Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chương 16: Chỉ là tôi hơi tò mò…
“Vậy, vậy được thôi, tôi thử xem sao…”
Vì thế Diệp Khinh Nhan lấy hết dũng khí gật đầu đồng ý.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ Diệp Khinh Nhan.
Bọn họ đã vuột mất dự án trăm tỷ.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi.
Nếu biết nhân vật lớn ghét Hoàng Vạn Ba thì vừa rồi bọn họ đã sớm xông lên trừ hại vì dân, tiêu diệt cái ác, như vậy thì dự án trăm tỷ đã là của bọn họ rồi!
Đáng tiếc…
Đỗ Nguyên Vũ lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Hoàng Vạn Ba chẳng qua chỉ là cái cớ ông ta bịa ra mà thôi, không có Hoàng Vạn Ba thì một trăm tỷ này vẫn sẽ thuộc về Diệp Khinh Nhan.
Giờ phút này, ông ta ngước nhìn mọi người ở đây, bình thản lên tiếng: “Mọi người cũng đừng nản chí, trước khi nhân vật lớn đi cũng đã từng dặn dò cần dược liệu quý hiếm, càng lâu đời càng tốt, càng quý hiếm càng tốt. Sau này mọi người ai có manh mối gì về mảng này chỉ cần đưa ra, thì cũng có chuyện tốt trên trời rơi xuống đầu mọi người như thế này”.
Bữa tiệc kết thúc.
Đỗ Nguyên Vũ phân phó cấp dưới một lượt rồi vội vội vàng vàng đi đến thủ đô.
Ông ta cũng muốn đi khắp nơi sưu tầm dược liệu quý dâng lên cho Tần Tranh để có được chuyện tốt trên trời rơi xuống này.
Mọi người ở Giang Bắc cũng tập hợp thành nhóm rời khỏi trang viên, xì xào thấp giọng bàn luận với nhau, trên mặt ai cũng mang theo vẻ hưng phấn.
Tuy nhân vật lớn đi rồi nhưng cũng để lại hi vọng cho mọi người, chỉ cần tìm được dược liệu, thậm chí chỉ là manh mối liên quan đến dược liệu là có thể có được sự ưu ái của nhân vật lớn.
Tùy tiện vung tay là dự án trăm tỷ, chuyện tốt như vậy có ai không muốn chứ?
Trong trang viên chỉ còn lại bốn người nhà họ Trần lẻ loi ngồi ở đó.
Sắc mặt trắng bệch!
Bọn họ là kẻ thất bại lớn nhất trong bữa tiệc này.
Không chỉ đắc tội với nhân vật lớn, không chỉ đắc tội với Thượng tướng Đỗ, mà ngay cả mọi người ở Giang Bắc cũng tránh bọn họ như tránh tà.
Từ đây bọn họ sẽ sống rất khó khăn ở Giang Bắc.
Chát!
Trần Huy vả một bạt tai lên mặt Trần Phi, trợn mắt rống giận: “Thằng ngỗ nghịch này, mẹ kiếp rốt cuộc mày nói cái gì với Thượng tướng Đỗ vậy? Tao tố cáo Hoàng Vạn Ba lúc nào hả?”
Trần Phi bưng mặt khóc lớn: “Bố, thật sự không phải con, con chẳng nói gì cả!”
Hắn rất ấm ức vì hắn thực sự không hề nói gì cả.
Chát!
Trần Huy vung cánh tay, lại giáng một cái tát mạnh lên mặt Trần Phi, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng: “Thằng mất dạy! Mẹ nó, đến giờ mày vẫn không chịu thừa nhận sao? Mày hại chết nhà họ Trần ta rồi!”
Thế này ông ta vẫn chưa hết giận.
Mắt thấy Trần Huy lại muốn đánh, Trần Thiến vội vàng tiến lên giơ tay cản lại.
“Bố, không phải Tiểu Phi nói linh tinh thì chắc chắn là quỷ kế của Tần Tranh”.
Ba người nhà họ Trần đều sửng sốt.
Trần Thiến lại nheo mắt, bộ dạng nhìn thấu mọi thứ: “Bố, mọi người nghĩ lại xem, chuyện của Hoàng Vạn Ba đã trôi qua cũng đã bảy năm rồi, không thân không quen, tại sao nhân vật lớn kia lại có thể đặc biệt đi điều tra việc nhỏ này chứ?”
“Nhất định là Tần Tranh đi khắp nơi đổi trắng thay đen, đảo lộn đúng sai, vừa hay lại bị nhân vật lớn nghe thấy, hại Hoàng Vạn Ba, càng là hại nhà họ Trần ta”.
Hai mắt Trần Huy trợn tròn.
Bỗng nhiên ông ta bừng tỉnh.
“Tần Tranh, cậu quá độc ác!”
Khuôn mặt Trần Phi tràn ngập vẻ oán độc: “Đừng để tao tìm được cơ hội, nếu không Trần Phi tao nhất định giết chết hắn”.
Hắn đã oán hận Tần Tranh tới cực điểm.
"Câm miệng!"
Trần Huy lại trợn trừng mắt, tức giận quát lớn: “Mày không nghe cậu ta nói trong vòng ba ngày sẽ tiêu diệt nhà họ Trần ta sao? Hiện giờ cậu ta có nhân vật lớn chống lưng, chúng ta động vào cậu ta kiểu gì?”
“Bố, bố nhầm rồi! Chắc chắn hắn không quen biết nhân vật lớn, cùng lắm chỉ có duyên gặp nhau một lần mà thôi”.
Trần Thiến lại không hề hoang mang, lên tiếng phân tích: “Nếu như anh ta thực sự có quan hệ rộng như thế thì đã sớm tiêu diệt nhà họ Trần mình rồi, làm gì còn phải cố ra vẻ cho nhà họ Trần mình ba ngày? Hơn nữa nhân vật lớn đã đi rồi, Thượng tướng Đỗ cùng rời đi, Tần Tranh muốn cáo mượn oai hùm cũng không làm được”.
“Mà điểm quan trọng nhất là nhân vật lớn kia muốn thu thập dược liệu quý hiếm, vừa hay gần đây con có mối, nói không chừng sẽ là cơ hội quật khởi nghìn năm có một của nhà họ Trần”.
Ba người nhà họ Trần sáng bừng mắt.
Qua sự phân tích của Trần Thiến, bọn họ đều hiểu ra.
Là lý lẽ này…
Sự sợ hãi trên mặt tiêu tan, Trần Huy vỗ tay cười to nhìn về phía Trần Thiến, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui sướng: “Nhà họ Trần mình có con gái thế này, có gì phải buồn bã không vui cơ chứ?”
…
“Tần Tranh, sau này anh không thể làm như vậy được đâu…”
Đi ra ngoài trang viên, Diệp Khinh Nhan nhìn Tần Tranh, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Hôm nay may có vị nhân vật lớn kia đứng ra giảng hòa, nếu không anh kích động như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện…”
Việc đầu tiên cô quan tâm không phải là hợp đồng lớn trăm tỷ mà là quan tâm Tần Tranh.
Dáng vẻ vừa rồi của Tần Tranh khiến cô sợ chết khiếp.
Có điều cô cũng hiểu anh, mối thù giết cha mẹ không đội trời chung, thân là con trai ruột, đối mặt với kẻ thù mà phải vâng vâng dạ dạ, ngược lại sẽ khiến người ta thất vọng.
“Được, anh nghe em hết”.
Tần Tranh nắm lấy tay Diệp Khinh Nhan, trịnh trọng gật đầu.
Hôm nay thực sự anh hơi xúc động.
Đám người Hoàng Vạn Ba thì có thể giết bất kỳ lúc nào, hôm nay anh lại không nhịn được ra tay trước mặt Diệp Khinh Nhan.
Nhìn thấy Tần Tranh đồng ý, Diệp Khinh Nhan mới thở phào một hơi, trên mặt khôi phục ý cười kéo Tần Tranh đi ra khỏi trang viên.
“Diệp Khinh Nhan”.
Ở phía xa xa, Diệp Thu Vân nghểnh cổ nhìn thấy hai người, cao giọng quát lên: “Cô qua đây, ông nội có chuyện muốn hỏi cô!”
Diệp Khinh Nhan sửng sốt, vội vàng dẫn theo Tần Tranh chạy qua đó.
“Lần mà lần mần, chưa ăn cơm à!”
Diệp Lâm Sâm cũng sầm mặt quát lên một câu: “Được rồi, cháu theo chúng ta về đi, đợi lát cháu phải gả cho Hoàng Vạn Ba!”
Diệp Khinh Nhan sững sờ: “Ông nội…”
"Câm miệng!"
Diệp Lâm Sâm lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, trực tiếp xua tay ngắt lời: “Cháu còn ngại hôm nay nhà họ Diệp chúng ta chưa đủ mất mặt sao? Đều do cháu làm hại hết!”
Dứt lời, ông ta thở phì phò xoay người đi về.
Cả Giang Bắc chỉ có nhà họ Diệp ông ta không thể đi vào trang viên tham gia bữa tiệc, thật là mất hết thể diện!
Hiện giờ ông ta dứt khoát đổ hết tất cả lỗi lầm lên người Diệp Khinh Nhan.
“Tần Tranh, không nghe thấy ông nói muốn gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba sao? Cậu còn đi theo chúng tôi làm gì?”
Diệp Thu Vân nhìn Tần Tranh đầy khiêu khích.
Mọi người nhà họ Diệp không ai tiếp lời.
Bọn họ chẳng có hứng thú gì, mặt mũi như đưa đám, thậm chí còn chẳng buồn chế giễu Tần Tranh.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn ngăn cản”.
Tần Tranh mỉm cười: “Tôi chỉ là khá tò mò, muốn xem xem các người làm thế nào để gả Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba”.
Nghe thấy câu này, mọi người nhà họ Diệp đều sững sờ.
Rốt cuộc Tần Tranh cũng tỉnh táo rồi sao?
Vậy mà không bám dính không tha, ngăn cản nhà họ Diệp gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba ư?
Ha ha ha!
Diệp Thu Vân không nhịn được bật cười lớn, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh tràn đầy vẻ khinh thường: “Tần Tranh ơi là Tần Tranh, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ là thằng vô tích sự, kết quả cậu còn chẳng phải là đàn ông, trơ mắt dâng người phụ nữ của mình cho Hoàng Vạn Ba”.
Mọi người nhà họ Diệp cũng bắt đầu cười lớn.
Bầu không khí ngưng đọng đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Tuy rằng hôm nay nhà họ Diệp bọn họ mất hết thể diện nhưng Tần Tranh lại càng mất mặt hơn.
Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu thương phải gả cho Hoàng Vạn Ba, lại không có năng lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.Chương 17: Chuyện này ai dính vào thì người đó chết
“Tần Tranh, Diệp Khinh Nhan gả cho Hoàng Vạn Ba là tôi quyết định, bất kỳ ai cũng không thể sửa đổi”.
“Thông qua bữa tiệc này, đoán rằng cậu cũng nêu hiểu rõ, người với người có sự chênh lệch. Ở trong giới thượng lưu chúng tôi, Tần Tranh cậu chỉ là một tên hề, hoàn toàn không ăn nhập gì cả”.
“Cậu mà còn dây dưa với nhà họ Diệp, có tin hay không tôi lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Vạn Ba đón Diệp Khinh Nhan đi ngay không?”
Diệp Lâm Sâm từ trên nhìn xuống Tần Tranh, vẻ mặt đầy lạnh nhạt.
Mọi người nhà họ Diệp đều nhìn Tần Tranh với vẻ chế giễu.
Tần Tranh này thật sự giống như một thằng hề vậy.
Rõ ràng một buổi tiệc đã nói rõ ràng sự chênh lệch rất lớn giữa người với người, vậy mà Tần Tranh này còn không chịu từ bỏ, lì lợm bám lấy nhà họ Diệp.
Tần Tranh cũng cười.
Khuôn mặt anh tràn đầy vẻ trào phúng, lạnh nhạt lên tiếng: “Các người không dám gọi à, mẹ nó, tôi đứng ở đây chờ này”.
“Cậu! Tần Tranh, cậu thật sự cho rằng tôi không dám gọi à?”
Diệp Lâm Sâm cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại ra.
“Ông nội, đừng…”
Diệp Khinh Nhan tiến lên ngăn cản.
“Cháu im ngay cho ông!”
Khuôn mặt Diệp Lâm Sâm mất kiên nhẫn, phất tay ngắt lời, ngoảnh đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Tranh: “Tần Tranh, đây là tự cậu bảo nhé!”
Tút tút tút…
Điện thoại đã có người nhấc máy.
Diệp Lâm Sâm liếc mắt nhìn Tần Tranh một cái, cố ý hắng giọng bắt đầu cất tiếng: “Hoàng Vạn Ba à? Cháu rể ngoan, đêm hôm qua không phải chúng ta đã thương lượng xong xuôi rồi hay sao? Lập tức lái xe qua đây dẫn người đi đi”.
“Đúng rồi, ở đây có một kẻ rất chướng mắt, làm phiền cháu rể ngoan giúp ông xử lý một chút. Vứt sông cũng được, cho chó ăn cũng được, nói chung ông không muốn nhìn thấy nó nữa”.
Điện thoại bên kia không hề đáp lại, nhanh chóng bị cúp máy.
Diệp Lâm Sâm đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn Tần Tranh: “Tần Tranh, Hoàng Vạn Ba sẽ đưa người tới ngay lập tức, bây giờ cậu mau chóng biến khỏi tầm mắt tôi, rời khỏi Giang Bắc thì vẫn còn kịp đấy”.
Ông ta chán ghét Tần Tranh vô cùng.
Muốn đuổi anh đi khỏi Giang Bắc.
Không đi ư?
Vậy chuyện xảy ra tiếp theo không liên quan gì đến nhà họ Diệp ông ta.
Tần Tranh lại khoanh tay bày ra bộ dáng xem kịch hay: “Hoàng Vạn Ba xấu xa như thế kia mà ông cũng gọi nổi một tiếng cháu rể ngoan à? Tự ông không thấy buồn nôn à?”
Hừ!
Diệp Lâm Sâm quay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện với Tần Tranh nữa.
Người nhà họ Diệp lại xì xào chê giễu.
“Tần Tranh, cậu đừng có mạnh miệng, còn không đi nữa thì cậu biết tay”.
“Còn không đi? Cậu đang sĩ diện bằng chính mạng mình đấy à?”
“Cứ phải đợi đến lúc Hoàng Vạn Ba đánh gãy hai chân cậu ném cho cá dưới sông ăn sao?”
Bọn họ có người chỉ đơn thuần chế nhạo Tần Tranh, có người muốn cố ý chọc giận anh, nhưng Tần Tranh chỉ bình tĩnh đứng ở đó không nhúc nhích gì.
Ò e í e…
Rất nhanh chóng, mấy chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng chạy qua đây.
Người nhà họ Diệp ai nấy đều sửng sốt, tại sao xe cảnh sát lại đến?
Vài cảnh sát bước xuống: “Vừa rồi là ai gọi điện nói tìm Hoàng Vạn Ba?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Bọn họ còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì có người báo cảnh sát, không ngờ rằng lại là Hoàng Vạn Ba gọi xe cảnh sát tới.
Thật quá phô trương!
Hai giới trắng đen đều nắm trong tay Hoàng Vạn Ba, nhà họ Diệp và Hoàng Vạn Ba có quan hệ đến thế này, sau này họ có thể không cần lo rồi.
“Là tôi, là nhà họ Diệp tôi tìm Hoàng Vạn Ba”.
Diệp Lâm Sâm dẫn mọi người bước nhanh qua đó, vẻ mặt đầy tươi cười: “Chào cậu, các cậu đều là do Hoàng Vạn Ba phái đến à? Tôi là Diệp Lâm Sâm - ông nội vợ Hoàng Vạn Ba, mọi người đều là người một nhà cả, hút một điếu đi…”
Ông ta cười ha hả đưa một điếu thuốc lá ra, nhưng căn bản không có ai đáp lại.
Người dẫn đầu đội cảnh sát lại càng lạnh mặt, vung tay lên: “Vậy thì đúng rồi, bắt hết tất cả lại dẫn đi”.
Rầm rập!
Đội cảnh sát nhanh chóng vọt lên trước.
Diệp Lâm Sâm ngớ người.
Không phải tới đón Diệp Khinh Nhan sao? Sao giờ lại muốn bắt người nhà họ Diệp bọn họ?
“Tôi là Diệp Lâm Sâm - gia chủ nhà họ Diệp, các người ai dám đụng đến tôi…”
Uỳnh!
Một cảnh sát đã thẳng tay ấn Diệp Lâm Sâm vào xe cảnh sát.
“Ông nội”.
Diệp Thu Vân bị dọa choáng váng, vội vàng nhìn sang phía đám người Lưu Dương.
Lưu Dương bước ra, vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào mấy cảnh sát quát lớn: “Ai cho các người quyền bắt người lung tung? Mau thả người ra! Tôi là Lưu Dương, không tính là nhân vật lớn gì, chỉ là một giám đốc sở nhỏ nhoi của Sở cảnh sát thành phố mà thôi…”
Rầm.
Lưu Dương cũng bị ấn lên xe cảnh sát một cách nhanh gọn giống như vậy.
Hành động này khiến tất cả mọi người không dám làm ầm ĩ.
Mọi người đều hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bắt hết những người nhà họ Diệp, vài cảnh sát nhìn Tần Tranh Diệp Khinh Nhan, sắc mặt khôi phục lại vẻ hiền hòa: “Chào anh, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không? Vừa rồi tôi thấy hình như bọn họ đang uy hiếp anh”.
Tần Tranh gật đầu: “Bọn họ muốn ném tôi xuống sông cho cá ăn”.
Ngay lập tức vài người cảnh sát mặt lạnh như băng đến cực điểm.
Hiển nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà lại có người dám kiêu ngạo đến mức này.
Người nhà họ Diệp lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tần Tranh, tên súc vật này, cậu nói linh tinh gì thế? Tôi nói vứt cậu xuống sông cho cá ăn khi nào hả?”
Diệp Lâm Sâm tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Mấy anh cảnh sát, mọi người đừng bị thằng này lừa, là nó giả vờ báo cảnh sát thôi, nó đang lừa mọi người đó!”
Người nhà họ Diệp cũng nhao nhao lên tiếng: “Anh cảnh sát, chúng tôi đều vô tội, chúng tôi là người tốt mà”.
“Hắn mới là kẻ xấu, các anh bị hắn lừa rồi”.
Đám người bọn họ đều đỏ bừng mặt nhìn về phía Tần Tranh mà nghiến răng nghiến lợi.
Quá đê tiện!
Vậy mà lại báo cảnh sát đến bắt bọn họ.
Bọn họ hận Tần Tranh tới cực điểm.
Trong tiếng cãi vã có không ít người trong trang viên bị tiếng động thu hút đi ra ngoài xem.
“Diệp gia chủ?”
Có người nhận ra thân phận Diệp Lâm Sâm, vội vàng bước nhanh qua đó: “Diệp gia chủ, chúc mừng nhé, nhà họ Diệp im hơi lặng tiếng mà lại lấy được dự án trăm tỷ, trở thành người thắng lớn nhất trong bữa tiệc này, thật là khiến người ta ngưỡng mộ”.
Dự án trăm tỷ?
Người thắng lớn nhất?
Diệp Lâm Sâm sửng sốt, ông ta còn chưa bước qua cửa, hiện giờ còn bị bắt lên xe cảnh sát, mất hết thể diện, làm thế nào mà thành người thắng lớn nhất được?
“Mọi người có nhầm không vậy?”
Sắc mặt Diệp Lâm Sâm khó coi: “Thật không dám giấu giếm, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi rõ ràng đã cầm thiếp mời trong tay, lại không thể nào đi vào bữa tiệc”.
Đây là nói thật, đáng tiếc lại không có ai tin tưởng.
“Diệp gia chủ, thượng tướng Đỗ tự mình giao dự án cho cô Diệp, chuyện này cả Giang Bắc đều đã biết rồi, đâu cần phải giấu làm gì nữa?”
“Lần này nhà họ Diệp định sẵn một bước lên trời rồi, chúc mừng Diệp gia chủ nhé”.
Mọi người liên tục chúc mừng.
Trong lúc nói chuyện lại có người đi về phía mấy cảnh sát: “Các anh có phải nhầm lẫn gì không?”
“Đúng đấy, cô Diệp là người thượng tướng Đỗ đích thân quan tâm, tại sao lại muốn bắt Diệp gia chủ chứ?”
“Cho chúng tôi chút thể diện, thôi bỏ đi nhé…”
Mọi người anh một câu tôi một câu.
Nhà họ Diệp định sẵn một bước lên trời, bọn họ đều muốn giúp đỡ, từ đó giành được thiện cảm của Diệp Khinh Nhan.
Nhưng mấy cảnh sát lại vẫn lạnh lùng: “Hoàng Vạn Ba bị nghi ngờ có liên quan đến giết người cướp của và nhiều tội danh khác, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị bắt vào tù. Bọn họ thân là người nhà Hoàng Vạn Ba bị nghi ngờ có liên quan đến việc phân chia lợi nhuận, buộc phải tiếp nhận điều tra”.
“Đây là lãnh đạo đích thân ra lệnh xuống dưới, bất kể các người là ai, có bối cảnh thế nào đều vô dụng. Chuyện này dính vào ai thì người đó chết”.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhà họ Diệp là người nhà Hoàng Vạn Ba ư?
Sao có thể thế được?
“Đúng rồi, những thứ này đều là chính bọn họ chủ động khai ra”.
Cảnh sát đứng đầu lấy điện thoại ra: “Chúng tôi có ghi âm điện thoại có thể làm chứng”.
Đoạn ghi âm vang lên...
Không có ai lên tiếng.
Ánh mắt mọi người nhìn người nhà họ Diệp đều thay đổi. Chương 18: Vô liêm sỉ hết cả à?
Điên rồi sao?
Mẹ kiếp Hoàng Vạn Ba đã sắp chết không chỗ chôn thây mà nhà họ Diệp lại còn chủ động bước ra vào lúc này, còn tự chủ động giải thích nói mình là người nhà Hoàng Vạn Ba?
Không ai nịnh bợ nhà họ Diệp.
Ai nấy đều tránh nhà họ Diệp còn không kịp.
Người mà Hoàng Vạn Ba đắc tội là nhân vật cực lớn, ai dính vào thì kẻ đó chết, cho dù nhà họ Diệp lấy được dự án trăm tỷ thì với chỉ số thông minh này của nhà họ Diệp, e rằng muốn một bước lên trời cũng chỉ là hy vọng xa vời.
“Đợi đã, nhầm rồi!”
Cuối cùng Diệp Lâm Sâm cũng phản ứng lại: “Chúng tôi không phải là người nhà Hoàng Vạn Ba, chúng tôi hoàn toàn không quen biết gì với tên Hoàng Vạn Ba cả. Chuyện này… tôi oan uổng quá mà!”
Người nhà họ Diệp càng điên cuồng, liên tục kêu oan.
Bọn họ nóng ruột sắp chết rồi.
Mấy vị cảnh sát không buồn liếc nhìn bọn họ lấy một cái: “Đám người bị nhốt trong tù có ai không tự kêu oan đâu? Nhưng có mấy ai thật sự oan uổng? Im miệng hết cho tôi, có lời gì thì vào trong đó rồi nói”.
Cạch!
Cửa xe đóng lại.
Ú ú ú.
Cùng với tiếng còi cảnh sát, cả nhà trên dưới đều bị dẫn hết đến cục cảnh sát…
Qua một phen thẩm vấn nghiêm khắc, đám người nhà họ Diệp ai nấy đều ỉu xìu đi ra khỏi cục cảnh sát.
Vừa sợ vừa hãi!
Lại càng mất hết thể diện!
Một cuộc điện thoại không những không dạy dỗ được Tần Tranh, ngược lại biến khéo thành vụng đưa bản thân mình đi vào trong đó… Cũng may bọn họ thật sự không có liên quan gì đến Hoàng Vạn Ba, nếu không hậu quả e rằng càng thêm nghiêm trọng.
“Đều do Diệp Khinh Nhan. Nó biết rõ Hoàng Vạn Ba xảy ra chuyện, vậy mà trơ mắt nhìn ông gọi điện thoại mà không cản lại”.
Ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Thu Vân mắng nhiếc.
Nhưng mà không có ai phụ họa.
Bọn họ đều hiểu rõ trong tay Diệp Khinh Nhan là hợp đồng trăm tỷ, nhà họ Diệp muốn một bước lên trời đều phải trông cậy cả vào hợp đồng này.
Diệp Lâm Sâm quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu Vân một cái: “Được rồi, chuyện đã qua rồi, đợi lát có mặt Khinh Nhan, cháu không được nổi giận bừa đâu đấy”.
“Cháu nổi giận bừa lúc nào?”
Diệp Thu Vân ấm ức: “Vẫn luôn là con bé chọc tức cháu, cháu luôn cố gắng nhường nó, chỉ cần nó không chủ động chọc cháu, cháu đây không thèm tức giận với nó”.
Không ai phản ứng cô ta.
Đám người về nhà họ Diệp, vội vàng gọi Diệp Khinh Nhan tới.
Sắc mặt Diệp Lâm Sâm hiền hòa đầy ý cười: “Khinh Nhan à, ông nội đã nghe nói rồi, thượng tướng Đỗ tự mình giao hợp đồng trăm tỷ cho cháu, thế hợp đồng đâu rồi? Mau lấy ra cho mọi người cùng xem”.
Mọi người nhà họ Diệp đều tươi cười như nở hoa, nói toàn lời hay ý đẹp với Diệp Khinh Nhan.
“Khinh Nhan, lần này cháu làm tốt lắm, cuối cùng cũng không làm mất mặt nhà họ Diệp”.
“Từ bé tôi đã biết Khinh Nhan sẽ giỏi giang mà”.
“Lần này Khinh Nhan lập công lớn, không uổng công nhà họ Diệp ta bồi dưỡng nhiều năm”.
Diệp Khinh Nhan lại cảm thấy không quen với sự nhiệt tình của mọi người, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thượng tướng Đỗ chỉ nói sẽ giao dự án cho cháu, vẫn chưa đưa hợp đồng…”
Mọi người sửng sốt nhưng không chịu tin tưởng.
Diệp Tuyết Lan bày ra bộ dáng khuyên bảo tận tình: “Em ba, đây là em chưa phải rồi, ông nội muốn gả em cho Hoàng Vạn Ba không phải vì muốn tốt cho em hay sao? Sao em có thể vì chuyện này mà giấu giếm nhà họ Diệp được chứ?”
Diệp Thu Vân khoanh tay cười lạnh nói: “Diệp Khinh Nhan, cô muốn nuốt riêng dự án này đấy à? Dự án khoảng trăm tỷ, cô không đưa cho nhà họ Diệp thì một mình cô nuốt trôi được chắc?”
Mọi người đều nghi ngờ Diệp Khinh Nhan không chịu lấy hợp đồng ra là vì muốn nuốt riêng cho bản thân.
Diệp Khinh Nhan vô cùng ấm ức: “Con thật sự không lừa mọi người, con chưa lấy được hợp đồng”.
Lời này vừa nói ra, vẻ nhiệt tình trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Ai nấy đều tối sầm mặt.
Diệp Thu Vân từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt với Diệp Khinh Nhan, lạnh giọng quát lớn: “Diệp Khinh Nhan, tôi vừa mới khen vài câu, có phải cô đã muốn lên trời rồi không? Mau giao hợp đồng ra đây”.
Diệp Tuyết Lan tỏ ra thương tâmđau lòng: “Mọi người coi em ấy là người nhà họ Diệp nhưng em ấy lại không cảm thấy mình là người nhà họ Diệp, còn đề phòng chúng ta nữa. Em ba, em làm chị buồn lòng lắm”.
Tất cả mọi người đều ép buộc Diệp Khinh Nhan.
TMắt thấy đám người sắp ra tay cướp đoạt...
“Không biết xấu hổ đúng không?”
Tần Tranh cười lạnh một tiếng, đứng dậy chắn trước mặt Diệp Khinh Nhan: “Dự án là tự thượng tướng Đỗ giao cho Khinh Nhan, các người ai dám động vào Khinh Nhan một chút thử xem?”
Ba chữ thượng tướng Đỗ lập tức khiến đám người nhà họ Diệp đang rục rịch phải kiêng dè.
Nhưng trong mắt bọn họ vẫn tràn đầy sự không cam lòng.
Đây là dự án trăm tỷ đấy, là cơ hội cho nhà họ Diệp một bước lên trời, vậy mà Diệp Khinh Nhan lại muốn độc chiếm.
Cực kỳ đáng giận.
“Tần Tranh, tôi còn chưa tính sổ với anh đây, tự anh lại vội vàng nhảy ra rồi à?”
Diệp Thu Vân trợn mắt nhìn Tần Tranh đầy hung tợn: “Bớt lấy thượng tướng Đỗ ra ép chúng tôi đi! Đây là chuyện riêng nhà họ Diệp tôi, quan có lớn thế nào cũng không quản được”.
“Hơn nữa... Dự án trăm tỷ này vốn là thượng tướng Đỗ giao cho chúng tôi, là anh xúi giục Diệp Khinh Nhan chiếm riêng hợp đồng này”.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Mặc dù bọn họ cũng không ngờ rằng Diệp Thu Vân sẽ nói ra những lời như thế này.
Đây chính là dự án mà thượng tướng Đỗ giao xuống dưới.
Cô Anh nói là của anh cô thì là của anh cô hay sao?
Diệp Thu Vân lại bày ra bộ dáng dự liệu trước, lên tiếng giải thích: “Mọi nghĩ nghĩ thử xem, bao nhiêu người tham gia bữa tiệc như thế, tại sao chuyện tốt đẹp này lại rơi xuống đầu Diệp Khinh Nhan? Nó dựa vào cái gì mà lấy được dự án trăm tỷ này?”
“Đáp án rất đơn giản, đây là thượng tướng Đỗ bồi thường cho nhà họ Diệp”.
“Bữa tiệc hôm nay tất cả mọi người đi vào, chỉ có một mình nhà họ Diệp chúng ta không ai có thể đi vào, rõ ràng cầm trong tay thiếp mời lại bị từ chối ngoài cửa. Xảy ra sơ suất lớn như vậy, thượng tướng Đỗ biết được tự nhiên sẽ vô cùng tức giận”.
“Tôi nghe nói trong bữa tiệc thượng tướng Đỗ đã đưa ra một thông báo lớn, có chuyện như vậy đúng không?”
“Thượng tướng Đỗ muốn đền bù cho nhà họ Diệp tôi nhưng người nhà họ Diệp đều không có ở đó, chỉ có Diệp Khinh Nhan ở bữa tiệc, vì vậy thượng tướng Đỗ chỉ có thể giao dự án cho Diệp Khinh Nhan. Nhưng e rằng đến thượng tướng Đỗ cũng không nghĩ được, Diệp Khinh Nhan lại muốn nuốt riêng dự án này”.
Sau một loạt giải thích, mọi người nhà họ Diệp đều sáng bừng mắt.
Giống Hình như… thật sựđúng là như vậy!
Lưu Dương là người đầu tiên đứng dậy ủng hộ Diệp Thu Vân: “Vừa rồi tôi đã gọi điện hỏi qua thành phố, thật sự có chuyện như vậy. Mọi người cũng thấy rồi đấy, hôm nay rất nhiều người ở Giang Bắc đều chúc mừng nhà họ Diệp một bước lên trời, dự án này thực sự là sự bồi thường của thượng tướng Đỗ cho nhà họ Diệp chúng ta”.
Người nhà họ Diệp đều gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khinh Nhan tràn đầy phẫn nộ.
Cho dù Diệp Khinh Nhan có tin hay không, dẫu sao bọn họ cũng tin.
Mọi người đều cảm thấy phẫn nộ.
Tất cả mọi người đều bực mình trách mắng Diệp Khinh Nhan.
Diệp Khinh Nhan cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Ngay cả cô cũng cảm thấy mụ mị.
Lẽ nào thượng tướng Đỗ giao dự án cho cô thực sự là để bồi thường cho nhà họ Diệp sao?
“Chúc mừng Diệp gia chủ”.
“Tôi không mời mà đến, vẫn mong Diệp gia chủ thứ tội”.
Đúng lúc này, một tiếng cười to bỗng vang lên.
Có vài bóng dáng bước tới, chính là Trịnh Hữu Vi - nhà giàu số một Giang Bắc, chủ tịch thành phố Khang Viễn Nghĩa, trùm bất động sản La Dũng, vua trang sức Ngô Hi.
Sắc mặt Diệp Lâm Sâm thay đổi, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Người nhà họ Diệp lại càng căng thẳng hơn, đây đều là những nhân vật lớn của Giang Bắc, hôm nay lại cùng nhau đến nhà họ Diệp.
Lẽ nào dự án trăm tỷ thật sự cho nhà họ Diệp sao?
Trong mắt bọn họ tràn đầy sự chờ mong…Chương 19: Là ai hạ độc?
“Diệp gia chủ không cần căng thẳng”.
Chủ tịch thành phố Khang ôn hòa cười nói: “Hôm nay thượng tướng Đỗ tự mình mở lời muốn phát triển Giang Bắc, đây là chuyện rất lớn. Trải qua trao đổi khẩn cấp, chúng tôi đã quy hoạch ra dự án hoàn chỉnh, soạn hợp đồng, lần này tới đây là mang hợp đồng cho cô Diệp xem qua”.
Người giàu nhất Trịnh Hữu Vi cũng nở nụ cười: “Nhà họ Diệp có người tài như cô Diệp thật sự là vinh hạnh cho Giang Bắc chúng ta”.
Vài vị sếp lớn mặt mày hớn hở, mỉm cười ôn hòa, không hề làm cao. “Tốt tốt”.
Diệp Lâm Sâm kích động đến nỗi run rẩy: “Các vị, mau ngồi đi. Lưu Dương mau châm trà cho các vị đây”.
Mọi người nhà họ Diệp đều tươi cười vui vẻ.
Bọn họ được nở mày nở mặt rồi!
Mấy sếp lớn ở Giang Bắc đều tự mình chạy tới nhà họ Diệp đưa hợp đồng. Đợi hợp đồng ký xong xuôi, nhà họ Diệp đã có thể một bước lên tiên, thậm chí có thể sánh ngang vai với những nhân vật lớn ở đây.
Trong bầu không khí rất hòa hợp, bên cạnh có thư ký bước qua, cung kính mang hợp đồng đã được soạn hoàn chỉnh đưa ra cho Diệp Khinh Nhan xem qua.
Nhưng Diệp Khinh Nhan vẫn không duỗi tay nhận, Diệp Thu Vân lại cướp lấy hợp đồng: “Hợp đồng không cần cô ta ký, đưa tôi là được rồi, tôi ký cũng thế thôi…”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thư ký lên tiếng nhắc nhở cẩn thận: “Ừm, thưa cô, chuyện này… hợp đồng vẫn nên để chính cô Diệp Khinh Nhan xem và ký thì tốt hơn…”
Diệp Thu Vân lại không hề để bụng: “Dự án này không phải là thượng tướng Đỗ dùng để bồi thường cho nhà họ Diệp chúng ta sao? Diệp Khinh Nhan là người nhà họ Diệp, tôi cũng là người nhà họ Diệp, ai ký hợp đồng này mà chẳng như nhau?”
Nói xong Diệp Thu Vân bèn lật hợp đồng ra.
Người nhà họ Diệp ai nấy cũng đều vây quanh, nhìn khoản tiền dự án trên hợp đồng là cả chuỗi con số không, bọn họ đều cảm thấy váng đầu hoa mắt, kích động đến cực điểm.
Diệp Lâm Sâm lại càng kích động, lệ nóng doanh tròng: “Nhà họ Diệp có tài đức gì vậy mà có thể có được phúc lớn như vậy. Đây là tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ”.
Nhà họ Diệp muốn một bước lên tiên, ai nấy đều phấn khởi đến cực điểm.
Mấy nhân vật lớn nhìn cảnh tượng này đều cười ha hả, kích động nhìn về phía Tần Tranh, nhưng chỉ liếc mắt một cái mấy người lập tức cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Cái đó… Không ký nữa, hợp đồng còn có vài chỗ cần sửa lại, chưa ký vội”.
Chủ tịch thành phố Khang trực tiếp đứng dậy.
“Nhà họ Diệp thật sự không có năng lực thực hiện dự án lớn thế này, chúng tôi quay về cần suy xét cẩn thận”.
Mấy người đến cũng vội mà đi cũng nhanh, cầm hợp đồng nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng bọn họ không rõ nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì nhưng thân là các sếp lớn cấp cao của Giang Bắc, tự nhiên đều là nhân tài tinh anh.
Đỗ Nguyên Vũ trước khi rời đi từng nhắc nhở bọn họ mấy câu, tiết lộ một chút thân phận của Tần Tranh, bọn họ là đến nịnh bợ Tần Tranh chứ không phải nịnh nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp?
Tính là cái thá gì?
Nhìn cảnh tượng này, người nhà họ Diệp ý cười trên mặt đều cứng lại.
Sững sờ…
Miếng ăn dâng tận miệng rồi còn bay mất ư?
Diệp Lâm Sâm run rẩy, ngã ngay xuống đất.
Bịch!
Ông ta ngã xuống đất, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ bi thảm.
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp, Diệp Lâm Sâm con bất hiếu, con có lỗi với mọi người”.
Ông ta khóc rống lên.
Mọi người nhà họ Diệp cũng mất hết hồn vía.
Vui quá lại hóa buồn!
Thay đổi quá nhanh.
Giấc mơ một bước lên trời của nhà họ Diệp trực tiếp tan biến.
“Không thể nào, không thể nào”.
Vẻ mặt Diệp Thu Vân cũng thất hồn lạc vía.
Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Khinh Nhan, hét lên chói tai: “Diệp Khinh Nhan nói đi, có phải cô giở trò gì không? Cô thà hủy bỏ dự án trăm tỷ cũng không chịu đưa cho nhà họ Diệp hay sao?”
Cô ta không thể chấp nhận việc hợp đồng hỏng bét trong tay cô ta.
Vì vậy tất cả mọi chuyện nhất định là do Diệp Khinh Nhan giở trò.
“Con mất dạy này, ăn cây táo rào cây sung, mày phải hại chết mọi người mới cam tâm sao?”
Khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ oán độc, giơ tay tát một cái lên mặt Diệp Khinh Nhan.
Chát.
Tiếng bạt tai âm lên vang dội.
Tần Tranh lại nhanh hơn một bước, tát mạnh một cái lên mặt Diệp Thu Vân.
Diệp Thu Vân lảo đảo ngã bệt xuống đất, vẻ mặt khó tin nhìn Tần Tranh: “Cậu, cậu dám đánh tôi ư? Tôi còn chưa tính sổ với cậu mà lại dám đánh tôi trước sao?”
Tần Tranh cười lạnh lùng: “Sao tôi không dám đánh cô? Nếu không phải cô bôi nhọ Diệp Khinh Nhan ăn riêng hợp đồng, lại nói lỡ lời chọc giận mấy người chủ tịch thành phố Khang thì có xảy ra những chuyện này không? Có khi hợp đồng đã sớm ký xong rồi”.
“Hiện giờ cô vẫn còn muốn bôi nhọ Khinh Nhan, tôi không đánh cô thì đánh ai?”
Diệp Thu Vân không nói được câu nào, ôm mặt ngồi dưới đất khóc lớn thất thanh.
Tất cả mọi người đều hồn phi phách lạc như cha mẹ chết vậy.
Chỉ có Diệp Khinh Nhan không quá đau buồn.
Hợp đồng trăm tỷ đối với cô mà nói quá không chân thực, bất kể là có được hay mất đi cô cũng không có cảm giác gì.
Nhìn người nhà họ Diệp túm tụm khóc lóc với nhau, Tần Tranh đột nhiên lên tiếng: “Muốn hợp đồng sao? Tôi có cách giúp các người lấy lại hợp đồng”.
“Tần Tranh, quả nhiên là cậu giở trò”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu Vân lập tức kích động, chỉ thẳng vào Tần Tranh mắng ầm lên.
“Cháu im miệng ngay đi”.
Nhưng không đợi cô ta lên tiếng, Diệp Lâm Sâm đã nhanh chóng bò dậy, rảo bước tới tát một cái lên mặt Diệp Thu Vân.
“Chuyện đó… Tần Tranh, cháu rể quý, mau nói với mọi người cháu có cách gì vậy?”
Vẻ mặt ông ta đầy mong chờ nhìn Tần Tranh.
Người nhà họ Diệp cũng đều ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh.
Bọn họ không thể mất cơ hội một bước lên trời này được, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng thì bọn họ cũng phải giành lấy.
“Tôi có thể nói biện pháp cho các người giành lấy hợp đồng, có điều trước đó các người phải trả lời tôi một câu hỏi”.
Ánh mắt Tần Tranh lạnh lùng quét một lượt mọi người ở đây: “Bệnh của con gái tôi là trúng độc lạ. Thời gian Tiểu Mạn trúng độc vừa hay là lúc bị các người đón về nhà họ Diệp”.
“Nói cho tôi biết, là ai trong số các người hạ độc con gái tôi?”
Anh trầm giọng cất lời.
Lời này vừa nói ra, Diệp Khinh Nhan hơi sửng sốt.
Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Tiểu Mạn bị bệnh nan y mà không hề nghi ngờ người nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp lại càng bùng nổ.
Diệp Tuyết Lan kích động nói: “Tần Tranh, cậu lại còn nghi ngờ người nhà họ Diệp chúng tôi sao? Diệp Tiểu Mạn là con cháu nhà họ Diệp, cho dù có gì đi nữa thì nhà họ Diệp tôi làm sao có thể hạ độc một cô bé vài tuổi được chứ?”
Ngô Lệ Quyên cũng nổi nóng chỉ vào Tần Tranh mắng nhiếc: “Tôi là mẹ kế của Diệp Khinh Nhan, Diệp Tiểu Mạn là do tôi chăm sóc, ý cậu đang nói là tôi lòng dạ ác độc, nói tôi là kẻ độc ác phải không? Nếu không phải tôi có lòng tốt đón Diệp Tiểu Mạn về chăm sóc thì con gái cậu và Diệp Khinh Nhan đã sớm chết đói đầu đường rồi”.
Tất cả mọi người đều bày ra bộ dáng bị sỉ nhục.
Bọn họ không thể chấp nhận việc bị nghi ngờ như vậy.
Đây không chỉ là sự sỉ nhục với nhà họ Diệp, mà còn là sỉ nhục nhân cách của bọn họ.
Diệp Thu Vân lại càng cười lạnh: “Tần Tranh, là tôi hạ độc đấy, là tôi hãm hại con gái cậu đấy được chưa?”
“Dù sao cậu vẫn luôn không vừa mắt tôi, vừa hay tôi cũng không vừa mắt cậu, có bản lĩnh gì thì cứ nhằm vào tôi này”.
Một cô bé mới có vài tuổi, ai mà đặc biệt đi hạ độc? Còn là kỳ độc?
Quả thực đúng là chuyện cổ tích.
Tần Tranh này khả năng cao là mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại, thấy ai cũng cảm thấy muốn hại con gái mình.
“Rất tốt”.
Tần Tranh lạnh lùng nhìn Diệp Thu Vân: “Nếu như cô đã thừa nhận rồi vậy thì tôi sẽ chơi với cô. Trong ba ngày tôi muốn cô quỳ trên mặt đất tự vả mặt mình, dập đầu xin lỗi”.Chương 20: Xấu hổ muốn chết!
Anh nhìn ra được khả năng Diệp Thu Vân là hung thủ hạ độc không cao.
Nhưng chỉ vì những lời hôm nay, anh sẽ bắt Diệp Thu Vân phải trả giá.
Xì.
Diệp Thu Vân khinh thường nói: “Tôi chờ xem chơi với tôi kiểu gì”.
"Được rồi!"
Diệp Lâm Sâm hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ này, giờ phút này vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn xua tay ngắt lời: “Tần Tranh, bây giờ cháu đã có thể nói cho ông biết làm thế nào để giành được hợp đồng chưa?”
“Muốn lấy được dự án thật ra rất đơn giản”.
Tần Tranh liếc mắt nhìn Diệp Thu Vân một cái, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngày mai sẽ có đại hội chiêu thương, chỉ cần Diệp Thu Vân có thành ý chịu phạt nhận tội, quỳ trên mặt đất cầu xin mấy người chủ tịch thành phố Khang tha thứ, nhà họ Diệp sẽ vẫn còn cơ hội”.
Vừa nghe thấy lời này, Diệp Thu Vân tức khắc xù lông: “Tần Tranh đây là cách của cậu sao? Tôi thấy cậu muốn việc công báo thù riêng thì có”.
Nhận tội chịu phạt, còn cầu xin người khác tha thứ.
Loại chuyện nhục nhã này thì sao Diệp Thu Vân có thể đi làm được?
Trả thù trắng trợn táo bạo như thế này, ông nội tuyệt đối sẽ không đồng ý, muốn trả thù Diệp Thu Vân cô ta ư? Mơ hão đi!
“Thu Vân, ông lại cảm thấy lời này của Tần Tranh cũng khá có lý”.
Diệp Lâm Sâm lại vô cùng trầm tư: “Dự án là thượng tướng Đỗ giao cho Diệp Khinh Nhan trước mặt toàn thể mọi người ở Giang Bắc, mấy người chủ tịch thành phố Khang không có lý do gì vô duyên vô cớ hủy bỏ tư cách làm dự án của nhà họ Diệp chúng ta. Vừa rồi sở dĩ thay đổi là vì có vài thứ còn chưa nói rõ ràng”.
“Dù sao cũng là dự án lớn trăm tỷ, ai mà không thèm? Đám người chủ tịch thành phố Khang nhất định là muốn lấy một chút chiết khấu nhưng thấy chúng ta quá kích động nên đã xem nhẹ việc này, vì vậy mới khiến chủ tịch thành phố Khang bực mình, cảm thấy nhà họ Diệp chúng ta không hiểu chuyện, phất tay bỏ đi”.
“Vì vậy ngày mai chỉ cần chúng ta đưa ra thành ý, thêm thu vân cháu chủ động quỳ xuống nhận tội, làm đủ mọi thứ, thì chủ tịch thành phố Khang nhất định sẽ niềm nở với chúng ta”.
Qua một loạt phân tích, mọi người nhà họ Diệp đều bừng tỉnh ngộ ra, liên tục gật đầu.
“Ông nói không sai, vừa rồi thật sự là nhà họ Diệp ta chưa hiểu chuyện”.
“Chúng ta quá nóng vội, cũng may ông vẫn còn minh mẫn, lại một lần nữa giúp chúng ta lấy được cơ hội lần này”.
Sắc mặt Diệp Thu Vân lại rất khó coi.
Cô ta không muốn quỳ xuống cầu xin người khác tha thứ, điều này không hợp với sự cao quý của cô ta.
“Ông ơi, cháu thấy chị cả hình như không muốn đi lắm, chi bằng để cháu đi đi. Cháu đi quỳ xuống cầu xin mấy người chủ tịch thành phố Khang tha thứ, giúp nhà họ Diệp lấy lại tư cách làm dự án”.
Diệp Tuyết Lan lại đứng ra cười ha ha, bộ dáng giả vờ tốt bụng.
Diệp Thu Vân sửng sốt.
Lưu Dương đứng bên cạnh liên tục đưa mắt nhắc nhở, cuối cùng cô ta mới hoàn hồn, vội vàng đứng ra lên tiếng: “Ai làm thì người ấy chịu, ông nội, đây là phiền phức do cháu gây ra, làm sao có thể để em hai giải quyết giúp cháu được? Để cháu đi vẫn tốt hơn”.
Cô ta hiểu ra rồi.
Đây chính là công lao lớn.
Ai lấy được hợp đồng dự án này thì đó là công thần lớn của nhà họ Diệp.
Hai người ai cũng không cam lòng nhường cho kẻ còn lại.
“Ha ha, hai người các cháu không cần tranh cãi nữa”.
Diệp Lâm Sâm bật cười sảng khoái: “Các cháu một lòng muốn cống hiến cho nhà họ Diệp, đều là con cháu ngoan của nhà họ Diệp ta. Thế này đi, ngày mai hai cháu đều đi, ai có thể lấy được dự án này về cho nhà họ Diệp thì người đó là công thần lớn của nhà họ Diệp, sẽ được thăng ba cấp ở trong công ty”.
Tất cả mọi người đều hài lòng.
Nhà họ Diệp vô cùng vui vẻ.
Chỉ có một mình Diệp Khinh Nhan là hoảng sợ.
Cô không tin chủ tịch thành phố Khang là người như vậy, chiết khấu cho mấy người chủ tịch thành phố Khang chính là sỉ nhục bọn họ.
Còn chưa đợi cô lên tiếng…
Diệp Lâm Sâm quét mắt liếc nhìn Diệp Khinh Nhan, nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Khinh Nhan, cháu đừng cho rằng ông bất công, nếu như không phải Tần Tranh cứ ở bên cạnh quấy rối thì đám Thu Vân có nghi ngờ cháu không? Vừa rồi suýt chút nữa Thu Vân đã làm hỏng dự án, đổi lại là cháu làm, e rằng còn không có cơ hội đền bù cũng nên”.
“Nếu như cháu không phục thì ngày mai cũng có thể cùng đi, xem xem dựa vào bản lĩnh của cháu liệu có thể lấy được dự án này cho nhà họ Diệp hay không”.
Diệp Khinh Nhan yên lặng cúi đầu.
Tần Tranh ở bên lại cười lạnh.
Ngày mai anh không chỉ muốn cho Diệp Thu Vân phải trả giá, mà anh còn muốn khiến cho nhà họ Diệp mất hết thể diện.
Ngày thứ hai.
Đại hội chiêu thương vô cùng sôi động.
Tất cả mọi người đều nhận được thông báo đến tham dự đại hội chiêu thương hoàn toàn công khai này.
Mấy người nhà họ Trần cũng ở đó.
Khác với vẻ mặt hâm mộ của những người khác, mặt mày bọn họ đều u ám.
"Tiểu Phi, thế nào rồi?"
Trần Phi ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Bố, mọi người yên tâm, đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Chị con đã giả vờ làm nhân viên công tác trà trộn vào trong, có chị ở đó, Diệp Khinh Nhan nhất định sẽ không lấy được tư cách nhận dự án”.
Trần Huy hài lòng gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
Bọn họ không thể ngồi xem Tần Tranh và nhà họ Diệp một bước lên trời, bọn họ không chỉ muốn thu thập dược liệu quý hiếm mà còn muốn chủ động xuất kích, phá hỏng đại hội chiêu thương lần này để cho Diệp Khinh Nhan không lấy được quyền làm dự án kia.
Rất nhanh chóng, người nhà họ Diệp đã tới.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, người nhà họ Diệp đều hết hồn, bọn họ hoàn toàn không ngờ được sẽ có nhiều người như vậy.
Điều này có chút khác so với kế hoạch của bọn họ…
“Thu Vân, không cần lo những chuyện linh tinh bên ngoài, cứ làm theo kế hoạch là được rồi. Tin tưởng bản thân, cháu nhất định có thể lấy được tư cách làm dự án, làm vẻ vang nhà họ Diệp mình”.
Nhận ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Diệp Lâm Sâm, Diệp Thu Vân gật đầu, sải bước vào trong.
“Cô Diệp uống ly nước đi”.
Một người nhân viên công tác đội mũ che thấp vành mũ bưng ly nước đi qua đây.
Diệp Thu Vân gật đầu nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thả lỏng tinh thần đang căng thẳng, hít sâu một hơi đi lên đài cao.
“Chủ tịch thành phố Khang, đây là món quà tôi tặng ông”.
Bước lên đài, cô ta bỏ qua ánh mắt mọi người bên dưới, mỉm cười đưa món quà trong tay ra.
Người đối diện lại không giơ tay nhận lấy nó.
Sắc mặt chủ tịch thành phố Khang lạnh như băng: “Ai bảo cô tặng quà thế? Ở trước mặt bao nhiêu người thế này, cô muốn công khai hối lộ đi cửa sau à? Ném quà của cô ta ra ngoài!”
Diệp Thu Vân ngẩn người.
Sắc mặt mọi người nhà họ Diệp bên dưới đều vô cùng khó coi.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới đại hội chiêu thương lại hoàn toàn công khai, lại càng không ngờ được chủ tịch thành phố Khang hoàn toàn không nể mặt nhà họ Diệp bọn họ.
“Cô Diệp, đừng dùng mấy thứ vô dụng ấy nữa. Bản kế hoạch của cô đâu?”
Diệp Thu Vân sửng sốt: “Bản kế hoạch? Kế hoạch gì vậy?”
Hôm qua Diệp Lâm Sâm chỉ dặn dò cô ta phải có lòng thành, không hề nói cái gì mà bản kế hoạch.
Chủ tịch thành phố Khang đối diện tức đến bật cười: “Cô đến tranh dự án mà ngay cả bản kế hoạch cũng không có sao?”
“Có có có, tôi có bản kế hoạch”.
Diệp Thu Vân ôm bụng, vội vã đáp lại.
Cô ta bỗng cảm thấy hơi đau bụng.
Nhưng lúc này đang ở thời khắc quan trọng, cô ta không dám phân tâm, chỉ có thể cố nén, mở miệng nói: “Kế hoạch của tôi chính là…”
Bủm.
Một tiếng vang lớn,
Tất cả mọi người đều ngẩn cả người.
Chủ tịch thành phố Khang vội bịt mũi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thu Vân: “Kế hoạch của cô chính là “thả bom” à?”
“Tôi xin lỗi chủ tịch thành phố Khang”.
Diệp Thu Vân sốt ruột đến nỗi đầu đầy mồ hôi, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.
Nhưng cô ta càng nóng ruột tức giận, trong bụng lại càng đau mãnh liệt.
Quặn thắt lại.
Bủm...
Bủm bủm...
Bủm bủm bủm...
Một chuỗi liên tiếp giống như bom nổ mạnh ở trên đài sân khấu.
Tất cả mọi người phía dưới đều ngơ ngác bật ngửa.
Mấy người nhà họ Trần bật cười như được mùa, dáng vẻ như đã thực hiện được âm mưu.
Trần Thiến giả vờ làm nhân viên công tác lại càng nhếch miệng cười đắc ý: “Diệp Khinh Nhan cũng chỉ được như thế mà thôi”.
Trên đài chướng khí mù mịt.
Diệp Thu Vân đỏ bừng mắt, xấu hổ muốn chết đi được, hận không thể chui xuống cái lỗ nẻ nào dưới đất.
“Cô, cô cút xuống cho tôi”.
Chủ tịch thành phố Khang bịt mũi, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.
“Vậy, vậy được thôi, tôi thử xem sao…”
Vì thế Diệp Khinh Nhan lấy hết dũng khí gật đầu đồng ý.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ Diệp Khinh Nhan.
Bọn họ đã vuột mất dự án trăm tỷ.
Chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi.
Nếu biết nhân vật lớn ghét Hoàng Vạn Ba thì vừa rồi bọn họ đã sớm xông lên trừ hại vì dân, tiêu diệt cái ác, như vậy thì dự án trăm tỷ đã là của bọn họ rồi!
Đáng tiếc…
Đỗ Nguyên Vũ lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Hoàng Vạn Ba chẳng qua chỉ là cái cớ ông ta bịa ra mà thôi, không có Hoàng Vạn Ba thì một trăm tỷ này vẫn sẽ thuộc về Diệp Khinh Nhan.
Giờ phút này, ông ta ngước nhìn mọi người ở đây, bình thản lên tiếng: “Mọi người cũng đừng nản chí, trước khi nhân vật lớn đi cũng đã từng dặn dò cần dược liệu quý hiếm, càng lâu đời càng tốt, càng quý hiếm càng tốt. Sau này mọi người ai có manh mối gì về mảng này chỉ cần đưa ra, thì cũng có chuyện tốt trên trời rơi xuống đầu mọi người như thế này”.
Bữa tiệc kết thúc.
Đỗ Nguyên Vũ phân phó cấp dưới một lượt rồi vội vội vàng vàng đi đến thủ đô.
Ông ta cũng muốn đi khắp nơi sưu tầm dược liệu quý dâng lên cho Tần Tranh để có được chuyện tốt trên trời rơi xuống này.
Mọi người ở Giang Bắc cũng tập hợp thành nhóm rời khỏi trang viên, xì xào thấp giọng bàn luận với nhau, trên mặt ai cũng mang theo vẻ hưng phấn.
Tuy nhân vật lớn đi rồi nhưng cũng để lại hi vọng cho mọi người, chỉ cần tìm được dược liệu, thậm chí chỉ là manh mối liên quan đến dược liệu là có thể có được sự ưu ái của nhân vật lớn.
Tùy tiện vung tay là dự án trăm tỷ, chuyện tốt như vậy có ai không muốn chứ?
Trong trang viên chỉ còn lại bốn người nhà họ Trần lẻ loi ngồi ở đó.
Sắc mặt trắng bệch!
Bọn họ là kẻ thất bại lớn nhất trong bữa tiệc này.
Không chỉ đắc tội với nhân vật lớn, không chỉ đắc tội với Thượng tướng Đỗ, mà ngay cả mọi người ở Giang Bắc cũng tránh bọn họ như tránh tà.
Từ đây bọn họ sẽ sống rất khó khăn ở Giang Bắc.
Chát!
Trần Huy vả một bạt tai lên mặt Trần Phi, trợn mắt rống giận: “Thằng ngỗ nghịch này, mẹ kiếp rốt cuộc mày nói cái gì với Thượng tướng Đỗ vậy? Tao tố cáo Hoàng Vạn Ba lúc nào hả?”
Trần Phi bưng mặt khóc lớn: “Bố, thật sự không phải con, con chẳng nói gì cả!”
Hắn rất ấm ức vì hắn thực sự không hề nói gì cả.
Chát!
Trần Huy vung cánh tay, lại giáng một cái tát mạnh lên mặt Trần Phi, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng: “Thằng mất dạy! Mẹ nó, đến giờ mày vẫn không chịu thừa nhận sao? Mày hại chết nhà họ Trần ta rồi!”
Thế này ông ta vẫn chưa hết giận.
Mắt thấy Trần Huy lại muốn đánh, Trần Thiến vội vàng tiến lên giơ tay cản lại.
“Bố, không phải Tiểu Phi nói linh tinh thì chắc chắn là quỷ kế của Tần Tranh”.
Ba người nhà họ Trần đều sửng sốt.
Trần Thiến lại nheo mắt, bộ dạng nhìn thấu mọi thứ: “Bố, mọi người nghĩ lại xem, chuyện của Hoàng Vạn Ba đã trôi qua cũng đã bảy năm rồi, không thân không quen, tại sao nhân vật lớn kia lại có thể đặc biệt đi điều tra việc nhỏ này chứ?”
“Nhất định là Tần Tranh đi khắp nơi đổi trắng thay đen, đảo lộn đúng sai, vừa hay lại bị nhân vật lớn nghe thấy, hại Hoàng Vạn Ba, càng là hại nhà họ Trần ta”.
Hai mắt Trần Huy trợn tròn.
Bỗng nhiên ông ta bừng tỉnh.
“Tần Tranh, cậu quá độc ác!”
Khuôn mặt Trần Phi tràn ngập vẻ oán độc: “Đừng để tao tìm được cơ hội, nếu không Trần Phi tao nhất định giết chết hắn”.
Hắn đã oán hận Tần Tranh tới cực điểm.
"Câm miệng!"
Trần Huy lại trợn trừng mắt, tức giận quát lớn: “Mày không nghe cậu ta nói trong vòng ba ngày sẽ tiêu diệt nhà họ Trần ta sao? Hiện giờ cậu ta có nhân vật lớn chống lưng, chúng ta động vào cậu ta kiểu gì?”
“Bố, bố nhầm rồi! Chắc chắn hắn không quen biết nhân vật lớn, cùng lắm chỉ có duyên gặp nhau một lần mà thôi”.
Trần Thiến lại không hề hoang mang, lên tiếng phân tích: “Nếu như anh ta thực sự có quan hệ rộng như thế thì đã sớm tiêu diệt nhà họ Trần mình rồi, làm gì còn phải cố ra vẻ cho nhà họ Trần mình ba ngày? Hơn nữa nhân vật lớn đã đi rồi, Thượng tướng Đỗ cùng rời đi, Tần Tranh muốn cáo mượn oai hùm cũng không làm được”.
“Mà điểm quan trọng nhất là nhân vật lớn kia muốn thu thập dược liệu quý hiếm, vừa hay gần đây con có mối, nói không chừng sẽ là cơ hội quật khởi nghìn năm có một của nhà họ Trần”.
Ba người nhà họ Trần sáng bừng mắt.
Qua sự phân tích của Trần Thiến, bọn họ đều hiểu ra.
Là lý lẽ này…
Sự sợ hãi trên mặt tiêu tan, Trần Huy vỗ tay cười to nhìn về phía Trần Thiến, trong ánh mắt tràn đầy vẻ vui sướng: “Nhà họ Trần mình có con gái thế này, có gì phải buồn bã không vui cơ chứ?”
…
“Tần Tranh, sau này anh không thể làm như vậy được đâu…”
Đi ra ngoài trang viên, Diệp Khinh Nhan nhìn Tần Tranh, khuôn mặt tràn đầy lo lắng: “Hôm nay may có vị nhân vật lớn kia đứng ra giảng hòa, nếu không anh kích động như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện…”
Việc đầu tiên cô quan tâm không phải là hợp đồng lớn trăm tỷ mà là quan tâm Tần Tranh.
Dáng vẻ vừa rồi của Tần Tranh khiến cô sợ chết khiếp.
Có điều cô cũng hiểu anh, mối thù giết cha mẹ không đội trời chung, thân là con trai ruột, đối mặt với kẻ thù mà phải vâng vâng dạ dạ, ngược lại sẽ khiến người ta thất vọng.
“Được, anh nghe em hết”.
Tần Tranh nắm lấy tay Diệp Khinh Nhan, trịnh trọng gật đầu.
Hôm nay thực sự anh hơi xúc động.
Đám người Hoàng Vạn Ba thì có thể giết bất kỳ lúc nào, hôm nay anh lại không nhịn được ra tay trước mặt Diệp Khinh Nhan.
Nhìn thấy Tần Tranh đồng ý, Diệp Khinh Nhan mới thở phào một hơi, trên mặt khôi phục ý cười kéo Tần Tranh đi ra khỏi trang viên.
“Diệp Khinh Nhan”.
Ở phía xa xa, Diệp Thu Vân nghểnh cổ nhìn thấy hai người, cao giọng quát lên: “Cô qua đây, ông nội có chuyện muốn hỏi cô!”
Diệp Khinh Nhan sửng sốt, vội vàng dẫn theo Tần Tranh chạy qua đó.
“Lần mà lần mần, chưa ăn cơm à!”
Diệp Lâm Sâm cũng sầm mặt quát lên một câu: “Được rồi, cháu theo chúng ta về đi, đợi lát cháu phải gả cho Hoàng Vạn Ba!”
Diệp Khinh Nhan sững sờ: “Ông nội…”
"Câm miệng!"
Diệp Lâm Sâm lại bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, trực tiếp xua tay ngắt lời: “Cháu còn ngại hôm nay nhà họ Diệp chúng ta chưa đủ mất mặt sao? Đều do cháu làm hại hết!”
Dứt lời, ông ta thở phì phò xoay người đi về.
Cả Giang Bắc chỉ có nhà họ Diệp ông ta không thể đi vào trang viên tham gia bữa tiệc, thật là mất hết thể diện!
Hiện giờ ông ta dứt khoát đổ hết tất cả lỗi lầm lên người Diệp Khinh Nhan.
“Tần Tranh, không nghe thấy ông nói muốn gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba sao? Cậu còn đi theo chúng tôi làm gì?”
Diệp Thu Vân nhìn Tần Tranh đầy khiêu khích.
Mọi người nhà họ Diệp không ai tiếp lời.
Bọn họ chẳng có hứng thú gì, mặt mũi như đưa đám, thậm chí còn chẳng buồn chế giễu Tần Tranh.
“Đừng hiểu lầm, tôi không có ý muốn ngăn cản”.
Tần Tranh mỉm cười: “Tôi chỉ là khá tò mò, muốn xem xem các người làm thế nào để gả Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba”.
Nghe thấy câu này, mọi người nhà họ Diệp đều sững sờ.
Rốt cuộc Tần Tranh cũng tỉnh táo rồi sao?
Vậy mà không bám dính không tha, ngăn cản nhà họ Diệp gả Diệp Khinh Nhan cho Hoàng Vạn Ba ư?
Ha ha ha!
Diệp Thu Vân không nhịn được bật cười lớn, trong ánh mắt nhìn về phía Tần Tranh tràn đầy vẻ khinh thường: “Tần Tranh ơi là Tần Tranh, ban đầu tôi cho rằng cậu chỉ là thằng vô tích sự, kết quả cậu còn chẳng phải là đàn ông, trơ mắt dâng người phụ nữ của mình cho Hoàng Vạn Ba”.
Mọi người nhà họ Diệp cũng bắt đầu cười lớn.
Bầu không khí ngưng đọng đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Tuy rằng hôm nay nhà họ Diệp bọn họ mất hết thể diện nhưng Tần Tranh lại càng mất mặt hơn.
Trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu thương phải gả cho Hoàng Vạn Ba, lại không có năng lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.Chương 17: Chuyện này ai dính vào thì người đó chết
“Tần Tranh, Diệp Khinh Nhan gả cho Hoàng Vạn Ba là tôi quyết định, bất kỳ ai cũng không thể sửa đổi”.
“Thông qua bữa tiệc này, đoán rằng cậu cũng nêu hiểu rõ, người với người có sự chênh lệch. Ở trong giới thượng lưu chúng tôi, Tần Tranh cậu chỉ là một tên hề, hoàn toàn không ăn nhập gì cả”.
“Cậu mà còn dây dưa với nhà họ Diệp, có tin hay không tôi lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Vạn Ba đón Diệp Khinh Nhan đi ngay không?”
Diệp Lâm Sâm từ trên nhìn xuống Tần Tranh, vẻ mặt đầy lạnh nhạt.
Mọi người nhà họ Diệp đều nhìn Tần Tranh với vẻ chế giễu.
Tần Tranh này thật sự giống như một thằng hề vậy.
Rõ ràng một buổi tiệc đã nói rõ ràng sự chênh lệch rất lớn giữa người với người, vậy mà Tần Tranh này còn không chịu từ bỏ, lì lợm bám lấy nhà họ Diệp.
Tần Tranh cũng cười.
Khuôn mặt anh tràn đầy vẻ trào phúng, lạnh nhạt lên tiếng: “Các người không dám gọi à, mẹ nó, tôi đứng ở đây chờ này”.
“Cậu! Tần Tranh, cậu thật sự cho rằng tôi không dám gọi à?”
Diệp Lâm Sâm cười lạnh một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại ra.
“Ông nội, đừng…”
Diệp Khinh Nhan tiến lên ngăn cản.
“Cháu im ngay cho ông!”
Khuôn mặt Diệp Lâm Sâm mất kiên nhẫn, phất tay ngắt lời, ngoảnh đầu lại lạnh lùng nhìn Tần Tranh: “Tần Tranh, đây là tự cậu bảo nhé!”
Tút tút tút…
Điện thoại đã có người nhấc máy.
Diệp Lâm Sâm liếc mắt nhìn Tần Tranh một cái, cố ý hắng giọng bắt đầu cất tiếng: “Hoàng Vạn Ba à? Cháu rể ngoan, đêm hôm qua không phải chúng ta đã thương lượng xong xuôi rồi hay sao? Lập tức lái xe qua đây dẫn người đi đi”.
“Đúng rồi, ở đây có một kẻ rất chướng mắt, làm phiền cháu rể ngoan giúp ông xử lý một chút. Vứt sông cũng được, cho chó ăn cũng được, nói chung ông không muốn nhìn thấy nó nữa”.
Điện thoại bên kia không hề đáp lại, nhanh chóng bị cúp máy.
Diệp Lâm Sâm đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn Tần Tranh: “Tần Tranh, Hoàng Vạn Ba sẽ đưa người tới ngay lập tức, bây giờ cậu mau chóng biến khỏi tầm mắt tôi, rời khỏi Giang Bắc thì vẫn còn kịp đấy”.
Ông ta chán ghét Tần Tranh vô cùng.
Muốn đuổi anh đi khỏi Giang Bắc.
Không đi ư?
Vậy chuyện xảy ra tiếp theo không liên quan gì đến nhà họ Diệp ông ta.
Tần Tranh lại khoanh tay bày ra bộ dáng xem kịch hay: “Hoàng Vạn Ba xấu xa như thế kia mà ông cũng gọi nổi một tiếng cháu rể ngoan à? Tự ông không thấy buồn nôn à?”
Hừ!
Diệp Lâm Sâm quay mặt sang chỗ khác, không nói chuyện với Tần Tranh nữa.
Người nhà họ Diệp lại xì xào chê giễu.
“Tần Tranh, cậu đừng có mạnh miệng, còn không đi nữa thì cậu biết tay”.
“Còn không đi? Cậu đang sĩ diện bằng chính mạng mình đấy à?”
“Cứ phải đợi đến lúc Hoàng Vạn Ba đánh gãy hai chân cậu ném cho cá dưới sông ăn sao?”
Bọn họ có người chỉ đơn thuần chế nhạo Tần Tranh, có người muốn cố ý chọc giận anh, nhưng Tần Tranh chỉ bình tĩnh đứng ở đó không nhúc nhích gì.
Ò e í e…
Rất nhanh chóng, mấy chiếc xe cảnh sát đã nhanh chóng chạy qua đây.
Người nhà họ Diệp ai nấy đều sửng sốt, tại sao xe cảnh sát lại đến?
Vài cảnh sát bước xuống: “Vừa rồi là ai gọi điện nói tìm Hoàng Vạn Ba?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.
Bọn họ còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì có người báo cảnh sát, không ngờ rằng lại là Hoàng Vạn Ba gọi xe cảnh sát tới.
Thật quá phô trương!
Hai giới trắng đen đều nắm trong tay Hoàng Vạn Ba, nhà họ Diệp và Hoàng Vạn Ba có quan hệ đến thế này, sau này họ có thể không cần lo rồi.
“Là tôi, là nhà họ Diệp tôi tìm Hoàng Vạn Ba”.
Diệp Lâm Sâm dẫn mọi người bước nhanh qua đó, vẻ mặt đầy tươi cười: “Chào cậu, các cậu đều là do Hoàng Vạn Ba phái đến à? Tôi là Diệp Lâm Sâm - ông nội vợ Hoàng Vạn Ba, mọi người đều là người một nhà cả, hút một điếu đi…”
Ông ta cười ha hả đưa một điếu thuốc lá ra, nhưng căn bản không có ai đáp lại.
Người dẫn đầu đội cảnh sát lại càng lạnh mặt, vung tay lên: “Vậy thì đúng rồi, bắt hết tất cả lại dẫn đi”.
Rầm rập!
Đội cảnh sát nhanh chóng vọt lên trước.
Diệp Lâm Sâm ngớ người.
Không phải tới đón Diệp Khinh Nhan sao? Sao giờ lại muốn bắt người nhà họ Diệp bọn họ?
“Tôi là Diệp Lâm Sâm - gia chủ nhà họ Diệp, các người ai dám đụng đến tôi…”
Uỳnh!
Một cảnh sát đã thẳng tay ấn Diệp Lâm Sâm vào xe cảnh sát.
“Ông nội”.
Diệp Thu Vân bị dọa choáng váng, vội vàng nhìn sang phía đám người Lưu Dương.
Lưu Dương bước ra, vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào mấy cảnh sát quát lớn: “Ai cho các người quyền bắt người lung tung? Mau thả người ra! Tôi là Lưu Dương, không tính là nhân vật lớn gì, chỉ là một giám đốc sở nhỏ nhoi của Sở cảnh sát thành phố mà thôi…”
Rầm.
Lưu Dương cũng bị ấn lên xe cảnh sát một cách nhanh gọn giống như vậy.
Hành động này khiến tất cả mọi người không dám làm ầm ĩ.
Mọi người đều hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bắt hết những người nhà họ Diệp, vài cảnh sát nhìn Tần Tranh Diệp Khinh Nhan, sắc mặt khôi phục lại vẻ hiền hòa: “Chào anh, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không? Vừa rồi tôi thấy hình như bọn họ đang uy hiếp anh”.
Tần Tranh gật đầu: “Bọn họ muốn ném tôi xuống sông cho cá ăn”.
Ngay lập tức vài người cảnh sát mặt lạnh như băng đến cực điểm.
Hiển nhiên, giữa thanh thiên bạch nhật vậy mà lại có người dám kiêu ngạo đến mức này.
Người nhà họ Diệp lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tần Tranh, tên súc vật này, cậu nói linh tinh gì thế? Tôi nói vứt cậu xuống sông cho cá ăn khi nào hả?”
Diệp Lâm Sâm tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét: “Mấy anh cảnh sát, mọi người đừng bị thằng này lừa, là nó giả vờ báo cảnh sát thôi, nó đang lừa mọi người đó!”
Người nhà họ Diệp cũng nhao nhao lên tiếng: “Anh cảnh sát, chúng tôi đều vô tội, chúng tôi là người tốt mà”.
“Hắn mới là kẻ xấu, các anh bị hắn lừa rồi”.
Đám người bọn họ đều đỏ bừng mặt nhìn về phía Tần Tranh mà nghiến răng nghiến lợi.
Quá đê tiện!
Vậy mà lại báo cảnh sát đến bắt bọn họ.
Bọn họ hận Tần Tranh tới cực điểm.
Trong tiếng cãi vã có không ít người trong trang viên bị tiếng động thu hút đi ra ngoài xem.
“Diệp gia chủ?”
Có người nhận ra thân phận Diệp Lâm Sâm, vội vàng bước nhanh qua đó: “Diệp gia chủ, chúc mừng nhé, nhà họ Diệp im hơi lặng tiếng mà lại lấy được dự án trăm tỷ, trở thành người thắng lớn nhất trong bữa tiệc này, thật là khiến người ta ngưỡng mộ”.
Dự án trăm tỷ?
Người thắng lớn nhất?
Diệp Lâm Sâm sửng sốt, ông ta còn chưa bước qua cửa, hiện giờ còn bị bắt lên xe cảnh sát, mất hết thể diện, làm thế nào mà thành người thắng lớn nhất được?
“Mọi người có nhầm không vậy?”
Sắc mặt Diệp Lâm Sâm khó coi: “Thật không dám giấu giếm, hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chúng tôi rõ ràng đã cầm thiếp mời trong tay, lại không thể nào đi vào bữa tiệc”.
Đây là nói thật, đáng tiếc lại không có ai tin tưởng.
“Diệp gia chủ, thượng tướng Đỗ tự mình giao dự án cho cô Diệp, chuyện này cả Giang Bắc đều đã biết rồi, đâu cần phải giấu làm gì nữa?”
“Lần này nhà họ Diệp định sẵn một bước lên trời rồi, chúc mừng Diệp gia chủ nhé”.
Mọi người liên tục chúc mừng.
Trong lúc nói chuyện lại có người đi về phía mấy cảnh sát: “Các anh có phải nhầm lẫn gì không?”
“Đúng đấy, cô Diệp là người thượng tướng Đỗ đích thân quan tâm, tại sao lại muốn bắt Diệp gia chủ chứ?”
“Cho chúng tôi chút thể diện, thôi bỏ đi nhé…”
Mọi người anh một câu tôi một câu.
Nhà họ Diệp định sẵn một bước lên trời, bọn họ đều muốn giúp đỡ, từ đó giành được thiện cảm của Diệp Khinh Nhan.
Nhưng mấy cảnh sát lại vẫn lạnh lùng: “Hoàng Vạn Ba bị nghi ngờ có liên quan đến giết người cướp của và nhiều tội danh khác, chứng cứ vô cùng xác thực, đã bị bắt vào tù. Bọn họ thân là người nhà Hoàng Vạn Ba bị nghi ngờ có liên quan đến việc phân chia lợi nhuận, buộc phải tiếp nhận điều tra”.
“Đây là lãnh đạo đích thân ra lệnh xuống dưới, bất kể các người là ai, có bối cảnh thế nào đều vô dụng. Chuyện này dính vào ai thì người đó chết”.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Nhà họ Diệp là người nhà Hoàng Vạn Ba ư?
Sao có thể thế được?
“Đúng rồi, những thứ này đều là chính bọn họ chủ động khai ra”.
Cảnh sát đứng đầu lấy điện thoại ra: “Chúng tôi có ghi âm điện thoại có thể làm chứng”.
Đoạn ghi âm vang lên...
Không có ai lên tiếng.
Ánh mắt mọi người nhìn người nhà họ Diệp đều thay đổi. Chương 18: Vô liêm sỉ hết cả à?
Điên rồi sao?
Mẹ kiếp Hoàng Vạn Ba đã sắp chết không chỗ chôn thây mà nhà họ Diệp lại còn chủ động bước ra vào lúc này, còn tự chủ động giải thích nói mình là người nhà Hoàng Vạn Ba?
Không ai nịnh bợ nhà họ Diệp.
Ai nấy đều tránh nhà họ Diệp còn không kịp.
Người mà Hoàng Vạn Ba đắc tội là nhân vật cực lớn, ai dính vào thì kẻ đó chết, cho dù nhà họ Diệp lấy được dự án trăm tỷ thì với chỉ số thông minh này của nhà họ Diệp, e rằng muốn một bước lên trời cũng chỉ là hy vọng xa vời.
“Đợi đã, nhầm rồi!”
Cuối cùng Diệp Lâm Sâm cũng phản ứng lại: “Chúng tôi không phải là người nhà Hoàng Vạn Ba, chúng tôi hoàn toàn không quen biết gì với tên Hoàng Vạn Ba cả. Chuyện này… tôi oan uổng quá mà!”
Người nhà họ Diệp càng điên cuồng, liên tục kêu oan.
Bọn họ nóng ruột sắp chết rồi.
Mấy vị cảnh sát không buồn liếc nhìn bọn họ lấy một cái: “Đám người bị nhốt trong tù có ai không tự kêu oan đâu? Nhưng có mấy ai thật sự oan uổng? Im miệng hết cho tôi, có lời gì thì vào trong đó rồi nói”.
Cạch!
Cửa xe đóng lại.
Ú ú ú.
Cùng với tiếng còi cảnh sát, cả nhà trên dưới đều bị dẫn hết đến cục cảnh sát…
Qua một phen thẩm vấn nghiêm khắc, đám người nhà họ Diệp ai nấy đều ỉu xìu đi ra khỏi cục cảnh sát.
Vừa sợ vừa hãi!
Lại càng mất hết thể diện!
Một cuộc điện thoại không những không dạy dỗ được Tần Tranh, ngược lại biến khéo thành vụng đưa bản thân mình đi vào trong đó… Cũng may bọn họ thật sự không có liên quan gì đến Hoàng Vạn Ba, nếu không hậu quả e rằng càng thêm nghiêm trọng.
“Đều do Diệp Khinh Nhan. Nó biết rõ Hoàng Vạn Ba xảy ra chuyện, vậy mà trơ mắt nhìn ông gọi điện thoại mà không cản lại”.
Ra khỏi cục cảnh sát, Diệp Thu Vân mắng nhiếc.
Nhưng mà không có ai phụ họa.
Bọn họ đều hiểu rõ trong tay Diệp Khinh Nhan là hợp đồng trăm tỷ, nhà họ Diệp muốn một bước lên trời đều phải trông cậy cả vào hợp đồng này.
Diệp Lâm Sâm quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Thu Vân một cái: “Được rồi, chuyện đã qua rồi, đợi lát có mặt Khinh Nhan, cháu không được nổi giận bừa đâu đấy”.
“Cháu nổi giận bừa lúc nào?”
Diệp Thu Vân ấm ức: “Vẫn luôn là con bé chọc tức cháu, cháu luôn cố gắng nhường nó, chỉ cần nó không chủ động chọc cháu, cháu đây không thèm tức giận với nó”.
Không ai phản ứng cô ta.
Đám người về nhà họ Diệp, vội vàng gọi Diệp Khinh Nhan tới.
Sắc mặt Diệp Lâm Sâm hiền hòa đầy ý cười: “Khinh Nhan à, ông nội đã nghe nói rồi, thượng tướng Đỗ tự mình giao hợp đồng trăm tỷ cho cháu, thế hợp đồng đâu rồi? Mau lấy ra cho mọi người cùng xem”.
Mọi người nhà họ Diệp đều tươi cười như nở hoa, nói toàn lời hay ý đẹp với Diệp Khinh Nhan.
“Khinh Nhan, lần này cháu làm tốt lắm, cuối cùng cũng không làm mất mặt nhà họ Diệp”.
“Từ bé tôi đã biết Khinh Nhan sẽ giỏi giang mà”.
“Lần này Khinh Nhan lập công lớn, không uổng công nhà họ Diệp ta bồi dưỡng nhiều năm”.
Diệp Khinh Nhan lại cảm thấy không quen với sự nhiệt tình của mọi người, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thượng tướng Đỗ chỉ nói sẽ giao dự án cho cháu, vẫn chưa đưa hợp đồng…”
Mọi người sửng sốt nhưng không chịu tin tưởng.
Diệp Tuyết Lan bày ra bộ dáng khuyên bảo tận tình: “Em ba, đây là em chưa phải rồi, ông nội muốn gả em cho Hoàng Vạn Ba không phải vì muốn tốt cho em hay sao? Sao em có thể vì chuyện này mà giấu giếm nhà họ Diệp được chứ?”
Diệp Thu Vân khoanh tay cười lạnh nói: “Diệp Khinh Nhan, cô muốn nuốt riêng dự án này đấy à? Dự án khoảng trăm tỷ, cô không đưa cho nhà họ Diệp thì một mình cô nuốt trôi được chắc?”
Mọi người đều nghi ngờ Diệp Khinh Nhan không chịu lấy hợp đồng ra là vì muốn nuốt riêng cho bản thân.
Diệp Khinh Nhan vô cùng ấm ức: “Con thật sự không lừa mọi người, con chưa lấy được hợp đồng”.
Lời này vừa nói ra, vẻ nhiệt tình trên mặt mọi người lập tức biến mất.
Ai nấy đều tối sầm mặt.
Diệp Thu Vân từ trên cao nhìn xuống, trừng mắt với Diệp Khinh Nhan, lạnh giọng quát lớn: “Diệp Khinh Nhan, tôi vừa mới khen vài câu, có phải cô đã muốn lên trời rồi không? Mau giao hợp đồng ra đây”.
Diệp Tuyết Lan tỏ ra thương tâmđau lòng: “Mọi người coi em ấy là người nhà họ Diệp nhưng em ấy lại không cảm thấy mình là người nhà họ Diệp, còn đề phòng chúng ta nữa. Em ba, em làm chị buồn lòng lắm”.
Tất cả mọi người đều ép buộc Diệp Khinh Nhan.
TMắt thấy đám người sắp ra tay cướp đoạt...
“Không biết xấu hổ đúng không?”
Tần Tranh cười lạnh một tiếng, đứng dậy chắn trước mặt Diệp Khinh Nhan: “Dự án là tự thượng tướng Đỗ giao cho Khinh Nhan, các người ai dám động vào Khinh Nhan một chút thử xem?”
Ba chữ thượng tướng Đỗ lập tức khiến đám người nhà họ Diệp đang rục rịch phải kiêng dè.
Nhưng trong mắt bọn họ vẫn tràn đầy sự không cam lòng.
Đây là dự án trăm tỷ đấy, là cơ hội cho nhà họ Diệp một bước lên trời, vậy mà Diệp Khinh Nhan lại muốn độc chiếm.
Cực kỳ đáng giận.
“Tần Tranh, tôi còn chưa tính sổ với anh đây, tự anh lại vội vàng nhảy ra rồi à?”
Diệp Thu Vân trợn mắt nhìn Tần Tranh đầy hung tợn: “Bớt lấy thượng tướng Đỗ ra ép chúng tôi đi! Đây là chuyện riêng nhà họ Diệp tôi, quan có lớn thế nào cũng không quản được”.
“Hơn nữa... Dự án trăm tỷ này vốn là thượng tướng Đỗ giao cho chúng tôi, là anh xúi giục Diệp Khinh Nhan chiếm riêng hợp đồng này”.
Vẻ mặt của tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Mặc dù bọn họ cũng không ngờ rằng Diệp Thu Vân sẽ nói ra những lời như thế này.
Đây chính là dự án mà thượng tướng Đỗ giao xuống dưới.
Cô Anh nói là của anh cô thì là của anh cô hay sao?
Diệp Thu Vân lại bày ra bộ dáng dự liệu trước, lên tiếng giải thích: “Mọi nghĩ nghĩ thử xem, bao nhiêu người tham gia bữa tiệc như thế, tại sao chuyện tốt đẹp này lại rơi xuống đầu Diệp Khinh Nhan? Nó dựa vào cái gì mà lấy được dự án trăm tỷ này?”
“Đáp án rất đơn giản, đây là thượng tướng Đỗ bồi thường cho nhà họ Diệp”.
“Bữa tiệc hôm nay tất cả mọi người đi vào, chỉ có một mình nhà họ Diệp chúng ta không ai có thể đi vào, rõ ràng cầm trong tay thiếp mời lại bị từ chối ngoài cửa. Xảy ra sơ suất lớn như vậy, thượng tướng Đỗ biết được tự nhiên sẽ vô cùng tức giận”.
“Tôi nghe nói trong bữa tiệc thượng tướng Đỗ đã đưa ra một thông báo lớn, có chuyện như vậy đúng không?”
“Thượng tướng Đỗ muốn đền bù cho nhà họ Diệp tôi nhưng người nhà họ Diệp đều không có ở đó, chỉ có Diệp Khinh Nhan ở bữa tiệc, vì vậy thượng tướng Đỗ chỉ có thể giao dự án cho Diệp Khinh Nhan. Nhưng e rằng đến thượng tướng Đỗ cũng không nghĩ được, Diệp Khinh Nhan lại muốn nuốt riêng dự án này”.
Sau một loạt giải thích, mọi người nhà họ Diệp đều sáng bừng mắt.
Giống Hình như… thật sựđúng là như vậy!
Lưu Dương là người đầu tiên đứng dậy ủng hộ Diệp Thu Vân: “Vừa rồi tôi đã gọi điện hỏi qua thành phố, thật sự có chuyện như vậy. Mọi người cũng thấy rồi đấy, hôm nay rất nhiều người ở Giang Bắc đều chúc mừng nhà họ Diệp một bước lên trời, dự án này thực sự là sự bồi thường của thượng tướng Đỗ cho nhà họ Diệp chúng ta”.
Người nhà họ Diệp đều gật đầu lia lịa, ánh mắt nhìn về phía Diệp Khinh Nhan tràn đầy phẫn nộ.
Cho dù Diệp Khinh Nhan có tin hay không, dẫu sao bọn họ cũng tin.
Mọi người đều cảm thấy phẫn nộ.
Tất cả mọi người đều bực mình trách mắng Diệp Khinh Nhan.
Diệp Khinh Nhan cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Ngay cả cô cũng cảm thấy mụ mị.
Lẽ nào thượng tướng Đỗ giao dự án cho cô thực sự là để bồi thường cho nhà họ Diệp sao?
“Chúc mừng Diệp gia chủ”.
“Tôi không mời mà đến, vẫn mong Diệp gia chủ thứ tội”.
Đúng lúc này, một tiếng cười to bỗng vang lên.
Có vài bóng dáng bước tới, chính là Trịnh Hữu Vi - nhà giàu số một Giang Bắc, chủ tịch thành phố Khang Viễn Nghĩa, trùm bất động sản La Dũng, vua trang sức Ngô Hi.
Sắc mặt Diệp Lâm Sâm thay đổi, vội vàng đứng dậy nghênh đón.
Người nhà họ Diệp lại càng căng thẳng hơn, đây đều là những nhân vật lớn của Giang Bắc, hôm nay lại cùng nhau đến nhà họ Diệp.
Lẽ nào dự án trăm tỷ thật sự cho nhà họ Diệp sao?
Trong mắt bọn họ tràn đầy sự chờ mong…Chương 19: Là ai hạ độc?
“Diệp gia chủ không cần căng thẳng”.
Chủ tịch thành phố Khang ôn hòa cười nói: “Hôm nay thượng tướng Đỗ tự mình mở lời muốn phát triển Giang Bắc, đây là chuyện rất lớn. Trải qua trao đổi khẩn cấp, chúng tôi đã quy hoạch ra dự án hoàn chỉnh, soạn hợp đồng, lần này tới đây là mang hợp đồng cho cô Diệp xem qua”.
Người giàu nhất Trịnh Hữu Vi cũng nở nụ cười: “Nhà họ Diệp có người tài như cô Diệp thật sự là vinh hạnh cho Giang Bắc chúng ta”.
Vài vị sếp lớn mặt mày hớn hở, mỉm cười ôn hòa, không hề làm cao. “Tốt tốt”.
Diệp Lâm Sâm kích động đến nỗi run rẩy: “Các vị, mau ngồi đi. Lưu Dương mau châm trà cho các vị đây”.
Mọi người nhà họ Diệp đều tươi cười vui vẻ.
Bọn họ được nở mày nở mặt rồi!
Mấy sếp lớn ở Giang Bắc đều tự mình chạy tới nhà họ Diệp đưa hợp đồng. Đợi hợp đồng ký xong xuôi, nhà họ Diệp đã có thể một bước lên tiên, thậm chí có thể sánh ngang vai với những nhân vật lớn ở đây.
Trong bầu không khí rất hòa hợp, bên cạnh có thư ký bước qua, cung kính mang hợp đồng đã được soạn hoàn chỉnh đưa ra cho Diệp Khinh Nhan xem qua.
Nhưng Diệp Khinh Nhan vẫn không duỗi tay nhận, Diệp Thu Vân lại cướp lấy hợp đồng: “Hợp đồng không cần cô ta ký, đưa tôi là được rồi, tôi ký cũng thế thôi…”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Thư ký lên tiếng nhắc nhở cẩn thận: “Ừm, thưa cô, chuyện này… hợp đồng vẫn nên để chính cô Diệp Khinh Nhan xem và ký thì tốt hơn…”
Diệp Thu Vân lại không hề để bụng: “Dự án này không phải là thượng tướng Đỗ dùng để bồi thường cho nhà họ Diệp chúng ta sao? Diệp Khinh Nhan là người nhà họ Diệp, tôi cũng là người nhà họ Diệp, ai ký hợp đồng này mà chẳng như nhau?”
Nói xong Diệp Thu Vân bèn lật hợp đồng ra.
Người nhà họ Diệp ai nấy cũng đều vây quanh, nhìn khoản tiền dự án trên hợp đồng là cả chuỗi con số không, bọn họ đều cảm thấy váng đầu hoa mắt, kích động đến cực điểm.
Diệp Lâm Sâm lại càng kích động, lệ nóng doanh tròng: “Nhà họ Diệp có tài đức gì vậy mà có thể có được phúc lớn như vậy. Đây là tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ”.
Nhà họ Diệp muốn một bước lên tiên, ai nấy đều phấn khởi đến cực điểm.
Mấy nhân vật lớn nhìn cảnh tượng này đều cười ha hả, kích động nhìn về phía Tần Tranh, nhưng chỉ liếc mắt một cái mấy người lập tức cảm thấy sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Cái đó… Không ký nữa, hợp đồng còn có vài chỗ cần sửa lại, chưa ký vội”.
Chủ tịch thành phố Khang trực tiếp đứng dậy.
“Nhà họ Diệp thật sự không có năng lực thực hiện dự án lớn thế này, chúng tôi quay về cần suy xét cẩn thận”.
Mấy người đến cũng vội mà đi cũng nhanh, cầm hợp đồng nhanh chóng rời đi.
Tuy rằng bọn họ không rõ nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì nhưng thân là các sếp lớn cấp cao của Giang Bắc, tự nhiên đều là nhân tài tinh anh.
Đỗ Nguyên Vũ trước khi rời đi từng nhắc nhở bọn họ mấy câu, tiết lộ một chút thân phận của Tần Tranh, bọn họ là đến nịnh bợ Tần Tranh chứ không phải nịnh nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp?
Tính là cái thá gì?
Nhìn cảnh tượng này, người nhà họ Diệp ý cười trên mặt đều cứng lại.
Sững sờ…
Miếng ăn dâng tận miệng rồi còn bay mất ư?
Diệp Lâm Sâm run rẩy, ngã ngay xuống đất.
Bịch!
Ông ta ngã xuống đất, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ bi thảm.
“Liệt tổ liệt tông nhà họ Diệp, Diệp Lâm Sâm con bất hiếu, con có lỗi với mọi người”.
Ông ta khóc rống lên.
Mọi người nhà họ Diệp cũng mất hết hồn vía.
Vui quá lại hóa buồn!
Thay đổi quá nhanh.
Giấc mơ một bước lên trời của nhà họ Diệp trực tiếp tan biến.
“Không thể nào, không thể nào”.
Vẻ mặt Diệp Thu Vân cũng thất hồn lạc vía.
Ngay sau đó, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Khinh Nhan, hét lên chói tai: “Diệp Khinh Nhan nói đi, có phải cô giở trò gì không? Cô thà hủy bỏ dự án trăm tỷ cũng không chịu đưa cho nhà họ Diệp hay sao?”
Cô ta không thể chấp nhận việc hợp đồng hỏng bét trong tay cô ta.
Vì vậy tất cả mọi chuyện nhất định là do Diệp Khinh Nhan giở trò.
“Con mất dạy này, ăn cây táo rào cây sung, mày phải hại chết mọi người mới cam tâm sao?”
Khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ oán độc, giơ tay tát một cái lên mặt Diệp Khinh Nhan.
Chát.
Tiếng bạt tai âm lên vang dội.
Tần Tranh lại nhanh hơn một bước, tát mạnh một cái lên mặt Diệp Thu Vân.
Diệp Thu Vân lảo đảo ngã bệt xuống đất, vẻ mặt khó tin nhìn Tần Tranh: “Cậu, cậu dám đánh tôi ư? Tôi còn chưa tính sổ với cậu mà lại dám đánh tôi trước sao?”
Tần Tranh cười lạnh lùng: “Sao tôi không dám đánh cô? Nếu không phải cô bôi nhọ Diệp Khinh Nhan ăn riêng hợp đồng, lại nói lỡ lời chọc giận mấy người chủ tịch thành phố Khang thì có xảy ra những chuyện này không? Có khi hợp đồng đã sớm ký xong rồi”.
“Hiện giờ cô vẫn còn muốn bôi nhọ Khinh Nhan, tôi không đánh cô thì đánh ai?”
Diệp Thu Vân không nói được câu nào, ôm mặt ngồi dưới đất khóc lớn thất thanh.
Tất cả mọi người đều hồn phi phách lạc như cha mẹ chết vậy.
Chỉ có Diệp Khinh Nhan không quá đau buồn.
Hợp đồng trăm tỷ đối với cô mà nói quá không chân thực, bất kể là có được hay mất đi cô cũng không có cảm giác gì.
Nhìn người nhà họ Diệp túm tụm khóc lóc với nhau, Tần Tranh đột nhiên lên tiếng: “Muốn hợp đồng sao? Tôi có cách giúp các người lấy lại hợp đồng”.
“Tần Tranh, quả nhiên là cậu giở trò”.
Lời này vừa nói ra, Diệp Thu Vân lập tức kích động, chỉ thẳng vào Tần Tranh mắng ầm lên.
“Cháu im miệng ngay đi”.
Nhưng không đợi cô ta lên tiếng, Diệp Lâm Sâm đã nhanh chóng bò dậy, rảo bước tới tát một cái lên mặt Diệp Thu Vân.
“Chuyện đó… Tần Tranh, cháu rể quý, mau nói với mọi người cháu có cách gì vậy?”
Vẻ mặt ông ta đầy mong chờ nhìn Tần Tranh.
Người nhà họ Diệp cũng đều ngẩng đầu lên nhìn Tần Tranh.
Bọn họ không thể mất cơ hội một bước lên trời này được, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng thì bọn họ cũng phải giành lấy.
“Tôi có thể nói biện pháp cho các người giành lấy hợp đồng, có điều trước đó các người phải trả lời tôi một câu hỏi”.
Ánh mắt Tần Tranh lạnh lùng quét một lượt mọi người ở đây: “Bệnh của con gái tôi là trúng độc lạ. Thời gian Tiểu Mạn trúng độc vừa hay là lúc bị các người đón về nhà họ Diệp”.
“Nói cho tôi biết, là ai trong số các người hạ độc con gái tôi?”
Anh trầm giọng cất lời.
Lời này vừa nói ra, Diệp Khinh Nhan hơi sửng sốt.
Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Tiểu Mạn bị bệnh nan y mà không hề nghi ngờ người nhà họ Diệp.
Người nhà họ Diệp lại càng bùng nổ.
Diệp Tuyết Lan kích động nói: “Tần Tranh, cậu lại còn nghi ngờ người nhà họ Diệp chúng tôi sao? Diệp Tiểu Mạn là con cháu nhà họ Diệp, cho dù có gì đi nữa thì nhà họ Diệp tôi làm sao có thể hạ độc một cô bé vài tuổi được chứ?”
Ngô Lệ Quyên cũng nổi nóng chỉ vào Tần Tranh mắng nhiếc: “Tôi là mẹ kế của Diệp Khinh Nhan, Diệp Tiểu Mạn là do tôi chăm sóc, ý cậu đang nói là tôi lòng dạ ác độc, nói tôi là kẻ độc ác phải không? Nếu không phải tôi có lòng tốt đón Diệp Tiểu Mạn về chăm sóc thì con gái cậu và Diệp Khinh Nhan đã sớm chết đói đầu đường rồi”.
Tất cả mọi người đều bày ra bộ dáng bị sỉ nhục.
Bọn họ không thể chấp nhận việc bị nghi ngờ như vậy.
Đây không chỉ là sự sỉ nhục với nhà họ Diệp, mà còn là sỉ nhục nhân cách của bọn họ.
Diệp Thu Vân lại càng cười lạnh: “Tần Tranh, là tôi hạ độc đấy, là tôi hãm hại con gái cậu đấy được chưa?”
“Dù sao cậu vẫn luôn không vừa mắt tôi, vừa hay tôi cũng không vừa mắt cậu, có bản lĩnh gì thì cứ nhằm vào tôi này”.
Một cô bé mới có vài tuổi, ai mà đặc biệt đi hạ độc? Còn là kỳ độc?
Quả thực đúng là chuyện cổ tích.
Tần Tranh này khả năng cao là mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại, thấy ai cũng cảm thấy muốn hại con gái mình.
“Rất tốt”.
Tần Tranh lạnh lùng nhìn Diệp Thu Vân: “Nếu như cô đã thừa nhận rồi vậy thì tôi sẽ chơi với cô. Trong ba ngày tôi muốn cô quỳ trên mặt đất tự vả mặt mình, dập đầu xin lỗi”.Chương 20: Xấu hổ muốn chết!
Anh nhìn ra được khả năng Diệp Thu Vân là hung thủ hạ độc không cao.
Nhưng chỉ vì những lời hôm nay, anh sẽ bắt Diệp Thu Vân phải trả giá.
Xì.
Diệp Thu Vân khinh thường nói: “Tôi chờ xem chơi với tôi kiểu gì”.
"Được rồi!"
Diệp Lâm Sâm hoàn toàn không quan tâm đến mấy thứ này, giờ phút này vẻ mặt ông ta tràn đầy vẻ mất kiên nhẫn xua tay ngắt lời: “Tần Tranh, bây giờ cháu đã có thể nói cho ông biết làm thế nào để giành được hợp đồng chưa?”
“Muốn lấy được dự án thật ra rất đơn giản”.
Tần Tranh liếc mắt nhìn Diệp Thu Vân một cái, lạnh nhạt lên tiếng: “Ngày mai sẽ có đại hội chiêu thương, chỉ cần Diệp Thu Vân có thành ý chịu phạt nhận tội, quỳ trên mặt đất cầu xin mấy người chủ tịch thành phố Khang tha thứ, nhà họ Diệp sẽ vẫn còn cơ hội”.
Vừa nghe thấy lời này, Diệp Thu Vân tức khắc xù lông: “Tần Tranh đây là cách của cậu sao? Tôi thấy cậu muốn việc công báo thù riêng thì có”.
Nhận tội chịu phạt, còn cầu xin người khác tha thứ.
Loại chuyện nhục nhã này thì sao Diệp Thu Vân có thể đi làm được?
Trả thù trắng trợn táo bạo như thế này, ông nội tuyệt đối sẽ không đồng ý, muốn trả thù Diệp Thu Vân cô ta ư? Mơ hão đi!
“Thu Vân, ông lại cảm thấy lời này của Tần Tranh cũng khá có lý”.
Diệp Lâm Sâm lại vô cùng trầm tư: “Dự án là thượng tướng Đỗ giao cho Diệp Khinh Nhan trước mặt toàn thể mọi người ở Giang Bắc, mấy người chủ tịch thành phố Khang không có lý do gì vô duyên vô cớ hủy bỏ tư cách làm dự án của nhà họ Diệp chúng ta. Vừa rồi sở dĩ thay đổi là vì có vài thứ còn chưa nói rõ ràng”.
“Dù sao cũng là dự án lớn trăm tỷ, ai mà không thèm? Đám người chủ tịch thành phố Khang nhất định là muốn lấy một chút chiết khấu nhưng thấy chúng ta quá kích động nên đã xem nhẹ việc này, vì vậy mới khiến chủ tịch thành phố Khang bực mình, cảm thấy nhà họ Diệp chúng ta không hiểu chuyện, phất tay bỏ đi”.
“Vì vậy ngày mai chỉ cần chúng ta đưa ra thành ý, thêm thu vân cháu chủ động quỳ xuống nhận tội, làm đủ mọi thứ, thì chủ tịch thành phố Khang nhất định sẽ niềm nở với chúng ta”.
Qua một loạt phân tích, mọi người nhà họ Diệp đều bừng tỉnh ngộ ra, liên tục gật đầu.
“Ông nói không sai, vừa rồi thật sự là nhà họ Diệp ta chưa hiểu chuyện”.
“Chúng ta quá nóng vội, cũng may ông vẫn còn minh mẫn, lại một lần nữa giúp chúng ta lấy được cơ hội lần này”.
Sắc mặt Diệp Thu Vân lại rất khó coi.
Cô ta không muốn quỳ xuống cầu xin người khác tha thứ, điều này không hợp với sự cao quý của cô ta.
“Ông ơi, cháu thấy chị cả hình như không muốn đi lắm, chi bằng để cháu đi đi. Cháu đi quỳ xuống cầu xin mấy người chủ tịch thành phố Khang tha thứ, giúp nhà họ Diệp lấy lại tư cách làm dự án”.
Diệp Tuyết Lan lại đứng ra cười ha ha, bộ dáng giả vờ tốt bụng.
Diệp Thu Vân sửng sốt.
Lưu Dương đứng bên cạnh liên tục đưa mắt nhắc nhở, cuối cùng cô ta mới hoàn hồn, vội vàng đứng ra lên tiếng: “Ai làm thì người ấy chịu, ông nội, đây là phiền phức do cháu gây ra, làm sao có thể để em hai giải quyết giúp cháu được? Để cháu đi vẫn tốt hơn”.
Cô ta hiểu ra rồi.
Đây chính là công lao lớn.
Ai lấy được hợp đồng dự án này thì đó là công thần lớn của nhà họ Diệp.
Hai người ai cũng không cam lòng nhường cho kẻ còn lại.
“Ha ha, hai người các cháu không cần tranh cãi nữa”.
Diệp Lâm Sâm bật cười sảng khoái: “Các cháu một lòng muốn cống hiến cho nhà họ Diệp, đều là con cháu ngoan của nhà họ Diệp ta. Thế này đi, ngày mai hai cháu đều đi, ai có thể lấy được dự án này về cho nhà họ Diệp thì người đó là công thần lớn của nhà họ Diệp, sẽ được thăng ba cấp ở trong công ty”.
Tất cả mọi người đều hài lòng.
Nhà họ Diệp vô cùng vui vẻ.
Chỉ có một mình Diệp Khinh Nhan là hoảng sợ.
Cô không tin chủ tịch thành phố Khang là người như vậy, chiết khấu cho mấy người chủ tịch thành phố Khang chính là sỉ nhục bọn họ.
Còn chưa đợi cô lên tiếng…
Diệp Lâm Sâm quét mắt liếc nhìn Diệp Khinh Nhan, nhàn nhạt lên tiếng: “Diệp Khinh Nhan, cháu đừng cho rằng ông bất công, nếu như không phải Tần Tranh cứ ở bên cạnh quấy rối thì đám Thu Vân có nghi ngờ cháu không? Vừa rồi suýt chút nữa Thu Vân đã làm hỏng dự án, đổi lại là cháu làm, e rằng còn không có cơ hội đền bù cũng nên”.
“Nếu như cháu không phục thì ngày mai cũng có thể cùng đi, xem xem dựa vào bản lĩnh của cháu liệu có thể lấy được dự án này cho nhà họ Diệp hay không”.
Diệp Khinh Nhan yên lặng cúi đầu.
Tần Tranh ở bên lại cười lạnh.
Ngày mai anh không chỉ muốn cho Diệp Thu Vân phải trả giá, mà anh còn muốn khiến cho nhà họ Diệp mất hết thể diện.
Ngày thứ hai.
Đại hội chiêu thương vô cùng sôi động.
Tất cả mọi người đều nhận được thông báo đến tham dự đại hội chiêu thương hoàn toàn công khai này.
Mấy người nhà họ Trần cũng ở đó.
Khác với vẻ mặt hâm mộ của những người khác, mặt mày bọn họ đều u ám.
"Tiểu Phi, thế nào rồi?"
Trần Phi ở bên cạnh nhanh chóng nói: “Bố, mọi người yên tâm, đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Chị con đã giả vờ làm nhân viên công tác trà trộn vào trong, có chị ở đó, Diệp Khinh Nhan nhất định sẽ không lấy được tư cách nhận dự án”.
Trần Huy hài lòng gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ mong chờ.
Bọn họ không thể ngồi xem Tần Tranh và nhà họ Diệp một bước lên trời, bọn họ không chỉ muốn thu thập dược liệu quý hiếm mà còn muốn chủ động xuất kích, phá hỏng đại hội chiêu thương lần này để cho Diệp Khinh Nhan không lấy được quyền làm dự án kia.
Rất nhanh chóng, người nhà họ Diệp đã tới.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên trong, người nhà họ Diệp đều hết hồn, bọn họ hoàn toàn không ngờ được sẽ có nhiều người như vậy.
Điều này có chút khác so với kế hoạch của bọn họ…
“Thu Vân, không cần lo những chuyện linh tinh bên ngoài, cứ làm theo kế hoạch là được rồi. Tin tưởng bản thân, cháu nhất định có thể lấy được tư cách làm dự án, làm vẻ vang nhà họ Diệp mình”.
Nhận ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Diệp Lâm Sâm, Diệp Thu Vân gật đầu, sải bước vào trong.
“Cô Diệp uống ly nước đi”.
Một người nhân viên công tác đội mũ che thấp vành mũ bưng ly nước đi qua đây.
Diệp Thu Vân gật đầu nhận lấy ly nước, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thả lỏng tinh thần đang căng thẳng, hít sâu một hơi đi lên đài cao.
“Chủ tịch thành phố Khang, đây là món quà tôi tặng ông”.
Bước lên đài, cô ta bỏ qua ánh mắt mọi người bên dưới, mỉm cười đưa món quà trong tay ra.
Người đối diện lại không giơ tay nhận lấy nó.
Sắc mặt chủ tịch thành phố Khang lạnh như băng: “Ai bảo cô tặng quà thế? Ở trước mặt bao nhiêu người thế này, cô muốn công khai hối lộ đi cửa sau à? Ném quà của cô ta ra ngoài!”
Diệp Thu Vân ngẩn người.
Sắc mặt mọi người nhà họ Diệp bên dưới đều vô cùng khó coi.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới đại hội chiêu thương lại hoàn toàn công khai, lại càng không ngờ được chủ tịch thành phố Khang hoàn toàn không nể mặt nhà họ Diệp bọn họ.
“Cô Diệp, đừng dùng mấy thứ vô dụng ấy nữa. Bản kế hoạch của cô đâu?”
Diệp Thu Vân sửng sốt: “Bản kế hoạch? Kế hoạch gì vậy?”
Hôm qua Diệp Lâm Sâm chỉ dặn dò cô ta phải có lòng thành, không hề nói cái gì mà bản kế hoạch.
Chủ tịch thành phố Khang đối diện tức đến bật cười: “Cô đến tranh dự án mà ngay cả bản kế hoạch cũng không có sao?”
“Có có có, tôi có bản kế hoạch”.
Diệp Thu Vân ôm bụng, vội vã đáp lại.
Cô ta bỗng cảm thấy hơi đau bụng.
Nhưng lúc này đang ở thời khắc quan trọng, cô ta không dám phân tâm, chỉ có thể cố nén, mở miệng nói: “Kế hoạch của tôi chính là…”
Bủm.
Một tiếng vang lớn,
Tất cả mọi người đều ngẩn cả người.
Chủ tịch thành phố Khang vội bịt mũi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Thu Vân: “Kế hoạch của cô chính là “thả bom” à?”
“Tôi xin lỗi chủ tịch thành phố Khang”.
Diệp Thu Vân sốt ruột đến nỗi đầu đầy mồ hôi, vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết.
Nhưng cô ta càng nóng ruột tức giận, trong bụng lại càng đau mãnh liệt.
Quặn thắt lại.
Bủm...
Bủm bủm...
Bủm bủm bủm...
Một chuỗi liên tiếp giống như bom nổ mạnh ở trên đài sân khấu.
Tất cả mọi người phía dưới đều ngơ ngác bật ngửa.
Mấy người nhà họ Trần bật cười như được mùa, dáng vẻ như đã thực hiện được âm mưu.
Trần Thiến giả vờ làm nhân viên công tác lại càng nhếch miệng cười đắc ý: “Diệp Khinh Nhan cũng chỉ được như thế mà thôi”.
Trên đài chướng khí mù mịt.
Diệp Thu Vân đỏ bừng mắt, xấu hổ muốn chết đi được, hận không thể chui xuống cái lỗ nẻ nào dưới đất.
“Cô, cô cút xuống cho tôi”.
Chủ tịch thành phố Khang bịt mũi, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.
Bình luận facebook