Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 912
Edit: La Pluie
Là cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Một giây sau, một đôi tay phủ trên mu bàn tay cô, ngay sau đó cả người cô bịkéo vào một vòng tay quen thuộc.
"Không cần nói lời xin lỗi với anh." Giọng nói tinh tế của Hàn ThấtLục truyền đến: "Toàn bộ đều thuận theo tự nhiên đi."
"Không hay không hay rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của ngườigiúp việc.
An Sơ Hạ vội vàng đẩy Hàn Thất Lục ra, đảm bảo một khoảng cách thích hợp, vừalúc cửa phòng được mở ra, người giúp việc cũng bỏ qua phép tắc, vội vàng nói:"Tiểu thiếu gia, không hay rồi! Ông cố ngất xỉu rồi! Hiện tại đang đượcđưa đến bệnh viện!"
An Sơ Hạ thất thần tại chỗ.
"Sao lại như thế?" Hàn Thất Lục cau mày: "Làm sao có thể độtnhiên ngất xỉu?"
"Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết ông đột nhiên gọi QuốcLập thiếu gia tới thư phòng, sau đó Quốc Lập thiếu gia liền ôm ông chạy đến,nói chúng tôi gọi xe cứu thương." Người giúp việc nói xong, nghĩ ngợi lạibổ sung một câu: "Phu nhân đã xuất phát đi bệnh viện, người cũng khẩntrương thay quần áo rồi đi xem đi."
"Tôi biết rõ." Hàn Thất Lục vuốt cằm: "Sơ Hạ, em ở lại nhà, cóchuyện gì anh sẽ gọi điện thoại cho em."
An Sơ Hạ lo lắng nói: "Không cần em đi cùng anh sao?"
"Không cần." Hàn Thất Lục nói xong không hể kiêng dè cởi bỏ áo ngủtrên người.
An Sơ Hạ vội vàng xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa phòng.
Thời điểm cô vừa đến trước cửa phòng mình, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa,xoay người lại khi đó, thây đích thị là bóng dáng vội vàng của Hàn Thất Lục.
Bất luận anh đối Khương Thập Tam có bao nhiêu xa cách, nhưng người đó vẫn làông cố ngoại của anh, nghe thấy cố ngoại bị đưa đến bệnh viện, anh làm sao cóthể không lo lắng?
Đôi mắt cô trở nên âm u một chút, nhìn đến trồng sách vở màu đỏ để ở đầu gường,trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, có một chút cảm giác mất mát.
Dần dần, biểu hiện trên khuôn mặt An Sơ Hạ trở nên cứng đờ, cô đây là...thấyHàn Thất Lục như vậy liền ghen với ông cố ngoại sao? (La: Hết anh ghen với chó, với con gái, giờ lại đến chị??? Cho em xinđược không)
Cái quái gì chứ?!
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức.
"Là ai vậy?" Cô ngồi dậy tới, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại diđộng một cái, mới bảy giờ, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn nào gửiđến.
Trong lòng cô không khỏi trống rỗng một chút.
"Là tôi, tiểu thiếu phu nhân." Người giúp việc cung kính đứng ở ngoàicửa: "Cô trước đã nói với tôi, hôm nay phải về trường học một chuyến,không biết khi nào thì cô xuất phát?"
Cô vẻ mặt cứng đờ, một giây sau đã nhảy dựng lên: "Tôi ăn sáng xong sẽ đingay! Hiện tại tôi sẽ đi rửa mặt."
"Được. Tiểu thiếu phu nhân, tôi đi chuẩn bị cho cô bữa sáng."
Âm thanh bên ngoài yên tĩnh trở lại.
An Sơ Hạ thần tốc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Cô bỗng nhiên quênhôm nay là ngày khai giảng, phải trở lại ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ một chút,thuận tiện gặp gỡ Đinh Mộng Viên cùng bạn học khác một chút. Giao thông Đế Đôthật sự làm người ta phiền lòng, Hàn Thất Lục không có ở đây, cô không dám xấumặt dùng xe Khương gia, cho nên khẩn trương tiết kiệm thời gian đi tàu điệnngầm.
Cô chọn một chiếc váy ren trắng thêu hoa, tóc tuỳ ý buộc cao lên, vừa đáng yêulại vừa đoan trang.
Cầm lấy túi sách, cô nhanh chóng xuống tầng, người giúp việc sớm đã chuẩn bịxong bữa sáng tươm tất.
"Tiểu thiếu phu nhân, người không đợi thiếu gia cùng đi sao?"
Dường như là nhìn thấy cô ăn nhanh như thế, người giúp việc không nhịn được bènhỏi một câu.
"Không đợi được rồi. Tôi còn muốn cùng gặp gỡ bạn bè một lúc, đến lúc anhấy tìm tôi, cô hãy nói buổi tối tôi sẽ trở về." An Sơ Hạ nhanh chóng uốnghết cốc sữa cuối cùng, vội vã đứng lên.
"Cái kia..." người giúp việc muốn nói nhưng lại thôi: "Bởi vìông đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đến bệnh viện, cho nên trong nhàkhông có xe rồi."
Nhà họ Khương không giống Hàn Thất Lục, một người có đến bảy, tám chiếc xe,Khương gia gia phong nghiêm ngặt, đương nhiên mỗi người trong gia đình đều chỉcó một, hai chiếc xe.
"Không sao đâu, tôi có thể đi ngồi tàu điện ngầm." cô bình tĩnh nở nụcười, dù sao ban đầu cô cũng dự định mình sẽ đi tàu điện ngầm, ngồi xe vẫn dễdàng bị kẹt xe.
Người giúp việc vừa nghe thấy, có chút lo lắng nói: "Như vậy sao được,ngồi tàu điện ngầm nếu bị người khác chụp ảnh lan truyền trên mạng, mọi ngườisẽ nghĩ Khương gia bắt nạt cô rồi."
"Thế nhưng, sẽ không có người nhận ra tôi đâu?" An Sơ Hạ chớp mắt,nếu đây là thành phố A, chắc chắn có nhiều người nhận ra cô. Nhưng đây chính làĐế Đô, làm gì có ai nhận ra một nhân vật nhỏ như cô?
"Tiểu thiếu phu nhân, người xem qua cái này đi." Người giúp việc kiađưa cho cô một tờ báo sáng.
Tấm ảnh phóng to trên tờ báo sớm, ước chừng chiếm hết một trang báo, chính làảnh chụp khuôn mặt cô cùng Hàn Thất Lục cắt bánh ngọt! Tại Thịnh Thế KTV!
Khó trách người giúp việc lại thận trọng như vậy. Mọi người đi tàu điện ngầmnếu đã đọc báo sáng, khẳng định lập tức nhận ra cô.
"Vậy...hôm nay tôi có phải không có cách nào đi?" Không có xe, lạikhông thể ngồi phương tiện giao thông công cộng, cô hôm nay dường như nhất địnhchỉ có thể ở lại Khương gia, một mình.
Người giúp việc do dự nói: "Cũng không phải không có biện pháp..."
Mười phút sau.
Ngồi trên một chiếc xe ba bánh, là một thiếu nữ mặc váy trắng, trên đầu lại độimột chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ.
"Trương thúc, thúc khẳng định rằng thúc có thể đi được?" An Sơ Hạkhông nhịn được hỏi.
"Nhìn thân hình cô, cũng không tới 90 cân, tôi bình thường đều chở mấytrăm cân gạo chạy tới chạy lui! Cô à, cô cầm chắc tay vịn, chờ tôi chở cô antoàn đến đích đi." Trương thúc mái tóc đen đã điểm bạc, biểu hiện nhiệt tìnhnói.
Nhưng vấn đề là, loại xe máy này, thật sự có thể an toàn đến đích sao?
Một giờ sau.
"Phiền người rồi, Trương thúc." An Sơ Hạ nhảy xuống từ trên xe babánh: "Tôi đưa thúc đi uống chút gì đó nhé."
Để cho người lớn tuổi như vậy đưa cô đến đây, trong lòng cô thật sự băn khoăn.
Trái lại Trương thúc xem ra không mệt, vừa nghe cô nói lời này, liền xua tay từchối: "Cái này làm sao được, không hợp phép tắc tôn ti trật tự, tiểu thiếuphu nhân, cô cũng đừng khiến tôi khó xử. Tôi phải quay lại ngay, còn phải đếnchợ nông sản mua rau tươi trở về."
Thấy vẻ mặt kiên quyết này, An Sơ Hạ cũng không bắt ép nữa, chỉ nói Trương thúcđứng chờ ở đó một lát.
Trương thúc còn đang nghi ngờ, An Sơ Hạ đã chạy ra từ một cửa hàng, cầm trongtay một chai nước khoáng lạnh đưa qua: "Trương thúc, cái này chothúc."
Trương thúc sững sờ một chút, Khương gia gia sản giàu có, trả lương cho ngườigiúp việc cũng không keo kiệt, vậy mà giờ khắc này, đối với chai nước khoángtrước mặt, ông lại cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn cô, tiểu thiếu phu nhân." Ông cảm kích mỉm cười, nhận lấychai nước khoáng, cưỡi lên xe ba bánh rời đi.
Đoạn đường này thời gian chậm trễ đã đủ lâu, cô không đứng lại nữa, bước nhanhvề phía cổng trường Đại học A. Trong phòng ngủ không thấy một bóng người, nhưngchăn đệm của Đinh Mộng Viên đã được gấp ngay ngắn chỉnh tề, hiển nhiên đã tớiđây dọn dẹp qua.
Cô mở ngăn tủ ra, lấy chiếc chăn mỏng treo ra phơi ngoài ban công, mới vừa phơixong, liền nhận được điện thoại của Hàn Thất Lục.
"Em tại sao lại không đợi anh?" Mới vừa mở miệng hỏi, ngữ khí giốngnhư đang chất vấn phạm nhân.
An Sơ Hạ cau mày: "Em nghĩ anh không kịp về đến."
"Vậy sao em không gọi điện thoại hỏi anh?" Hàn Thất Lục ngữ khí càngthêm không tốt, tính tình đại thiếu gia lại tới nữa.
An Sơ Hạ vỗ vỗ chăn, một bên vừa vuốt nếp uốn trên chăn, vừa nói: "Emkhông biết thời điểm nào có thể thích hợp để gọi anh. Đúng rồi, người như thếnào rồi? Đã tỉnh lại sao?"
Bên kia trầm mặc vài giây, dường như là đang tức giận.
"Hàn Thất Lục?" An Sơ Hạ nghi ngờ tay ngừng động tác, tại sao độtnhiên không có tiếng gì? Chẳng lẽ là Khương Thập Tam...
"An Sơ Hạ, tại sao lúc này tronglòng em còn bình thản lo lắng cho ông cố ngoại được? Em chẳng lẽ nghe khônghiểu anh đang giận sao?" Giọng nói tràn đầy tức giận vang lên.
Hỏng rồi hỏng rồi, bệnh vương tử giai đoạn cuối.
Một mạng người đương nhiên so với việc anh tức giận là không quan trọng bằng!
Đương nhiên, những lời này cô không dám nói ra.
Bất quá Hàn Thất Lục nếu nói như vậy, Khương Thập Tam kia khẳng định đã khôngviệc gì rồi.
Đồng thời trong lòng thở ra, cô cười cười: "Đại thiếu gia anh đừng nónggiận, người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ, bây giờ tha cho emđi."
Bên kia nghe nói như vậy dường như càng tức giận: "An Sơ Hạ, mẹ nó, anhkhông nói đùa với em! Bản thiếu gia hiện tại rất không vui! Em cư nhiên lừa anhchuồn đi chơi! Vừa mới đăng ký kết hôn em liền coi trời bằng vung đúngkhông?"
Mặt cô tối sầm lại: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Lập tức trở về cho anh!" Giọng nói Hàn Thất Lục vô cùng lạnh lùng,mang theo khẩu khí ra lệnh.
An Sơ Hạ cũng không hề sợ, trong lòng cũng khó chịu: "Em không dễ dàng mớiđến được nơi này, còn chưa bắt đâu dọn dẹp cái gì."
"Vậy là em sẽ không trở về đúng không?" Tiếng nói lạnh băng của HànThất Lục vang lên một lần nữa.
Cô chỉ giữ im lặng, nhưng im lặng đã nói lên toàn bộ.
"Nếu em không trở về, vậy thì vĩnh viễn không trở về luôn đi!" Dườngnhư câu này của Hàn Thất Lục nói ra, chỉ có đồ ngốc nghe mới không hiểu là anhđã tức giận tới cực điểm rồi.
Nhẫn nại cũng có mức độ, tính tình An Sơ Hạ cũng không chịu nổi, liền hét vàodi động: "Không trở lại thì không trở lại! Anh nghĩ rằng em và anh tựnguyện muốn trở về đó?!"
Hét xong, cũng không quan tâm Hàn Thất Lục bên kia sẽ có phản ứng gì, trực tiếpngắt cuộc hội thoại.
Cô nằm úp sấp ở trên lan can, sinh viên khoá dưới xuất hiện càng ngày càngnhiều, đều trở về dọn dẹp đồ đạc trước tiên.
"Ngu ngốc!" Rất lâu, cô thấp giọng mắng một tiếng, xoay người trở vềphòng dọn dẹp những vật dụng khác.
Kỳ thật cũng không có gì đồ đạc gì cần thu dọn, nhưng cô cố ý tìm nhiều việc đểlàm, miễn không dừng lại tâm trạng lại buồn phiền.
"Tớ đến rồi! Sơ Hạ! Là dì dọn dẹp vệ sinh sao!?"
Chính cô đang cọ vách tường nhà vệ sinh, giọng nói Đinh Mộng Viên từ bên ngoàitruyền vào, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
"Không phải dì dọn dẹp nha! Là tớ làm!" An Sơ Hạ cầm khăn lau mộtbước, đi ra ngoài: "Cậu mang rác đi đổ, tớ phải làm một chút nữa."
Đinh Mộng Viên ngây ra một lúc: "Là cậu làm à? Tớ còn cho rằng là dì dọndẹp."
Nói xong, cô cầm lấy túi rác trên mặt đất, đi được vài bước, bỗng nhiên lạibước lùi trở về: "Sơ Hạ à, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Cậu cãinhau cùng nam thần rồi hả?"
"..."
Thấy cô không nói lời nào, Đinh Mộng Viên cười khúc khích: "Cậu nhìn mộtchút đi, tất cả đều hiện lên trong gương, cậu cũng đừng lăn qua lăn lại, nóicho tớ nghe một chút đi. Bản đại thần tới giúp cậu!"
An Sơ Hạ bắt buộc nở một nụ cười gượng: "Cảm ơn cậu nha! Không cầnđâu!"
"Thật đúng là bị tớ đoán đúng rồi à?" Đinh Mộng Viên đem rác đi vứt:"Mau nói với tớ, tới cùng xảy ra chuyện gì."
Đinh Mộng Viên người này, mọi tế bào trên người cô bốn phương tám hướng đều đaphần là bạch cầu.
Cô đang đau đầu không biết giải thích như thế nào, chuông điện thoại di độngvang lên một tiếng, cô lấy cớ có việc mới tránh được câu hỏi của Đinh MộngViên.
Lần này vừa mở điện thoại di động, cô mới nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, đềulà Hàn Thất Lục gọi tới. Tiếng chuông vừa vang lên của điện thoại, là tin nhắncủa Hàn Thất Lục gửi đến.
Là cô nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.
Một giây sau, một đôi tay phủ trên mu bàn tay cô, ngay sau đó cả người cô bịkéo vào một vòng tay quen thuộc.
"Không cần nói lời xin lỗi với anh." Giọng nói tinh tế của Hàn ThấtLục truyền đến: "Toàn bộ đều thuận theo tự nhiên đi."
"Không hay không hay rồi!" Ngoài cửa truyền đến tiếng nói của ngườigiúp việc.
An Sơ Hạ vội vàng đẩy Hàn Thất Lục ra, đảm bảo một khoảng cách thích hợp, vừalúc cửa phòng được mở ra, người giúp việc cũng bỏ qua phép tắc, vội vàng nói:"Tiểu thiếu gia, không hay rồi! Ông cố ngất xỉu rồi! Hiện tại đang đượcđưa đến bệnh viện!"
An Sơ Hạ thất thần tại chỗ.
"Sao lại như thế?" Hàn Thất Lục cau mày: "Làm sao có thể độtnhiên ngất xỉu?"
"Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết ông đột nhiên gọi QuốcLập thiếu gia tới thư phòng, sau đó Quốc Lập thiếu gia liền ôm ông chạy đến,nói chúng tôi gọi xe cứu thương." Người giúp việc nói xong, nghĩ ngợi lạibổ sung một câu: "Phu nhân đã xuất phát đi bệnh viện, người cũng khẩntrương thay quần áo rồi đi xem đi."
"Tôi biết rõ." Hàn Thất Lục vuốt cằm: "Sơ Hạ, em ở lại nhà, cóchuyện gì anh sẽ gọi điện thoại cho em."
An Sơ Hạ lo lắng nói: "Không cần em đi cùng anh sao?"
"Không cần." Hàn Thất Lục nói xong không hể kiêng dè cởi bỏ áo ngủtrên người.
An Sơ Hạ vội vàng xoay người, bước nhanh ra khỏi cửa phòng.
Thời điểm cô vừa đến trước cửa phòng mình, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cửa,xoay người lại khi đó, thây đích thị là bóng dáng vội vàng của Hàn Thất Lục.
Bất luận anh đối Khương Thập Tam có bao nhiêu xa cách, nhưng người đó vẫn làông cố ngoại của anh, nghe thấy cố ngoại bị đưa đến bệnh viện, anh làm sao cóthể không lo lắng?
Đôi mắt cô trở nên âm u một chút, nhìn đến trồng sách vở màu đỏ để ở đầu gường,trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, có một chút cảm giác mất mát.
Dần dần, biểu hiện trên khuôn mặt An Sơ Hạ trở nên cứng đờ, cô đây là...thấyHàn Thất Lục như vậy liền ghen với ông cố ngoại sao? (La: Hết anh ghen với chó, với con gái, giờ lại đến chị??? Cho em xinđược không)
Cái quái gì chứ?!
Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ bị tiếng đập cửa liên tục đánh thức.
"Là ai vậy?" Cô ngồi dậy tới, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại diđộng một cái, mới bảy giờ, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn nào gửiđến.
Trong lòng cô không khỏi trống rỗng một chút.
"Là tôi, tiểu thiếu phu nhân." Người giúp việc cung kính đứng ở ngoàicửa: "Cô trước đã nói với tôi, hôm nay phải về trường học một chuyến,không biết khi nào thì cô xuất phát?"
Cô vẻ mặt cứng đờ, một giây sau đã nhảy dựng lên: "Tôi ăn sáng xong sẽ đingay! Hiện tại tôi sẽ đi rửa mặt."
"Được. Tiểu thiếu phu nhân, tôi đi chuẩn bị cho cô bữa sáng."
Âm thanh bên ngoài yên tĩnh trở lại.
An Sơ Hạ thần tốc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng. Cô bỗng nhiên quênhôm nay là ngày khai giảng, phải trở lại ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ một chút,thuận tiện gặp gỡ Đinh Mộng Viên cùng bạn học khác một chút. Giao thông Đế Đôthật sự làm người ta phiền lòng, Hàn Thất Lục không có ở đây, cô không dám xấumặt dùng xe Khương gia, cho nên khẩn trương tiết kiệm thời gian đi tàu điệnngầm.
Cô chọn một chiếc váy ren trắng thêu hoa, tóc tuỳ ý buộc cao lên, vừa đáng yêulại vừa đoan trang.
Cầm lấy túi sách, cô nhanh chóng xuống tầng, người giúp việc sớm đã chuẩn bịxong bữa sáng tươm tất.
"Tiểu thiếu phu nhân, người không đợi thiếu gia cùng đi sao?"
Dường như là nhìn thấy cô ăn nhanh như thế, người giúp việc không nhịn được bènhỏi một câu.
"Không đợi được rồi. Tôi còn muốn cùng gặp gỡ bạn bè một lúc, đến lúc anhấy tìm tôi, cô hãy nói buổi tối tôi sẽ trở về." An Sơ Hạ nhanh chóng uốnghết cốc sữa cuối cùng, vội vã đứng lên.
"Cái kia..." người giúp việc muốn nói nhưng lại thôi: "Bởi vìông đã xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều đến bệnh viện, cho nên trong nhàkhông có xe rồi."
Nhà họ Khương không giống Hàn Thất Lục, một người có đến bảy, tám chiếc xe,Khương gia gia phong nghiêm ngặt, đương nhiên mỗi người trong gia đình đều chỉcó một, hai chiếc xe.
"Không sao đâu, tôi có thể đi ngồi tàu điện ngầm." cô bình tĩnh nở nụcười, dù sao ban đầu cô cũng dự định mình sẽ đi tàu điện ngầm, ngồi xe vẫn dễdàng bị kẹt xe.
Người giúp việc vừa nghe thấy, có chút lo lắng nói: "Như vậy sao được,ngồi tàu điện ngầm nếu bị người khác chụp ảnh lan truyền trên mạng, mọi ngườisẽ nghĩ Khương gia bắt nạt cô rồi."
"Thế nhưng, sẽ không có người nhận ra tôi đâu?" An Sơ Hạ chớp mắt,nếu đây là thành phố A, chắc chắn có nhiều người nhận ra cô. Nhưng đây chính làĐế Đô, làm gì có ai nhận ra một nhân vật nhỏ như cô?
"Tiểu thiếu phu nhân, người xem qua cái này đi." Người giúp việc kiađưa cho cô một tờ báo sáng.
Tấm ảnh phóng to trên tờ báo sớm, ước chừng chiếm hết một trang báo, chính làảnh chụp khuôn mặt cô cùng Hàn Thất Lục cắt bánh ngọt! Tại Thịnh Thế KTV!
Khó trách người giúp việc lại thận trọng như vậy. Mọi người đi tàu điện ngầmnếu đã đọc báo sáng, khẳng định lập tức nhận ra cô.
"Vậy...hôm nay tôi có phải không có cách nào đi?" Không có xe, lạikhông thể ngồi phương tiện giao thông công cộng, cô hôm nay dường như nhất địnhchỉ có thể ở lại Khương gia, một mình.
Người giúp việc do dự nói: "Cũng không phải không có biện pháp..."
Mười phút sau.
Ngồi trên một chiếc xe ba bánh, là một thiếu nữ mặc váy trắng, trên đầu lại độimột chiếc mũ bảo hiểm màu đỏ.
"Trương thúc, thúc khẳng định rằng thúc có thể đi được?" An Sơ Hạkhông nhịn được hỏi.
"Nhìn thân hình cô, cũng không tới 90 cân, tôi bình thường đều chở mấytrăm cân gạo chạy tới chạy lui! Cô à, cô cầm chắc tay vịn, chờ tôi chở cô antoàn đến đích đi." Trương thúc mái tóc đen đã điểm bạc, biểu hiện nhiệt tìnhnói.
Nhưng vấn đề là, loại xe máy này, thật sự có thể an toàn đến đích sao?
Một giờ sau.
"Phiền người rồi, Trương thúc." An Sơ Hạ nhảy xuống từ trên xe babánh: "Tôi đưa thúc đi uống chút gì đó nhé."
Để cho người lớn tuổi như vậy đưa cô đến đây, trong lòng cô thật sự băn khoăn.
Trái lại Trương thúc xem ra không mệt, vừa nghe cô nói lời này, liền xua tay từchối: "Cái này làm sao được, không hợp phép tắc tôn ti trật tự, tiểu thiếuphu nhân, cô cũng đừng khiến tôi khó xử. Tôi phải quay lại ngay, còn phải đếnchợ nông sản mua rau tươi trở về."
Thấy vẻ mặt kiên quyết này, An Sơ Hạ cũng không bắt ép nữa, chỉ nói Trương thúcđứng chờ ở đó một lát.
Trương thúc còn đang nghi ngờ, An Sơ Hạ đã chạy ra từ một cửa hàng, cầm trongtay một chai nước khoáng lạnh đưa qua: "Trương thúc, cái này chothúc."
Trương thúc sững sờ một chút, Khương gia gia sản giàu có, trả lương cho ngườigiúp việc cũng không keo kiệt, vậy mà giờ khắc này, đối với chai nước khoángtrước mặt, ông lại cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.
"Cảm ơn cô, tiểu thiếu phu nhân." Ông cảm kích mỉm cười, nhận lấychai nước khoáng, cưỡi lên xe ba bánh rời đi.
Đoạn đường này thời gian chậm trễ đã đủ lâu, cô không đứng lại nữa, bước nhanhvề phía cổng trường Đại học A. Trong phòng ngủ không thấy một bóng người, nhưngchăn đệm của Đinh Mộng Viên đã được gấp ngay ngắn chỉnh tề, hiển nhiên đã tớiđây dọn dẹp qua.
Cô mở ngăn tủ ra, lấy chiếc chăn mỏng treo ra phơi ngoài ban công, mới vừa phơixong, liền nhận được điện thoại của Hàn Thất Lục.
"Em tại sao lại không đợi anh?" Mới vừa mở miệng hỏi, ngữ khí giốngnhư đang chất vấn phạm nhân.
An Sơ Hạ cau mày: "Em nghĩ anh không kịp về đến."
"Vậy sao em không gọi điện thoại hỏi anh?" Hàn Thất Lục ngữ khí càngthêm không tốt, tính tình đại thiếu gia lại tới nữa.
An Sơ Hạ vỗ vỗ chăn, một bên vừa vuốt nếp uốn trên chăn, vừa nói: "Emkhông biết thời điểm nào có thể thích hợp để gọi anh. Đúng rồi, người như thếnào rồi? Đã tỉnh lại sao?"
Bên kia trầm mặc vài giây, dường như là đang tức giận.
"Hàn Thất Lục?" An Sơ Hạ nghi ngờ tay ngừng động tác, tại sao độtnhiên không có tiếng gì? Chẳng lẽ là Khương Thập Tam...
"An Sơ Hạ, tại sao lúc này tronglòng em còn bình thản lo lắng cho ông cố ngoại được? Em chẳng lẽ nghe khônghiểu anh đang giận sao?" Giọng nói tràn đầy tức giận vang lên.
Hỏng rồi hỏng rồi, bệnh vương tử giai đoạn cuối.
Một mạng người đương nhiên so với việc anh tức giận là không quan trọng bằng!
Đương nhiên, những lời này cô không dám nói ra.
Bất quá Hàn Thất Lục nếu nói như vậy, Khương Thập Tam kia khẳng định đã khôngviệc gì rồi.
Đồng thời trong lòng thở ra, cô cười cười: "Đại thiếu gia anh đừng nónggiận, người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ nhỏ, bây giờ tha cho emđi."
Bên kia nghe nói như vậy dường như càng tức giận: "An Sơ Hạ, mẹ nó, anhkhông nói đùa với em! Bản thiếu gia hiện tại rất không vui! Em cư nhiên lừa anhchuồn đi chơi! Vừa mới đăng ký kết hôn em liền coi trời bằng vung đúngkhông?"
Mặt cô tối sầm lại: "Vậy anh muốn thế nào?"
"Lập tức trở về cho anh!" Giọng nói Hàn Thất Lục vô cùng lạnh lùng,mang theo khẩu khí ra lệnh.
An Sơ Hạ cũng không hề sợ, trong lòng cũng khó chịu: "Em không dễ dàng mớiđến được nơi này, còn chưa bắt đâu dọn dẹp cái gì."
"Vậy là em sẽ không trở về đúng không?" Tiếng nói lạnh băng của HànThất Lục vang lên một lần nữa.
Cô chỉ giữ im lặng, nhưng im lặng đã nói lên toàn bộ.
"Nếu em không trở về, vậy thì vĩnh viễn không trở về luôn đi!" Dườngnhư câu này của Hàn Thất Lục nói ra, chỉ có đồ ngốc nghe mới không hiểu là anhđã tức giận tới cực điểm rồi.
Nhẫn nại cũng có mức độ, tính tình An Sơ Hạ cũng không chịu nổi, liền hét vàodi động: "Không trở lại thì không trở lại! Anh nghĩ rằng em và anh tựnguyện muốn trở về đó?!"
Hét xong, cũng không quan tâm Hàn Thất Lục bên kia sẽ có phản ứng gì, trực tiếpngắt cuộc hội thoại.
Cô nằm úp sấp ở trên lan can, sinh viên khoá dưới xuất hiện càng ngày càngnhiều, đều trở về dọn dẹp đồ đạc trước tiên.
"Ngu ngốc!" Rất lâu, cô thấp giọng mắng một tiếng, xoay người trở vềphòng dọn dẹp những vật dụng khác.
Kỳ thật cũng không có gì đồ đạc gì cần thu dọn, nhưng cô cố ý tìm nhiều việc đểlàm, miễn không dừng lại tâm trạng lại buồn phiền.
"Tớ đến rồi! Sơ Hạ! Là dì dọn dẹp vệ sinh sao!?"
Chính cô đang cọ vách tường nhà vệ sinh, giọng nói Đinh Mộng Viên từ bên ngoàitruyền vào, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc.
"Không phải dì dọn dẹp nha! Là tớ làm!" An Sơ Hạ cầm khăn lau mộtbước, đi ra ngoài: "Cậu mang rác đi đổ, tớ phải làm một chút nữa."
Đinh Mộng Viên ngây ra một lúc: "Là cậu làm à? Tớ còn cho rằng là dì dọndẹp."
Nói xong, cô cầm lấy túi rác trên mặt đất, đi được vài bước, bỗng nhiên lạibước lùi trở về: "Sơ Hạ à, có phải xảy ra chuyện gì hay không? Cậu cãinhau cùng nam thần rồi hả?"
"..."
Thấy cô không nói lời nào, Đinh Mộng Viên cười khúc khích: "Cậu nhìn mộtchút đi, tất cả đều hiện lên trong gương, cậu cũng đừng lăn qua lăn lại, nóicho tớ nghe một chút đi. Bản đại thần tới giúp cậu!"
An Sơ Hạ bắt buộc nở một nụ cười gượng: "Cảm ơn cậu nha! Không cầnđâu!"
"Thật đúng là bị tớ đoán đúng rồi à?" Đinh Mộng Viên đem rác đi vứt:"Mau nói với tớ, tới cùng xảy ra chuyện gì."
Đinh Mộng Viên người này, mọi tế bào trên người cô bốn phương tám hướng đều đaphần là bạch cầu.
Cô đang đau đầu không biết giải thích như thế nào, chuông điện thoại di độngvang lên một tiếng, cô lấy cớ có việc mới tránh được câu hỏi của Đinh MộngViên.
Lần này vừa mở điện thoại di động, cô mới nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, đềulà Hàn Thất Lục gọi tới. Tiếng chuông vừa vang lên của điện thoại, là tin nhắncủa Hàn Thất Lục gửi đến.
Bình luận facebook