Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Chương 87
“Cháu tên là gì?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
“Cháu tên Tiểu Niệm”, cô bé trả lời rõ ràng.
“Cháu mấy tuổi rồi, cháu họ gì vậy?”, Lôi Tuấn lại hỏi tiếp.
“Cháu sáu tuổi, họ Lôi ạ!”
“Gì cơ, cháu họ Lôi?”
Lôi Tuấn giật mình, sao lại trùng hợp như vậy, cô bé này cũng họ Lôi?
“Bố mẹ cháu tên gì, bọn họ đang ở đâu?”
“Bố cháu tên Lôi Tuấn, mẹ cháu tên Thẩm Sơ Tuyết”.
Trong giọng nói của cô bé thoáng lộ vẻ vui mừng.
“Cái gì?”
Bùm!
VietWriter.vn
Lôi Tuấn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
“Cháu nói lại một lần nữa đi, bố mẹ cháu tên gì?”
“Bố cháu tên Lôi Tuấn, mẹ cháu tên Thẩm Sơ Tuyết, bố, bố ơi…”
Cô bé hét lên, lại tiếp tục vòng tay qua cổ Lôi Tuấn.
Lần này, cô bé khóc đến long trời lở đất, khóc được một lúc…rồi lại cười… Cả người Lôi Tuấn thừ ra!
“Thẩm Sơ Tuyết, Thẩm Sơ Tuyết…”
Năm đó, Lôi Tuấn chỉ là một chiến sĩ, sau khi bị thương nặng, anh đã rút khỏi chiến trường Bắc Vực.
Trong ngôi làng đó, một cô gái tên Thẩm Sơ Tuyết đã cứu anh.
Cô đơn thuần, lương thiện, trẻ trung, xinh đẹp… Cô đã nấu thuốc cho anh, trị thương cho anh, cùng anh trải qua những ngày tháng không có phương hướng nhất.
Rồi cô đã trao thân cho anh.
Sau đó, Lôi Tuấn được đồng đội tìm thấy, tạm biệt Thẩm Sơ Tuyết, tiếp tục chiến đấu.
Anh không hứa hẹn gì với cô.
Cô cũng không đòi hỏi gì cả.
Đoạn tình cảm ấy đơn giản và thuần khiết như thế.
Suốt những năm nay, Lôi Tuấn đã xây dựng nên Thiên Vương Thần Điện bằng cả xương máu.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cô.
Bởi vì bọn họ, không phải là người chung đường.
Anh là chiến thần, cả đời không thể rời xa chiến trường.
Còn Thẩm Sơ Tuyết lại âm thầm vì anh mà sinh một đứa con gái…
Một mồi lửa thiêu rụi biệt thự.
Người của câu lạc bộ Hắc Long dù sống hay chết cũng đều bị thiêu cháy.
Đoàn xe của Mặt Sẹo đang trên đường trở về.
“Anh Tuấn, vậy là xong rồi sao?”, Mặt Sẹo hoang mang hỏi.
“Đương nhiên là không! Câu lạc bộ Hắc Long nhất định phải bị diệt!”
Giọng Lôi Tuấn rất bình tĩnh, tuy nhiên lại khiến cho người nghe cảm thấy khiếp đảm.
“Vậy tại sao chúng ta lại trở về? Các anh em vẫn còn đang sung sức mà!”, Mặt Sẹo lại hỏi.
“Mặt sẹo, cậu nói đúng!”
Lôi Tuấn cười khẽ: “Người của cậu thật sự không thích hợp với những trận chiến như vậy, là do tôi phán đoán sai lầm, chuyện tiếp theo sẽ do Thiên Vương Thần Điện xử lý!”
“Anh Tuấn, chúng tôi không sợ chết!”
“Tôi tin cậu!”
Lôi Tuấn nói tiếp: “Nhưng tôi không thể để các anh em hi sinh vô ích, tôi càng không thể dẫn theo con gái đi báo thù. Chúng ta về trước, sau khi sắp xếp ổn thỏa, lại đi hốt gọn một mẻ!”
“Anh Tuấn, con gái của anh ư?”
“Đúng vậy, là con gái của tôi!”
Lôi Tuấn cười đắc ý: “Rất đẹp, cũng rất ngoan ngoãn, giống tôi!”
“Hừ, câu lạc bộ Hắc Long dám làm tổn thương con gái của anh Tuấn, bọn họ muốn chết?”, Mặt Sẹo tức giận nói.
“Mặt Sẹo, cậu đã tổn thất bao nhiêu người?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Việc này…”
“Cháu tên là gì?”, Lôi Tuấn bất giác hỏi.
“Cháu tên Tiểu Niệm”, cô bé trả lời rõ ràng.
“Cháu mấy tuổi rồi, cháu họ gì vậy?”, Lôi Tuấn lại hỏi tiếp.
“Cháu sáu tuổi, họ Lôi ạ!”
“Gì cơ, cháu họ Lôi?”
Lôi Tuấn giật mình, sao lại trùng hợp như vậy, cô bé này cũng họ Lôi?
“Bố mẹ cháu tên gì, bọn họ đang ở đâu?”
“Bố cháu tên Lôi Tuấn, mẹ cháu tên Thẩm Sơ Tuyết”.
Trong giọng nói của cô bé thoáng lộ vẻ vui mừng.
“Cái gì?”
Bùm!
VietWriter.vn
Lôi Tuấn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, lông tơ trên người đều dựng đứng cả lên.
“Cháu nói lại một lần nữa đi, bố mẹ cháu tên gì?”
“Bố cháu tên Lôi Tuấn, mẹ cháu tên Thẩm Sơ Tuyết, bố, bố ơi…”
Cô bé hét lên, lại tiếp tục vòng tay qua cổ Lôi Tuấn.
Lần này, cô bé khóc đến long trời lở đất, khóc được một lúc…rồi lại cười… Cả người Lôi Tuấn thừ ra!
“Thẩm Sơ Tuyết, Thẩm Sơ Tuyết…”
Năm đó, Lôi Tuấn chỉ là một chiến sĩ, sau khi bị thương nặng, anh đã rút khỏi chiến trường Bắc Vực.
Trong ngôi làng đó, một cô gái tên Thẩm Sơ Tuyết đã cứu anh.
Cô đơn thuần, lương thiện, trẻ trung, xinh đẹp… Cô đã nấu thuốc cho anh, trị thương cho anh, cùng anh trải qua những ngày tháng không có phương hướng nhất.
Rồi cô đã trao thân cho anh.
Sau đó, Lôi Tuấn được đồng đội tìm thấy, tạm biệt Thẩm Sơ Tuyết, tiếp tục chiến đấu.
Anh không hứa hẹn gì với cô.
Cô cũng không đòi hỏi gì cả.
Đoạn tình cảm ấy đơn giản và thuần khiết như thế.
Suốt những năm nay, Lôi Tuấn đã xây dựng nên Thiên Vương Thần Điện bằng cả xương máu.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện đi tìm cô.
Bởi vì bọn họ, không phải là người chung đường.
Anh là chiến thần, cả đời không thể rời xa chiến trường.
Còn Thẩm Sơ Tuyết lại âm thầm vì anh mà sinh một đứa con gái…
Một mồi lửa thiêu rụi biệt thự.
Người của câu lạc bộ Hắc Long dù sống hay chết cũng đều bị thiêu cháy.
Đoàn xe của Mặt Sẹo đang trên đường trở về.
“Anh Tuấn, vậy là xong rồi sao?”, Mặt Sẹo hoang mang hỏi.
“Đương nhiên là không! Câu lạc bộ Hắc Long nhất định phải bị diệt!”
Giọng Lôi Tuấn rất bình tĩnh, tuy nhiên lại khiến cho người nghe cảm thấy khiếp đảm.
“Vậy tại sao chúng ta lại trở về? Các anh em vẫn còn đang sung sức mà!”, Mặt Sẹo lại hỏi.
“Mặt sẹo, cậu nói đúng!”
Lôi Tuấn cười khẽ: “Người của cậu thật sự không thích hợp với những trận chiến như vậy, là do tôi phán đoán sai lầm, chuyện tiếp theo sẽ do Thiên Vương Thần Điện xử lý!”
“Anh Tuấn, chúng tôi không sợ chết!”
“Tôi tin cậu!”
Lôi Tuấn nói tiếp: “Nhưng tôi không thể để các anh em hi sinh vô ích, tôi càng không thể dẫn theo con gái đi báo thù. Chúng ta về trước, sau khi sắp xếp ổn thỏa, lại đi hốt gọn một mẻ!”
“Anh Tuấn, con gái của anh ư?”
“Đúng vậy, là con gái của tôi!”
Lôi Tuấn cười đắc ý: “Rất đẹp, cũng rất ngoan ngoãn, giống tôi!”
“Hừ, câu lạc bộ Hắc Long dám làm tổn thương con gái của anh Tuấn, bọn họ muốn chết?”, Mặt Sẹo tức giận nói.
“Mặt Sẹo, cậu đã tổn thất bao nhiêu người?”, Lôi Tuấn hỏi.
“Việc này…”
Bình luận facebook