Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33-34
Chương 33: Chinh phục
Trong xe u ám, hai bóng dáng gần nhau. Đồng Niệm ngồi trên người anh, theo tầm mắt của cô có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia. Hai tròng mắt thâm thúy rạng rỡ, chứa thứ ánh sáng lung linh mênh mông rung động lòng người làm cho cô không dời mắt được.
Ngốc nghếch hồi lâu, thẳng cho tới khi cô bị người đàn ông đặt dưới thân, cười yếu ớt ra tiếng: “Đẹp mắt sao?”
Đồng Niệm lấy lại tinh thần, vẻ mặt xấu hổ tránh tầm mắt của anh, cô muốn đứng dậy lại thấy tay anh đặt ở trên lưng cô, đầu ngón tay khẽ vuốt qua lại: “Buông tay!”
Người đàn ông nhếch môi, ngón tay càng hướng vào trong quần áo của cô tìm kiếm: “Không buông.”
Tay anh lạnh lẽo men theo da thịt bóng loáng của cô hướng lên trên, Đồng Niệm biến sắc, ra sức giãy dụa: “Lăng Cận Dương, anh buông ra! Anh đây không phải đang dùng sức mạnh thì là gì?!”
Lời của cô khiến cho ánh mắt anh trầm lại.
Lăng Cận Dương đột nhiên ngồi dậy, dùng tay ôm cô để lên tay lái, độ mạnh yếu rất lớn.
Tích ——
Phía sau lưng bị đặt lên tay lái rất đau, Đồng Niệm hít một hơi, sắc mặt tái nhợt. Lúc này trên đường cao tốc im lặng, một chiếc xe cũng không có, nơi này nổi lên cảm giác quỷ dị.
Quét mắt nhìn đường xe chạy bên ngoài trống trơn, trong lòng cô chùn lại, toàn thân thấy lạnh, xung quanh không có bóng người cô có thể trốn ở đâu bây giờ?
Trong giây lát bị mê muội, chờ cô khôi phục lại tinh thần thì cô đã ngã vào giữa xe. Anh áp chế tới phía cô, khuôn mặt lo lắng, cả người tỏa ra tức giận nồng đậm.
“Dùng sức mạnh?”
Đôi mắt hẹp dài của Lăng Cận Dương khinh mị, môi mỏng nhếch lên một cái, anh giận dữ cười, thanh âm rất lạnh: “Nói cho em biết, con mẹ nó anh thích dùng sức mạnh đấy!”
Tròng mắt Đồng Niệm co rút lại, thấy anh như muốn cắn người, trái tim cô dần lạnh lẽo.
Ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa non mềm của cô, cười tựa như không: “Nói đi, là em tự cởi hay là anh cởi?”
Đột nhiên Đồng Niệm đưa tay đánh vào mặt anh nhưng bị anh nắm lại được.
Trước mắt bị áp chế, cô không kịp kinh hô, đôi môi bị anh che lại. Anh thô bạo cắn mút, khiến cho cô phải mở miệng sau đó tiến quân thần tốc.
Miệng đầy mùi vị của anh, cô không thể trốn tránh, trong lòng tức giận không chịu được hung hăng cắn anh.
Cứ tưởng rằng anh sẽ né tránh không nghĩ rằng trong miệng truyền tới một cỗ mùi tanh. Đồng Niệm kinh ngạc trừng mắt, lập tức thấy anh tiến sâu vào bên trong.
Anh cũng nhìn cô chằm chằm, cặp mắt kia có chút thẳng thắn thành khẩn làm cho tim cô đập nhanh. Cô không dám nhìn kỹ, hốt hoảng dời tầm mắt đi.
Người đàn ông chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng hôn ở miệng cô, mới vừa rồi rất bạo ngược thì giờ lại tràn đầy nhu tình.
“Niệm Niệm ——”
Đồng Niệm chỉnh đốn tinh thần, hai tay sửa quần áo, đồng tiễn gắt gao trừng mắt anh, khẩn cầu: “Không được! Lăng Cận Dương không cho anh——”
Đáy mắt cô đầy sự oán hận, Lăng Cận Dương giật mình nhưng cũng bất đắc dĩ cười khẽ. Theo sau, ngón tay anh liền đem quần áo cô cởi ra ngoài.
Thân thể đàn ông to lớn áp chế, động tác đột nhiên của anh làm cho cô không chịu nổi rên lên một tiếng. Thân thể khô khốc không thể bao dung kích cuồng của anh, mùi vị chua xót lan tràn.
Anh đưa tay lau những giọt mồ hôi của cô, Lăng Cận Dương cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Em không được rời bỏ anh….”
Trên đường cao tốc tĩnh mịch, đèn đường cao cao chiếu xuống tạo ra những cái bóng lớn. Ở giữa chiếc xe thể thao cực hạn xa hoa kia, hai hình ảnh thân mật dây dưa, giao tình triền miên, nhiễm đầy ham muốn đau đớn.
Tia nắng ban mai lộ ra, ở giữa phòng ngủ sáng ngời, cánh rèm trắng tung bay. Từng cơn gió phất qua, hương thơm cây tường vi từng trận thấm vào tim gan.
Đồng Niệm mở to mắt, thân thể khẽ nhúc nhích, toàn thân đau đớn. Cô cắn răng xuống giường, đi tới phòng tắm rửa mặt.
Vừa mới từ phòng tắm đi ra, di động đổ chuông, cô cúi đầu nhìn, sắc mặt có chút khó xử, nghĩ trước nghĩ sau vẫn không thể không nhấc điện thoại: “Alo?”
Ở bên đầu dây, quả nhiên khẩu khí của người đàn ông không tốt, tức giận hỏi: “Em tối hôm qua sao không nhận điện thoại?”
Năm ngón tay cầm di động siết chặt lại, Đồng Niệm nhíu mi, thanh âm rất thấp: “Vi Kỳ Hạo, chúng ta không cần gặp mặt.”
Cô sau đó liền cắt điện thoại, hơn nữa là tắt máy luôn.
Trải qua chuyện tối hôm qua, thể xác và tinh thần của Đồng Niệm đều mệt mỏi, cô không muốn dây dưa với bất kì ai, bất kì chuyện gì.
Trong đình viện, cây tường vi khai hoa rộ, cành lá xum xuê. Đồng Niệm ngồi ở ghế đu, hai tay giữ hai dây treo bên cạnh, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh.
Năm đó vào nhà họ Lăng, cô chỉ mới mười tuổi, tóc thắt bím hai bên, sợ hãi nắm góc áo của mẹ cô, lui ở phía sau mẹ, một đôi mắt đen to ở giữa phòng làm cô sợ.
Còn nhớ ngày đó, cô ngồi khóc ở giữa cầu thang, khóc thảm thê. Cho đến khi bên người xuất hiện một bóng dáng cao lớn, người con trai ôn nhu đem ôm cô vào trong ngực cười hỏi: “Sao lại khóc?”
Cô mở to đôi mắt ngập nước, bình tĩnh nhìn người con trai tuấn mỹ trước mặt, nức nở trả lời: “Em……..sợ.”
Nghe vậy, người con trai mím môi cười, nụ cười sáng lạn ở khóe miệng thậm chí còn chói mắt hơn cả mặt trời. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tiếng nói trầm thấp thoát ra một cỗ ma lực: “Không phải sợ, có anh trai ở đây.”
Anh trai…cái tên này về sau cứ như thế tràn vào đáy lòng cô, tạo nên một dấu vết thật sâu.
Từ năm đó về sau này, cô ở nơi này. Cũng đã mười hai năm rồi.
Mười hai năm.
Cuộc sống tươi đẹp ở tuổi cô rốt cuộc lại đen tốt, tất cả đều xảy ra ở nơi này.
Tận sau trong lòng nổi lên cỗ chua xót nồng đậm, mũi chân Đồng Niệm nhẹ đẩy, đưa ghế chuyển động. Những sợi tóc phất qua trán cô, ngang qua mặt, ánh nắng dừng ở đáy mắt chỉ tiếc không mang cho cô chút ấm áp nào.
Ghế đu thong thả xuống dưới, hơi thở nguy hiểm ở phía sau dần tiến tới, làm cho cô cảnh giác sâu sắc. Hai dây treo bên cạnh bị một đôi tay to lớn bao vây, bao phủ lên tay cô, truyền đến ấm áp nhưng lại khiến cô run sợ.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua ghế đu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, anh đi tới đưa tay chạm vào, nhưng lòng bàn tay là một khoảng không, người trước mắt né ra, đối diện anh là sự xa cách.
Khuôn mặt tươi cười của Lăng Cận Dương cứng đờ, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, mắt hiện lên một sự dịu dạng giống như đã từng có.
Anh lại đưa tay, theo chỗ sâu trong ánh mắt anh, lơ đãng toát ra hy vọng: “Lại đây.”
Cặp mắt kia xuất hiện nhu tình, hiện giờ trong mắt lại chỉ thấy buồn cười, Đồng Niệm không nói gì, cô hờ hững xoay người, bước đi không hề quay đầu lại.
Thật lâu sau, Lăng Cận Dương kinh ngạc ở đó, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, không rõ biểu tình. Anh thu hồi lòng bàn tay trống trơn, nắm chặt thành quyền.
Một đường bước nhanh vào nhà, trong lòng Đồng Niệm ngũ vị tạp trần, cô nhấc chân đi trên bậc thang, cũng không nghĩ cái bóng dáng tròn vo xinh xắn kia nhảy tới trước chân của cô.
Nhìn thấy Rella bên người, cô cười cúi người xuống, ôm nó vào trong ngực: “Cái đồ tham ăn này, mày càng ngày càng nặng rồi đó.”
“Ngao ngô. . . . . .”
Rella cúi đầu kêu lên, hắc hắc ánh mắt nhìn cô, nhưng lại đem thân mình lui vào trong, tựa hồ như muốn nói cho cô biết là nó không hề mập, không cần giảm béo.
Nhìn động tác của nó, Đồng Niệm nhịn không được cười rộ lên, ngón tay chỉ nhẹ vào mình nó: “Ngươi, vật nhỏ đáng yêu này!”
Rella vẫy vẫy đuôi, bộ dạng tinh nghịch rất đáng yêu.
Đáy mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng lưỡng, Đồng Niệm hồ nghi ngẩng đầu, chờ cô thấy rõ mặt người trước sau, ánh mắt chợt sáng lên: “Duy Hàm, anh đã trở lại?”
Chương 34: Chiếc điện thoại trầm mặc
Người đàn ông đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn dật, con ngươi đen sáng ngời, khóe miệng cười ôn nhu.
“Dạo này sao rồi?” Mục Duy Hàm hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi Đồng Niệm, giọng điệu của bọn họ rất thân thiết, hiển nhiên đã quen biết nhau từ sớm.
Nhìn thấy anh trở về, trong lòng Đồng Niệm rất vui, cô vội vàng gật gật đầu: “Tốt lắm, sao anh lại đi lâu như vậy?”
“Ha ha, không còn cách nào! Cận Dương phân cho anh nhiệm vụ rất khó khăn.” Hai tay Mục Duy Hàm ôm ngực, cười dài nhìn cô.
Tâm trạng đang tốt tự dưng nghe đến tên của người kia, lập tức tụt hứng. Đồng Niệm cúi đầu không nói gì. Mục Duy Hàm là trợ lý chủ tịch, mấy năm nay là trợ thủ đắc lực của cha con nhà họ Lăng, đồng thời là bạn từ nhỏ của Lăng Cận Dương, quan hệ hai người rất khắn khít.
Mắt thấy cảm xúc cô biến hóa, Mục Duy Hàm cười lắc đầu, thò tay vào túi lấy ra một cái bình thủy tinh đưa cho cô: “Cố ý mang về cho em nè.”
Ở giữa bình thủy tinh trong suốt có một viên kẹo đường màu hồng nhạt mê người. Đồng Niệm ngẩng đầu, hai tròng mắt đang ảm đạm bỗng sáng rực: “Oa, Mục Duy Hàm anh là tốt nhất! Anh lại mang cái này cho em.”
Cô nhào tới người anh, đoạt lấy cái chai, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười. Viên kẹo đường nhanh chóng được cho vào miệng, cô thỏa mãn gật đầu. “Ngon quá! Lâu lắm rồi không có ăn kẹo đường ngon như vậy!”
Mục Duy Hàm quen cô từ rất sớm, khi đó cô còn nhỏ, khi tới nhà họ Lăng thì sợ hãi. Cho nên trong mắt anh, cô gái nhỏ này như em gái của mình, cần người thân che chở.
“Em thích là tốt rồi.” Mục Duy Hàm thấy cô vui vẻ, đáy lòng có chút cảm xúc. Ba năm rồi khó thấy được gương mặt tươi cười của cô như thế, anh chỉ có thể cố gắng hy vọng cô trở lại bộ dạng khờ dại rực rỡ của trước kia.
Rella có cái mũi rất thính, nhìn thấy Đồng Niệm miệng nó bỗng ư ư, lập tức lắc lắc thân mình cũng muốn nếm thử chút hương vị.
Đồng Niệm xoay người vỗ đầu nó, giận tái mặt lạnh lùng nói: “Rella, mày tham ăn quá rồi, ta phải cho mày đi giảm béo thôi!”
Trong lời nói của chủ nhân lập tức làm cho Rella cụp đuôi lại, nức nở chạy lên lầu.
Dáng điệu thơ ngây đáng yêu của nó nhất thời làm cho Mục Duy Hàm cười. Anh xuất ngoại đã lâu, Đồng Niệm nhịn không được hỏi đông hỏi tây, rất hưng phấn nói chuyện phiếm cùng anh.
“Duy Hàm ——”
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, Đồng Niệm không cần quay đầu cũng biết người đến là ai. Nụ cười trên miệng cô chợt tắt, đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Lăng Cận Dương nhét hai tay vào túi đi tới, đôi mắt thâm thúy lướt qua bóng dáng kia, trên mặt không có cảm xúc gì.
Giây lát sau anh quay đầu nhìn chằm chằm Mục Duy Hàm, ánh mắt chớp lên: “Chuyện như thế nào rồi?”
Mục Duy Hàm giơ túi văn kiện trong tay lên, vẻ mặt đắc ý: “Không có phụ sứ mệnh!”
Lăng Cận Dương thở phào nhẹ nhõm, bước vài bước đến bên cạnh anh, hai người vội vàng đi tới thư phòng.
Đồng Niệm nhìn hai người đi xa, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, bất quá hai người họ làm việc kín đáo cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Cô ôm bình thủy tinh trong ngực, mím môi cười khẽ, thì ra vẫn còn có người nhớ mình thích ăn kẹo đường.
Trở lại phòng ngủ, cũng không nhìn Rella ở đâu, Đồng Niệm nhíu mi ra khỏi phòng, dọc theo lầu hai tìm kiếm, cô đi qua phòng cách vách nghe được bên trong có động tĩnh nhỏ, cô nhìn vào liền phát hiện Rella ở bên trong.
“Rella——”
Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy miệng nó đang ngậm cái cà vạt, tứ chi đang chơi đùa rất nghịch ngợm.
Người đàn ông kia rất sạch sẽ, Đồng Niệm sợ anh tức giận, vội vàng đoạt đồ trong miệng Rella lại. Cô gõ gõ đầu của nó, dạy dỗ: “Mày sao lại loạn như vậy, dám động vào đồ của anh ấy, cẩn thận anh ấy sẽ nhốt mày lại.”
Rella tựa hồ nghe hiểu lời của cô, vội vàng lui thân mình xuống dưới không dám động đậy.
Đồng Niệm buồn cười, đưa tay kéo ngăn kéo ra, khóe mắt đảo qua phát hiện ra cái gì, cả người cứng đờ.
Tận cùng bên trong ngăn kéo, để một cái di động màu đen, Đồng Niệm nhịn không được lấy nó ra, nắm ở trong lòng bàn tay, cô hơi run run.
Màn hình di động đen kịt, hiển nhiên là đã lâu rồi không sử dụng qua. Ngón tay cô vuốt nhẹ màn hình, ánh mắt Đồng Niệm ảm đạm, cô hung hăng dùng sức, dùng sức cho đến khi đầu ngón tay trở nên trắng, tựa hồ muốn ngăn chặn cảm xúc nào đó.
Một lúc sau, cô mới dịu lại, đưa điện thoại bỏ vào chỗ cũ, mang theo Rella trở về phòng ngủ, Đồng Niệm đi về phòng mình, cô đi đến bên cửa sổ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn về phía xa, suy nghĩ thất thần.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rơi trên đầu vai, mặt cô đờ đẫn không có cảm xúc gì. Dần dần khóe môi cô nở một nụ cười châm chọc, cặp đồng tiễn nổi sóng lên nhưng rồi nhanh chóng tĩnh lặng lại.
. . . . . .
Lễ cử hành tốt nghiệp lập tức sẽ diễn ra, nhiều bạn học bắt đầu sửa sang lại để dự lễ chuẩn bị rời trường. Nhìn bóng dáng bên người lưu luyến không rời, trong lòng Đồng Niệm phủ một tầng mây đen. Mỗi người đều hướng tới một cuộc sống tốt đẹp chỉ có cô bị giam trong một nhà tù hoa lệ.
Có lẽ Lăng Cận Dương nói đúng, nhân thế nhiều hiểm ác, nếu như vậy cô cũng tình nguyện đối mặt, cô không muốn bị bẻ gãy cánh chim, cả đời không thể đứng dậy.
Hắt xì ——
Một chiếc Lamborghini màu trắng đi vào trường, người đàn ông kiêu ngạo đứng ở ven đường, anh đẩy cửa xe ra bước nhanh tới.
“Đồng Niệm!”
Con ngươi mị hoặc của Vi Kỳ Hạo nhìn tới chỗ cô, vẻ mặt thô bạo: “Em dám không nghe điện thoại của tôi?!”
Nhìn thấy anh, Đồng Niệm đau đầu, bên cạnh nhiều người xúm lại xem náo nhiệt. Thỉnh thoảng có người biết Vi Kỳ Hạo, đều trưng bộ mặt xem náo nhiệt ra.
Đồng Niệm lạnh lùng nhìn anh cả vú lấp miệng em, đáy lòng tức giận: “Vi Kỳ Hạo, tôi đã nói rõ rồi, anh nghe không rõ sao?”
Vi Kỳ Hạo giận tái mặt, nhanh nhíu chân mày, khẩu khí âm lãnh: “Như thế nào, em muốn quỵt nợ?”
Tâm tình vốn nặng nề hiện giờ bị anh ép hỏi, Đồng Niệm càng thêm ủy khuất, cô ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tức giạn nói: “Bổn tiểu thư quỵt nợ đó, anh định làm gì?”
Một lát sau, cô giơ hai đấm lên trước mặt anh, ánh mắt ngoan cường: “Còn dám uy hiếp tôi, tin tôi sẽ đánh anh không!”
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc.
Vi Kỳ Hạo nhìn chằm chằm cô, thấy cô quật cường ra mặt, anh cũng không biết sao lửa giận trong lòng dần tiêu tan.
Anh đưa tay sờ chóp mũi, nhịn không được cười khẽ.
Thoáng nhìn anh đang cười, Đồng Niệm cũng cúi đầu khóe miệng cũng nở nụ cười, áp lực trong lòng dần tản ra.
Không kịp nói gì nữa, Vi Kỳ Hạo dùng sức kéo tay cô, đem cô nhét vào trong xe. Anh thả chân ga, oanh một tiếng, đem xe lái đi.
Trong xe u ám, hai bóng dáng gần nhau. Đồng Niệm ngồi trên người anh, theo tầm mắt của cô có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông kia. Hai tròng mắt thâm thúy rạng rỡ, chứa thứ ánh sáng lung linh mênh mông rung động lòng người làm cho cô không dời mắt được.
Ngốc nghếch hồi lâu, thẳng cho tới khi cô bị người đàn ông đặt dưới thân, cười yếu ớt ra tiếng: “Đẹp mắt sao?”
Đồng Niệm lấy lại tinh thần, vẻ mặt xấu hổ tránh tầm mắt của anh, cô muốn đứng dậy lại thấy tay anh đặt ở trên lưng cô, đầu ngón tay khẽ vuốt qua lại: “Buông tay!”
Người đàn ông nhếch môi, ngón tay càng hướng vào trong quần áo của cô tìm kiếm: “Không buông.”
Tay anh lạnh lẽo men theo da thịt bóng loáng của cô hướng lên trên, Đồng Niệm biến sắc, ra sức giãy dụa: “Lăng Cận Dương, anh buông ra! Anh đây không phải đang dùng sức mạnh thì là gì?!”
Lời của cô khiến cho ánh mắt anh trầm lại.
Lăng Cận Dương đột nhiên ngồi dậy, dùng tay ôm cô để lên tay lái, độ mạnh yếu rất lớn.
Tích ——
Phía sau lưng bị đặt lên tay lái rất đau, Đồng Niệm hít một hơi, sắc mặt tái nhợt. Lúc này trên đường cao tốc im lặng, một chiếc xe cũng không có, nơi này nổi lên cảm giác quỷ dị.
Quét mắt nhìn đường xe chạy bên ngoài trống trơn, trong lòng cô chùn lại, toàn thân thấy lạnh, xung quanh không có bóng người cô có thể trốn ở đâu bây giờ?
Trong giây lát bị mê muội, chờ cô khôi phục lại tinh thần thì cô đã ngã vào giữa xe. Anh áp chế tới phía cô, khuôn mặt lo lắng, cả người tỏa ra tức giận nồng đậm.
“Dùng sức mạnh?”
Đôi mắt hẹp dài của Lăng Cận Dương khinh mị, môi mỏng nhếch lên một cái, anh giận dữ cười, thanh âm rất lạnh: “Nói cho em biết, con mẹ nó anh thích dùng sức mạnh đấy!”
Tròng mắt Đồng Niệm co rút lại, thấy anh như muốn cắn người, trái tim cô dần lạnh lẽo.
Ngón tay thon dài vuốt ve cánh hoa non mềm của cô, cười tựa như không: “Nói đi, là em tự cởi hay là anh cởi?”
Đột nhiên Đồng Niệm đưa tay đánh vào mặt anh nhưng bị anh nắm lại được.
Trước mắt bị áp chế, cô không kịp kinh hô, đôi môi bị anh che lại. Anh thô bạo cắn mút, khiến cho cô phải mở miệng sau đó tiến quân thần tốc.
Miệng đầy mùi vị của anh, cô không thể trốn tránh, trong lòng tức giận không chịu được hung hăng cắn anh.
Cứ tưởng rằng anh sẽ né tránh không nghĩ rằng trong miệng truyền tới một cỗ mùi tanh. Đồng Niệm kinh ngạc trừng mắt, lập tức thấy anh tiến sâu vào bên trong.
Anh cũng nhìn cô chằm chằm, cặp mắt kia có chút thẳng thắn thành khẩn làm cho tim cô đập nhanh. Cô không dám nhìn kỹ, hốt hoảng dời tầm mắt đi.
Người đàn ông chậm rãi buông cô ra, nhẹ nhàng hôn ở miệng cô, mới vừa rồi rất bạo ngược thì giờ lại tràn đầy nhu tình.
“Niệm Niệm ——”
Đồng Niệm chỉnh đốn tinh thần, hai tay sửa quần áo, đồng tiễn gắt gao trừng mắt anh, khẩn cầu: “Không được! Lăng Cận Dương không cho anh——”
Đáy mắt cô đầy sự oán hận, Lăng Cận Dương giật mình nhưng cũng bất đắc dĩ cười khẽ. Theo sau, ngón tay anh liền đem quần áo cô cởi ra ngoài.
Thân thể đàn ông to lớn áp chế, động tác đột nhiên của anh làm cho cô không chịu nổi rên lên một tiếng. Thân thể khô khốc không thể bao dung kích cuồng của anh, mùi vị chua xót lan tràn.
Anh đưa tay lau những giọt mồ hôi của cô, Lăng Cận Dương cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: “Em không được rời bỏ anh….”
Trên đường cao tốc tĩnh mịch, đèn đường cao cao chiếu xuống tạo ra những cái bóng lớn. Ở giữa chiếc xe thể thao cực hạn xa hoa kia, hai hình ảnh thân mật dây dưa, giao tình triền miên, nhiễm đầy ham muốn đau đớn.
Tia nắng ban mai lộ ra, ở giữa phòng ngủ sáng ngời, cánh rèm trắng tung bay. Từng cơn gió phất qua, hương thơm cây tường vi từng trận thấm vào tim gan.
Đồng Niệm mở to mắt, thân thể khẽ nhúc nhích, toàn thân đau đớn. Cô cắn răng xuống giường, đi tới phòng tắm rửa mặt.
Vừa mới từ phòng tắm đi ra, di động đổ chuông, cô cúi đầu nhìn, sắc mặt có chút khó xử, nghĩ trước nghĩ sau vẫn không thể không nhấc điện thoại: “Alo?”
Ở bên đầu dây, quả nhiên khẩu khí của người đàn ông không tốt, tức giận hỏi: “Em tối hôm qua sao không nhận điện thoại?”
Năm ngón tay cầm di động siết chặt lại, Đồng Niệm nhíu mi, thanh âm rất thấp: “Vi Kỳ Hạo, chúng ta không cần gặp mặt.”
Cô sau đó liền cắt điện thoại, hơn nữa là tắt máy luôn.
Trải qua chuyện tối hôm qua, thể xác và tinh thần của Đồng Niệm đều mệt mỏi, cô không muốn dây dưa với bất kì ai, bất kì chuyện gì.
Trong đình viện, cây tường vi khai hoa rộ, cành lá xum xuê. Đồng Niệm ngồi ở ghế đu, hai tay giữ hai dây treo bên cạnh, trước mắt hiện lên nhiều hình ảnh.
Năm đó vào nhà họ Lăng, cô chỉ mới mười tuổi, tóc thắt bím hai bên, sợ hãi nắm góc áo của mẹ cô, lui ở phía sau mẹ, một đôi mắt đen to ở giữa phòng làm cô sợ.
Còn nhớ ngày đó, cô ngồi khóc ở giữa cầu thang, khóc thảm thê. Cho đến khi bên người xuất hiện một bóng dáng cao lớn, người con trai ôn nhu đem ôm cô vào trong ngực cười hỏi: “Sao lại khóc?”
Cô mở to đôi mắt ngập nước, bình tĩnh nhìn người con trai tuấn mỹ trước mặt, nức nở trả lời: “Em……..sợ.”
Nghe vậy, người con trai mím môi cười, nụ cười sáng lạn ở khóe miệng thậm chí còn chói mắt hơn cả mặt trời. Anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, tiếng nói trầm thấp thoát ra một cỗ ma lực: “Không phải sợ, có anh trai ở đây.”
Anh trai…cái tên này về sau cứ như thế tràn vào đáy lòng cô, tạo nên một dấu vết thật sâu.
Từ năm đó về sau này, cô ở nơi này. Cũng đã mười hai năm rồi.
Mười hai năm.
Cuộc sống tươi đẹp ở tuổi cô rốt cuộc lại đen tốt, tất cả đều xảy ra ở nơi này.
Tận sau trong lòng nổi lên cỗ chua xót nồng đậm, mũi chân Đồng Niệm nhẹ đẩy, đưa ghế chuyển động. Những sợi tóc phất qua trán cô, ngang qua mặt, ánh nắng dừng ở đáy mắt chỉ tiếc không mang cho cô chút ấm áp nào.
Ghế đu thong thả xuống dưới, hơi thở nguy hiểm ở phía sau dần tiến tới, làm cho cô cảnh giác sâu sắc. Hai dây treo bên cạnh bị một đôi tay to lớn bao vây, bao phủ lên tay cô, truyền đến ấm áp nhưng lại khiến cô run sợ.
Ánh mắt người đàn ông lướt qua ghế đu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, anh đi tới đưa tay chạm vào, nhưng lòng bàn tay là một khoảng không, người trước mắt né ra, đối diện anh là sự xa cách.
Khuôn mặt tươi cười của Lăng Cận Dương cứng đờ, hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, mắt hiện lên một sự dịu dạng giống như đã từng có.
Anh lại đưa tay, theo chỗ sâu trong ánh mắt anh, lơ đãng toát ra hy vọng: “Lại đây.”
Cặp mắt kia xuất hiện nhu tình, hiện giờ trong mắt lại chỉ thấy buồn cười, Đồng Niệm không nói gì, cô hờ hững xoay người, bước đi không hề quay đầu lại.
Thật lâu sau, Lăng Cận Dương kinh ngạc ở đó, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, không rõ biểu tình. Anh thu hồi lòng bàn tay trống trơn, nắm chặt thành quyền.
Một đường bước nhanh vào nhà, trong lòng Đồng Niệm ngũ vị tạp trần, cô nhấc chân đi trên bậc thang, cũng không nghĩ cái bóng dáng tròn vo xinh xắn kia nhảy tới trước chân của cô.
Nhìn thấy Rella bên người, cô cười cúi người xuống, ôm nó vào trong ngực: “Cái đồ tham ăn này, mày càng ngày càng nặng rồi đó.”
“Ngao ngô. . . . . .”
Rella cúi đầu kêu lên, hắc hắc ánh mắt nhìn cô, nhưng lại đem thân mình lui vào trong, tựa hồ như muốn nói cho cô biết là nó không hề mập, không cần giảm béo.
Nhìn động tác của nó, Đồng Niệm nhịn không được cười rộ lên, ngón tay chỉ nhẹ vào mình nó: “Ngươi, vật nhỏ đáng yêu này!”
Rella vẫy vẫy đuôi, bộ dạng tinh nghịch rất đáng yêu.
Đáy mắt cô bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da bóng lưỡng, Đồng Niệm hồ nghi ngẩng đầu, chờ cô thấy rõ mặt người trước sau, ánh mắt chợt sáng lên: “Duy Hàm, anh đã trở lại?”
Chương 34: Chiếc điện thoại trầm mặc
Người đàn ông đứng sừng sững dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn dật, con ngươi đen sáng ngời, khóe miệng cười ôn nhu.
“Dạo này sao rồi?” Mục Duy Hàm hơi mỉm cười, ôn nhu hỏi Đồng Niệm, giọng điệu của bọn họ rất thân thiết, hiển nhiên đã quen biết nhau từ sớm.
Nhìn thấy anh trở về, trong lòng Đồng Niệm rất vui, cô vội vàng gật gật đầu: “Tốt lắm, sao anh lại đi lâu như vậy?”
“Ha ha, không còn cách nào! Cận Dương phân cho anh nhiệm vụ rất khó khăn.” Hai tay Mục Duy Hàm ôm ngực, cười dài nhìn cô.
Tâm trạng đang tốt tự dưng nghe đến tên của người kia, lập tức tụt hứng. Đồng Niệm cúi đầu không nói gì. Mục Duy Hàm là trợ lý chủ tịch, mấy năm nay là trợ thủ đắc lực của cha con nhà họ Lăng, đồng thời là bạn từ nhỏ của Lăng Cận Dương, quan hệ hai người rất khắn khít.
Mắt thấy cảm xúc cô biến hóa, Mục Duy Hàm cười lắc đầu, thò tay vào túi lấy ra một cái bình thủy tinh đưa cho cô: “Cố ý mang về cho em nè.”
Ở giữa bình thủy tinh trong suốt có một viên kẹo đường màu hồng nhạt mê người. Đồng Niệm ngẩng đầu, hai tròng mắt đang ảm đạm bỗng sáng rực: “Oa, Mục Duy Hàm anh là tốt nhất! Anh lại mang cái này cho em.”
Cô nhào tới người anh, đoạt lấy cái chai, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười. Viên kẹo đường nhanh chóng được cho vào miệng, cô thỏa mãn gật đầu. “Ngon quá! Lâu lắm rồi không có ăn kẹo đường ngon như vậy!”
Mục Duy Hàm quen cô từ rất sớm, khi đó cô còn nhỏ, khi tới nhà họ Lăng thì sợ hãi. Cho nên trong mắt anh, cô gái nhỏ này như em gái của mình, cần người thân che chở.
“Em thích là tốt rồi.” Mục Duy Hàm thấy cô vui vẻ, đáy lòng có chút cảm xúc. Ba năm rồi khó thấy được gương mặt tươi cười của cô như thế, anh chỉ có thể cố gắng hy vọng cô trở lại bộ dạng khờ dại rực rỡ của trước kia.
Rella có cái mũi rất thính, nhìn thấy Đồng Niệm miệng nó bỗng ư ư, lập tức lắc lắc thân mình cũng muốn nếm thử chút hương vị.
Đồng Niệm xoay người vỗ đầu nó, giận tái mặt lạnh lùng nói: “Rella, mày tham ăn quá rồi, ta phải cho mày đi giảm béo thôi!”
Trong lời nói của chủ nhân lập tức làm cho Rella cụp đuôi lại, nức nở chạy lên lầu.
Dáng điệu thơ ngây đáng yêu của nó nhất thời làm cho Mục Duy Hàm cười. Anh xuất ngoại đã lâu, Đồng Niệm nhịn không được hỏi đông hỏi tây, rất hưng phấn nói chuyện phiếm cùng anh.
“Duy Hàm ——”
Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc, Đồng Niệm không cần quay đầu cũng biết người đến là ai. Nụ cười trên miệng cô chợt tắt, đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Lăng Cận Dương nhét hai tay vào túi đi tới, đôi mắt thâm thúy lướt qua bóng dáng kia, trên mặt không có cảm xúc gì.
Giây lát sau anh quay đầu nhìn chằm chằm Mục Duy Hàm, ánh mắt chớp lên: “Chuyện như thế nào rồi?”
Mục Duy Hàm giơ túi văn kiện trong tay lên, vẻ mặt đắc ý: “Không có phụ sứ mệnh!”
Lăng Cận Dương thở phào nhẹ nhõm, bước vài bước đến bên cạnh anh, hai người vội vàng đi tới thư phòng.
Đồng Niệm nhìn hai người đi xa, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, bất quá hai người họ làm việc kín đáo cũng chẳng phải chuyện lạ gì. Cô ôm bình thủy tinh trong ngực, mím môi cười khẽ, thì ra vẫn còn có người nhớ mình thích ăn kẹo đường.
Trở lại phòng ngủ, cũng không nhìn Rella ở đâu, Đồng Niệm nhíu mi ra khỏi phòng, dọc theo lầu hai tìm kiếm, cô đi qua phòng cách vách nghe được bên trong có động tĩnh nhỏ, cô nhìn vào liền phát hiện Rella ở bên trong.
“Rella——”
Đồng Niệm đẩy cửa đi vào, chỉ thấy miệng nó đang ngậm cái cà vạt, tứ chi đang chơi đùa rất nghịch ngợm.
Người đàn ông kia rất sạch sẽ, Đồng Niệm sợ anh tức giận, vội vàng đoạt đồ trong miệng Rella lại. Cô gõ gõ đầu của nó, dạy dỗ: “Mày sao lại loạn như vậy, dám động vào đồ của anh ấy, cẩn thận anh ấy sẽ nhốt mày lại.”
Rella tựa hồ nghe hiểu lời của cô, vội vàng lui thân mình xuống dưới không dám động đậy.
Đồng Niệm buồn cười, đưa tay kéo ngăn kéo ra, khóe mắt đảo qua phát hiện ra cái gì, cả người cứng đờ.
Tận cùng bên trong ngăn kéo, để một cái di động màu đen, Đồng Niệm nhịn không được lấy nó ra, nắm ở trong lòng bàn tay, cô hơi run run.
Màn hình di động đen kịt, hiển nhiên là đã lâu rồi không sử dụng qua. Ngón tay cô vuốt nhẹ màn hình, ánh mắt Đồng Niệm ảm đạm, cô hung hăng dùng sức, dùng sức cho đến khi đầu ngón tay trở nên trắng, tựa hồ muốn ngăn chặn cảm xúc nào đó.
Một lúc sau, cô mới dịu lại, đưa điện thoại bỏ vào chỗ cũ, mang theo Rella trở về phòng ngủ, Đồng Niệm đi về phòng mình, cô đi đến bên cửa sổ, hai tròng mắt sáng ngời nhìn về phía xa, suy nghĩ thất thần.
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời rơi trên đầu vai, mặt cô đờ đẫn không có cảm xúc gì. Dần dần khóe môi cô nở một nụ cười châm chọc, cặp đồng tiễn nổi sóng lên nhưng rồi nhanh chóng tĩnh lặng lại.
. . . . . .
Lễ cử hành tốt nghiệp lập tức sẽ diễn ra, nhiều bạn học bắt đầu sửa sang lại để dự lễ chuẩn bị rời trường. Nhìn bóng dáng bên người lưu luyến không rời, trong lòng Đồng Niệm phủ một tầng mây đen. Mỗi người đều hướng tới một cuộc sống tốt đẹp chỉ có cô bị giam trong một nhà tù hoa lệ.
Có lẽ Lăng Cận Dương nói đúng, nhân thế nhiều hiểm ác, nếu như vậy cô cũng tình nguyện đối mặt, cô không muốn bị bẻ gãy cánh chim, cả đời không thể đứng dậy.
Hắt xì ——
Một chiếc Lamborghini màu trắng đi vào trường, người đàn ông kiêu ngạo đứng ở ven đường, anh đẩy cửa xe ra bước nhanh tới.
“Đồng Niệm!”
Con ngươi mị hoặc của Vi Kỳ Hạo nhìn tới chỗ cô, vẻ mặt thô bạo: “Em dám không nghe điện thoại của tôi?!”
Nhìn thấy anh, Đồng Niệm đau đầu, bên cạnh nhiều người xúm lại xem náo nhiệt. Thỉnh thoảng có người biết Vi Kỳ Hạo, đều trưng bộ mặt xem náo nhiệt ra.
Đồng Niệm lạnh lùng nhìn anh cả vú lấp miệng em, đáy lòng tức giận: “Vi Kỳ Hạo, tôi đã nói rõ rồi, anh nghe không rõ sao?”
Vi Kỳ Hạo giận tái mặt, nhanh nhíu chân mày, khẩu khí âm lãnh: “Như thế nào, em muốn quỵt nợ?”
Tâm tình vốn nặng nề hiện giờ bị anh ép hỏi, Đồng Niệm càng thêm ủy khuất, cô ngửa đầu trừng mắt nhìn anh, tức giạn nói: “Bổn tiểu thư quỵt nợ đó, anh định làm gì?”
Một lát sau, cô giơ hai đấm lên trước mặt anh, ánh mắt ngoan cường: “Còn dám uy hiếp tôi, tin tôi sẽ đánh anh không!”
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều kinh ngạc.
Vi Kỳ Hạo nhìn chằm chằm cô, thấy cô quật cường ra mặt, anh cũng không biết sao lửa giận trong lòng dần tiêu tan.
Anh đưa tay sờ chóp mũi, nhịn không được cười khẽ.
Thoáng nhìn anh đang cười, Đồng Niệm cũng cúi đầu khóe miệng cũng nở nụ cười, áp lực trong lòng dần tản ra.
Không kịp nói gì nữa, Vi Kỳ Hạo dùng sức kéo tay cô, đem cô nhét vào trong xe. Anh thả chân ga, oanh một tiếng, đem xe lái đi.
Bình luận facebook