Chi Cửu ngắt lời: “Thẩm Thiên Trường, có phải em cảm thấy, cho dù Cố Ngôn Quyết có chọn bức ảnh nào thì anh cũng có thể tùy tiện hẹn hò với người đó đúng không?”
“Vậy nên, là anh chọn em.”
Thẩm Thiên Trường nhìn đôi mắt tĩnh lặng như nước của Lục Chi Cửu, cô có thể nhìn rõ ràng bóng dáng mình ở trong mắt anh, vừa có chút lo lắng lại vừa có chút thản nhiên.
“Lục Chi Cửu, anh phải biết là một khi anh đã chọn em thì em tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.”
Nguồn : we btruy en onlin ez.com
“Theo ý em hết.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook