Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách - Chương 572
*Chương có nội dung hình ảnh
Lúc này, tốc độ nhanh đến mức kinh hồn của Tiêu Sách phát ra tiếng động rền vang, hoàn toàn dọa cho những người có mặt ở đó lúc bấy giờ ngây người tại chỗ.
“Không được rồi, dừng tay…”
Thầy Vương cảm nhặn được dị động trong này, lập tức quát lớn.
Nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Lúc Tiêu Sách lao đến, Lâm Áo cảm nhận được dường như mình đang bị một con mãnh thú nhìn chòng chọc, ngay lập tức cả người anh ta nối hết cả da gà, cảm nhận được một mối nguy hiếm chết người đang tới gần.
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Áo chỉ có thế dùng hai cánh tay mình giơ lên chống đỡ chiêu Tiêu Sách đánh tới.
“Bịch…”
Hai người bọn họ đụng độ nhau, tiếng va chạm cơ thịt vang lên ghê người.
Lâm Áo bị một lực mạnh kinh khủng tấn công, trực tiếp văng vào vách tường cách đó khoảng bảy tám mét.
“Rầm..:
Một tiếng động ầm trời vang lên, sau đó mọi người lập tức cảm nhận được mặt đất đang rung chuyến.
Mọi người đều nhìn thấy Lảm Áo bị Tiêu Sách một chưởng đánh bay, anh ta đập người vào tường rồi lồm cồm bò dậy, vồ cùng thê thảm.
Lúc này, mọi người trong băng nhóm Triệu Quân mặt mày ai nấy đều biến sắc.
Mất mặt quá rồi!
Ban nãy Lâm Áo vẫn còn mở miệng nói khoác, nháy mát một cái đã bị Tiêu Sách một chưởng đánh bay, cục diện tương phản rõ rệt khiến mọi người nhất thời có hơi không phản ứng kịp.
Đồng thời một vài tên con đồ trong băng nhóm Triệu Quân cũng nảy sinh nghi ngờ, bọn họ không hiểu nếu thân thủ Tiêu Sách tốt như vậy thì sao vừa nãy anh lại để Lâm Áo đuổi đánh, hơn nữa còn khồng dám ứng chiến…
Trong lúc mọi người đều đang kinh ngạc đến sững sờ, thầy Vương chậm rãi đi ra từ đám đông, đằng đằng sát khí, ông ta nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt hung tợn.
“Thằng nhãi, tao bảo mày dừng tay lại, nghe không hiếu à?”
Thầy Vương bước từng bước về phía Tiêu Sách, đồi mẳt phát ra tia lạnh lẽo.
“ông là cái thá gì mà dám nói năng như vậy với tôi?” Trên gương mặt Tiêu Sách hiện lẽn tia cười chế giễu.
Mặc dù thầy Vương là thầy của Lảm Áo, nhìn ông ta cũng có vẻ mạnh hơn anh ta một chút nhưng đối với Tiêu Sách thì cũng chẳng khác biệt mấy.
Giờ thầy Vương này lại dám ra lệnh cho anh, điều này khiến ánh mắt Tièu Sách lập tức trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
“Mới tí tuối đầu mà đã trâng trâng tráo tráo, đế ông đây dạy cho một bài học…”
Thầy Vương nghe thấy Tiêu Sách nói vậy, tức giận tới mức thở hụt cả hơi, ngay lập tức sát khí từ trẽn người ông ta trỗi dậy, ông ta bật người nhảy lẽn không trung, đồng thời bàn tay giống như vòng bồ đoàn đánh về phía đầu của Tiêu Sách.
Vô cùng hung hãn và tàn nhẵn.
Nếu người bình thường trúng phải cú đánh này của thầy Vương thì chỉ e đầu não sẽ lập tức vỡ tung ra mất.
Đáng tiếc Tiêu Sách lại không phải một người bình thường.
Khi bàn tay lớn như vòng bồ đoàn của thầy Vương ở ngay sát đỉnh đầu, Tiêu Sách chỉ hơi nghiêng đầu qua đã tránh được chiêu đó.
Lúc này, tốc độ nhanh đến mức kinh hồn của Tiêu Sách phát ra tiếng động rền vang, hoàn toàn dọa cho những người có mặt ở đó lúc bấy giờ ngây người tại chỗ.
“Không được rồi, dừng tay…”
Thầy Vương cảm nhặn được dị động trong này, lập tức quát lớn.
Nhưng đáng tiếc đã muộn rồi.
Lúc Tiêu Sách lao đến, Lâm Áo cảm nhận được dường như mình đang bị một con mãnh thú nhìn chòng chọc, ngay lập tức cả người anh ta nối hết cả da gà, cảm nhận được một mối nguy hiếm chết người đang tới gần.
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Áo chỉ có thế dùng hai cánh tay mình giơ lên chống đỡ chiêu Tiêu Sách đánh tới.
“Bịch…”
Hai người bọn họ đụng độ nhau, tiếng va chạm cơ thịt vang lên ghê người.
Lâm Áo bị một lực mạnh kinh khủng tấn công, trực tiếp văng vào vách tường cách đó khoảng bảy tám mét.
“Rầm..:
Một tiếng động ầm trời vang lên, sau đó mọi người lập tức cảm nhận được mặt đất đang rung chuyến.
Mọi người đều nhìn thấy Lảm Áo bị Tiêu Sách một chưởng đánh bay, anh ta đập người vào tường rồi lồm cồm bò dậy, vồ cùng thê thảm.
Lúc này, mọi người trong băng nhóm Triệu Quân mặt mày ai nấy đều biến sắc.
Mất mặt quá rồi!
Ban nãy Lâm Áo vẫn còn mở miệng nói khoác, nháy mát một cái đã bị Tiêu Sách một chưởng đánh bay, cục diện tương phản rõ rệt khiến mọi người nhất thời có hơi không phản ứng kịp.
Đồng thời một vài tên con đồ trong băng nhóm Triệu Quân cũng nảy sinh nghi ngờ, bọn họ không hiểu nếu thân thủ Tiêu Sách tốt như vậy thì sao vừa nãy anh lại để Lâm Áo đuổi đánh, hơn nữa còn khồng dám ứng chiến…
Trong lúc mọi người đều đang kinh ngạc đến sững sờ, thầy Vương chậm rãi đi ra từ đám đông, đằng đằng sát khí, ông ta nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt hung tợn.
“Thằng nhãi, tao bảo mày dừng tay lại, nghe không hiếu à?”
Thầy Vương bước từng bước về phía Tiêu Sách, đồi mẳt phát ra tia lạnh lẽo.
“ông là cái thá gì mà dám nói năng như vậy với tôi?” Trên gương mặt Tiêu Sách hiện lẽn tia cười chế giễu.
Mặc dù thầy Vương là thầy của Lảm Áo, nhìn ông ta cũng có vẻ mạnh hơn anh ta một chút nhưng đối với Tiêu Sách thì cũng chẳng khác biệt mấy.
Giờ thầy Vương này lại dám ra lệnh cho anh, điều này khiến ánh mắt Tièu Sách lập tức trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
“Mới tí tuối đầu mà đã trâng trâng tráo tráo, đế ông đây dạy cho một bài học…”
Thầy Vương nghe thấy Tiêu Sách nói vậy, tức giận tới mức thở hụt cả hơi, ngay lập tức sát khí từ trẽn người ông ta trỗi dậy, ông ta bật người nhảy lẽn không trung, đồng thời bàn tay giống như vòng bồ đoàn đánh về phía đầu của Tiêu Sách.
Vô cùng hung hãn và tàn nhẵn.
Nếu người bình thường trúng phải cú đánh này của thầy Vương thì chỉ e đầu não sẽ lập tức vỡ tung ra mất.
Đáng tiếc Tiêu Sách lại không phải một người bình thường.
Khi bàn tay lớn như vòng bồ đoàn của thầy Vương ở ngay sát đỉnh đầu, Tiêu Sách chỉ hơi nghiêng đầu qua đã tránh được chiêu đó.
Bình luận facebook