Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104
Bên trong hoàng cung, Tuyết vườn.Mấy canh giờ trước, một cuộc chiến đấu tái nhập lịch sử Thánh Thiên đã kết thúc. Đây là lần thứ hai Thiên Túng tới Tuyết vườn. Lần đầu tiên là khi dạ thám hoàng cung, mà lần thứ hai này lại là đến từ lời mời của Thánh Thiên đế vương.Hai người Thiên Túng cùng Tô Ngọc Cẩn sánh vai đứng trong một mảnh cỏ Lam U, lẳng lặng nhìn về bóng lưng có chút mập mạp phía trước. Một khắc kia, Thiên Túng sâu sắc cảm thấy vị Thánh Thiên đế vương này, già hơn rất nhiều......,“Biết không? Tòa đình viện này là ta năm đó đặc biệt xây dựng vì mẫu thân ngươi.” Thanh âm của Tô Vọng Nam theo mùi Lam U thoang thoảng từ xa truyền đến. “Lần đầu tiên ta nhìn thấy mẫu thân ngươi cùng tình cảnh hiện tại không sai biệt lắm. Mẫu thân của ngươi lẳng lặng nằm trên một mảnh cỏ Lam U, xinh đẹp như tiên nữ. Kể từ lúc đó, ta liền yêu nàng sâu sắc. Nhưng sau đó, ta lại biết mẫu thân ngươi cư nhiên qua lại cùng Thánh vương Ám Ma Tộc. Vào lúc đó, trong Thánh Thiên còn truyền ra một vài lời đồn, chính là Ám Ma Tộc muốn tiêu diệt Thánh môn, lật nghiêng Thánh Kinh. Dưới sự xúi giục của Thánh môn, ta đồng ý cùng bọn họ liên hiệp xuất binh. Kỳ thực, đây đều là tư tâm của ta, ta chỉ là muốn lấy được Tiêm Tuyết mà thôi. Là sự ích kỷ của ta đã hại mẹ ngươi, cũng làm khổ ngươi, thật xin lỗi.... “Vào giờ khắc này, vị đế vương Thánh Thiên cao cao tại thượng này chảy xuống những giọt nước mắt hối hận. Nhưng Thiên Túng chỉ bất vi sở động, lạnh lùng nhìn hết thảy. Với nàng, phạm sai lầm chính là phạm sai lầm. Hắn là phụ thân của Tô Ngọc Cẩn, cho dù hắn không sám hối với mình, nàng cũng sẽ không cần tính mạng của hắn. Ngược lại, cho dù hắn sám hối với mình, nàng cũng sẽ không thêm vài phần hảo cảm với hắn.“Chuyện xưa của ngươi ta không có hứng thú muốn biết! Về phần mối thù của mẫu thân ta, ta tự nhiên sẽ nhất nhất đòi lại. Hiện tại, chúng ta vẫn còn một chuyện chính đáng phải làm.” Thiên Túng không nhịn được nói.“Chuyện chính đáng phải làm?”Tô Vọng Nam không hiểu.“Hiện tại, ta muốn ngươi lập tức đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Tô Ngọc Cẩn. Ngôi vị hoàng đế này ngươi làm đã quá lâu rồi, nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút!” Thiên Túng lạnh lùng nói. Mặc dù nàng sẽ không nhắc tới chuyện cũ nữa, nhưng nàng cũng tuyệt đối không thể để cho vị đế vương đã từng tham dự vào việc Ám Ma Tộc diệt tộc này ngồi trên đế vị nữa.“Ai!!” Tô Vọng Nam chậm rãi thở dài một cái, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Ngọc Cẩn, trong lòng chua xót vô cùng. “Được! Thái tử đã chết, thiên hạ này ta vốn muốn giao cho Ngọc Cẩn, ba ngày sau lên ngôi, các ngươi thấy thế nào?”“Tạ phụ vương!!” Lúc này, Tô Ngọc Cẩn mới mở miệng nói, nhưng trong thanh âm lại không có bao nhiêu vui mừng.“Báo!”Đang lúc này, chỉ nghe một tiếng hô to. Một cung nhân đột nhiên xông tới, trong tay cầm công văn, lo lắng nói: “Hoàng đế bệ hạ, chiến báo!”Tô Vọng Nam vội vàng nhận lấy, mở ra vừa nhìn, nhất thời, sắc mặt kịch biến.“Đã xảy ra chuyện gì?”Tô Ngọc Cẩn hơi lo lắng hỏi han.“Thương Loan quốc, cư nhiên đánh tới! Lúc này bọn họ đã vượt qua Nam Hải rồi!”“Cái gì?” Thiên Túng nghe được một tin tức như thế cũng cả kinh. Theo lý thuyết, Thương Loan đế quốc mặc dù giao thủ cùng Thánh Thiên, nhưng chưa bao giờ tới quy mô lớn như vậy. Mà bây giờ, hoàng cung Thánh Thiên mới vừa phát sinh chính biến bọn họ liền ồ ạt tấn công, trong này có liên hệ gì?“Tử Long!” Thiên Túng đột nhiên hướng ngoài cửa hô một tiếng.“Xoạt” một tiếng, chỉ thấy một thân ảnh màu tím xuất hiện bên cạnh Thiên Túng.Thiên Túng hơi lo lắng hỏi.“Hồi tiểu thư, Tịch Nhan truyền đến tin tức, bọn họ vẫn đi theo hai hắc y nhân chạy trốn kia, lại phát hiện bọn họ đã theo thuyền dọc theo Nam Hải rời đi. Đám người Tịch Nhan đang tiếp tục truy tung, tin tưởng không lâu sẽ có tin tức.” Diệp Tử Long kính cẩn đáp.“Quả nhiên!” Trong mắt Thiên Túng lóe lên vài tia sáng tỏ.“Tiểu Ngữ, chuyện gì xảy ra?” Tô Ngọc Cẩn nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Thiên Túng không yên tâm hỏi.“Hừ! Ta rốt cuộc biết tại sao ta phát động tất cả thế lực vẫn không thể tìm được căn nguyên của Cửu Trọng Cung!” Bên môi Thiên Túng lộ ra một tia cười lạnh, “Bởi vì bọn chúng căn bản cũng không ở trên đại lục Thánh Thiên! Nếu như ta đoán không lầm, bọn họ nhất định là ẩn náu ở Thương Loan đế quốc, hơn nữa còn câu kết cùng hoàng thất Thương Loan. Lần này Thương Loan phát binh quy mô lớn nhất định là cho rằng Cửu Trọng Cung đã nắm giữ hoàng thất Thánh Thiên. Chỉ là ta có một chút không hiểu: bắt đầu từ hơn mười năm trước, Cửu Trọng Cung liền hao tổn tâm cơ tiêu diệt Ám Ma Tộc ta, hôm nay bọn họ lại ngông cuồng muốn nắm giữ hoàng thất trong tay, nhưng theo tình hình trước mắt, bọn họ tựa hồ cũng chỉ là giao dịch cùng hoàng thất mà thôi. Tựa hồ cũng không có hứng thú với quyền thế, chẳng lẽ trong hoàng thất Thương Loan cũng có thần bảo bọn họ ham muốn?”“Thần bảo? Lời này của ngươi là có ý gì?” Tô Vọng Nam đột nhiên khẩn trương hỏi.“Hừ, ngươi còn không biết sao! Nhi tử bảo bối của ngươi, thái tử đương triều vì kế thừa đế vị, lại muốn đem chí bảo nội đan Bàn Cổ Cự Long của Thánh Thiên đế quốc đi đổi lấy sự ủng hộ của Cửu Trọng Cung. Nếu không ngươi cho rằng vì sao Cửu Trọng Cung phải ủng hộ tên nhi tử đần độn đó của ngươi!” Lời nói của Thiên Túng có thể nói là không chút khách khí. Loại đại nghịch bất đạo này trong lời nói của nàng giống như chuyện theo lý phải làm, nhưng người bên cạnh nghe được chính là nơm nớp lo sợ. Nhìn người cung nhân bên cạnh đang run rẩy giống như bị động kinh là biết.Nhưng Tô Vọng Nam tựa như không nghe thấy, lông mày ngọn núi nhíu chặt, trong đôi mắt không tính là lớn chợt lóe tinh quang. Trong miệng tự lẩm bẩm: “Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......”“Chẳng lẽ cái gì?”Thiên Túng ngửi được một tin tức nguy hiểm từ bộ dạng mất hết hồn vía của Tô Vọng Nam.“Ngươi có phải là đa nguyên đồng thể hay không?” Đột nhiên, Tô Vọng Nam quay lại hỏi.Thiên Túng nhìn thần sắc khẩn trương của Tô Vọng Nam một chút, chậm rãi đáp: “Đúng!”“Vậy thì đúng rồi!”Tiếp theo, Tô Vọng Nam cực kỳ khẳng định nói: “Trong hoàng thất Thánh Thiên chúng ta, mỗi một vị đế vương kế vị đều phải biết rõ lịch sự vạn năm nay của Thánh Thiên. Trong bí điển của Thánh Thiên đế quốc đã từng ghi lại một cuộc đại chiến kinh thế, cũng chính là cuộc Thần Ma đại chiến vài ngàn năm trước. Kỳ thực đó chính là một cuộc đại chiến của Ám Ma Tộc và Cửu Trọng Cung.”Lúc này, Tô Vọng Nam phát hiện ra vẻ mặt bình tĩnh của Thiên Túng thì hết sức kinh ngạc, “Xem ra ngươi đã biết! Vậy ngươi cũng nhất định biết trong Ám Ma tộc đã từng xuất hiện qua một nhân vật kinh thế hãi tục. Hắn đột phá giới hạn kiếm tu, ngũ nguyên đồng tu, áp đảo trên Kiếm Thần. Nhưng lại bị hơn mười vị Kiếm Thần của Cửu Trọng Cung liên hiệp giết chết. Trận đại chiến kia, có thể nói là lưỡng bại câu thương, thương vong vô số. Nhưng cuối cùng vẫn là Cửu Trọng Cung giành được thắng lợi. Chính là bắt đầu từ khi đó, Cửu Trọng Cung bắt đầu ẩn cư không xuất hiện nữa. Thế nhưng dã tâm của bọn họ lại chưa từng dừng lại. Năm đó, thiên phú của Ám Ma Tộc làm cho bọn họ kiêng kỵ và thèm muốn. Bọn họ hẳn là thập phần cẩn thận, sợ Ám Ma tộc lại xuất hiện thêm một người thiên phú dị bẩm giống như ngươi vậy. Ta nghĩ bọn họ nhiều năm như vậy nhất định đã tìm được phương pháp đạt tới cảnh giới cao nhất. Mà bọn họ diệt Ám Ma Tộc, khống chế hoàng thất nói không chừng cũng là vì lấy được thần bảo bọn họ cần mà thôi.”“Ngươi nói là Huyết Phách cùng nội đan Bàn Cổ Cự Long!” Thiên Túng lập tức phản ứng kịp. Nàng lại nhớ lại câu nói trong Thần Ma Chí: như thế nào là thần, như thế nào trên cả thần? Như thế nào là trời, như thế nào trên cả trời? Thất nguyên hợp nhất, là vì Thiên Địa đại thành ư? Cảnh giới mình theo đuổi, chẳng lẽ trong Cửu Trọng Cung cũng có người như vậy tồn tại?“Báo!!”Đang lúc này, lại một tiếng chiến báo truyền dài. “Báo cáo bệ hạ, Phù Tô cùng Mật Vân đã bị chiến đoàn Thanh Vũ của Thương Loan đế quốc đánh hạ rồi!”“Cái gì?” Trên mặt Tô Vọng Nam lộ ra vẻ bối rối.“Tử Long.” Thấy tình hình này, Thiên Túng lập tức nói với Diệp Tử Long, “Ngươi lập tức thông báo Cao Tường, để cho chiến đoàn Minh Quân mau chạy tới biên cảnh Nam Hải, giúp chiến đoàn của Thánh Thiên một tay!”“Dạ! Tiểu thư!” Diệp Tử Long lập tức lĩnh mệnh rời đi.“Tiểu Ngữ, ta cũng muốn đến biên cảnh Thánh Thiên, cùng tướng lĩnh Thánh Thiên kề vai chiến đấu! Nếu ta kế thừa ngôi vị hoàng đế Thánh Thiên, như vậy, ta phải gánh vác trách nhiệm với Thánh Thiên!” Khuôn mặt ôn nhuận của Tô Ngọc Cẩn lúc này hết sức nghiêm túc.“Ừ!” Thiên Túng nhìn ánh mắt kiên định của Tô Ngọc Cẩn, thần sắc dần dần nhu hòa. “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, mọi nơi cẩn thận!”“Được!”“Nhớ hảo hảo bảo vệ mình!!”“Hảo!”“Tiểu Ngữ......”“Ừ?”“Phải chờ ta!!”“Được!”Trong nháy mắt, Diệp Tử Long cùng Tô Ngọc Cẩn liền cùng rời đi.Thiên Túng xoay người lại, có chút áo não nhìn vị Thánh Thiên đế vương đang cười đến có chút gian trá. “Đừng tưởng rằng hắn rời đi, ngươi cũng không cần nhường lại ngôi vị hoàng đế!”“Ha ha, ngôi vị hoàng đế sao?” Tô Vọng Nam cười ha hả, “Ta làm ba mươi năm, làm ngán rồi, cũng ngồi mệt mỏi rồi! Giang sơn vạn dặm này dĩ nhiên tốt đẹp, nhưng sao có thể bằng cùng người thương mặc sức du ngoạn sơn thủy. Ngươi biết không? Ta rất hâm mộ Diệp Phong.” Tô Vọng Nam nói lời này thì cũng không hề che giấu cô đơn nơi đáy mắt.“Vậy thì tốt.” Thiên Túng vẫn là lãnh lãnh đạm đạm.Điều này làm cho Tô Vọng Nam bật cười, “Lúc trước tính tình mẫu thân ngươi cũng như vậy, các ngươi rất giống nhau. Đúng rồi”, lúc này, Tô Vọng Nam như nhớ tới cái gì nói, “Cho ngươi xem một vật!”“Cái gì?”Tô Vọng Nam cẩn thận đi tới nội thất, vén bức họa của Mục Tiêm Tuyết lên. Nhẹ nhàng ấn xuống một cái nút trên tường. Chỉ thấy vách tường phía sau bức họa “pằng” một tiếng liền mở ra một cửa động vuông vắn chừng một thước.Tô Vọng Nam thận trọng đưa tay vào trong động lấy ra một chiếc hộp vuông tinh xảo màu vàng nhạt.“Cái này cho ngươi!”“Là cái gì?” Thiên Túng có chút nghi ngờ hỏi.“Nội đan Bàn Cổ Cự Long!”“Tại sao cho ta?” Thiên Túng thế nào cũng không nghĩ đến, chi bảo truyền quốc cư nhiên giấu dưới bức họa của mẫu thân.“Hiện tại, nếu Cửu Trọng Cung thèm muốn món bảo bối này, vậy ta tuyệt đối không thể để cho bọn họ lấy được. Mà ta biết, ngươi rất cần nó! Có nó, ngươi đối phó với Cửu Trọng Cung cũng sẽ nắm chắc thêm mấy phần. Ngươi là nữ nhi của Mục Tiêm Tuyết, làm như vậy cũng coi như ta bồi thường cho các ngươi đi!” Tô Vọng Nam hào sảng giải thích.“Đừng tưởng rằng như vậy ta sẽ nhận tình cảm của ngươi!” Kỳ thực, trong lòng Thiên Túng cũng chưa từng chân chính hận Tô Vọng Nam. Hắn làm như vậy thật sự khiến cho Thiên Túng có mấy phần động tâm. Nếu thật sự lấy được nội đan Bàn Cổ Cự Long, thực lực của nàng tuyệt đối có thể nâng cao một bước. Nhưng tính tình lãnh đạm làm cho nàng vẫn không nguyện ý......“Ta chưa từng nghĩ tới ngươi sẽ nhận tình cảm của ta, chẳng qua là hi vọng sau này ngươi tốt một chút với Ngọc Cẩn. Ngọc Cẩn đứa bé kia, ta nợ hắn thật sự quá nhiều!” Trong mắt Tô Vọng Nam trừ bỏ hối hận chính là hối hận.“Yên tâm, điểm này không cần ngươi nói.” Ngữ khí của Thiên Túng cứng rắn như cũ, tuy nhiên đã ít đi vài phần lãnh ý.“Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Kỳ thực, ta làm như vậy cũng là có tư tâm, ha ha!” Lúc này, Tô Vọng Nam hơn 50 tuổi kia cư nhiên lộ ra một loại ánh mắt giảo hoạt, “Về sau, có ngươi phụ tá con ta, cho ngươi thì tương đương với cho nhi tử của ta. Ta tin tưởng, dưới sự thống trị của các ngươi, Thánh Thiên sẽ càng thêm cường đại!”Lão hồ ly! Nghe Tô Vọng Nam nói như thế, trong lòng Thiên Túng âm thầm phỉ báng.
Bình luận facebook