• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Trường Chi Cửu (5 Viewers)

  • Chương 7 - Chương 07

Chương 07 ĐỂ TÔI XEM CHỊ CÓ THỂ GIẢ VỜ TỚI KHI NÀO

Thẩm Thiên Trường nắm chặt túi hồ sơ trong tay rồi đi vào phòng làm việc ở tầng hai.



Thẩm Nhiên đang bưng chén trà nhẹ thổi lá trà ở trên bề mặt: “Cậu ta xem chưa?”



Cô đặt túi hồ sơ lên mặt bàn: “Chưa ạ.”



Động tác trên tay của Thẩm Nhiên chợt khựng lại giống như đang nhẫn nhịn: “Thẩm Thiên Trường, bác gọi cho cháu bao nhiêu cuộc cháu đều tắt đi hết, cháu giỏi thật đấy!”



Thẩm Thiên Trường cười châm chọc: “Bác Cả bảo cháu đem tới cho anh ấy xem cháu cũng đem tới rồi, nhưng cháu đâu thể ép anh ấy xem được.”



Thẩm Nhiên hừ lạnh: “Vẫn còn cãi!”



“Bác Cả không tin thì thôi.”



Thẩm Nhiên nổi giận: “Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang nghĩ gì, cho dù Lục Chi Cửu không xem tư liệu của Thiên Ca thì với cái điều kiện của mày cũng không thể bước chân vào cửa lớn nhà họ Lục được đâu, từ bỏ cái suy nghĩ mù quáng đó đi!”



Thẩm Thiên Trường cụp mắt: “Bác Cả, nếu không còn chuyện gì khác thì cháu ra ngoài trước đây.”



Thẩm Thiên Trường quát lớn: “Thẩm Thiên Trường, đừng tưởng rằng mở được một cái công ty thì đã cảm thấy mình đủ lông đủ cánh, ngày mai đi xử lý, đóng cửa công ty của mày đi!”



Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhiên, ánh mắt cô đầy kiên định: “Không bao giờ!”



Vừa dứt lời, một tiếng “xoảng” vang lên, Thẩm Nhiên ném chiếc nắp của tách trà trong tay về phía Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường bất giác lùi về sau hai bước, nắp tách trà vỡ tan tành bên chân cô.



“Thẩm Thiên Trường, chỉ cần Thẩm Nhiên tao không đồng ý thì mày chỉ có thể ở trong nhà họ Thẩm này thôi!”



Thẩm Thiên Trường siết chặt hai tay, cố gắng đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, sau đó quay người đi ra khỏi phòng làm việc.



Phòng của con cái nhà họ Thẩm đều ở trên tầng hai nhưng phòng của Thẩm Thiên Trường lại ở dưới tầng một, từ sau khi mẹ nuôi Thẩm Tinh Như qua đời, Vương Tiểu Lan bèn lấy một phòng của người giúp việc để cho cô ở. Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, với cô mà nói, ở thời điểm đó không có gì quan trọng hơn việc rời khỏi cô nhi viện, cũng giống như bây giờ, không có gì quan trọng hơn việc rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô thật sự đã chịu đựng đủ cái vẻ đạo đức giả của người nhà họ Thẩm rồi!



Lúc đi qua phòng khách, Thẩm Thiên Trường thấy Thẩm Thiên Vũ vẫn ở đó, bên cạnh còn có thêm Vương Tiểu Lan.

Cô cũng không muốn để ý đến hai mẹ con cô ta, mặt không cảm xúc cứ thế đi thẳng về phòng mình.



Thẩm Thiên Vũ lại đột nhiên chắn đường cô: “Thẩm Thiên Trường, không ngờ cô lại dám không đưa tư liệu của chị Cả cho Lục Chi Cửu xem, đúng là thứ lòng dạ hiểm ác!”



Thẩm Thiên Trường thản nhiên: “Liên quan gì đến cô?”



“Ôi, Thẩm Thiên Trường, tôi đứng lù lù ở đây lâu như thế mà cô coi tôi như không khí thế sao?” Vương Tiểu Lan ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt bà ta tràn đầy ngang ngược.



Thẩm Thiên Trường liếc nhìn bà ta, ngữ khí lạnh nhạt: “Ồ, thật ngại quá bác dâu Hai, vừa nãy cháu không nhìn thấy bác.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Vương Tiểu Lan câm nín, chớp mắt bị Thẩm Thiên Trường làm nghẹn họng.



Thẩm Thiên Vũ hận không thể xé bộ mặt giả tạo của Thẩm Thiên Trường xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy Thẩm Thiên Trường hiền lành ngoan ngoãn nhưng chỉ có cô ta mới biết Thẩm Thiên Trường là người phụ nữ ác độc như thế nào: “Thẩm Thiên Trường, chị cứ tiếp tục giả vờ đi, để tôi xem chị có thể giả vờ được đến bao giờ.”



Thẩm Thiên Trường cười châm chọc: “Đối phó với loại người có đầu óc như cô, tôi cũng chẳng việc gì phải giả vờ cho phí sức.”



Vương Tiểu Lan gào lên: “Thẩm Thiên Trường, cô ăn nói kiểu gì thế, loại con hoang từ nhỏ đã không được bố mẹ dạy bảo như cô mà còn dám tỏ ra đắc ý trước mặt chúng tôi à?”



Thẩm Thiên Trường sờ nhẹ cổ tay mình: “Bác Hai, tuy rằng cháu không phải con đẻ của mẹ cháu nhưng hồi còn sống mẹ luôn dạy cháu phải kính trên nhường dưới, còn nếu gặp phải những người không biết tôn trọng người khác thì không cần phải nói nhiều, cứ thẳng tay mà đánh! Cháu thì cũng chẳng học được gì nhiều, chỉ có Taekwondo là tàm tạm, hai ngày trước em gái Thiên Vũ đã thử rồi, nếu như bác dâu Hai cũng muốn thử thì cháu cũng rất sẵn lòng!”



Ngày mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường lấy danh nghĩa là con nuôi của con gái út Thẩm Tinh Như của nhà họ Thẩm, tuy rằng Thẩm Tinh Như cũng không đến mức đối xử với Thẩm Thiên Trường như con đẻ nhưng cũng chưa bao giờ để cô bị bắt nạt.



Còn nhớ năm đó Thẩm Thiên Trường đến nhà họ Thẩm đón năm mới, bạn của Thẩm Tinh Như tặng cho Thẩm Thiên Trường một con búp bê Barbie, Thẩm Thiên Vũ rất thích con búp bê đó nên đã ra tranh giành với Thẩm Thiên Trường, trong lúc giành giật, Thẩm Thiên Vũ ngã xuống đất. Tuy rằng ngoài mặt Vương Tiểu Lan không nổi giận nhưng lại âm thầm dùng kim khâu đâm đầy ngón tay Thẩm Thiên Trường.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 07 ĐỂ TÔI XEM CHỊ CÓ THỂ GIẢ VỜ TỚI KHI NÀO

Thẩm Thiên Trường nắm chặt túi hồ sơ trong tay rồi đi vào phòng làm việc ở tầng hai.



Thẩm Nhiên đang bưng chén trà nhẹ thổi lá trà ở trên bề mặt: “Cậu ta xem chưa?”



Cô đặt túi hồ sơ lên mặt bàn: “Chưa ạ.”



Động tác trên tay của Thẩm Nhiên chợt khựng lại giống như đang nhẫn nhịn: “Thẩm Thiên Trường, bác gọi cho cháu bao nhiêu cuộc cháu đều tắt đi hết, cháu giỏi thật đấy!”



Thẩm Thiên Trường cười châm chọc: “Bác Cả bảo cháu đem tới cho anh ấy xem cháu cũng đem tới rồi, nhưng cháu đâu thể ép anh ấy xem được.”



Thẩm Nhiên hừ lạnh: “Vẫn còn cãi!”



“Bác Cả không tin thì thôi.”



Thẩm Nhiên nổi giận: “Đừng tưởng rằng tao không biết mày đang nghĩ gì, cho dù Lục Chi Cửu không xem tư liệu của Thiên Ca thì với cái điều kiện của mày cũng không thể bước chân vào cửa lớn nhà họ Lục được đâu, từ bỏ cái suy nghĩ mù quáng đó đi!”



Thẩm Thiên Trường cụp mắt: “Bác Cả, nếu không còn chuyện gì khác thì cháu ra ngoài trước đây.”



Thẩm Thiên Trường quát lớn: “Thẩm Thiên Trường, đừng tưởng rằng mở được một cái công ty thì đã cảm thấy mình đủ lông đủ cánh, ngày mai đi xử lý, đóng cửa công ty của mày đi!”



Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhiên, ánh mắt cô đầy kiên định: “Không bao giờ!”



Vừa dứt lời, một tiếng “xoảng” vang lên, Thẩm Nhiên ném chiếc nắp của tách trà trong tay về phía Thẩm Thiên Trường. Thẩm Thiên Trường bất giác lùi về sau hai bước, nắp tách trà vỡ tan tành bên chân cô.



“Thẩm Thiên Trường, chỉ cần Thẩm Nhiên tao không đồng ý thì mày chỉ có thể ở trong nhà họ Thẩm này thôi!”



Thẩm Thiên Trường siết chặt hai tay, cố gắng đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, sau đó quay người đi ra khỏi phòng làm việc.



Phòng của con cái nhà họ Thẩm đều ở trên tầng hai nhưng phòng của Thẩm Thiên Trường lại ở dưới tầng một, từ sau khi mẹ nuôi Thẩm Tinh Như qua đời, Vương Tiểu Lan bèn lấy một phòng của người giúp việc để cho cô ở. Nhưng cô cũng không quan tâm lắm, với cô mà nói, ở thời điểm đó không có gì quan trọng hơn việc rời khỏi cô nhi viện, cũng giống như bây giờ, không có gì quan trọng hơn việc rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô thật sự đã chịu đựng đủ cái vẻ đạo đức giả của người nhà họ Thẩm rồi!



Lúc đi qua phòng khách, Thẩm Thiên Trường thấy Thẩm Thiên Vũ vẫn ở đó, bên cạnh còn có thêm Vương Tiểu Lan.

Cô cũng không muốn để ý đến hai mẹ con cô ta, mặt không cảm xúc cứ thế đi thẳng về phòng mình.



Thẩm Thiên Vũ lại đột nhiên chắn đường cô: “Thẩm Thiên Trường, không ngờ cô lại dám không đưa tư liệu của chị Cả cho Lục Chi Cửu xem, đúng là thứ lòng dạ hiểm ác!”



Thẩm Thiên Trường thản nhiên: “Liên quan gì đến cô?”



“Ôi, Thẩm Thiên Trường, tôi đứng lù lù ở đây lâu như thế mà cô coi tôi như không khí thế sao?” Vương Tiểu Lan ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt bà ta tràn đầy ngang ngược.



Thẩm Thiên Trường liếc nhìn bà ta, ngữ khí lạnh nhạt: “Ồ, thật ngại quá bác dâu Hai, vừa nãy cháu không nhìn thấy bác.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m

Vương Tiểu Lan câm nín, chớp mắt bị Thẩm Thiên Trường làm nghẹn họng.



Thẩm Thiên Vũ hận không thể xé bộ mặt giả tạo của Thẩm Thiên Trường xuống, tất cả mọi người đều cảm thấy Thẩm Thiên Trường hiền lành ngoan ngoãn nhưng chỉ có cô ta mới biết Thẩm Thiên Trường là người phụ nữ ác độc như thế nào: “Thẩm Thiên Trường, chị cứ tiếp tục giả vờ đi, để tôi xem chị có thể giả vờ được đến bao giờ.”



Thẩm Thiên Trường cười châm chọc: “Đối phó với loại người có đầu óc như cô, tôi cũng chẳng việc gì phải giả vờ cho phí sức.”



Vương Tiểu Lan gào lên: “Thẩm Thiên Trường, cô ăn nói kiểu gì thế, loại con hoang từ nhỏ đã không được bố mẹ dạy bảo như cô mà còn dám tỏ ra đắc ý trước mặt chúng tôi à?”



Thẩm Thiên Trường sờ nhẹ cổ tay mình: “Bác Hai, tuy rằng cháu không phải con đẻ của mẹ cháu nhưng hồi còn sống mẹ luôn dạy cháu phải kính trên nhường dưới, còn nếu gặp phải những người không biết tôn trọng người khác thì không cần phải nói nhiều, cứ thẳng tay mà đánh! Cháu thì cũng chẳng học được gì nhiều, chỉ có Taekwondo là tàm tạm, hai ngày trước em gái Thiên Vũ đã thử rồi, nếu như bác dâu Hai cũng muốn thử thì cháu cũng rất sẵn lòng!”



Ngày mới đến nhà họ Thẩm, Thẩm Thiên Trường lấy danh nghĩa là con nuôi của con gái út Thẩm Tinh Như của nhà họ Thẩm, tuy rằng Thẩm Tinh Như cũng không đến mức đối xử với Thẩm Thiên Trường như con đẻ nhưng cũng chưa bao giờ để cô bị bắt nạt.



Còn nhớ năm đó Thẩm Thiên Trường đến nhà họ Thẩm đón năm mới, bạn của Thẩm Tinh Như tặng cho Thẩm Thiên Trường một con búp bê Barbie, Thẩm Thiên Vũ rất thích con búp bê đó nên đã ra tranh giành với Thẩm Thiên Trường, trong lúc giành giật, Thẩm Thiên Vũ ngã xuống đất. Tuy rằng ngoài mặt Vương Tiểu Lan không nổi giận nhưng lại âm thầm dùng kim khâu đâm đầy ngón tay Thẩm Thiên Trường.
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom