• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New THIẾU GIA HỌ LĂNG GIẢ YÊU (2 Viewers)

  • Chương 62

Làm việc ở Lăng thị những thời gian này, Đồng Niệm dần hiểu biết con đường kết nối của tập đoàn với quốc tế, nhất là chế độ quản lý, các hoạt động vận hành. Khó trách dạo vài năm gần đây Lăng thị phát triển lớn mạnh nhanh chóng, thẳng thắn mà nói nhân vật đứng đầu tập đoàn hiện giờ là Lăng Cận Dương, rất mạnh mẽ quyết đoán quả thật rất là điều tất yếu. Trong tình hình thực tế không ai không phục, muốn năm trong tay tất cả chỉ có thể không để tình cảm xen vào.


Công việc vừa lúc vào giờ nghỉ trưa càng khẩn trương, Đồng Niệm ăn cơm xong âm thầm tính buổi tối đi tới nhà họ Vi, rốt cuộc nên chuẩn bị lễ vật gì đây? Lần đầu đi tới nhà người ta, vô luận thế nào cũng phải để ấn tượng tốt với ba mẹ anh ấy.


Nhớ tới Vi Kỳ Hạo, cô lại cúi đầu cười lấy điện thoại di động ra điện cho anh hỏi ba mẹ anh thích cái gì nhất, cố gắng chuẩn bị sẵn sàng cho tối nay.


Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Đồng Niệm vội tắt điện thoại di động, tiếp nhận điện thoại: “Xin chào, bộ phận tài vụ xin nghe.”


Người đàn ông bên đầu dây, thanh âm lãnh ngạnh: “Lập tức tới văn phòng anh.”


Nghe bên trong tai nghe truyền đến âm thanh, Đồng Niệm sửng sốt không tình nguyền đứng lên đi tới văn phòng tổng giám đốc.


Văn phòng tổng giám đốc tầng cao nhất, bàn làm việc màu đen to lớn. Đối mặt với người đàn ông nguy hiểm kia, Đồng Niệm mẫn cảm lựa khoảng cách chọn đứng xa anh nhất, nhìn thẳng anh.


“Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?” Đáy lòng không yên, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh hỏi.


Lăng Cận Dương buông cây bút Pike màu vàng trong tay, ngửa đầu nhìn chằm chằm mặt cô, trầm giọng nói: “Có tờ chi phiếu cần em đem qua cho chị dâu.”


“Chị dâu?” Đồng Niệm sợ run, khóe miệng cười lạnh: “Tôi không có chị dâu.”


Nâng trán cười nhẹ một tiếng, Lăng Cận Dương cầm chi phiếu, ngón tay gảy nhẹ: “Có cốt khí, vậy em lấy thân phận nhân viên công ty đem qua.”


“Vì cái gì tôi phải đi?” Đồng Niệm bất mãn đưa mắt nhìn, người nhà họ Lăng cô không muốn gặp.


Lăng Cận Dương đứng lên, đi vài bước tới trước mặt cô, nhìn thấy trong ánh mắt cô toàn sự chán ghét, anh cười: “Có một số việc không thể đường đường chính chính làm, không cho em đi thì cho ai đi?”


“. . . . . .”


Đồng Niệm nắm tay nghĩ thầm, cái người đàn ông này thực hỗn đản! Anh lấy công trả thù tư! Tuy rằng như thế nhưng người cùng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, người ta là tổng giám đốc, người ta phân việc cho cô đi làm, đâu phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa gì?


Đi tới trước bàn làm việc,Đồng Niệm cúi đầu cầm tờ chi phiếu xoay người đi ra ngoài, lại nghe người phía sau mở miệng: “Từ từ!”


Lăng Cận Dương đi tới trước mặt cô, đôi mắt thâm thúy lướt qua quần áo của cô, khóe miệng cười: “Hôm nay em mặc rất chuẩn mực!”


Bj anh nhìn cô không hiểu gì, ngửa đầu theo dõi ánh mắt anh, âm thanh lạnh lùng nói: “Có vấn đề?”


Lăng Cận Dương nhún vai, khuôn mặt tuấn tú không biểu tình, gợi lên một ý cười lạnh bạc: “Chúc em may mắn!”


Trong lời nói của anh làm cho đáy lòng Đồng Niệm trầm xuống, ẩn chứa cảm giác không rõ ràng, khó nắm bắt. Thu lại nghi kỵ trong lòng, cô không nghĩ nhiều nữa, xoay người rời đi.


Nhìn bóng dáng cô đi xa, hai tay Lăng Cận Dương ôm ngực, ánh mắt như chim ưng ngủ đông lộ ra vẻ lo lắng, ý lạnh lùng.


Lái xe đến Khải Đông, dĩ nhiên là một tiểu lâu khí phái. Nghe nói chỗ này là lâu đánh bài, đã có lịch sử hơn một trăm năm, kiến trúc từ cổ xưa.


Đồng Niệm đi vào ngoài cửa lớn có bảo vệ đứng trông coi, nơi này thành hội sở giải trí. Cô báo danh người cần tìm, bảo vệ dẫn cô lên lầu ba.


Lầu 3 được phân thành một tầng độc lập, ban công to lớn đón ánh mặt trời vừa lúc. Thỉnh thoảng phiêu tán âm thanh nói chuyện, bén nhọn chói tai.


Trước bàn vuông, bốn người chơi mạt chượt. Một đám phu nhân đùa vui, gia cảnh rất sung túc.


“Vi phu nhân, cái châm cài áo của bà thật tinh xảo.” Ánh mắt sắc nhọn nhìn kim cài áo kim cương dừng trước ngực Từ Lỵ.


Vừa nghe điều này, vẻ mặt Từ Lỵ cười tươi, đắc ý nói: “Sinh nhật năm trước là Hạo Hạo nhà chúng tôi tặng đó.”


“Hiện tại hiếu thuận nhưng về sau cưới vợ liền quên mẹ!”


Bảy tám miệng lời nói của mọi người nhưng Từ Lỵ không đồng ý: “Hạo Hạo sẽ không, là đứa con từ nhỏ chúng tôi yêu thương nhất.”


Có người khinh thường lắc đầu, quay đầu hỏi An Nhã bên cạnh: “Lăng phu nhân, cô nói xem chồng cô thân với cô hơn hay là mẹ của anh ta hơn?”


An Nhã biến sắc trong lòng có chút tức giận. Lăng Thừa Nghiệp nhà cô thân với đà bà bên ngoài, trêu hoa ghẹo nguyệt không dứt.


Lấy tiền ra để ở ngoài, An Nhã nhăn mi lại nói: “Bà ấy ngày ngày đều bắt tôi sinh con, phiền chết đi được!”


Nhằm vào vấn đề này mọi người lại tranh luận một phen. Nhà giàu sinh con, về phương diện này thật sự nhiều chuyện để nói!


Từ Lỵ lấy ra 6 thẻ bài đang nghĩ xem có nên đánh không, di động trên bàn bỗng vang lên.


“Hạo Hạo?” Bà thấy điện thoại của con khóe miệng mỉm cười, nghe Vi Kỳ Hạo tinh tế dặn dò: “Biết rồi, buổi sáng mẹ có dặn phòng bếp, cơm chiều nhất định làm thanh đạm thôi.”


Quẳng điện thoại xuống, Từ Lỵ mất hứng bĩu môi, nghĩ thầm xú tiểu tử này thật sự là để bụng!


Đồng Niệm đi lên lâu, đến cửa chợt nghe tiếng cười bên trong truyền ra. Cô kiên trì đi vào trong, dặn mình không cần suy nghĩ nhiều, đây là việc của cô.


Cất bước vào phòng khách, Đồng Niệm liếc mắt một cái nhìn thấy người đối diện vẻ mặt bình tĩnh tiêu sái đi tới: “Lăng phu nhân.”


An Nhã đang ngồi xem bài, ngẩng đầu nhìn thấy cô lập tức giận tái mặt: “Sao cô lại tới đây?”


Đem chi phiếu trong túi ra, Đồng Niệm nghĩ thầm rằng cô cũng đâu có muốn đến? Còn không phải do cái người đàn ông kia ư?


“Đồ của cô đây.” Đưa phong thư tới trước mặt, Đồng Niệm ngẩng đầu, thanh âm không kiêu ngoại không siểm nịnh: “Đây là công việc của tôi.”


Bị cô nói không cứng không mềm, ánh mắt An Nhã lóe lóe, cắn môi không nói gì.


Tất cả mọi người dừng ánh mắt trên người Đồng Niệm, tự nhiên Từ Lỵ cũng không ngoại lệ, bà bình tĩnh nhìn người đối diện cảm giác rất quen mắt, hình như đã gặp qua ở nơi nào rồi?


Nhiệm vụ được giao đã hoàn thành, Đồng Niệm nhìn xung quanh lập tức cáo từ, xoay người rời đi.


“Ôi, nha đầu kia chính là em gái của chồng cô sao?” Có người nhiều chuyện hỏi An Nhã.


Trong lòng An Nhã vốn không thích thú, nghe nói vậy sắc mặt càng khó coi hơn: “Cái gì mà em chồng, cô ta họ Đồng, không phải họ Lăng!”


Khóe mắt Từ Lỵ nhíu lại, lập tức nhớ tới hình trong di động tối qua, chính là Đồng Niệm, là người mà đứa con trai nhỏ kia luôn tâm tâm niệm niệm.


Những ngày thường nhóm phu nhân có thói quen hàn huyên nói chuyện giết thời gian. Đối diện là Trương phu nhân, nháy mắt một cái, đáy mắt cười cười: “Tiểu Nhã, nghe nói đây là em gái bảo bối của Lăng Cận Dương, là thật ư?”


“Em gái?!” An Nhã hạ bài, vẻ mặt khinh thường, khóe miệng cười lạnh: “Cái gì mà anh trai em gái? Không phải về điểm này, các người còn hiểu rõ hơn sao?”


Nghe nói vậy mọi người cúi đầu cười vang, một bộ dạng giả vờ không hiểu.


Trong lời nói chanh chua đó, sắc mặt Từ Lỵ xanh mét, ngực bà tức giận cuồn cuộn, trên mặt đọng lại vẻ lo lắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom