- Vì sao còn phải mặc đồ ngủ nữa?
Diệp Mặc buồn bực hỏi, nghĩ bụng cô ta chẳng lẽ muốn chụp cả ảnh chăn gối nữa chăng?
Dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Diệp Mặc, Lý Mộ Mai liền nói: Bạn đang xem tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Khinh Tuyết còn không sợ, cậu sợ cái gì? Tưởng mình là nam diễn viên chính Diễm Môn chắc?
- Mộ Mai....
Ninh Khinh Tuyết mặc dù không mấy thiện cảm với Diệp Mặc nhưng nghe Lý Mộ Mai nói với hắn như vậy thì cũng có phần khó xử. Hai chữ "Diễm môn" này không khỏi làm cho cô cảm thấy phản cảm.
Diệp Mặc dù trong lòng rất muốn cự tuyệt nhưng hễ nhớ tới ánh mắt u buồn cực kì giống Lạc Ảnh của Ninh Khinh Tuyết là hắn lại không cầm lòng được mà nhận lời đồng ý ngay. Có lẽ trong thâm tâm, Diệp Mặc đã coi Ninh Khinh Tuyết như sư phụ Lạc Ảnh của hắn từ lúc nào không hay. Cũng phải, Ninh Khinh Tuyết còn không sợ, hắn sợ cái gì? Chuyện này đối với hắn căn bản chẳng có gì to tát cả, giúp một chút cũng có chết ai.
Mặc áo ngủ rồi cùng Ninh Khinh Tuyết lên giường, trong lòng Diệp Mặc bỗng nảy sinh một cảm giác rất đỗi kì lạ. Mùi hương dịu dàng trên người Ninh Khinh Tuyết làm hắn như say mê. Mùi hương ấy tựa như.... mùi hương trên người sư phụ Lạc Ảnh vậy, nhưng lại có gì đó không giống, còn không giống ở chỗ nào thì hắn cũng không nói rõ ra được. Tuy nhiên có 1 điều là, hắn.... rất thích mùi hương ấy.
Theo bản năng, Diệp Mặc nhích lại gần Ninh Khinh Tuyết, cơ hồ quên mất mình chỉ là đang diễn.
Ninh Khinh Tuyết cũng đang mặc đồ ngủ ngồi bên cạnh Diệp Mặc.Thấy hành vi khác thường của hắn, cô khẽ nhíu mày, nhưng chỉ rất nhanh sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường. Không phải trên người Diệp Mặc có mùi khó chịu nhưng hành động của hắn có chút thái quá, đường đường một nam nhi mà trên người lại có mùi thơm của một bé trai, điều này làm Ninh Khinh Tuyết có chút mơ hồ.
Cảm giác được Diệp Mặc đang càng lúc càng tiến sát lại mình nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại không tránh ra, ngược lại còn xích lại gần Diệp Mặc hơn. Khinh Tuyết khẽ nhắm mắt, dường như cô cũng quên mất rằng mình chỉ là đang diễn.
Cơ thể của Ninh Khinh Tuyết rất mềm mại, chạm vào da thịt làm Diệp Mặc có một cảm giác gì đó rất lạ, nhưng cũng rất dễ chịu. Thế nhưng cảm giác ấy kéo dài không được bao lâu thì Diệp Mặc chợt nhớ ra hai người chỉ là đang đóng kịch để chụp ảnh mà thôi, trước mặt lại còn có Lý Mộ Mai nữa. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc bỗng giật mình vội vàng tránh ra.
Lý Mộ Mai giọng nói có chút bông đùa:
- Hai người diễn nhập vai quá nhỉ? Tôi đã chụp xong rồi, xuống giường được rồi đấy, thật đúng là....
Ninh Khinh Tuyết cũng như bừng tỉnh, cô thật sự không biết mình vừa rồi đã diễn đã "quá nhập vai", xấu hổ tới mức không dám nhìn Lý Mộ Mai và Diệp Mặc nữa, vội vàng khoác áo che lên người.
Diệp Mặc cười ha hả, thản nhiên mặc quần áo như không có người ở đó rồi bước ra khỏi phòng.
- Mộ Mai, chị....
Ninh Khinh Tuyết không biết nên giải thích thế nào cho phải. Chẳng biết vì sao mình bỗng nhiên lại bị Diệp Mặc hấp dẫn như vậy.
- Ảnh đã chụp xong hết cả rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ mang tới đưa cho Tĩnh Văn, rồi gửi tới cả Yến Kinh nữa. Từ giờ chị cứ ở đây, em đoán là chị sẽ phải ở đây tầm một tháng đấy. Em sẽ thường xuyên tới thăm, yên tâm. May là Diệp Mặc không phải loại tiểu nhân háo sắc, nếu không chỉ có mỗi hai người ở đây quả thực là quá sức nguy hiểm.
Ninh Khinh Tuyết đương nhiên biết Lý Mộ Mai có ý gì, nhưng cô cũng chẳng nghĩ ra lời nào để biện luận cả. Thậm chí cô còn hoài nghi Diệp Mặc là một nam nhân bình thường, bằng không tại sao hắn lại ở chung với Hứa Vi như vậy? Thắc mắc vậy nhưng cô cũng không tiện nói ra.
Tuy vậy cô vẫn biết rõ cảm nhận của mình về Diệp Mặc. Dù sao Lý Mộ Mai cũng đã quá đa nghi rồi, chuyện khi nãy chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Vả lại cô bây giờ rất vô tư, hoàn toàn không có chút ý niệm yêu đương nào cả.
Tin hot nhất ngày hôm sau không phải là việc Ninh Khinh Tuyết đã kết hôn mà là tin tại quảng trường Thế Kỷ phát hiện ra một cặp gay, còn lái một chiếc BMW. Khi cảnh sát tới mới phát hiện ra cả hai người đều đang bị trọng thương, trong đó có 1 người là con trai của Phó thị trưởng thành phố.
Rõ ràng đây không phải là một sự ngẫu nhiên mà là có kẻ cố tình tạo ra như vậy. Mặc dù không có vết thương nào nguy hiểm đến tính mạng nhưng hai người này đã bị trở thành đần độn nên tạm thời cảnh sát chưa thể điều tra gì về vụ này được.
Lý Mộ Mai đi rồi, cuộc sống của Diệp Mặc lại trở về như trước kia. Hắn phát hiện ra rằng không chỉ có mình hắn là chưa ăn gì mà Ninh Khinh Tuyết cũng chưa có gì vào bụng.
Diệp Mặc không biết rằng lúc ra đi Ninh Khinh Tuyết chỉ mang theo duy nhất một tấm thẻ ngân hàng. Mà giờ thẻ đã giao cho hắn rồi, trên người cô bây giờ không còn một xu dính túi. Vả lại từ sau chuyện lần trước, cô cũng không tiện gọi cho Lý Mộ Mai nữa. Giờ ngoài đồ ăn Diệp Mặc mua cho thì cô chẳng có gì cả.
Nếu chỉ có mình Diệp Mặc thì có thể ăn uống qua loa cho xong, mà thậm chí không ăn gì cũng chẳng sao. Đằng này lại có Ninh Khinh Tuyết ở đây, hắn chỉ còn cách đem cơm về cho cô mỗi ngày mà thôi.
Vài ngày trôi qua, hắn phát hiện Ninh Khinh Tuyết ăn rất ít. Diệp Mặc khẽ thở dài, hắn biết Ninh Khinh Tuyết rất kén ăn, cô đại tiểu thư này không quen ăn cơm hộp.
Vậy là Diệp Mặc lại phải đích thân đi chợ mua đồ về nấu. Thế nhưng trên người hắn bây giờ chỉ có 50 nghìn, mà lại còn phải mua thêm mấy thứ dược liệu nữa, tính ra thì chỉ còn 20 nghìn thôi.Nhìn đi nhìn lại tấm thẻ của Ninh Khinh Tuyết, thiết nghĩ, giờ cô ta đang ở nhà mình, ăn đồ của mình, tiêu chút tiền của cô ta thì cũng là điều hợp tình hợp lý. Vả lại, tạm thời bây giờ cô ta cũng đâu cần tới tiền.
Thế nhưng điều làm Diệp Mặc thất vọng chính là tấm thẻ của Ninh Khinh Tuyết, đừng nói là 500 nghìn, đến 5 hào cũng lấy không ra được, vì tấm thẻ ấy đã bị ngân hàng khóa mất rồi.
Tuy rằng có nhiều chuyện không được như ý nhưng may thay, Ninh Khinh Tuyết không ghét cơm do Diệp Mặc nấu chút nào, mỗi lần ăn cũng không hề ít. Điều này khiến Diệp Mặc thấy an lòng đôi chút, nếu không tháng sau Ninh Khinh Tuyết mà gầy tới mức gió thổi cũng bay thì hắn đúng là khó sống với cái cô Lý Mộ Mai kia.
Hơn nữa hắn cũng chẳng có ác cảm gì với Ninh Khinh Tuyết cả, thậm chí có thể coi là khá... ừm... quý mến cô. Nhìn thấy cô phải chịu đói như vậy, trong lòng hắn không khỏi xót xa.
Cái cô Ninh Khinh Tuyết đúng là kỳ quái, Diệp Mặc mua cơm về thì ăn rõ ít, thế mà từ khi hắn đích thân vào bếp làm cơm thì lại ăn ngon miệng thế. Hay là Diệp Mặc nấu cơm hợp với khẩu vị cô ta chăng, chỉ có hơn một tuần mà trông cô đã tròn trịa ra bao nhiêu.
Điều khiến cho Diệp Mặc vui nhất chính là Cỏ Ngân Tâm của hắn cuối cùng đã có thể thu hoạch được rồi.
Diệp Mặc hết sức cẩn thận thu lại ba mươi chín hạt Cỏ Ngân Tâm rồi cho vào một chiếc bình ngọc đậy kín. Hắn không muốn trồng thêm trong viện bởi dù sao hắn cũng không sống ở đây quá hai năm nữa. Đợi cho việc này qua đi, hắn sẽ lập tức rời khỏi Ninh Hải. Diệp Mặc có cảm giác Ninh Hải dường như không còn thích hợp để lưu lại nữa rồi.
Thu lại ba mươi chín hạt cỏ xong, Diệp Mặc bắt đầu tiến hành xử lý chỗ Cỏ Ngân Tâm này. Đây là một cây Cỏ Ngân Tâm đã hoàn toàn trưởng thành, làm thế nào để sử dụng tốt nó mới là điều quan trọng. Không biết chừng chỉ cần một viên Cỏ Ngân Tâm là đã có thể thăng cấp lên luôn tầng thứ hai rồi ấy chứ.
20 nghìncòn lại, Diệp Mặc đã tiêu mất hơn mười nghìn tiền dược liệu để chế biến cùng với Cỏ Ngân Tâm rồi.
Ninh Khinh Tuyết lần nào cũng đều là nhờ Diệp Mặc tới thư viện mượn giúp cô ta mấy cuốn sách chứ bản thân thì rất ít ra ngoài, cả ngày cô ta chỉ ngồi trong viện đọc sách mà thôi. Lúc Diệp Mặc chăm bón cây cỏ thì cô ta yên lặng ngắm nhìn. Lúc hắn đi chế biến thuốc thì cô ta cũng lặng lẽ dõi theo, từ đầu chí cuối không hề thắc mắc câu nào.
Thường thì lúc Hứa Vi đi làm về thì trời đã tối. Sáng đi làm sớm, chiều lại về muộn, trừ mấy lần đứng nói chuyện với Diệp Mặc vài câu, cô rất ít khi chạm mặt Ninh Khinh Tuyết. Giống như hồi đầu khi mới tới đây Diệp Mặc cũng rất ít khi nhìn thấy Hứa Vi.
Diệp Mặc đem chỗ thuốc vừa mới sắc xong đổ vào bát để tối nay khi tu luyện thì uống.
- Diệp Mặc, tôi có chuyện này muốn nhờ anh giúp.
Ninh Khinh Tuyết ngoài những lúc nhờ Diệp Mặc đi mượn sách cho thì rất ít khi nói chuyện với hắn. Chủ động nhờ vả Diệp Mặc thế này, đây có lẽ là lần đầu tiên.
Bình luận facebook