Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Cô nam quả nữ cùng ở chung phòng, liệu trong những hơi thở mập mờ ấy điều gì sẽ xảy ra?
Hơn nữa, trước khi anh chàng trở thành cô nam và cô nàng trở thành quả nữ, đã có một đoạn câu chuyện hết sức mập mờ, cũng rất đáng xem đúng thế không?
Phương Dật Thiên vừa đứng vừa cảm thấy khó xử, hắn phát hiện ra đôi khi vận mệnh giống như gái gọi đi trêu đàn ông nhà lành, mới đầu, hắn vốn là muốn xoa bóp cho Tiêu Di, mượn biểu hiện nhiệt tình xoa nắn để có thể gần gũi thưởng thức vóc người của Tiêu Di, tiện thể chạm vào một chút da thịt mềm mại bóng loáng trên ngươi nàng, vậy là đủ rồi!
Nào ngờ, em gái gọi mang cái tên vận mệnh này lại trêu ngươi hắn quá cỡ, sớm không đến muộn không đến, Lâm Thiên Tuyết lại trở về đúng lúc, hơn nữa lại đi một mạch thẳng đến phòng Tiêu Di. Vì vậy liền xảy ra một màn đầy mập mờ kế tiếp (thiếu chút nữa đã trở thành 1 bộ phim cấp 3 ăn khách – DG), cả khuôn mặt hắn chúi vào bộ phận mẫn cảm nhất trên người Tiêu Di!
Tất cả những điều này như ứng với hai câu thơ nổi tiếng: "Ngã tưởng yếu thủ nhất phiến lãng hoa, nhĩ cấp liễu ngã chỉnh phiến hải dương. Ngã tưởng thu tập nhất mai phong diệp, nhĩ khước cấp liễu ngã chỉnh tọa phong lâm! (Dịch nghĩa: ta chỉ muốn một cành hoa, ngươi lại cho cả biển lớn, ta muốn một lá phong, ngươi đưa cả rừng phong)
Bởi vậy có thể thấy được, trong cuộc sống chọn mục tiêu không cần quá cao, khởi đầu nên thấp một chút, như thế có thể đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!
- Ách, Tiêu Di, tôi xem Lâm tiểu thư nàng đã ngủ rồi đó, có lẽ tôi nên ra ngoài thôi!
Phương Dật Thiên ngồi cạnh giường Tiêu Di, mở miệng nói.
Tiêu Di mới vừa rồi cũng không biết nghĩ ngợi tâm sự gì, khi nghe Phương Dật Thiên nói, nàng liền ngước mắt lên, nhìn Phương Dật Thiên vẻ sâu kín, nói:
- Không được, Tiểu Tuyết ngủ theo thói quen, bây giờ khẳng định là nó chưa ngủ, anh mở cửa ra ngoài vạn nhất nó phát hiện được, bị bắt gặp thì toi công!!
Phương Dật Thiên nghe vậy thì cảm thấy nao nao, ngẫm lại, lỡ ra ngoài gặp lúc trùng hợp đụng phải Lâm Thiên Tuyết thì đúng là công dã tràng, khi đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.
- Đành vậy, tôi ở đây đợi thêm lát nữa.
Phương Dật Thiên thở dài một tiếng, thản nhiên nói.
Khuôn mặt Tiêu Di đỏ rực như hoa đào xinh đẹp động lòng người, khóe mắt mang theo mấy phần xuân tình, hơn nữa giờ phút này nhìn nàng như có cảm giác đang hờn dỗi, kiểu như một người phụ nữ mới vừa cùng nam nhân điên loan đảo phượng một cách mãnh liệt, phong tình mê người không nói nên lời.
Trên thực tế, trong lúc Phương Dật Thiên đang buồn bực ở trong chăn trên người nàng và chạm vào "vùng thánh", nàng đã không thể tự kiềm chế được (Dg: và có lẽ cũng không muốn kiềm chế, ai chả muốn được sướng ^^) để rồi đạt đến cao trào, bởi vậy bây giờ khuôn mặt nàng vẫn còn đọng lại dáng vẻ kiều diễm mê người.
Ngồi trên giường, Tiêu Di cảm giác quần lót của mình ướt đẫm, dinh dính vào người thật là khó chịu, mới đầu nàng muốn ra phòng vệ sinh bên ngoài để thay quần áo, nhưng lại lo lắng Lâm Thiên Tuyết chú ý, vạn nhất nàng ta chạy đến thì phiền to.
Nhưng mà, cứ mặc cái quần lót ẩm ướt này mãi cũng không ổn, nàng cắn răng, cố lấy dũng khí nói:
- Phương Dật Thiên, anh … anh có thể xoay qua bên này một chút được không, tôi… tôi muốn thay quần áo một chút.
Phương Dật Thiên nghe vậy sửng sốt, lập tức nhớ đến việc Tiêu Di khi nãy đã "làm" cho quần lót bị "ẩm", thay là đúng thôi, cho nên hắn gật đầu, cười cười đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ phòng Tiêu Di nhìn thông ra bên ngoài, Phương Dật Thiên mở rèm cửa, lẳng lặng nhìn vào bóng đêm trầm mặc, hắn mở thoáng một cánh cửa sổ, sau đó lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa, nhẹ nhàng hút một cái rồi từ từ nhả khói!
Trong lúc đó Tiêu Di bước đến tủ quần áo, lấy ra một bộ nội y sạch sẽ, lại cầm thêm một bộ áo quần mới, đảo mắt nhìn bóng dáng to lớn của Phương Dật Thiên, trên mặt đỏ ửng lên; cuối cùng cũng đem chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cởi ra, vừa nhanh chóng cởi chiếc áo lót tơ tằm màu trắng, sau đó bắt đầu mặc nội y và quần áo mới vào.
Lúc này, chỉ cần Phương Dật Thiên thoáng quay đầu lại thì sẽ thu hết hình ảnh của một thân thể thành thục trắng nõn vào trong đáy mắt, nhưng trên thực tế, hắn không cần quay đầu lại!
Cũng không phải là đúng dịp hay là thiên ý, mà vì khi hắn giật rèm cửa sổ ra, thì cửa sổ thủy tinh dĩ nhiên trùng hợp phản chiếu hình ảnh thân thể Tiêu Di sau lưng hắn, chỉ cần hắn liếc mắt thì có thể thấy hết cảnh Tiêu Di thay quần áo, mặc quần lót, tư thế động tác vô hạn phong tình cùng với phong vận thành thục mê người! (Dg: đẳng cấp nhìn trộm là đây :88.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, rồi sau đó bất động thanh sắc dỡ rèm xuống che lấp đi cảnh tượng thấp thoáng trên cánh cửa sổ, nếu không, Tiêu Di sau khi mặc quần áo xong nhìn về hướng này khẳng định thấy được hình dáng của nàng trên cửa sổ thủy tinh!
Kéo rèm xong hắn thở ra một hơi, nhìn ra cửa sổ, yên lặng nhả khói, khói thuốc lượn lờ trên không trung làm mờ đi một khuôn mặt kiên cường với những góc cạnh rắn rỏi nhưng không kém phần đau thương.
Không biết sao, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn cũng đứng lẳng lặng nhả khói như vậy, một nữ nhân ôn nhu đứng cạnh, nàng không nói một lời, chỉ yên lặng ngắm nhìn. Cho đến khi hắn hút hết điếu thuốc, nàng mới bước đến móc lấy bao thuốc trong túi hắn, nói:
- Hút thuốc nhiều không tốt đâu, hôm nay anh không được hút nữa, gói thuốc này em tạm thời giữ!
Thời gian khi ấy thật thanh thản biết mấy, người phụ nữ này lúc hắn hút thuốc không bao giờ ngăn cản, mà sau đó nàng mới dùng phương thức này hạn chế số thuốc hắn hút mỗi ngày, thái độ chăm sóc vừa ôn nhu mà lại không có chút dấu vết gì!
Nhưng mà, đó đã là sáu năm của quá khứ, hắn đã thay đổi, chỉ không biết nàng rút cục có thay đổi hay không.
Mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp lại, trong lòng hắn bỗng nổi lên những gợn sóng khác lạ, hôm nay mặc dù không còn nữa, nhưng có thể trong lòng hắn vẫn còn vướng bận, vẫn như cũ chúc phúc nàng trong yên lặng.
Có đôi khi, thật đúng là tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình!
- Đang có tâm sự hả?
Thanh âm êm ái cả Tiêu Di đột ngột vang lên bên tai, hắn liền quay đầu lại, nhìn Tiêu Di không biết lúc nào đã đứng bên cạnh, một thân trang phục hồng nhạt, nhìn qua càng lộ vẻ thành thục động lòng người, vẻ thanh lệ bên trong mang theo một sự phong vận khác thường, giống như đóa hải đường sau cơn mưa, càng lúc càng xinh đẹp.
- Ách, không … không có gì.
Phương Dật Thiên hồi thần lại, nhẹ nhàng cười, điếu thuốc trên tay hắn đã cháy hết, nhưng không tìm được gạt tàn để vứt, trong lúc nhất thời hắn thật không biết xử lý cái tàn thuốc trên tay thế nào.
Tâm tư tinh tế của Tiêu Di đã chú ý đến động tác của Phương Dật Thiên, nàng xoay người lấy một cái ly giấy, uống một ngụm rồi đi đến nói:
- Đem tàn thuốc bỏ vào đây đi.
- Cám ơn! Phương Dật Thiên nói, cầm tàn thuốc trong tay để vào trong chiếc ly.
Phương Dật Thiên nhìn thời gian, đã quá khuya, hắn sửng sốt, lập tức nói:
- Tiêu Di, đã khuya lắm rồi, Lâm tiểu thư phỏng chừng đã ngủ, tôi nên về thôi!
- Về? Đã trễ thế này rồi anh còn về sao được? Tôi mới nói chuyện với Tiểu Tuyết, biết anh khi về không có lái xe về, nếu anh lấy xe về chẳng phải sáng mai nàng ta sẽ phát giác có sơ hở? Mà nếu không lấy xe về thì giờ đã quá trễ, nơi này là ngoại thành, rất khó khăn để anh về được!
Tiêu Di vừa nói vừa trừng mắt liếc hắn, vẻ phong tình vô hạn.
Phương Dật Thiên giật mình, ngẫm lại thấy đúng là có vấn đề thật, hắn đành cười khổ một tiếng, ôn nhu nói:
- Nhưng, nhưng tôi …tóm lại vẫn không thể ngủ chỗ này được!
Lúc này sắc mặt Tiêu Di có chút đỏ lên, nhẹ cắn môi, rồi sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đêm nay anh đừng về nữa, ngủ một đêm trong phòng tôi đi!
Phương Dật Thiên nhất thời đờ ra, miệng há lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Di, có chút không tin tưởng cái lỗ tai đã theo mình mấy chục năm: "Cái gì? Tiêu Di cho mình lưu lại qua đêm? Trời đất ơi, chẳng lẽ nàng tin tưởng định lực của mình lợi hại vậy sao? Hay đây là cách mà nàng ám chỉ mập mờ với mình?".
Phương Dật Thiên ngây người, đầu không ngừng yy!
Hơn nữa, trước khi anh chàng trở thành cô nam và cô nàng trở thành quả nữ, đã có một đoạn câu chuyện hết sức mập mờ, cũng rất đáng xem đúng thế không?
Phương Dật Thiên vừa đứng vừa cảm thấy khó xử, hắn phát hiện ra đôi khi vận mệnh giống như gái gọi đi trêu đàn ông nhà lành, mới đầu, hắn vốn là muốn xoa bóp cho Tiêu Di, mượn biểu hiện nhiệt tình xoa nắn để có thể gần gũi thưởng thức vóc người của Tiêu Di, tiện thể chạm vào một chút da thịt mềm mại bóng loáng trên ngươi nàng, vậy là đủ rồi!
Nào ngờ, em gái gọi mang cái tên vận mệnh này lại trêu ngươi hắn quá cỡ, sớm không đến muộn không đến, Lâm Thiên Tuyết lại trở về đúng lúc, hơn nữa lại đi một mạch thẳng đến phòng Tiêu Di. Vì vậy liền xảy ra một màn đầy mập mờ kế tiếp (thiếu chút nữa đã trở thành 1 bộ phim cấp 3 ăn khách – DG), cả khuôn mặt hắn chúi vào bộ phận mẫn cảm nhất trên người Tiêu Di!
Tất cả những điều này như ứng với hai câu thơ nổi tiếng: "Ngã tưởng yếu thủ nhất phiến lãng hoa, nhĩ cấp liễu ngã chỉnh phiến hải dương. Ngã tưởng thu tập nhất mai phong diệp, nhĩ khước cấp liễu ngã chỉnh tọa phong lâm! (Dịch nghĩa: ta chỉ muốn một cành hoa, ngươi lại cho cả biển lớn, ta muốn một lá phong, ngươi đưa cả rừng phong)
Bởi vậy có thể thấy được, trong cuộc sống chọn mục tiêu không cần quá cao, khởi đầu nên thấp một chút, như thế có thể đạt được thu hoạch ngoài ý muốn!
- Ách, Tiêu Di, tôi xem Lâm tiểu thư nàng đã ngủ rồi đó, có lẽ tôi nên ra ngoài thôi!
Phương Dật Thiên ngồi cạnh giường Tiêu Di, mở miệng nói.
Tiêu Di mới vừa rồi cũng không biết nghĩ ngợi tâm sự gì, khi nghe Phương Dật Thiên nói, nàng liền ngước mắt lên, nhìn Phương Dật Thiên vẻ sâu kín, nói:
- Không được, Tiểu Tuyết ngủ theo thói quen, bây giờ khẳng định là nó chưa ngủ, anh mở cửa ra ngoài vạn nhất nó phát hiện được, bị bắt gặp thì toi công!!
Phương Dật Thiên nghe vậy thì cảm thấy nao nao, ngẫm lại, lỡ ra ngoài gặp lúc trùng hợp đụng phải Lâm Thiên Tuyết thì đúng là công dã tràng, khi đó có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan ức.
- Đành vậy, tôi ở đây đợi thêm lát nữa.
Phương Dật Thiên thở dài một tiếng, thản nhiên nói.
Khuôn mặt Tiêu Di đỏ rực như hoa đào xinh đẹp động lòng người, khóe mắt mang theo mấy phần xuân tình, hơn nữa giờ phút này nhìn nàng như có cảm giác đang hờn dỗi, kiểu như một người phụ nữ mới vừa cùng nam nhân điên loan đảo phượng một cách mãnh liệt, phong tình mê người không nói nên lời.
Trên thực tế, trong lúc Phương Dật Thiên đang buồn bực ở trong chăn trên người nàng và chạm vào "vùng thánh", nàng đã không thể tự kiềm chế được (Dg: và có lẽ cũng không muốn kiềm chế, ai chả muốn được sướng ^^) để rồi đạt đến cao trào, bởi vậy bây giờ khuôn mặt nàng vẫn còn đọng lại dáng vẻ kiều diễm mê người.
Ngồi trên giường, Tiêu Di cảm giác quần lót của mình ướt đẫm, dinh dính vào người thật là khó chịu, mới đầu nàng muốn ra phòng vệ sinh bên ngoài để thay quần áo, nhưng lại lo lắng Lâm Thiên Tuyết chú ý, vạn nhất nàng ta chạy đến thì phiền to.
Nhưng mà, cứ mặc cái quần lót ẩm ướt này mãi cũng không ổn, nàng cắn răng, cố lấy dũng khí nói:
- Phương Dật Thiên, anh … anh có thể xoay qua bên này một chút được không, tôi… tôi muốn thay quần áo một chút.
Phương Dật Thiên nghe vậy sửng sốt, lập tức nhớ đến việc Tiêu Di khi nãy đã "làm" cho quần lót bị "ẩm", thay là đúng thôi, cho nên hắn gật đầu, cười cười đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ.
Cửa sổ phòng Tiêu Di nhìn thông ra bên ngoài, Phương Dật Thiên mở rèm cửa, lẳng lặng nhìn vào bóng đêm trầm mặc, hắn mở thoáng một cánh cửa sổ, sau đó lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa, nhẹ nhàng hút một cái rồi từ từ nhả khói!
Trong lúc đó Tiêu Di bước đến tủ quần áo, lấy ra một bộ nội y sạch sẽ, lại cầm thêm một bộ áo quần mới, đảo mắt nhìn bóng dáng to lớn của Phương Dật Thiên, trên mặt đỏ ửng lên; cuối cùng cũng đem chiếc váy ngủ mỏng manh trên người cởi ra, vừa nhanh chóng cởi chiếc áo lót tơ tằm màu trắng, sau đó bắt đầu mặc nội y và quần áo mới vào.
Lúc này, chỉ cần Phương Dật Thiên thoáng quay đầu lại thì sẽ thu hết hình ảnh của một thân thể thành thục trắng nõn vào trong đáy mắt, nhưng trên thực tế, hắn không cần quay đầu lại!
Cũng không phải là đúng dịp hay là thiên ý, mà vì khi hắn giật rèm cửa sổ ra, thì cửa sổ thủy tinh dĩ nhiên trùng hợp phản chiếu hình ảnh thân thể Tiêu Di sau lưng hắn, chỉ cần hắn liếc mắt thì có thể thấy hết cảnh Tiêu Di thay quần áo, mặc quần lót, tư thế động tác vô hạn phong tình cùng với phong vận thành thục mê người! (Dg: đẳng cấp nhìn trộm là đây :88.
Hắn không khỏi hít sâu một hơi, rồi sau đó bất động thanh sắc dỡ rèm xuống che lấp đi cảnh tượng thấp thoáng trên cánh cửa sổ, nếu không, Tiêu Di sau khi mặc quần áo xong nhìn về hướng này khẳng định thấy được hình dáng của nàng trên cửa sổ thủy tinh!
Kéo rèm xong hắn thở ra một hơi, nhìn ra cửa sổ, yên lặng nhả khói, khói thuốc lượn lờ trên không trung làm mờ đi một khuôn mặt kiên cường với những góc cạnh rắn rỏi nhưng không kém phần đau thương.
Không biết sao, hắn đột nhiên nhớ tới lúc trước, hắn cũng đứng lẳng lặng nhả khói như vậy, một nữ nhân ôn nhu đứng cạnh, nàng không nói một lời, chỉ yên lặng ngắm nhìn. Cho đến khi hắn hút hết điếu thuốc, nàng mới bước đến móc lấy bao thuốc trong túi hắn, nói:
- Hút thuốc nhiều không tốt đâu, hôm nay anh không được hút nữa, gói thuốc này em tạm thời giữ!
Thời gian khi ấy thật thanh thản biết mấy, người phụ nữ này lúc hắn hút thuốc không bao giờ ngăn cản, mà sau đó nàng mới dùng phương thức này hạn chế số thuốc hắn hút mỗi ngày, thái độ chăm sóc vừa ôn nhu mà lại không có chút dấu vết gì!
Nhưng mà, đó đã là sáu năm của quá khứ, hắn đã thay đổi, chỉ không biết nàng rút cục có thay đổi hay không.
Mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp lại, trong lòng hắn bỗng nổi lên những gợn sóng khác lạ, hôm nay mặc dù không còn nữa, nhưng có thể trong lòng hắn vẫn còn vướng bận, vẫn như cũ chúc phúc nàng trong yên lặng.
Có đôi khi, thật đúng là tương kiến tranh như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình!
- Đang có tâm sự hả?
Thanh âm êm ái cả Tiêu Di đột ngột vang lên bên tai, hắn liền quay đầu lại, nhìn Tiêu Di không biết lúc nào đã đứng bên cạnh, một thân trang phục hồng nhạt, nhìn qua càng lộ vẻ thành thục động lòng người, vẻ thanh lệ bên trong mang theo một sự phong vận khác thường, giống như đóa hải đường sau cơn mưa, càng lúc càng xinh đẹp.
- Ách, không … không có gì.
Phương Dật Thiên hồi thần lại, nhẹ nhàng cười, điếu thuốc trên tay hắn đã cháy hết, nhưng không tìm được gạt tàn để vứt, trong lúc nhất thời hắn thật không biết xử lý cái tàn thuốc trên tay thế nào.
Tâm tư tinh tế của Tiêu Di đã chú ý đến động tác của Phương Dật Thiên, nàng xoay người lấy một cái ly giấy, uống một ngụm rồi đi đến nói:
- Đem tàn thuốc bỏ vào đây đi.
- Cám ơn! Phương Dật Thiên nói, cầm tàn thuốc trong tay để vào trong chiếc ly.
Phương Dật Thiên nhìn thời gian, đã quá khuya, hắn sửng sốt, lập tức nói:
- Tiêu Di, đã khuya lắm rồi, Lâm tiểu thư phỏng chừng đã ngủ, tôi nên về thôi!
- Về? Đã trễ thế này rồi anh còn về sao được? Tôi mới nói chuyện với Tiểu Tuyết, biết anh khi về không có lái xe về, nếu anh lấy xe về chẳng phải sáng mai nàng ta sẽ phát giác có sơ hở? Mà nếu không lấy xe về thì giờ đã quá trễ, nơi này là ngoại thành, rất khó khăn để anh về được!
Tiêu Di vừa nói vừa trừng mắt liếc hắn, vẻ phong tình vô hạn.
Phương Dật Thiên giật mình, ngẫm lại thấy đúng là có vấn đề thật, hắn đành cười khổ một tiếng, ôn nhu nói:
- Nhưng, nhưng tôi …tóm lại vẫn không thể ngủ chỗ này được!
Lúc này sắc mặt Tiêu Di có chút đỏ lên, nhẹ cắn môi, rồi sau đó mới nhẹ giọng nói:
- Đêm nay anh đừng về nữa, ngủ một đêm trong phòng tôi đi!
Phương Dật Thiên nhất thời đờ ra, miệng há lên, kinh ngạc nhìn Tiêu Di, có chút không tin tưởng cái lỗ tai đã theo mình mấy chục năm: "Cái gì? Tiêu Di cho mình lưu lại qua đêm? Trời đất ơi, chẳng lẽ nàng tin tưởng định lực của mình lợi hại vậy sao? Hay đây là cách mà nàng ám chỉ mập mờ với mình?".
Phương Dật Thiên ngây người, đầu không ngừng yy!
Bình luận facebook