-
Chương 57-58
Chương 57: Mở rộng tầm mắt
Chiếc xe sang dừng trước mặt Phương Nhã, từ ghế lái bước xuống một thanh niên cao khoảng một mét tám, da trắng, mặc bộ vest may đo xa xỉ, tay cầm một bó hoa hồng đỏ lớn.
"Nhã nhi, em yêu, chúc em sinh nhật vui vẻ!"
Nói rồi, Vương Minh Vũ quỳ một gối giơ bó hoa hồng trên tay lên.
Mọi người xung quanh thấy vậy, lần lượt vang lên tiếng huýt sáo, cảnh tượng cầu hôn trước cổng trường này, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Phương Nhã lùi lại vài bước nói: "Cậu chủ Vương khách sáo rồi, chỉ tiếc là tôi dị ứng với hoa hồng, anh mau cầm đi đi!"
"Haha, cậu chủ Vương cần gì phải tốn kém vậy, bó hoa lớn này chắc tốn không ít tiền nhỉ!"
Hồ Dung thấy vậy tiến lên nhận lấy bó hoa hồng cười nói: "Nếu Lưu Quân có một phần mười lãng mạn của cậu chủ Vương, tôi đã sớm lấy anh ấy rồi."
Đang nói chuyện, một chiếc BMW trắng cũng từ ngõ hẻm chạy ra, đỗ vững vàng phía sau chiếc Lamborghini.
Một chàng trai tóc húi cua to cao bước xuống xe, mặt mũi chất phác nói: "Cậu chủ Vương, xe anh vẫn tốt hơn, em đuổi theo phía sau còn không kịp."
"Ôi, đây chẳng qua là vì nhà chúng tôi vừa thương lượng một vụ làm ăn với tập đoàn Long Môn, cha tôi khen thưởng cho tôi à, cũng không đắt, chỉ hai ba triệu thôi."
"Xe sang hai ba triệu, thực sự khiến người ta ghen tị."
Hồ Dung đứng bên cạnh nói: "Lưu Quân, sau này chúng ta kết hôn, cũng bảo cha anh khen thưởng cho anh một chiếc Lamborghini nhé, em còn chưa ngồi loại xe sang này bao giờ."
"Khen thưởng một chiếc xe sang mấy triệu, hơi khó đấy, nhà chúng ta sao so được với cậu chủ Vương, người ta có thể làm ăn với tập đoàn Long Môn, còn chúng ta đừng nói là tập đoàn Long Môn, ngay cả mép của người ta cũng chạm không tới."
Lưu Quân nịnh nọt tâng bốc.
Nhà Lưu Quân ở Đông Hải mở mấy xưởng vật liệu xây dựng, cũng coi như khá giả, nếu không cũng không thể mới lên đại học đã lái xe BMW.
Nhưng so với thế lực có thể xếp hạng ở Đông Hải như Vương Minh Vũ thì kém xa.
Cho nên sau khi đến Đại học Đông Hải học, anh ta liền trở thành tiểu đệ số một của Vương Minh Vũ, còn bạn gái của anh ta chính là Hồ Dung bạn thân của Phương Nhã, hai người đã quen nhau từ thời cấp ba, nghe nói Hồ Dung còn phá thai hai lần vì Lưu Quân.
Đang nói chuyện, lúc này một chiếc taxi chạy chầm chậm tới, dừng ở đối diện Đại học Đông Hải.
Vân Hiên mở cửa bước ra nhìn trái nhìn phải, vẫy tay với Phương Nhã.
"Vân tiên sinh."
Phương Nhã thấy Vân Hiên thực sự đến, trong lòng vui sướng chạy qua, ôm chầm lấy anh.
Hoàn toàn không để ý ánh mắt của Vương Minh Vũ ở phía đối diện gần như muốn giết người.
"Chuyện này là sao?"
Nhìn vị Vân tiên sinh bí ẩn này, lại đi taxi đến, ánh mắt của Hồ Dung và mọi người rơi đầy đất.
Lại nhìn trang phục trên người Vân Hiên, đơn giản bình thường, ước chừng cả bộ quần áo cộng lại cũng không bằng giá một đôi giày của Vương Minh Vũ.
Ngoại hình tuy nhìn thanh tú, cũng chỉ tạm được, rất khó tưởng tượng Phương Nhã cấp bậc hoa khôi, sao lại nhìn trúng một người đàn ông như vậy.
Hồ Dung không thể tin hỏi: “Phương Nhã, đây chính là Vân Hiên mà cậu nói à?”
Phương Nhã vui vẻ giới thiệu: “Đúng vật, tớ giới thiệu với cậu, đây là Vân Hiên, Vân tiên sinh, vị này là bạn thân của em, Hồ Dung.”
"Chào cô!"
Vân Hiên gật đầu với Hồ Dung.
"Cậu..."
Hồ Dung kéo Phương Nhã lại hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Phương Nhã, cậu có bị người ta lừa không thế? Hay là cậu có gì đó bị anh ta nắm thóp!"
"Người đàn ông này nhìn rất bình thường, sao cậu có thể tìm một người như vậy làm bạn trai chứ, biết sinh nhật của cậu mà lại đi taxi đến, chẳng lẽ ngay cả xe riêng cũng không có sao? Hơn nữa hai tay không mang theo một món quà nào, quá vô lễ rồi!"
Phương Nhã bất mãn nói: "Dung Dung, cậu không được nói Vân tiên sinh như vậy, tớ mời anh ấy đến, với tớ thì anh ấy đến được đã là món quà lớn nhất rồi."
Hồ Dung kinh ngạc nhìn cô ấy nói: "Cậu bị tình yêu làm cho ngu ngốc rồi phải không!"
Lúc Phương Nhã đang nói chuyện nhỏ với Hồ Dung, Vương Minh Vũ và Lưu Quân ở phía đối diện ngạc nhiên bước về phía Vân Hiên.
"Anh là ai, có quan hệ gì với Phương Nhã?"
Vân Hiên thản nhiên nói: "Chỉ là bạn bình thường thôi."
"Bạn bình thường, anh cũng xứng à, tôi nói cho anh biết, Phương Nhã là người phụ nữ của tôi, anh tốt nhất tránh xa cô ấy ra, nếu không, tôi chỉ cần giơ ngón tay ra là có thể bóp chết anh."
"Ồ, bóp chết tôi, vậy ngón tay cậu phải đủ cứng mới được."
"Vương Minh Vũ, anh đang làm gì vậy?"
Thấy hai người bước đến bên Vân Hiên, Phương Nhã vội chạy qua quát: "Vân tiên sinh là bạn tôi, các anh tốt nhất lịch sự với anh ấy một chút, nếu không tiệc sinh nhật này tôi không đi nữa, các anh tự chơi đi."
"Đừng mà, Nhã nhi, anh chỉ đùa với người anh em này thôi, anh đặt phòng riêng ở Lam Hải Đồn, đó không phải chỗ người bình thường có thể vào được, không đi thì phí lắm."
Lưu Quân ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên: "Đúng vậy, bọn anh cũng không nói gì, chỉ thấy người anh em này tuổi cũng không lớn lắm, không biết là đang đi học hay làm việc ở đâu, quen với Phương Nhã thế nào."
"Quen thế nào à?"
Vân Hiên liếc nhìn Phương Nhã, cô gái lập tức đỏ mặt.
Dù sao quá trình hai người quen nhau cũng khá là quanh co.
"Đệt!"
Nhìn hai người tình tứ đưa mắt, Vương Minh Vũ gần như nghiến răng.
Anh ta không hiểu mình đường đường là cậu chủ lớn nhà họ Vương kém gì tên nhóc trước mặt.
Mình muốn gì có đó, tên nhóc này lại ngay cả xe cũng không có, Phương Nhã nhìn trúng anh ta chỗ nào, cô ấy mù rồi à.
"Tôi không có công việc gì, quen Phương Nhã là lúc cô ấy làm thêm ở khách sạn."
Vương Minh Vũ lạnh lùng quát: "Làm thêm, ồ, hóa ra anh là nhân viên phục vụ khách sạn à!"
"Coi như vậy đi."
Vân Hiên nhìn đối phương gật đầu.
Dù sao mấy người này là bạn của Phương Nhã, anh không tiện nói nhiều, xnể mặt người ta, chỉ duy trì lễ nghĩa cơ bản nhất.
Vương Minh Vũ còn chưa nói gì, Hồ Dung ở bên cạnh lập tức nổi điên.
"Phương Nhã, cậu ngốc à? Bày đặt không cần phú nhị đại, lại đi tìm nhân viên phục vụ khách sạn, cậu nhìn bộ dạng anh ta đi, nhân viên phục vụ sau này có thể có tiền đồ gì, mua nổi xe mua nổi nhà không? Có thể cho cậu cuộc sống tốt không?"
Vương Minh Vũ còn định nói gì đó, Hồ Dung ở bên cạnh vội ngăn lại.
"Vương Minh Vũ, tôi lựa chọn thế nào không cần anh quản, anh coi thường Vân Hiên tức là coi thường tôi, nếu vậy thì tiệc sinh nhật gì đó tôi cũng không cần đi nữa, các anh tự đi đi!"
Nói rồi, Phương Nhã kéo Vân Hiên định quay người rời đi.
"Phương Nhã, có phải tôi quá nể mặt cô rồi không, tôi vất vả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô, cô lại tìm thằng ất ơ này đến chọc tức tôi."
Thấy Vương Minh Vũ vẫn đuổi theo mắng, Hồ Dung vội chạy lên ngăn anh ta khuyên nhủ: "Cậu chủ Vương, đừng kích động, anh đừng so đo với anh ta, em thấy dẫn Vân Hiên này đi cùng cũng là chuyện tốt!"
"Chuyện tốt?"
"Đúng vậy, dẫn anh ta đi mở mang tầm mắt, để anh ta biết thế nào là cao không thể với tới, bây giờ anh mắng anh ta, chỉ khiến Phương Nhã thấy anh càng đáng ghét, làm vậy được một mất mười đấy."
Nghe cô ta nói vậy, Vương Minh Vũ cũng bình tĩnh lại.
Lưu Quân ở bên cạnh cũng khuyên: "Đúng vậy cậu chủ Vương, dù sao đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, anh để anh ta thấy anh giỏi hơn anh ta nhiều, nếu anh ta biết điều thì tự rời đi, nếu anh ta không biết điều, chúng ta lại tính cách khác!"
Chương 58: Thẻ Hắc Long
Vương Minh Vũ bày ra vẻ mặt không vui, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý trước lời khuyên của hai người: "Được, nếu đã vậy thì dẫn anh ta đi cùng, để thằng nhóc này mở mang tầm mắt, biết chênh lệch giữa tôi với anh ta lớn thế nào."
"Cậu chủ Vương, đúng rồi, anh yên tâm, bọn em nhất định ủng hộ anh!"
Hồ Dung nói đủ điều, lại khuyên được Phương Nhã đang giận quay lại.
"Phương Nhã, cô lên xe tôi đi, chúng ta đi trước."
Lúc này, Lưu Quân gọi một tiếng.
"Không được, tôi phải ngồi chung xe với Vân Hiên."
Vương Minh Vũ đứng bên cạnh cười nói: "Nhã nhi, em cứ đi trước đi, Vân huynh đệ có anh chăm sóc, để anh ấy ngồi Lamborghini của anh, vừa hay anh có thể nói chuyện với Vân huynh đệ, xem anh ấy rốt cuộc có sức hấp dẫn lớn thế nào mà theo đuổi được em."
"Nhưng mà..."
Phương Nhã liếc nhìn Vân Hiên.
"Không sao, anh cũng chưa từng ngồi xe sang Lamborghini."
Vân Hiên mỉm cười gật đầu, ra hiệu cô ấy lên xe đi trước.
Lưu Quân chở Phương Nhã và Hồ Dung lái xe rời đi, xe BMW vừa đi, sắc mặt Vương Minh Vũ lập tức trầm xuống.
Vân Hiên bước đến trước chiếc Lamborghini, vừa định mở cửa ghế phụ, Vương Minh Vũ ở bên cạnh trực tiếp mắng: "Ê, anh làm gì vậy, bỏ tay bẩn của anh ra, chạm vào cửa xe tôi, anh đền nổi không?"
Vân Hiên sững người cười hỏi: "Hả? Vừa rồi không phải cậu nói sẽ chở tôi qua đó sao?"
"Chở anh, anh tính là cái thá gì, có tư cách đó sao?"
Vương Minh Vũ khinh thường đánh giá anh rồi quát: "Anh biết đây là xe gì không, Lamborghini anh hiểu không, để tôi lái xe chở anh, anh tưởng anh là cái gì, còn muốn tôi làm tài xế cho anh, đi mà mơ mộng xuân thu đi."
Nói xong, Vương Minh Vũ lên xe, nhấn ga, bỏ mặc Vân Hiên, lái xe rời đi với vẻ tự mãn.
Nhìn anh ta trưng ra bộ dạng đắc ý này, Vân Hiên bất giác buồn cười.
Nhưng đã hứa với Phương Nhã đến mừng sinh nhật cô ấy, mình không thể không đi, hơn nữa, nếu mình không đến, không chừng tên Vương Minh Vũ này đến quán bar, lại sẽ bịa đặt về mình.
Vân Hiên giơ tay vẫy taxi, vừa hay tài xế taxi chở anh dừng ở cổng đối diện, đang thích thú xem vở kịch lớn này chưa rời đi, thấy Vân Hiên vẫy tay, taxi trực tiếp quay đầu lại dừng bên cạnh anh.
"Cậu em, đi đâu?"
"Bác tài, chúng ta đến quán bar Lam Hải Đồn."
"Lam Hải Đồn, đó là nơi nổi tiếng tiêu tiền ở Đông Hải, nghe nói có câu thái tử vào thái giám ra, cậu em, chỉ với bộ dạng của cậu, sợ là khó mà vào tiêu tiền đấy, nghe nói bên đó nước lọc cũng phải mấy trăm một ly, tối uống vài ly bia thôi cũng phải gần mười ngàn, càng đừng nói đến phòng riêng, mức chi phí tối thiểu ít nhất cũng hai ba trăm ngàn, cậu chắc chắn muốn đi à?"
"Vậy à? Hôm nay có người bỏ tiền mời, chúng ta qua đó góp vui, tôi cũng mở mang tầm mắt."
"Chính là thằng nhóc lái Lamborghini vừa rồi à, vậy phải bắt nó tiêu pha cho đã!"
Tài xế vừa nói xong, tay chân không ngừng lại, quay đầu xe đuổi theo.
Phương Nhã và mọi người đến quán bar Lam Hải Đồn nhưng không vào.
Cô ấy kiên quyết đứng chờ ở cửa đợi Vân Hiên đến.
Hồ Dung đứng bên khuyên: "Nhã nhi, chúng ta vào trước đi, đợi cậu chủ Vương đến chắc chắn sẽ dẫn người của cậu vào cùng, cậu đứng đây chờ làm gì!"
Phương Nhã kiên quyết lắc đầu: "Không được, tớ phải đợi Vân Hiên đến mới vào!"
Hồ Dung và Lưu Quân nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái này lại có chấp niệm sâu đậm đến vậy với tên nhóc Vân Hiên kia.
Rất nhanh, một chiếc taxi dừng trước cửa quán bar.
Cửa xe mở ra, Vân Hiên bước xuống.
Mọi người kinh ngạc trợn to mắt.
Không phải Vân Hiên đi chung Lamborghini với Vương Minh Vũ sao, sao giờ chỉ mình anh đi taxi đến.
"Vân Hiên, anh đến rồi!"
Phương Nhã vui vẻ chạy qua.
Vân Hiên có thể đến là cô ấy đã mãn nguyện rồi, còn Vương Minh Vũ căn bản không cần nghĩ đến, không đến càng tốt.
"Vân huynh đệ, không phải anh nói sẽ đến cùng cậu chủ Vương sao?"
"Ồ, xe cậu ta chạy chậm quá, ngồi cũng không thoải mái, tôi vẫn quen đi taxi hơn!"
Lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối, mức độ quen thuộc đường xá của tài xế taxi thì Vương Minh Vũ không thể so được, thuận lợi tránh không ít đoạn đường tắc, lại còn đến đây trước anh ta một bước.
Còn chiếc Lamborghini của Vương Minh Vũ vẫn đang kẹt trên cầu vượt.
Chào hỏi xong, Vân Hiên đưa tay sờ túi, lập tức ngượng ngùng quay lại hỏi: "Xin lỗi, tôi hết tiền rồi, ai có thể giúp tôi trả tiền taxi không?"
"Gì cơ?"
Hồ Dung nhíu mày, vốn dĩ ấn tượng với anh đã không tốt, giờ lại giảm thêm không ít, cô ta thực sự không ngờ, Vân Hiên lại nghèo đến mức ngay cả tiền đi taxi cũng không có.
"Thôi được, để tôi vậy!"
Hồ Dung tiến lên lấy một trăm trong ví đưa qua, lạnh lùng nói: "Không cần thối lại."
"Được rồi, cảm ơn!"
Tài xế taxi nhận tiền vui vẻ đáp lời.
Taxi rời đi, Vân Hiên nhìn ba người trước mặt hỏi: "Các người đang đợi tôi à, hay chúng ta vào trước đi."
Hồ Dung hừ lạnh nói: "Vào cái gì, anh vào được à, đây là quán bar Lam Hải Đồn đấy, chúng ta phải đợi cậu chủ Vương đến, có thẻ hội viên mới vào được, anh tưởng chỗ này ai cũng có thể tùy tiện vào à?"
Vân Hiên ngẩng đầu nhìn lên, trang trí của quán bar Lam Hải Đồn trước mắt quả thực khá xa hoa, vừa đúng giờ cao điểm buổi tối, trời chưa tối hẳn, lúc này trước cửa đã xếp một hàng người.
Phần lớn đều là mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy, cũng có vài thiếu gia nhà giàu lắc lư chìa khóa xe sang trong tay.
Bảo vệ mặc vest chỉnh tề im lặng canh gác cửa, chăm chú quan sát trật tự của hàng người.
Tuy có không ít người đang xếp hàng im lặng, cũng có không ít xe thể thao trực tiếp dừng trước cửa quán bar, bảo vệ cửa thấy vậy, vội bước xuống bậc thang, mở lối đi VIP, cung kính mời người vào.
"Sao mấy người đó không cần xếp hàng?"
"Anh biết gì chứ? Mấy người đó đều là hội viên khách quý của Lam Hải Đồn, mỗi người đều là nhân vật lớn nổi tiếng ở Nghi Thành, người ta tất nhiên không cần xếp hàng."
Đang nói chuyện, tiếng gầm rú của xe hơi từ xa đến gần.
"Đến rồi, cậu chủ Vương đến rồi!"
Hồ Dung mừng rỡ, vội chạy lên đón.
Rất nhanh, chiếc Lamborghini của Vương Minh Vũ từ từ dừng trước cửa quán bar, anh ta bước xuống với gương mặt âm u.
Nói gì thì nói cũng không ngờ Vân Hiên đi taxi còn đến trước anh ta.
"Cậu chủ Vương, anh cuối cùng cũng đến rồi, Phương Nhã nói đứng chờ anh ở cửa đã lâu lắm rồi, chúng ta vào đi!"
Vương Minh Vũ có tâm trạng không tốt, thấy Phương Nhã khoác tay Vân Hiên, trong lòng càng dâng lên một trận lửa ghen vô cớ.
Trước giờ khi tán gái, anh ta chưa từng thất bại, ngay cả mấy hoa khôi cao cao tại thượng của Đại học Đông Hải, cũng lần lượt bị anh ta dùng tiền đập mở chân.
Vậy mà cô gái này, mình nâng như báu vật, giờ cô ấy lại đi với một tên vô dụng khiến Vương Minh Vũ cảm thấy rất thất bại.
Chưa kịp mở miệng nói gì, bảo vệ quán bar hùng hổ bước xuống quát: "Làm gì đấy, chỗ này không được đỗ xe, mau lái đi!"
Trong lòng Vương Minh Vũ tức giận không có chỗ xả, trực tiếp trừng mắt với bảo vệ quát: "Mắt mày mù à, tao là Vương Minh Vũ, đại thiếu gia tập đoàn Vương thị, hôm nay tao đặt phòng ở đây, sao lại không được đỗ ở đây."
"Vương Minh Vũ chó má nào, tao hoàn toàn chưa từng nghe nói, hôm nay Lam Hải Đồn có khách quý, Hổ gia ở Thành Bắc lát nữa sẽ đến, ai không có thẻ VIP thì đều phải đỗ xe ra ngoài hết, nhanh lên."
"Cái gì, Hổ gia?"
Nghe đến xưng hô này, Vương Minh Vũ và Lưu Quân lập tức sững người.
Hoàng đế ngầm của Thành Bắc, đứng đầu Tứ đại kim cương Nghi Thành Hổ gia sắp đến Lam Hải Đồn, vị thần lớn này đừng nói là Vương Minh Vũ, ngay cả cha ruột anh ta đến, cũng phải cung kính với người ta.
Dù sao nhà họ Vương cũng chỉ là một thế lực nhỏ hạng hai, sao dám chọc vào nhân vật lớn kiểu này.
"Tôi lái đi ngay, lái đi ngay!"
Vương Minh Vũ không dám hó hé gì, vội vàng lên xe, ngoan ngoãn đỗ chiếc Lamborghini vào bãi đỗ xe trong ngõ sau của quán bar.
Chiếc xe sang dừng trước mặt Phương Nhã, từ ghế lái bước xuống một thanh niên cao khoảng một mét tám, da trắng, mặc bộ vest may đo xa xỉ, tay cầm một bó hoa hồng đỏ lớn.
"Nhã nhi, em yêu, chúc em sinh nhật vui vẻ!"
Nói rồi, Vương Minh Vũ quỳ một gối giơ bó hoa hồng trên tay lên.
Mọi người xung quanh thấy vậy, lần lượt vang lên tiếng huýt sáo, cảnh tượng cầu hôn trước cổng trường này, lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Phương Nhã lùi lại vài bước nói: "Cậu chủ Vương khách sáo rồi, chỉ tiếc là tôi dị ứng với hoa hồng, anh mau cầm đi đi!"
"Haha, cậu chủ Vương cần gì phải tốn kém vậy, bó hoa lớn này chắc tốn không ít tiền nhỉ!"
Hồ Dung thấy vậy tiến lên nhận lấy bó hoa hồng cười nói: "Nếu Lưu Quân có một phần mười lãng mạn của cậu chủ Vương, tôi đã sớm lấy anh ấy rồi."
Đang nói chuyện, một chiếc BMW trắng cũng từ ngõ hẻm chạy ra, đỗ vững vàng phía sau chiếc Lamborghini.
Một chàng trai tóc húi cua to cao bước xuống xe, mặt mũi chất phác nói: "Cậu chủ Vương, xe anh vẫn tốt hơn, em đuổi theo phía sau còn không kịp."
"Ôi, đây chẳng qua là vì nhà chúng tôi vừa thương lượng một vụ làm ăn với tập đoàn Long Môn, cha tôi khen thưởng cho tôi à, cũng không đắt, chỉ hai ba triệu thôi."
"Xe sang hai ba triệu, thực sự khiến người ta ghen tị."
Hồ Dung đứng bên cạnh nói: "Lưu Quân, sau này chúng ta kết hôn, cũng bảo cha anh khen thưởng cho anh một chiếc Lamborghini nhé, em còn chưa ngồi loại xe sang này bao giờ."
"Khen thưởng một chiếc xe sang mấy triệu, hơi khó đấy, nhà chúng ta sao so được với cậu chủ Vương, người ta có thể làm ăn với tập đoàn Long Môn, còn chúng ta đừng nói là tập đoàn Long Môn, ngay cả mép của người ta cũng chạm không tới."
Lưu Quân nịnh nọt tâng bốc.
Nhà Lưu Quân ở Đông Hải mở mấy xưởng vật liệu xây dựng, cũng coi như khá giả, nếu không cũng không thể mới lên đại học đã lái xe BMW.
Nhưng so với thế lực có thể xếp hạng ở Đông Hải như Vương Minh Vũ thì kém xa.
Cho nên sau khi đến Đại học Đông Hải học, anh ta liền trở thành tiểu đệ số một của Vương Minh Vũ, còn bạn gái của anh ta chính là Hồ Dung bạn thân của Phương Nhã, hai người đã quen nhau từ thời cấp ba, nghe nói Hồ Dung còn phá thai hai lần vì Lưu Quân.
Đang nói chuyện, lúc này một chiếc taxi chạy chầm chậm tới, dừng ở đối diện Đại học Đông Hải.
Vân Hiên mở cửa bước ra nhìn trái nhìn phải, vẫy tay với Phương Nhã.
"Vân tiên sinh."
Phương Nhã thấy Vân Hiên thực sự đến, trong lòng vui sướng chạy qua, ôm chầm lấy anh.
Hoàn toàn không để ý ánh mắt của Vương Minh Vũ ở phía đối diện gần như muốn giết người.
"Chuyện này là sao?"
Nhìn vị Vân tiên sinh bí ẩn này, lại đi taxi đến, ánh mắt của Hồ Dung và mọi người rơi đầy đất.
Lại nhìn trang phục trên người Vân Hiên, đơn giản bình thường, ước chừng cả bộ quần áo cộng lại cũng không bằng giá một đôi giày của Vương Minh Vũ.
Ngoại hình tuy nhìn thanh tú, cũng chỉ tạm được, rất khó tưởng tượng Phương Nhã cấp bậc hoa khôi, sao lại nhìn trúng một người đàn ông như vậy.
Hồ Dung không thể tin hỏi: “Phương Nhã, đây chính là Vân Hiên mà cậu nói à?”
Phương Nhã vui vẻ giới thiệu: “Đúng vật, tớ giới thiệu với cậu, đây là Vân Hiên, Vân tiên sinh, vị này là bạn thân của em, Hồ Dung.”
"Chào cô!"
Vân Hiên gật đầu với Hồ Dung.
"Cậu..."
Hồ Dung kéo Phương Nhã lại hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Phương Nhã, cậu có bị người ta lừa không thế? Hay là cậu có gì đó bị anh ta nắm thóp!"
"Người đàn ông này nhìn rất bình thường, sao cậu có thể tìm một người như vậy làm bạn trai chứ, biết sinh nhật của cậu mà lại đi taxi đến, chẳng lẽ ngay cả xe riêng cũng không có sao? Hơn nữa hai tay không mang theo một món quà nào, quá vô lễ rồi!"
Phương Nhã bất mãn nói: "Dung Dung, cậu không được nói Vân tiên sinh như vậy, tớ mời anh ấy đến, với tớ thì anh ấy đến được đã là món quà lớn nhất rồi."
Hồ Dung kinh ngạc nhìn cô ấy nói: "Cậu bị tình yêu làm cho ngu ngốc rồi phải không!"
Lúc Phương Nhã đang nói chuyện nhỏ với Hồ Dung, Vương Minh Vũ và Lưu Quân ở phía đối diện ngạc nhiên bước về phía Vân Hiên.
"Anh là ai, có quan hệ gì với Phương Nhã?"
Vân Hiên thản nhiên nói: "Chỉ là bạn bình thường thôi."
"Bạn bình thường, anh cũng xứng à, tôi nói cho anh biết, Phương Nhã là người phụ nữ của tôi, anh tốt nhất tránh xa cô ấy ra, nếu không, tôi chỉ cần giơ ngón tay ra là có thể bóp chết anh."
"Ồ, bóp chết tôi, vậy ngón tay cậu phải đủ cứng mới được."
"Vương Minh Vũ, anh đang làm gì vậy?"
Thấy hai người bước đến bên Vân Hiên, Phương Nhã vội chạy qua quát: "Vân tiên sinh là bạn tôi, các anh tốt nhất lịch sự với anh ấy một chút, nếu không tiệc sinh nhật này tôi không đi nữa, các anh tự chơi đi."
"Đừng mà, Nhã nhi, anh chỉ đùa với người anh em này thôi, anh đặt phòng riêng ở Lam Hải Đồn, đó không phải chỗ người bình thường có thể vào được, không đi thì phí lắm."
Lưu Quân ở bên cạnh cũng lên tiếng khuyên: "Đúng vậy, bọn anh cũng không nói gì, chỉ thấy người anh em này tuổi cũng không lớn lắm, không biết là đang đi học hay làm việc ở đâu, quen với Phương Nhã thế nào."
"Quen thế nào à?"
Vân Hiên liếc nhìn Phương Nhã, cô gái lập tức đỏ mặt.
Dù sao quá trình hai người quen nhau cũng khá là quanh co.
"Đệt!"
Nhìn hai người tình tứ đưa mắt, Vương Minh Vũ gần như nghiến răng.
Anh ta không hiểu mình đường đường là cậu chủ lớn nhà họ Vương kém gì tên nhóc trước mặt.
Mình muốn gì có đó, tên nhóc này lại ngay cả xe cũng không có, Phương Nhã nhìn trúng anh ta chỗ nào, cô ấy mù rồi à.
"Tôi không có công việc gì, quen Phương Nhã là lúc cô ấy làm thêm ở khách sạn."
Vương Minh Vũ lạnh lùng quát: "Làm thêm, ồ, hóa ra anh là nhân viên phục vụ khách sạn à!"
"Coi như vậy đi."
Vân Hiên nhìn đối phương gật đầu.
Dù sao mấy người này là bạn của Phương Nhã, anh không tiện nói nhiều, xnể mặt người ta, chỉ duy trì lễ nghĩa cơ bản nhất.
Vương Minh Vũ còn chưa nói gì, Hồ Dung ở bên cạnh lập tức nổi điên.
"Phương Nhã, cậu ngốc à? Bày đặt không cần phú nhị đại, lại đi tìm nhân viên phục vụ khách sạn, cậu nhìn bộ dạng anh ta đi, nhân viên phục vụ sau này có thể có tiền đồ gì, mua nổi xe mua nổi nhà không? Có thể cho cậu cuộc sống tốt không?"
Vương Minh Vũ còn định nói gì đó, Hồ Dung ở bên cạnh vội ngăn lại.
"Vương Minh Vũ, tôi lựa chọn thế nào không cần anh quản, anh coi thường Vân Hiên tức là coi thường tôi, nếu vậy thì tiệc sinh nhật gì đó tôi cũng không cần đi nữa, các anh tự đi đi!"
Nói rồi, Phương Nhã kéo Vân Hiên định quay người rời đi.
"Phương Nhã, có phải tôi quá nể mặt cô rồi không, tôi vất vả chuẩn bị tiệc sinh nhật cho cô, cô lại tìm thằng ất ơ này đến chọc tức tôi."
Thấy Vương Minh Vũ vẫn đuổi theo mắng, Hồ Dung vội chạy lên ngăn anh ta khuyên nhủ: "Cậu chủ Vương, đừng kích động, anh đừng so đo với anh ta, em thấy dẫn Vân Hiên này đi cùng cũng là chuyện tốt!"
"Chuyện tốt?"
"Đúng vậy, dẫn anh ta đi mở mang tầm mắt, để anh ta biết thế nào là cao không thể với tới, bây giờ anh mắng anh ta, chỉ khiến Phương Nhã thấy anh càng đáng ghét, làm vậy được một mất mười đấy."
Nghe cô ta nói vậy, Vương Minh Vũ cũng bình tĩnh lại.
Lưu Quân ở bên cạnh cũng khuyên: "Đúng vậy cậu chủ Vương, dù sao đàn ông ai cũng có lòng tự trọng, anh để anh ta thấy anh giỏi hơn anh ta nhiều, nếu anh ta biết điều thì tự rời đi, nếu anh ta không biết điều, chúng ta lại tính cách khác!"
Chương 58: Thẻ Hắc Long
Vương Minh Vũ bày ra vẻ mặt không vui, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý trước lời khuyên của hai người: "Được, nếu đã vậy thì dẫn anh ta đi cùng, để thằng nhóc này mở mang tầm mắt, biết chênh lệch giữa tôi với anh ta lớn thế nào."
"Cậu chủ Vương, đúng rồi, anh yên tâm, bọn em nhất định ủng hộ anh!"
Hồ Dung nói đủ điều, lại khuyên được Phương Nhã đang giận quay lại.
"Phương Nhã, cô lên xe tôi đi, chúng ta đi trước."
Lúc này, Lưu Quân gọi một tiếng.
"Không được, tôi phải ngồi chung xe với Vân Hiên."
Vương Minh Vũ đứng bên cạnh cười nói: "Nhã nhi, em cứ đi trước đi, Vân huynh đệ có anh chăm sóc, để anh ấy ngồi Lamborghini của anh, vừa hay anh có thể nói chuyện với Vân huynh đệ, xem anh ấy rốt cuộc có sức hấp dẫn lớn thế nào mà theo đuổi được em."
"Nhưng mà..."
Phương Nhã liếc nhìn Vân Hiên.
"Không sao, anh cũng chưa từng ngồi xe sang Lamborghini."
Vân Hiên mỉm cười gật đầu, ra hiệu cô ấy lên xe đi trước.
Lưu Quân chở Phương Nhã và Hồ Dung lái xe rời đi, xe BMW vừa đi, sắc mặt Vương Minh Vũ lập tức trầm xuống.
Vân Hiên bước đến trước chiếc Lamborghini, vừa định mở cửa ghế phụ, Vương Minh Vũ ở bên cạnh trực tiếp mắng: "Ê, anh làm gì vậy, bỏ tay bẩn của anh ra, chạm vào cửa xe tôi, anh đền nổi không?"
Vân Hiên sững người cười hỏi: "Hả? Vừa rồi không phải cậu nói sẽ chở tôi qua đó sao?"
"Chở anh, anh tính là cái thá gì, có tư cách đó sao?"
Vương Minh Vũ khinh thường đánh giá anh rồi quát: "Anh biết đây là xe gì không, Lamborghini anh hiểu không, để tôi lái xe chở anh, anh tưởng anh là cái gì, còn muốn tôi làm tài xế cho anh, đi mà mơ mộng xuân thu đi."
Nói xong, Vương Minh Vũ lên xe, nhấn ga, bỏ mặc Vân Hiên, lái xe rời đi với vẻ tự mãn.
Nhìn anh ta trưng ra bộ dạng đắc ý này, Vân Hiên bất giác buồn cười.
Nhưng đã hứa với Phương Nhã đến mừng sinh nhật cô ấy, mình không thể không đi, hơn nữa, nếu mình không đến, không chừng tên Vương Minh Vũ này đến quán bar, lại sẽ bịa đặt về mình.
Vân Hiên giơ tay vẫy taxi, vừa hay tài xế taxi chở anh dừng ở cổng đối diện, đang thích thú xem vở kịch lớn này chưa rời đi, thấy Vân Hiên vẫy tay, taxi trực tiếp quay đầu lại dừng bên cạnh anh.
"Cậu em, đi đâu?"
"Bác tài, chúng ta đến quán bar Lam Hải Đồn."
"Lam Hải Đồn, đó là nơi nổi tiếng tiêu tiền ở Đông Hải, nghe nói có câu thái tử vào thái giám ra, cậu em, chỉ với bộ dạng của cậu, sợ là khó mà vào tiêu tiền đấy, nghe nói bên đó nước lọc cũng phải mấy trăm một ly, tối uống vài ly bia thôi cũng phải gần mười ngàn, càng đừng nói đến phòng riêng, mức chi phí tối thiểu ít nhất cũng hai ba trăm ngàn, cậu chắc chắn muốn đi à?"
"Vậy à? Hôm nay có người bỏ tiền mời, chúng ta qua đó góp vui, tôi cũng mở mang tầm mắt."
"Chính là thằng nhóc lái Lamborghini vừa rồi à, vậy phải bắt nó tiêu pha cho đã!"
Tài xế vừa nói xong, tay chân không ngừng lại, quay đầu xe đuổi theo.
Phương Nhã và mọi người đến quán bar Lam Hải Đồn nhưng không vào.
Cô ấy kiên quyết đứng chờ ở cửa đợi Vân Hiên đến.
Hồ Dung đứng bên khuyên: "Nhã nhi, chúng ta vào trước đi, đợi cậu chủ Vương đến chắc chắn sẽ dẫn người của cậu vào cùng, cậu đứng đây chờ làm gì!"
Phương Nhã kiên quyết lắc đầu: "Không được, tớ phải đợi Vân Hiên đến mới vào!"
Hồ Dung và Lưu Quân nhìn nhau, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái này lại có chấp niệm sâu đậm đến vậy với tên nhóc Vân Hiên kia.
Rất nhanh, một chiếc taxi dừng trước cửa quán bar.
Cửa xe mở ra, Vân Hiên bước xuống.
Mọi người kinh ngạc trợn to mắt.
Không phải Vân Hiên đi chung Lamborghini với Vương Minh Vũ sao, sao giờ chỉ mình anh đi taxi đến.
"Vân Hiên, anh đến rồi!"
Phương Nhã vui vẻ chạy qua.
Vân Hiên có thể đến là cô ấy đã mãn nguyện rồi, còn Vương Minh Vũ căn bản không cần nghĩ đến, không đến càng tốt.
"Vân huynh đệ, không phải anh nói sẽ đến cùng cậu chủ Vương sao?"
"Ồ, xe cậu ta chạy chậm quá, ngồi cũng không thoải mái, tôi vẫn quen đi taxi hơn!"
Lúc này đang là giờ cao điểm buổi tối, mức độ quen thuộc đường xá của tài xế taxi thì Vương Minh Vũ không thể so được, thuận lợi tránh không ít đoạn đường tắc, lại còn đến đây trước anh ta một bước.
Còn chiếc Lamborghini của Vương Minh Vũ vẫn đang kẹt trên cầu vượt.
Chào hỏi xong, Vân Hiên đưa tay sờ túi, lập tức ngượng ngùng quay lại hỏi: "Xin lỗi, tôi hết tiền rồi, ai có thể giúp tôi trả tiền taxi không?"
"Gì cơ?"
Hồ Dung nhíu mày, vốn dĩ ấn tượng với anh đã không tốt, giờ lại giảm thêm không ít, cô ta thực sự không ngờ, Vân Hiên lại nghèo đến mức ngay cả tiền đi taxi cũng không có.
"Thôi được, để tôi vậy!"
Hồ Dung tiến lên lấy một trăm trong ví đưa qua, lạnh lùng nói: "Không cần thối lại."
"Được rồi, cảm ơn!"
Tài xế taxi nhận tiền vui vẻ đáp lời.
Taxi rời đi, Vân Hiên nhìn ba người trước mặt hỏi: "Các người đang đợi tôi à, hay chúng ta vào trước đi."
Hồ Dung hừ lạnh nói: "Vào cái gì, anh vào được à, đây là quán bar Lam Hải Đồn đấy, chúng ta phải đợi cậu chủ Vương đến, có thẻ hội viên mới vào được, anh tưởng chỗ này ai cũng có thể tùy tiện vào à?"
Vân Hiên ngẩng đầu nhìn lên, trang trí của quán bar Lam Hải Đồn trước mắt quả thực khá xa hoa, vừa đúng giờ cao điểm buổi tối, trời chưa tối hẳn, lúc này trước cửa đã xếp một hàng người.
Phần lớn đều là mấy cô gái ăn mặc lộng lẫy, cũng có vài thiếu gia nhà giàu lắc lư chìa khóa xe sang trong tay.
Bảo vệ mặc vest chỉnh tề im lặng canh gác cửa, chăm chú quan sát trật tự của hàng người.
Tuy có không ít người đang xếp hàng im lặng, cũng có không ít xe thể thao trực tiếp dừng trước cửa quán bar, bảo vệ cửa thấy vậy, vội bước xuống bậc thang, mở lối đi VIP, cung kính mời người vào.
"Sao mấy người đó không cần xếp hàng?"
"Anh biết gì chứ? Mấy người đó đều là hội viên khách quý của Lam Hải Đồn, mỗi người đều là nhân vật lớn nổi tiếng ở Nghi Thành, người ta tất nhiên không cần xếp hàng."
Đang nói chuyện, tiếng gầm rú của xe hơi từ xa đến gần.
"Đến rồi, cậu chủ Vương đến rồi!"
Hồ Dung mừng rỡ, vội chạy lên đón.
Rất nhanh, chiếc Lamborghini của Vương Minh Vũ từ từ dừng trước cửa quán bar, anh ta bước xuống với gương mặt âm u.
Nói gì thì nói cũng không ngờ Vân Hiên đi taxi còn đến trước anh ta.
"Cậu chủ Vương, anh cuối cùng cũng đến rồi, Phương Nhã nói đứng chờ anh ở cửa đã lâu lắm rồi, chúng ta vào đi!"
Vương Minh Vũ có tâm trạng không tốt, thấy Phương Nhã khoác tay Vân Hiên, trong lòng càng dâng lên một trận lửa ghen vô cớ.
Trước giờ khi tán gái, anh ta chưa từng thất bại, ngay cả mấy hoa khôi cao cao tại thượng của Đại học Đông Hải, cũng lần lượt bị anh ta dùng tiền đập mở chân.
Vậy mà cô gái này, mình nâng như báu vật, giờ cô ấy lại đi với một tên vô dụng khiến Vương Minh Vũ cảm thấy rất thất bại.
Chưa kịp mở miệng nói gì, bảo vệ quán bar hùng hổ bước xuống quát: "Làm gì đấy, chỗ này không được đỗ xe, mau lái đi!"
Trong lòng Vương Minh Vũ tức giận không có chỗ xả, trực tiếp trừng mắt với bảo vệ quát: "Mắt mày mù à, tao là Vương Minh Vũ, đại thiếu gia tập đoàn Vương thị, hôm nay tao đặt phòng ở đây, sao lại không được đỗ ở đây."
"Vương Minh Vũ chó má nào, tao hoàn toàn chưa từng nghe nói, hôm nay Lam Hải Đồn có khách quý, Hổ gia ở Thành Bắc lát nữa sẽ đến, ai không có thẻ VIP thì đều phải đỗ xe ra ngoài hết, nhanh lên."
"Cái gì, Hổ gia?"
Nghe đến xưng hô này, Vương Minh Vũ và Lưu Quân lập tức sững người.
Hoàng đế ngầm của Thành Bắc, đứng đầu Tứ đại kim cương Nghi Thành Hổ gia sắp đến Lam Hải Đồn, vị thần lớn này đừng nói là Vương Minh Vũ, ngay cả cha ruột anh ta đến, cũng phải cung kính với người ta.
Dù sao nhà họ Vương cũng chỉ là một thế lực nhỏ hạng hai, sao dám chọc vào nhân vật lớn kiểu này.
"Tôi lái đi ngay, lái đi ngay!"
Vương Minh Vũ không dám hó hé gì, vội vàng lên xe, ngoan ngoãn đỗ chiếc Lamborghini vào bãi đỗ xe trong ngõ sau của quán bar.
Bình luận facebook