• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi (2 Viewers)

  • Chương 2244

Diệp Mặc khi nhìn thấy Vô Ảnh, đúng lúc phát hiện có một đường ánh sáng màu xanh đang chộp về phía khúc gỗ trong tay Vô Ảnh, Diệp Mặc không nghĩ ngợi gì, lập tức phá vỡ không gian lao đến.

Bùm một tiếng nổ vang, không gian xung quanh Vô Ảnh bị hai đường đại thủ nguyên khí liệt không đánh bay, đến quầy hàng trước mặt Vô Ảnh cũng bị đánh thành hư vô. May mà hai đại thủ nguyên khí này còn có chút cố kỵ, không khuếch tán hết nguyên khí ra.

Cho dù Vô Ảnh thăng cấp lên Thần Thao rồi, cũng bị sức nổ đáng sợ của không gian này đánh bay, Thánh Đế đúng quanh xem lại càng bị lực lượng không gian cường đại này đẩy lùi.

- Lão đại, anh đến rồi?

Vô Ảnh có chút chật vật nhìn Diệp Mặc đứng bên cạnh nó nói một câu, nói xong mau chóng đi qua một bên.

Vì nó thấy khúc gỗ mà lão đại nắm chặt trong tay, khúc gỗ đó đương nhiên là từ tay nó cướp về. Đồng thời nó còn nhìn thấy một người áo xanh lạ mặt đứng trước mặt nó, người áo xanh này chắc chắn là người tranh cướp với lão đại vừa nãy, kết quả không cướp được.

Người có thể cướp khúc gỗ này với lão đại, có thể thấy người áo xanh này tuyệt đối không đơn giản.

Vô Ảnh biết rõ người áo xanh này không đơn giản, những người xung quanh nhìn thấy lại càng hiểu Diệp Mặc và người áo xanh này không tầm thường, huống chi còn có một số người biết Diệp Mặc, biết đây là Diệp Đan Thánh chỗ dựa của Nhân Tộc trong Hư Thị.

Tiểu Băng Sâm và Cừu bị đánh bay đến bây giờ, mới chật vật chạy về.

- Đưa khúc gỗ trong tay anh cho tôi…

Người đàn ông áo xanh trong lòng chấn động mãnh liệt, gã không ngờ lại có người đứng sau ra tay, còn cướp đồ nữa, từ lúc nào Nhân Tộc lại có loại người như này chứ?

Nhưng lời của gã chỉ là nói một nửa, rồi dừng lại, thậm chí sững người nhìn chằm chằm Diệp Mặc, theo bản năng hỏi:

- Là anh?

Trong giọng nói dường như đã từng gặp Diệp Mặc.

Diệp Mặc đương nhiên sẽ không đưa đồ trong tay mình ra, hắn không chút hoang mang cất khúc gỗ trong tay mình đi, nhìn người đàn ông áo xanh này nói:

- Anh biết tôi?

- Tôi không biết, tôi chưa từng gặp anh.

Người đàn ông áo xanh này lập tức nói, nói xong gã liền giơ tay xé rách không gian. Thân người của gã biến mất tăm, trong lòng lại vô cùng chấn động. Lúc trước chỉ là một tu sĩ Hóa Chân tầng thứ tám, hôm nay không ngờ lại không thua gì gã. Đây mới là bao nhiêu năm? Tên này nghịch thiên vậy sao?

Những Thánh Đế xung quanh nhìn thấy có người trong Hư Thị tùy tiện xé rách không gian, lập tức liền nín thở, không ai dám lên tiếng. Người có thể xé rách không gian trong này, tuyệt đối là Hỗn Nguyên Thánh Đế không nghi ngờ gì. Diệp Mặc có thể cướp được đồ của người này, hơn nữa còn chiếm thế thượng phong, người đó cũng không dám cướp lại, rõ ràng cũng là một Hỗn Nguyên Thánh Đế. Nói nhảm trước mặt Hỗn Nguyên Thánh Đế, ngại mình mạng thọ sao?

Bởi vậy có thể thấy khúc gỗ màu xám kia cũng sẽ không phải là đồ đêu, nhưng lời này cũng không ai dám hỏi.

- Quầy hàng của anh bao nhiêu Thần tinh, tôi đền cho anh.

Diệp Mặc quay đầu nhìn Thánh Đế có quầy hàng bị phá tan thành bột mịn hỏi.

- Hơn ba chục triệu…

Thánh Đế này thận trọng đáp lại, cho dù Diệp Mặc không nói lời này, gã cũng không dám đòi Diệp Mặc bồi thường.

Diệp Mặc lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho gã nói:

- Đây là Thần tinh bồi thường cho anh.

Cho đến lúc này, Chân Băng Du, Mục Tiểu Vận và Trì Uyển Thanh mới bước vội đến. Người đến sau cùng là Thanh Như, cô nhìn thấy Chân Băng Du dung nhan và thân người không kém gì mình, bỗng nhiên thở dài, lại chậm bước đi.

- Chúng ta đi thôi.

Diệp Mặc nhìn Chân Băng Du đã đến lập tức nói, nói xong, hắn lại hướng về phía Thanh Như đang ở phía sau cùng vẫy tay nói:

- Thanh Như, mau lên, chúng ta đi thôi.

Thanh Như rảo bước đến trước mặt Diệp Mặc, do dự một lát rồi nói:

- Diệp đại ca, tôi muốn ở lại Hư Thị một mình lưu lạc một phen, giống như Phục Phi vậy. Có lẽ, chỉ có như vậy, tôi mới có thể tìm được đạo thích hợp với bản thân tôi hơn.

Mục Tiểu Vận lập tức kinh ngạc hỏi:

- Thanh Như, chúng ta không phải nói là cùng nhau quay về Thánh Đạo Tàn Giới sao? Sao em đột nhiên lại…

Trì Uyển Thanh lại nhạy cảm hơn với Mục Tiểu Vận, cô theo bản năng nhìn Chân Băng Du, sau đó lại so với Thanh Như một chút, bỗng nhiên phát hiện hai người không ngờ lại khó phân cao thấp. Thanh Như đột nhiên muốn ở lại Hư Thị, chắc chắn là có liên quan đến Chân Băng Du. Nhưng lời này, cô cũng không muốn nói ra.

Diệp Mặc cũng không ngờ Thanh Như đột nhiên lại muốn ở lại Hư Thị, nhưng hắn mau chóng hiểu lựa chọn của Thanh Như, tiếp tục đi cùng với hắn, thiếu đi một loại tôi luyện. Hơn nữa Thanh Như lại không phải là người gì của hắn, không minh bạch ở cùng nhau như vậy, đối với cô mà nói cũng rất khó xử.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Thanh Như nói:

- Nếu bản thân cô muốn ở lại Hư Thị, tôi đương nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của cô. Trong này có một số tài nguyên tu luyện, còn có một viên Thần Văn Châu của tôi, còn có ba đạo Thần Văn, cũng để lại cho cô.

Diệp Mặc không khuyên bảo Thanh Như, hắn đang tìm đại đạo của mình, Thanh Như cũng đang tìm đại đạo của cô ấy, giống như Phục Phi rời đi. Phục Phi biết tiếp tục ở lại trong Thế giới trang vàng, cũng không có tiến bộ gì, quyết định tự mình ra ngoài tôi luyện. Ngu Tú muốn hắn chăm sóc cho Thanh Như, hôm nay Thanh Như đã là Tố Đạo Thánh Đế rồi, có thể nói lời hứa của hắn với Ngu Tú cũng đã thực hiện rồi.

Chân Băng Du chẳng phải đơn độc một mình bao năm lịch lãm tu luyện bên ngoài đấy sao, nếu vẫn cứ ở bên cạnh hắn, cũng chưa chắc có thành tích như ngày hôm nay. Chân Băng Du mặc dù là Hóa Đạo Thánh Đế, nhưng đạo vận lưu chuyển trên người cô, luyện thể và đạo pháp thần thông đều cực kỳ ngưng thực. Điều này rõ ràng là vì cô vẫn một mình đi tìm tài nguyên tu luyện, tôi luyện mà thành.



Nhiếp Song Song đứng trong một góc hẻo lánh, nhìn mấy người Diệp Mặc ra khỏi Hư Thị, trong lòng bỗng nhiên có một cảm giác hụt hẫng. Lúc này, cô nhớ đến lúc đó cô để lại mộ băng trong Băng Thần Cung, cô nhớ đến hàng chữ mà mình khắc. Phải nói bây giờ, cho dù muốn nói một câu cùng với hắn, cũng là yêu cầu quá xa xôi.

- Quanh đi rồi thi không cần nghĩ đến nữa, cố gắng Chứng đạo Đạo Nguyên, sau đó quay về Băng Thần Cung xem sao.

Một giọng nói hiền hòa thở dài ngắt đứt Nhiếp Song Song đang có chút sợ run người.

- Thanh Như sư tỷ, sao lại là cô?

Nhiếp Song Song bỗng nhiên quay đầu lại có chút không dám tin nhìn Thanh Như hỏi.

Không đợi Thanh Như trả lời, cô lại lần nữa mau chóng hỏi:

- Thanh Như sư tỷ cô đến Hư Thị cùng Diệp Mặc, tại sao lại không đi cùng hắn? Chẳng lẽ cô không phải là người phụ nữ của hắn…

Nhiếp Song Song đột nhiên cảm thấy mình nói năng có chút lộn xộn rồi, lời nói là người phụ nữ của ai quả thực quá thô tục rồi, phải nói là đạo lữ.

Thanh Như mỉm cười nói:

- Là người phụ nữ của hắn nhất định phải đi bên cạnh hắn sao? Hắn có chuyện của riêng hắn cần phải làm, tôi bây giờ cũng đã Chứng đạo rồi, cũng có chuyện riêng của mình cần phải làm.

- Hả…

Nhiếp Song Song lại lần nữa ngây người nhìn Thanh Như, cô không ngờ Thanh Như lại gián tiếp thừa nhận rồi.



Trên Mặc Nguyệt Thoa, mọi người đang vây quanh Diệp Mặc, Cừu Nhưỡng là người đầu tiên sốt ruột hỏi:

- Lão đại, khúc gỗ đó là thứ gì vậy?

- Vô Ảnh, sao mày lại nhận ra khúc gỗ này là đồ tốt?

Diệp Mặc nghi ngờ nhìn Vô Ảnh, khúc gỗ này dường như đồng hóa thành một linh mộc cực kỳ bình thường rồi, Vô Ảnh sao có thể nhận ra được?

Vô Ảnh lúng túng nói:

- Em cảm thấy thứ này giống như thứ ăn rất ngon, nên muốn ăn nó.

Diệp Mặc có chút im lặng, không ngờ là trực giác muốn ăn, tên này đúng là tên tham ăn.

Hắn lại lấy khúc gỗ ra nói:

- Đây là tâm Cây Hỗn Độn, ta cũng không biết tại sao tâm Cây Hỗn Độn lại xuất hiện trên một quầy hàng trong Hư Thị, nhưng đây là tâm cây thực sự.

Cây Hỗn Độn sau khi niết bàn, vẫn được Diệp Mặc mang theo người, cho nên hắn vừa nhìn liền biết đây là tâm cây của Cây Hỗn độn. Hắn không biết người áo xanh kia có phải cũng nhận ra đây là tâm cây của Cây Hỗn Độn hay không, nếu người áo xanh đó cũng nhận ra rồi, thì tuyệt đối cũng là một Hỗn Nguyên Thánh Đế có liên quan đến Cây Hỗn Độn.

- …

Lời nói của Diệp Mặc khiến những người còn lại lập tức kinh hãi, tâm cây của Cây Hỗn Độn sao? Đây cũng không phải là thứ tầm thường.

Cây Hỗn Độn là thứ gì? Là Cây Sinh Mệnh khai thiên lập địa đấy. Ngược lại Trì Uyển Thanh và Mục Tiểu Vận nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, Cây Hỗn Độn chẳng phải trên người Diệp Mặc sao? Sao lại có loại tâm cây cổ xưa này?

- Đây chắc hẳn là tâm cây của Cây Hỗn Độn của ta trước khi niết bàn, lúc đó Cây Hỗn Độn bị mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế đánh tan, tiêu tán trong hư không vũ trụ. Hạt giống niết bàn của Cây Hỗn Độn sau khi nảy mầm bị ta lấy được, lúc đó những thứ khác của Cây Hỗn Độn vẫn còn lưu lạc tứ phía.

Diệp Mặc cảm khái nói.

- Vậy lão đại, anh chẳng phải có thể dùng tâm cây này để thăng cấp Cây Hỗn Độn sao?

Tiểu Băng Sâm lập tức hỏi.

Diệp Mặc lại cất tâm cây trong tay mình đi nói:

- Vốn dĩ đúng là có thể như vậy, nhưng bây giờ ta lại có công dụng tốt hơn, tâm Cây Hỗn Độn cộng thêm Huyền Hoàng Chi Khí, có thể khôi phục được sinh cơ của Thánh Đạo Tàn Giới, bổ sung đầy đủ Thần linh khí bị tràn ra ngoài của Thánh Đạo Tàn Giới.

Diệp Mặc quả thực là muốn như này, hắn có Huyền Hoàng Chi Khí, hắn luôn cảm thấy Huyền Hoàng Chi Khí không đủ. Trong bảo vật hồ lô Hỗn Độn của Gia Cát Trí Thần, Huyền Hoàng Chi Khí có rất nhiều, nhưng Thánh Đạo Tàn Giới lại không phải là một nơi nhỏ, bây giờ cộng thêm tâm cây của Cây Hỗn Độn này, Diệp Mặc cuối cùng cũng có chút chắc chắn rồi.

- Thật tiếc.

Tiểu Băng Sâm lẩm bẩm, nó có quan hệ sâu nhất với Cây Hỗn Độn của Diệp Mặc, bây giờ tâm cây này không thể để cho Cây Hỗn Độn dùng, nó cảm thấy rất tiếc. Còn Thánh Đạo Tàn Giới có thể khôi phục được hay không, cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của nó.

Diệp Mặc đứng lên nói:

- Ta muốn tiến vào luyện chế trận kỳ hộ giới, sau khi quay về Thánh Đạo Tàn Giới rồi, ta phải bố trí đại trận hộ giới. Vô Ảnh và Tiểu Băng Sâm, Cừu Nhưỡng, ba đứa điều khiển Mặc Nguyệt Thoa…

Nói xong Diệp Mặc lại vung ra một cánh cửa không gian trên Mặc Nguyệt Thoa:

- Mọi người có thể từ đây tiến vào trong Thế giới trang vàng bất cứ lúc nào.

- Em cũng vào. nguồn TruyenFull.vn

Nhìn thấy Diệp Mặc tiến vào Thế giới trang vàng, Chân Băng Du vội vàng nói, đi theo Diệp Mặc tiến vào Thế giới trang vàng.



- Băng Du, cái này cho cô, trong này có một số Đạo quả và nguyên liệu tu luyện mà cô cần. Với tư chất của cô, có những thứ này muốn Chứng đạo Đạo Nguyên cũng không còn xa nữa.

Diệp Mặc thấy Chân Băng Du đi theo hắn tiến vào Thế giới trang vàng, liền lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho cô nói.

Chân Băng Du vào trong đương nhiên là muốn giúp Diệp Mặc thăng cấp Thánh thể, nhưng cô còn chưa kịp nói, thì đã bị cảnh sắc trong này làm ngây người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Thiếu gia bị ruồng bỏ
  • 5.00 star(s)
  • Thiên Phát
Chương 20...
Đỉnh cấp thiếu gia
  • Đang cập nhật..
Xuyên không làm thiếu gia vô dụng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom