Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 249
Tại một quán nước "Băng Lương" ở một con phố phồn hoa cách tòa cao ốc ngân hàng vừa xảy ra sự kiện bắt cóc khủng bố không xa.
Phương Dật Thiên lúc này đang nhàn nhã ngồi trong quán, uống một chút đá bào trái cây, cảm thụ sự lạnh lẽo cùng khoan khoái nhẹ nhàng của chúng. (Dịch giả: Đoạn này dịch thoáng ý chứ không có dịch chính xác hoàn toàn)
Mới vừa rồi ở trong tòa cao ốc của ngân hàng cùng với mấy tên phần tử khủng bố nọ động thủ cước, một thân ra đầy mồ hôi thối, quần áo trên người hắn phía sau lưng đều bị ướt đẫm mồ hôi rồi, cả cái đầu đầy mồ hôi, sau đó toàn thân nóng bức khiến hắn không thể làm gì khác hơn là vào trong quán nước máy lạnh này uống đá bào cho mát và thanh lương một chút.
Bốn người bán hàng trong quán này có tư sắc thật không tệ, tuổi còn rất trẻ, nhìn tựa như sinh viên đi làm thêm vậy, trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo một tia rất ngây thơ, bất quá cũng không trở ngại Phương Dật Thiên một bên uống đá bào, một bên thưởng thức vóc người cùng khuôn mặt của các nàng.
Bốn người bán hàng này bị ánh mắt không chút kiêng nể của Phương Dật Thiên nhìn chăm chú khiến cho cả người không được thoải mái. Bất quá bởi vì ngại Phương Dật Thiên là khách nhân, bởi vậy các nàng ẩn nhẫn chứ cũng không có làm ra cử động hay lời nói gì cả, trong lòng thầm lén phỏng đoán xem tên này liệu sẽ không mượn cơ hội ngồi uống đồ lạnh mà cố ý dùng ánh mắt khinh nhờn nhìn các nàng đấy chứ?
Phương Dật Thiên lại uống thêm một miếng đáo bào, kế tiếp liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Thiển Tuyết: "Này, Thiển Tuyết, tụi em ở chỗ nào? Bây giờ anh đi tìm tụi em."
"Em cùng với Chân Khả Nhân đang ở bên ngoài tòa cao ốc ngân hàng xem này, em còn đang kỳ quái tại sao không thấy anh tới, được rồi, anh bây giờ ở đâu hả?" Lâm Thiển Tuyết ở trong điện thoại hỏi.
"Cái gì?" Phương Dật Thiên sửng sốt, đá bào trong miệng mém chút nữa phun ra, hắn rõ ràng đã bảo Lâm Thiển Tuyết cùng với Chân Khả Nhân rời khỏi tòa cao ốc rồi mà, không ngờ các nàng không những không đi mà còn chạy lại xem nữa!
Phương Dật Thiên trong lòng thở phào một hơi, nếu như không có đem phần tử khủng bố điên cuồng kia của tổ chức Hắc Thập Tự giải quyết, cuối cùng bọn họ kích hoạt thiết bị điều khiển bom, như vậy sau khi bom nổ mảnh vỡ của thủy tinh văng ra, nhỡ dính trúng làm bị thương tới các nàng thì phải làm sao cho phải đây.
Hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ hỏi: "Anh trước đó không phải đã bảo các em rời đi rồi sao? Tại sao còn chạy lại chỗ đó xem nữa?"
"Chân Khả Nhân kéo em đi xem, bảo là có cướp ngân hàng, đi xem náo nhiệt, cứ đi xem thử, dù sao cũng không có cái gì nguy hiểm, bọn em đứng ở vùng ngoài tuyến cảnh giới mà." Lâm Thiển Tuyết cho là không đúng nói.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ nói: "Anh bây giờ đang ở trong quán nước "Băng Lương" ở con phố cách tòa cao ốc ngân hàng không xa, em cùng với Chân Khả Nhân lại đây đi, anh mời tụi em uống đá bào."
"Cái gì? Anh chạy đi uống đá bào ư?" Lâm Thiển Tuyết sửng sốt, sau đó thở hổn hển nói. "Trước đó anh không phải bảo rằng muốn đến hiện trường của tòa cao ốc ngân hàng xem một chút sao? Thì ra là gạt bọn em, lén một mình đi uống đá bào!"
"Anh đi nhìn rồi, thấy không có gì hay để xem, khí trời lại nóng bức, vì vậy nên vào quán uống một chút. Em cùng với Chân Khả Nhân mau lại đây đi, anh mời hai đứa uống đá bào, nhanh một chút, thừa dịp anh còn chưa đổi ý đó." Phương Dật Thiên uể oải nói.
Lâm Thiển Tuyết hừ lạnh một tiếng, liền cúp điện thoại.
Một lúc sau, một chiếc BMW màu trắng ngừng lại ở lối đi bộ trước cửa nhà hàng "Băng Lương", sau đó Lâm Thiển Tuyết xinh đẹp đến không thể nào xinh đẹp hơn cùng với Chân Khả Nhân cực kỳ lãnh ngạo đồng dạng bước xuống xe, đẩy cửa đi vào trong quán.
"Này, muốn uống cái gì thì tùy ý mà kêu đi, khó được dịp anh hào phóng một lần." Phương Dật Thiên nhìn hai mỹ nữ, thản nhiên cười.
Bốn người bán hàng trong quán nước nhất thời trợn tròn con mắt, nhận xét theo tâm mà nói, quán nước này vẫn là lần đầu tiên có được hai cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy tiến vào, cùng với hai cô gái đó so sánh, các nàng cảm giác được tư sắc của mình dù có đẹp cách mấy thì cũng có chút giống như là vịt con xấu xí so sánh với thiên nga vậy.
Nhìn bộ dáng của Phương Dật Thiên tựa hồ như là nhận thức hai vị mỹ nữ này, hơn nữa còn rất thân thiết, hồi tưởng lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào các nàng của Phương Dật Thiên ban nãy, 4 người các nàng lập tức cấp cho Phương Dật Thiên một câu --- Đồ hoa tâm ăn cháo trong bát còn nhìn vô nồi! Lâm Thiển Tuyết đi tới chỗ đối diện Phương Dật Thiên ngồi xuống, hỏi Chân Khả Nhân uống cái gì, sau đó liền kêu hai phần đá bào.
Chân Khả Nhân nhìn Phương Dật Thiên, lạnh lùng nói: "Tớ đã nói rồi mà, coi như là bên trong cao ốc ngân hàng có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không đến phiên hắn quản, hắn làm như là có thật nhanh chóng chạy tới xem, nhưng thật ra là lừa chúng ta chạy tới đây uống đá bào thì có!"
Phương Dật Thiên cười cười, nếu như hai vị mỹ nữ này biết được cử động của hắn mới vừa rồi ở trong cao ốc, chỉ sợ là sẽ giật mình phải trố mắt ra mà nhìn thôi.
"Xem ra Khả Nhân vẫn là hiểu rõ anh nha, có phải lén lút nghiên cứu anh rồi không?" Phương Dật Thiên thản nhiên cười nói.
"Làm ơn kêu rõ tên của tôi, Khả Nhân là cách anh có thể gọi sao? Vấn đề này tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói, gương mặt lãnh ngạo mang theo vài phần ý tứ lạnh lẽo.
"Anh không phải là đang kéo gần một chút khoảng cách giữa hai chúng ta sao? Người ta thường bảo oan gia nên giải không nên kết, em cần gì phải chia rẽ đây, Thiển Tuyết, anh nói có đúng không?" Phương Dật Thiên nhìn về phía Lâm Thiển Tuyết hỏi.
Lâm Thiển Tuyết hút một miếng đá bảo, mỉm cười nói: "Em sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh với Chân Khả Nhân, cho nên tốt nhất là đừng có hỏi ý kiến của em."
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cũng may đã nhiều lần chạm mặt trước đó với hai vị mỹ nữ, chứ đổi lại là người có tâm lý và năng lực thừa nhận không mạnh chỉ sợ là đã bị bức đến điên rồi, bất quá Phương Dật Thiên vẫn dương dương tự đắc như thế, không nói lời nào, tiếp tục uống đá bào.
Lại nói tiếp tại một khắc giao chiến kích thích và kinh hiểm với phần tử khủng bố Hắc Thập Tự trong tòa cao ốc, sau đó lại cùng với hai vị cực phẩm trong cực phẩm mỹ nữ cùng nhau uống đá báo, cuộc sống cứ như thế thực là có ý có vị nha.
Chỉ bất quá, nhớ tới người thần bí đang lợi dụng tên của hắn tiến hành đại khai sát giới với các tổ chức thế lực lớn trên thế giới, khiến cho hắn phải chịu tội thay người khác, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Kỳ thật hắn trong lòng cũng đã tập trung nghĩ đến tột cùng là ai lại có thể giả mạo hắn chuẩn xác như thế, chỉ bất quá, hắn còn cần một chút thời gian, đợi thời cơ thích hợp sẽ đem người này bắt lấy, sau đó chấm dứt một lần!
Sau khi uống hết đá bào Phương Dật Thiên tự nhiên là thanh toán tiền rồi quay về mời hai vị mỹ nữ. Bất quá sắc mặt của hai vị mỹ nữ này lại không hề mang theo một tia cảm kích nào cả.
Sau khi đi ra khỏi quán nước, Lâm Thiển Tuyết cùng với Chân Khả Nhân muốn đi đến cửa hàng đồ lót để xem một chút các kiểu đồ lót mới, không có biện pháp, Phương Dật Thiên không thể làm gì khác hơn là đành phải đi theo.
Theo hắn được biết, các khách nhân bên trong cửa hàng đồ lót này 90% là khách nữ, chỉ có một số ít rất nhỏ mới có đàn ông đi vào bên trong, hắn cũng không biết một người đàn ông như hắn đi theo hai vị đại mỹ nữ vào trong cửa hàng đồ lót thì khách hàng cùng với nhân viên bán hàng bên trong đó sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn hắn.
Rất nhanh, Chân Khả Nhân liền đi tới khu bán đồ lót, sau khi hai người dừng xe lại liền tiến vào bên trong, Phương Dật Thiên cũng vẫn kiên trì đi theo phía sau.
Sau khi bước vào cửa hàng đồ lót, ánh mắt của Phương Dật Thiên thoáng nhìn qua, thì lại chứng kiến hai cô bé đang bước tới, một người thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, một người ôn nhu tĩnh lặng, cũng rất đẹp, hơn nữa còn mang theo một tia thanh thuần khó thấy!
Hai cô bé này không ngờ chính là Tô Uyển Nhi cùng với Âu Dương Toa Toa.
Phương Dật Thiên giật mình, hắn thật không nghĩ tới lại có thể ở nơi này gặp gỡ được hai cô bé đó, thật đúng là ứng với câu nhân sinh hà xử bất tương phùng mà!
Phương Dật Thiên lúc này đang nhàn nhã ngồi trong quán, uống một chút đá bào trái cây, cảm thụ sự lạnh lẽo cùng khoan khoái nhẹ nhàng của chúng. (Dịch giả: Đoạn này dịch thoáng ý chứ không có dịch chính xác hoàn toàn)
Mới vừa rồi ở trong tòa cao ốc của ngân hàng cùng với mấy tên phần tử khủng bố nọ động thủ cước, một thân ra đầy mồ hôi thối, quần áo trên người hắn phía sau lưng đều bị ướt đẫm mồ hôi rồi, cả cái đầu đầy mồ hôi, sau đó toàn thân nóng bức khiến hắn không thể làm gì khác hơn là vào trong quán nước máy lạnh này uống đá bào cho mát và thanh lương một chút.
Bốn người bán hàng trong quán này có tư sắc thật không tệ, tuổi còn rất trẻ, nhìn tựa như sinh viên đi làm thêm vậy, trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo một tia rất ngây thơ, bất quá cũng không trở ngại Phương Dật Thiên một bên uống đá bào, một bên thưởng thức vóc người cùng khuôn mặt của các nàng.
Bốn người bán hàng này bị ánh mắt không chút kiêng nể của Phương Dật Thiên nhìn chăm chú khiến cho cả người không được thoải mái. Bất quá bởi vì ngại Phương Dật Thiên là khách nhân, bởi vậy các nàng ẩn nhẫn chứ cũng không có làm ra cử động hay lời nói gì cả, trong lòng thầm lén phỏng đoán xem tên này liệu sẽ không mượn cơ hội ngồi uống đồ lạnh mà cố ý dùng ánh mắt khinh nhờn nhìn các nàng đấy chứ?
Phương Dật Thiên lại uống thêm một miếng đáo bào, kế tiếp liền lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Lâm Thiển Tuyết: "Này, Thiển Tuyết, tụi em ở chỗ nào? Bây giờ anh đi tìm tụi em."
"Em cùng với Chân Khả Nhân đang ở bên ngoài tòa cao ốc ngân hàng xem này, em còn đang kỳ quái tại sao không thấy anh tới, được rồi, anh bây giờ ở đâu hả?" Lâm Thiển Tuyết ở trong điện thoại hỏi.
"Cái gì?" Phương Dật Thiên sửng sốt, đá bào trong miệng mém chút nữa phun ra, hắn rõ ràng đã bảo Lâm Thiển Tuyết cùng với Chân Khả Nhân rời khỏi tòa cao ốc rồi mà, không ngờ các nàng không những không đi mà còn chạy lại xem nữa!
Phương Dật Thiên trong lòng thở phào một hơi, nếu như không có đem phần tử khủng bố điên cuồng kia của tổ chức Hắc Thập Tự giải quyết, cuối cùng bọn họ kích hoạt thiết bị điều khiển bom, như vậy sau khi bom nổ mảnh vỡ của thủy tinh văng ra, nhỡ dính trúng làm bị thương tới các nàng thì phải làm sao cho phải đây.
Hắn khẽ thở dài, bất đắc dĩ hỏi: "Anh trước đó không phải đã bảo các em rời đi rồi sao? Tại sao còn chạy lại chỗ đó xem nữa?"
"Chân Khả Nhân kéo em đi xem, bảo là có cướp ngân hàng, đi xem náo nhiệt, cứ đi xem thử, dù sao cũng không có cái gì nguy hiểm, bọn em đứng ở vùng ngoài tuyến cảnh giới mà." Lâm Thiển Tuyết cho là không đúng nói.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ nói: "Anh bây giờ đang ở trong quán nước "Băng Lương" ở con phố cách tòa cao ốc ngân hàng không xa, em cùng với Chân Khả Nhân lại đây đi, anh mời tụi em uống đá bào."
"Cái gì? Anh chạy đi uống đá bào ư?" Lâm Thiển Tuyết sửng sốt, sau đó thở hổn hển nói. "Trước đó anh không phải bảo rằng muốn đến hiện trường của tòa cao ốc ngân hàng xem một chút sao? Thì ra là gạt bọn em, lén một mình đi uống đá bào!"
"Anh đi nhìn rồi, thấy không có gì hay để xem, khí trời lại nóng bức, vì vậy nên vào quán uống một chút. Em cùng với Chân Khả Nhân mau lại đây đi, anh mời hai đứa uống đá bào, nhanh một chút, thừa dịp anh còn chưa đổi ý đó." Phương Dật Thiên uể oải nói.
Lâm Thiển Tuyết hừ lạnh một tiếng, liền cúp điện thoại.
Một lúc sau, một chiếc BMW màu trắng ngừng lại ở lối đi bộ trước cửa nhà hàng "Băng Lương", sau đó Lâm Thiển Tuyết xinh đẹp đến không thể nào xinh đẹp hơn cùng với Chân Khả Nhân cực kỳ lãnh ngạo đồng dạng bước xuống xe, đẩy cửa đi vào trong quán.
"Này, muốn uống cái gì thì tùy ý mà kêu đi, khó được dịp anh hào phóng một lần." Phương Dật Thiên nhìn hai mỹ nữ, thản nhiên cười.
Bốn người bán hàng trong quán nước nhất thời trợn tròn con mắt, nhận xét theo tâm mà nói, quán nước này vẫn là lần đầu tiên có được hai cô gái xinh đẹp động lòng người như vậy tiến vào, cùng với hai cô gái đó so sánh, các nàng cảm giác được tư sắc của mình dù có đẹp cách mấy thì cũng có chút giống như là vịt con xấu xí so sánh với thiên nga vậy.
Nhìn bộ dáng của Phương Dật Thiên tựa hồ như là nhận thức hai vị mỹ nữ này, hơn nữa còn rất thân thiết, hồi tưởng lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào các nàng của Phương Dật Thiên ban nãy, 4 người các nàng lập tức cấp cho Phương Dật Thiên một câu --- Đồ hoa tâm ăn cháo trong bát còn nhìn vô nồi! Lâm Thiển Tuyết đi tới chỗ đối diện Phương Dật Thiên ngồi xuống, hỏi Chân Khả Nhân uống cái gì, sau đó liền kêu hai phần đá bào.
Chân Khả Nhân nhìn Phương Dật Thiên, lạnh lùng nói: "Tớ đã nói rồi mà, coi như là bên trong cao ốc ngân hàng có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không đến phiên hắn quản, hắn làm như là có thật nhanh chóng chạy tới xem, nhưng thật ra là lừa chúng ta chạy tới đây uống đá bào thì có!"
Phương Dật Thiên cười cười, nếu như hai vị mỹ nữ này biết được cử động của hắn mới vừa rồi ở trong cao ốc, chỉ sợ là sẽ giật mình phải trố mắt ra mà nhìn thôi.
"Xem ra Khả Nhân vẫn là hiểu rõ anh nha, có phải lén lút nghiên cứu anh rồi không?" Phương Dật Thiên thản nhiên cười nói.
"Làm ơn kêu rõ tên của tôi, Khả Nhân là cách anh có thể gọi sao? Vấn đề này tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói, gương mặt lãnh ngạo mang theo vài phần ý tứ lạnh lẽo.
"Anh không phải là đang kéo gần một chút khoảng cách giữa hai chúng ta sao? Người ta thường bảo oan gia nên giải không nên kết, em cần gì phải chia rẽ đây, Thiển Tuyết, anh nói có đúng không?" Phương Dật Thiên nhìn về phía Lâm Thiển Tuyết hỏi.
Lâm Thiển Tuyết hút một miếng đá bảo, mỉm cười nói: "Em sẽ không nhúng tay vào chuyện của anh với Chân Khả Nhân, cho nên tốt nhất là đừng có hỏi ý kiến của em."
Phương Dật Thiên ngẩn ra, cũng may đã nhiều lần chạm mặt trước đó với hai vị mỹ nữ, chứ đổi lại là người có tâm lý và năng lực thừa nhận không mạnh chỉ sợ là đã bị bức đến điên rồi, bất quá Phương Dật Thiên vẫn dương dương tự đắc như thế, không nói lời nào, tiếp tục uống đá bào.
Lại nói tiếp tại một khắc giao chiến kích thích và kinh hiểm với phần tử khủng bố Hắc Thập Tự trong tòa cao ốc, sau đó lại cùng với hai vị cực phẩm trong cực phẩm mỹ nữ cùng nhau uống đá báo, cuộc sống cứ như thế thực là có ý có vị nha.
Chỉ bất quá, nhớ tới người thần bí đang lợi dụng tên của hắn tiến hành đại khai sát giới với các tổ chức thế lực lớn trên thế giới, khiến cho hắn phải chịu tội thay người khác, trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. Kỳ thật hắn trong lòng cũng đã tập trung nghĩ đến tột cùng là ai lại có thể giả mạo hắn chuẩn xác như thế, chỉ bất quá, hắn còn cần một chút thời gian, đợi thời cơ thích hợp sẽ đem người này bắt lấy, sau đó chấm dứt một lần!
Sau khi uống hết đá bào Phương Dật Thiên tự nhiên là thanh toán tiền rồi quay về mời hai vị mỹ nữ. Bất quá sắc mặt của hai vị mỹ nữ này lại không hề mang theo một tia cảm kích nào cả.
Sau khi đi ra khỏi quán nước, Lâm Thiển Tuyết cùng với Chân Khả Nhân muốn đi đến cửa hàng đồ lót để xem một chút các kiểu đồ lót mới, không có biện pháp, Phương Dật Thiên không thể làm gì khác hơn là đành phải đi theo.
Theo hắn được biết, các khách nhân bên trong cửa hàng đồ lót này 90% là khách nữ, chỉ có một số ít rất nhỏ mới có đàn ông đi vào bên trong, hắn cũng không biết một người đàn ông như hắn đi theo hai vị đại mỹ nữ vào trong cửa hàng đồ lót thì khách hàng cùng với nhân viên bán hàng bên trong đó sẽ dùng ánh mắt như thế nào để nhìn hắn.
Rất nhanh, Chân Khả Nhân liền đi tới khu bán đồ lót, sau khi hai người dừng xe lại liền tiến vào bên trong, Phương Dật Thiên cũng vẫn kiên trì đi theo phía sau.
Sau khi bước vào cửa hàng đồ lót, ánh mắt của Phương Dật Thiên thoáng nhìn qua, thì lại chứng kiến hai cô bé đang bước tới, một người thanh tú xinh đẹp tuyệt trần, một người ôn nhu tĩnh lặng, cũng rất đẹp, hơn nữa còn mang theo một tia thanh thuần khó thấy!
Hai cô bé này không ngờ chính là Tô Uyển Nhi cùng với Âu Dương Toa Toa.
Phương Dật Thiên giật mình, hắn thật không nghĩ tới lại có thể ở nơi này gặp gỡ được hai cô bé đó, thật đúng là ứng với câu nhân sinh hà xử bất tương phùng mà!
Bình luận facebook