Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 116 “Cô cố ý đúng không?”
Kim Bưu lập tức nói: “Đúng là trời độ, nếu Tứ Đại Thiên Vương có dịp hội họp, chi bằng để tôi làm tròn chức trách chủ nhà, mời mọi người một bữa, cũng là đền đáp ơn cứu giúp của mọi người”.
“Cái này…”
Lôi Tuấn ngẫm nghĩ, cười nói: “Bàn Tử, hay là vầy đi, bữa cơm tối hôm nay bọn tôi sẽ ăn riêng với nhau, tiện thể họp bàn chuyện nội bộ, sau đó tăng hai sẽ để cậu chủ trì, thế nào?”
“Vậy còn gì bằng, nhưng mà, phu nhân thì sao?”, Kim Bàn Tử nhìn về phía hai mẹ con Thẩm Sơ Tuyết.
“Không sao đâu, để tôi nói một tiếng là được”.
Lôi Tuấn cười, đi sang chỗ Thẩm Sơ Tuyết.
“Sĩ quan Hồ, tôi đi chuẩn bị xe nhé”, Kim Bàn Tử nói với Hồ Mị Nhi.
“Không cần đâu”.
Hồ Mị Nhi cười: “Chúng tôi không cần phô trương, ăn chỗ nào tôi đã chọn sẵn rồi”.
“Vậy được rồi, để tôi gọi đặt chỗ trước”.
“Cũng được”.
Hồ Mị Nhi nói xong, liếc mắt nhìn Lôi Tuấn, sau đó quay lưng ra ngoài.
“Vậy anh đi mau đi, công việc quan trọng hơn”.
Thẩm Sơ Tuyết là người rất nhạy cảm hiểu chuyện, vừa nghe nói Lôi Tuấn bận việc, lập tức gật đầu.
“Bố ơi, nhớ về sớm nha”, Tiểu Niệm lưu luyến không nỡ rời.
“Bố hứa với con, lúc Tiểu Niệm thức dậy, người đầu tiên con thấy chính là bố”, Lôi Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Bố của con là tốt nhất trên đời”.
“Nhớ nghe lời mẹ, đừng chạy lung tung nhé”.
“Anh yên tâm, mau đi đi!”, Thẩm Sơ Tuyết thúc giục.
…
Năm người cùng ngồi trên một chiếc xe Jeep.
Hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng trời tối mịt mới đến một cái ngõ.
Đầu ngõ là một cái quán nhỏ với lèo tèo vài bàn cho khách ngồi, đúng rồi đấy, đây là một quán đồ nướng.
“Có lộn không hả Hồ Mị Nhi?”
Cao Cương vô cùng kinh ngạc nói: “Cô mời điện chủ và bọn tôi đi ăn đồ nướng vỉa hè thật á?”
“Đúng rồi, sao hả, Bắc Vực nghèo đến thế à?”, Âu Dương Sát trêu ghẹo.
“Thiếu tiền thì nói tôi một tiếng, tôi vặn cổ một đám hải tặc là đủ cho cô ăn xả láng cả năm luôn”, Lý Lăng Phong chen mồm.
Về phần Lôi Tuấn, anh cũng chỉ mỉm cười ý nhị, không nói nên lời.
“Tiền? Bớt giỡn, bà đây giống như thiếu tiền lắm hả?”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Cả Bắc Vực này, bất kể là ở thành phố nào, muốn ăn cái gì tôi bao tất, nhưng mà cảm giác hài lòng ngon miệng dễ gì có được. Khó lắm mới có dịp ăn uống với anh Tuấn, tự do tự tại là quan trọng nhất”.
“Nhưng thế này chẳng phải hơi bị kẹt xỉ sao?”, Cao Cương lại cười nói.
“Anh biết quái gì chứ, quán này ngon cực luôn nhé, tôi là khách ruột ở đây đó”.
Hồ Mị Nhi liếc Cao Cương cháy mặt.
“Tôi thấy cũng được đấy”.
Lôi Tuấn cười: “Nơi này là miền Bắc mà, đặc sản ở đây chính là đồ nướng chứ còn gì nữa”.
“Anh Tuấn nói sao thì nghe vậy đi”.
“Xuống xe thôi”.
“Đi nào…”
Ba vị Thiên Vương lục tục xuống xe.
“Cô cố ý đúng không?”, Lôi Tuấn hỏi Hồ Mị Nhi.
“Cởi quân trang xuống thì chúng ta đều là người bình thường, anh em hội họp còn chỗ nào thích hợp hơn chỗ này nữa?”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Nói có lý”.
Lôi Tuấn gật đầu: “Đúng là cô hiểu tôi nhất”.
“Chủ quán, năm người nhé”.
Cao Cương gọi to với chủ quán.
Năm người nhanh chóng chọn một góc khuất ngồi xuống.
Hồ Mị Nhi gọi rất nhiều món, tất nhiên rượu còn nhiều hơn.
Thức ăn và rượu được bưng lên rất nhanh.
“Các anh em, trong điện gần đây có xảy ra việc gì không?”
Trước khi vào cuộc nhậu, Lôi Tuấn vẫn hỏi về công việc như thường lệ.
“Đông Vực không việc gì, chỉ là hai năm nay hải tặc nhiều lên hẳn, đều là người nước ngoài”, Lý Lăng Phong lớn tuổi nhất bọn mở miệng nói trước.
“Tây Vực cũng không việc gì, tôi huấn luyện được một nhóm cao thủ tuyệt đỉnh, bây giờ trên thế giới có rất nhiều nhân vật lớn đều muốn trả giá cao mời chúng ta làm việc cho họ”, Âu Dương Sát tiếp lời.
“Nam Vực… có chút phiền phúc”.
Cao Cương bình tĩnh nói: “Trong rừng lại mới nổi lên hai tổ chức, có vẻ không thiếu tiền, lại bành trướng rất nhanh, nhưng bọn họ vẫn chưa làm gì đụng chạm đến chúng ta, tôi đang định hỏi anh Tuấn, đánh phủ đầu không?”
“Cái này…”
Lôi Tuấn ngẫm nghĩ, cười nói: “Bàn Tử, hay là vầy đi, bữa cơm tối hôm nay bọn tôi sẽ ăn riêng với nhau, tiện thể họp bàn chuyện nội bộ, sau đó tăng hai sẽ để cậu chủ trì, thế nào?”
“Vậy còn gì bằng, nhưng mà, phu nhân thì sao?”, Kim Bàn Tử nhìn về phía hai mẹ con Thẩm Sơ Tuyết.
“Không sao đâu, để tôi nói một tiếng là được”.
Lôi Tuấn cười, đi sang chỗ Thẩm Sơ Tuyết.
“Sĩ quan Hồ, tôi đi chuẩn bị xe nhé”, Kim Bàn Tử nói với Hồ Mị Nhi.
“Không cần đâu”.
Hồ Mị Nhi cười: “Chúng tôi không cần phô trương, ăn chỗ nào tôi đã chọn sẵn rồi”.
“Vậy được rồi, để tôi gọi đặt chỗ trước”.
“Cũng được”.
Hồ Mị Nhi nói xong, liếc mắt nhìn Lôi Tuấn, sau đó quay lưng ra ngoài.
“Vậy anh đi mau đi, công việc quan trọng hơn”.
Thẩm Sơ Tuyết là người rất nhạy cảm hiểu chuyện, vừa nghe nói Lôi Tuấn bận việc, lập tức gật đầu.
“Bố ơi, nhớ về sớm nha”, Tiểu Niệm lưu luyến không nỡ rời.
“Bố hứa với con, lúc Tiểu Niệm thức dậy, người đầu tiên con thấy chính là bố”, Lôi Tuấn nhẹ nhàng nói.
“Bố của con là tốt nhất trên đời”.
“Nhớ nghe lời mẹ, đừng chạy lung tung nhé”.
“Anh yên tâm, mau đi đi!”, Thẩm Sơ Tuyết thúc giục.
…
Năm người cùng ngồi trên một chiếc xe Jeep.
Hết rẽ trái lại rẽ phải, cuối cùng trời tối mịt mới đến một cái ngõ.
Đầu ngõ là một cái quán nhỏ với lèo tèo vài bàn cho khách ngồi, đúng rồi đấy, đây là một quán đồ nướng.
“Có lộn không hả Hồ Mị Nhi?”
Cao Cương vô cùng kinh ngạc nói: “Cô mời điện chủ và bọn tôi đi ăn đồ nướng vỉa hè thật á?”
“Đúng rồi, sao hả, Bắc Vực nghèo đến thế à?”, Âu Dương Sát trêu ghẹo.
“Thiếu tiền thì nói tôi một tiếng, tôi vặn cổ một đám hải tặc là đủ cho cô ăn xả láng cả năm luôn”, Lý Lăng Phong chen mồm.
Về phần Lôi Tuấn, anh cũng chỉ mỉm cười ý nhị, không nói nên lời.
“Tiền? Bớt giỡn, bà đây giống như thiếu tiền lắm hả?”
Hồ Mị Nhi cười nói: “Cả Bắc Vực này, bất kể là ở thành phố nào, muốn ăn cái gì tôi bao tất, nhưng mà cảm giác hài lòng ngon miệng dễ gì có được. Khó lắm mới có dịp ăn uống với anh Tuấn, tự do tự tại là quan trọng nhất”.
“Nhưng thế này chẳng phải hơi bị kẹt xỉ sao?”, Cao Cương lại cười nói.
“Anh biết quái gì chứ, quán này ngon cực luôn nhé, tôi là khách ruột ở đây đó”.
Hồ Mị Nhi liếc Cao Cương cháy mặt.
“Tôi thấy cũng được đấy”.
Lôi Tuấn cười: “Nơi này là miền Bắc mà, đặc sản ở đây chính là đồ nướng chứ còn gì nữa”.
“Anh Tuấn nói sao thì nghe vậy đi”.
“Xuống xe thôi”.
“Đi nào…”
Ba vị Thiên Vương lục tục xuống xe.
“Cô cố ý đúng không?”, Lôi Tuấn hỏi Hồ Mị Nhi.
“Cởi quân trang xuống thì chúng ta đều là người bình thường, anh em hội họp còn chỗ nào thích hợp hơn chỗ này nữa?”, Hồ Mị Nhi cười nói.
“Nói có lý”.
Lôi Tuấn gật đầu: “Đúng là cô hiểu tôi nhất”.
“Chủ quán, năm người nhé”.
Cao Cương gọi to với chủ quán.
Năm người nhanh chóng chọn một góc khuất ngồi xuống.
Hồ Mị Nhi gọi rất nhiều món, tất nhiên rượu còn nhiều hơn.
Thức ăn và rượu được bưng lên rất nhanh.
“Các anh em, trong điện gần đây có xảy ra việc gì không?”
Trước khi vào cuộc nhậu, Lôi Tuấn vẫn hỏi về công việc như thường lệ.
“Đông Vực không việc gì, chỉ là hai năm nay hải tặc nhiều lên hẳn, đều là người nước ngoài”, Lý Lăng Phong lớn tuổi nhất bọn mở miệng nói trước.
“Tây Vực cũng không việc gì, tôi huấn luyện được một nhóm cao thủ tuyệt đỉnh, bây giờ trên thế giới có rất nhiều nhân vật lớn đều muốn trả giá cao mời chúng ta làm việc cho họ”, Âu Dương Sát tiếp lời.
“Nam Vực… có chút phiền phúc”.
Cao Cương bình tĩnh nói: “Trong rừng lại mới nổi lên hai tổ chức, có vẻ không thiếu tiền, lại bành trướng rất nhanh, nhưng bọn họ vẫn chưa làm gì đụng chạm đến chúng ta, tôi đang định hỏi anh Tuấn, đánh phủ đầu không?”
Bình luận facebook