Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 99
"Lệ, anh làm sao vậy?" Trong lòng Ám Dạ Tuyệt căng thẳng, thả Nguyệt Tiêm Ảnh xuống để cho cô tựa vào trên cây. Lấy quần áo trượt tuyết thật dày choàng lên trên thân thể cô, phủ kín mỗi một góc mới yên tâm.
Hắn tiến lên đỡ Ám Dạ Lệ ngồi xuống, "Sao miệng vết thương của anh lại biến thành như vậy?" Xé một miếng vải ở trên người xuống, quấn chặt một vòng trên vết thương của hắn ta, cố ý dùng sức kéo căng.
Đau đến Ám Dạ Lệ hít vào một hơi lạnh, "Cậu lại bỏ đá xuống giếng!"
"Ai bảo anh thể hiện, rõ ràng là bị thương không nhẹ còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì, giả bộ yên lặng cái gì!" Ám Dạ Tuyệt giơ tay tới gần hắn ta, Ám Dạ Lệ cho rằng hắn muốn đột kích, giống như phản xạ có điều kiện nhanh chóng gạt tay hắn ra.
Ám Dạ Tuyệt cười nhạt một tiếng, tđáy mắt tối tăm một mảnh trong trẻo, "Hừ! Anh vẫn sợ tôi sao." Hắn đưa tay phủi tuyết đọng trên người hắn ta.
Ám Dạ Lệ không bình tĩnh tự nhiên như hắn, đến đường cùng như thế này còn có thể chuyện trò vui vẻ, hai hàng lông mày nhíu chặt, một cỗ ưu tư dần dần tràn ngập tới, "Làm sao bây giờ? Căn bản là chúng ta không ra khỏi được rừng cây này!"
"Chờ!" Ám Dạ Tuyệt như có như không than một tiếng, vừa mở miệng cũng đồng thời bị gió lạnh thổi tan, "Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ người đến cứu chúng ta thôi."
"Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Lệ cho rằng hắn lạnh nhạt tự nhiên là bởi vì có cách, kết quả hắn không có cách nào mà còn bình tĩnh như vậy. Hắn ta chỉ có thể cười nhạt, "Thật không ngờ chúng ta sẽ cùng chết ở đây?"
Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, "Anh khong cần nghĩ tiêu cực như thế, chúng ta nhất định có thể tìm được sự sống!" Giữa đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, khuôn mặt sáng lạng , chỉ là bên trong che giấu lạnh lẽo vắng vẻ. . . . .
"Ừm. . . . . ." Một tiếng rên rỉ mỏng manh bay tới.
"Tuyết nhi!" Ám Dạ Tuyệt ôm cô vào trong lòng, "Tuyết nhi, em sao rồi?"
Lông mi thon dài ướt át hơi run rẩy một chút, cô chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía, "Chúng ta còn đang ở giữa đất tuyết sao?" Giọng nói yếu ớt, run rẩy, lượn lờ tung bay theo hơi lạnh.
"Ừm!" Ám Dạ Tuyệt gật gật đầu, đôi mắt tối đen như mực lóe lên ánh sáng, "Yên tâm! Anh nhất định sẽ dẫn em ra ngoài !"
Cô nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, "Em tin tưởng anh. . . . . ."
Đột nhiên, tiếng ù ù càng ngày càng vang, phá vỡ vắng vẻ nơi đất tuyết.
"Là tiếng gì vậy? Là tuyết lở sao?" Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh bắt đầu khẩn trương, bỗng dưng muốn đứng lên, nhưng thân thể liền ngã vào trong lòng Ám Dạ Tuyệt giống như bông vải mềm.
Ánh mát sắc bén của Ám Dạ Lệ quét một vòng bốn phía, mặt nạ bạc lóe lên ánh sáng rực rỡ, "Không phải tuyết lỡ, là máy bay trực thăng!"
"Thật tốt quá!" Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt chứa nước mắt trong veo lóe ra ý cười, "Chúng ta đều không có chuyện gì, chúng ta có thể đi ra ngoài. . . . . ."
Nhưng mây đen trong đáy mắt Ám Dạ Tuyệt vẫn không tiêu tan.
Bọn họ nhìn máy trực thăng trong không trung quay về, lập tức phất tay, "Chúng tôi ở đây! Mau tới đây!"
Tiếng hét to rõ nhanh chóng bị gió tuyết cắn nuốt, bởi vì rừng cây cổ thụ cao trăm mét cao, máy bay trực thăng không cách nào tiếp sát mặt đất, cành cây xuyên thấu chi chít, căn bản là không nhìn thấy phía dưới.
Trơ mắt nhìn máy bay trực thăng dần dần bay xa, Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không buông tha, lớn tiếng kêu to: "Này! Không được bay đi a! Ở đây có người. . . . . ."
"Vô ích ." Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt cực kỳ nhạt nhẽo, "Ở trên máy bay không nhìn tới chúng ta."
Vừa có ánh sáng hi vọng liền đẩy cô ngã vào khe núi sâu tối. Nguyệt Tiêm Ảnh giống như quả bóng cao xu bị xì hơi, trên mặt viết chữ tuyệt vọng, lập tức thay thế bởi hờ hửng. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô chết, lại đối mặt, cô bình tĩnh hơn.
Ánh mắt trong suốt nhìn hướng Ám Dạ Tuyệt, "Có chút chuyện em đã chôn giấu trong lòng rất lâu, em không biết bây giờ không hỏi thì sau này còn có cơ hội hỏi không?"
Ám Dạ Tuyệt ôm cô vào trong lòng, gắt gao kề sát bên nhau , "Hỏi đi, chỉ cần là em muốn biết anh đều nói cho em biết."
"Ông nội và ba ba là anh giết sao? Là anh muốn đoạt bang 'Mộ Diễm' của ông nội mới làm như vậy sao?" Câu hỏi này vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh, giống như một cây đao vẫn để ngang chỗ đó, luôn xoắn xuýt lòng của cô, nhưng cô sợ một khi rút nó ra thì cô và hắn ngay cả trong ảo tưởng cũng không có.
Ám Dạ Tuyệt nghe câu hỏi đó, mày hơi hơi nhíu lại, "Chẳng lẽ em vẫn luôn cho là anh làm sao?" Lập tức, một tiếng cười khổ vang lên, tiếng cười mang theo chút thê lương, "Thì ra em luôn nghĩ anh như vậy? Anh đây sẽ nói cho em biết sự thật! Thật ra toàn bộ đều là do ba em tạo ra, lúc ông ấy cưới mẹ của em thì đã có ý đồ không tốt, đã bỏ độc mạn tính vào trà của ông ngoại của em trong thời gian dài."
"Chuyện này sao có thể? Không thể nào?" Nguyệt Tiêm Ảnh khó mà tin được ba ba mình luôn yêu thương kính trọng có thể tổn thương ông của cô. Cô lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
"Tuyệt nói toàn bộ đều là sự thật." Giọng nói trầm thấp từ tính của Ám Dạ Lệ truyền đến, "Sau khi ba em giết Mộ bang chủ, vì để cho tình nhân sát thủ Mạc Lỵ của ông trở thành phu nhân chính thức, quyết định giết mẹ em. May mắn trong lúc ông động tay vào thắng xe, bị anh và Tuyệt phát hiện, bọn anh liền tương kế tựu kế, đổi xe của ông và bác Mộ, cho nên lật xe rơi vách núi đen chỉ có một mình ba em."
Sự thật này giống như đất bằng nổi sóng, Nguyệt Tiêm Ảnh hoang mang lo sợ, thì ra sống chung nhiều năm như vậy dì Mạc vẫn luôn nói dối cô, làm cho cô sống trong lo lắng oán hận cùng đau đớn tuyệt vọng.
"Sao em có thể hiểu lầm anh như vậy? Là ai nói cho em biết anh làm hại Mộ bang chủ?" Ám Dạ Tuyệt cảm thấy trong này của điểm khả nghi.
"Là dì Mạc nói cho em biết , là bà ấy nuôi dưỡng em, dạy võ và roi cho em. . . . . ."
Con ngươi đen của Ám Dạ Tuyệt bỗng căng thẳng, trong mắt bắn ra một đường sắc bén, "Nếu anh đoán không sai, dì Mạc trong miệng em chính là tình nhân của ba em, nữ sát thủ Mạc Lỵ, năm đó chính là do bà ta sắp xếp, dựng lên một mãn nổ xe tạo ra cái chết giả của em."
"Tuyệt! Người phụ nữ kia chính là hung thủ giết cha mẹ chúng ta!" Ám Dạ Lệ vừa nghe đến cái tên này, đôi mắt đen bóng liền dấy lên ngọn lửa khát máu, "Chẳng trách anh phái người điều tra đều không có kết quả, thì ra bà ta giấu họ tên, cố gắng ẩn núp trong bóng tối."
Thì ra đây là sự thật ẩn giấu hai mươi năm. . . . . .
Khúc ắc một đời trước, vì sao bọn họ phải gánh vác?
"Thật xin lỗi. . . . . . Em. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh không biết làm sao để nói lời xin lỗi của cô.
Ám Dạ Tuyệt che miệng cô, "Giữa chúng ta không có ba chữ ‘thật xin lỗi’ kia, cũng không cần ba chữ kia. Chúng ta chỉ là gặp không đúng thời gian, nhưng găp đúng người. . . . . . Đã định trước phải trải qua sóng gió. . . . . ."
Hắn tiến lên đỡ Ám Dạ Lệ ngồi xuống, "Sao miệng vết thương của anh lại biến thành như vậy?" Xé một miếng vải ở trên người xuống, quấn chặt một vòng trên vết thương của hắn ta, cố ý dùng sức kéo căng.
Đau đến Ám Dạ Lệ hít vào một hơi lạnh, "Cậu lại bỏ đá xuống giếng!"
"Ai bảo anh thể hiện, rõ ràng là bị thương không nhẹ còn tỏ ra mạnh mẽ cái gì, giả bộ yên lặng cái gì!" Ám Dạ Tuyệt giơ tay tới gần hắn ta, Ám Dạ Lệ cho rằng hắn muốn đột kích, giống như phản xạ có điều kiện nhanh chóng gạt tay hắn ra.
Ám Dạ Tuyệt cười nhạt một tiếng, tđáy mắt tối tăm một mảnh trong trẻo, "Hừ! Anh vẫn sợ tôi sao." Hắn đưa tay phủi tuyết đọng trên người hắn ta.
Ám Dạ Lệ không bình tĩnh tự nhiên như hắn, đến đường cùng như thế này còn có thể chuyện trò vui vẻ, hai hàng lông mày nhíu chặt, một cỗ ưu tư dần dần tràn ngập tới, "Làm sao bây giờ? Căn bản là chúng ta không ra khỏi được rừng cây này!"
"Chờ!" Ám Dạ Tuyệt như có như không than một tiếng, vừa mở miệng cũng đồng thời bị gió lạnh thổi tan, "Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ người đến cứu chúng ta thôi."
"Ha ha. . . . . ." Ám Dạ Lệ cho rằng hắn lạnh nhạt tự nhiên là bởi vì có cách, kết quả hắn không có cách nào mà còn bình tĩnh như vậy. Hắn ta chỉ có thể cười nhạt, "Thật không ngờ chúng ta sẽ cùng chết ở đây?"
Ám Dạ Tuyệt vỗ vỗ bờ vai của hắn ta, "Anh khong cần nghĩ tiêu cực như thế, chúng ta nhất định có thể tìm được sự sống!" Giữa đôi mắt chứa ý cười nhàn nhạt, khuôn mặt sáng lạng , chỉ là bên trong che giấu lạnh lẽo vắng vẻ. . . . .
"Ừm. . . . . ." Một tiếng rên rỉ mỏng manh bay tới.
"Tuyết nhi!" Ám Dạ Tuyệt ôm cô vào trong lòng, "Tuyết nhi, em sao rồi?"
Lông mi thon dài ướt át hơi run rẩy một chút, cô chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía, "Chúng ta còn đang ở giữa đất tuyết sao?" Giọng nói yếu ớt, run rẩy, lượn lờ tung bay theo hơi lạnh.
"Ừm!" Ám Dạ Tuyệt gật gật đầu, đôi mắt tối đen như mực lóe lên ánh sáng, "Yên tâm! Anh nhất định sẽ dẫn em ra ngoài !"
Cô nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, "Em tin tưởng anh. . . . . ."
Đột nhiên, tiếng ù ù càng ngày càng vang, phá vỡ vắng vẻ nơi đất tuyết.
"Là tiếng gì vậy? Là tuyết lở sao?" Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh bắt đầu khẩn trương, bỗng dưng muốn đứng lên, nhưng thân thể liền ngã vào trong lòng Ám Dạ Tuyệt giống như bông vải mềm.
Ánh mát sắc bén của Ám Dạ Lệ quét một vòng bốn phía, mặt nạ bạc lóe lên ánh sáng rực rỡ, "Không phải tuyết lỡ, là máy bay trực thăng!"
"Thật tốt quá!" Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt chứa nước mắt trong veo lóe ra ý cười, "Chúng ta đều không có chuyện gì, chúng ta có thể đi ra ngoài. . . . . ."
Nhưng mây đen trong đáy mắt Ám Dạ Tuyệt vẫn không tiêu tan.
Bọn họ nhìn máy trực thăng trong không trung quay về, lập tức phất tay, "Chúng tôi ở đây! Mau tới đây!"
Tiếng hét to rõ nhanh chóng bị gió tuyết cắn nuốt, bởi vì rừng cây cổ thụ cao trăm mét cao, máy bay trực thăng không cách nào tiếp sát mặt đất, cành cây xuyên thấu chi chít, căn bản là không nhìn thấy phía dưới.
Trơ mắt nhìn máy bay trực thăng dần dần bay xa, Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn không buông tha, lớn tiếng kêu to: "Này! Không được bay đi a! Ở đây có người. . . . . ."
"Vô ích ." Giọng nói của Ám Dạ Tuyệt cực kỳ nhạt nhẽo, "Ở trên máy bay không nhìn tới chúng ta."
Vừa có ánh sáng hi vọng liền đẩy cô ngã vào khe núi sâu tối. Nguyệt Tiêm Ảnh giống như quả bóng cao xu bị xì hơi, trên mặt viết chữ tuyệt vọng, lập tức thay thế bởi hờ hửng. Dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô chết, lại đối mặt, cô bình tĩnh hơn.
Ánh mắt trong suốt nhìn hướng Ám Dạ Tuyệt, "Có chút chuyện em đã chôn giấu trong lòng rất lâu, em không biết bây giờ không hỏi thì sau này còn có cơ hội hỏi không?"
Ám Dạ Tuyệt ôm cô vào trong lòng, gắt gao kề sát bên nhau , "Hỏi đi, chỉ cần là em muốn biết anh đều nói cho em biết."
"Ông nội và ba ba là anh giết sao? Là anh muốn đoạt bang 'Mộ Diễm' của ông nội mới làm như vậy sao?" Câu hỏi này vẫn luôn chôn sâu dưới đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh, giống như một cây đao vẫn để ngang chỗ đó, luôn xoắn xuýt lòng của cô, nhưng cô sợ một khi rút nó ra thì cô và hắn ngay cả trong ảo tưởng cũng không có.
Ám Dạ Tuyệt nghe câu hỏi đó, mày hơi hơi nhíu lại, "Chẳng lẽ em vẫn luôn cho là anh làm sao?" Lập tức, một tiếng cười khổ vang lên, tiếng cười mang theo chút thê lương, "Thì ra em luôn nghĩ anh như vậy? Anh đây sẽ nói cho em biết sự thật! Thật ra toàn bộ đều là do ba em tạo ra, lúc ông ấy cưới mẹ của em thì đã có ý đồ không tốt, đã bỏ độc mạn tính vào trà của ông ngoại của em trong thời gian dài."
"Chuyện này sao có thể? Không thể nào?" Nguyệt Tiêm Ảnh khó mà tin được ba ba mình luôn yêu thương kính trọng có thể tổn thương ông của cô. Cô lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập nghi ngờ.
"Tuyệt nói toàn bộ đều là sự thật." Giọng nói trầm thấp từ tính của Ám Dạ Lệ truyền đến, "Sau khi ba em giết Mộ bang chủ, vì để cho tình nhân sát thủ Mạc Lỵ của ông trở thành phu nhân chính thức, quyết định giết mẹ em. May mắn trong lúc ông động tay vào thắng xe, bị anh và Tuyệt phát hiện, bọn anh liền tương kế tựu kế, đổi xe của ông và bác Mộ, cho nên lật xe rơi vách núi đen chỉ có một mình ba em."
Sự thật này giống như đất bằng nổi sóng, Nguyệt Tiêm Ảnh hoang mang lo sợ, thì ra sống chung nhiều năm như vậy dì Mạc vẫn luôn nói dối cô, làm cho cô sống trong lo lắng oán hận cùng đau đớn tuyệt vọng.
"Sao em có thể hiểu lầm anh như vậy? Là ai nói cho em biết anh làm hại Mộ bang chủ?" Ám Dạ Tuyệt cảm thấy trong này của điểm khả nghi.
"Là dì Mạc nói cho em biết , là bà ấy nuôi dưỡng em, dạy võ và roi cho em. . . . . ."
Con ngươi đen của Ám Dạ Tuyệt bỗng căng thẳng, trong mắt bắn ra một đường sắc bén, "Nếu anh đoán không sai, dì Mạc trong miệng em chính là tình nhân của ba em, nữ sát thủ Mạc Lỵ, năm đó chính là do bà ta sắp xếp, dựng lên một mãn nổ xe tạo ra cái chết giả của em."
"Tuyệt! Người phụ nữ kia chính là hung thủ giết cha mẹ chúng ta!" Ám Dạ Lệ vừa nghe đến cái tên này, đôi mắt đen bóng liền dấy lên ngọn lửa khát máu, "Chẳng trách anh phái người điều tra đều không có kết quả, thì ra bà ta giấu họ tên, cố gắng ẩn núp trong bóng tối."
Thì ra đây là sự thật ẩn giấu hai mươi năm. . . . . .
Khúc ắc một đời trước, vì sao bọn họ phải gánh vác?
"Thật xin lỗi. . . . . . Em. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh không biết làm sao để nói lời xin lỗi của cô.
Ám Dạ Tuyệt che miệng cô, "Giữa chúng ta không có ba chữ ‘thật xin lỗi’ kia, cũng không cần ba chữ kia. Chúng ta chỉ là gặp không đúng thời gian, nhưng găp đúng người. . . . . . Đã định trước phải trải qua sóng gió. . . . . ."
Bình luận facebook