Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 487 Có mấy người vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Lúc thấy Tiêu Sách cầm cây cỏ trong tay, cả đám người ở phía này đều ngây ngẩn cả người.
Đến cả Thủy Oa cũng đều có chút ngơ ngác.
Từ lúc trải qua lần thi hành nhiệm vụ, mặc dù Thủy Oa nhận thức được sự lợi hại của Tiêu Sách, nhưng mà cũng không giống kiểu thực sự chấn động với thực lực của anh như hiện tại.
Thậm chí, Thủy Oa còn chưa từng nhìn thấy Tiêu Sách dùng cây cỏ để làm ám khí, kể cả là anh ta thì cũng vô cùng tò mò,
Còn về phía Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu thì đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nếu như khi nãy Tiêu Sách không bộc lộ tài năng, chỉ e rằng bọn họ sẽ cho là người này đang khoác lác, đây là chuyện không thể nào làm được.
Dù sao thì nhánh có vốn mềm lặt như thế, làm sao có thể hóa thành ám khí mà đâm vào cây cổ thụ kia được, đây quả thực là trái với phạm trù khoa học tự nhiên.
Thế nhưng, bây giờ bọn họ đều im bặt không ai nói gì.
Nếu như dựa theo lẽ tự nhiên thì ngay cả Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu luyện tập "khí" trong cơ thể cũng là chuyện mà khoa học không có cách nào giải thích được.
Trên thế giới này nhất định có rất nhiều thứ không thể giải thích được bằng khoa học, cho nên Tiêu Sách nói có thể dùng nhánh có để làm ám khí thì cũng có thể làm được thật.
Nhưng mà, có mấy người vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Dù sao thì với bọn họ mà nói, đây quả thực là một sự khiêu chiến với thế giới quan của họ. Cả đám đều nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt mong đợi, muốn được đích thân mình nghiệm chứng một chút.
Tiêu Sách nhìn đám người xung quanh lại khẽ mỉm cười một cái, sau đó dùng chân khí trong cơ thể truyền tới nhanh cỏ rồi nhẹ nhàng vung tay lên, nhánh cỏ kia lập tức như mũi tên được bắn khỏi dây cung mà trực tiếp đâm thẳng vào cây cổ thụ, chỉ còn chừa mỗi bộ rễ còn ló ra ở bên ngoài.
Ngay lập tức, ba người bên đây đồng loạt chết lặng.
" Vốn dĩ tôi cho là thực lực của nhà họ Triệu tôi đây sau khi có bộ công pháp võ học này, dù rằng hiện tại vẫn chưa thể làm mình làm mẩy trong giới võ học mà có được sự tán thành của hiệp hội người luyện khí, nhưng mà mấy chục năm sau nhất định sẽ có hy vọng..."
"Nhưng hôm nay gặp được mới biết núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn. Dựa vào chừng ấy tuổi của thầy Tiêu đây vậy mà lại đạt tới trình độ như này rồi, thật sự là khiến người ta kính nể..."
Ánh mắt của ông cụ Triệu nhìn Tiêu Sách chất chứa một loại rúng động, lại cũng trong vô thức mà từ "cậu Tiêu" đã đổi sang thành thầy Tiêu.
Có thể thấy được ông cụ Triệu đã chịu sự kích động trong tâm hồn lớn đến nhường nào.
Mà Triệu Mai Nhi đứng ở bên cạnh cũng có cảm giác giống như ông cụ Triệu.
Vốn dĩ đã cho rằng bản thân mình tu luyện rất tốt rồi, kể cả có là mấy người cùng trang lứa trong các gia đình luyện võ khác thì với trình độ này của cô ta cũng coi như là khá nổi bật rồi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy được thực lực của Tiêu Sách, trong lòng Triệu Mai Nhi hoàn toàn khiêm tốn hơn hẳn. Cô ta lại còn chủ động đi tới trước mặt Tiêu Sách, cúi người nhận lỗi với anh.
"Thầy Tiêu, lần này là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, xin ngài hãy bỏ qua cho, xin hãy nhận sự chuộc lỗi của Mai Nhi."
Thái độ của Triệu Mai Nhi vô cùng thành khẩn, giọng điệu cũng có cao thấp mượt mà như chim hoàng oanh, khiến người khác cảm nhận được một trận thỏa mãn thính giác.
"Đứng lên đi, người không biết không có tội..."
Dĩ nhiên là Tiêu Sách không có so đo với Triệu Mai Nhi, trong mắt của anh, Triệu Mai Nhi nhỏ hơn anh vài tuổi vẫn còn là một đứa bé, lại thêm có chỗ dựa là nhà họ Triệu nên bản thân cô ta có chút kiêu ngạo cũng là lẽ bình thường.
Lúc nhìn thấy cháu gái mình nhận lỗi với Tiêu Sách, ông cụ Triệu đứng ở bên đây cũng gật gù không tỏ vẻ kinh ngạc.
Dù sao thì Tiêu Sách rất có thể là cao thủ tuyến đầu, thậm chí còn ở cấp bậc cao hơn nữa kia. Nhà họ Triệu ông ta dĩ nhiên có đủ lý do để kết thân với Tiêu Sách.
Có một cao thủ đáng gờm như thế bên cạnh thì ngay cả khi là những gia đình luyện võ khác ở trong giới cũng không dám tùy tiện tới gây phiền toái cho nhà họ Triệu.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết chính là có thể buộc Tiêu Sách và nhà họ Triệu ở chung trên một cái thuyền.
Đến cả Thủy Oa cũng đều có chút ngơ ngác.
Từ lúc trải qua lần thi hành nhiệm vụ, mặc dù Thủy Oa nhận thức được sự lợi hại của Tiêu Sách, nhưng mà cũng không giống kiểu thực sự chấn động với thực lực của anh như hiện tại.
Thậm chí, Thủy Oa còn chưa từng nhìn thấy Tiêu Sách dùng cây cỏ để làm ám khí, kể cả là anh ta thì cũng vô cùng tò mò,
Còn về phía Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu thì đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nếu như khi nãy Tiêu Sách không bộc lộ tài năng, chỉ e rằng bọn họ sẽ cho là người này đang khoác lác, đây là chuyện không thể nào làm được.
Dù sao thì nhánh có vốn mềm lặt như thế, làm sao có thể hóa thành ám khí mà đâm vào cây cổ thụ kia được, đây quả thực là trái với phạm trù khoa học tự nhiên.
Thế nhưng, bây giờ bọn họ đều im bặt không ai nói gì.
Nếu như dựa theo lẽ tự nhiên thì ngay cả Triệu Mai Nhi và ông cụ Triệu luyện tập "khí" trong cơ thể cũng là chuyện mà khoa học không có cách nào giải thích được.
Trên thế giới này nhất định có rất nhiều thứ không thể giải thích được bằng khoa học, cho nên Tiêu Sách nói có thể dùng nhánh có để làm ám khí thì cũng có thể làm được thật.
Nhưng mà, có mấy người vẫn là nửa tin nửa ngờ.
Dù sao thì với bọn họ mà nói, đây quả thực là một sự khiêu chiến với thế giới quan của họ. Cả đám đều nhìn Tiêu Sách bằng ánh mắt mong đợi, muốn được đích thân mình nghiệm chứng một chút.
Tiêu Sách nhìn đám người xung quanh lại khẽ mỉm cười một cái, sau đó dùng chân khí trong cơ thể truyền tới nhanh cỏ rồi nhẹ nhàng vung tay lên, nhánh cỏ kia lập tức như mũi tên được bắn khỏi dây cung mà trực tiếp đâm thẳng vào cây cổ thụ, chỉ còn chừa mỗi bộ rễ còn ló ra ở bên ngoài.
Ngay lập tức, ba người bên đây đồng loạt chết lặng.
" Vốn dĩ tôi cho là thực lực của nhà họ Triệu tôi đây sau khi có bộ công pháp võ học này, dù rằng hiện tại vẫn chưa thể làm mình làm mẩy trong giới võ học mà có được sự tán thành của hiệp hội người luyện khí, nhưng mà mấy chục năm sau nhất định sẽ có hy vọng..."
"Nhưng hôm nay gặp được mới biết núi cao còn có núi khác cao hơn, người giỏi còn có người khác giỏi hơn. Dựa vào chừng ấy tuổi của thầy Tiêu đây vậy mà lại đạt tới trình độ như này rồi, thật sự là khiến người ta kính nể..."
Ánh mắt của ông cụ Triệu nhìn Tiêu Sách chất chứa một loại rúng động, lại cũng trong vô thức mà từ "cậu Tiêu" đã đổi sang thành thầy Tiêu.
Có thể thấy được ông cụ Triệu đã chịu sự kích động trong tâm hồn lớn đến nhường nào.
Mà Triệu Mai Nhi đứng ở bên cạnh cũng có cảm giác giống như ông cụ Triệu.
Vốn dĩ đã cho rằng bản thân mình tu luyện rất tốt rồi, kể cả có là mấy người cùng trang lứa trong các gia đình luyện võ khác thì với trình độ này của cô ta cũng coi như là khá nổi bật rồi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy được thực lực của Tiêu Sách, trong lòng Triệu Mai Nhi hoàn toàn khiêm tốn hơn hẳn. Cô ta lại còn chủ động đi tới trước mặt Tiêu Sách, cúi người nhận lỗi với anh.
"Thầy Tiêu, lần này là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, xin ngài hãy bỏ qua cho, xin hãy nhận sự chuộc lỗi của Mai Nhi."
Thái độ của Triệu Mai Nhi vô cùng thành khẩn, giọng điệu cũng có cao thấp mượt mà như chim hoàng oanh, khiến người khác cảm nhận được một trận thỏa mãn thính giác.
"Đứng lên đi, người không biết không có tội..."
Dĩ nhiên là Tiêu Sách không có so đo với Triệu Mai Nhi, trong mắt của anh, Triệu Mai Nhi nhỏ hơn anh vài tuổi vẫn còn là một đứa bé, lại thêm có chỗ dựa là nhà họ Triệu nên bản thân cô ta có chút kiêu ngạo cũng là lẽ bình thường.
Lúc nhìn thấy cháu gái mình nhận lỗi với Tiêu Sách, ông cụ Triệu đứng ở bên đây cũng gật gù không tỏ vẻ kinh ngạc.
Dù sao thì Tiêu Sách rất có thể là cao thủ tuyến đầu, thậm chí còn ở cấp bậc cao hơn nữa kia. Nhà họ Triệu ông ta dĩ nhiên có đủ lý do để kết thân với Tiêu Sách.
Có một cao thủ đáng gờm như thế bên cạnh thì ngay cả khi là những gia đình luyện võ khác ở trong giới cũng không dám tùy tiện tới gây phiền toái cho nhà họ Triệu.
Nhưng mà, điều kiện tiên quyết chính là có thể buộc Tiêu Sách và nhà họ Triệu ở chung trên một cái thuyền.