Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 465 “Cái gì, anh có thể trị được bệnh ung thư?”
Chuyện này chỉ cần có được đồng ý của Thủy Oa, thì anh mới có thể trị bệnh cho ông cụ, suy cho cùng đây cũng là chuyện nguy hiểm, bởi vì bệnh của ông cụ đã đến mức độ này rồi, ai cũng không biết ông cụ có đột nhiên chết trong khi đang chữa trị hay không, Tiêu Sách bắt buộc phải thương lượng với Thủy Oa.
“Chuyện gì vậy đại ca?” Thủy Oa thấy vẻ mặt Tiêu Sách có hơi nghiêm túc, có chút tò mò hỏi Tiêu Sách.
“Tế bào ung thư trên người bác trai đã lan rộng rồi, kiên trì không nổi mấy ngày nữa...” Ánh mắt Tiêu Sách tràn đầy nghiêm túc nói.
“Tôi biết, nhưng có thể nghĩ ra cách gì tôi cũng đã đều nghĩ rồi...” Thủy Oa thấp giọng nói, cả người giống như một con dã thú bị thương, hai mắt tràn ngập tia máu, móng tay in hằn lên lòng bàn tay, có chút không can tâm nói.
Anh ta nào không muốn thử chữa khỏi bệnh ung thư cho bố, bởi vì bệnh ung thư của bố, anh ta đã chạy đến tất cả bệnh viện xung quanh, nhưng cũng không có bất cứ kết quả nào.
Trong lòng Thủy Oa lúc này tuy rằng có tia hy vọng yếu ớt, nhưng thật ra trong lòng Thủy Oa cũng biết rõ, sợ rằng bệnh này không thể trị được.
Nhìn khuôn mặt đau khổ của Thủy Oa, Tiêu Sách bỗng trầm lặng lại, sau đó nói với THủy Oa: “Tôi đã từng học qua về y thuật, tuy rằng có chút không giống với thuật truyền thống, nhưng việc chữa trị cũng đã có chút hiệu quả. Bệnh của bác trai tôi có thể thử, nhưng mà anh cũng
“Cái gì, anh có thể trị được bệnh ung thư?”
Còn chưa đợi Tiêu Sách nói xong, Thủy Oa đã lập tức nắm chặt lấy hai tay Tiêu Sách, giọng nói run rẩy nói với Tiêu Sách: “Đại ca, anh cứ yên tâm chữa trị, không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, trong quân đội nhiều năm như vậy, tôi tin anh.”
Khoảnh khắc đó hai tay của Thủy Oa cũng đang không ngừng run rẩy.
Để có thể chữa khỏi bệnh của bố anh ta, có thể nói rằng anh ta có tiêu sạch tiền tích lũy trong nhà, nhà đã nghèo đến nứt vách, cũng đã không còn năng lực để chữa bệnh cho bố nữa rồi.
Nếu không, anh ta cũng sẽ không vay nặng lãi mua thuốc nhập khẩu để duy trì tình trạng của cha mình.
Nhưng toàn bộ việc làm của anh ta đến cuối cùng cũng không có bất cứ ý nghĩa nào, bởi vì bố của anh ta mắc phải bệnh ung thư, là một loại bệnh cho dù có là phú hào lớn nhất thế giới mà mắc phải bệnh này, cũng không có bất cứ cách nào.
Nhưng mà Tiêu Sách lại nói anh có thể chữa được bệnh này, tuy chỉ là thử, nhưng cũng khiến Thủy Oa phát run tại chỗ.
Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, Thủy Da biết Tiêu Sách là người như thế nào, nếu như là chuyện không có nắm chắc, thì Tiêu Sách tuyệt đối không nói bừa.
Nhưng bây giờ Tiểu Sách nói rằng có thể thử, vậy thì đã chứng minh Tiêu Sách có thể nắm chắc chữa trị thành công là một nửa trở lên.
Như vậy làm sao có thể khiến Thủy Oa không kịch động cơ chứ.
Nhìn thấy khuôn mặt kích động của Thủy Oa, Tiêu Sách thở dài trong lòng.
Lần này, cho dù có khó khăn thế nào, anh cũng phải chữa khỏi bệnh cho bố Thủy Oa, nếu không thì thật sự trong lòng anh sẽ yên tâm.
Tiêu Sách đuổi những người trong nhà đi để lại Thủy Oa ở bên cạnh chăm sóc, sau đó ngồi trước mặt bố của Thủy Oa.
Một ngón tay của anh đặt lên mạch đập của ông cụ, một cỗ nội khí trong cơ thể thuận theo ngón tay của Tiêu Sách chảy vào trong người ông cụ.
Lúc này, nội lực của Tiêu Sách đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc anh rời quân ngũ.
Sau khi nội khí rời khỏi cơ thể Tiêu Sách nhập vào cơ thể của ông cụ, Tiêu Sách có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng trong cơ thể của ông cụ, thậm chí có thể lợi dụng nội khí để tiêu diệt một số tế bào ung thư, vô cùng thần kỳ.
Nhưng mà bệnh của ông già đã đến ung thư giai đoạn cuối, những tế bào ung thư đã lan rộng ra cả cơ thể, nội khí tiêu hao đã đạt đến mức kinh người.
Nếu như là Tiêu Sách của năm đó mới rời khỏi quân đội, sợ rằng còn chưa kiểm tra và tiêu diệt tế bào ung thư, thì nội khí trong cơ thể đã bị tiêu hao sạch rồi.
Ngay cả bây giờ khí vô danh đang tăng cao, cũng khiến cho Tiêu Sách vô cùng chật vật.
Cơ thể bên trong của ông già một lỗ đen, cho dù nội khí trong cơ thể Tiêu Sách xâm nhập vào cơ thể ông già bao nhiêu thì nó cũng sẽ bị tế bào ung thư trong cơ thể ông già nuốt chứng.
“Thì ra chất khí vô danh trong người tôi vẫn còn quá ít...” Tiêu Sách vừa chiến đấu với tế bào ung thư trong cơ thể ông già, vừa thở dài nói.
“Chuyện gì vậy đại ca?” Thủy Oa thấy vẻ mặt Tiêu Sách có hơi nghiêm túc, có chút tò mò hỏi Tiêu Sách.
“Tế bào ung thư trên người bác trai đã lan rộng rồi, kiên trì không nổi mấy ngày nữa...” Ánh mắt Tiêu Sách tràn đầy nghiêm túc nói.
“Tôi biết, nhưng có thể nghĩ ra cách gì tôi cũng đã đều nghĩ rồi...” Thủy Oa thấp giọng nói, cả người giống như một con dã thú bị thương, hai mắt tràn ngập tia máu, móng tay in hằn lên lòng bàn tay, có chút không can tâm nói.
Anh ta nào không muốn thử chữa khỏi bệnh ung thư cho bố, bởi vì bệnh ung thư của bố, anh ta đã chạy đến tất cả bệnh viện xung quanh, nhưng cũng không có bất cứ kết quả nào.
Trong lòng Thủy Oa lúc này tuy rằng có tia hy vọng yếu ớt, nhưng thật ra trong lòng Thủy Oa cũng biết rõ, sợ rằng bệnh này không thể trị được.
Nhìn khuôn mặt đau khổ của Thủy Oa, Tiêu Sách bỗng trầm lặng lại, sau đó nói với THủy Oa: “Tôi đã từng học qua về y thuật, tuy rằng có chút không giống với thuật truyền thống, nhưng việc chữa trị cũng đã có chút hiệu quả. Bệnh của bác trai tôi có thể thử, nhưng mà anh cũng
“Cái gì, anh có thể trị được bệnh ung thư?”
Còn chưa đợi Tiêu Sách nói xong, Thủy Oa đã lập tức nắm chặt lấy hai tay Tiêu Sách, giọng nói run rẩy nói với Tiêu Sách: “Đại ca, anh cứ yên tâm chữa trị, không cần chịu bất cứ trách nhiệm nào, trong quân đội nhiều năm như vậy, tôi tin anh.”
Khoảnh khắc đó hai tay của Thủy Oa cũng đang không ngừng run rẩy.
Để có thể chữa khỏi bệnh của bố anh ta, có thể nói rằng anh ta có tiêu sạch tiền tích lũy trong nhà, nhà đã nghèo đến nứt vách, cũng đã không còn năng lực để chữa bệnh cho bố nữa rồi.
Nếu không, anh ta cũng sẽ không vay nặng lãi mua thuốc nhập khẩu để duy trì tình trạng của cha mình.
Nhưng toàn bộ việc làm của anh ta đến cuối cùng cũng không có bất cứ ý nghĩa nào, bởi vì bố của anh ta mắc phải bệnh ung thư, là một loại bệnh cho dù có là phú hào lớn nhất thế giới mà mắc phải bệnh này, cũng không có bất cứ cách nào.
Nhưng mà Tiêu Sách lại nói anh có thể chữa được bệnh này, tuy chỉ là thử, nhưng cũng khiến Thủy Oa phát run tại chỗ.
Ở trong quân đội nhiều năm như vậy, Thủy Da biết Tiêu Sách là người như thế nào, nếu như là chuyện không có nắm chắc, thì Tiêu Sách tuyệt đối không nói bừa.
Nhưng bây giờ Tiểu Sách nói rằng có thể thử, vậy thì đã chứng minh Tiêu Sách có thể nắm chắc chữa trị thành công là một nửa trở lên.
Như vậy làm sao có thể khiến Thủy Oa không kịch động cơ chứ.
Nhìn thấy khuôn mặt kích động của Thủy Oa, Tiêu Sách thở dài trong lòng.
Lần này, cho dù có khó khăn thế nào, anh cũng phải chữa khỏi bệnh cho bố Thủy Oa, nếu không thì thật sự trong lòng anh sẽ yên tâm.
Tiêu Sách đuổi những người trong nhà đi để lại Thủy Oa ở bên cạnh chăm sóc, sau đó ngồi trước mặt bố của Thủy Oa.
Một ngón tay của anh đặt lên mạch đập của ông cụ, một cỗ nội khí trong cơ thể thuận theo ngón tay của Tiêu Sách chảy vào trong người ông cụ.
Lúc này, nội lực của Tiêu Sách đã mạnh hơn rất nhiều so với lúc anh rời quân ngũ.
Sau khi nội khí rời khỏi cơ thể Tiêu Sách nhập vào cơ thể của ông cụ, Tiêu Sách có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng trong cơ thể của ông cụ, thậm chí có thể lợi dụng nội khí để tiêu diệt một số tế bào ung thư, vô cùng thần kỳ.
Nhưng mà bệnh của ông già đã đến ung thư giai đoạn cuối, những tế bào ung thư đã lan rộng ra cả cơ thể, nội khí tiêu hao đã đạt đến mức kinh người.
Nếu như là Tiêu Sách của năm đó mới rời khỏi quân đội, sợ rằng còn chưa kiểm tra và tiêu diệt tế bào ung thư, thì nội khí trong cơ thể đã bị tiêu hao sạch rồi.
Ngay cả bây giờ khí vô danh đang tăng cao, cũng khiến cho Tiêu Sách vô cùng chật vật.
Cơ thể bên trong của ông già một lỗ đen, cho dù nội khí trong cơ thể Tiêu Sách xâm nhập vào cơ thể ông già bao nhiêu thì nó cũng sẽ bị tế bào ung thư trong cơ thể ông già nuốt chứng.
“Thì ra chất khí vô danh trong người tôi vẫn còn quá ít...” Tiêu Sách vừa chiến đấu với tế bào ung thư trong cơ thể ông già, vừa thở dài nói.