Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495 Cảnh tượng này khiến Tiêu Sách nhìn thấy trực diện.
Nếu như nói lúc Tiêu Sách còn ở bên, Thiên Diệp có thể không có cảm nhận được tầm quan trọng của anh, nhưng mà lần này Tiêu Sách đi tỉnh H rồi, Thiên Diệp lập tức cảm nhận được trọng trách đang đè nặng trên đôi vai của mình lại càng lớn.
Đi cùng với thí nghiệm của Cao Cấn Bằng càng lúc càng có xu hướng thành công, trong lòng Thiên Diệp lại càng luôn ở trong tư thế đề phòng, dè dặt.
Một khi Cao Cấn Băng xuất hiện ở ngoài thì chỉ sợ sẽ bị ám sát, mà người kia không kịp trở tay sẽ có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Nghĩ tới đây, Thiên Diệp lại càng thêm nhung nhớ Tiêu Sách, hi vọng anh có thể xuất hiện ở trước mặt mình một giây sau đó, để cùng cô san sẻ áp lực này.
Vào lúc trong đầu Thiên Diệp đều là hình ảnh của Tiêu Sách, cửa phòng cô lại chợt mở ra, một người đàn ông cũng theo đó mà bước vào.
Trong khoảnh khắc người đàn ông này đi tới, Thiên Diệp cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người, sau đó lại lập tức chuyển hóa thành vui mừng.
"Tiêu Sách? Anh đã trở về rồi, sao lại không báo trước một tiếng thế này? Anh không biết tôi đã lo lắng cho anh bao nhiêu đâu."
Giờ phút này, trong mắt Thiên Diệp ngập tràn kích động, lại trực tiếp bật ra khỏi giường, không quản chuyện trên người đang mặc đồ ngủ mà cầm thật chặt bàn tay của Tiêu Sách, không chút kiêng dè nào cả.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Sách nhìn thấy trực diện.
Trước mặt là hình ảnh Thiên Diệp mặc đồ ngủ tơ lụa cực kì mỏng, cứ thế mà tôn lên hết dáng người thướt tha của người kia càng thêm mê hoặc.
Hiện tại ở trước mặt Tiêu Sách lúc này là làn da trắng nõn mịn mà như tuyết tỏa ra một mùi thơm ngây ngất không ngừng chui vào trong mũi của Tiêu Sách, khiến anh cảm thấy cả người đang chịu đựng từng cơn kích động.
Đặc biệt là từ góc nhìn của Tiêu Sách, chỉ thoáng cúi đầu nhẹ sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng hai ngọn đồi trắng nõn. Cả người Tiêu Sách giống như trái bom chuẩn bị nổ, thoắt cái cũng mất đi năng lực suy tính.
Lại càng hơn thế khi nghe được những lời quan tâm của Thiên Diệp như thế, Tiêu Sách bèn duỗi tay ôm lấy vòng eo thon của người kia vào lòng, trực tiếp đi thẳng về phía giường.
Một đêm, hai người mây mưa hoan ái, mặc sức thỏa thích.
Khi ánh sáng mặt trời ngày hôm sau, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên trên giường, Thiên Diệp cuối cùng cũng mở mắt.
Đêm qua, thể lực của Tiêu Sách quá dũng mãnh, làm cho cô ta muốn dục tiện dục tử, nếu như không phải vì gần đây sức khỏe của cô ta vì phải tu luyện Tiên Thiên Công, chỉ sợ là không thể đối phó với Tiêu Sách ở trên giường.
Bởi vì, thể lực của Tiêu Sách, thật sự quá khủng khiếp.
Thậm chí, Thiên Diệp có chút nghi ngờ, nếu như không phải cuối cùng mình cầu xin tha thứ, thì chỉ sợ cả đêm, chính mình sẽ bị Tiêu Sách liên tục làm nữa...
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Thiên Diệp đỏ bừng mà không biết lý do gì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đáy lòng của cô ta bắt đầu phát hiện ra chút thay đổi đối với Tiêu Sách, trong lòng, vừa ao ước mà vừa sợ hãi.
Ao ước chính là, cô ta muốn giống như những cô gái bằng tuổi khác, hy vọng có thể có được một tình yêu hoàn mỹ, mà Tiêu Sách ở trong lòng cô ta quả thực chính là một người hoàn hảo.
Nhưng mà, trên người Tiêu Sách còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cô ta thầm nghĩ muốn dựa vào thực lực của chính mình để đi giao đấu, không ngờ lại làm liên lụy tới Tiêu Sách, cho nên mỗi lần quan hệ với Tiêu Sách, trong lòng của cô ta, thế nhưng lại có một thứ gì đó chống cự lại.
Cô ta sợ mình sẽ chìm đắm trong bể tình yêu của Tiêu Sách, không có cách nào thoát khỏi.
Ôm tâm tình phức tạp, Thiên Diệp lại nhìn người đàn ông giống như sắt thép bên cạnh, trong lòng có chút rối rắm.
Sau đó, cô ta lại không biết nói gì, thật ra vào cái lúc mà Thiên Diệp mở mắt, Tiêu Sách cũng đã thức dậy.
Lúc này, khi Thiên Diệp lại nhìn Tiêu Sách lần nữa, lại phát hiện ra, trong ánh mắt đầy của Tiêu Sách phảng phất ý cười xấu xa, rõ ràng như thế, Thiên Diệp ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ.
Sau đó, một đôi tay to với sức lực mạnh mẽ, trực tiếp kéo Thiên Diệp xuống giường một cách cứng rắn, một cơ thể mang theo hơi thở nóng bỏng, mạnh mẽ đè nặng trên người Thiên Diệp.
"Đừng, Tiêu Sách, trời đã sáng rồi, phải rời giường thôi..."
Giờ phút này, tâm trạng của Thiên Diệp vô cùng phức tạp, vội vàng ngăn cản đôi tay to của Tiêu Sách, chẳng qua là, mặc cho cô ta có giãy dụa như thế nào, cuối cùng, cô ta vẫn không thể trốn khỏi lòng bàn tay to lớn của Tiêu Sách mà bị Tiêu Sách cưỡng bức.
Trong lúc nhất thời, trong phòng, lại lần nữa nổi lên một khúc nhạc tươi đẹp.
Một tiếng sau, hai người cuối cùng cũng rời khỏi giường, mặc quần áo vào.
Đi cùng với thí nghiệm của Cao Cấn Bằng càng lúc càng có xu hướng thành công, trong lòng Thiên Diệp lại càng luôn ở trong tư thế đề phòng, dè dặt.
Một khi Cao Cấn Băng xuất hiện ở ngoài thì chỉ sợ sẽ bị ám sát, mà người kia không kịp trở tay sẽ có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Nghĩ tới đây, Thiên Diệp lại càng thêm nhung nhớ Tiêu Sách, hi vọng anh có thể xuất hiện ở trước mặt mình một giây sau đó, để cùng cô san sẻ áp lực này.
Vào lúc trong đầu Thiên Diệp đều là hình ảnh của Tiêu Sách, cửa phòng cô lại chợt mở ra, một người đàn ông cũng theo đó mà bước vào.
Trong khoảnh khắc người đàn ông này đi tới, Thiên Diệp cũng nhìn đến ngây ngẩn cả người, sau đó lại lập tức chuyển hóa thành vui mừng.
"Tiêu Sách? Anh đã trở về rồi, sao lại không báo trước một tiếng thế này? Anh không biết tôi đã lo lắng cho anh bao nhiêu đâu."
Giờ phút này, trong mắt Thiên Diệp ngập tràn kích động, lại trực tiếp bật ra khỏi giường, không quản chuyện trên người đang mặc đồ ngủ mà cầm thật chặt bàn tay của Tiêu Sách, không chút kiêng dè nào cả.
Cảnh tượng này khiến Tiêu Sách nhìn thấy trực diện.
Trước mặt là hình ảnh Thiên Diệp mặc đồ ngủ tơ lụa cực kì mỏng, cứ thế mà tôn lên hết dáng người thướt tha của người kia càng thêm mê hoặc.
Hiện tại ở trước mặt Tiêu Sách lúc này là làn da trắng nõn mịn mà như tuyết tỏa ra một mùi thơm ngây ngất không ngừng chui vào trong mũi của Tiêu Sách, khiến anh cảm thấy cả người đang chịu đựng từng cơn kích động.
Đặc biệt là từ góc nhìn của Tiêu Sách, chỉ thoáng cúi đầu nhẹ sẽ có thể nhìn thấy rõ ràng hai ngọn đồi trắng nõn. Cả người Tiêu Sách giống như trái bom chuẩn bị nổ, thoắt cái cũng mất đi năng lực suy tính.
Lại càng hơn thế khi nghe được những lời quan tâm của Thiên Diệp như thế, Tiêu Sách bèn duỗi tay ôm lấy vòng eo thon của người kia vào lòng, trực tiếp đi thẳng về phía giường.
Một đêm, hai người mây mưa hoan ái, mặc sức thỏa thích.
Khi ánh sáng mặt trời ngày hôm sau, xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên trên giường, Thiên Diệp cuối cùng cũng mở mắt.
Đêm qua, thể lực của Tiêu Sách quá dũng mãnh, làm cho cô ta muốn dục tiện dục tử, nếu như không phải vì gần đây sức khỏe của cô ta vì phải tu luyện Tiên Thiên Công, chỉ sợ là không thể đối phó với Tiêu Sách ở trên giường.
Bởi vì, thể lực của Tiêu Sách, thật sự quá khủng khiếp.
Thậm chí, Thiên Diệp có chút nghi ngờ, nếu như không phải cuối cùng mình cầu xin tha thứ, thì chỉ sợ cả đêm, chính mình sẽ bị Tiêu Sách liên tục làm nữa...
Nghĩ tới đây, khuôn mặt Thiên Diệp đỏ bừng mà không biết lý do gì.
Không biết bắt đầu từ khi nào, đáy lòng của cô ta bắt đầu phát hiện ra chút thay đổi đối với Tiêu Sách, trong lòng, vừa ao ước mà vừa sợ hãi.
Ao ước chính là, cô ta muốn giống như những cô gái bằng tuổi khác, hy vọng có thể có được một tình yêu hoàn mỹ, mà Tiêu Sách ở trong lòng cô ta quả thực chính là một người hoàn hảo.
Nhưng mà, trên người Tiêu Sách còn phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, cô ta thầm nghĩ muốn dựa vào thực lực của chính mình để đi giao đấu, không ngờ lại làm liên lụy tới Tiêu Sách, cho nên mỗi lần quan hệ với Tiêu Sách, trong lòng của cô ta, thế nhưng lại có một thứ gì đó chống cự lại.
Cô ta sợ mình sẽ chìm đắm trong bể tình yêu của Tiêu Sách, không có cách nào thoát khỏi.
Ôm tâm tình phức tạp, Thiên Diệp lại nhìn người đàn ông giống như sắt thép bên cạnh, trong lòng có chút rối rắm.
Sau đó, cô ta lại không biết nói gì, thật ra vào cái lúc mà Thiên Diệp mở mắt, Tiêu Sách cũng đã thức dậy.
Lúc này, khi Thiên Diệp lại nhìn Tiêu Sách lần nữa, lại phát hiện ra, trong ánh mắt đầy của Tiêu Sách phảng phất ý cười xấu xa, rõ ràng như thế, Thiên Diệp ngây ngẩn cả người ngay tại chỗ.
Sau đó, một đôi tay to với sức lực mạnh mẽ, trực tiếp kéo Thiên Diệp xuống giường một cách cứng rắn, một cơ thể mang theo hơi thở nóng bỏng, mạnh mẽ đè nặng trên người Thiên Diệp.
"Đừng, Tiêu Sách, trời đã sáng rồi, phải rời giường thôi..."
Giờ phút này, tâm trạng của Thiên Diệp vô cùng phức tạp, vội vàng ngăn cản đôi tay to của Tiêu Sách, chẳng qua là, mặc cho cô ta có giãy dụa như thế nào, cuối cùng, cô ta vẫn không thể trốn khỏi lòng bàn tay to lớn của Tiêu Sách mà bị Tiêu Sách cưỡng bức.
Trong lúc nhất thời, trong phòng, lại lần nữa nổi lên một khúc nhạc tươi đẹp.
Một tiếng sau, hai người cuối cùng cũng rời khỏi giường, mặc quần áo vào.