Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 515 "Thật đẹp."
Nhưng mà, hôm nay Lâm Bán Thanh đứng trước mặt anh, đường cong dịu dàng hoàn mỹ kia hiện ra ở trước mắt Tiêu Sách, tuy rằng chỉ đưa lưng về phía Tiêu Sách, nhưng mà vẫn khiến cho Tiêu Sách cảm thấy trái tim mình đập có phần nhanh hơn.
Cái thứ phản ứng sinh lý không thể khống chế nổi này, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy trong cơ thể mình có từng cơn lửa nóng hừng hực...
Tất cả những điều này, Lâm Bản Thanh không hề cảm giác được.
Lúc cô ấy cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng, dưới chân là một chiếc váy ngắn mê người, khí chất già dặn ngay lập tức hiện ra.
Giống như những người giỏi giang ở văn phòng, Lâm Bán Thanh rất thích cách ăn mặc có phần già dặn này của mình.
Sau khi Lâm Bán Thanh cởi áo khoác ngoài của mình ra, thì đưa lưng về phía Tiêu Sách, từ từ vươn tay cởi chiếc áo sơ mi tơ tằm của mình ra, làn da trắng như sa tanh của cô ấy, từng chút từng chút một xuất hiện ra trước mặt Tiêu Sách.
Tuy rằng, chỉ đưa lưng về phía Tiêu Sách, nhưng mà Tiêu Sách vẫn có thể cảm giác được trong cơ thể duyên dáng tràn đầy tuổi xuân của Lâm Bán Thanh, hấp dẫn đến nhường nào.
"Ừng ực..."
Tiểu Sách cầm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Cảnh tượng trước mắt, thật sự khiến cho người ta quá mức kích thích, nhất là tuổi của Lâm Bản Thanh vẫn còn trẻ, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy như thể chính mình đang phạm tội.
Cái cảm giác kỳ lạ này, từng đợt từng đợt đập vào trong lòng Tiêu Sách.
Ngay lúc Tiêu Sách còn đang sững sờ, Lâm Bán Thanh đã cởi quần áo xong.
Từ trên xuống dưới, tất cả quần áo đều đã được cởi bỏ, lúc này đứng ở trước mặt Tiêu Sách, là một cơ thể như khối ngọc bóng loáng, phát sáng rực rỡ, toát ra hương thơm của người con gái còn trinh, mang đến cho người ta sức hấp dẫn vô tận.
"Thật đẹp."
Ánh mắt Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, đáy lòng xôn xao.
Tuy rằng Tiêu Sách đã có mấy người phụ nữ rồi, nhưng mà thật sự không ai có loại khí chất như của Lâm Bản Thanh trước mắt.
Tuổi của Lâm Bán Thanh còn nhỏ, cả thân thể cũng vừa mới trưởng thành, có một chút trưởng thành trong ngây ngô, hai thứ phong cách này biến đổi cho nhau, mang đến cho mọi người sự cám dỗ vô tận...
Cánh tay mảnh khảnh tươi trẻ, đôi chân thẳng tắp cân xứng, các ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn, bờ mông khẽ nhếch lên, vòng eo đẹp để chỉ một vòng tay là có thể nắm chặt, tất cả những điều này đều đập mạnh đến các giác quan của Tiêu Sách.
"Tiêu, Tiêu Sách, không sao chứ..."
Tuy rằng giờ phút này Lâm Bán Thanh quay lưng về phía Tiêu Sách, vì nhà họ Lâm, quyết định thử xem có thể tăng Tiên Thiên Công lên tầng thứ hai không, nhưng mà khi cô ấy thật sự cởi hết mọi thứ ở trước mặt Tiêu Sách, cô ấy vẫn cảm giác được từng cơn run rất khó mà kiềm nén.
Sự run rẩy này là do cảm giác xấu hổ vô cùng mạnh mẽ gây ra, mặc dù Lâm Bán Thanh muốn khống chế, cũng không có cách nào có thể thực sự kiểm soát được.
"Cái này... Được rồi, cô lên giường nằm đi?"
Tiêu Sách nghe Lâm Bán Thanh nói, cuối cùng cũng phản ứng lại, nói lắp một chút.
Ban đầu, là Tiêu Sạc nói cởi quần áo ra, nhưng mà cũng không có nói là cởi hết toàn bộ quần áo ra, chỉ cần để lộ phần lưng ra là được rồi.
Nhưng chỉ sợ là Lâm Bán Thanh đã hiểu sai ý.
Vậy mà ở trước mặt Tiêu Sạc, cởi hết không còn cái gì. Thật sự, khiến cho Tiêu Sách mở rộng tầm sách.
Tuy rằng lúc này Lâm Bán Thanh chỉ đưa lưng về phía Tiêu Sách, nhưng vẫn có thể khiến cho Tiêu Sách cảm thấy từng cơn kích thích trong cơ thể.
Chỉ có điều, Tiêu Sách cũng không dám nói sự thật với Lâm Bán Thanh, ngộ nhỡ bị Lâm Bán Thanh hiểu lầm rằng Tiêu Sách đùa giỡn với cô ấy, e rằng sau này Tiêu Sách sẽ không còn sống được cuộc sống tốt đẹp nữa.
Suy cho cùng, bị một người phụ nữ ghi thù, loại cảm giác này hoàn toàn khiến cho người ta ăn không ngon ngủ không yên.
Lâm Bán Thanh vẫn quay lưng về phía Tiêu Sách như cũ, nằm ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, buông thõng trên giường, che khuất hai má của Lâm Bán Thanh, khiến cho Tiêu Sạc không nhìn thấy được tình trạng của Lâm Bán Thanh rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà, Tiêu Sách có thể thấy rõ ràng, cơ thể của Lâm Bản Thanh, đang khẽ run rẩy, tuy rằng với tần suất rất nhỏ, nhưng mà vẫn bị Tiêu Sách phát hiện ra.
"Thả lỏng người ra, như vậy là được, hai ***** ** quan trọng nhất của Tiên Thiên Công đều ở trên người. Tứ chi và lưng của cơ thể cô không cần đối mặt với tôi, giữ nguyên tư thế này, lát nữa có thể sẽ có chút đau buốt..."
Một tay Tiêu Sách khoát lên trên vai của Lâm Bán Thanh, sau đó lại dịu dàng mà an ủi Lâm Bán Thanh nói.
Cái thứ phản ứng sinh lý không thể khống chế nổi này, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy trong cơ thể mình có từng cơn lửa nóng hừng hực...
Tất cả những điều này, Lâm Bản Thanh không hề cảm giác được.
Lúc cô ấy cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi tơ tằm màu trắng, dưới chân là một chiếc váy ngắn mê người, khí chất già dặn ngay lập tức hiện ra.
Giống như những người giỏi giang ở văn phòng, Lâm Bán Thanh rất thích cách ăn mặc có phần già dặn này của mình.
Sau khi Lâm Bán Thanh cởi áo khoác ngoài của mình ra, thì đưa lưng về phía Tiêu Sách, từ từ vươn tay cởi chiếc áo sơ mi tơ tằm của mình ra, làn da trắng như sa tanh của cô ấy, từng chút từng chút một xuất hiện ra trước mặt Tiêu Sách.
Tuy rằng, chỉ đưa lưng về phía Tiêu Sách, nhưng mà Tiêu Sách vẫn có thể cảm giác được trong cơ thể duyên dáng tràn đầy tuổi xuân của Lâm Bán Thanh, hấp dẫn đến nhường nào.
"Ừng ực..."
Tiểu Sách cầm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Cảnh tượng trước mắt, thật sự khiến cho người ta quá mức kích thích, nhất là tuổi của Lâm Bản Thanh vẫn còn trẻ, khiến cho Tiêu Sách cảm thấy như thể chính mình đang phạm tội.
Cái cảm giác kỳ lạ này, từng đợt từng đợt đập vào trong lòng Tiêu Sách.
Ngay lúc Tiêu Sách còn đang sững sờ, Lâm Bán Thanh đã cởi quần áo xong.
Từ trên xuống dưới, tất cả quần áo đều đã được cởi bỏ, lúc này đứng ở trước mặt Tiêu Sách, là một cơ thể như khối ngọc bóng loáng, phát sáng rực rỡ, toát ra hương thơm của người con gái còn trinh, mang đến cho người ta sức hấp dẫn vô tận.
"Thật đẹp."
Ánh mắt Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt, đáy lòng xôn xao.
Tuy rằng Tiêu Sách đã có mấy người phụ nữ rồi, nhưng mà thật sự không ai có loại khí chất như của Lâm Bản Thanh trước mắt.
Tuổi của Lâm Bán Thanh còn nhỏ, cả thân thể cũng vừa mới trưởng thành, có một chút trưởng thành trong ngây ngô, hai thứ phong cách này biến đổi cho nhau, mang đến cho mọi người sự cám dỗ vô tận...
Cánh tay mảnh khảnh tươi trẻ, đôi chân thẳng tắp cân xứng, các ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn, bờ mông khẽ nhếch lên, vòng eo đẹp để chỉ một vòng tay là có thể nắm chặt, tất cả những điều này đều đập mạnh đến các giác quan của Tiêu Sách.
"Tiêu, Tiêu Sách, không sao chứ..."
Tuy rằng giờ phút này Lâm Bán Thanh quay lưng về phía Tiêu Sách, vì nhà họ Lâm, quyết định thử xem có thể tăng Tiên Thiên Công lên tầng thứ hai không, nhưng mà khi cô ấy thật sự cởi hết mọi thứ ở trước mặt Tiêu Sách, cô ấy vẫn cảm giác được từng cơn run rất khó mà kiềm nén.
Sự run rẩy này là do cảm giác xấu hổ vô cùng mạnh mẽ gây ra, mặc dù Lâm Bán Thanh muốn khống chế, cũng không có cách nào có thể thực sự kiểm soát được.
"Cái này... Được rồi, cô lên giường nằm đi?"
Tiêu Sách nghe Lâm Bán Thanh nói, cuối cùng cũng phản ứng lại, nói lắp một chút.
Ban đầu, là Tiêu Sạc nói cởi quần áo ra, nhưng mà cũng không có nói là cởi hết toàn bộ quần áo ra, chỉ cần để lộ phần lưng ra là được rồi.
Nhưng chỉ sợ là Lâm Bán Thanh đã hiểu sai ý.
Vậy mà ở trước mặt Tiêu Sạc, cởi hết không còn cái gì. Thật sự, khiến cho Tiêu Sách mở rộng tầm sách.
Tuy rằng lúc này Lâm Bán Thanh chỉ đưa lưng về phía Tiêu Sách, nhưng vẫn có thể khiến cho Tiêu Sách cảm thấy từng cơn kích thích trong cơ thể.
Chỉ có điều, Tiêu Sách cũng không dám nói sự thật với Lâm Bán Thanh, ngộ nhỡ bị Lâm Bán Thanh hiểu lầm rằng Tiêu Sách đùa giỡn với cô ấy, e rằng sau này Tiêu Sách sẽ không còn sống được cuộc sống tốt đẹp nữa.
Suy cho cùng, bị một người phụ nữ ghi thù, loại cảm giác này hoàn toàn khiến cho người ta ăn không ngon ngủ không yên.
Lâm Bán Thanh vẫn quay lưng về phía Tiêu Sách như cũ, nằm ở trên giường, đầu tóc rũ rượi, buông thõng trên giường, che khuất hai má của Lâm Bán Thanh, khiến cho Tiêu Sạc không nhìn thấy được tình trạng của Lâm Bán Thanh rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng mà, Tiêu Sách có thể thấy rõ ràng, cơ thể của Lâm Bản Thanh, đang khẽ run rẩy, tuy rằng với tần suất rất nhỏ, nhưng mà vẫn bị Tiêu Sách phát hiện ra.
"Thả lỏng người ra, như vậy là được, hai ***** ** quan trọng nhất của Tiên Thiên Công đều ở trên người. Tứ chi và lưng của cơ thể cô không cần đối mặt với tôi, giữ nguyên tư thế này, lát nữa có thể sẽ có chút đau buốt..."
Một tay Tiêu Sách khoát lên trên vai của Lâm Bán Thanh, sau đó lại dịu dàng mà an ủi Lâm Bán Thanh nói.