• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiếu gia bá đạo (5 Viewers)

  • Chap-101

CHƯƠNG 101 : GIEO NHÂN NÀO GẶT QUẢ NẤY




CHƯƠNG 101 : GIEO NHÂN NÀO GẶT QUẢ NẤY



Tiêu Chí Khiêm quay đầu, lại khôi phục nụ cười ôn hòa: "Không có gì."

Cô lắc đầu: "Không đúng, giống như là tiếng của Nại Diên." Cô rất chắn chắn mình không nghe nhầm, kéo chăn xuống giường, Tiêu Chí Khiêm ngăn cô lại: "Không phải việc của em, ngủ đi.:

Nhìn anh, cô nhướn mày: "Có chuyện gì giấu em sao?"

"Không có." Mặt anh không đỏ không thở gấp.

Tuyết Chi nhướn mày: "Vậy thì dẫn em đi xem một chút."

Tiêu Chí Khiêm không vui nhìn cô: "Một người không liên quan, có gì đẹp mà xem?"

Tuyết Chi nắm tay anh, nhẹ giọng nói: "Tiêu Chí Khiêm, em biết anh không thích, nhưng trong bụng Nại Diên có con của chúng ta, em không thể xem như không xảy ra chuyện gì, dù sao, đứa bé này là em cường liệt yêu cầu."

Nhìn cô thật sâu, anh im lặng, Tuyết Chi cười nhéo má hốc hác của anh: "Em đi xem một lát rồi về."

Tiêu Chí Khiêm bất đắc dĩ, đỡ cô ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, cặp mắt Đinh Khiên sưng như quả đào, không ngừng chảy nước mắt. Ngọc Diệp lạnh lùng nhét Chu Nại Diên cho anh ta: "Ngay cả một người phụ nữ cũng giải quyết không xong, thật mất mặt!"

Đinh Khiên vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt càng chảy nhiểu hơn: "Cô ta sự dụng ám chiêu!"

Ngọc Diệp nghiêng đầu, giống nhìn nói thêm một câu với anh ta đều cảm thấy mất mặt.

Chu Nại Diên không ngừng giãy giụa: "Thả... thả..." Đinh Khiên lấy băng dính ra, không vui trực tiếp dán miệng cô ta lại: "Phụ nữ các cô âm hiểm nhất!"

Ngay lúc này, Tiêu Chí Khiêm và Tuyết Chi đi tới, Ngọc Diệp ánh mắt sắc bén, trực tiếp về phòng: "Ở đây giao cho anh."

Đinh Khiên còn không phản ứng lại, xoay người mới thấy họ, mắt Chu Nại Diên trừng thật to, không ngừng phát ra tiếng cầu cứu ô ô về phía Tuyết Chi.

Tuyết Chi nhíu mày: "Đinh Khiên, đây là chuyện gì?"

Đinh Khiên nhìn Đường chủ, ánh mắt người sau lãnh đạm, hàm ý cảnh cáo, Đinh Khiên nuốt nước miếng, nhận mệnh cúi đầu: "Chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ..."

Tuyết Chi nhìn Tiêu Chí Khiêm bên cạnh, anh rất bình tĩnh, trên mặt rõ ràng là biểu cảm không liên quan tới chuyện này.

Khóe môi Tuyết Chi nhẹ cong, không hỏi nhiều, đi tới cởi băng dính trên miệng Chu Nại Diên.

Chu Nại Diên không để ý tới gì khác, gọi to: "Cô Trương, cứu tôi, họ muốn giết tôi!!"

Cô ta biết, cơ hội chỉ có lần này, cô ta nhất định phải nắm chắc!

Hôm nay, Chu Nại Diên mới cảm thấy, ban đầu cô ta thật sự quá ngây thơ rồi, cho rằng có thể đả động những người này, ai biết lại tiến vào hang sói! Họ đều là người hắc đạo, sao có thể bỏ qua cho mình? Nghĩ nghĩ, cô ta cả người run rẩy. Bây giờ chỉ có thể lợi dụng tình cảm của Trương Tuyết Chi với đứa bé trong bụng, cầu cô ấy có thể cứu mình một mạng.

Đinh Khiên quay mặt, ý đồ giả trang thành người qua đường giáp.

Tuyết Chi thực ra đã đoán được đại khái, cô hiểu Tiêu Chí Khiêm, giống như hiểu sinh mệnh mình có được lần nữa. Đối vời người hay vật có thể trở thành chướng ngại giữa hai người, anh tuyệt đối sẽ không nương tay.

"Cô Trương, cứu tôi a... Trong bụng tôi còn có con của hai người!" Chu Nại Diên khóc cầu xin.

Tuyết Chi nhìn cô ta nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Cô từng làm chuyện gì?"

Chu Nại Diên sững sờ, Tuyết Chi thanh giọng nói: "Vy Hiên tìm cô từ công ty mang thai hộ tới. Bất kể xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều sẽ thông qua công ty mang thai hộ. Nhưng, cô lại xuất hiện ở nhà chúng tôi, hơn nữa xem bộ dạng cũng không phải sống một hai ngày, e là, ở đây có một vài chi tiết nhỏ mà tôi không biết đi."

Sắc mặt Chu Nại Diên rất khó coi, vội nói: "Cô Trương, cô nghe tôi giải thích, tôi... tôi là hôm đó hôn mê... cho nên mới..."

Nghe thấy cô ta nói vậy, Tuyết Chi cười, quá trình sự việc, cô cũng có thể đoán được đại khái. Cô tiếp tục không nhanh không chậm nói: "Tôi hiểu người bên người mình, họ sẽ không vô duyên vô cớ tùy tiện lấy tính mạng của người khác. Cho nên, cô rốt cuộc đã làm gì, làm họ không thể không làm vậy?"

Chu Nại Diên cắn môi, hai vai run rẩy, cuối cùng cúi đầu, khóc nói: "Phòng tầng hầm nhốt một người phụ nữ... tôi thấy cô ấy đáng thương... nên, nên thông báo cho một người đàn ông tên Bắc Minh Hạo... đến cứu cô ấy... nhưng ai biết, anh ta báo cảnh sát!" Cô ta càng nói càng tủi thân, khóc đến thở không nổi: "Cho nên, họ đem sai lầm đổ lên người tôi, cho dù tôi xin lỗi thế nào, họ cũng không nghe..."

Đinh Khiên bất đắc dĩ liếc trắng mắt, nói đi nói lại, giống như trờ thành họ không đúng!

Tuyết Chi hơi nhướn mày, ánh mắt lướt qua tia lạnh lẽo: "Đỗ Hân Dĩnh?"

Đinh Khiên cười khinh bỉ hai tiếng: "Thực ra, tôi là muốn cho cô ta thử bách độc, kết quả... bất cẩn nên..."

Tuyết Chi đi về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Chu Nại Diên: "Cô nói, cô thả cô ta đi?"

Chu Nại Diên sững sờ gật đầu: "Cô Trương, cô không biết người phụ nữ đó đáng thương biết bao..."

Tuyết Chi híp đôi mắt phượng, lùi về sau hai bước, cười không rõ ý tứ: "Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Là tôi sai, nương tay với cô ta."

Tiêu Chí Khiêm giữ vai cô, cười ôn hòa: "Muốn anh làm gì?"

Tuyết Chi khẽ cười: "Giúp em tìm cô ta, còn lại, anh đừng quản."

Anh gật đầu, nhìn Đinh Khiên, người sau cười hắc hắc: "Sớm đã tra được rồi, chỉ là hai ngày nay phu nhân vừa quay về, không có thời gian để ý họ."

Chu Nại Diên không hiểu họ đang nói gì: "Cô Trương, cứu tôi..."

Tuyết Chi ngoái nhìn, mày hơi nhướn lên. Chuyện đã đến nước này, cô không muốn can thiệp vào quyết định của Tiêu Chí Khiêm, cô đã chọn người đàn ông này, bất kể anh làm gì, là đúng hay sai, cô vĩnh viễn đều đứng bên anh! Cuộc sống của anh, tràn đầy giết chóc, muốn đi cùng anh, cần phải thích ứng, cho dù có một ngày phải nhận thẩm phán, cũng tuyệt đối không phải chuyện của một mình anh.

Nhưng, trong bụng Chu Nại Diên lại có con của cô và Tiêu Chí Khiêm...

Chỉ cần nghĩ tới đứa bé này, cô không nhẫn tâm.

Ngay lúc này, chuông cửa vang lên.

Mở cửa, Nghê Thư đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, liếc mắt nhìn Chu Nại Diên khóc thảm thiết, đặt rương xuống, lười biếng ngồi xuống sofa. Nhìn Tuyết Chi, cười vài phần thần bí: "Xem ra, tôi đến thật đúng lúc!"

Tiêu Chí Khiêm đã không kiên nhẫn, liếc nhìn Đinh Khiên, muốn anh ta lập tức giải quyết, không muốn Chu Nại Diên làm phiền Tuyết Chi nữa.

Thấy Đinh Khiên đi tới, Chu Nại Diên bị dọa khóc to: "Đừng! Đừng đừng đừng! Tôi không làm gì cả... các người không thể đối xử với tôi như vậy... tôi đảm bảo, tôi rời khỏi đây sẽ không nói một chữ nào..."

"Cô Trương, cô không thể tàn nhẫn như vậy, trong bụng tôi là con của các người!"

Thấy Tuyết Chi nhíu mày càng sâu, Nghê Thư phì cười: "Có chuyện, tôi quên nói."

Tuyết Chi đỡ trán: "Chuyện gì?"

Nghê Thư nhìn bụng của Chu Nại Diên: "Đứa bé đó không phải con các người, muốn thế nào, tùy các người."

Mấy người đều sững sờ, Chu Nại Diên lắc đầu: "Không thể nào, chuyện này không thể nào..."

Nghê Thư nhún nhún vai, không nhìn ánh mắt lãnh đạm của Tiêu Chí Khiêm, ánh mắt đùa cợt lướt qua Tuyết Chi: "Tôi sao sẽ để người phụ nữ khác sinh con trai anh ấy?" Lúc nói câu này, cô đã hoàn toàn hời hợt, không có chút đố kỵ nào.

Đây chính là Nghê Thư, cầm lên được bỏ xuống được, tuyệt đối không để mình sống khổ sở.

Tuyết Chi giật mình, không nói được là nên thất vọng hay là nên vui vẻ. Nhưng, có thể làm tất cả quay về điểm xuất phát, đây mới là kết quả tốt nhất!

"Không! Không phải! Các người là đồ lừa đảo!" Chu Nại Diên mất khống chế, những ngày này, cô ta từng mơ tưởng, trải qua mất đi, lại chưa từng từ bỏ theo đuổi! Nhưng bây giờ, bùa hộ thân duy nhất đã không còn, đối với cô ta chỉ mới mười chín tuổi mà nói, căn bản không có cách nào thừa nhận, cô ta đã đến gần ranh giới sụp đổ.

Nghê Thư không kiên nhẫn tùy ý phất tay, biểu cảm Chu Nại Diên đột nhiên cứng ngắc, tiếp đón mềm nhũn té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Tuyết Chi nhíu mày: "Cô ấy sao vậy?"

Nghê Thư đứng dậy, hai tay đút vào túi quần: "Ghét cô ta quá ồn áo, cho cô ta nghỉ một lát."

Đinh Khiên lên phía trước vừa muốn kéo Chu Nại Diên ra ngoài, Tuyết Chi lại gọi anh ta lại, nghĩ nghĩ, hỏi Nghê Thư: "Có cách nào có thể làm cô ta quên đi những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này không?"

"Cô thật cho tôi câu hỏi khó." Nghê Thư biết ý cô, lười biếng đáp: "Có thì có, nhưng, tôi xuống tay không nhẹ không nặng, xuất hiện hậu quả gì, không chịu trách nhiệm."

Tuyết Chi cười: "Vậy thì nhờ cô." Quay đầu, nhìn Tiêu Chí Khiêm: "Tiêu Chí Khiêm, chuyện này, để em làm chủ đi."

Tiêu Chí Khiêm chiều chuộng nhéo má cô: "Em vui là được."

Nghê Thư ở một bên hừ lạnh: "Thật buồn nôn, muốn ngấy thì về phòng."

Tuyết Chi ngượng ngùng cười, ánh mắt rơi trên người Chu Nại Diên, cô khẽ nói: "Gieo nhân nào gặt quả náy, đây là kinh nghiệm của tôi, thử tiếp nhận đi." Dựa vào Tiêu Chí Khiêm, cô khẽ nói: "Em buồn ngủ rồi, muốn quay về ngủ." Tiêu Chí Khiêm đáp một tiếng, đỡ cô về phòng.

Nghê Thư làm việc hiểu suất rất cao, phá đứa con trong bụng Chu Nại Diên, chỉ là chuyện tính bằng phút, còn nhanh hơn các quảng cáo ba phút không đau tuyên truyền tràn lan bên ngoài.

Chu Nại Diên nhận tiền làm việc, đây là một cuộc giao dịch, cho nên, không tồn tại bất cứ tình cảm nào.

Thậm chí ký ức thời gian gần đây của Chu Nại Diên, Nghê Thư sử dụng châm cứu để làm hỗn loạn trí nhớ gần đây của cô ta, cho dù không thể xóa bỏ hoàn toàn, cũng sẽ làm cô ta không có cách nào nhớ những chuyện xảy ra. Thậm chí thù lao lần mang thai hộ này, Tuyết Chi một đồng cũng không thiếu, trả toàn bộ cho cô ta. Đối với Chu Nại Diên mà nói, chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, đây là kết cục tốt nhất. Có lẽ, cô ta sẽ nhớ ra tất cả những việc xảy ra hôm nay, nhưng những dạy dỗ này đủ để làm cô ta nhận ra, cô ta muốn gì, cô ta có năng lực đạt được gì, không phải thứ cô ta nên mơ tường, tốt nhất tránh xa.

Đứng ngoài phòng bệnh điều trị tích cực, nhìn người phụ nữ gầy còn da bọc xương bên trong, Bắc Minh Hạo trầm giọng hỏi: "Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?"

"Trong người bệnh nhân có thành phần doping, có thể duy trì đến hiện tại đã là kỳ tích rồi. Thân thể cô ấy thực sự quá suy yếu, căn bản không có cách nào tiếp nhận trị liệu, cho nên, cần phải điều dưỡng tốt thân thể cô ấy trước, mới loại bỏ độc tố còn dư trong cơ thể."

Bắc Minh Hạo không hỏi nhiều nữa, đẩy cửa đi vào.

Đỗ Hân Dĩnh mở đôi mắt to vô hồn, ánh mắt từ từ quay lại, nhìn anh ta, nước mắt từ từ chảy ra, giọng nói khàn khàn sớm đã không còn lảnh lót như trước kia: "Hạo, em không nghĩ tới còn có thể gặp được anh."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom