Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 520 Quá nông cạn..."
Ông cụ nhà họ Lâm, Lâm Vân và Tiêu Sách, ở trong sảnh lớn của nhà họ Lâm, không ngừng nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ phát ra những tràng cười sảng khoái.
Mãi cho đến nửa đêm, Tiêu Sách mới được người giúp việc dẫn vào phòng nghỉ ngơi,
Lần này, anh và ông cụ nhà họ Lâm đã lập ra một cái thỏa thuận miệng, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng Tiêu Sách tin rằng, với sức mạnh mà anh đã thể hiện ra, chỉ cần ông cụ nhà họ Lâm không muốn tìm đường chết, thì cũng không dám nuốt lời.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiêu Sách nở một nụ cười nhạt, sau đó đóng cửa phòng lại, ngủ một giấc thật sâu.
Mà trong sảnh lớn, lúc Tiêu Sách rời đi, Lâm Vân và ông cụ Lâm, lâm vào trầm tư.
"BỐ, chẳng lẽ bố thật sự đã quyết định rồi sao? Sẽ ủng hộ tên nhóc này? Ngộ nhỡ tên nhóc này có suy nghĩ khác, sau khi nghe ngóng tình hình của nhà họ Lâm chúng ta, bất lợi với nhà họ Lâm chúng ta, vậy thì chúng ta không thể làm gì cả.." Trong ánh mắt Lâm Vân lộ ra sự thận trọng nói.
Tuy rằng ông ta rất trọng dụng Tiêu Sách, nhưng mà ông vẫn không ngờ rằng, ông cụ Lâm vậy mà lại ký kết thỏa thuận miệng với Tiêu Sách, nhà họ Lâm phải hỗ trợ Tiêu Sách hết mức có thể, hợp tác lâu dài với Tiêu Sạc, thậm chí còn đưa một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Tiêu Sách,
Mà Tiêu Sách, đương nhiên phải bảo vệ nhà họ Lâm, giúp nhà họ Lâm đối đầu với Lâm Kiệt, hơn nữa giúp nhà họ Lâm vượt ra khỏi thành phố Giang Lăng, chân chính bước chân vào Thương Minh Hoa Quốc, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất...
Tuy rằng ông cụ Lâm và Tiêu Sách đã ước định kéo dài hai năm, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Tài sản mà nhà họ Lâm đã khổ cực tích lũy mấy đời, chẳng lẽ thật sự để cho tên nhóc Tiêu Sách kia có thể chiếm được béo bở hay sao? Phải biết rằng nhà họ Lâm được xưng là phú khả địch quốc, một nửa tài sản, cũng là một con số vô cùng lớn,
"Con đó, khả năng quan sát vẫn còn quá ngắn, quá nông cạn..."
Trong ánh mặt ông cụ Lâm lóe lên một ánh sáng, hoàn toàn không giống với vẻ già nua thường ngày.
Giờ phút này cả người ông ta phát ra một cỗ uy phong, nói với Lâm Vân: "Trước tiên không nói đến việc các gia tộc đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Lâm chúng ta như hổ đói, chỉ riêng nhà họ Vưu kết hợp với Lâm Kiệt, còn có thể lực ngầm trong thành phố Giang Lăng của Đàm Triết, thế lực của nhà họ Lâm so với những người này, có thể chống đỡ được sao?"
"Một khi nhà họ Lâm chúng ta thất bại, người ở trong nhà họ Lâm chúng ta, sẽ hoàn toàn nghèo túng, thậm chí còn có thể bị những người này xử lý... Lúc đó, tài sản của chúng ta, đừng nói là một nửa, ngay cả một phần nhỏ cũng không chiếm được..."
"Mà trước mắt, có Tiêu Sách này hỗ trợ chúng ta, chỉ cần là chúng ta vượt qua giai đoạn này, về sau đúng như lời Tiêu Sách nói, nhà họ Lâm chúng ta sẽ gia nhập vào Thương Minh Hoa Quốc, vượt ra khỏi thành phố Giang Lăng, như vậy thì một nửa tài sản cho Tiêu Sách, có gì phải tiếc chứ?"
"Dựa vào việc kinh doanh của nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chút tự tin đó cũng không có sao? Đến lúc đó tài sản hiện tại của nhà họ Lâm làm sao sánh được với khối tài sản mà chúng ta kiếm được..."
Ông cụ Lâm nói một cách sâu sắc và đơn giản, khiến cho Lâm Vân nghe thì đều có thể hiểu rõ, sau khi bái ông cụ hết lần này đến lần khác, mới rời khỏi phòng khách.
Mà ông cụ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Vân vừa rời khỏi, khẽ thở dài một tiếng.
Trong số các người con của ông ta, Lâm Vân cũng được xem như là một người tương đối có tiền đồ, nhưng ở trong mắt ông cụ Lâm, Lâm Vân cũng chỉ có thể bảo vệ cho cơ nghiệp của nhà họ Lâm, nhưng nếu để nói về phát triển, Lâm Vân lại không được.
Nếu như cả gia tộc muốn phát triển, cuối cùng có lẽ vẫn phải để cho Lâm Bán Thanh đảm nhận.
Đối với bản lĩnh của Lâm Bản Thanh, hiện tại ông cụ Lâm cũng có thể thấy rõ ràng, cho nên hiện tại trong nhiều cuộc làm ăn của nhà họ Lâm, ông cụ Lâm đều giao cho Lâm Bán Thanh làm.
Sau này nếu như để cho Lâm Bán Thanh tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lâm, có lẽ có thể sẽ tiến thêm một bước nữa.
Chỉ có điều, tất cả những thứ này đều phải có sự giúp đỡ từ tên nhóc có tên là Tiêu Sách kia,
Có lẽ, trước đây ông cụ Lâm lo lắng nếu để cho cơ nghiệp của nhà họ Lâm nằm trên tay Lâm Bán Thanh, sẽ có người coi thường Lâm Bán Thanh là một cô gái nhu nhược, nhưng mà sau khi nhìn thấy mối quan hệ ngay hôm nay của Bán Thanh và Tiêu Sách, trong lòng ông cụ Lâm, dường như đã có chút suy tính...
Chẳng qua là, việc này, ông ta cũng không có nói với Lâm Vân...
Hơn nữa, còn đợi để quan sát tình hình thực tế như thế nào.
Lâm Vân đi rồi, ông cụ Lâm vẫn như cũ không hề nghỉ ngơi, mà gọi người thân cận của mình tới.
Tuy rằng giao công việc kinh doanh của nhà họ Lâm cho Lâm Vân, nhưng ông cụ Lâm vẫn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, dù là trong tối hay ngoài sáng.
Những quyền lực này, có lẽ lợi hại không thua kém gì so với đám người Lâm Kiệt, nhưng mà thằng ở lòng trung thành, cho nên ông cụ vô cùng an tâm khi sử dụng.
Mãi cho đến nửa đêm, Tiêu Sách mới được người giúp việc dẫn vào phòng nghỉ ngơi,
Lần này, anh và ông cụ nhà họ Lâm đã lập ra một cái thỏa thuận miệng, tuy rằng không có bằng chứng, nhưng Tiêu Sách tin rằng, với sức mạnh mà anh đã thể hiện ra, chỉ cần ông cụ nhà họ Lâm không muốn tìm đường chết, thì cũng không dám nuốt lời.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Tiêu Sách nở một nụ cười nhạt, sau đó đóng cửa phòng lại, ngủ một giấc thật sâu.
Mà trong sảnh lớn, lúc Tiêu Sách rời đi, Lâm Vân và ông cụ Lâm, lâm vào trầm tư.
"BỐ, chẳng lẽ bố thật sự đã quyết định rồi sao? Sẽ ủng hộ tên nhóc này? Ngộ nhỡ tên nhóc này có suy nghĩ khác, sau khi nghe ngóng tình hình của nhà họ Lâm chúng ta, bất lợi với nhà họ Lâm chúng ta, vậy thì chúng ta không thể làm gì cả.." Trong ánh mắt Lâm Vân lộ ra sự thận trọng nói.
Tuy rằng ông ta rất trọng dụng Tiêu Sách, nhưng mà ông vẫn không ngờ rằng, ông cụ Lâm vậy mà lại ký kết thỏa thuận miệng với Tiêu Sách, nhà họ Lâm phải hỗ trợ Tiêu Sách hết mức có thể, hợp tác lâu dài với Tiêu Sạc, thậm chí còn đưa một nửa tài sản của nhà họ Lâm cho Tiêu Sách,
Mà Tiêu Sách, đương nhiên phải bảo vệ nhà họ Lâm, giúp nhà họ Lâm đối đầu với Lâm Kiệt, hơn nữa giúp nhà họ Lâm vượt ra khỏi thành phố Giang Lăng, chân chính bước chân vào Thương Minh Hoa Quốc, trở thành gia tộc lớn mạnh nhất...
Tuy rằng ông cụ Lâm và Tiêu Sách đã ước định kéo dài hai năm, nhưng Lâm Vân vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Tài sản mà nhà họ Lâm đã khổ cực tích lũy mấy đời, chẳng lẽ thật sự để cho tên nhóc Tiêu Sách kia có thể chiếm được béo bở hay sao? Phải biết rằng nhà họ Lâm được xưng là phú khả địch quốc, một nửa tài sản, cũng là một con số vô cùng lớn,
"Con đó, khả năng quan sát vẫn còn quá ngắn, quá nông cạn..."
Trong ánh mặt ông cụ Lâm lóe lên một ánh sáng, hoàn toàn không giống với vẻ già nua thường ngày.
Giờ phút này cả người ông ta phát ra một cỗ uy phong, nói với Lâm Vân: "Trước tiên không nói đến việc các gia tộc đang nhìn chằm chằm vào nhà họ Lâm chúng ta như hổ đói, chỉ riêng nhà họ Vưu kết hợp với Lâm Kiệt, còn có thể lực ngầm trong thành phố Giang Lăng của Đàm Triết, thế lực của nhà họ Lâm so với những người này, có thể chống đỡ được sao?"
"Một khi nhà họ Lâm chúng ta thất bại, người ở trong nhà họ Lâm chúng ta, sẽ hoàn toàn nghèo túng, thậm chí còn có thể bị những người này xử lý... Lúc đó, tài sản của chúng ta, đừng nói là một nửa, ngay cả một phần nhỏ cũng không chiếm được..."
"Mà trước mắt, có Tiêu Sách này hỗ trợ chúng ta, chỉ cần là chúng ta vượt qua giai đoạn này, về sau đúng như lời Tiêu Sách nói, nhà họ Lâm chúng ta sẽ gia nhập vào Thương Minh Hoa Quốc, vượt ra khỏi thành phố Giang Lăng, như vậy thì một nửa tài sản cho Tiêu Sách, có gì phải tiếc chứ?"
"Dựa vào việc kinh doanh của nhà họ Lâm chúng ta, chẳng lẽ chút tự tin đó cũng không có sao? Đến lúc đó tài sản hiện tại của nhà họ Lâm làm sao sánh được với khối tài sản mà chúng ta kiếm được..."
Ông cụ Lâm nói một cách sâu sắc và đơn giản, khiến cho Lâm Vân nghe thì đều có thể hiểu rõ, sau khi bái ông cụ hết lần này đến lần khác, mới rời khỏi phòng khách.
Mà ông cụ Lâm nhìn bóng dáng Lâm Vân vừa rời khỏi, khẽ thở dài một tiếng.
Trong số các người con của ông ta, Lâm Vân cũng được xem như là một người tương đối có tiền đồ, nhưng ở trong mắt ông cụ Lâm, Lâm Vân cũng chỉ có thể bảo vệ cho cơ nghiệp của nhà họ Lâm, nhưng nếu để nói về phát triển, Lâm Vân lại không được.
Nếu như cả gia tộc muốn phát triển, cuối cùng có lẽ vẫn phải để cho Lâm Bán Thanh đảm nhận.
Đối với bản lĩnh của Lâm Bản Thanh, hiện tại ông cụ Lâm cũng có thể thấy rõ ràng, cho nên hiện tại trong nhiều cuộc làm ăn của nhà họ Lâm, ông cụ Lâm đều giao cho Lâm Bán Thanh làm.
Sau này nếu như để cho Lâm Bán Thanh tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lâm, có lẽ có thể sẽ tiến thêm một bước nữa.
Chỉ có điều, tất cả những thứ này đều phải có sự giúp đỡ từ tên nhóc có tên là Tiêu Sách kia,
Có lẽ, trước đây ông cụ Lâm lo lắng nếu để cho cơ nghiệp của nhà họ Lâm nằm trên tay Lâm Bán Thanh, sẽ có người coi thường Lâm Bán Thanh là một cô gái nhu nhược, nhưng mà sau khi nhìn thấy mối quan hệ ngay hôm nay của Bán Thanh và Tiêu Sách, trong lòng ông cụ Lâm, dường như đã có chút suy tính...
Chẳng qua là, việc này, ông ta cũng không có nói với Lâm Vân...
Hơn nữa, còn đợi để quan sát tình hình thực tế như thế nào.
Lâm Vân đi rồi, ông cụ Lâm vẫn như cũ không hề nghỉ ngơi, mà gọi người thân cận của mình tới.
Tuy rằng giao công việc kinh doanh của nhà họ Lâm cho Lâm Vân, nhưng ông cụ Lâm vẫn nắm trong tay rất nhiều quyền lực, dù là trong tối hay ngoài sáng.
Những quyền lực này, có lẽ lợi hại không thua kém gì so với đám người Lâm Kiệt, nhưng mà thằng ở lòng trung thành, cho nên ông cụ vô cùng an tâm khi sử dụng.