Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211
Editor: Selena spear
Beta: nhilamdn
Bên trong xe, An Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy có chút bất an: "Hàn quản gia, bao lâu nữa mới đến?" Đây là lần thứ 15 từ khi lên xe cô hỏi vấn đề này rồi.
"Thiếu phu nhân, đừng nóng vội, sắp đến rồi. Chuyện cô căn dặn đều đã làm xong rồi." Hàn quản gia dừng xe lại, An Sơ Hạ lập tức xuống xe.
Trái phải nhìn một lượt, không thấy có bất kỳ dấu vết nào của LyLa, đến cái bóng cũng không có.
"Hàn quản gia, ông giúp tôi tìm xem... Khoan đã, vết máu này....là chuyện gì xảy ra?" Cô cau mày, thấy vết máu nhỏ trên đường liền ngồi xổm xuống, lấy ngón trỏ quẹt một chút máu xem. Máu này hẳn không phải là máu động vật, hơn nữa còn chưa khô... Nếu suy đoán của cô là đúng, vậy Lyla đã đi đâu? "Thiếu phu nhân nhìn xem, ở đây cũng có vết máu..."
Không đợi Hàn quản gia nói gì nữa, cô liền cúi người tìm được vết máu. Theo vết máu kia, bọn họ đi tới một cái ngõ nhỏ cuối đường, vết máu đến trước ngõ thì biến mất.
Nhìn cái hẻm nhỏ đen thùi lùi, An Sơ Hạ nuốt nước miếng, ở trong lòng âm thầm hít khí, đang muốn nhấc chân đi vào bên trong, Hàn quản gia lập tức ngăn cản cô.
Cô đang muốn nói Hàn quản gia đừng cản cô, thì phát giác phía sau mình khi nào bỗng xuất hiện hai mươi người đàn ông mặc đồ đen. Cô nhịn không được giựt giựt khóe miệng, thuận thế trốn ở sau lưng Hàn quản gia: "Các người... Các người muốn làm gì?!"
Hàn quản gia mang ý cười nhìn An Sơ Hạ liếc mát một cái, cúi đầu nói: "Thiếu phu nhân không cần sợ hãi, đây là người của chúng tôi. Còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau vào xem!"
"Vâng!" Đám vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh huấn xếp thành hai hang, trong tay bọn họ đều đã cầm một khẩu súng, lúc đứng bên người An Sơ Hạ đều là vẻ mặt cung lánh, mà khi vừa bước vào con ngõ nhỏ, ánh mát bọn hắn liền nhiễm một tàng máu tươi. An Sơ Hạ cũng vội chạy theo.
"Đừng mà! Thiếu, thiếu phu nhân!" Hàn quản gia hoảng hốt vội đuổi theo, hai vệ sĩ đứng ở đàu ngõ nhìn, còn lại đều đã đi theo An Sơ Hạ.
Đi đến chỗ sâu nhất, "Ai đó?!" Bên kia có người cao giọng hô một tiếng. "Là chúng tôi!" Han quản gia lên tieng, An Sơ Hạ nhất thời sửng sốt, chạy lên phía trước.
"Không cần, không cần quá lớn..." Theo âm thanh, An Sơ Hạ liếc thấy Lyla trốn ở trong góc lạnh run.Quần áo của cô tôi bị xé, xuyên qua mái tóc, cô có thể thấy trên trán Lyla còn lại vết máu khi đó Hàn Thất lục đẩy cô tòi.
An Sơ Hạ vụng về đỡ Lyla, định cởi áo quần của vệ sĩ, nhưng cái cúc áo này được khâu rất chặt! Cuối cùng, cô xoa đầu, nặng nề thở dốc một lúc: "Anh nhanh chóng cởi áo ra cho tôi!"
Vệ sĩ khẽ cán môi, cởi áo khoác của chính mình, An Sơ Hạ liền ôm áo khoác chậm rãi bước đến trước mặt nữ sinh đang ở trong góc tường.
"Không sao chứ?"
Nghe được giọng nói ôn hòa cô ta từ từ ngước lên đến khi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt An Sơ Hạ, bỗng nhiên sửng sốt: "Sao lại là cô?!"
An Sơ Hạ chợt nhíu mày: "Không thể là tôi sao?" Ngữ khí của cô thật nhạt nhẽo, giống như là đối với bạn bè bình thường.
"Vì sao? Vì sao lại muốn cứu tôi? Xem tôi như trò cười sao? Thế thì cô thành công rồi đó..."
Thấy trong ánh mát Lyla mang nét lạnh lùng khinh thường, An Sơ Hạ nhàn nhạt cười: "Vốn đĩnh là cứu cô, mà thôi nghĩ lại cô cũng không càn. Vậy thôi."
"Hàn quản gia, đi được rồi!" An Sơ Hạ nói VỚI Hàn quản gia, Lyla chỉ cười mỉm: "Tôi ấy à, hoan toan là vì bản thân, lương tâm tôi không có trở ngại gì, có thể yen tâm ngủ ngon, ông hạn tôi thì cứ việc?"
Ngoác ngoắc bọn vệ sĩ: "Cô ta cho các anh"
Lyla lập tức cầu xin: "Xin cô tha cho toi, cho tôi ít tiền tôi liền đi khỏi nơi này..."
Làm ra vẻ bừng tỉnh, An Sơ Hạ liền gật gật đầu: "Được thôi, cô nên thế từ đầu..’"
Beta: nhilamdn
Bên trong xe, An Sơ Hạ đột nhiên cảm thấy có chút bất an: "Hàn quản gia, bao lâu nữa mới đến?" Đây là lần thứ 15 từ khi lên xe cô hỏi vấn đề này rồi.
"Thiếu phu nhân, đừng nóng vội, sắp đến rồi. Chuyện cô căn dặn đều đã làm xong rồi." Hàn quản gia dừng xe lại, An Sơ Hạ lập tức xuống xe.
Trái phải nhìn một lượt, không thấy có bất kỳ dấu vết nào của LyLa, đến cái bóng cũng không có.
"Hàn quản gia, ông giúp tôi tìm xem... Khoan đã, vết máu này....là chuyện gì xảy ra?" Cô cau mày, thấy vết máu nhỏ trên đường liền ngồi xổm xuống, lấy ngón trỏ quẹt một chút máu xem. Máu này hẳn không phải là máu động vật, hơn nữa còn chưa khô... Nếu suy đoán của cô là đúng, vậy Lyla đã đi đâu? "Thiếu phu nhân nhìn xem, ở đây cũng có vết máu..."
Không đợi Hàn quản gia nói gì nữa, cô liền cúi người tìm được vết máu. Theo vết máu kia, bọn họ đi tới một cái ngõ nhỏ cuối đường, vết máu đến trước ngõ thì biến mất.
Nhìn cái hẻm nhỏ đen thùi lùi, An Sơ Hạ nuốt nước miếng, ở trong lòng âm thầm hít khí, đang muốn nhấc chân đi vào bên trong, Hàn quản gia lập tức ngăn cản cô.
Cô đang muốn nói Hàn quản gia đừng cản cô, thì phát giác phía sau mình khi nào bỗng xuất hiện hai mươi người đàn ông mặc đồ đen. Cô nhịn không được giựt giựt khóe miệng, thuận thế trốn ở sau lưng Hàn quản gia: "Các người... Các người muốn làm gì?!"
Hàn quản gia mang ý cười nhìn An Sơ Hạ liếc mát một cái, cúi đầu nói: "Thiếu phu nhân không cần sợ hãi, đây là người của chúng tôi. Còn ngẩn người ra đó làm gì? Còn không mau vào xem!"
"Vâng!" Đám vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh huấn xếp thành hai hang, trong tay bọn họ đều đã cầm một khẩu súng, lúc đứng bên người An Sơ Hạ đều là vẻ mặt cung lánh, mà khi vừa bước vào con ngõ nhỏ, ánh mát bọn hắn liền nhiễm một tàng máu tươi. An Sơ Hạ cũng vội chạy theo.
"Đừng mà! Thiếu, thiếu phu nhân!" Hàn quản gia hoảng hốt vội đuổi theo, hai vệ sĩ đứng ở đàu ngõ nhìn, còn lại đều đã đi theo An Sơ Hạ.
Đi đến chỗ sâu nhất, "Ai đó?!" Bên kia có người cao giọng hô một tiếng. "Là chúng tôi!" Han quản gia lên tieng, An Sơ Hạ nhất thời sửng sốt, chạy lên phía trước.
"Không cần, không cần quá lớn..." Theo âm thanh, An Sơ Hạ liếc thấy Lyla trốn ở trong góc lạnh run.Quần áo của cô tôi bị xé, xuyên qua mái tóc, cô có thể thấy trên trán Lyla còn lại vết máu khi đó Hàn Thất lục đẩy cô tòi.
An Sơ Hạ vụng về đỡ Lyla, định cởi áo quần của vệ sĩ, nhưng cái cúc áo này được khâu rất chặt! Cuối cùng, cô xoa đầu, nặng nề thở dốc một lúc: "Anh nhanh chóng cởi áo ra cho tôi!"
Vệ sĩ khẽ cán môi, cởi áo khoác của chính mình, An Sơ Hạ liền ôm áo khoác chậm rãi bước đến trước mặt nữ sinh đang ở trong góc tường.
"Không sao chứ?"
Nghe được giọng nói ôn hòa cô ta từ từ ngước lên đến khi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt An Sơ Hạ, bỗng nhiên sửng sốt: "Sao lại là cô?!"
An Sơ Hạ chợt nhíu mày: "Không thể là tôi sao?" Ngữ khí của cô thật nhạt nhẽo, giống như là đối với bạn bè bình thường.
"Vì sao? Vì sao lại muốn cứu tôi? Xem tôi như trò cười sao? Thế thì cô thành công rồi đó..."
Thấy trong ánh mát Lyla mang nét lạnh lùng khinh thường, An Sơ Hạ nhàn nhạt cười: "Vốn đĩnh là cứu cô, mà thôi nghĩ lại cô cũng không càn. Vậy thôi."
"Hàn quản gia, đi được rồi!" An Sơ Hạ nói VỚI Hàn quản gia, Lyla chỉ cười mỉm: "Tôi ấy à, hoan toan là vì bản thân, lương tâm tôi không có trở ngại gì, có thể yen tâm ngủ ngon, ông hạn tôi thì cứ việc?"
Ngoác ngoắc bọn vệ sĩ: "Cô ta cho các anh"
Lyla lập tức cầu xin: "Xin cô tha cho toi, cho tôi ít tiền tôi liền đi khỏi nơi này..."
Làm ra vẻ bừng tỉnh, An Sơ Hạ liền gật gật đầu: "Được thôi, cô nên thế từ đầu..’"