Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Chương 60
“Để bọn họ đến đây đi”.
Ông chủ Kim thở phào một hơi.
Dù sao ở đây nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy, nếu như hắn thật dự đối phó với nhà họ Tần, quả thật không nên quá ầm ĩ.
Người nhà họ Tần như trút được gánh nặng.
Bọn họ lập tức xông đến, đứng sau lưng Thương Lam.
“Con gái à, lúc trước là mẹ không tốt, con nhất định đừng để bụng nhé”.
Đến nước này, Trương Quế Trân chỉ có thể cầu cứu Thương Lam.
“Đừng gọi tôi là con gái”, Thương Lam đau lòng nói.
“Em ba à, em nhất định phải giúp mọi người”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Em ba, em phải giúp nhà họ Tần chứ”, Tần Mỹ Ngọc phụ họa.
VietWriter.vn
“Mấy người nhầm rồi, tôi đâu phải họ Tần”.
Đối với Thương Lam mà nói, cô đã chịu quá nhiều tủi nhục.
Cô không hề muốn lợi dụng chuyện này để trả đũa, cô chỉ cảm thấy nhà họ Tần thật sự vô cùng quá đáng.
“Sao vậy, bà xã?”
Lôi Tuấn lại nắm chặt tay Thương Lam.
“Lôi Tuấn, em đang nằm mơ sao?”, Thương Lam bất giác hỏi.
“Đây không phải mơ, anh đã nói rồi, sau này anh nuôi em”.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, em muốn giúp nhà họ Tần thì giúp, không muốn giúp thì thôi, nghe em hết”.
Giọng Lôi Tuấn rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn ông chủ Kim.
“Mong anh chỉ bảo thêm”, ông chủ Kim không biết làm sao.
“Xì gà lúc nãy, còn không?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Nhất định là có rồi”.
Ông chủ Kim vội rút một điếu xì gà ra, châm lửa cho Lôi Tuấn bằng cả hai tay.
“Nếu như anh thích, tôi sẽ sai người mang đến tặng anh hai thùng”, ông chủ Kim niềm nở nói.
“Rất đắt nhỉ?”
“Cũng tạm thôi anh, một thùng khoảng vài triệu”.
“Thôi bỏ đi, bỏng miệng mất”.
“Hahahaha…”
Ông chủ Kim cười sảng khoái, tâm trạng cuối cùng mới hoàn toàn thả lỏng.
“Chuyện dự án, tôi từ bỏ”, Thương Lam đột nhiên nói.
“Con gái, đừng mà”.
Trương Quế Trân vội vàng nói: “Trước đây mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con cũng biết dự án này đối với nhà họ Tần vô cùng quan trọng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con không thể làm như thế được”.
“Người một nhà, tôi được xem là người một nhà với các người sao?”
Thương Lam tức giận nói: “Tôi sống ở nhà họ Tần năm năm, mấy người có từng xem tôi là người nhà không? Lôi Tuấn đã ở rể ở nhà họ Tần sắp ba năm rồi, anh ấy nhận được toàn là sự cười nhạo châm biếm, bây giờ các người nói những lời này, muộn rồi!”
“Ông chủ Kim, cảm ơn anh”, Thương Lam đứng dậy cung kính nói.
“Không dám, không dám”.
Ông chủ Kim vội cúi người đáp: “Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói”.
“Tôi không thể dùng quan hệ giữa anh và anh Tuấn để thỏa mãn sự hư vinh của nhà họ Tần được”.
Thương Lam tiếp tục nói: “Nhà họ Tần đúng là đang cần giúp đỡ, nhưng bây giờ nhà họ Tần không đáng để thương hại”.
“Chị dâu nói đúng”.
Ông chủ Kim hùa theo: “Thật sự không ngờ, đường đường là gia tộc hạng hai nhưng lại vô nhân tính như vậy, nếu Tần Văn Sơn còn sống thì tôi cũng phải rất cung kính, nhưng bây giờ…hừ!”
“Ông chủ Kim, giúp chúng tôi đi mà!”, Trương Quế Trân khóc lóc.
“Đúng vậy đó ông chủ Kim, chúng tôi rất cần dự án này”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Ông chủ Kim, chỉ cần anh giúp chúng tôi một lần, anh muốn gì cũng được”.
“Để bọn họ đến đây đi”.
Ông chủ Kim thở phào một hơi.
Dù sao ở đây nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy, nếu như hắn thật dự đối phó với nhà họ Tần, quả thật không nên quá ầm ĩ.
Người nhà họ Tần như trút được gánh nặng.
Bọn họ lập tức xông đến, đứng sau lưng Thương Lam.
“Con gái à, lúc trước là mẹ không tốt, con nhất định đừng để bụng nhé”.
Đến nước này, Trương Quế Trân chỉ có thể cầu cứu Thương Lam.
“Đừng gọi tôi là con gái”, Thương Lam đau lòng nói.
“Em ba à, em nhất định phải giúp mọi người”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Em ba, em phải giúp nhà họ Tần chứ”, Tần Mỹ Ngọc phụ họa.
VietWriter.vn
“Mấy người nhầm rồi, tôi đâu phải họ Tần”.
Đối với Thương Lam mà nói, cô đã chịu quá nhiều tủi nhục.
Cô không hề muốn lợi dụng chuyện này để trả đũa, cô chỉ cảm thấy nhà họ Tần thật sự vô cùng quá đáng.
“Sao vậy, bà xã?”
Lôi Tuấn lại nắm chặt tay Thương Lam.
“Lôi Tuấn, em đang nằm mơ sao?”, Thương Lam bất giác hỏi.
“Đây không phải mơ, anh đã nói rồi, sau này anh nuôi em”.
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết, em muốn giúp nhà họ Tần thì giúp, không muốn giúp thì thôi, nghe em hết”.
Giọng Lôi Tuấn rất nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn ông chủ Kim.
“Mong anh chỉ bảo thêm”, ông chủ Kim không biết làm sao.
“Xì gà lúc nãy, còn không?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Nhất định là có rồi”.
Ông chủ Kim vội rút một điếu xì gà ra, châm lửa cho Lôi Tuấn bằng cả hai tay.
“Nếu như anh thích, tôi sẽ sai người mang đến tặng anh hai thùng”, ông chủ Kim niềm nở nói.
“Rất đắt nhỉ?”
“Cũng tạm thôi anh, một thùng khoảng vài triệu”.
“Thôi bỏ đi, bỏng miệng mất”.
“Hahahaha…”
Ông chủ Kim cười sảng khoái, tâm trạng cuối cùng mới hoàn toàn thả lỏng.
“Chuyện dự án, tôi từ bỏ”, Thương Lam đột nhiên nói.
“Con gái, đừng mà”.
Trương Quế Trân vội vàng nói: “Trước đây mẹ không tốt, mẹ xin lỗi con, con cũng biết dự án này đối với nhà họ Tần vô cùng quan trọng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, con không thể làm như thế được”.
“Người một nhà, tôi được xem là người một nhà với các người sao?”
Thương Lam tức giận nói: “Tôi sống ở nhà họ Tần năm năm, mấy người có từng xem tôi là người nhà không? Lôi Tuấn đã ở rể ở nhà họ Tần sắp ba năm rồi, anh ấy nhận được toàn là sự cười nhạo châm biếm, bây giờ các người nói những lời này, muộn rồi!”
“Ông chủ Kim, cảm ơn anh”, Thương Lam đứng dậy cung kính nói.
“Không dám, không dám”.
Ông chủ Kim vội cúi người đáp: “Chị dâu, có chuyện gì chị cứ nói”.
“Tôi không thể dùng quan hệ giữa anh và anh Tuấn để thỏa mãn sự hư vinh của nhà họ Tần được”.
Thương Lam tiếp tục nói: “Nhà họ Tần đúng là đang cần giúp đỡ, nhưng bây giờ nhà họ Tần không đáng để thương hại”.
“Chị dâu nói đúng”.
Ông chủ Kim hùa theo: “Thật sự không ngờ, đường đường là gia tộc hạng hai nhưng lại vô nhân tính như vậy, nếu Tần Văn Sơn còn sống thì tôi cũng phải rất cung kính, nhưng bây giờ…hừ!”
“Ông chủ Kim, giúp chúng tôi đi mà!”, Trương Quế Trân khóc lóc.
“Đúng vậy đó ông chủ Kim, chúng tôi rất cần dự án này”, Tần Mỹ Kiều nói.
“Ông chủ Kim, chỉ cần anh giúp chúng tôi một lần, anh muốn gì cũng được”.
Bình luận facebook