Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Chương 61
Tần Mỹ Ngọc nhất thời hồ đồ, uốn éo ngay trước mặt ông chủ Kim, còn liếc mắt đưa tình.
“Đệt!”
Ông chủ Kim khinh thường nói: “Câm miệng ngay cho tôi, các người không xứng ở đây lảm nhảm mấy lời này”.
“Xin chào ông chủ Kim, tôi là Trần Uy, con trai nhà họ Trần”, Trần Uy bất giác nói.
“Không quen, cút”.
Ông chủ Kim vừa dứt lời, vệ sĩ lập tức bước đến, lôi Trần Uy đi.
“Ông chủ Kim, tôi là cảnh sát ở thành Hương Giang…”
“Cút…”
Không đợi Tôn Hạo nói hết câu, ông chủ Kim đã bảo hắn ta cút.
Tôn Hạo không phải bị vệ sĩ đưa đi mà là cảnh sát trưởng của thành Hương Giang vẫn luôn túc trực bên cạnh.
VietWriter.vn
Nhà họ Tần lúc này, thân bại danh liệt.
Người nhà họ Tần tự cho mình đúng, nhưng trong mắt ông chủ Kim chẳng qua chỉ là một lũ cặn bã.
“Con gái, mẹ sai rồi”.
Trương Quế Trân đột nhiên quỳ xuống, tự tát mình một tát thật mạnh.
“Em ba”, Tần Mỹ Kiều cũng quỳ xuống.
“Em ba à!”, Tần Mỹ Kiều cũng quỳ theo.
Ba người phụ nữ này vốn xuất thân là những người có tiếng tăm, vậy mà lại dùng khổ nhục kế.
Thương Lam thấy vậy, khóe miệng khẽ giật giật, cô hận nhà họ Tần, nhưng dù sao cô cũng là người nhà họ Tần.
“Lôi Tuấn, em…”, Thương Lam bối rối, không biết làm sao.
“Nhà họ Tần này, không có đàn ông sao?”, ông chủ Kim bất lực nói.
“Ai nói không có, tôi đây”.
Cuối cùng Lôi Tuấn cũng lên tiếng: “Tôi là con rể của nhà họ Tần đấy!”
“Chuyện này? Hahahaha…”
Ông chủ Kim cười ha hả nói: “Anh Lôi, tôi hiểu rồi”.
Ông chủ Kim phất tay.
Tổng giám đốc Lâm Đông Thăng lập tức bước đến.
“Giám đốc Lâm, dự án Kim Hoa Building, giao cho nhà họ Tần làm đi!”
Đối diện với Lôi Tuấn, ông chủ Kim vô cùng căng thẳng.
Nhưng khi nói chuyện với Lâm Đông Thăng, sắc mặt của hắn lại rất uy nghiêm.
“Đã rõ thưa ông chủ”, Lâm Đông Thăng lập tức đáp.
“Cảm ơn ông chủ Kim”.
“Vô cùng cảm ơn”.
“Ông chủ Kim thật là người độ lượng…”
Ba người phụ nữ nhà họ Tần vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
“Câm mồm”.
Ông chủ Kim khinh thường nói: “Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh Lôi kia kìa”.
“Không cần”.
Lôi Tuấn đứng dậy, không thèm nhìn người nhà họ Tần, nói với ông chủ Kim: “Cảm ơn sự hào hiệp của ông chủ Kim, chuyện của tôi đã được giải quyết rồi, không thể làm lỡ tiệc rượu của ông chủ Kim được, chúng ta đổi nơi khác ôn chuyện cũ nhé!”
“Vậy thì tốt quá”.
Ông chủ Kim vội vàng nói: “Mời anh Lôi đi theo tôi”.
“Lôi Tuấn”.
Thương Lam vẫn chưa hoàn hồn, hoảng loạn hét lên.
“Bà xã, yên tâm ngồi đợi anh”.
Lôi Tuấn lại nhìn Hồ Mị Nhi: “Cô Hồ, phiền cô chăm sóc bà xã tôi nhé”.
Lôi Tuấn nhìn xung quanh bỗng thấy một nhóm vệ sĩ đang bảo vệ một người đàn ông mập mạp tiến vào hội trường tổ chức bữa tiệc Tối nay người đàn ông mập mạp kia đeo kính đen, gương mặt ngấn mỡ, giơ tay chào hỏi mọi người.
Vô số phóng viên xông lên, tiếp đó là một nhóm phụ nữ trang điểm lộng lẫy.
Tần Mỹ Ngọc nhất thời hồ đồ, uốn éo ngay trước mặt ông chủ Kim, còn liếc mắt đưa tình.
“Đệt!”
Ông chủ Kim khinh thường nói: “Câm miệng ngay cho tôi, các người không xứng ở đây lảm nhảm mấy lời này”.
“Xin chào ông chủ Kim, tôi là Trần Uy, con trai nhà họ Trần”, Trần Uy bất giác nói.
“Không quen, cút”.
Ông chủ Kim vừa dứt lời, vệ sĩ lập tức bước đến, lôi Trần Uy đi.
“Ông chủ Kim, tôi là cảnh sát ở thành Hương Giang…”
“Cút…”
Không đợi Tôn Hạo nói hết câu, ông chủ Kim đã bảo hắn ta cút.
Tôn Hạo không phải bị vệ sĩ đưa đi mà là cảnh sát trưởng của thành Hương Giang vẫn luôn túc trực bên cạnh.
VietWriter.vn
Nhà họ Tần lúc này, thân bại danh liệt.
Người nhà họ Tần tự cho mình đúng, nhưng trong mắt ông chủ Kim chẳng qua chỉ là một lũ cặn bã.
“Con gái, mẹ sai rồi”.
Trương Quế Trân đột nhiên quỳ xuống, tự tát mình một tát thật mạnh.
“Em ba”, Tần Mỹ Kiều cũng quỳ xuống.
“Em ba à!”, Tần Mỹ Kiều cũng quỳ theo.
Ba người phụ nữ này vốn xuất thân là những người có tiếng tăm, vậy mà lại dùng khổ nhục kế.
Thương Lam thấy vậy, khóe miệng khẽ giật giật, cô hận nhà họ Tần, nhưng dù sao cô cũng là người nhà họ Tần.
“Lôi Tuấn, em…”, Thương Lam bối rối, không biết làm sao.
“Nhà họ Tần này, không có đàn ông sao?”, ông chủ Kim bất lực nói.
“Ai nói không có, tôi đây”.
Cuối cùng Lôi Tuấn cũng lên tiếng: “Tôi là con rể của nhà họ Tần đấy!”
“Chuyện này? Hahahaha…”
Ông chủ Kim cười ha hả nói: “Anh Lôi, tôi hiểu rồi”.
Ông chủ Kim phất tay.
Tổng giám đốc Lâm Đông Thăng lập tức bước đến.
“Giám đốc Lâm, dự án Kim Hoa Building, giao cho nhà họ Tần làm đi!”
Đối diện với Lôi Tuấn, ông chủ Kim vô cùng căng thẳng.
Nhưng khi nói chuyện với Lâm Đông Thăng, sắc mặt của hắn lại rất uy nghiêm.
“Đã rõ thưa ông chủ”, Lâm Đông Thăng lập tức đáp.
“Cảm ơn ông chủ Kim”.
“Vô cùng cảm ơn”.
“Ông chủ Kim thật là người độ lượng…”
Ba người phụ nữ nhà họ Tần vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói.
“Câm mồm”.
Ông chủ Kim khinh thường nói: “Không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì cảm ơn anh Lôi kia kìa”.
“Không cần”.
Lôi Tuấn đứng dậy, không thèm nhìn người nhà họ Tần, nói với ông chủ Kim: “Cảm ơn sự hào hiệp của ông chủ Kim, chuyện của tôi đã được giải quyết rồi, không thể làm lỡ tiệc rượu của ông chủ Kim được, chúng ta đổi nơi khác ôn chuyện cũ nhé!”
“Vậy thì tốt quá”.
Ông chủ Kim vội vàng nói: “Mời anh Lôi đi theo tôi”.
“Lôi Tuấn”.
Thương Lam vẫn chưa hoàn hồn, hoảng loạn hét lên.
“Bà xã, yên tâm ngồi đợi anh”.
Lôi Tuấn lại nhìn Hồ Mị Nhi: “Cô Hồ, phiền cô chăm sóc bà xã tôi nhé”.
Lôi Tuấn nhìn xung quanh bỗng thấy một nhóm vệ sĩ đang bảo vệ một người đàn ông mập mạp tiến vào hội trường tổ chức bữa tiệc Tối nay người đàn ông mập mạp kia đeo kính đen, gương mặt ngấn mỡ, giơ tay chào hỏi mọi người.
Vô số phóng viên xông lên, tiếp đó là một nhóm phụ nữ trang điểm lộng lẫy.