• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (5 Viewers)

  • Chương 76-80

Chương 76 :

Buổi trưa khi Hạo Thiên nhìn thấy Lâm Ngọc Đình, Lâm Ngọc Đình đang chu cái miệng nhỏ nhắn lên, có vẻ rất bất mãn với việc hắn cả đêm không về. Hạo Thiên cười cười, cô bé này rõ ràng là lo quá nhiều rồi. Nhưng nếu không nói cho cô ta biết nguyên nhân, những ngày tháng sau này sẽ bị phiền chết. Thế là hắn dứt khoát dời sự chú ý, chủ động nói:

- Cô bé Lâm, biết vì sao tôi về muộn không?

Lâm Ngọc Đình thôi không chu miệng lên nữa, chờ Hạo Thiên giải thích nguyên nhân tối qua không về.

Hạo Thiên cắn cái đùi gà, con mắt hơi quét qua xung quanh, sau đó mới thần bí nói:

- Tối qua tôi kiếm được 130 triệu.

130 triệu?

Con mắt Lâm Ngọc Đình mở to giống như cái chiêng, hiển nhiên không thể phản ứng lại, một hồi sau mới lo lắng hỏi:

- Làm sao kiếm nhiều tiền như vậy? Bạn đi cướp ngân hàng à? Vậy là phạm pháp đó.

Hạo Thiên vui vẻ thoải mái ăn mấy miếng cơm, nhìn vẻ lo lắng của Lâm Ngọc Đình, rồi mới lôi chuyện bác Ba của mình ra kể tóm tắt một lượt. Lâm Ngọc Đình càng nghe càng thích thú.Ở trong mắt cô, Hạo Thiên chắc chắn có thể thừa kế tài sản của bác Ba. Năng lực, tài trí bản lĩnh của Hạo Thiên đều lộ rõ, Hạo Hân Hân sao có cơ hội tranh giành với Hạo Thiên chứ? Thậm chí Lâm Ngọc Đình bắt đầu suy nghĩ, nếu Hạo Thiên thật sự thừa kế tài sản của ông bác, sau này mình phải giúp Hạo Thiên tiêu xài số tiền đó như thế nào? Mua biệt thự ven biển? Xe xịn? Hay là quần áo giày dép?

Hạo Thiên thầm mỉm cười, thấy hai mắt cô sáng lên, đoán bây giờ đang tính toán làm sau tiêu hết số tiền chưa tới tay đó?

Đang ăn cơm, Khương Tiểu Bàn mang theo phần ăn tiêu chuẩn cao của nó đến. Hạo Thiên không chút khách khí gắp thịt cá, đùi gà trong bát của nó bỏ vào bát của mình, miệng còn nói:

- Tiểu Bàn, cậu đã mập thế này rồi, còn ăn nhiều thịt như vậy làm gì chứ?

Khương Tiểu Bàn nhìn hành động không chút lưu tình của Hạo Thiên, đau lòng nói:

- Này, để lại cho mình chút đi, mình không ăn thịt, ngay cả sức về nhà cũng không có.

Hạo Thiên nói như đinh đóng cột:

- Không được, ép làm cả buổi sáng, bị những người giám hộ đó xém chút nữa ép chết, có thể không bồi bổ không?

Khương Tiểu Bàn thần sắc lo lắng, chợt nhớ tới một chuyện không muốn làm chút nào, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lại nói:

- Mình nói cho cậu nghe một hiện tượng kỳ quái. Nếu cậu cảm thấy có thể, thì cậu đừng lấy thịt gà của mình nữa nhé?

Hạo Thiên dừng đũa, Lâm Ngọc Đình cũng từ cõi tiên trở về. Tò mò là thiên tính của con người, bất cứ ai cũng không ngoại lệ. Thế là hai người đồng thanh một lời:

- Nói!

Khương Tiểu Bàn thầm mắng một câu: "Thật là hai vợ chồng son, mới hợp phách như vậy".

Khương Tiểu Bàn suy nghĩ một mạch, bắt đầu kể một một vấn đề liên quan đến loại thịt trong bát của nó:

- Hôm qua lúc mình đi qua đại lộ, gặp một ông già mù kéo đàn nhị.

Lâm Ngọc Đình dùng chiếc đũa gõ bát cơm, không nhẫn nại nói:

- Nói nhanh, nói cho hấp dẫn vào, bằng không buổi trưa cậu không có thịt để ăn.

Khương Tiểu Bàn biết không thể gây sự hứng thú mọi người, vội bắn một tràng liên hồi:

- Vốn là ăn mày rất bình thường, vấn đề là trong bát của ông già mù kéo đàn này toàn là tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, ít nhất cũng trên mười tờ.

Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình nhìn nhau chằm chằm, lại đồng thanh một lời:

- Toàn là tờ tiền lớn giá trị trăm đồng? Quả thật có chút kỳ lạ. Nếu nói như vậy, ông già mù kéo đàn kiếm tiền chẳng phải quá dễ dàng sao? Kiếm tiền đầu đường mà sao thu nhập cao thế này?

Khương Tiểu Bàn dựng thẳng ngón tay trỏ lên thề:

- Tuyệt đối là thật!

Lâm Ngọc Đình tỏ ra thích thú, thưởng một cái đầu cá của mình cho Khương Tiểu Bàn. Khương Tiểu Bàn vội vàng cảm ơn.

Hạo Thiên cũng hứng thú với câu chuyện này. Hắn vốn thích nghiên cứu tìm hiểu chuyện không hợp lẽ thường. Trong lòng nghĩ, nếu có thời gian thì đi xem một chút.

Lúc chạng vạng tối, Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình về tới quán rượu Vong Ưu. Cũng có lẽ là rượu của quán rượu Vong Ưu làm cho người ta mê say, cho nên thời gian này lại có một số khách mới. Mấy người phục chạy qua chạy lại như con thoi giữa quầy bar và khách. Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình lên trên lầu, thức ăn nóng hổi đầy bàn đang chờ bọn họ. Chị Mị vẫn bận rộn trong bếp, nhìn thấy Hạo Thiên và Lâm Ngọc Đình về tới, mỉm cười nói:

- Em trai, em giúp chị hâm nóng chai rượu này, rồi chúng ta ăn cơm.

Hạo Thiên đi vào phòng bếp, ôm eo chị Mị, cười nói:

- Vẫn là thức ăn của chị thơm, hay là chị thương em.

Lâm Ngọc Đình cũng chạy vào, hoàn toàn xem như không nhìn thấy cử chỉ thân mật của Hạo Thiên và chị Mị. Trong lòng cô sớm đã biết chị Mị và Hạo Thiên không thể có chuyện gì, cho nên chẳng muốn ghen nữa. Huống hồ chị Mị luôn dạy cô cách làm Hạo Thiên vui. Lâm Ngọc Đình cũng ôm Hạo Thiên từ phía sau, nói:

- Chị Mị, chị biết không, lúc này chị đang được một một phú ông có tài sản 130 triệu ôm, còn em đang ôm phú ông 130 triệu.

Chị Mị giật cả mình, Lâm Ngọc Đình nói cái gì vậy? Chị lấy bình rượu đặt lên mâm, để lên tay của Hạo Thiên, nhẹ nhàng nói:

- Ngọc Đình, 130 triệu gì vậy?

Lâm Ngọc Đình nhanh nhẹn buông Hạo Thiên ra, vừa chạy vừa thuật lại một lượt chuyện của Hạo Thiên kể. Chị Mị nhìn vẻ mặt của Hạo Thiên, lại không có bao nhiêu hưng phấn, thầm than. Em trai đây là rồng trong người, đối diện khối tài sản lớn mà thờ ơ như vậy, đổi lại là người khác thì đã lan truyền cả thế giới, gà bay chó chạy rồi. Sau đó hao tổn tâm cơ đi dành khối tài sản đó, thậm chí thuê sát thủ cũng có thể.

Chị Mị múc chén súp cho Hạo Thiên, thản nhiên nói:

- Em trai, em muốn tranh với Hạo Hân Hân không?

Lâm Ngọc Đình ngạc nhiên nhìn chị Mị, có chút khó hiểu. Bình thường chị Mị thông minh như vậy làm sao nhìn không ra chứ, nói:

- Cái này còn phải tranh sao? Thực lực của Thiếu soái hơn hẳn người ta.

Chị Mị cười cười:

- Em trai lo lắng là nếu mình có được khối tài sản đó, sẽ mất đi chút tình thân cuối cùng. Cả nhà Hạo Hân Hân có thể hận em thấu xương, em lại không thể hoàn toàn cắt đứt tình nghĩa.

Hạo Thiên thở dài nói:

- Chị nói rất đúng. Vốn em cũng không quan tâm, 130 triệu ở trong mắt em không xem là gì, sau này em tin có thể có nhiều hơn. Chỉ là cả nhà chú thím ba lần bốn lượt làm khó em, khiến em nhìn thấy bộ mặt hẹp hòi của họ. Khoản tiền này nếu trong tay họ, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu như vậy, chi bằng em tranh lấy, cho dù toàn bộ quyên cho những người cần cứu trợ, cho dù thật sự từ nay về sau cả nhà Hạo Hân Hân hận thấu xương, cắt đứt tình thân, em cũng không oán không hận.

Lâm Ngọc Đình nhìn Hạo Thiên tán dương. Đây chính là người đàn ông mình thích, đây chính là người đàn ông mình sùng bái.

Chị Mị gật đầu, Hạo Thiên nói đúng, tiền tài vô tội, nhưng người khác nhau dùng sẽ xảy ra hiệu quả khác nhau, thế nên liền gật đầu:

- Em trai, chị ủng hộ em.

"Ầm ầm" xa xa một tiếng sấm vang lên, chị Mị lẩm bẩm nói:

- Sắp mưa rồi, không biết ông già mù đại lộ Đông có còn kéo đàn nhị không?

Hạo Thiên chợt giật mình, chị Mị làm sao biết ông già mù ở đại lộ Đông chứ?

Đầu đường đại lộ Đông của thành phố này, một người mù đang cố gắng kéo đàn nhị, khúc nhạc "Bá Vương Biệt Cơ" rung động đến tâm can vang vọng trong tiếng mưa, trong cái chén để ngổn ngang mười mấy tờ tiền giá trị lớn trăm đồng.

Ai cũng không biết, chính Hạo Thiên cũng không biết, chỉ sau mấy ngày, người mù trời nam đất bắc này và hắn sẽ gặp nhau quen nhau, dẫn đến sự thay đổi nghiêng trời lệch đất sau này, trong cuộc đời hắn.

Chương 77 :

Mưa liên tục ba ngày không có dấu hiệu tạnh, Hạo Thiên ngoại trừ đi tới trường ra, chủ yếu là ở trong quán rượu Vong Ưu. Ngày thứ tư, Hạo Thiên thật sự quá buồn bực, cộng thêm ngày mai là cuối tuần được nghỉ, thế là ăn tối xong một mình cầm cây dù chậm rãi đi dạo không có mục đích. Bất tri bất giác đi tới đại lộ Đông, Hạo Thiên chợt nhớ tới ông già mù kéo đàn nhị mà Khương Tiểu Bàn từng nói, hứng thú lên, muốn đi tìm hiểu một chuyến, xem ông ta có còn ở đó không.

Hôm nay có chút lạnh, trên đường cũng không có ai, Hạo Thiên thầm nghĩ, thời tiết ngày, người thế này, ông già mù chắc không ra ngoài. Đang lúc vô cùng thất vọng, bỗng nhiên, nghe thấy tiếng đàn nhị từ con phố truyền đến. Hạo Thiên vui mừng, thời tiết xấu thế này, chẳng lẽ ông già mù vẫn thật sự ra ngoài kéo đàn? Hạo Thiên nhấc chân đi theo tiếng đàn, ở đầu phố quả nhiên nhìn thấy ông già mù trong truyền thuyết.

Mù lòa.

Một ông già mù kéo đàn nhị ở đầu phố

Một người mù không có gì bắt mắt, một người mù kéo đàn nhị ở đầu phố không có gì bắt mắt.

Nhưng Hạo Thiên đã nhìn ông ta suốt một tiếng hai mươi mốt phút, tính từ lúc ở quán rượu Vong Ưu ăn cơm xong tới chỗ này.

Thật sự làm Hạo Thiên chăm chú nhìn không phải là bản thân người mù này, cũng không phải là khúc nhạc thê lương phát ra từ đàn nhị hồ người mù kéo, mà là trong cái chén mà Khương Tiểu Bàn nói đang đặt mười mấy tờ tiền giá trị lớn hằng trăm đồng.

Trong chén của một người mù kéo đàn nhị hồ như có mười mấy tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, làm sao không thể làm người ta hiếu kỳ, làm sao không thể làm người ta dừng chân quan sát?

Hạo Thiên thầm chấn động đồng thời cũng tràn đầy hiếu kỳ vô cùng. Hắn muốn xem, người mù này dựa vào cái gì có thể làm người ta đặt nhiều tiền như vậy. Càng muốn biết, có bao nhiêu kẻ ngốc có thể bỏ ra tiền giá trị lớn cả trăm đồng.

Đêm dần dần khuyên, gió càng mạnh, mưa dần mờ mịt.

Ông già mù vẫn kéo "Bá Vương Biệt Cơ" rung động đến tâm can, trên mặt mang đầy sự tự say mê của mình. Cho dù nước mưa quét qua đôi má khô quất của ông, cho dù trên phố dường như không có người qua, ông đều dạt dào hứng thứ, giống như không hề biết Hạo Thiên đang ngồi xổm bên cạnh nhìn ông lâu như vậy.

Hạo Thiên vẫn tựa về bên cạnh, kiên trì nhẫn nại, cho dù đôi chân có mấy phần mềm nhũn, cho dù trên người có mấy phần lạnh lẽo, vẫn cố chấp như ông già mù kéo nhị hồ.

Lúc một giờ bốn mươi bốn phút Hạo Thiên ở bên cạnh ông già mù, một người đàn ông trung niên không biết từ đâu xuất hiện, móc ra ví tiền, dùng ngón tay thon dài kẹp lấy hai trăm đồng đặt vào trong bát của ông già mù, dùng đá đè lên. Tay ông ta linh hoạt như vậy, nụ cười trên mặt dưới ánh đàn lờ mờ lộ ra đặc biệt quỷ dị

Hạo Thiên há miệng thành chữ "o" mắt mở to như cái chiêng. Thời buổi này thật sự có nhiều người ngốc như vậy, thật sự có người cho ông già mù tờ tiền giá trị lớn trăm đồng?

Tờ tiền giá trị trăm đồng trong chén ông già mù xào xạc vang lên trong gió lạnh. Tiếng tờ tiền giá trị lớn sảng khoái này, lại giống như vô tri và vô năng xem thường Hạo Thiên.

Người đàn ông trung niên ngồi xổm ở đó, sau khi nghe xong nữa khúc "Bá Vương Biệt Cơ" nhìn chăm chú ông già mù thật lâu, mới cười nói với ông già mù:

- Ông già, giúp tôi kéo khúc "Thiện Trang viện lưu biệt" của Tô Thức, thế nào?

Tiếng đàn nhị hồ của ông già mù đột nhiên dừng lại, đột ngột dừng lại tựa hồ phá tan sự yên tịnh của đại lộ. Tay phải kéo nhị hồ cảu ông không tự chủ được run lên một chút, trên mặt lại không hề biến sắc, nhàn nhạt nói:

- Người hảo tâm xin thứ lỗi, lão già cổ hủ không kéo được khúc nhạc đó. Nếu không thì "Tinh trung báo quốc" dòng nhạc hiện đại, cũng thê lương, cảm động lòng người vô cùng.

Người đàn ông trung niên lắc đầu, mang mấy phần vẻ nham hiểm, nói:

- Đáng tiếc tôi chỉ muốn nghe "Thiện Trang viện lưu biệt" của Tô Thức. Tôi tin ông biết, cũng biết ông nhất định biết, đúng không?

Sắc mặt ông già mù không hề thay đổi, bình thản giống như ao tù nước động, tựa hồ không nghe hiểu lời nói của người trung niên.

Người đàn ông trung niên lại cười quỷ dị, gõ nhẹ, nhẹ nhàng nói:

- Mười ngày xuân thời hàn khí không ra khỏi cửa, không biết giang liễu đã dao động thôn, hơi nghe thấu băng cốc chảy ào ào, tận lực thả cho đi cỏ xanh không còn dấu vết, mài mẫu vườn hoang lưu ở trong ta, nửa bình rượu đục đợi quân hâm nóng, ngày này năm trước đường quan ải, mưa phùn hoa mai đang mất hồn. Vương mù, ngay cả ca từ ông yêu thích nhất cũng quên chứ?

Ông già mù thở dài, ngẩng đầu nói với Hạo Thiên đang nghe hoàn toàn không hiểu gì:

- Người thanh niên, cậu nghe nhị hồ của ông cả đêm, cũng nên đi về nghỉ ngơi sớm đi.

Mặt người trung niên cũng nhìn qua, thấy Hạo Thiên bên cạnh, có chút nghi ngờ nói:

- Người trẻ tuổi này là?

Hạo Thiên đứng dậy phủi nước mưa, để người mình trở nên khô ráo một chút, nhàn nhạt nói:

- Người qua đường, nhàm chán, xem kẻ ngốc nào cho ông già mù tờ tiền giá trị trăm đồng.

Người trung niên biết Hạo Thiên đang mắng mình là kẻ ngốc, nhưng không tức giận, chỉ thản nhiên nói:

- Ai đi cũng không được. Ông già mù, bọn tôi tìm ông suốt ba năm, từ Bắc Kinh tới Thượng Hải, từ Thượng Hải tới Quảng Đông, từ Quảng Đông tới thành phố này. Ông lại trốn tránh giữa ban ngày ban mặt, chúng tôi không tìm ra, quả thật làm tôi khâm phục. Tối nay nếu ông giao ra ngọc đá Vô Danh, tôi giữ cho ông toàn thây, cho ông thoải mái, bằng không bầm nát thây ông, làm ông sống không bằng chết.

Lúc này Hạo Thiên biết tình thế nghiêm trọng, biết mình vì xem kẻ ngốc đã kết quả đưa mình vào trong vòng ân oán chẳng biết tại sao. Nghe khẩu khí của người trung niên, hình như là trong tay ông già mù có món bảo bối gì. Người trung niên này đưa ra tình thế bắt buộc, hơn nữa cho cũng chết, không cho cũng chết, chỉ là mức độ tra tấn khác nhau. Xem ra mình phải tranh thủ chuồn đi, chẳng may chết khó hiểu ở đầu đường thế này thì phí. Mình chỉ là hiếu kỳ đến xem thử, chết thế này, quả thật không đáng.

Hạo Thiên nở nụ cười nhàn nhạt, làm bộ ra vẻ không biết gì nói:

- Nếu hai vị có ân oán phải giải quyết, vậy tôi không làm phiền hai vị nữa, tôi đi ngủ trước.

Nói xong, vừa ngẩng đầu chuẩn bị chạy về đầu bên kia mấy bước, thì đâm sầm vào một thân hình rắn chắc. Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn, thấy một người vạm vỡ, con mắt sắc bén, bất cứ kẻ ngốc nào cũng biết người này là luyện võ. Hạo Thiên quả thật không muốn ra tay, thế nên vội lui lại. Người đàn ông to lớn không đuổi theo, chỉ là ngay chỗ giao lộ, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt làm người ta cảm thấy sát khí bừng bừng.

Ông già mù đột nhiên lên tiếng, dường như cảm nhận được tình thế khó xử của Hạo Thiên, nói:

- Người thanh niên, qua đây, trốn sau lưng ông, lúc này cậu chạy không thoát rồi. Thiên Khung Tú Hổ sẽ không để ai sống sót.

Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn thấy ông già mù lúc này đã đứng lên. Trên gương mặt khô quắt phóng ra một loại kiên nghị, trên người phát ra nhuệ khí chưa từng nhìn thấy. Lúc này, Hạo Thiên lại tin ông già mù có thể bảo vệ hắn, nên từ từ lui tới phía sau ông già mù. Ánh mắt hắn quét qua toàn cảnh, tự mình quả thật không muốn ra tay, trong lòng chờ đợi ông già mù đánh bại bọn họ hay cảnh sát thần hộ mệnh của nhân dân nhanh chóng xuất hiện.

Người trung niên mỉm cười, ánh mắt lóe ra ánh sáng mùa xuân, hiện ra vẻ không tầm thường, nói:

- Vương mù, nếu nhìn thấy tôi chính là Trương Dương Phong đại ca của Thiên Khung Tứ Hổ, thì ông nên thoải mái giao ngọc đá Vô Danh ra, đừng lãng phí thời gian và sức lực của bọn tôi. Ông đã trốn suốt ba năm rồi, tối nay bất luận thế nao cũng trốn không thoát. Huống hồ ông đã già như vây, trốn chui trốn nhủi có ý nghĩa gì chứ?

Rõ ràng y nói trắng ra ông già mù không chết cũng không có ít lợi gì.

Vương mù không có chút sợ hãi, thản nhiên nói:

- Ngọc đá Vô Danh không có bí mật gì, nếu có tôi sớm đoán ra rồi, hà tất trốn các ông?

Trương Dương Phong lắc đầu:

- Có bí mật không, tôi không quan tâm, tôi chỉ biết ngọc đá trên người ông, chỉ biết viên ngọc đá này có người muốn mua, chỉ biết viên ngọc đá này có thể mang đến của cải rất tốt cho bọn tôi.

Hạo Thiên đột nhiên hứng thú, muốn biết, của cải rất tốt là cái khái niệm gì, nói:

- Khối ngọc đá đó đáng bao nhiêu tiền?

Trương Dương Phong nhìn Hạo Thiên, cười lạnh một tiếng, nói:

- Thằng nhóc, nói ra hù chết mày, 5 triệu.

Hạo Thiên hít khí lạnh vào, 5 triệu, quả nhiên rất có giá trị, chẳng trách hô đánh hô giết.

Vương mù hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường:

- Ngọc Vô Danh là bảo vật gia truyền nhà họ Vương tôi, tôi làm sao có thể cho bọn chó ông chủ văn vật này?

Hạo Thiên lại thầm suy nghĩ khó hiểu, ông chủ văn vật? Hắn nhớ tới những lời nói của Hồng Diệp, không biết giữa mấy người có quan hệ nhất định không.

Lúc này, cũng không biết có phải là Hạo Thiên cảm động ông trời hay không, một chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới, nhìn thấy bọn Hạo Thiên đêm khuya đứng trên đường, từ từ dừng lại. Hạo Thiên trong lòng mừng như điên, chú cảnh sát thật là tốt, thời khắc quan trọng lại xuất hiện thần kỳ. Người trung niên chau mày, vỗ tay, một người đàn ông to khỏe xông ra, chặn xe cảnh sát chạy tới, vỗ của sổ xe nói:

- Thiên Khung Tứ Hổ làm việc, nhanh tránh ra.

Cảnh sát tuy không biết Thiên Khung Tứ Hổ là thứ gì, nhưng nghe tên, cũng biết là một tổ chức xã hội đen. Đối với ân oán xã hội đen, ngoại trừ cấp trên có lệnh, bằng không mặc kệ không hỏi bọn họ mày sống tao chết. Thế là, chiếc xe cảnh sát - niềm hy vọng Hạo Thiên không nói tiếng nào, lại quay đầu rú còi mà đi, tốc độ so với lúc đến nhanh gấp bội, tựa như sợ nhìn thấy án mạng xảy ra.

Lòng của Hạo Thiên quả thật chìm tới đáy cốc, nhưng cũng không biết làm sao, chỉ dám hung hăng chửi thầm một tiếng: "Thế phong nhật hạ, nếu mình bây giờ ra tay, trừ phi giết sạch cái gì Thiên Khung Tứ Hổ, bằng không bọn họ theo dấu vết năng lực và nhẫn nhại của ông già mù, sớm muộn mình không ngừng phiền toái. Đáng tiếc mình từ lâu không giết người, bây giờ chỉ có thể yên lặng theo dõi, bây giờ chỉ có thể chờ Vương mù đánh bại bọn Trương Dương Phong, mình có thể nhẹ nhàng thoát thân, không cần dấn vào vòng ân oán này".

Lúc này, Trương Dương Phong dẫn ba người đàn ông to lớn từ từ bao vây xung quanh, rõ ràng bọn họ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Sắc mặt của Trương Dương Phong cũng từ từ trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Vương mù, rượu mời không uống uống rượu phạt, đừng trách bọn tôi lòng dạ độc ác, cho ông biết cái gì sống không bằng chết.

Tay của Trương Dương Phong nhẹ vung lên, trong tay hiện ra một con dao sắc bén, dưới ánh sáng lạnh như băng, rõ rằng đặc biệt lóe sáng. Giữa lúc đó, ba người đàn ông còn lại trong tay cũng lộ ra con dao.

Chương 78 :

Vương mù vẫn cười nhạt một tiếng, trên mặt không chút sợ hãi, tựa hồ đã quen những sóng to gió lớn này, nói:

- Quả nhiên có chút khí thế, không hổ danh Thiên Khung Tứ Hổ vô cùng tiếng tăm ở đông bắc. Đáng tiếc, Vương mù ta cũng không phải ngồi yên.

Trương Dương Phong lắc đầu, mặt tràn đây khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Vương mù, ông thật là không biết điều. Có lẽ ông có chút võ vẽ, nhưng ông đã già rồi. Hơn nữa là một người mù, nếu bốn người chúng tôi mà đến ông cũng không đánh nổi, thì chúng tôi mua đậu hũ ném chết cho rồi.

Trương Dương Phong nói rất đúng, một người mù thì lợi hại bao nhiêu cũng là một người mù, thân thủ lợi hai hơn cũng sẽ có biến ứng không kịp mà bị thương.

Vương mù nở nụ cười thâm sâu khó lường, miệng khô quắt nhổ ra nước bọn có lực:

- Vậy mày thử xem, muốn dẫm lên thi thể của ông, xem thử phải trả cái giá thế nào.

Trương Dương Phong "hừ" một tiếng, không trả lời, vung dao tới, đường dao bổ về cổ họng của Vương mù. Ba người đàn ông khỏe mạnh khác cũng phân công rõ ràng, hai người tấn công thắt lưng và lồng ngực của Vương mù, người còn lại lăn dưới đất đánh vào chân. Bốn người phối hợp tương đối ăn ý, động tác cũng khá độc ác. Trên mặt Vương mù, nghe thấy tiếng dao từ các hướng không giống nhau, uốn éo đàn nhị hồ, cầm cán tự nhiên xoay tròn một vòng, cung đàn đâm dưới chân. "Bang, bang, bang" ba tiếng cán đàn đánh về phía cổ họng, ngực, thắt lưng, chặn ba con dao lại. Người đàn ông to khỏe đánh ở phía dưới thấy cung đàn dài hơn dao ngắn, e rằng mình chưa chém lên người Vương mù, thì đã bị đâm trúng một lỗ, thế là vội thu mình lại, rút về phía sau.

Hiệp này, xem ra không phân cao thấp, nhưng Vương mù chỉ có một mình, hơn nữa là người già, là ông già mù, nói về thực lực thực sự, ai mạnh ai yếu, trong lòng mọi người tất nhiên rõ.

Hạo Thiên lúc này không biết suy xét sao cho tốt, đứng dậy, cười khổ mấy tiếng:

- Các vị cao thủ, các vị đại hiệp, các người bây giò bất phân thắng bại, hà tất anh chết tôi sống chứ? Thật muốn thấy một lần sống chết, có thể tha cho tôi một con đường sống không? Tôi không biết gì cả, đơn thuần là một người đi đường qua nghe đàn, hà tất cần cái mạng nhỏ của người vô tội tôi chứ?

Trương Dương Phong lạnh lùng quét qua Hạo Thiên mấy lần, cười nham hiểm nói:

- Người anh em, trên đời này mỗi ngày đều có quá nhiều người vô tội từ từ chết đi. Hôm nay cậu tới đây, có lẽ thật sự là vô tội, nhưng đã không còn cách nào để cậu sống sót ra khỏi con phố này. Cậu muốn trách thì trách số mạng mình không tốt đi, muốn trách thì trách Vương mù đi.

Hạo Thiên thở dài, lùi lại sau mấy bước, nói:

- Vậy thì các người một sống một chết đi, chỉ là hi vọng đừng muốn giết tôi.

Trương Dương Phong cười cười không tỏ rõ ý, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương mù, con người đảo vòng, tay trái cầm một cái vòng. Người người đàn ông to khỏe khác liền hiểu ý, bắt đầu nhảy tới bao vây Vương mù, đồng thời khua dao, mượn lúc quấy nhiễu khả năng nghe của Vương mù. Quả nhiên đầu của Vương mù không ngừng chuyển động, Trương Dương Phong lẳng lặng mò tới, chầm chậm rút ra một con dao, không chút tiếng động, Hạo Thiên kinh hãi, hô:

- Phía trước có dao

Hạo Thiên hô xong, Trương Dương Phong lập tức nương theo âm thanh của Hạo Thiên nhanh chóng đâm dao tới Vương mù. Vương mù tai nghe tám hướng, tay cầm cán đàn, ống đàn hướng lên. Dao của Trương Dương Phong đâm vào trong ống đàn, không kịp xuyên qua, cách mặt của Vương mù chỉ có khoảng một cm. Vương mù mỉm cười, cây đàn trong tay đâm tới Trương Dương Phong, thế đâm tới mạnh mẽ. Trương Dương Phong nhất thời không rút dao ra được, chỉ có thể bỏ dao lui lại phía sau. Cây đàn của Vương mù giống như kiếm bén từ chính diện đâm tới, áp sát vào Trương Dương Phong. Ba người đàn ông to khỏe còn lại vì Trương Dương Phong, toàn bộ áp tới, một đám liều mạng không quan tâm sống chết, muốn cứu Trương Dương Phong. Vương mù rơi vào đường cùng, chỉ có thể dồn đầy lực lên đàn nhị hồ, chuyển hướng công kích, quét qua ba người bọn chúng. Trục đàn trúng vào cổ họng của bọn chúng, nhưng bọn chúng cũng khá hung hãn. Cho dù bị trúng chỗ hiểm, vẫn liều mạng tới hơi thở cuối cùng, đâm con dao vào bụng Vương mù. Sau đó mới ôm họng té xuống, trong mắt mang theo sự không cam lòng rời khỏi buổi tối mưa gió mờ ảo.

Vương mù cũng bị thương nặng thở dốc dựa vào tường, máu tươi không ngừng tuôn ra ào ạt. Ai cũng biết, chỉ cần bổ thêm cho Vương mù một dao, nhất định phải chết.

Hạo Thiên đi tới, gắng sức đỡ Vương mù, chân khí trên người vô tình hay hữu ý chậm rãi lén truyền cho Vương mù. Mắt Vương mù sáng lên, tựa hồ thêm mấy phần sức lực, cho rằng là mình hồi quang phản chiếu.

Trương Dương Phong chậm rãi đi tới, thấy ba người anh em tốt của mình té trong vũng máu, mặt đầy giận dữ. Sau đó cầm con dao trên đất sắc mặt vô cùng thâm độc, đi tới Vương mù. Vương mù vận khí một lượt, thở dài, biết đêm này khó tránh kiếp nạn. Sau đó quay đầu, muốn dùng lỗ tai cảm nhận hơi thở tuyệt vọng của Hạo Thiên. Nhưng Vương mù rất nhanh biết mình đã sai. Nhịp thở của Hạo Thiên ngược lại bình thản có lực, không chút sợ hãi, có sức trấn định không tương xứng với độ tuổi.

Vương mù rút con dao cắm vào ống đàn ra, ném xuống đất, lúc này toàn thân đã không có sức lực gì, hy vọng đòn đánh cuối cùng có thể làm trọng thương Trương Dương Phong. Trương Dương Phong từ từ đi tới trước mặt Vương mù, Vương mù một kích lôi đình, ống đàn từ dưới lên trên đánh về hướng Trương Dương Phong. Trương Dương Phong trở tay dùng dao kê vào nhị hồ của Vương mù, cười lạnh:

- Ông còn có sức lực gì thì đem ra đi.

Vương mù khó khăn mới giơ nổi cung đàn, không đâm về hướng người trung niên, mà dùng lực giựt đứt dây đàn. Dây đàn giống như tên bắn về hướng mặt của Trương Dương Phong. Trương Dương Phong tránh không kịp, trên mặt lại rạch ra hai đường vết máu. Trương Dương Phong dùng dao chặt đàn nhị hồ ra, đá ngã lăn cung đàn trên tay của Vương mù, oán độc nói:

- Ông còn có thủ đoạn gì, thì dùng ra đi, hôm nay tôi tuyệt đối không thể để ông chết quá nhanh, nhất định phải thay ba anh em đã chết của tôi tra tấn ông.

Nói xong, Trương Dương Phong cầm dao hung hăng đâm tới Vương mù. Vương mù đã không còn lực để tránh, trơ mắt nhìn dao từ từ đâm tới bụng. Trương Dương Phong tay cầm chuôi đao, cười lạnh nói:

- Cho ông nếm thử mùi vị dao đâm vào khuấy trong thịt.

Lời nói còn chưa dứt, dao vẫn chưa đâm tới, Trương Dương Phong lại biến sắc, gã đột nhiên phát hiện ngực của mình bị đâm bởi một con dao, đó là con dao của mình.

Trương Dương Phong không tin nổi nhìn con dao dao đâm vào ngực của mình, sau đó mới dùng cái nhìn cuối cùng nhìn lên mặt không chút biểu tình của Hạo Thiên và cánh tay của hắn từ dưới nách Vương mù cầm dao đâm tới. Trương Dương Phong rất không cam tâm, rất là thống khổ. Đáng tiếc trên đời này mãi mãi không có thuốc hối hận, cho dù có người mất đi ý thức cũng không uống được.

Vương mù cũng rất khiếp sợ. Người thanh niên trẻ nhẫn nại không quen biết lại mạnh như vậy, ra tay lại chính xác ác độc như vậy, Mãi tới lúc hai tay của mình bị trọng thương, chỗ bụng sắp bị đâm thêm một dao, mới ra tay đâm bị thương Trương Dương Phong. Cái này cần rất nhiều định lực và tâm trí. Người thanh niên trước mắt rốt cuộc là người thế nào. Chẳng lẽ hắn thật sự là đơn thuần tới đây nghe mình kéo nhị hồ, không cẩn thận cuốn vào trận ân oán này mà ra tay? Hay là hắn cũng là nhắm vào ngọc Vô Danh của mình mà tới?

Thật ra Hạo Thiên cũng không muốn động thủ, ân oán giang hồ rất khó phân biệt rõ ràng, không có cái gì gọi là đúng sai, giúp bên nào cũng là đại kỵ. Hắn thật sự không muốn cuộc sống yên tĩnh lại vướng vào những ân oán này. Nhưng hắn biết, nếu Trương Dương Phong không ngã xuống, đợi Vương mù chết rồi, tiếp theo muốn đối phó chính là người vô tội mình. Đang lúc bị uy hiếp tới tính mạng, Hạo Thiên chỉ có thể cố gắng bảo vệ mình, ra tay tất nhiên cũng không chút hồ đồ. Cho nên mũi dao này cũng nắm bắt đúng mực, làm Trương Dương Phong hoàn toàn mất đi ý thức, mất đi trí nhớ.

Hạo Thiên lay Vương mù vẫn đang ngẩn ra, vội vàng nói:

- Ông ơi, chúng ta nhanh đi đi, bằng không cảnh sát hay đồng bọn của bọn chúng tới thì rất nguy hiểm.

Vương mù gật đầu, lập tức nói ra lời làm Hạo Thiên mở rộng tầm mắt, nói:

- Làm phiền tiểu anh hùng, nhanh giúp ông thu dọn cái chén này, sau đó đỡ ông đi.

Hạo Thiên suy nghĩ, lúc này Vương mù còn nghĩ tới tiền, nhưng nhiều tiền thế này vứt thế này cũng đáng tiếc. Hắn cầm tiền và cái chén nhét vào túi đàn của Vương mù, muốn cõng Vương mù chạy trốn, Vương mù lại cự tuyệt lòng tốt của Hạo Thiên. Lão sợ thân hình mình nặng nề làm nặng thêm gánh nặng cho Hạo Thiên. Hạo Thiên biết suy nghĩ của Vương mù, có chút không biết làm sao, đành đỡ Vương mù bắt đầu chạy trốn. Vương mù lúc đầu còn chạy rất nhanh, không giống ông lão bị thương, nhưng sau mấy chục mét, lại chậm lại. Hạo Thiên thấy phần bụng của Vương mù không ngừng chảy máu, mặc kệ Vương mù phản ứng hay không phản ứng, dứt khoát cõng Vương mù. Tránh chạy không xa, thì Vương mù đã chảy máu mà chết, vậy thì phiền phức.

Theo chỉ dẫn bảy quẹo tám rẽ của Vương mù, Hạo Thiên mơ hồ vòng vo mấy vòng, Vương mù đột nhiên hô:

- Dừng, vào căn nhà thứ hai bên trái.

Hạo Thiên vội thở ra, may mắn không cần chạy thêm mấy con phố nữa. Cơ thể của Vương mù này vẫn rất nặng. Hắn thả Vương mù xuống ở cửa, lão móc ra chùm chìa khóa, chỉ nói câu:

- Nhất định không được đưa ông tới bệnh viện…

Rồi hôn mê bất tỉnh, chắc là do mất máu quá nhiều. Hạo Thiên vội mở cửa, kéo Vương mù vào gian nhà nhỏ, sau đó đặt nằm yên trên giường.

Hạo Thiên vươn tay ra, nhẹ điểm mấy cái lên người Vương mù, máu liền không chảy ra nữa. Sau đó tìm khắp căn phòng, thấy không có thùng thuốc ấp cứu nào, lật tung nữa ngày, cuối cùng Hạo Thiên tìm được một hộp thuốc từ dưới giường của Vương mù. Hắn xem tỉ mỉ, hình như đều là thuốc trị đau, cầm máu các loại. Thầm nghĩ ông lão này làm sao biết trước có thể dự trữ như vậy, chẳng lẽ bình thường bị người ta đuổi giết, để phòng bị thương tự cứu? Tuy Hạo Thiên trong lòng rất nhiều nghi ngờ, nhưng tay lại không dám ngừng lại, lập tức không ngừng thoa thuốc cho Vương mù, băng bó chắc chắn, mới ngồi xuống nghĩ ngơi suy nghĩ về câu chuyện này.

Chương 79 :

Đang lúc Hạo Thiên suy nghĩ không biết có nên đưa Vương mù tới bệnh viện không thì Vương mù sau một hồi bất tỉnh đã thức dậy, lò mò trên giường. Hạo Thiên vội đi tới, nói:

- Ông lão, ông tìm gì vậy? Cháu giúp ông lấy.

Vương mù lẩm bẩm tự nói:

- Cái chén, cái chén đựng tiền của ông.

Hạo Thiên quả thật muốn choáng. Sao Vương mù này luôn nói là cái chén đựng tiền đó, chẳng lẽ cái chén này là chén tích tụ tài sản, mỗi lần bưng ra đều có thể đựng trên ngàn đồng đại dương? Bằng không ông lão này tại sao kéo đàn nhị hồ ở đầu đường có tiền giá trị lớn trăm đồng nhiều như vậy? Bằng không ông lão này chỉ cần tỉnh lại thì không quên cái chén của ông ấy.

Hạo Thiên ngẫm nghĩ, nhưng nhìn thấy Vương mù đã bị thương nặng thế này, nói không chừng đang lúc nói chuyện thì đi chầu trời, lập tức cũng không tiện phật ý lão, vội vàng bưng cái chén tụ tài đó tới, đặt vào trong tay Vương mù, đương nhiên còn có mười mấy tờ tiền giá trị lớn, tránh Vương mù hiểu lầm mình thấy hơi tiền nổi máu tham, nuốt tiền của lão, phải biết, thời buổi này, làm người tốt cũng là có nguy hiểm.

Ai biết, Vương mù vung tay hất ra những tiền giá trị lớn đó, bàn tay khô khô sờ tới sờ lui bên trong cái chén, lập tức dùng lực móc, lấy ra một khối ngọc thạch sáng lóng lánh trên tay, sau đó nhẹ thở dài, sờ lên vỗ về cả mặt. Hạo Thiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ, khối ngọc này chính là ngọc thạch Vô Danh đáng giá năm triệu mà Trương Dương Phong nói. Nếu như vậy, ông lão này cũng quả thật quá có tài rồi. Trong cái chén ăn xin lại ẩn chứa ngọc thạch đáng giá năm triệu, cộng thêm mấy chục tờ tiền giá trị lớn trăm đồng, nói ra, chỉ sợ cả quỷ cũng không tin.

Vương mù sau hồi lâu mân mê, đột nhiên lên tiếng nói:

- Người thanh niên, ông và cậu có duyên như vậy, ông già có một yêu cầu quá đáng, không biết có thể nhận lời không?

Hạo Thiên thầm than, đừng nói là nhận người ta làm đồ đệ, hay đi xa ngàn dặm, đưa ngọc thạch cho người nào đó nha. Nhưng hắn vẫn mở miệng nói:

- Ông lão, xin nói, nếu cháu đủ khả năng, cháu nhất định đi làm.

Vương mù thở dài, nói:

- Tôi muốn tặng ngọc Vô Danh cho cậu.

Sợ Thiên sợ tới mức xém té ngã, không ngờ Vương mù lại có yêu cầu thế này. Là giả thanh cao từ chối hay là không chút do dự nhận lấy năm triệu này? Lập tức Hạo Thiên nghĩ tới bọn Trương Dương Phong, biết viên ngọc Vô Danh này là bảo bối, người không có năng lực giữ nó chỉ sợ sẽ phiền phức không ngừng, thậm chí chuốc họa sát thân. Tiền tài phi nghĩa bay tới cũng không nhất định là phúc, cảm thấy có chút do dự.

Vương mù rõ ràng nhìn thấu tâm tư của Hạo Thiên, từ từ ngồi xuống, dựa vào tường nói:

- Người trai trẻ, phú quý của viên ngọc này và nguy hiểm là gắn kết với nhau đấy. Cậu nghe xong phần câu chuyện phía sau của ông rồi hãy quyết định. Ông tuyệt đối không miễn cưỡng, thật sự không nhận, ông cũng sẽ không miễn cưỡng.

Tháng 7 năm 1860 (thập niên Hàm Phong) đội chiến hạm người Anh Pháp lại xông tới ngoài cửa Đại Cô, đem công sứ Anh Pháp vào kinh trao đổi văn kiện làm ngụy trang. Một mặt võ lực áp sát, một mặt dụ lấy "giảng hòa", mục đích ở chỗ lực lượng quân sự tập trung kinh thành, bức triều đình nhà Thanh vào khuôn khổ. Triều đình nhà Thanh bất lực quanh co xin hòa, đình trệ sách lược không định đánh hay thủ. Ngày 21 tháng 9 Bát Lý Kiều Thông Châu quyết chiến, quân Thanh thất bại. Sáng sớm ngày hôm sau, hoàng đế Hàm Phong hoảng hốt từ vườn Viên Minh chạy tới sơn trang Thừa Đức trốn tránh, lấy tiếng là đi "Bắc tuần", thật ra là không quan tâm tổ tông xã tắc mà chạy thoát mạng. Từ đó tạo nên cục diện kinh thành vô chủ, bá quan tản ra, binh sĩ mất nhuệ khí, lòng dân hoang mang.

Ngày 6 tháng 10, Anh Pháp liên minh vây trọn quận Đông Bắc thành Bắc Kinh tới thẳng vườn Minh Viên. Lúc đó Tăng Cách Lâm Thấm, tàn quân Tụy Lân chống cự được một chút ở Bắc Thành, thì lập tức chạy tán loạn. Quân Pháp đi đầu, chạng vạng hôm đó xông tới cửa cung lớn vườn Viên Minh. Lúc đó, hiền lương trong cửa ra vào, có hơn hai mười thái giám kỹ dũng vườn Viên Minh tiếp chiến quân địch "gặp nạn không sợ, ra sức thẳng lên trước" nhưng cuối cùng người ít không địch được đám đông. Đám người Nhâm Lương, thủ lĩnh "Bát phẩm kỹ dũng" vườn Viên Minh lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ. Tới bảy giờ tối, quân Pháp xâm lược công chiếm vườn Viên Minh, quan viên đại thần Văn Phong nhảy xuống biển mà chết.

Vương mù đang kể giai đoạn khuất nhục của Trung Hoa, lộ ra mấy phần kích động, ho khan vài tiếng. Hạo Thiên vội giúp ông vỗ vỗ lưng. Hạo Thiên biết, vấn đề quan trọng nhất Vương mù vẫn chưa nói tới.

Quả nhiên, Vương mù sau một hồi nghỉ ngơi, tiếp tục kể:

- Nói phía trước là lịch sử, bây giờ muốn nói là một truyền thuyết. Truyền thuyết đại thần Văn Phong trước đêm nhảy xuống biển Phúc. Dự cảm được liên quân một khi tiến vào vườn Viên Minh nhất định không nhịn nổi, sẽ nổi lên áp bức. Thế là dẫn hơn hai mươi kỹ dũng thái giám vườn Viên Minh suốt đêm chuyển tới trong vườn Viên Minh phần tài vật quý giá nhất để cất dấu. Chỗ cất dấu chỉ có bọn họ mới biết. Quan đại thần Văn Phong suy nghĩ chu toàn, sợ đám người này của mình gặp phải bất trắc gì mà làm đống tàn vật quý giá đốt vùi chôn vĩnh viễn dưới lòng đất, không thấy mặt trời. Nên lợi dụng kỹ năng điêu khắc của mình, khắc lên một viên ngọc đá ký hiệu huyền bí của kho tàng, để đề phòng sau này mình xảy ra chuyện có thể để lại chút manh mối tìm được đống tài vật này.

Hạo Thiên gật đầu, thì ra có một truyền thuyết như vậy, chẳng trách có người chịu bỏ ra năm triệu mua Trương Dương Phong viên ngọc đá Vô Danh này

Vương mù rõ ràng còn chưa nói xong, chậm rãi thở dài, tiếp tục câu chuyện.

Ngày 6 tháng 10, hơn hai mươi thái giám đó đều chết hết. Quan đại thần Văn Phong thề cùng sống chết với Viên Minh viên, quyết định lấy cái chết đền tội. Trước khi nhảy xuống biển, ông ta đem ngọc đá giao cho thân tín Vương Tư Minh, nói tính quan trọng của ngọc đá cho y biết, sau đó mình nhảy xuống biển. Vương Tư Minh vội mang ngọc đá đi tìm hoàng thượng. Lại vì binh mã loạn lạc, thấy vết thương của Lưu Dũng rất nặng, Vương Tư Minh liền giao ngọc đá cho con trai của mình Vương Mĩnh Dũng. Kết quả Vương Vĩnh Dũng thấy vườn Viên Minh bị thiêu, cho rằng những tài vật đó nhất định thiêu cháy rồi, thế là không vào Tử Cấm Thành giao ngọc thạch cho người của hoàng gia, mà chạy ra kinh thành binh mã loạn lạc. Thế nên ngọc Vô Danh mang bí mật đó lưu lạc tới nhân gian như vậy, cũng do Vương Vĩnh Dưỡng truyền xuống, tới tay Vương mù lòa. Nhưng bất luận là tổ tiên sáng mắt hay là Vương mù mù rồi, ai cũng không tìm ra chút manh mới từ trên ngọc đá. Ngọc Vô Danh này giống như vừa mới đào ra, không có bất kỳ ký hiệu gì, thời gian lâu rồi, nhà họ Vương cũng không để ý, chỉ đem nó làm vật tổ truyền truyền xuống, không có ai đi tìm hiểu manh mối kho tang đó nữa.

Hạo Thiên có chút kỳ quái hỏi:

- Cái bọn Trương Dương Phong đó làm sao có thể biết chứ?

Vương mù lòa buồn bã cười:

- Ta mù từ nhỏ, nhưng cũng đọc đủ lọai thi thư, học võ phòng thân, đương nhiên biết về truyền thuyết này. Cho dù những đồ vật đó còn tồn tại, chính mình cũng tìm không được, cho nên lúc đó miệng lại không kín, đem kể chuyện này ra.

Chương 80 :

Vương mù thở thật dài, tựa hồ đó là câu chuyện cũ không dám nhớ lại:

- Kết quả người nói vô tâm, người nghe hữu ý, cả ông cũng không cho rằng truyền thuyết là thật, lại có người cho nói là thật. Có một chuyên gia đồ cổ (mấy chap trước dùng từ văn vật không chuẩn, nhưng lúc đó em nghĩ k ra từ gì thay vô, hihi, sr các bác ợ - thánh cô), không hiểu vì sao mà cứ bám sát theo ông, nói sẵn sang bỏ ra 5 triệu mua ngọc đá Vô Danh. Ông lúc đó mới cảm thấy mình gặp đại họa, nhất định truyền thuyết là thật. Nếu mấy chuyên gia đồ cổ này mà toàn bộ kho tàng đó ra nước ngoài, thì quốc gia sẽ mất mát thế nào. Cộng thêm những giọt máu tổ tiên đã đổ xuống nên ông quyết tâm cự tuyệt, tình nguyện để những món đồ đó mãi vùi dưới lòng đất, để người sau này đào lên, cũng không muốn để bọn chúng lưu lạc ở nước ngoài.

Bây giờ Hạo Thiên đã hoàn toàn hiểu hết câu chuyện, thay Vương mù nói tiếp:

- Thế là, ông chủ đồ cổ đó tìm "Trương Dương Phong" của Thiên Cung đối phó ông, nên ông phải không ngừng trốn tránh bọn họ. Nhưng vì mưu sinh vẫn phải xuất đầu lộ diện kiếm miếng cơm ăn, không may hôm nay lại gặp bọn Trương Dương Phong.

Vương mù cười cười:

- Đúng vậy, chuyện sau đó cậu đều rõ rồi.

Hạo Thiên thở dài, nói:

- Cháu còn có một câu hỏi nữa.

Vương mù gật đầu, lỗ tai dựng lên, nói:

- Hỏi đi.

Hạo Thiên nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Tại sao, trong chén của ông có nhiều tiền giá trị lớn như vậy, thật có người bỏ cho ông sao?

Vương mù nhẹ nhàng cười, hình như cũng đã đoán được câu hỏi của Hạo Thiên, nói:

- Thật sự có người, nhưng mười tờ tiền giá trị lớn trăm đồng phía trước là ông dành dụm. Chỉ có như vậy mới có thể thu hút được tầm nhìn của người ta, có nhân khí, mới có thể có người bố thí. Đang lúc bố thí thấy trong chén đó toàn là tiền giá trị lớn trăm đồng, lòng hư danh xông lên, người ta cũng có thể chân chính bố thí tờ tiền giá trị lớn trăm đồng cho cháu. Cho dù một ngày chỉ có một người bố thí, ông cũng kiếm nhiều hơn người khác kéo nhị hồ, nói đơn giản, chính là ném ngọc dẫn đá.

Hạo Thiên không khỏi thầm than: "Tuyệt đó, Vương mù mắt tuy mù, lòng lại sáng tự gương, quả nhiên là người đọc nhiều loại sách thơ".

Vương mù trầm lặng một lát, lên tiếng nói:

- Bây giờ, cháu chuyện đã nghe xong, cháu có muốn nhận lấy ngọc đáVô Danh phú quý cùng nguy hiểm song hành không? Ông cũng không có yêu cầu gì, nếu cháu có hứng thú, thì tìm đến bảo tàng, hiến cho quốc gia, không có hứng thì giữ ngọc đá bên người, giữ chút kỷ niệm, lúc bất đắc dĩ, hủy bỏ cũng không sao, tóm lại không được để lọt vào tay của mấy tên buôn đồ cổ.

Hạo Thiên thầm nghĩ, Vương mù tuy nói nghe rất hay, nhưng trước sau đều hy vọng mình có thể tìm ra kho báu để cống hiến cho quốc gia, bằng không vẻ mặt sẽ không trước giương sau rũ, cao hứng và đáng tiếc luân chuyển nhau như thế.

Hạo Thiên thở dài, chăm chú nhìn Vương mù, nói:

- Chẳng lẽ ông không sợ cháu và bọn Trương Dương Phong cùng một bọn sao? Dùng quý kể để được ngọc đá của ông sao?

Vương mù cười cười, tuy sắc mặt vì mất máu mà có chút tái nhợt, nhưng vẫn nói:

- Lúc nãy cháu cõng ông chạy, ông nghe tiếng tim đập của cháu, là thấp thỏm thật sự, hơi thở cũng là trong chậm có gấp. Huống hồ lúc nãy ông cho cháu ngọc đá, cháu lại cân nhắc, tim đập cũng không nhanh hơn, cho nên cháu là người đáng tin cậy.

Hạo Thiên cười khổ, Vương mù này quả thật nghe người ta tới tỉ mỉ, chẳng trách có thể mang bí mật này cùng ngọc đá sống tới bây giờ.

Vương mù thở ra một hơi, nói:

- Ông không còn sống được bao lâu, không chỉ trên người hai vết thương dao bên ngoài, chủ yếu là ông bị ung thư, sống nhiều nhất nữa tháng nữa. Cháu không nhận ủy thác của ông, ông chỉ có thể hủy bỏ viên ngọc này.

Hạo Thiên thở thật dài, bây giờ mình đã hoàn toàn không có lý do từ chối nữa rồi. Vương mù này cả bệnh ung thư cũng đem ra, còn có thể nói gì nữa? Chẳng lẽ cũng nói mình bị ung thư, chỉ còn sống nửa tuần, không thể nhận ủy thác? Xem ra lòng hiếu kỳ tối nay mang đến cho mình phiền phức rước họa thiên hạ, nhưng chuyện đã tới thế này, chỉ có thể nhận lời.

Hạo Thiên liếc nhìn Vương mù, thản nhiên nói:

- Được, cháu nhận lời ông, còn hứa với ông có cơ hội tìm được manh mối từ ngọc đá, lỡ có kho báu gì, cháu sẽ hiến cho quốc gia.

Vương mù mừng như điên, trịnh trọng đặt ngọc đá Vô Danh lên tay Hạo Thiên, nắm tay của Hạo Thiên rất lâu không buông, rõ ràng trong lòng đã rất kích động. Vương mù tin chắc trực giác của mình, nếu ngọc đá thật sự có manh mối về kho báu, Hạo Thiên nhất định có thể tìm ra, người thanh niên này định lực hơn người, thông minh vô cùng, là người làm nên đại sự.

Hạo Thiên nhận lấy ngọc đá Vô Danh cảm nhận được mấy phần ôn hòa, không tham danh lợi, tỉ mỉ xem lại không thấy có gì đặc biệt nên tùy tiện đeo ngọc Vô Danh trị giá 5 triệu lên cổ, ép sát vào người, quay lại mạnh mẽ đỡ Vương mù nằm xuống. Nhìn vết thương của Vương mù, cảm thấy chết thế này không phải là cách, phải đưa tới bệnh viện chữa trị. Vừa nói ý nghĩ với Vương mù, Vương mù lại lắc đầu, ông lo sợ Hạo Thiên đưa mình tới bệnh viện bị đồng bọn Trương Dương Phong phát hiện, vậy sẽ làm công sức mình lãng phí vô ích.Vì không cẩn thận, Hạo Thiên sẽ rất nhanh trở thành mục đích của mọi người săn đuổi. Còn chưa kịp hiểu rõ ngọc đá thì e là bị người ta giết chết, cướp đi.

Vương mù thấy Hạo Thiên lo cho mình như vậy bèn nghĩ ra một cách lưỡng toàn, liền phất tay muốn Hạo Thiên nhanh trở về, trên đường về gọi điện cho bệnh viện đến cứu ông. Hạo Thiên biết ý của Vương mù, không miễn cưỡng nữa, ra khỏi phòng, nhưng không có về quán rượu Vương Ưu, mà âm thầm trốn gọi điện cho bệnh viện Đông Phương gần đây. 15 phút sau nhìn thấy xe cứu thương hú còi inh ỏi tới, khiêng Vương mù lên xe, Hạo Thiên mới yên tâm bỏ đi.

Điện thoại của Hạo Thiên đột nhiên vang lên, một tin nhắn đến, Hạo Thiên mở ra xem, chỉ có ngắn gọn mấy chữ "đã vào Hồng Phát. Diệp"

Hạo Thiên biết, đây là Hồng Diệp nói cho hắn biết, đã thuận lợi vào làm việc công ty vận chuyển hàng hóa Hồng Phát của bác Ba. Đang lúc Hạo Thiên không muốn phải đích thâ đi tìm hiểu chi tiết về bác Ba, thì đúng lúc đó Hồng Diệp vừa mất đi chỗ dựa, tâm trạng sa sút, bảo cô làm chút chuyện, bận rộn sẽ quên đi sầu muộn. Cho nên tìm hiểu công ty vận chuyển của bác Ba là lựa chọn đầu tiên, nên mới bảo Hồng Diệp đi thủ đô. Nghĩ tới thủ đô, Hạo Thiên có chút cười khổ, hình như mình sau này bất luận thế nào cũng phải đi tới thủ đô rồi. Hồ Bưu, Vương Đại Phát bọn họ ở đó, Đại học Thiên Kinh ở đó, công ty của bác Ba ở đó, Hồng Diệp ở đó, cộng thêm ngọc đá Vô Danh tối nay, mình làm sao chạy thoát được.

Hạo Thiên đang đi trên đường, mưa phùn vẫn rơi nhẹ như trước, ở chỗ rẽ, Hạo Thiên đột nhiên nhìn thấy một người vọt ra, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.

Hạo Thiên trong lòng thầm lấy làm lạ, một người khỏe mạnh sao té không dậy nổi chứ? Đi tới mấy bước, phát hiện người này mặc áo mưa, cả khuôn mặt đã vùi dưới vũng nước mưa trên đường. Lòng tốt của Hạo Thiên đại phát, muốn đi tới đỡ y dậy, đặt tay lên vai y, kéo y dậy, Hạo Thiên bỗng phát hiện mình sai rồi. Một tình huống không hợp theo lẽ thường, vì người này không muốn người ta cứu, y là kẻ giết người .

Chủ Đao Y Sinh.

Lúc Hạo Thiên nhìn mặt của Chủ Đao Y Sinh, cơ thể y giống như xác chết nhảy dựng lên. Một con dao phẩu thuật không biết từ đâu chui ra, nhanh như sao rơi đâm tới ngực của Hạo Thiên. Khoảng cách gần như vậy, người ra tay công kích tính toán như vậy, Hạo Thiên lại không chút đề phòng như vậy, Chủ Đao Y Sinh cho rằng Hạo Thiên bất luận thế nào cũng không thể thoát khỏi một dao của mình. Nhưng Hạo Thiên vẫn như chiếc lá rơi cố gắng bay về phía sau, cố gắng hết sức giảm thiểu thế tấn công ác liệt của dao phẫu thuật. Dao phẫu thuật vạch rách quần áo, sau đó một tiếng "keng" đánh lên ngọc đá Vô Danh. Chủ Đao Y Sinh hơi sửng sốt, giữa lúc này, Hạo Thiên đã thoát khỏi phạm vi công kích của Chủ Đao Y Sinh, ứng cách đó không xa lạnh lùng nhìn y.

Chủ Đao Y Sinh cũng không lập tức truy kích, mà từ từ đứng lên, có mấy phần chậm chạp. Hạo Thiên biết, mấy ngày trước Chủ Đao Y Sinh bị vết thương mình đánh trúng chưa hồi phục hoàn toàn. Tối nay lại liều mạng toàn lực ám sát mình, đã làm tăng thêm thương thế. Chủ Đao Y Sinh bây giờ, e là ngay cả 1/3 sức lực như hôm ở bãi đỗ xe cũng không có, Hạo Thiên nhìn ngọc Vô Danh trên ngực như ẩn như hiện không khỏi thầm than. Nếu không phải nhờ có viên ngọcVô Danh này, với chất liệu đá cứng chắc thay mình cản lại thế của Chủ Đao Y Sinh, sợ là ngực mình đã chảy máu rồi. Thoạt nhìn rất nhiều chuyện là ông trời sớm đã sắp đặt, đan xen nhau sinh sôi không ngừng.

Chủ Đao Y Sinh giống như một vũ công đứng trong mưa, nhìn Hạo Thiên, thống khổ nói:

- Vốn cho rằng lần này nhất định có thể giết được mày, báo thù cho người em đã chết đi của tao, ai ngờ, tao đã đánh giá cao mình, đánh giá thấp mày.

Hạo Thiên tiếp lấy cây dù phía dưới dính hạt mưa, lạnh lùng nói:

- Em của ông không phải tôi giết.

Sau đó hắn nói thêm một câu:

- Cũng không phải mấy người ở bãi đậu xe hôm đó.

Chủ Đao Y Sinh nhìn Hạo Thiên không tin, lạnh lùng nói:

- Không phải bọn mày thì là ai chứ? Chỉ có mày mới có thân thủ tốt như vậy.

Hạo Thiên thở dài:

- Tôi không giết Trị Ban Y Sinh, đối với chúng tôi mà nói, được sống càng có giá trị. Nói thật cho ông biết, ông ấy là nghe theo lời người thuê các ông, ông nên biết, cái gì gọi là giết người diệt khẩu.

Chủ Đao Y Sinh cả người chấn động, chăm chú nhìn Hạo Thiên, thấy trên mặt Hạo Thiên không có chút vẻ úp mở, nói:

- Thật sự là bị diệt khẩu ?

Hạo Thiên gật đầu, nhớ tới dung mạo xinh đẹp của Hồng Diệp, biết không thể nói ra cô ấy, lạnh lùng nói:

- Ông ấy quả thật là bị diệt khẩu, chỉ là người thuê ông Lý Tử Phong cũng bị người ta diệt khẩu, cho nên thù của ông sớm đã báo rồi.

Chủ Đao Y Sinh từ từ xoay người, thần sắc buồn bã từ từ bỏ đi. Y biết Hạo Thiên không cần phải nói dối, cũng không cần tỏ vẻ yếu kém với y. Khóe miệng nuốt chút nước bọt, Chủ Đao Y Sinh ảm đạm nói:

- Tôi tin cậu, tôi sẽ không tìm cậu báo thù nữa, món nợ tìm giết cậu, ngày khác sẽ trả.

Hạo Thiên nhìn bóng dáng cô đơn của Chủ Đao Y Sinh, không khỏi phiền muộn. Cuộc đời sát thủ không thay đổi, cô độc, lẻ loi, được, mất luôn không ngừng đan xen.

Lâm Ngọc Thanh cả đêm đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn tờ điều lệnh trên bàn có chút ngây ngẩn, đây là điều lệnh từ thủ đô đến.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom