Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 - Chương 79
Chương 79 ĐỂ TÔI GIÁM SÁT THÓI QUEN ĂN UỐNG
Ninh Trạch Tây xem điện thoại một lúc, trên WeChat đều là tin nhắn xin lỗi do đến muộn của Trần Tử Nhiễm, Ninh Trạch Tây cũng không bất ngờ lắm, bởi vì khi còn hướng dẫn bọn họ làm luận văn tốt nghiệp, Trần Tử Nhiễm cũng thường xuyên đến muộn.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy hai người Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm vẫy tay với anh ta, Thẩm Thiên Trường đứng cạnh cô ấy cũng nở nụ cười, rõ ràng là trông Thẩm Thiên Trường xinh đẹp hơn nhiều so với chỉnh bản thân cô trong bữa tiệc tốt nghiệp hôm ấy.
Nhịp tim của Ninh Trạch Tây cũng bất giác mà đập nhanh hơn.
Anh ta đi về phía hai người, cuối cùng cũng đứng trước mặt cô.
Trần Tử Nhiễm lên tiếng xin lỗi trước: “Đàn anh, thật ngại quá, đã để anh phải đợi lâu như thế.”
“Không sao, anh cũng không bất ngờ.” Ninh Trạch Tây mỉm cười.
Trần Tử Nhiễm cũng nhớ đến số lần mình đi muộn khi còn làm luận văn tốt nghiệp, cô ngại ngùng sờ sờ mũi.
“Thẩm Thiên Trường, đã lâu không gặp.” Ninh Trạch Tây dời mắt sang Thẩm Thiên Trường, cố gắng để bản thân mình trông thật tự nhiên.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười đáp lại: “Đàn anh, lâu rồi không gặp.”
Ba người hàn huyên vài câu sau đó Ninh Trạch Tây đi theo Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường đến bãi đỗ xe, Trần Tử Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau với Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường lái xe.
Ninh Trạch Tây cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta nhớ lúc còn đi học, Trần Tử Nhiễm có một chiếc xe nhưng không ngờ người lái xe hôm nay lại là Thẩm Thiên Trường.
“Đàn anh có đặc biệt thích ăn món gì không?” Sau khi xe được khởi động, Trần Tử Nhiễm lên tiếng hỏi Ninh Trạch Tây.
“Vừa nãy anh đã ăn một chút trên máy bay rồi, các em không cần phải khách sáo thế đâu.”
Ăn ở trên máy bay mà cũng được gọi là ăn hay sao, Trần Tử Nhiễm mắng thầm.
Cô ôm bụng tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng mà đàn anh, hôm nay em dậy muộn quá, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm.”
Ninh Trạch Tây: “…”
“Thiên Trường cũng chưa ăn!” Trần Tử Nhiễm đưa tay vỗ vào vai Thẩm Thiên Trường đang ngồi ở ghế lái phía trước: “Có đúng không Thiên Trường?”
Thẩm Thiên Trường giật mình, lập tức phối hợp: “Ừ, tớ cũng chưa ăn.”
Ninh Trạch Tây bất lực: “Được rồi, các em chọn chỗ đi.”
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng tươi cười: “Thiên Trường, đến nhà hàng món Hong Kong mà lần trước chúng ta ăn đi, gần công ty.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô điều chỉnh tuyến đường, lái xe theo hướng đi đến nhà hàng ở đối diện Tập đoàn Lục Đạt.
***
Một tiếng đồng hồ sau, ba người có mặt ở nhà hàng.
Bởi vì đã qua giờ cơm trưa nên nhà hàng cũng không có nhiều khách đến ăn lắm.
Trần Tử Nhiễm gọi những món bình thường vẫn ăn, trong lúc chờ đồ ăn được đem lên, Thẩm Thiên Trường đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc đi ra lại vô tình gặp Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy Thẩm Thiên Trường thì cũng hơi bất ngờ: “Cô Thẩm?”
Lúc Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Tần Phong thì bất giác nghĩ đến Lục Chi Cửu, chẳng lẽ anh cũng đang ở đây sao?
“Trợ lý Tần, Lục Chi Cửu cũng ở đây sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Tổng Giám đốc Lục đang ở công ty, tôi đến đây mua cơm trưa.”
Cơm trưa? Thẩm Thiên Trường nhíu mày, bây giờ đã là hơn ba giờ chiều rồi mà vẫn còn chưa ăn cơm trưa?
“Anh mua cho Lục Chi Cửu à?”
Tần Phong bị Thẩm Thiên Trường nhìn đến mức nổi da gà: “Đúng vậy.”
“Anh ấy thường xuyên như thế này sao?” Thẩm Thiên Trường truy hỏi.
Tần Phong cắn rằng trả lời: “Chỉ… thỉnh thoảng.”
Trái tim của Thẩm Thiên Trường thắt lại, nhìn dáng vẻ của Tần Phong có thể nhận thấy Lục Chi Cửu thường xuyên không ăn cơm trưa đúng giờ, người đàn ông này rất biết cách ép cô uống trà gừng, ăn cơm trưa, nhưng sao lại buông thả bản thân mình như thế?
“Trợ lý Tần, cho tôi số điện thoại của anh đi.”
Tần Phong kinh ngạc: “Hả?”
“Nếu tiện thì sau này để tôi giám sát thói quen ăn uống của Lục Chi Cửu. Nếu như anh ấy có làm khó gì thì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Tần Phong cười bối rối, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ không đồng ý với hành vi lưu số điện thoại anh ta của Thẩm Thiên Trường đâu.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thiên Trường, anh ta chỉ đành ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Thấy Thẩm Thiên Trường hài lòng lưu lại số điện thoại, Tần Phong bèn lên tiếng hỏi: “Cô Thẩm, sao cô lại ở đây? Cô cũng chưa ăn cơm trưa sao?”
Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Không phải, tôi đi đón một đàn anh qua để bàn chút chuyện công ty.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 79 ĐỂ TÔI GIÁM SÁT THÓI QUEN ĂN UỐNG
Ninh Trạch Tây xem điện thoại một lúc, trên WeChat đều là tin nhắn xin lỗi do đến muộn của Trần Tử Nhiễm, Ninh Trạch Tây cũng không bất ngờ lắm, bởi vì khi còn hướng dẫn bọn họ làm luận văn tốt nghiệp, Trần Tử Nhiễm cũng thường xuyên đến muộn.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy hai người Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm vẫy tay với anh ta, Thẩm Thiên Trường đứng cạnh cô ấy cũng nở nụ cười, rõ ràng là trông Thẩm Thiên Trường xinh đẹp hơn nhiều so với chỉnh bản thân cô trong bữa tiệc tốt nghiệp hôm ấy.
Nhịp tim của Ninh Trạch Tây cũng bất giác mà đập nhanh hơn.
Anh ta đi về phía hai người, cuối cùng cũng đứng trước mặt cô.
Trần Tử Nhiễm lên tiếng xin lỗi trước: “Đàn anh, thật ngại quá, đã để anh phải đợi lâu như thế.”
“Không sao, anh cũng không bất ngờ.” Ninh Trạch Tây mỉm cười.
Trần Tử Nhiễm cũng nhớ đến số lần mình đi muộn khi còn làm luận văn tốt nghiệp, cô ngại ngùng sờ sờ mũi.
“Thẩm Thiên Trường, đã lâu không gặp.” Ninh Trạch Tây dời mắt sang Thẩm Thiên Trường, cố gắng để bản thân mình trông thật tự nhiên.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười đáp lại: “Đàn anh, lâu rồi không gặp.”
Ba người hàn huyên vài câu sau đó Ninh Trạch Tây đi theo Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường đến bãi đỗ xe, Trần Tử Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau với Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường lái xe.
Ninh Trạch Tây cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta nhớ lúc còn đi học, Trần Tử Nhiễm có một chiếc xe nhưng không ngờ người lái xe hôm nay lại là Thẩm Thiên Trường.
“Đàn anh có đặc biệt thích ăn món gì không?” Sau khi xe được khởi động, Trần Tử Nhiễm lên tiếng hỏi Ninh Trạch Tây.
“Vừa nãy anh đã ăn một chút trên máy bay rồi, các em không cần phải khách sáo thế đâu.”
Ăn ở trên máy bay mà cũng được gọi là ăn hay sao, Trần Tử Nhiễm mắng thầm.
Cô ôm bụng tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng mà đàn anh, hôm nay em dậy muộn quá, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm.”
Ninh Trạch Tây: “…”
“Thiên Trường cũng chưa ăn!” Trần Tử Nhiễm đưa tay vỗ vào vai Thẩm Thiên Trường đang ngồi ở ghế lái phía trước: “Có đúng không Thiên Trường?”
Thẩm Thiên Trường giật mình, lập tức phối hợp: “Ừ, tớ cũng chưa ăn.”
Ninh Trạch Tây bất lực: “Được rồi, các em chọn chỗ đi.”
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng tươi cười: “Thiên Trường, đến nhà hàng món Hong Kong mà lần trước chúng ta ăn đi, gần công ty.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô điều chỉnh tuyến đường, lái xe theo hướng đi đến nhà hàng ở đối diện Tập đoàn Lục Đạt.
***
Một tiếng đồng hồ sau, ba người có mặt ở nhà hàng.
Bởi vì đã qua giờ cơm trưa nên nhà hàng cũng không có nhiều khách đến ăn lắm.
Trần Tử Nhiễm gọi những món bình thường vẫn ăn, trong lúc chờ đồ ăn được đem lên, Thẩm Thiên Trường đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc đi ra lại vô tình gặp Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy Thẩm Thiên Trường thì cũng hơi bất ngờ: “Cô Thẩm?”
Lúc Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Tần Phong thì bất giác nghĩ đến Lục Chi Cửu, chẳng lẽ anh cũng đang ở đây sao?
“Trợ lý Tần, Lục Chi Cửu cũng ở đây sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Tổng Giám đốc Lục đang ở công ty, tôi đến đây mua cơm trưa.”
Cơm trưa? Thẩm Thiên Trường nhíu mày, bây giờ đã là hơn ba giờ chiều rồi mà vẫn còn chưa ăn cơm trưa?
“Anh mua cho Lục Chi Cửu à?”
Tần Phong bị Thẩm Thiên Trường nhìn đến mức nổi da gà: “Đúng vậy.”
“Anh ấy thường xuyên như thế này sao?” Thẩm Thiên Trường truy hỏi.
Tần Phong cắn rằng trả lời: “Chỉ… thỉnh thoảng.”
Trái tim của Thẩm Thiên Trường thắt lại, nhìn dáng vẻ của Tần Phong có thể nhận thấy Lục Chi Cửu thường xuyên không ăn cơm trưa đúng giờ, người đàn ông này rất biết cách ép cô uống trà gừng, ăn cơm trưa, nhưng sao lại buông thả bản thân mình như thế?
“Trợ lý Tần, cho tôi số điện thoại của anh đi.”
Tần Phong kinh ngạc: “Hả?”
“Nếu tiện thì sau này để tôi giám sát thói quen ăn uống của Lục Chi Cửu. Nếu như anh ấy có làm khó gì thì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Tần Phong cười bối rối, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ không đồng ý với hành vi lưu số điện thoại anh ta của Thẩm Thiên Trường đâu.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thiên Trường, anh ta chỉ đành ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Thấy Thẩm Thiên Trường hài lòng lưu lại số điện thoại, Tần Phong bèn lên tiếng hỏi: “Cô Thẩm, sao cô lại ở đây? Cô cũng chưa ăn cơm trưa sao?”
Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Không phải, tôi đi đón một đàn anh qua để bàn chút chuyện công ty.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Ninh Trạch Tây xem điện thoại một lúc, trên WeChat đều là tin nhắn xin lỗi do đến muộn của Trần Tử Nhiễm, Ninh Trạch Tây cũng không bất ngờ lắm, bởi vì khi còn hướng dẫn bọn họ làm luận văn tốt nghiệp, Trần Tử Nhiễm cũng thường xuyên đến muộn.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy hai người Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm vẫy tay với anh ta, Thẩm Thiên Trường đứng cạnh cô ấy cũng nở nụ cười, rõ ràng là trông Thẩm Thiên Trường xinh đẹp hơn nhiều so với chỉnh bản thân cô trong bữa tiệc tốt nghiệp hôm ấy.
Nhịp tim của Ninh Trạch Tây cũng bất giác mà đập nhanh hơn.
Anh ta đi về phía hai người, cuối cùng cũng đứng trước mặt cô.
Trần Tử Nhiễm lên tiếng xin lỗi trước: “Đàn anh, thật ngại quá, đã để anh phải đợi lâu như thế.”
“Không sao, anh cũng không bất ngờ.” Ninh Trạch Tây mỉm cười.
Trần Tử Nhiễm cũng nhớ đến số lần mình đi muộn khi còn làm luận văn tốt nghiệp, cô ngại ngùng sờ sờ mũi.
“Thẩm Thiên Trường, đã lâu không gặp.” Ninh Trạch Tây dời mắt sang Thẩm Thiên Trường, cố gắng để bản thân mình trông thật tự nhiên.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười đáp lại: “Đàn anh, lâu rồi không gặp.”
Ba người hàn huyên vài câu sau đó Ninh Trạch Tây đi theo Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường đến bãi đỗ xe, Trần Tử Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau với Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường lái xe.
Ninh Trạch Tây cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta nhớ lúc còn đi học, Trần Tử Nhiễm có một chiếc xe nhưng không ngờ người lái xe hôm nay lại là Thẩm Thiên Trường.
“Đàn anh có đặc biệt thích ăn món gì không?” Sau khi xe được khởi động, Trần Tử Nhiễm lên tiếng hỏi Ninh Trạch Tây.
“Vừa nãy anh đã ăn một chút trên máy bay rồi, các em không cần phải khách sáo thế đâu.”
Ăn ở trên máy bay mà cũng được gọi là ăn hay sao, Trần Tử Nhiễm mắng thầm.
Cô ôm bụng tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng mà đàn anh, hôm nay em dậy muộn quá, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm.”
Ninh Trạch Tây: “…”
“Thiên Trường cũng chưa ăn!” Trần Tử Nhiễm đưa tay vỗ vào vai Thẩm Thiên Trường đang ngồi ở ghế lái phía trước: “Có đúng không Thiên Trường?”
Thẩm Thiên Trường giật mình, lập tức phối hợp: “Ừ, tớ cũng chưa ăn.”
Ninh Trạch Tây bất lực: “Được rồi, các em chọn chỗ đi.”
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng tươi cười: “Thiên Trường, đến nhà hàng món Hong Kong mà lần trước chúng ta ăn đi, gần công ty.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô điều chỉnh tuyến đường, lái xe theo hướng đi đến nhà hàng ở đối diện Tập đoàn Lục Đạt.
***
Một tiếng đồng hồ sau, ba người có mặt ở nhà hàng.
Bởi vì đã qua giờ cơm trưa nên nhà hàng cũng không có nhiều khách đến ăn lắm.
Trần Tử Nhiễm gọi những món bình thường vẫn ăn, trong lúc chờ đồ ăn được đem lên, Thẩm Thiên Trường đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc đi ra lại vô tình gặp Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy Thẩm Thiên Trường thì cũng hơi bất ngờ: “Cô Thẩm?”
Lúc Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Tần Phong thì bất giác nghĩ đến Lục Chi Cửu, chẳng lẽ anh cũng đang ở đây sao?
“Trợ lý Tần, Lục Chi Cửu cũng ở đây sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Tổng Giám đốc Lục đang ở công ty, tôi đến đây mua cơm trưa.”
Cơm trưa? Thẩm Thiên Trường nhíu mày, bây giờ đã là hơn ba giờ chiều rồi mà vẫn còn chưa ăn cơm trưa?
“Anh mua cho Lục Chi Cửu à?”
Tần Phong bị Thẩm Thiên Trường nhìn đến mức nổi da gà: “Đúng vậy.”
“Anh ấy thường xuyên như thế này sao?” Thẩm Thiên Trường truy hỏi.
Tần Phong cắn rằng trả lời: “Chỉ… thỉnh thoảng.”
Trái tim của Thẩm Thiên Trường thắt lại, nhìn dáng vẻ của Tần Phong có thể nhận thấy Lục Chi Cửu thường xuyên không ăn cơm trưa đúng giờ, người đàn ông này rất biết cách ép cô uống trà gừng, ăn cơm trưa, nhưng sao lại buông thả bản thân mình như thế?
“Trợ lý Tần, cho tôi số điện thoại của anh đi.”
Tần Phong kinh ngạc: “Hả?”
“Nếu tiện thì sau này để tôi giám sát thói quen ăn uống của Lục Chi Cửu. Nếu như anh ấy có làm khó gì thì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Tần Phong cười bối rối, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ không đồng ý với hành vi lưu số điện thoại anh ta của Thẩm Thiên Trường đâu.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thiên Trường, anh ta chỉ đành ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Thấy Thẩm Thiên Trường hài lòng lưu lại số điện thoại, Tần Phong bèn lên tiếng hỏi: “Cô Thẩm, sao cô lại ở đây? Cô cũng chưa ăn cơm trưa sao?”
Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Không phải, tôi đi đón một đàn anh qua để bàn chút chuyện công ty.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Chương 79 ĐỂ TÔI GIÁM SÁT THÓI QUEN ĂN UỐNG
Ninh Trạch Tây xem điện thoại một lúc, trên WeChat đều là tin nhắn xin lỗi do đến muộn của Trần Tử Nhiễm, Ninh Trạch Tây cũng không bất ngờ lắm, bởi vì khi còn hướng dẫn bọn họ làm luận văn tốt nghiệp, Trần Tử Nhiễm cũng thường xuyên đến muộn.
Lúc anh ta ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy hai người Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm vẫy tay với anh ta, Thẩm Thiên Trường đứng cạnh cô ấy cũng nở nụ cười, rõ ràng là trông Thẩm Thiên Trường xinh đẹp hơn nhiều so với chỉnh bản thân cô trong bữa tiệc tốt nghiệp hôm ấy.
Nhịp tim của Ninh Trạch Tây cũng bất giác mà đập nhanh hơn.
Anh ta đi về phía hai người, cuối cùng cũng đứng trước mặt cô.
Trần Tử Nhiễm lên tiếng xin lỗi trước: “Đàn anh, thật ngại quá, đã để anh phải đợi lâu như thế.”
“Không sao, anh cũng không bất ngờ.” Ninh Trạch Tây mỉm cười.
Trần Tử Nhiễm cũng nhớ đến số lần mình đi muộn khi còn làm luận văn tốt nghiệp, cô ngại ngùng sờ sờ mũi.
“Thẩm Thiên Trường, đã lâu không gặp.” Ninh Trạch Tây dời mắt sang Thẩm Thiên Trường, cố gắng để bản thân mình trông thật tự nhiên.
Thẩm Thiên Trường mỉm cười đáp lại: “Đàn anh, lâu rồi không gặp.”
Ba người hàn huyên vài câu sau đó Ninh Trạch Tây đi theo Trần Tử Nhiễm và Thẩm Thiên Trường đến bãi đỗ xe, Trần Tử Nhiễm ngồi ở hàng ghế sau với Ninh Trạch Tây, Thẩm Thiên Trường lái xe.
Ninh Trạch Tây cảm thấy hơi bất ngờ, anh ta nhớ lúc còn đi học, Trần Tử Nhiễm có một chiếc xe nhưng không ngờ người lái xe hôm nay lại là Thẩm Thiên Trường.
“Đàn anh có đặc biệt thích ăn món gì không?” Sau khi xe được khởi động, Trần Tử Nhiễm lên tiếng hỏi Ninh Trạch Tây.
“Vừa nãy anh đã ăn một chút trên máy bay rồi, các em không cần phải khách sáo thế đâu.”
Ăn ở trên máy bay mà cũng được gọi là ăn hay sao, Trần Tử Nhiễm mắng thầm.
Cô ôm bụng tỏ vẻ đáng thương: “Nhưng mà đàn anh, hôm nay em dậy muộn quá, đến giờ vẫn chưa được ăn cơm.”
Ninh Trạch Tây: “…”
“Thiên Trường cũng chưa ăn!” Trần Tử Nhiễm đưa tay vỗ vào vai Thẩm Thiên Trường đang ngồi ở ghế lái phía trước: “Có đúng không Thiên Trường?”
Thẩm Thiên Trường giật mình, lập tức phối hợp: “Ừ, tớ cũng chưa ăn.”
Ninh Trạch Tây bất lực: “Được rồi, các em chọn chỗ đi.”
Cuối cùng Trần Tử Nhiễm cũng tươi cười: “Thiên Trường, đến nhà hàng món Hong Kong mà lần trước chúng ta ăn đi, gần công ty.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô điều chỉnh tuyến đường, lái xe theo hướng đi đến nhà hàng ở đối diện Tập đoàn Lục Đạt.
***
Một tiếng đồng hồ sau, ba người có mặt ở nhà hàng.
Bởi vì đã qua giờ cơm trưa nên nhà hàng cũng không có nhiều khách đến ăn lắm.
Trần Tử Nhiễm gọi những món bình thường vẫn ăn, trong lúc chờ đồ ăn được đem lên, Thẩm Thiên Trường đi vào nhà vệ sinh, không ngờ lúc đi ra lại vô tình gặp Tần Phong.
Tần Phong nhìn thấy Thẩm Thiên Trường thì cũng hơi bất ngờ: “Cô Thẩm?”
Lúc Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Tần Phong thì bất giác nghĩ đến Lục Chi Cửu, chẳng lẽ anh cũng đang ở đây sao?
“Trợ lý Tần, Lục Chi Cửu cũng ở đây sao?”
Tần Phong lắc đầu: “Tổng Giám đốc Lục đang ở công ty, tôi đến đây mua cơm trưa.”
Cơm trưa? Thẩm Thiên Trường nhíu mày, bây giờ đã là hơn ba giờ chiều rồi mà vẫn còn chưa ăn cơm trưa?
“Anh mua cho Lục Chi Cửu à?”
Tần Phong bị Thẩm Thiên Trường nhìn đến mức nổi da gà: “Đúng vậy.”
“Anh ấy thường xuyên như thế này sao?” Thẩm Thiên Trường truy hỏi.
Tần Phong cắn rằng trả lời: “Chỉ… thỉnh thoảng.”
Trái tim của Thẩm Thiên Trường thắt lại, nhìn dáng vẻ của Tần Phong có thể nhận thấy Lục Chi Cửu thường xuyên không ăn cơm trưa đúng giờ, người đàn ông này rất biết cách ép cô uống trà gừng, ăn cơm trưa, nhưng sao lại buông thả bản thân mình như thế?
“Trợ lý Tần, cho tôi số điện thoại của anh đi.”
Tần Phong kinh ngạc: “Hả?”
“Nếu tiện thì sau này để tôi giám sát thói quen ăn uống của Lục Chi Cửu. Nếu như anh ấy có làm khó gì thì anh có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
Tần Phong cười bối rối, sau lưng đã chảy mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy chắc chắn Lục Chi Cửu sẽ không đồng ý với hành vi lưu số điện thoại anh ta của Thẩm Thiên Trường đâu.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thiên Trường, anh ta chỉ đành ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mình ra. Nguồn : we btruy en onlin ez.com
Thấy Thẩm Thiên Trường hài lòng lưu lại số điện thoại, Tần Phong bèn lên tiếng hỏi: “Cô Thẩm, sao cô lại ở đây? Cô cũng chưa ăn cơm trưa sao?”
Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Không phải, tôi đi đón một đàn anh qua để bàn chút chuyện công ty.”
Quyên góp ủng hộ vietwriter.vn
Bình luận facebook