Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 253
Trang viên hoa hồng, biệt thự Lâm gia, sau khi Chân Khả Nhân lái xe vào biệt thự dừng lại rồi, thì Phương Dật Thiên cũng lái xe trở Lâm Thiên Tuyết chậm rãi theo vô.
Sau khi bước vào phòng khách biệt thự thì thấy Tiêu Di đang nằm nghiêng người trên ghế salon xem quyển "khái niệm thiết kế trang phục", nàng lẳng lặng mà nhìn, dáng vẻ ung dung, cao quý lãnh đạm tao nhã, cặp chân mày lộ ra từng cổ vận vị thành thục câu dẫn tâm hồn.
Chứng kiến Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân trở về Tiêu Di ngẩng đầu lên chút, thản nhiên cười nói: "Về rồi hả?"
"Vâng, Tiêu Di, bọn con đi mua đồ lót, dì có muốn xem thử không?" Lâm Thiên Tuyết khéo léo cười nói.
Tiêu Di nao nao, nhìn vào mắt Phương Dật Thiên, đại khái là cảm giác được Phương Dật Thiên cùng với Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân đi mua đồ lót cảm thấy có chút khó tin, nàng cười nhạt nói: "Nếu đã mua về rồi thì mặc vào thử xem, dì qua đây một lát rồi tới xem."
Lâm Thiên Tuyết gật đầu, xong liền kéo tay Chân Khả Nhân hướng phía trên lầu chạy lên.
Phương Dật Thiên nhẹ thở một hơi, bước tới phía trước salon ngồi xuống, tự lấy cho mình chén trà, uống liên tiếp mấy chén, lúc này mới giải quyết được nỗi khô khát trong cổ họng.
"Anh, anh bồi các nàng đi mua đồ lót ư?" Tiêu Di trong mắt mỉm cười, nhìn Phương Dật Thiên hỏi.
Phương Dật Thiên gật đầu nói: "Tôi cuối cùng cũng xem như là hiểu được chân lý rồi, con trai có thể bồi con gái đi dạo bất cứ nơi đâu, nhưng tuyệt đối không thể bồi con gái đi mua đồ lót, giống như là một khu vực chứa bom vậy, chỉ cần hơi xúc động một chút không cẩn thận là nó có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào."
Tiêu Di nghe xong không nhịn được che miệng ha ha cười hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thì Chân Khả Nhân chọn mấy bộ đồ lót, bảo tôi cho ý kiến, lại nói tôi đây bản tính thiện lương, tâm địa ngay thẳng, sau khi lời thật nói thật lại khiến cho nàng mất hứng một trận, dọc đường đi cứ liếc nhìn tôi mấy cái." Phương Dật Thiên nhún vai, khổ sở nói.
"Hahaha...... Lại còn bản tính thiện lương, tâm địa ngay thẳng nữa cơ chứ? Tôi thấy thật không biết anh đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ không biết bao nhiêu cô gái rồi đây nữa." Tiêu Di tức giận nói.
Phương Dật Thiên nao nao, cười khan hai tiếng, nói: "Ý của Tiêu Di là nói tôi dùng cũng không ít lời ngon tiếng ngọt với cô phải không? Ài, tôi đối với Tiêu Di tán thưởng là từ tận trong tim mà ra, làm gì có lời ngon tiếng ngọt nào cơ chứ. Lời ngon tiếng ngọt là cái gì, nói một cách khác, Tiêu Di chăm sóc tốt như vậy, nhìn qua chẳng giống một phụ nữ 30 chút nào. Nếu như tôi khen ngợi cô một câu, Tiêu Di, cô nhìn trông xinh đẹp hệt như những cô gái 18 tuổi vậy, như thế mới gọi là lời ngon tiếng ngọt dối trá đấy!"
Tiêu Di tức giận cười cười, mắng: "Tôi không cãi với anh nữa, cái miệng của anh há mồm ra chỉ sợ là ngựa trắng còn có thể nói thành ngựa đen, tôi đương nhiên không lại rồi."
Phương Dật Thiên cười cười, nhấp một ngụm trà, nhớ tới cái gì đó, ân cần hỏi: "Được rồi Tiêu Di, bụng cô đỡ chưa, còn đau không?"
"Hả?" Tiêu Di ngẩn ra, nghe Phương Dật Thiên nhắc tới làm nàng không tự kìm hãm được nhớ tới ám muội cực độ của nàg cùng với Phương Dật Thiên trong phòng. Lúc đó, Phương Dật Thiên đã muốn đè xuống dưới thân nàng rồi, mà chính nàng tựa hồ như cũng đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận.
Thầm nghĩ, tâm hồn thiếu nữ của nàng có chút rung động, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên ửng đỏ, nàng có chút xấu hổ cười cười, nói: "Ách, bây giờ đã hết đau rồi, chút ý kỹ một chút thì không có việc gì nữa, còn phải cảm ơn anh đã nhiều lần giúp tôi xoa bóp."
Xoa bóp? Phương Dật Thiên sau khi nghe xong cũng cười cười, nhớ lại lúc sáng nay đem Tiêu Di đè xuống dưới thân rồi dùng tay vuốt ve cái bộ ngực no đủ mềm mại thơm mát, trái tim không nhịn được trở nên chập chờn hẳn lên.
Tiêu Di nhìn nụ cười mang theo ý vị thâm trường của Phương Dật Thiên, tựa hồ như trong lòng biết tới Phương Dật Thiên đang nghĩ về cái gì, khuôn mặt xinh xắn nóng lên, càng thêm choáng váng nữa, nhìn qua giống hệt như đóa hoa đào đang nở rõ, diễm lệ mê hoặc lòng người.
Chốc lát sau, Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân bước xuống, nhìn vẻ mặt tươi cười trên khuôn mặt của các nàng là biết đồ lót các nàng mua về rất là hài lòng.
Điều Phương Dật Thiên hoài nghi chính là, không biết cái bộ đồ lót màu đen gợi cảm mà Lâm Thiên Tuyết rốt cuộc có mặc hay không? Hay là nó sẽ trở thành vật triển lãm trong tủ quần áo? Bất quá nếu thật sự thì khỏi phải nói rồi, nếu như có cơ hội chứng kiến xuân quang của Lâm Thiên Tuyết khi mặc bộ đồ lót gợi cảm nọ, vậy khẳng định là mắt mình rất có phúc nha!
Kết quả là, Phương Dật Thiên lại nghĩ tới chỗ trong tủ quần áo mà lần trước hắn ẩn thân nhìn Lâm Thiên Tuyết, thầm nghĩ xem liệu có nên dở lại mánh cũ hay không. Trong nháy mắt, màn đêm đã phủ xuống, Chân Khả Nhân ở lại biệt thự Lâm gia chơi rất lâu, mãi cho đến khuya 11 giờ thì mới lái xe rời đi. Trước khi rời đi nàng còn cố ý tìm một cơ hội nói với Phương Dật Thiên một câu: "Phương Dật Thiên, buổi tới 12 giờ tôi ở đường Tân Hải chờ anh, ai không dám tới là cháu người kia!"
Có lẽ hắn đối với chuyện đua xe cùng Chân Khả Nhân không có để ý lắm ở trong lòng, nếu không phải Chân Khả Nhân trước khi đi nhắc nhở thì đúng thật là hắn đã quên mất.
Chân Khả Nhân rời đi không lâu, hắn cũng chào Tiêu Di cùng Lâm Thiên Tuyết một cái rồi lái xe rời khỏi biệt thự Lâm gia.
Hắn lái xe chạy tới đầu đường Tân Hải thì thấy được Chân Khả Nhân đang đứng bên cạnh một chiếc BMWs màu trắng chờ hắn. Nhìn chiếc xe nọ, hắn trong lòng hết lời để nói, thầm nghĩ cô nàng này thật sự đến ư!
Sau khi thấy Phương Dật Thiên lái xe đến thì Chân Khả Nhân cũng bước xuống xe, Phương Dật Thiên không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại, đi ra cười nói: "Này mỹ nữ, đứng ở ven đường hóng gió đêm hay là xem cái gì đấy?"
"Phương Dật Thiên, đừng có làm cái bộ mặt tươi cười đó nữa, anh hẳn là biết tối nay tôi với anh đánh cuộc!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
"Em nói đua xe hả? Thành thật mà nói đua xe chẳng có gì hay để chơi đâu, em không cần phải làm thật chứ?" Phương Dật Thiên cười khổ nói.
"Hừ? Không dám sao? Nếu không dám vậy anh chính là cháu tôi rồi, sau này đứng ở trước mặt tôi phải gọi một tiếng đại tỷ!" Chân Khả Nhân cười lạnh nói.
"Đại tỷ, đệ đệ đói bụng quá àh, có kẹo không? Hoặc núm vú mẹ cũng được, măm măm?" Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói.
"Anh......" khuôn mặt xinh xắn của Chân Khả Nhân phát lạnh, nàng tự nhiên là nghe ra được ý tứ châm chọc trong giọng nói của Phương Dật Thiên, nàng lạnh lùng nói, "Là đàn ông thì dứt khoát một chút, có dám cùng tôi đua hay không?"
"Nếu như anh không dám thì hậu quả như thế nào?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
"Rất đơn giản, anh chính là cháu, anh không chiến mà bại, sau này phải theo tôi không có bất cứ điều kiện gì, tôi bảo anh đi hướng đông thì anh không thể đi hướng tây." Chân Khả Nhân nói.
Phương Dật Thiên sau khi nghe xong ngẩn ra, cười khổ nói: "Vậy em dứt khoát bảo anh thua trực tiếp làm nô lệ cho em luôn đi, ai... kỳ thực nếu làm nô lệ cu li cũng tốt, nếu như làm nô lệ ở một phương diện nào đó của em, giúp em phát tiết dục vọng, vậy thì anh tuyệt đối không dám a, anh không phải là loại người như vậy à!"
"Anh...... Đồ ghê tởm, vô sỉ!" Chân Khả Nhân tức giận đến nỗi thân thể mềm mại run loạn lên, lời nói của Phương Dật Thiên rõ ràng là chứa đựng đầy châm chọc.
"Đừng nóng, chỉ đùa một chút thôi, chưa chi đã bị chọc tức đến như thế rồi thì làm sao đua xe với anh?" Phương Dật Thiên cười, ôn nhu nói.
"Nói vậy anh đồng ý đua với tôi?" Chân Khả Nhân hỏi.
Phương Dật Thiên trịnh trọng gật đầu, nói: "Anh cũng không muốn phải làm cháu à, anh chỉ làm lão tử thôi! Được rồi nói rõ tuyến đường đi, chạy đến đâu là thắng?"
"Vậy thì bắt đầu từ đầu đường Tân Hải chạy đến chân núi Tiêm Phong Lĩnh, phỏng chừng là khoảng 30km, sao hả?" Chân Khả Nhân nói.
"Tiêm Phong Lĩnh?" Phương Dật Thiên nhíu mày, chỗ đó hắn cũng biết, bất quá đường đến Tiêm Phong Lĩnh là chạy vòng quanh núi mà lên, hơn nữa trên đường này có rất nhiều điểm quẹo, đây không phải là chỗ tốt để đua.
"Hừ! Vậy nếu anh thắng cũng có thể bắt em làm bất cứ điều kiện gì cũng được, đúng không?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
Chân Khả Nhân cắn răng, nói: "Đúng!"
"Khi nào bắt đầu?" Phương dật thiên lại hỏi.
"Bây giờ!" Chân Khả Nhân vừa nói vừa đi vào trong xe mình.
Vậy là trận đấu đua xe giữa Phương Dật Thiên cùng lãnh ngạo mỹ nữ sắp bắt đầu, chúng ta hãy đoán xem, kết quả sẽ có gì xuất kỳ bất ý đây
Dựa theo ước định, Phương Dật Thiên cùng Chân Khả Nhân canh đúng 12 giờ rồi bắt đầu chạy, mục tiêu là chạy suốt núi Tiêm Phong Lĩnh, người nào tới trước thì người đó thắng.
Đoạn đường từ Tân Hải chạy đến Tiêm Phong Lĩnh không có đi qua nội thành, chỉ chạy vòng quanh đường núi, quốc lộ của đường núi này cũng là quốc lộ bậc nhất, con đường có nhiều khúc uốn lượn, kỹ thuật đối với tài xế lái xe yêu cầu cực cao, đặc biệt là ban đêm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Chân Khả Nhân lựa chọn đường này làm đường đua.
Bất quá Phương Dật Thiên cũng kỳ quái vì sao Chân Khả Nhân cứ muốn chọn đoạn đường nguy hiểm như vậy để đua, chỉ cần hơi chút không cẩn thận, xe đụng phải vòng bảo hộ là có khả năng rơi xuống chân núi, bởi vậy nên cực kỳ nguy hiểm.
Phương Dật Thiên có điều không biết chính là, Chân Khả Nhân trước đây cũng từng cùng bạn bè nàng đua xe vài lần trên con đường này, mà nàng lần nào cũng chạy về nhất, bởi vậy đối với đoạn đường này nàng rất tinh tường. Đó cũng là nguyên nhân nàng nắm chắc 100% sẽ chiến thắng Phương Dật Thiên. 12 giờ nửa đêm đã đến, động cơ của hai chiếc xe phát ra âm thanh ùn ùn, rồi sau đó hai chiếc một đen một trắng gào thét phóng đi, dọc theo con đường lớn Tân Hải mà hướng tới Tiêm Phong Lĩnh chạy tới
Bởi vì còn chưa có chạy đến khúc đường đèo trên núi, cho nên khoảng cách giữa hai chiếc xe không lớn, cuộc đấu chính thức là khi đến đoạn đường đèo đó mới bắt đầu.
Nói đại khái một chút, buổi tối khuya trên đoạn đèo Tiêm Phong Lĩnh có ít xe cộ, cho nên tạo ra điều kiện thuận lợi cho rất nhiều thanh niên đua xe. Bất quá chỉ tương đối mà thôi, khúc đường đèo trên đó cũng là nơi phát sinh ra tai nạn xe cộ nhiều nhất, đại đa số cũng là do lớp thanh niên trẻ đua xe mà tạo thành.
Rất nhanh, xe liền chạy tới đèo núi, Chân Khả Nhân sau khi lái chiếc BMWs của nàng đến đèo là tăng tốc một cách rõ ràng, xe nhất thời gào thét bỏ xa chiếc xe của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cũng không cam lòng yếu thế, cũng phóng xe tăng tốc theo, không ngừng giẫm ga, chiếc Mercedes - Benz R6 tựa hồ như một tia chớp màu đen gào thét lao đi, đuổi theo chiếc BMWs màu trắng ở phía trước.
Lại nói tiếp, chiếc Mercedes - Benz R6 của Phương Dật Thiên so sánh với chiếc BMWs Z8 của Chân Khả Nhân vô luận là tính năng hay tốc độ lên ga cũng đều xa xa không bằng, bất quá cái này đối với Phương Dật Thiên mà nói cũng chẳng thành vấn đề, mấu chốt vẫn là kỹ thuật lái!
Nhìn biển báo giao thông, ở đằng trước có một khúc quẹo, Phương Dật Thiên cũng không có giảm tốc độ lại mà cứ giữ nguyên lao tới. Mà chiếc BMWs màu trắng ở phía trước cũng chỉ hạ xuống một chút, khi chạy tới khúc quẹo này thì chiếc BMWs đột nhiên quẹo ngang trượt một cái rồi chuyển sang đường quẹo mà chạy.
Tại trong mắt của Phương Dật Thiên mà nhìn, thì cú trượt ngang đuôi xe của Chân Khả Nhân chỉ là học được điểm bề ngoài mà thôi. sau khi xe của Phương Dật Thiên chạy tới đoạn quẹo trượt ngang, hắn đột nhiên phanh lại, kéo trở về, rồi sau đó quay tay lái ngược với hướng vừa quẹo. Kế đến, hắn lại nhanh chóng chuyển tiếp tay lái về hướng cũ, rồi lại giẫm thắng, xe theo quán tính trượt quăng đi, lúc này, hiệu quả nhìn vào của thị giác chính là chỉ thấy một chiếc xe màu đen lướt qua đoạn quẹo. Sau khi xe chuyển qua đoạn đó, hắn liền nhấn mạnh ga, chiếc xe liền gào thét phóng đi.
Lợi dụng cú trượt đuôi chuyển đường có thể nói là hết sức hoàn mỹ, xe của Phương Dật Thiên trong nháy mắt liền kéo gần khoảng cách lại với xe của Chân Khả Nhân, có thể thấy được tại khúc chuyển sang quẹo trượt qua, Phương Dật Thiên chiếm được ưu thế tuyệt đại.
Bóng đêm thâm trầm.
Từ trong tối nhìn lại, 2 chiếc xe một trắng một đen giống như tia chớp phóng như bay vượt qua đoạn đèo trên núi, tốc độ cực nhanh, cho dù dù là trên con đường đèo này có rất nhiều khúc khuỷu đoạn quẹo, nhưng cũng không thể làm cho hai chiếc xe đó giảm tốc độ chậm lại được, cứ như thế một trước một sau bay đi.
Liên tiếp qua bốn năm đoạn quẹo, xe của Phương Dật Thiên đã bắt đầu ngang hàng với Chân Khả Nhân, chẳng phân biệt được trên giới.
Chiếc BMWs của Chân Khả Nhân tuy nói tính năng rất tốt, nhưng mà kỹ thuật lái xe của Phương Dật Thiên rõ ràng là cao hơn một bậc so với Chân Khả Nhân, bởi vậy nên hắn đã lợi dụng kỹ thuật cao siêu thuần thục rất nhanh liền đuổi kịp theo xe của Chân Khả Nhân, hơn nữa còn là phản siêu rồi!"
Phương Dật Thiên đột nhiên tăng ga, chiếc Mercedes - Benz R6 màu đen gào thét lên, vượt mặt xe của Chân Khả Nhân, mà Chân Khả Nhân mới vừa rồi tại đoạn quẹo gắt bởi vì thoáng giảm tốc, nên xe chậm lại, chờ nàng đạp ga tăng tốc lên thì Phương Dật Thiên đã vượt qua nàng rồi.
Chân Khả Nhân ở bên trong xe vẻ mặt không phục, trải qua con đường phía trước một góc 45 độ kia cũng là góc độ quẹo nhỏ nhất và hiểm trở nhất, mà trong khi đó vượt qua đoạn quẹo hình chữ U này là đã tới ngay trước Tiêm Phong Lĩnh.
Từ cách đua xe cho thấy, Chân Khả Nhân nhìn ra được kỹ thuật điều khiển xe cao siêu của Phương Dật Thiên, kỹ thuật cao siêu như thế nàng quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu như cứ tiếp tục như thế, Phương Dật Thiên rất có thể sẽ dựa vào kỹ thuật của hắn mà nhẹ nhàng vượt qua chỗ này đi đến đoạn cuối, như vậy nàng chỉ sợ là phải thua trận đấu này rồi!
Chân Khả Nhân đương nhiên không hy vọng mình sẽ thua, trước đó nàng đã khẳng định là 100% mình sẽ thắng, nếu như thua, vậy thì đả kích đối với nàng sẽ khó có thể thừa nhận được.
Bởi vậy, Chân Khả Nhân tâm trở nên kiên định, tiếp tục đạp ga nhanh lên.
Nếu là trước đây, ở lúc quẹo nhanh ngược hình chữ U như thế, Chân Khả Nhân hẳn là sẽ không dám liều mạng xông lên với tốc độ cao như thế, bởi vì khúc quẹo chuyển đường đó vô cùng hiểm trở, chỉ cần hơi chút không cẩn thận là sẽ có nguy hiểm, nhưng mà lúc này, nàng tựa hồ như không để ý tới nữa, tiếp tục gia tăng đạp ga bay nhanh về phía trước.
Phía trước quả thực xuất hiện một đoạn quẹo hình chữ U với một góc 45 độ, khúc quẹo này tuy nói hiểm trở, nhưng đối với Phương Dật Thiên mà nói hệt như là không hề có, bất quá, lúc này hắn từ kính chiếu hậu thấy Chân Khả Nhân lấy tốc độ còn nhanh hơn so với hắn mà quẹo, hắn trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ nếu lấy kỹ thuật của Chân Khả Nhân mà chạy với tốc độ cao như thế chỉ sợ là sẽ có nguy hiểm khi quẹo!
Mà lúc này, tốc độ xe của hắn cũng không hề giảm khi đi vào đoạn chữ U, hắn đạp mạnh phanh xe ngăn lại, khiến cho xe chuyển động tại chỗ, sau đó dùng lực giữ chặt, làm cho trọng tâm của xe chuyển lên phía trước.
Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng quay hết tay lái theo hướng của đoạn hình chữ U, đạp phanh lại, khiến cho đuôi xe trượt đi. Sau khi đuôi xe theo quán tính trượt, hai tay hắn lại chính tay lái ngược lại lúc nãy. Vì vậy liền thấy xe của hắn cấp tốc trượt đi, nhưng lại là trượt theo góc nghiêng của đường, ngay lúc xe của hắn sắp trượt hết đoạn quẹo, thì hắn đột nhiên chứng kiến ở phía trước có đèn pha sáng lên!
Phía trước có xe!
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, điều hắn lo lắng cùng giật mình không phải là bản thân hắn, mà là Chân Khả Nhân sắp quẹo tới!
Giờ khắc này, ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, mơ hồ chớp động quang mang dày đặc đáng sợ, hắn đột nhiên thắng gấp xe lại, buông ga ra, chiếc xe trượt ngang, tiếp theo hắn liền lui lại chuyển xe sang đường kế bên.
Rồi sau đó hắn bấm còi xe liên tục, lộ đầu ra lớn tiếng rống: "Giảm tốc độ, phía trước có xe, giảm tốc độ, giảm tốc độ! Mẹ nó giảm tốc độ nhanh lên!"
Lại nói Chân Khả Nhân đột nhiên chứng kiến Phương Dật Thiên quay xe về dừng lại, rồi duỗi đầu hướng phía nàng lớn tiếng hô, nhưng lại ấn kèn, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, mà lúc này, nàng cũng nghe được tiếng còi khác của xe ở phía trước vang lên, nhất thời liền hiểu được phía trước có xe chạy lại!
Nàng trong lòng cũng cả kinh, thầm hít một hơi, vội vàng buông ga đạp thắng, tốc độ xe chợt giảm, bất quá dựa theo quán tính xe của nàng vẫn vượt qua khúc quẹo.
Cũng may xe của Phương Dật Thiên đã đứng sang đoạn đường bên cạnh, cung cấp đủ không gian cho nàng quẹo. Vì vậy, xe của nàng mới hữu kinh vô hiểm mà quẹo được, cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ đoạn đường đối diện quẹo qua, hầu như là cùng một lúc sượt qua xe của Chân Khả Nhân!
Vậy là một hồi tai nạn giao thông nguy hiểm khó khăn lắm mới tránh khỏi được.
Phương Dật Thiên lúc này nhẹ thở một hơi, hồi phục tinh thần lại thì thấy tay vào sau lưng của mình đã đổ đầy mồ hôi, mới vừa rồi, nếu như không phải hắn quyết định thật nhanh, chỉ sợ Chân Khả Nhân đã sớm hương tiêu ngọc tổn rồi (Hương tiêu ngọc tổn: Hương tán ngọc vỡ)
Mới vừa rồi xe của hắn có thể an toàn vượt qua đoạn quẹo, nhưng mà Chân Khả Nhân lấy tốc độ xe nhanh như thế chạy lên ở phía sau, phía trước lại có một chiếc xe chạy tới, hai chiếc gặp nhau ngay miệng quẹo, thì chỉ biết có hai kết quả, thứ nhất, Chân Khả Nhân thắng xe gấp, mặt khác tay lái quẹo gấp qua một bên để tránh xe đối diện, nhưng mà bởi vì tốc độ của nàng cực nhanh, nên kết quả chỉ có thể là xe nàng đụng vào vòng bảo hộ, từ tốc độ của nàng cho thấy, khẳng định là xe đánh vỡ vòng bảo hộ mà rơi xuống chân núi. Thứ hai, nếu như tay lái của Chân Khả Nhân không có quay ngược lại, vậy thì xe của nàng sẽ trực tiếp đâm vào xe phía trước.
Vô luận là cái nào thì tình huống xuất hiện của kết quả cũng không chút lạc quan, đều là nguy hiểm cực độ.
May mà Phương Dật Thiên phản ứng cực nhanh, lúc ấy hắn cũng không chút do dự, quyết định thụt lùi xe thật nhanh, hô to bảo Chân Khả Nhân giảm tốc độ lại, để cho Chân Khả Nhân có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua đoạn quẹo gắt này, đồng thời cũng tránh cho việc đụng vào xe đối diện.
Không nói gì về cái này nữa, hắn cũng đã thua trận đấu này rồi, lúc này, chỉ sợ Chân Khả Nhân đã lái xe tới Tiêm Phong Lĩnh.
"Fuck, con mẹ nó, con nhỏ này hết muốn sống rồi, kỹ thuật xe còn chưa tới đâu mà dám lấy tốc độ nhanh như vậy lái, muốn chết ư? Mẹ kiếp, cho dù muốn thắng cũng không cần phải lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ!" Phương Dật Thiên mắng một tiếng, vừa phẫn nộ vừa nói.
Rồi sau đó, hắn rút một điếu thuốc ra, ngậm vào, điều chỉnh xe lái tới Tiêm Phong Lĩnh ở phía trước
Sau khi bước vào phòng khách biệt thự thì thấy Tiêu Di đang nằm nghiêng người trên ghế salon xem quyển "khái niệm thiết kế trang phục", nàng lẳng lặng mà nhìn, dáng vẻ ung dung, cao quý lãnh đạm tao nhã, cặp chân mày lộ ra từng cổ vận vị thành thục câu dẫn tâm hồn.
Chứng kiến Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân trở về Tiêu Di ngẩng đầu lên chút, thản nhiên cười nói: "Về rồi hả?"
"Vâng, Tiêu Di, bọn con đi mua đồ lót, dì có muốn xem thử không?" Lâm Thiên Tuyết khéo léo cười nói.
Tiêu Di nao nao, nhìn vào mắt Phương Dật Thiên, đại khái là cảm giác được Phương Dật Thiên cùng với Lâm Thiên Tuyết và Chân Khả Nhân đi mua đồ lót cảm thấy có chút khó tin, nàng cười nhạt nói: "Nếu đã mua về rồi thì mặc vào thử xem, dì qua đây một lát rồi tới xem."
Lâm Thiên Tuyết gật đầu, xong liền kéo tay Chân Khả Nhân hướng phía trên lầu chạy lên.
Phương Dật Thiên nhẹ thở một hơi, bước tới phía trước salon ngồi xuống, tự lấy cho mình chén trà, uống liên tiếp mấy chén, lúc này mới giải quyết được nỗi khô khát trong cổ họng.
"Anh, anh bồi các nàng đi mua đồ lót ư?" Tiêu Di trong mắt mỉm cười, nhìn Phương Dật Thiên hỏi.
Phương Dật Thiên gật đầu nói: "Tôi cuối cùng cũng xem như là hiểu được chân lý rồi, con trai có thể bồi con gái đi dạo bất cứ nơi đâu, nhưng tuyệt đối không thể bồi con gái đi mua đồ lót, giống như là một khu vực chứa bom vậy, chỉ cần hơi xúc động một chút không cẩn thận là nó có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào."
Tiêu Di nghe xong không nhịn được che miệng ha ha cười hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thì Chân Khả Nhân chọn mấy bộ đồ lót, bảo tôi cho ý kiến, lại nói tôi đây bản tính thiện lương, tâm địa ngay thẳng, sau khi lời thật nói thật lại khiến cho nàng mất hứng một trận, dọc đường đi cứ liếc nhìn tôi mấy cái." Phương Dật Thiên nhún vai, khổ sở nói.
"Hahaha...... Lại còn bản tính thiện lương, tâm địa ngay thẳng nữa cơ chứ? Tôi thấy thật không biết anh đã dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ không biết bao nhiêu cô gái rồi đây nữa." Tiêu Di tức giận nói.
Phương Dật Thiên nao nao, cười khan hai tiếng, nói: "Ý của Tiêu Di là nói tôi dùng cũng không ít lời ngon tiếng ngọt với cô phải không? Ài, tôi đối với Tiêu Di tán thưởng là từ tận trong tim mà ra, làm gì có lời ngon tiếng ngọt nào cơ chứ. Lời ngon tiếng ngọt là cái gì, nói một cách khác, Tiêu Di chăm sóc tốt như vậy, nhìn qua chẳng giống một phụ nữ 30 chút nào. Nếu như tôi khen ngợi cô một câu, Tiêu Di, cô nhìn trông xinh đẹp hệt như những cô gái 18 tuổi vậy, như thế mới gọi là lời ngon tiếng ngọt dối trá đấy!"
Tiêu Di tức giận cười cười, mắng: "Tôi không cãi với anh nữa, cái miệng của anh há mồm ra chỉ sợ là ngựa trắng còn có thể nói thành ngựa đen, tôi đương nhiên không lại rồi."
Phương Dật Thiên cười cười, nhấp một ngụm trà, nhớ tới cái gì đó, ân cần hỏi: "Được rồi Tiêu Di, bụng cô đỡ chưa, còn đau không?"
"Hả?" Tiêu Di ngẩn ra, nghe Phương Dật Thiên nhắc tới làm nàng không tự kìm hãm được nhớ tới ám muội cực độ của nàg cùng với Phương Dật Thiên trong phòng. Lúc đó, Phương Dật Thiên đã muốn đè xuống dưới thân nàng rồi, mà chính nàng tựa hồ như cũng đã chuẩn bị tốt để tiếp nhận.
Thầm nghĩ, tâm hồn thiếu nữ của nàng có chút rung động, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên ửng đỏ, nàng có chút xấu hổ cười cười, nói: "Ách, bây giờ đã hết đau rồi, chút ý kỹ một chút thì không có việc gì nữa, còn phải cảm ơn anh đã nhiều lần giúp tôi xoa bóp."
Xoa bóp? Phương Dật Thiên sau khi nghe xong cũng cười cười, nhớ lại lúc sáng nay đem Tiêu Di đè xuống dưới thân rồi dùng tay vuốt ve cái bộ ngực no đủ mềm mại thơm mát, trái tim không nhịn được trở nên chập chờn hẳn lên.
Tiêu Di nhìn nụ cười mang theo ý vị thâm trường của Phương Dật Thiên, tựa hồ như trong lòng biết tới Phương Dật Thiên đang nghĩ về cái gì, khuôn mặt xinh xắn nóng lên, càng thêm choáng váng nữa, nhìn qua giống hệt như đóa hoa đào đang nở rõ, diễm lệ mê hoặc lòng người.
Chốc lát sau, Lâm Thiên Tuyết cùng Chân Khả Nhân bước xuống, nhìn vẻ mặt tươi cười trên khuôn mặt của các nàng là biết đồ lót các nàng mua về rất là hài lòng.
Điều Phương Dật Thiên hoài nghi chính là, không biết cái bộ đồ lót màu đen gợi cảm mà Lâm Thiên Tuyết rốt cuộc có mặc hay không? Hay là nó sẽ trở thành vật triển lãm trong tủ quần áo? Bất quá nếu thật sự thì khỏi phải nói rồi, nếu như có cơ hội chứng kiến xuân quang của Lâm Thiên Tuyết khi mặc bộ đồ lót gợi cảm nọ, vậy khẳng định là mắt mình rất có phúc nha!
Kết quả là, Phương Dật Thiên lại nghĩ tới chỗ trong tủ quần áo mà lần trước hắn ẩn thân nhìn Lâm Thiên Tuyết, thầm nghĩ xem liệu có nên dở lại mánh cũ hay không. Trong nháy mắt, màn đêm đã phủ xuống, Chân Khả Nhân ở lại biệt thự Lâm gia chơi rất lâu, mãi cho đến khuya 11 giờ thì mới lái xe rời đi. Trước khi rời đi nàng còn cố ý tìm một cơ hội nói với Phương Dật Thiên một câu: "Phương Dật Thiên, buổi tới 12 giờ tôi ở đường Tân Hải chờ anh, ai không dám tới là cháu người kia!"
Có lẽ hắn đối với chuyện đua xe cùng Chân Khả Nhân không có để ý lắm ở trong lòng, nếu không phải Chân Khả Nhân trước khi đi nhắc nhở thì đúng thật là hắn đã quên mất.
Chân Khả Nhân rời đi không lâu, hắn cũng chào Tiêu Di cùng Lâm Thiên Tuyết một cái rồi lái xe rời khỏi biệt thự Lâm gia.
Hắn lái xe chạy tới đầu đường Tân Hải thì thấy được Chân Khả Nhân đang đứng bên cạnh một chiếc BMWs màu trắng chờ hắn. Nhìn chiếc xe nọ, hắn trong lòng hết lời để nói, thầm nghĩ cô nàng này thật sự đến ư!
Sau khi thấy Phương Dật Thiên lái xe đến thì Chân Khả Nhân cũng bước xuống xe, Phương Dật Thiên không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại, đi ra cười nói: "Này mỹ nữ, đứng ở ven đường hóng gió đêm hay là xem cái gì đấy?"
"Phương Dật Thiên, đừng có làm cái bộ mặt tươi cười đó nữa, anh hẳn là biết tối nay tôi với anh đánh cuộc!" Chân Khả Nhân lạnh lùng nói.
"Em nói đua xe hả? Thành thật mà nói đua xe chẳng có gì hay để chơi đâu, em không cần phải làm thật chứ?" Phương Dật Thiên cười khổ nói.
"Hừ? Không dám sao? Nếu không dám vậy anh chính là cháu tôi rồi, sau này đứng ở trước mặt tôi phải gọi một tiếng đại tỷ!" Chân Khả Nhân cười lạnh nói.
"Đại tỷ, đệ đệ đói bụng quá àh, có kẹo không? Hoặc núm vú mẹ cũng được, măm măm?" Phương Dật Thiên cười cười, thản nhiên nói.
"Anh......" khuôn mặt xinh xắn của Chân Khả Nhân phát lạnh, nàng tự nhiên là nghe ra được ý tứ châm chọc trong giọng nói của Phương Dật Thiên, nàng lạnh lùng nói, "Là đàn ông thì dứt khoát một chút, có dám cùng tôi đua hay không?"
"Nếu như anh không dám thì hậu quả như thế nào?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
"Rất đơn giản, anh chính là cháu, anh không chiến mà bại, sau này phải theo tôi không có bất cứ điều kiện gì, tôi bảo anh đi hướng đông thì anh không thể đi hướng tây." Chân Khả Nhân nói.
Phương Dật Thiên sau khi nghe xong ngẩn ra, cười khổ nói: "Vậy em dứt khoát bảo anh thua trực tiếp làm nô lệ cho em luôn đi, ai... kỳ thực nếu làm nô lệ cu li cũng tốt, nếu như làm nô lệ ở một phương diện nào đó của em, giúp em phát tiết dục vọng, vậy thì anh tuyệt đối không dám a, anh không phải là loại người như vậy à!"
"Anh...... Đồ ghê tởm, vô sỉ!" Chân Khả Nhân tức giận đến nỗi thân thể mềm mại run loạn lên, lời nói của Phương Dật Thiên rõ ràng là chứa đựng đầy châm chọc.
"Đừng nóng, chỉ đùa một chút thôi, chưa chi đã bị chọc tức đến như thế rồi thì làm sao đua xe với anh?" Phương Dật Thiên cười, ôn nhu nói.
"Nói vậy anh đồng ý đua với tôi?" Chân Khả Nhân hỏi.
Phương Dật Thiên trịnh trọng gật đầu, nói: "Anh cũng không muốn phải làm cháu à, anh chỉ làm lão tử thôi! Được rồi nói rõ tuyến đường đi, chạy đến đâu là thắng?"
"Vậy thì bắt đầu từ đầu đường Tân Hải chạy đến chân núi Tiêm Phong Lĩnh, phỏng chừng là khoảng 30km, sao hả?" Chân Khả Nhân nói.
"Tiêm Phong Lĩnh?" Phương Dật Thiên nhíu mày, chỗ đó hắn cũng biết, bất quá đường đến Tiêm Phong Lĩnh là chạy vòng quanh núi mà lên, hơn nữa trên đường này có rất nhiều điểm quẹo, đây không phải là chỗ tốt để đua.
"Hừ! Vậy nếu anh thắng cũng có thể bắt em làm bất cứ điều kiện gì cũng được, đúng không?" Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
Chân Khả Nhân cắn răng, nói: "Đúng!"
"Khi nào bắt đầu?" Phương dật thiên lại hỏi.
"Bây giờ!" Chân Khả Nhân vừa nói vừa đi vào trong xe mình.
Vậy là trận đấu đua xe giữa Phương Dật Thiên cùng lãnh ngạo mỹ nữ sắp bắt đầu, chúng ta hãy đoán xem, kết quả sẽ có gì xuất kỳ bất ý đây
Dựa theo ước định, Phương Dật Thiên cùng Chân Khả Nhân canh đúng 12 giờ rồi bắt đầu chạy, mục tiêu là chạy suốt núi Tiêm Phong Lĩnh, người nào tới trước thì người đó thắng.
Đoạn đường từ Tân Hải chạy đến Tiêm Phong Lĩnh không có đi qua nội thành, chỉ chạy vòng quanh đường núi, quốc lộ của đường núi này cũng là quốc lộ bậc nhất, con đường có nhiều khúc uốn lượn, kỹ thuật đối với tài xế lái xe yêu cầu cực cao, đặc biệt là ban đêm.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Chân Khả Nhân lựa chọn đường này làm đường đua.
Bất quá Phương Dật Thiên cũng kỳ quái vì sao Chân Khả Nhân cứ muốn chọn đoạn đường nguy hiểm như vậy để đua, chỉ cần hơi chút không cẩn thận, xe đụng phải vòng bảo hộ là có khả năng rơi xuống chân núi, bởi vậy nên cực kỳ nguy hiểm.
Phương Dật Thiên có điều không biết chính là, Chân Khả Nhân trước đây cũng từng cùng bạn bè nàng đua xe vài lần trên con đường này, mà nàng lần nào cũng chạy về nhất, bởi vậy đối với đoạn đường này nàng rất tinh tường. Đó cũng là nguyên nhân nàng nắm chắc 100% sẽ chiến thắng Phương Dật Thiên. 12 giờ nửa đêm đã đến, động cơ của hai chiếc xe phát ra âm thanh ùn ùn, rồi sau đó hai chiếc một đen một trắng gào thét phóng đi, dọc theo con đường lớn Tân Hải mà hướng tới Tiêm Phong Lĩnh chạy tới
Bởi vì còn chưa có chạy đến khúc đường đèo trên núi, cho nên khoảng cách giữa hai chiếc xe không lớn, cuộc đấu chính thức là khi đến đoạn đường đèo đó mới bắt đầu.
Nói đại khái một chút, buổi tối khuya trên đoạn đèo Tiêm Phong Lĩnh có ít xe cộ, cho nên tạo ra điều kiện thuận lợi cho rất nhiều thanh niên đua xe. Bất quá chỉ tương đối mà thôi, khúc đường đèo trên đó cũng là nơi phát sinh ra tai nạn xe cộ nhiều nhất, đại đa số cũng là do lớp thanh niên trẻ đua xe mà tạo thành.
Rất nhanh, xe liền chạy tới đèo núi, Chân Khả Nhân sau khi lái chiếc BMWs của nàng đến đèo là tăng tốc một cách rõ ràng, xe nhất thời gào thét bỏ xa chiếc xe của Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên cũng không cam lòng yếu thế, cũng phóng xe tăng tốc theo, không ngừng giẫm ga, chiếc Mercedes - Benz R6 tựa hồ như một tia chớp màu đen gào thét lao đi, đuổi theo chiếc BMWs màu trắng ở phía trước.
Lại nói tiếp, chiếc Mercedes - Benz R6 của Phương Dật Thiên so sánh với chiếc BMWs Z8 của Chân Khả Nhân vô luận là tính năng hay tốc độ lên ga cũng đều xa xa không bằng, bất quá cái này đối với Phương Dật Thiên mà nói cũng chẳng thành vấn đề, mấu chốt vẫn là kỹ thuật lái!
Nhìn biển báo giao thông, ở đằng trước có một khúc quẹo, Phương Dật Thiên cũng không có giảm tốc độ lại mà cứ giữ nguyên lao tới. Mà chiếc BMWs màu trắng ở phía trước cũng chỉ hạ xuống một chút, khi chạy tới khúc quẹo này thì chiếc BMWs đột nhiên quẹo ngang trượt một cái rồi chuyển sang đường quẹo mà chạy.
Tại trong mắt của Phương Dật Thiên mà nhìn, thì cú trượt ngang đuôi xe của Chân Khả Nhân chỉ là học được điểm bề ngoài mà thôi. sau khi xe của Phương Dật Thiên chạy tới đoạn quẹo trượt ngang, hắn đột nhiên phanh lại, kéo trở về, rồi sau đó quay tay lái ngược với hướng vừa quẹo. Kế đến, hắn lại nhanh chóng chuyển tiếp tay lái về hướng cũ, rồi lại giẫm thắng, xe theo quán tính trượt quăng đi, lúc này, hiệu quả nhìn vào của thị giác chính là chỉ thấy một chiếc xe màu đen lướt qua đoạn quẹo. Sau khi xe chuyển qua đoạn đó, hắn liền nhấn mạnh ga, chiếc xe liền gào thét phóng đi.
Lợi dụng cú trượt đuôi chuyển đường có thể nói là hết sức hoàn mỹ, xe của Phương Dật Thiên trong nháy mắt liền kéo gần khoảng cách lại với xe của Chân Khả Nhân, có thể thấy được tại khúc chuyển sang quẹo trượt qua, Phương Dật Thiên chiếm được ưu thế tuyệt đại.
Bóng đêm thâm trầm.
Từ trong tối nhìn lại, 2 chiếc xe một trắng một đen giống như tia chớp phóng như bay vượt qua đoạn đèo trên núi, tốc độ cực nhanh, cho dù dù là trên con đường đèo này có rất nhiều khúc khuỷu đoạn quẹo, nhưng cũng không thể làm cho hai chiếc xe đó giảm tốc độ chậm lại được, cứ như thế một trước một sau bay đi.
Liên tiếp qua bốn năm đoạn quẹo, xe của Phương Dật Thiên đã bắt đầu ngang hàng với Chân Khả Nhân, chẳng phân biệt được trên giới.
Chiếc BMWs của Chân Khả Nhân tuy nói tính năng rất tốt, nhưng mà kỹ thuật lái xe của Phương Dật Thiên rõ ràng là cao hơn một bậc so với Chân Khả Nhân, bởi vậy nên hắn đã lợi dụng kỹ thuật cao siêu thuần thục rất nhanh liền đuổi kịp theo xe của Chân Khả Nhân, hơn nữa còn là phản siêu rồi!"
Phương Dật Thiên đột nhiên tăng ga, chiếc Mercedes - Benz R6 màu đen gào thét lên, vượt mặt xe của Chân Khả Nhân, mà Chân Khả Nhân mới vừa rồi tại đoạn quẹo gắt bởi vì thoáng giảm tốc, nên xe chậm lại, chờ nàng đạp ga tăng tốc lên thì Phương Dật Thiên đã vượt qua nàng rồi.
Chân Khả Nhân ở bên trong xe vẻ mặt không phục, trải qua con đường phía trước một góc 45 độ kia cũng là góc độ quẹo nhỏ nhất và hiểm trở nhất, mà trong khi đó vượt qua đoạn quẹo hình chữ U này là đã tới ngay trước Tiêm Phong Lĩnh.
Từ cách đua xe cho thấy, Chân Khả Nhân nhìn ra được kỹ thuật điều khiển xe cao siêu của Phương Dật Thiên, kỹ thuật cao siêu như thế nàng quả thật là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu như cứ tiếp tục như thế, Phương Dật Thiên rất có thể sẽ dựa vào kỹ thuật của hắn mà nhẹ nhàng vượt qua chỗ này đi đến đoạn cuối, như vậy nàng chỉ sợ là phải thua trận đấu này rồi!
Chân Khả Nhân đương nhiên không hy vọng mình sẽ thua, trước đó nàng đã khẳng định là 100% mình sẽ thắng, nếu như thua, vậy thì đả kích đối với nàng sẽ khó có thể thừa nhận được.
Bởi vậy, Chân Khả Nhân tâm trở nên kiên định, tiếp tục đạp ga nhanh lên.
Nếu là trước đây, ở lúc quẹo nhanh ngược hình chữ U như thế, Chân Khả Nhân hẳn là sẽ không dám liều mạng xông lên với tốc độ cao như thế, bởi vì khúc quẹo chuyển đường đó vô cùng hiểm trở, chỉ cần hơi chút không cẩn thận là sẽ có nguy hiểm, nhưng mà lúc này, nàng tựa hồ như không để ý tới nữa, tiếp tục gia tăng đạp ga bay nhanh về phía trước.
Phía trước quả thực xuất hiện một đoạn quẹo hình chữ U với một góc 45 độ, khúc quẹo này tuy nói hiểm trở, nhưng đối với Phương Dật Thiên mà nói hệt như là không hề có, bất quá, lúc này hắn từ kính chiếu hậu thấy Chân Khả Nhân lấy tốc độ còn nhanh hơn so với hắn mà quẹo, hắn trong lòng ngẩn ra, thầm nghĩ nếu lấy kỹ thuật của Chân Khả Nhân mà chạy với tốc độ cao như thế chỉ sợ là sẽ có nguy hiểm khi quẹo!
Mà lúc này, tốc độ xe của hắn cũng không hề giảm khi đi vào đoạn chữ U, hắn đạp mạnh phanh xe ngăn lại, khiến cho xe chuyển động tại chỗ, sau đó dùng lực giữ chặt, làm cho trọng tâm của xe chuyển lên phía trước.
Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng quay hết tay lái theo hướng của đoạn hình chữ U, đạp phanh lại, khiến cho đuôi xe trượt đi. Sau khi đuôi xe theo quán tính trượt, hai tay hắn lại chính tay lái ngược lại lúc nãy. Vì vậy liền thấy xe của hắn cấp tốc trượt đi, nhưng lại là trượt theo góc nghiêng của đường, ngay lúc xe của hắn sắp trượt hết đoạn quẹo, thì hắn đột nhiên chứng kiến ở phía trước có đèn pha sáng lên!
Phía trước có xe!
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, điều hắn lo lắng cùng giật mình không phải là bản thân hắn, mà là Chân Khả Nhân sắp quẹo tới!
Giờ khắc này, ánh mắt của Phương Dật Thiên trầm xuống, mơ hồ chớp động quang mang dày đặc đáng sợ, hắn đột nhiên thắng gấp xe lại, buông ga ra, chiếc xe trượt ngang, tiếp theo hắn liền lui lại chuyển xe sang đường kế bên.
Rồi sau đó hắn bấm còi xe liên tục, lộ đầu ra lớn tiếng rống: "Giảm tốc độ, phía trước có xe, giảm tốc độ, giảm tốc độ! Mẹ nó giảm tốc độ nhanh lên!"
Lại nói Chân Khả Nhân đột nhiên chứng kiến Phương Dật Thiên quay xe về dừng lại, rồi duỗi đầu hướng phía nàng lớn tiếng hô, nhưng lại ấn kèn, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại, mà lúc này, nàng cũng nghe được tiếng còi khác của xe ở phía trước vang lên, nhất thời liền hiểu được phía trước có xe chạy lại!
Nàng trong lòng cũng cả kinh, thầm hít một hơi, vội vàng buông ga đạp thắng, tốc độ xe chợt giảm, bất quá dựa theo quán tính xe của nàng vẫn vượt qua khúc quẹo.
Cũng may xe của Phương Dật Thiên đã đứng sang đoạn đường bên cạnh, cung cấp đủ không gian cho nàng quẹo. Vì vậy, xe của nàng mới hữu kinh vô hiểm mà quẹo được, cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen từ đoạn đường đối diện quẹo qua, hầu như là cùng một lúc sượt qua xe của Chân Khả Nhân!
Vậy là một hồi tai nạn giao thông nguy hiểm khó khăn lắm mới tránh khỏi được.
Phương Dật Thiên lúc này nhẹ thở một hơi, hồi phục tinh thần lại thì thấy tay vào sau lưng của mình đã đổ đầy mồ hôi, mới vừa rồi, nếu như không phải hắn quyết định thật nhanh, chỉ sợ Chân Khả Nhân đã sớm hương tiêu ngọc tổn rồi (Hương tiêu ngọc tổn: Hương tán ngọc vỡ)
Mới vừa rồi xe của hắn có thể an toàn vượt qua đoạn quẹo, nhưng mà Chân Khả Nhân lấy tốc độ xe nhanh như thế chạy lên ở phía sau, phía trước lại có một chiếc xe chạy tới, hai chiếc gặp nhau ngay miệng quẹo, thì chỉ biết có hai kết quả, thứ nhất, Chân Khả Nhân thắng xe gấp, mặt khác tay lái quẹo gấp qua một bên để tránh xe đối diện, nhưng mà bởi vì tốc độ của nàng cực nhanh, nên kết quả chỉ có thể là xe nàng đụng vào vòng bảo hộ, từ tốc độ của nàng cho thấy, khẳng định là xe đánh vỡ vòng bảo hộ mà rơi xuống chân núi. Thứ hai, nếu như tay lái của Chân Khả Nhân không có quay ngược lại, vậy thì xe của nàng sẽ trực tiếp đâm vào xe phía trước.
Vô luận là cái nào thì tình huống xuất hiện của kết quả cũng không chút lạc quan, đều là nguy hiểm cực độ.
May mà Phương Dật Thiên phản ứng cực nhanh, lúc ấy hắn cũng không chút do dự, quyết định thụt lùi xe thật nhanh, hô to bảo Chân Khả Nhân giảm tốc độ lại, để cho Chân Khả Nhân có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua đoạn quẹo gắt này, đồng thời cũng tránh cho việc đụng vào xe đối diện.
Không nói gì về cái này nữa, hắn cũng đã thua trận đấu này rồi, lúc này, chỉ sợ Chân Khả Nhân đã lái xe tới Tiêm Phong Lĩnh.
"Fuck, con mẹ nó, con nhỏ này hết muốn sống rồi, kỹ thuật xe còn chưa tới đâu mà dám lấy tốc độ nhanh như vậy lái, muốn chết ư? Mẹ kiếp, cho dù muốn thắng cũng không cần phải lấy mạng mình ra đùa giỡn chứ!" Phương Dật Thiên mắng một tiếng, vừa phẫn nộ vừa nói.
Rồi sau đó, hắn rút một điếu thuốc ra, ngậm vào, điều chỉnh xe lái tới Tiêm Phong Lĩnh ở phía trước
Bình luận facebook