• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THIẾU GIA HỌ LĂNG GIẢ YÊU (1 Viewer)

  • Chương 25-26

Chương 25: Khiêu khích ác ý


Màn hình lớn lại khôi phục lại bài diễn thuyết, âm thanh dưới hội trường lại dừng lại, lần thứ hai lâm vào im lặng.


Thời đại như hiện giờ loại ảnh chụp này cũng không gây ngạc nhiên, tất cả mọi người không để trong lòng. Mắt thấy thần tượng hoàn mỹ đã trở về, lại cẩn thận dè chừng.


Lăng Cận Dương đẩy cửa đi vào, khuôn mặt lạnh lùng mê người, anh đi lên bục diễn thuyết tiếp tục chủ đề chưa xong. Đám người ồn ào giơ tay nhưng không phải ai cũng có cơ hội được hỏi.


Trong đó có một cô gái dài mặc, được gọi, vênh váo tự đắc đứng lên, tinh thần hưng phấn. Đưa tay cất tập ghi chép, đảo mắt qua toàn hội trường, thay đổi đề tài: “Chúng tôi muốn ăn bánh cưới của học trưởng Lăng, có được không?”


Đề tài vừa được nói ra toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm.


Người đàn ông trên sân khấu, môi mỏng khẽ nhếch, anh tựa đầu chuyển hướng về phía vị hôn thê ngồi bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng.


Lúc này, An Hân cũng ngẩng đầu nhìn thấy người bên cạnh, hai mắt e lệ, gương mặt ửng đỏ, cô cúi đầu tránh ánh mắt mọi người.


Lăng Cận Dương cúi đầu cười, đáy mắt hiện lên vẻ thâm sâu, anh nhìn phía dưới sân khấu, ánh mắt thanh minh: “Nếu ăn bánh cưới, cần phải đến Lăng thị làm việc, đây là một trong nhưng phúc lợi của nhân viên Lăng thị.”


“Ha ha ha ——”


Mọi người cười rộ lên, không khí sinh động dị thường.


Mắt thấy không khí hội trường không thể khống chế, lãnh đạo học viện vội vàng đưa người lên giải vậy, đồng thời nhân viên đưa Lăng Cận Dương và An Hân hộ tống họ ra bên ngoài.


Thời khắc cuối cùng của diễn thuyết, hội trường rối loạn, có vài học viên nữa muốn chen vào xin chữ kí, lại bị bảo an chặn lại, gấp đến độ khóc lớn lên.


Hội trường náo loạn, Đồng Niệm vẫn bất động, cô mím môi đi qua, thấy người đàn ông đem An Hân bảo vệ trong ngực mình, bóng dáng lạnh thấu xương.


Từ hội trường đi ra bên ngoài, thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng. Duẫn Mạch dù chưa được nói chuyện cùng thần tượng, nhưng nghĩ đến người bên cạnh không khỏi an ủi chính mình, có Niệm Niệm ở đây, muốn tiếp xúc gần gũi với thần tượng là chuyện sớm muộn thôi!


Đi dưới ánh mặt trời, Đồng Niệm bình tĩnh, Duẫn Mạch thấy cô đi một đường mà không mở miệng, cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng hỏi thì cô lại không nói.


Cũng may vài ngày sau đó mọi chuyện bình an vô sự ,Đồng Niệm chuẩn bị thông qua luận văn chỉ còn chờ biện hộ cuối cùng.


Nghỉ trưa ngày hôm đó, Duẫn Mạch kéo Đồng Niệm ra khỏi trường, đi tới con phố bán hàng xa xỉ. Chỗ ngồi lần trước ở buổi diễn thuyết, Duẫn Mạch phải đổi túi xách Chanel để được, Duẫn Mạch đau lòng muốn chết khi giờ phải thực hiện lời hứa.


Cô bán hàng nhận ra Duẫn Mạch, thấy cô tiến vào, đặc biệt tiếp đón nhiệt tình, đồng thời lấy mấy mẫu túi xách mới nhập về cho cô lựa chọn.


“Ô ô đẹp quá!” Duẫn Mạch nhìn túi xách trước mặt, ánh mắt nổi đóm sáng. Nhưng tiền tiêu vặt tháng này của cô đã hết, chỉ còn miễn cưỡng đủ mua cái túi để trả cho người ta thôi.


Đồng Niệm thấy cô bạn quệt miệng, nhịn không được cười trộm, đối với thói quen con nhà giàu tiêu xài bữa bãi cô không thích lắm. “Được rồi, nếu đáp ứng với người ta rồi thì phải giữ lời thôi!”


Duẫn Mạch suy sụp thở dài, tay nắm lên cái túi xách đưa cho cô bán hàng, đi theo đến quầy tính tiền.


Trong lúc chờ Duẫn Mạch, Đồng Niệm tùy ý đi dạo trong cửa hàng, di động trong túi xách cô vang lên, cô thấy số gọi đến, muốn cứng rắn không bắt máy, nhưng di động bám riết không tha nên cô phải nghe máy.


“Ở đâu đó?” Ngữ khí của người đàn ông qua điện thoại quả nhiên rất ương ngạnh.


Đồng Niệm bĩu môi, tính toán nói cho có lệ: “Anh có chuyện gì?”


Nhưng tính tình Vi Kỳ Hạo sao chứ, càng muốn xong với anh ta thì anh ta càng mất mặt mà thôi: “Đừng nói nhiều, nói địa chỉ đi!”


Âm thanh của anh rất lớn, xuyên qua tai nghe của điện thoại truyền ra ngoài, bên người có người tò mò nhìn, Đồng Niệm cau mày, đành phải đi chỗ khác nói chuyện, nhưng cô còn chưa nói gì đã nghe anh nói tiếp: “Chờ tôi!”


Di động cắt, Đồng Niệm thở dài thật mạnh, nghĩ thầm rằng người đàn ông này có thể chờ người khác nói hết không vậy?


“Niệm Niệm!” Duẫn Mạch cầm trong tay một cái váy dài, hưng phấn kéo cô, đẩy cô đi vào phòng thay đồ: “Mau mặc vào thử xem, cái này đảm bảo hợp với cậu!”


Trước mắt Đồng Niệm chơt lóe, người đã bị đẩy tới phòng thay đồ, nhìn cái váy trước mặt cô cũng bị hấp ẫn. Váy dài không tay màu đỏ, ống dài cắt theo phong cách quần áo, phần eo có đính đai lưng rất nổi bật.


Cô bán hàng thấy váy bị Duẫn Mạch cầm, không kịp nói chỉ thấy Đồng Niệm bị đẩy đi thử dồ, vẻ mặt nhất thời ngượng nghịu: “Duẫn tiểu thư, cái váy kia đã có người đặt trước.”


“Đã đặt tiền đặt cọc chưa?” Duẫn Mạch nhíu mày đi tới, cười hỏi.


“Chưa ạ.” Cô bán hàng lễ phép trả lời.


Xoay người ngồi ở giữa ghế sofa, Duẫn Mạch nhún nhún vai không cho là đúng: “Vậy được rồi, nếu chưa đặt tiền cọc thì quần áo kia ai mua trước thì của người đó!”


“Này. . . . . .” Cô bán hàng nhăn mi, muốn nói lại thôi. Tuy nói là như vậy nhưng váy này đã được An tiểu thư đặt trước.


Không bao lâu sau, Đồng Niệm đổi váy đi tới, cô đứng ở trước kính làm cho mọi người hít vào một hơi.


Ánh sáng của kính nhu hòa quyện với ngọn đèn mờ làm nổi bật chiếc váy màu đỏ, quanh hình dáng xinh đẹp của cô gái. Da thịt trắng nõn của cô như tuyết, cùng với sắc thái của chiếc váy đối lập nhau thật giống như bức tranh tiên tử.


“Wow ——”


Duẫn Mạch vỗ tay đứng lên, khen ngợi không ngớt: “Đồng Niệm, quá đẹp luôn!”


Cô bán hàng vừa rồi còn do dự nhưng lúc này cũng gật đầu liên tục: “Tiểu thư, cái váy này thật sự rất hợp với cô!”


Nhìn mình qua kính, Đồng Niệm cũng ngẩn người, cô bình thường ít mặc loại quần áo màu sắc này, cũng không muốn nhưng không ngờ khi phối hợp trên người cô lại hiệu quả như vậy.


Nhếch môi, chậm rãi buông ra, Đồng Niệm vui mừng gật đầu, đôi mắt rạng rỡ.


Lúc An Hân đẩy cửa đi vào, vừa thấy một màn như vậy, bóng dáng đối diện xinh đẹp kia làm cho đáy mắt cô trầm xuống, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.


“An tiểu thư!”


Nhìn thấy người đi tới, nhân viên cửa hàng vội kêu lên, ánh mắt đảo qua người mặt váy dài, sắc mặt xấu hổ giải thích: “An tiểu thư, cái váy này nếu cô thích chúng tôi lập tức gọi tổng bộ đem hàng tới.”


Nghe nói như thế Đồng Niệm sửng sốt, trong lòng có bao nhiêu hưng phấn thì tiêu tan hết.


“Không cần.” An Hân cười cười, khuôn mặt tinh xảo trở lại lúc ban đầu: “Chúng tôi biết nhau.”


Đồng Niệm quét mắt liếc cô một cái, xoay người muốn đi thay ra nhưng lại nghe cô ta nói: “Niệm Niệm, nếu cô đã thích thì tôi tặng cho cô.”


Tặng?!


Duẫn Mạch tò mò nhìn mỹ nhân bên cạnh, nghe giọng điệu của cô ta có chút không thoải mái.


Bước chân đang đi bỗng dừng lại, Đồng Niệm bình tĩnh quay người lại, đôi mắt nhiễm hàn ý, cô muốn mở miệng thì đã có người lên tiếng trước, giọng lạnh lùng:


“Ai muốn cô tặng ——”





Chương 26: Lời nói trút giận độc ác


Cửa thủy tinh trong suốt, phản chiếu ánh mặt trời chói mắt, người đàn ông đi vào trên người mặt áo sơ mi Versace màu hồng nhạc, sắc thái nói toạc ra, không đột ngột, tinh thần phấn chấn tiêu sái.


Hai tròng mắt sắc nhọn của Vi Kỳ Hạo nhìn người phía trước, môi mỏng nhếch lên, cất bước đi thẳng vào.


Mắt thấy anh đi tới, sắc mặt Đồng Niệm hơi đổi, theo bản năng muốn né tránh nhưng nhìn thấy mắt anh nheo lại, cô đứng tại chỗ không dám lộn xộn.


Cặp mắt tràn đầy ý cảnh cáo, cô kìm lòng không đậu chột dạ.


“Bộ này không tồi!” Vi Kỳ Hạo khoanh tay cười: “Em mặc rất đẹp.”


Đồng Niệm âm thầm hít vào một hơi, đáy lòng bất ổn khó chịu hơn nữa nhìn biểu tình giật mình của Duẫn Mạch, cô càng cảm thấy đau đầu.


An Hân đứng một bên ngược lại rất có hứng thú với người mới tới: “Lại là anh à, anh quen Đồng Niệm sao?”


Vi Kỳ Hạo nhíu mày, cặp mắt hoa đào hẹp dài khinh mị: “Tôi có quen cô ấy không thì liên quan gì tới cô?”


An Hân sửng sốt, vẻ mặt vừa cười bỗng khựng lại.


Không khí xấu hổ xông lên, Đồng Niệm không muốn làm trò cười, cô cúi đầu mở miệng: “Tôi đi thay ra.”


“Đứng lại ——”


Vi Kỳ Hạo đi tới trước hai tay chắn cô lại, thần thái rất thân mật: “Vì cái gì phải đổi? Váy này tôi rất thích!” Khi nói chuyện, tay anh lấy thẻ bạch kim ra trực tiếp đưa cho nhân viên cửa hàng.


Đôi mi thanh tú của Đồng Niệm cau chặt, cô không thích hành vi này của anh, mặc dù cô thích váy này nhưng sau khi nhìn thấy An Hân cô không muốn nữa.


“Váy này…” Đồng Niệm ngẩng đầu nhìn anh, do dự không biết giải thích thế nào.


“Váy này tôi tặng cho Đồng Niệm, để tôi trả tiền.” An Hân tươi cười nhu hòa, giọng điệu chân thành tha thiết không nhìn ra khác thường.


Đồng Niệm quay đầu lại thấy vẻ mặt cô ta dịu dàng, toàn thân lạnh lẽo.


“Cô trả?” Vi Kỳ Hạo nhìn cô cười nhạo ra tiếng: “Người phụ nữ của tôi mua quần áo, chẳng phải tôi nên trả hay sao? HƠn nữa, cô có tôi cũng có, đừng đắc ý xum xoe?!”


Phốc ——


Duẫn Mạch đứng một bên cười lên, cô xem người đàn ông độc mồm này nói đến nỗi mỹ nhân kia phải xanh cả mặt.


Lúc này dây, ngay cả Đồng Niệm đang cúi đầu cũng phải cười rộ. tuy rằng không vừa lòng với tính cách của anh nhưng trong lời nói của anh quả thực làm cô hết giận!


Hai tay bên người chậm rãi nắm lại, An Hân bị nhạo báng một câu không nói được, sắc mặt cực kì khó coi.


Nhân viên cửa hàng thấy tình huống thế cũng không dám ra tiếng, khó xử đứng tại chỗ.


Lúc này, cửa lần thứ hai bị đẩy ra, người đàn ông mặc tây trang màu đen đi vào, ánh mắt chim ưng lướt qua mọi người, lập tức dừng ở người đang đứng ở trước gương.


Cặp mắt thâm thúy của Lăng Cận Dương xa xa nhìn tới không tự giác nhìn người mặt chiếc váy đỏ, tầm mắt lãnh liệt của anh dừng vài giây chợt dời đi, bình tĩnh không gợn sóng.


“Thực náo nhiệt, các người có hẹn cùng nhau à?” Lăng Cận Dương mỉm cười đi tới, tự nhiên đi tới cạnh người An Hân, đưa tay ôm thắt lưng của cô.


An Hân mím môi cười cố loại bỏ vẻ mặt lo lắng: Không có, vừa vặn gặp nhau ở đây. Em đi lấy váy nhưng Niệm Niệm cũng thích.” Cô nói chuyện đúng mực, nắm chắc làm cho người ta không nhìn ra được chỗ nào xấu.


Lăng Cận Dương cúi đầu cười, ngước mắt nhìn qua chỉ thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông kia, cặp mắt ẩn giấu không thể khinh thường.


Ở cái thành phố này, một vòng luẩn quẩn ít nhiều cũng gặp mặt cho nên Lăng Cận Dương biết cậu ta, cũng biết xuất thân của cậu ta.


“Váy đẹp lắm.” Lăng Cận Dương nhìn váy dài trên người Đồng Niệm, đưa ra kết luận.


An Hân ôm cánh tay anh, ánh mắt nhìn qua hai người đối diện, giọng điệu làm nũng: “Rất đẹp, em muốn tặng cho Niệm Niệm không nghĩ tới lại làm điều thừa.”


Anh nắm bả vai của cô, Lăng Cận Dương ôn nhu cười cười: “Về sau chúng ta là người một nhà, em đã là chị dâu còn sợ không có cơ hội lấy lòng sao?”


Duẫn Mạch nghe vậy cười rộ lên, cô túm Đồng Niệm muốn giảm bớt không khí căng thằng, cười phụ họa: “Đúng là như vậy!”


Vi Kỳ Hạo cúi đầu, ánh mắt xẹt qua mặt Đồng Niệm, thấy cô vẫn cúi dầu, hai tròng mắt sâu thẳm hiện lên ý tứ. Anh cắn môi không nói gì nữa, chỉ nhìn về phía Lăng Cận Dương, ánh mắt lạnh lùng.


Không bao lâu sau, nhân viên cửa hàng đem váy khác đã đóng gói đưa tới, An Hân cũng không xem trực tiếp bảo người ta đem tới nhà.


Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Cận Dương khẽ nâng lên, tròng mắt lại hướng về phía Đồng Niệm, đáy mắt phát ra ý cười lạnh bạc, làm lòng người phát run.


Đồng Niệm hờ hững lảng tránh, vẻ mặt không nhìn ra, nhưng lòng bàn tay mồ hôi đã đổ ra.


Lăng Cận Dương nhìn mọi người xung quanh, vuốt cằm, giọng điệu ôn hòa: “Chúng tôi đi trước.” Dứt lời, anh dắt tay An Hân thân mật rời đi.


Đồng Niệm bình tĩnh đi vào phòng thay đồ, cởi váy dài ra. Vi Kỳ Hạo muốn mua nhưng cuối cùng trong ánh mắt cô nhưng giết người, miễn cưỡng từ bỏ.


Quần áo không mua nhưng cơm trưa thì muốn ăn.


Ba người ăn cơm trưa, bầu không khí rất quỷ dị, hơn nữa Duẫn Mạch trời sinh tính tình hoạt bát. Cô chăm chú nhìn Vi Kỳ Hạo, nhịn không được đánh giá. Cô khó hiểu không biết từ khi nào Đồng Niệm lại đi cùng anh ta?


“Niệm Niệm!” Miệng cắn thịt bò, Duẫn Mạch nhỏ giọng ép hỏi: “Hai người các ngươi, khi nào lại đi cùng nhau ?”


Đồng Niệm uống nước hung hăng quay đầu trừng cô, cắt thịt bò nhét vào miệng cô, cắn răng nói: “Tập trung ăn đi.”


Miệng Duẫn Mạch bị tắc nghẽn, nức nở kháng nghị


Nhìn bộ dạng buồn cười của cô, Đồng Niệm mím môi cười, lo lắng dần vơi đi.


“Này!” Sắc mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, anh gõ bàn, thanh âm rất lạnh: “Chúng ta hẹn hò vì sao em lại mang theo bóng đèn?”


Đồng Niệm mất hứng nhìn anh một cái: “Cô ấy là bạn tốt của tôi, không phải bóng đèn.”


Bữa cơm trưa này rất lộn xộn. Từ nhà hàng Tây đi ra, Vi Kỳ Hạo mở cửa xe, nhưng chỉ có hai chỗ ngồi, rất khó khăn.


Cuối cùng Duẫn Mạch thức thời rời đi, ném lại ánh mắt nóng bỏng cho Đồng Niệm.


LÊn xen xong, một trường trầm mặt không nói gì, thẳng tới cổng trường học, tính tình thiếu gia của Vi Kỳ Hạo rốt cuộc bộc phát: “Lần hẹn này không tính!”


“Vì cái gì?”


Vi Kỳ Hạo quay đầu trừng cô, sắc mặt âm trầm: “Em hỏi tôi vì cái gì? Đồng Niệm, bổn thiếu gia tốt tính quá phải không?”


Trong lòng biết anh không phân rõ trái phải, Đồng Niệm chỉ có thể tự chịu, cô mở cửa xe muốn xuống, lại nghe anh hỏi: “Anh trai em, còn có nhà họ Lăng, đối với em có tốt không?”


Ngón tay nắm cửa đang căng thẳng, mặt Đồng Niệm cúi thấp, vẻ mặt đen lại, cô hít một hơi trầm giọng nói: “Đây là việc riêng của tôi, không liên quan tới anh.”


Nói xong những lời nà cô cúi đầu đi về trường, không có cảm giác gì.


Mí mắt Vi Kỳ Hạo khẽ nhắm, nhìn ánh mắt trốn tránh của cô, lòng anh đầy khác thường. Sau đó anh đạp ga, chiếc xe màu trắng bỗng chốc đi xa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom