Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 507 Cũng khó tránh khỏi bị thương.
*Chương có nội dung hình ảnh
Vội vàng chạy đến bên cạnh Tổng Chỉ Vân và Tiêu Sách, tách hai người ra.
Lúc này, ánh mắt hai cảnh sát nhìn Tống Chỉ Vân cũng trở nên khó hiểu.
Hai người họ thật không ngờ, Tống Chỉ Vân đánh nhau trong phòng thẩm vấn cả buổi trời, bây giờ lại thành ra kết cục này.
Dường như cảm nhận được sự ngượng ngùng của Tổng Chỉ Vân, hai người bèn nhìn về phía Tiêu Sách, ánh mắt đầy giận dữ.
Tống Chỉ Vân là hoa khôi của cục cảnh sát, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì đều có những hoang tưởng đối với Tống Chỉ Vân.
Nhưng nữ thần trong mắt bọn họ vừa rồi lại bị Tiêu Sách chiếm hời, điều này khiến hai người họ rất khó chịu, bèn nhấc chân lên đá về phía Tiêu Sách.
"Thằng nhãi, xem ra cậu cũng giỏi lắm..."
Một người trong đó vẻ mặt vô cùng tức giận nhấc chân đá về phía Tiêu Sách.
Nhưng hai người ngay lập tức đã bị Tống Chỉ Vân ngăn lại.
"Hai người các cậu, ra ngoài trước."
Giọng nói không hề có chút tình cảm nào văng vẳng bên ta hai người.
"Đội trưởng?"
Hai cấp dưới hơi nghi ngờ nhìn Tổng Chỉ Vân nói.
"Ra ngoài..."
Tống Chỉ Vân quát to, toàn thân toát ra khí thế đáng sợ, khiến hai cấp dưới lập tức cảm thấy rùng mình, vội vàng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi hai cấp dưới vào phòng thẩm vấn lại bị Tống Chỉ Vân đuổi ra ngoài, lúc này Tống Chỉ Vân mới từ từ quay người lại, ánh mắt điên cuồng nhìn Tiêu Sách chằm chằm.
Cô chưa từng bị mất mặt trước cấp dưới như thế bao giờ, bây giờ bị như đều do Tiêu Sách gây ra.
Phút chốc, Tống Chỉ Vân cuối cùng cũng không kiềm chế được sự điên cuồng từ sâu trong tận đáy lòng.
"Không phải anh ghê gớm lắm sao, không biết anh và cây súng, ai ghê gớm hơn ai..."
Tống Chỉ Vân nhìn Tiêu Sách, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên rút cây súng ra khỏi thắt lưng, sau đó chĩa thẳng vào đầu Tiêu Sách.
"Mẹ kiếp!"
"Bình tĩnh, đừng manh động."
Tiêu Sách bị hành động này của Tống Chỉ Vân dọa sợ ngây người, sau đó vội vàng khuyên nhủ Tống Chỉ Vân.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này lại móc súng ra, như thế cũng dũng mãnh quá, ngộ nhỡ nổ một phát, người bị thương chắc chắn là anh rồi.
Hơn nữa, theo như Tiêu Sách thấy, chắc chắn Tống Chỉ Vân không hù dọa anh, rất có thể cô sẽ nổ súng thật.
Tuy bây giờ súng đạn đối với anh mà nói hoàn toàn không có tính uy hiếp gì.
Nhưng hiện tại Tiêu Sách đang bị trói trên ghế, dù anh có thể tránh được chỗ hiểm, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Đây chắc chắn không phải là kết quả Tiêu Sách muốn.
"Tôi biết anh không nhanh bằng khẩu súng trong tay tôi. Mau thành thật khai báo, có phải anh cố ý để Lộ Bá bắt mình làm con tin không, nếu không thì với thực lực của anh, sao có thể bị Lộ Bá bắt làm con tin được?"
Những lời này đã dồn nén trong lòng cô quá lâu, cô biết rõ Tiêu Sách đang chơi đùa cô, nhưng cô vẫn không có bằng chứng chứng minh những chuyện này, bây giờ cuối cùng Tống Chỉ Vân cũng có được cơ hội này, cô lập tức chất vấn Tiêu Sách.
Lúc Tiêu Sách thấy Tống Chỉ Vân điên cuồng như vậy, Tiêu Sách chợt im lặng.
Rất rõ ràng, Tống Chỉ Vân đã mất hết lý trí.
Kể từ lần anh làm chuyện đó với Tống Chỉ Vân, trong lòng Tống Chỉ Vân đã mang theo nỗi ám ảnh cực kỳ lớn.
Tống Chỉ Vân điên cuồng muốn tống cổ anh vào tù, để trả thù những tổn thương anh gây ra cho cô, nhưng đáng tiếc, Tiêu Sách vẫn không để Tống Chỉ Vân nắm được điểm yếu của anh, điều này đã làm Tổng Chỉ Vận gần như nổi điên.
Nhưng bây giờ, sự căm thù trong lòng Tống Chỉ Vân, cuối cùng cũng không kìm nén được mà bùng nổ.
Chớp mắt, Tiêu Sách lại thấy đồng cảm với cô.
Nhưng Tiêu Sách đương nhiên sẽ không để Tổng Chỉ Vân cầm súng bắn vào đầu mình, anh chỉ dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó chuẩn bị cướp lấy khẩu súng trong tay Tống Chỉ Vân.
Sau đó, vào lúc Tiêu Sách chuẩn bị ra tay, cửa phòng thẩm vấn chợt mở ra.
Một cảnh sát bỗng nhiên chạy từ bên ngoài vào nói với Tống Chỉ Vân: “Đội trưởng, có người muốn bảo lãnh Tiêu Sách, chị..."
Cảnh sát còn chưa nói xong, cậu ta đã thấy Tống Chỉ Vân cầm súng chĩa vào Tiêu Sách.
Cảnh sát này sợ đến mức suýt tè ra quần, nhân lúc Tổng Chỉ Vân vẫn còn tập trung chú ý vào Tiêu Sách, cậu ta nhanh chóng nhào tới, giật lấy khẩu súng trong tay Tống Chỉ Vân.
Lúc này, cảnh sát nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, cậu ta chợt rùng mình.
Vẫn may, chưa xảy ra chuyện gì.
Nếu Tống Chỉ Vân nổ súng vào Tiêu Sách thật, để Tiêu Sách chết trong cục cảnh sát này, sợ là tất cả mọi người trong cục cảnh sát đề khó tránh khỏi liên can, sự nghiệp của bọn họ cũng coi như chấm dứt.
Vội vàng chạy đến bên cạnh Tổng Chỉ Vân và Tiêu Sách, tách hai người ra.
Lúc này, ánh mắt hai cảnh sát nhìn Tống Chỉ Vân cũng trở nên khó hiểu.
Hai người họ thật không ngờ, Tống Chỉ Vân đánh nhau trong phòng thẩm vấn cả buổi trời, bây giờ lại thành ra kết cục này.
Dường như cảm nhận được sự ngượng ngùng của Tổng Chỉ Vân, hai người bèn nhìn về phía Tiêu Sách, ánh mắt đầy giận dữ.
Tống Chỉ Vân là hoa khôi của cục cảnh sát, chỉ cần là người đàn ông bình thường thì đều có những hoang tưởng đối với Tống Chỉ Vân.
Nhưng nữ thần trong mắt bọn họ vừa rồi lại bị Tiêu Sách chiếm hời, điều này khiến hai người họ rất khó chịu, bèn nhấc chân lên đá về phía Tiêu Sách.
"Thằng nhãi, xem ra cậu cũng giỏi lắm..."
Một người trong đó vẻ mặt vô cùng tức giận nhấc chân đá về phía Tiêu Sách.
Nhưng hai người ngay lập tức đã bị Tống Chỉ Vân ngăn lại.
"Hai người các cậu, ra ngoài trước."
Giọng nói không hề có chút tình cảm nào văng vẳng bên ta hai người.
"Đội trưởng?"
Hai cấp dưới hơi nghi ngờ nhìn Tổng Chỉ Vân nói.
"Ra ngoài..."
Tống Chỉ Vân quát to, toàn thân toát ra khí thế đáng sợ, khiến hai cấp dưới lập tức cảm thấy rùng mình, vội vàng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Sau khi hai cấp dưới vào phòng thẩm vấn lại bị Tống Chỉ Vân đuổi ra ngoài, lúc này Tống Chỉ Vân mới từ từ quay người lại, ánh mắt điên cuồng nhìn Tiêu Sách chằm chằm.
Cô chưa từng bị mất mặt trước cấp dưới như thế bao giờ, bây giờ bị như đều do Tiêu Sách gây ra.
Phút chốc, Tống Chỉ Vân cuối cùng cũng không kiềm chế được sự điên cuồng từ sâu trong tận đáy lòng.
"Không phải anh ghê gớm lắm sao, không biết anh và cây súng, ai ghê gớm hơn ai..."
Tống Chỉ Vân nhìn Tiêu Sách, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên rút cây súng ra khỏi thắt lưng, sau đó chĩa thẳng vào đầu Tiêu Sách.
"Mẹ kiếp!"
"Bình tĩnh, đừng manh động."
Tiêu Sách bị hành động này của Tống Chỉ Vân dọa sợ ngây người, sau đó vội vàng khuyên nhủ Tống Chỉ Vân.
Mẹ kiếp, người phụ nữ này lại móc súng ra, như thế cũng dũng mãnh quá, ngộ nhỡ nổ một phát, người bị thương chắc chắn là anh rồi.
Hơn nữa, theo như Tiêu Sách thấy, chắc chắn Tống Chỉ Vân không hù dọa anh, rất có thể cô sẽ nổ súng thật.
Tuy bây giờ súng đạn đối với anh mà nói hoàn toàn không có tính uy hiếp gì.
Nhưng hiện tại Tiêu Sách đang bị trói trên ghế, dù anh có thể tránh được chỗ hiểm, nhưng cũng khó tránh khỏi bị thương.
Đây chắc chắn không phải là kết quả Tiêu Sách muốn.
"Tôi biết anh không nhanh bằng khẩu súng trong tay tôi. Mau thành thật khai báo, có phải anh cố ý để Lộ Bá bắt mình làm con tin không, nếu không thì với thực lực của anh, sao có thể bị Lộ Bá bắt làm con tin được?"
Những lời này đã dồn nén trong lòng cô quá lâu, cô biết rõ Tiêu Sách đang chơi đùa cô, nhưng cô vẫn không có bằng chứng chứng minh những chuyện này, bây giờ cuối cùng Tống Chỉ Vân cũng có được cơ hội này, cô lập tức chất vấn Tiêu Sách.
Lúc Tiêu Sách thấy Tống Chỉ Vân điên cuồng như vậy, Tiêu Sách chợt im lặng.
Rất rõ ràng, Tống Chỉ Vân đã mất hết lý trí.
Kể từ lần anh làm chuyện đó với Tống Chỉ Vân, trong lòng Tống Chỉ Vân đã mang theo nỗi ám ảnh cực kỳ lớn.
Tống Chỉ Vân điên cuồng muốn tống cổ anh vào tù, để trả thù những tổn thương anh gây ra cho cô, nhưng đáng tiếc, Tiêu Sách vẫn không để Tống Chỉ Vân nắm được điểm yếu của anh, điều này đã làm Tổng Chỉ Vận gần như nổi điên.
Nhưng bây giờ, sự căm thù trong lòng Tống Chỉ Vân, cuối cùng cũng không kìm nén được mà bùng nổ.
Chớp mắt, Tiêu Sách lại thấy đồng cảm với cô.
Nhưng Tiêu Sách đương nhiên sẽ không để Tổng Chỉ Vân cầm súng bắn vào đầu mình, anh chỉ dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó chuẩn bị cướp lấy khẩu súng trong tay Tống Chỉ Vân.
Sau đó, vào lúc Tiêu Sách chuẩn bị ra tay, cửa phòng thẩm vấn chợt mở ra.
Một cảnh sát bỗng nhiên chạy từ bên ngoài vào nói với Tống Chỉ Vân: “Đội trưởng, có người muốn bảo lãnh Tiêu Sách, chị..."
Cảnh sát còn chưa nói xong, cậu ta đã thấy Tống Chỉ Vân cầm súng chĩa vào Tiêu Sách.
Cảnh sát này sợ đến mức suýt tè ra quần, nhân lúc Tổng Chỉ Vân vẫn còn tập trung chú ý vào Tiêu Sách, cậu ta nhanh chóng nhào tới, giật lấy khẩu súng trong tay Tống Chỉ Vân.
Lúc này, cảnh sát nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, cậu ta chợt rùng mình.
Vẫn may, chưa xảy ra chuyện gì.
Nếu Tống Chỉ Vân nổ súng vào Tiêu Sách thật, để Tiêu Sách chết trong cục cảnh sát này, sợ là tất cả mọi người trong cục cảnh sát đề khó tránh khỏi liên can, sự nghiệp của bọn họ cũng coi như chấm dứt.