• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiếu Gia Soái Ca - Hạo Thiên (4 Viewers)

  • Chương 91-95

Chương 91 :

Minh Hồng đao, chẳng lẽ là Minh Hồng đao? Nhưng sao lại không có chuôi đao?

Chú Ngô thấy Sở Thiên có vẻ biết thanh đao này, ngạc nhiên hỏi:

- Hẳn là thầy có biết về lai lịch của thanh đao này?

Sở Thiên không dám khẳng định, nhưng vẫn nói rằng mình biết. Sở Thiên đã từng đọc một truyền thuyết ở trong sách, thời kì thượng cổ, lúc ra lò Hiên Viên Hoàng Kim kiếm, nguyên liệu còn dư thừa, do nhiệt độ nóng chưa hết, nguyên liệu chế tạo tự động chảy xuống đáy lò, sau khi lạnh tự thành hình dao, nên có tên là Minh Hồng đao. Hoàng đế cho rằng lực tự phát của con dao này cực kì lớn, đủ để cắn lại người cầm dao, Hoàng đế sợ chiếc dao này lưu lạc vào nhân gian, nên muốn dùng cây kiếm Hiên Viên hủy nó. Không ngờ dao trong tay hóa thành một con chim, rồi thành một vệt đỏ biến mất trong làn mây. Con dao này dài ba thước, tư liệu còn lại không ghi chép gì nữa, sau đó Hán Vũ Đế có được, tặng cho Đông Phương Sóc. Từ lai lịch nguồn gốc có thể thấy, Minh Hồng đao có thể sánh được với Hiên Viên kiếm. Nếu có thể lập được thành tích trong chiến tranh thì vị trị của nó cũng không kém gì kiếm hoàng kim Hiên Viên số 1, nhưng Hoàng đế sợ "Tiếng lớn át chủ" nên đã ra lệnh diệt con đường phía trước của con dao này.

Mọi người nghe Sở Thiên giới thiệu về thanh chiến đao thượng cổ này, đều rất tò mò chụm đầu lại quan sát. Tào Hoa Vũ nghiên cứu một lát, lắc lắc đầu, không chút tin tưởng nói:

- Thiếu soái, đây là chiến đao thượng cổ sao? Minh Hồng đao? Đến chuôi dao cũng không có.

Tào Hoa Vũ vốn muốn nói thẳng rằng thanh đao này trông bình thường như vậy, không có vẻ gì là xuất chúng, chẳng khác gì mấy thanh đao giả ngoài chợ, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục tệ, nhưng nghĩ đến đây là chú Ngô tặng cho Sở Thiên, nên đã kìm lại không nói nữa.

Ngô Ngân Quý cũng nhìn mấy lần, cái gọi là Minh Hồng đao này so với dao giết lợn đã ở bên cạnh ba mình nhiều năm còn không sắc bằng, sao có thể là chiến đao thượng cổ chứ? Vì vậy cậu ta không lựa mà nói luôn:

- Tôi thấy dao giết lợn của ba tôi còn sắc bén thuận tay hơn thanh đao này!

La Khiết bật cười, hiển nhiên cũng đồng tình.

Chú Ngô cười, nói:

- Thầy thật là đức hậu, vì không muốn làm món quà này của tôi có vẻ quá tầm thường nên đã cố ý nói thành chiến đao thượng cổ để chú Ngô vui. Thanh đao này cũng là do tổ tiên truyền lại qua mấy đời, tôi cũng không biết có tác dụng gì, cũng không biết tại sao thanh đao này đến chuôi đao cũng không có. Giống như Ngân Quý nói, không cả thuận tay bằng dao giết lợn. Tôi thấy thầy là kỳ nhân, vì vậy muốn tặng lại cho thầy, xem có tác dụng gì không. Hơn nữa cho dù đây là chiến đao thượng cổ thì cũng phải có người biết sử dụng, tôi là người chỉ biết giết lợn, cầm cây chiến đao thượng cổ này đi giết lợn, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ.

Mọi người nghe chú Ngô miêu tả như vậy đều không nhịn nổi cười, cơ hồ nhìn thấy rất rõ hình ảnh: chú Ngô giơ chiến đao thượng cổ, đứng trước một con lợn, nói, tao đến giết mày đây, hôm nay trong tay tao chính là chiến đao thượng cổ.

Sở Thiên thực ra cũng chưa từng nhìn thấy Minh Hồng đao, chỉ là rất lâu rất lâu trước đây, nhìn thấy một thanh đao thế này trong một cuốn sách, ghi chép lúc đó cũng giống như mình đã nói, còn về thanh đao này có phải là chiến đao thượng cổ hay không, cũng không dám chắc.

Thấy chú Ngô kiên quyết muốn tặng thanh đao này cho mình, Sở Thiên biết khó có thể từ chối. Người nhà Ngô gia đều rất chân thực, nếu không nhận thanh đao này, bọn họ chắc chắc sẽ nghĩ mọi cách để tặng quà cho mình mong đền đáp sự dạy dỗ không đáng gì của mình cho Ngô Ngân Quý. So với việc bọn họ không ngừng hao tổn công sức tiền của báo đáp mình, thà rằng vui vẻ nhận thanh đao này, để bọn yên lòng một chút.

Sở Thiên nghĩ vậy, nên đã nhận hộp gỗ của chú Ngô đặt ở bên cạnh, nói:

- Chú Ngô, thật sự cảm ơn món quà của chú, nếu là chiến đao thượng cổ, vậy thì cháu thực sự trúng lớn rồi.

Mọi người lại cười ồ lên, trên khuôn mặt đều coi chiến đao thượng cổ là câu chuyện cười.

Sau khi ăn cơm xong, chú dì Ngô mỗi người rót một chén trà loãng uống đỡ ngấy, mọi người lại hàn huyên một lúc, nói về việc ở trường, chuyện của Sở Thiên, chuyện của Ngô Ngân Quý. Buổi tối nhanh chóng qua đi, Sở Thiên nhìn đồng hồ đã gần 10h rồi, nếu không về, Lâm Ngọc Đình sẽ phát lệnh truy nã mình toàn thế giới mất, hơn nữa, bọn người Tào Hoa Vũ cũng phải về ngủ. Vì vậy Sở Thiên đứng dậy chào cả nhà Ngô Ngân Quý.

Tào Hoa Vũ có vẻ đấu tranh tư tưởng khá lâu, cuối cùng vẫn là cái miệng chiến thắng lý trí, có chút ngượng ngùng nói:

- Chú Ngô, có thể đóng gói chút thức ăn thừa cho cháu mang về không? Mấy ngày này bố mẹ cháu không có nhà, cơm cô giúp việc làm lại không ngon.

Sở Thiên và La Khiết thật sự muốn té xíu. Cậu nhóc này quả thật ăn tốt, chẳng trách cao to vậy. Chú Ngô gia cười ha ha, rồi bảo dì Ngô nhanh đi kiếm hộp rồi qua phòng bếp lấy thức ăn. Một lúc sau, mẹ Ngô Ngân Quý cầm theo 6 chiếc hộp ra, nói:

- Thầy và các em học sinh mỗi người cầm hai hộp về nhé, thức ăn bên trong đều tươi sốt đấy.

Sở Thiên vội khách khí từ chối, nhưng dì Ngô hoàn toàn không quan tâm, đặt hộp cơm lên tay từng người, sau đó mới cho Ngô Ngân Quý đưa họ ra bắt xe. Trên đường đi, La Khiết vừa đi vừa phê bìnhTào Hoa Vũ, nói:

- Tào Hoa Vũ, cậu chỉ biết ăn thôi, cậu ăn nhiều nhất rồi, còn muốn gói mang về nữa, cậu không ngại à?

- Ngại ngùng có thể hóa thành cơm ăn sao?

Tào Hoa Vũ phản đối:

- Nói cho cậu biết, không có tớ xấu mặt thì bây giờ cậu có được cầm hai hộp cơm này không, giả cao thượng đúng không? Nào, đưa hết đây cho tớ!

La Khiết bỗng nhớ đến những món ăn ngon tối nay, đương nhiên sẽ không thể đưa cho Tào Hoa Vũ rồ, bĩu môi, giơ tay bắt xe.

Sở Thiên trở về quán rượuVong Ưu, chợt phát hiện việc mặt dày của Tào Hoa Vũ cũng mang lại lợi ích cho mình. Trước lúc Lâm Ngọc Đình lải nhải không ngừng nghỉ, Sở Thiên đặt trước mặt cô hai hộp cơm, vừa mở ra, Lâm Ngọc Đình đã bị chú ý bởi mùi vị thơm lừng của thịt heo, hoàn toàn quên mất chế độ giảm cân, sau 9h tối sẽ không ăn gì. Lâm Ngọc Đình gọi chị Mị đến, mặt mày hớn hở vừa xem ti vi vừa ăn, hoàn toàn không thèm để ý sao Sở Thiên muộn như vậy mới về. Sở Thiên thấy mình như người vô hình, liền tránh sự phiền toái của Lâm Ngọc Đình, vội vứt hộp chiến đao mà chú Ngô tặng lên giường, rồi đi tắm.

Hơn 10 phút sau, Sở Thiên sảng khoái bước ra khỏi nhà tắm, tiện tay lấy theo một non bia từ tủ lạnh, sau đó trở về phòng, bỗng có chút hứng thú với chiếc hộp đặt trên giường, muốn nghiên cứu xem thanh đao này có phải chiến đao thượng cổ Minh Hồng đao không?

Sở Thiên nhìn từ trên xuống dưới thanh đao không chuôi chẳng có gì nổi bật này, đến lưỡi dao cũng mất đi sự sắc bén. Chẳng lẽ bọn người Tào Hoa Vũ nói không sai, chỉ là do mình ngạc nhiên, nên sinh ra ảo giác, thanh đao này đến những con đao kiếm bình thường cũng không bằng? Sở Thiên khẽ sử dụng mấy phần công lực, xem liệu có kì tích gì xuất hiện không, nhưng rất nhanh chóng phát hiện, chẳng có sự biến đổi gì, vẫn là một con dao không chuôi không sáng bóng. Sở Thiên thở dài, thu lại công lực, không cẩn thận bị đứt tay. Con dao này không có chuôi, mặc dù lưỡi dao đã mất đi sự sắc bén, nhưng đầu mũi dao vẫn có thể đâm rách làn da.

Sở Thiên thấy chảy ra một chút máu, cũng không để ý, đàn ông chảy máu như chảy mồ hôi, không có gì to tát lắm. Nhưng Sở Thiên lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, con dao này không ngờ chạm vào bàn tay, lại còn dần nóng lên, một luồng khí nóng thông qua miệng vết thương xâm nhập vào cơ thể, cả quá trình chỉ trong nháy mắt. Sở Thiên vô cùng kinh ngạc, đến thời gian phản ứng cũng không có, sao lại có dòng khí chạy vào trong cơ thể mình chứ? Sở Thiên vận khí tìm kiếm thì cảm thấy trong người có một luồng khí lưu động theo dòng máu, Sở Thiên vội tĩnh tâm khống chế, hắn biết một khi không cẩn thận liền bị thần khí của chiến đao thượng cổ làm cho dở sống dở chết.

Sau khi Sở Thiên vận công, lập tức toàn thân nóng lên rất khó chịu, một luồng sức mạnh ở nơi đan điền, trái trùng phải đụng, hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, toàn thân nóng lên ngứa ngáy kì lạ. Vì vậy lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt, vận hành công lực. Vừa rồi dòng khí chạy trái chạy phải giống như một con chuột vậy, linh hoạt khác thường, đột nhiên chạy khắp các huyệt toàn thân, thân thể lập tức cảm thấy khó chịu, mạch máu cơ hồ to gấp đôi. Sở Thiên dùng hết công lực đi bắt lấy dòng khí kì dị này, cuối cùng đã gặp ở nơi đan điền, hai dòng khí cơ hồ ghanh nhau một sống một còn, công kích kịch liệt. Khuôn mặt Sở Thiên nóng đỏ khác thường, nhưng tâm vô tạp niệm đem hết sức lực ép dòng khí quái dị đó ra nơi cánh tay phải. Lúc này cả cánh tay nóng bừng bừng cơ hồ muốn nổ tung ra. Sở Thiên có chút hoang mang, công lực toàn thân nằm ở tay phải, sau đó dùng lực vung một cái, muốn trút bỏ luồng khí nóng bừng đó, chỉ nghe thấy tiếng chiến dao ở tay phải vung vào ghế sofa không chút tiếng động gãy thành một đoạn, trên tường cũng có một khe nứt nhỏ.

Chiến đao lập tức rơi xuống đất, khôi phục sự yên tĩnh của trước đó.

Sở Thiên trút được hết xong, toàn thân thoải mái trở lại, người vừa mới tắm qua mà chẳng khác gì vừa đi tắm xông hơi về. Sở Thiên nhớ lại quá trình vừa rồi, có chút sợ, nghĩ đến truyền thuyết đã từng đọc, nếu đây thực sự là Minh Hồng đao, chẳng lẽ nó lại có sức tự phát mạnh như vậy, cắn trả lại người cầm đao? Vừa rồi nó còn muốn khống chế mình? Nếu thực sự là như vậy, Sở Thiên thật sự rất may mắn vì vừa rồi đã ép được luồng khí đó ra ngoài, nếu không bản thân khó tránh khỏi trở thành ma vương sát nhân.

Sở Thiên lúc này lại nhìn vào con dao, kinh ngạc phát hiện, chiến đao không chuôi giờ đột nhiên biến thành chiến đao có chuôi, thân dao tự động thu nhỏ vài phân, chuyển hóa thành một cái chuôi dao đủ để nắm. Sở Thiên hung hăng, lấy tay tiếp tục cầm chiến đao lên, ai ngờ vừa chạm tay vào, thân dao không sáng bóng cho mấy đột nhiên bóng loáng, còn có vài tiếng động nhỏ, cơ hồ có chút lấy lòng Sở Thiên. Sở Thiên mừng thầm, lẽ nào trận đấu vừa rồi, mình đã thu phục được chiến đao này, vì vậy bây giờ cầm chiến đao lên, nó mới khẽ kêu lên tiếng, đồng thời sáng bóng?

Sở Thiên sử dụng ba phần công lực, làm con dao bỗng sáng lên, lóe lên ánh sáng màu vàng kim, lúc này đột nhiên không còn tiếng kêu nữa. Sở Thiên trấn tĩnh, quyết định thử xem uy lực của con dao này, vì vậy lại vận công thêm lần nữa, đột nhiên phát hiện chiến đao lấp lánh ánh sáng vàng kim im bặt hơi. Sở Thiên khẽ nhủ đúng là dao tốt, không ồn ào phô trương nhưng thế lực mạnh vô cùng, thuộc vào loại chiến đao sát nhân không chút tiếng động.

Chương 92 :

Sở Thiên thấy hơi tiếc, vì mình không hay dùng dao, hơn nữa, chiến đao này mang theo người cũng không tiện lắm. Nếu đeo ở trên lưng, đi ra ngoài đường bất kể lúc nào cũng sẽ bị các cụ ông, cụ bà trên đường báo cảnh sát, bản thân bất cứ lúc nào cũng có thể bị công an tịch thu hung khí trên bề mặt không có chút gì sáng chói này. Vậy chẳng phải rất phiền phức sao? Nếu như bình thường có thể vô hình, đến khi cần thiết mới xuất hiện, vậy còn được, nhưng Sở Thiên cũng biết được khả năng này không thể xảy ra.

Hồng Minh chiến đao cơ hồ cảm ứng được tâm linh của Sở Thiên, kêu lên một tiếng, trượt trên cánh tay của Sở Thiên, biến mất không có dấu vết gì. Sở Thiên còn thật sự cho rằng Minh Hồng đao đã tàng hình rồi, trong lúc đang ngạc nhiên lại phát hiện sau lưng mát lạnh, đưa tay ra sau sờ, quả nhiên Minh Hồng đao dính trên sống lưng của mình, không chỉ không gây cản trở động tác của cơ thể, mà còn giống như một chiếc áo chống đạn bảo vệ lưng. Sở Thiên khẽ kinh ngạc, lực tự phát của chiếc Minh Hồng đao này quả nhiên dũng mãnh, nếu như không phải bản thân đã khống chế được Minh Hồng đao thì e rằng giờ đã biến thành con rối của Minh Hồng đao rồi.

Sở Thiên quyết định thử một lần nữa, tay phải vừa đưa ra, trong miệng khẽ hô "đao", trong nháy mắt, Hồng Minh đao đã kêu lên một tiếng rồi xuất hiện trong tay phải của Sở Thiên. Sở Thiên khẽ cười, trong lúc tập trung nghĩ về sự chuyển động, trong lòng nhủ "về", Minh Hồng đao lại kêu lên một tiếng rồi biến mất khỏi bàn tay phải, dính lên lưng. Trong những ngày nóng nực có vẻ mát mẻ khác thường này, Sở Thiên thấy Minh Hồng đao không hề gây cản trợ đến những hoạt động tự nhiên của mình, hơn nữa nói không chừng lúc nào cần dùng đến nó cũng do nó quyết định.

Sở Thiên mặc dù tiếp xúc nhiều với Minh Hồng đao, nhưng rất nhanh chóng bỏ nó vào lãng quên. Thứ nhất không cần thường xuyên dùng đao vì bản thân hiện giờ thân thủ cũng đủ để đối phó với một số sự việt phát sinh đột xuất, thứ hai là kì thi đại học càng lúc càng đến gần. Mọi người bề ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực ra đều tăng nhanh nhịp độ ôn thi. Trong kì thi cuối năm lớp 12 toàn thành phố, ngoài Sở Thiên có toàn bộ các môn đạt điểm tối đa ra, học sinh của 13 lớp cũng tranh đấu khá gay gắt. Ngay cả học sinh lớp 13 cũng vượt qua điểm trung bình tất cả các môn. Lâm Ngọc Đình dưới sự kèm cặp của Sở Thiên cũng chen vào top 5 của lớp. Để chủ nhiệm lớp của bọn họ được nhận hết công lao. Nhưng các học sinh đều biết rõ đây đều là công lao của Sở Thiên.

Chiều hôm nay, bọn người Tào Hoa Vũ, Ngô Ngân Quý vốn đã tan học đột nhiên lại quay lại, trên mặt có chút kinh sợ. Sở Thiên chưa lên tiếng, Tào Hoa Vũ đã nắm ống tay áo của Sở Thiên, nói:

- Thiếu soái, có việc không hay rồi!

Sở Thiên khẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ kinh hãi của bọn họ, dường như sớm đã biết họ định nói gì, thản nhiên nói:

- Có phải Diêu Phong Tử đưa cứu binh đến, lại chặn tôi ở cổng trường không?

Bọn người Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý cùng đồng thanh nói:

- Thiếu soái, sao cậu biết vậy? Lần này Diêu Phong Tử dẫn theo mười mấy tên thân thể vạm vỡ, đều là những thanh niên bất lương của xã hội.

Sở Thiên khẽ cười một tiếng, không thèm để ý, sờ sờ mũi, nói:

- Với tính cách của Diêu Phong Tử, nếu như không làm hắn kinh sợ một lần, hắn sẽ không ngừng gây phiền phức, có thù tất báo, bằng không hắn sao lại có tên là Diêu Phong Tử, giống như một thằng điên cắn người không buông tha? Vì vậy tôi sớm đoán được, hắn sớm muộn cũng sẽ đến tìm tôi tính nợ.

Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý vô cũng khâm phục và sùng bái Sở Thiên, cậu ấy quả thực là thần tiên mà. Nhưng Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý cũng có chút lo lắng cho vị thần trong lòng họ, u sầu nói:

- Thiếu soái, chúng tôi biết cậu thân thủ cao minh, đối phó với bảy, tám người cũng không thành vấn đề, nhưng người ta giờ là mấy chục người đó, hơn nữa có tên e rằng không dễ đối phó, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?

Sở Thiên đứng lên, uốn éo người, vứt cuốn "Thiếu Gia Soái Ca" vào trong ngăn kéo bàn giảng, sau đó bước lên, nói:

- Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem sao, coi như rèn luyện thân thể.

Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý hiển nhiên nhìn thấy cuốn "Thiếu Gia Soái Ca" đó, trong lòng thầm nghĩ, ông tướng này, còn tưởng cậu ta chăm ôn bài và xem tài liệu, thì ra là đang đọc truyện, thực sự đáng xấu hổ mà. Nhưng người ta thành tích tốt, thân thủ tốt, thông minh hơn người, thông hiểu thiên văn địa lý, cho dù là những công tử hào hoa cũng phải ngưỡng mộ vài phần. Sở Thiên vừa ra đến cổng trường liền thấy quả nhiên có gì đó không ổn. Diêu Phong Tử dẫn theo mười mấy người đến bao vây, mấy ngày gần đây, Diêu Phong Tử vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa tìm kiếm những tên lưu manh khỏe mạnh có thể tin tưởng, dựa vào sự điên cuồng và sự khôn lỏi, nhanh chóng được mấy tên lưu manh vừa mắt, nhanh chóng trở thành "tiểu đầu mục". Nhưng Diêu Phong Tử từ trước đến giờ chưa hề bỏ qua mối thù với Sở Thiên, luôn cảm thấy đó là mối nhục vô cùng lớn mà Sở Thiên để lại cho gã. Giờ là kẻ cầm đầu một toán, lập tức đưa ý kiến với lão đại không được bỏ qua khoản phí bảo vệ của học sinh, dù ít cũng là tiền, hơn nữa còn có thể chọn ở trong trường một số người để làm mạnh thế lực của mình, như vậy mới có thể phát triển nhanh chóng. Lão đại vừa nghe thấy vậy liền thấy rất có đạo lý, chọn mười mấy người cùng Diêu Phong Tử đi giải quyết ổn thỏa mấy chuyện này. Diêu Phong Tử được sự cho phép của lão đại, đương nhiên vui mừng vô cùng. Mục đích thực sự của gã là muốn dẫn người đi tìm Sở Thiên báo thù.

Diêu Phong Tử mặc dù thấy Sở Thiên lợi hại, bản thân mình không phải là đối thủ, năm thanh niên lêu lổng trước cũng không phải là đối thủ, nhưng Diêu Phong Tử cho rằng đó là toàn bộ bản lĩnh của Sở Thiên rồi. Bây giờ có mười mấy người bao vây, gã không tin Sở Thiên còn có thể an toàn thoát thân. Cho dù Sở Thiên thoát được thân, chỉ cần đánh mấy người anh em này, Diêu Phong Tử sẽ về xúi giục lo đại, nói rằng Sở Thiên có ý muốn đối đầu với tất cả bọn họ. Đến lúc đó Sở Thiên có lợi hại hơn nữa, thì cũng có thể lợi hại hơn lão đại có mấy chục người sao?

Sở Thiên nhìn lũ côn đồ đến xã hội đen cũng không bằng ở trước mắt, có vẻ xem thường, chỉ là có vài phần không kiên nhân với sự dai dẳng bám riết của Diêu Phong Tử, bây giờ thấy Diêu Phong Tử dẫn theo một đám ngang ngược hống hách đến đối phó mình, vì vậy đứng giữa bọn chúng, khinh bỉ nhìn Diêu Phong Tử:

- Diêu Phong Tử, mày cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, ngoài việc tìm người giúp đỡ, bản thân lại trốn phía sau làm con rùa rụt cổ, mày còn có thể làm gì?

Những học sinh vây quanh muốn cười cũng không dám cười. Vì bọn họ cũng biết, bọn côn đồ mà Diêu Phong Tử hôm nay dẫn đến đều không ra gì, trên cánh tay của mỗi tên đều săm một chữ "Hắc", học sinh nhìn thấy chữ "Hắc" này đương nhiên cho rằng bọn chúng là xã hội đen, ai cũng lo lắng cho Sở Thiên. Những sự việc mà bọn xã hội đen làm ở trên tivi cho thấy việc gì chúng cũng không sợ, hơn nữa chọc phải chúng thì khó mà thoát khỏi.

Chương 93 :

Diêu Phong Tử đương nhiên không muốn lôi thôi nhiều lời với Sở Thiên, hung hăng giáng đòn phủ đầu nói mấy câu:

- Nhóc con, không ngờ ngươi dám liên kết với đám học sinh không nộp phí bảo kê, ngăn cản huynh đệ chúng tao phát tài. Hôm nay ông mày sẽ cho nhóc chết không có chỗ chôn thây, các anh em xông lên cho ta.

Mười mấy tên thanh niên bất lương xông vào Sở Thiên như hổ vồ, trong tay tên nào tên ấy đều cầm một thanh đao sắc bén, trông thật đáng sợ. Để mười mấy người bọn họ đi chém một cậu học sinh 18 tuổi này quả thật là quá đơn giản.

Lúc này, nhân viên bảo vệ ở cổng trường học đã biết ở đây xảy ra chuyện lớn gì đó rồi, vội vàng chạy ra xem. Nghĩ rằng cũng chỉ là đám côn đồ thường ngày bắt nạt học sinh thì phát hiện hôm nay có gì đó hơi khác. Tất cả đều là những tên lưu manh cầm đao sắc bén. Bảo vệ vừa mở miệng nói:

- Các cậu là ai mà lại tới trường học gây chuyện chứ?

Vừa nói dứt câu thì nhận được hai cái bạt tai của Diêu Phong Tử. Hôm nay Diêu Phong Tử mượn của đại ca nhiều người như vậy tự nhiên bộc lộ hết những tật xấu trong người ra. Người bảo vệ sau khi bị đánh thì vội vàng nhân cơ hội chạy ngay vào trong trường, đương nhiên cũng quên mất là phải báo cảnh sát. Đám người trước mặt không phải tới gây chuyện với mình, mà mình dù sao cũng đã ngăn cản rồi, là mình không ngăn cản được chứ không phải không ngăn cản.

Sở Thiên nhìn mười mấy thanh niên bất hảo kia đang xông vào mình lại còn cả mười mấy thanh đao nữa thì cảm thấy hơi phiền phức. Đột nhiên giật mình nghĩ tới Minh Hồng đao, vì vậy trong khoảnh khắc vừa tung người xông về đám thanh niên bất hảo phía trước kia trong đầu vừa nghĩ tới một từ "đao" thì Minh Hồng chiến đao đã rơi vào trong tay phải. Đám học sinh xung quanh nhìn thấy Sở Thiên chủ động xông lên đón nhận những thanh đao của đám thanh niên bất hảo kia thì đều toát hết mồ hôi, thậm chí có những cậu học sinh còn tưởng tượng ra cảnh trên người Sở Thiên đầy máu tươi trông rất thảm.

Mấy tên thanh niên bất hảo ở phía trước đều phát hiện ra trong tay Sở Thiên đã có một thanh đao từ lúc nào rồi và vung đao về phía mình. Đám thanh niên bất hảo đó vừa nhìn thấy thanh đao của Sở Thiên đã cười rộ, không những ngắn hơn thanh đao của bọn họ, mà lại không sáng loáng, trông chẳng sắc bén tẹo nào. Diêu Phong Tử hung dữ hét lên:

- Ranh con, có bản lĩnh thì đánh tới đây một chọi một với tao?

Đương nhiên Diêu Phong Tử cảm thấy mình vô cùng an toàn, nắm chắc phần thắng.

Sở Thiên cũng chẳng buồn nói tiếp. Bởi vì hắn biết trong lòng một kẻ lúc nào cũng muốn báo thù một cách điên cuồng thì y sẽ dẫm đạp lên mọi đạo lý. Trước mắt điều quan trọng nhất là đánh bại mười mấy người xung quanh. Sở Thiên nhẹ nhàng sử dụng hai phần công lực của mình, cả người như phiêu bồng. Thanh Minh Hồng đao trên tay Sở Thiên như có một luồng khí nóng tỏa ra, đám người đang tấn công dừng lại một chút rồi lập tức được thu nhỏ phạm vi. Sở Thiên gật gật đầu với mấy người cách hắn gần nhất, trong mắt có chút coi thường, mấy người đó bị kích động hét to lên một tiếng. Ba thanh đao chém vào ba đường trên, giữa, dưới, cơ thể Sở Thiên di chuyển cực nhanh, chớp nhoáng tránh được lưỡi đao của bọ họ rồi di chuyển tới bên cạnh họ, vung tay chém một vòng. Ba tên thanh niên bất hảo đó phát hiện ra tay mình không kiểm soát được thanh đao trên tay nữa, "loảng xoảng" vài tiếng rồi rơi hết xuống. Tập trung nhìn vào thì thấy tay phải của mình đã bị chém trúng, máu đang trào ra, bọn họ lập tức phản ứng lại đồng thời cũng cảm nhận được sự đau đớn rồi vội vàng lùi lại phía sau.

Hai tên nhân cơ hội tấn công phía sau Sở Thiên, bộ dạng rất hung hãn. Sở Thiên không hề quay lại, cúi người thấp đầu xuống. Minh Hồng đao trong tay không một tiếng động chém vào xương bả vai của họ một cách chính xác. Hai tiếng "loảng xoảng" vang lên, thanh đao trong tay hai tên đại hán này rơi xuống đất, máu tươi của họ chảy ướt thẫm một mảng áo. Sở Thiên cũng không ngờ tới hai phần công lực của mình sử dụng trên thanh chiến đao thượng cổ này lại có hiệu quả tới năm phần công lực, xem ra thanh chiến đao thượng cổ này quả thực là mạnh mẽ.

Những người khác thấy Sở Thiên hung ác như vậy trong lòng cũng kinh hãi, trên mặt lộ ra sự khiếp sợ. Nhưng thời buổi này bọn lưu manh muốn giữ được miếng cơm manh áo quan trong nhất là phải liều mạng, vì thế sáu người kia quyết định chém thẳng vào Sở Thiên từ sáu phía khác nhau. Sở Thiên nhanh chóng lia thanh đao trong tay ra ngoài trước khi bị bọn chúng bao vây, sống đao đập thẳng vào ngực hai người phía trước. Sau đó Sở Thiên tiến lên một bước chộp lấy hai thanh đao của họ sắp rơi xuống đất, rồi ném về phía sau. Những người phía sau xông lên hoàn toàn không phòng bị, trong phút chốc đã bị thanh đao chém trúng vào bả vai, kêu thảm rồi ngã xuống. Lúc này Sở Thiên đã xoay tay chộp lấy thanh chiến đao thượng cổ Minh Hồng, nhẹ nhàng đâm sang hai bên. Hai thanh đao bên trái, phải đã cách Sở Thiên chỉ còn vài centimet, nhưng Minh Hồng đao của Sở Thiên đã đánh trúng chân của họ. Vì vậy họ cũng không cam lòng nhìn thanh đao của mình không thể tiếp tục chém xuống được nữa, cánh tay từ từ mềm nhũn rồi hạ xuống.

Sắc mặt của Diêu Phong Tử càng khó coi hơn, gã không thể nào ngờ được Sở Thiên lại mạnh mẽ như thế, không thể ngờ hắn là một nhân vật lợi hại như vậy, chỉ với vài hướng xoay mà đã đả thương mười mấy anh em của gã. Cứ tiếp tục thì mười mấy anh em này coi như xong đời, như vậy thì rất khó ăn nói với đại ca. Bây giờ đâm lao phải theo lao, đánh thì không thể đánh thắng rồi, còn không đánh thì không còn mặt mũi nào nữa. Thực ra trong lòng đám lưu manh này cũng có ý lui, tuy rằng thời buổi này muốn giữ được miếng cơm manh áo thì phải liều mạng nhưng có những lúc mạng vẫn quan trọng hơn miếng cơm manh áo. Diêu Phong Tử còn đang trong lúc do dự khó xử thì có một tiếng hét truyền tới,

- Diêu Phong Tử, sự việc vẫn chưa giải quyết ổn thỏa sao?

Diêu Phong Tử và đám lưu manh cùng quay đầu lại nhìn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thực sự là trời không tuyệt đường với con người. Diêu Phong Tử hớn hở đi lên phía trước nghênh đón, nở nụ cười nói:

- Đại ca, sao anh lại tới đây chứ? Em và các anh em đang làm việc ở đây, không ngờ lại gặp chút rắc rối. Ở đây có một cậu học sinh liên kết với đám học sinh cùng chống lại không nộp phí bảo kê, còn ỷ lại có chút thân thủ nhân lúc chúng em sơ ý nên đả thương một số anh em.

Đại ca của Diêu Phong Tử họ nhẹ một tiếng rồi đá một cước ngã Diêu Phong Tử, lạnh lùng nói:

- Diêu Phong Tử, mày đúng là vô dụng, ông đi làm việc, vừa đi qua đây nhìn thấy chúng mày liền lại hỏi xem, không ngờ lại bị đám học sinh làm cho ra thế này. Đây chẳng phải là mất mặt tao sao? Đi, dẫn theo cả đám người bên cạnh tao này nữa, đám học sinh kia ai dám phản kháng thì chém người đó cho tao.

- Hắc Tử, ngươi nói ngươi muốn chém ai vậy?

Sở Thiên đã thu đao về, sớm đã phát hiện ra đại ca của Diêu Phong Tử không ngờ lại là Hắc Tử, là người trước đây bà thím mời tới để đối phó với mình, muốn vu oan hãm hại mình ở quán rượu Vong Ưu. Sau đó mình còn bảo Thường ca bọn họ dạy cho y một trận, rồi cắt tóc y đặt ở bên gối để thị uy, buổi sáng còn đánh cho bốn tên người N. mà y mời tới gần chết đặt ở cửa. Với thủ đoạn như vậy Hắc Tử mới không giúp thím tiếp tục đối phó với mình, đối phó với quán Vong Ưu nữa. Không ngờ một thời gian không gặp, tên Hắc Tử này lại là tên đứng đầu của bọn côn đồ, hơn nữa thuộc hạ Diêu Phong Tử của y lại có thù oán với mình, thế giới này quả thật là quá nhỏ.

Hắc Tử nhìn kỹ lại, hít một hơi khí lạnh, không ngờ lại là Sở Thiên, là người mà trước giờ Hắc Tử vẫn không địch nổi. Tuy Sở Thiên đả thương y, đe dọa y, khiến y phải trả bao nhiêu tiền viện phí cho bốn người N. kia, nhưng y lại không dám hận Sở Thiên. Y biết Sở Thiên là người tà môn có thể cắt tóc y đặt bên gối vào nửa đêm không một tiếng động, hơn nữa mình lại không hề có cảm giác gì, y làm sao mà dám hận chứ? Dám chọc vào hắn sao?

Hắc Tử chớp chớp mắt, đá một cước nữa vào Diêu Phong Tử, rồi quát những thuộc hạ bên cạnh:

- Đánh Diêu Phong Tử đến chết cho tao, Sở huynh đệ mà hắn cũng dám đắc tội, đúng là chán sống rồi.

Diêu Phong Tử không hiểu là có chuyện gì xảy ra, đám thuộc hạ của Hắc Tử cũng không hiểu, nhưng nghe Hắc Tử nói vậy cũng xông lên vây quanh Diêu Phong Tử rồi đánh một trận. Cái gì mà tình cảm huynh đệ, nghĩa khí giang hồ chứ, tất cả đều không có, bọn họ chỉ biết nghe theo lời của Hắc Tử, hơn nữa đánh một người không có bối cảnh gì như Diêu Phong Tử đây, tự nhiên sẽ không nể tình.

Đám học sinh xung quanh đều kinh ngạc đứng xem vở kịch vô cùng kịch tính này. Diêu Phong Tử lúc này lại bị đám anh em của mình đánh như một con chó, quả thực ngoài sự dự đoán của mọi người, trong lòng lại cảm thấy Sở Thiên này càng thần bí hơn.

Lúc này Hắc Tử cười ha hả đi tới phía Sở Thiên nói:

- Sở huynh đệ, quả thực là ngại quá, tên thuộc hạ mới nhận này đã đắc tội với Sở huynh đệ, đại ca như tôi đây thực có lỗi với cậu. Hy vọng Sở huynh đệ bỏ qua cho các anh em một lần. Tôi về sẽ nhất định dùng gia pháp xử lý tên Diêu Phong Tử dám to gan làm loạn này, sau đó tống ra ngoài để hắn biết được rằng đắc tội với Sở huynh đệ là sẽ không có kết cục tốt.

Đám côn đồ đang vây quanh đánh Diêu Phong Tử nghe được những lời này của Hắc Tử thì cho rằng Sở Thiên là một người rất có bối cảnh, trong lòng lại càng hận Diêu Phong Tử, thiếu chút nữa thì khiến cho đại ca đụng phải những người không thể động vào. Tới lúc đó đại ca của họ chết cũng không biết là chết như thế nào nữa, càng nghĩ càng hận, ra tay càng mạnh hơn.

Trong mắt Diêu Phong Tử lộ ra một tia tuyệt vọng, lúc này gã mới biết những người làm lưu manh không bao giờ nói tới chữ tình, chỉ có lợi ích vĩnh hằng. Hắc Tử vì không muốn đắc tội với Sở Thiên mà đánh mình tới chết, quả thực là lạnh lùng.

Sở Thiên thấy đám thuộc hạ kia của Hắc Tử ra tay quá độc ác, Diêu Phong Tử tiếp tục bị đánh nữa e rằng sẽ chết mất, vì vậy thở dài nói:

- Hắc Tử, thả Diêu Phong Tử ra đi, chuyện này dừng ở đây thôi.

Hắc Tử vội vàng gật đầu, liên tục nói được, được, quay lại nói với bọn thuộc hạ:

- Được rồi, không cần phải đánh nữa, chúng mày dẫn Diêu Phong Tử về cho tao.

Đám lưu manh vội dừng tay lại, sao đó kéo Diêu Phong Tử người đầy máu tươi về. Sở Thiên lắc lắc đầu, kiếp lưu manh của Diêu Phong Tử này e rằng đã tới hồi kết, đúng là vòng tuần hoàn nhân quả. Trước đây không biết đã ức hiếp bao nhiêu là học sinh, bây giờ cuối cùng gã cũng bị người ta ức hiếp rồi.

Hắc Tử xoay người tới chỗ Sở Thiên giả bộ thân thiết nói:

- Sở huynh đệ, hôm nay quả thực đã đắc tội rồi, đừng để tôi đây thành một tiểu nhân, để các anh em trong "Phượng Lai các" mở yến tiệc nhận lỗi với Sở huynh đệ.

Sở Thiên lắc lắc đầu, tên Hắc Tử này không phải là người thành thật, bản thân mình cũng chẳng có gì phải nói với y đương nhiên sẽ chẳng đi ăn uống gì, vì vậy mới nói:

- Thôi khỏi, tôi còn có việc phải làm, chuyện hôm nay dừng lại ở đây thôi, hy vọng anh em của Hắc Tử, sau này sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, vùng này do tôi quản.

Tất cả đám học sinh đếu cảm thấy câu nói "do tôi quản" của Sở Thiên rất bá đạo, hoàn toàn có thể đưa lên mười từ vựng đại vân phong của trường Thiên Đô.

Chương 94 :

Hắc Tử đương nhiên là không tiếc gì phí bảo kê ở địa bàn vừa nhỏ bé chật hẹp như trường Thiên Đô này, lúc này thấy Sở Thiên không truy cứu thì vô cùng mừng rỡ, trên mặt mang theo nét vô cùng cung kính nói:

- Được, được, sau này tuyệt đối sẽ không tới trường Thiên Đô này gây chuyện nữa, những bọn khác mà tới tôi cũng diệt bọn họ giúp Sở huynh đệ.

Rồi y quay đầu lại nói với bọn thuộc hạ:

- Các ngươi nghe thấy Sở huynh đệ nói gì chưa?

Cả đám lưu manh vội vàng trả lời:

- Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi, sau này tuyệt đối không tới trường Thiên Đô gây chuyện nữa.

Đám học sinh vây quanh nghe được vậy trên mặt ai cũng hớn hở, quá tốt rồi, sau này trường Trung học Thiên Đô thực sự bình an rồi.

Hắc Tử cười hài lòng, lại nhìn Sở Thiên một cái như đang chờ đợi Sở Thiên căn dặn gì đó.

Sở Thiên mỉm cười, biết là phải nể mặt Hắc Tử liền nói:

- Hắc Tử, vậy thì cảm ơn anh nhé, anh dẫn các anh em của anh về trước đi, hôm nào có dịp mời anh đi uống trà.

Hắc Tử lộ vẻ vô cùng vui mừng gật đầu rồi dẫn theo đám đàn em và cả Diêu Phong Tử người đầy máu me nhanh chóng rút lui.

Sở Thiên cũng nhanh chóng rời đi trong tiếng tung hô khen thưởng của đám học sinh xung quanh, nếu không đợi chút nữa bọn Tào Hoa Vũ và Ngô Ngân Quý quấn đến lại phải nghe những lời nịnh nọt của bọn chúng. Sở Thiên thậm chí còn biết được ngày mai mình sẽ trở thành chủ đề nóng hổi nhất của trường, Sở Thiên thầm nghĩ, nổi tiếng thực ra cũng là một chuyện nhàm chán đến thống khổ.

Sở Thiên đang muốn quay về Vong Ưu tửu quán thì chợt nhớ tới tối nay chị Mị và Lâm Ngọc Đình đi mua sắm phải tới khoảng 10 giờ mới về. Vì vậy hắn thu bước lại, về Vong Ưu tửu quán sớm như vậy cũng chán, đột nhiên tay phải sờ thấy hai tờ phiếu miễn phí ăn cơm tại "Túy Giang Nam"

Vốn dĩ vẫn nhét trong ngăn bàn dưới bục giảng, buổi chiều vô tình bỏ ra xem phát hiện sắp hết hạn rồi vì vậy mới đút vào túi, xem ra hôm nay tới thẳng "Túy Giang Nam" thưởng thức các món ăn ở đó để giết thời gian vậy.

Sở Thiên nghĩ là làm. Hắn đón một chiếc xe rồi đi thẳng tới "Túy Giang Nam". Bác tài tò mò nhìn tên nam sinh này vài cái, trong lòng thầm nghĩ, học sinh thời buổi này quả thật là nhiều tiền, vừa đi taxi lại tới "Túy Giang Nam" ăn cơm. Nghe nói các món ăn ở "Túy Giang Nam" không tồi, chỉ có điều rất đắt, không phải người bình thường có thể tới đó được. Bản thân mình lái taxi cũng mười mấy năm nhưng vẫn chưa tới đó ăn cơm bao giờ, thật sự là bi ai.

Sở Thiên vừa xuống xe bước vào đại sảnh, phát hiện đại sảnh có không ít người đang ngồi nói chuyện gẫu, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ. Sở Thiên bước chân lên cầu thang phát hiện trên tường có khắc một bài thơ, vì vậy dừng lại nhìn thật kỹ.

Lan tẫn lạc

Bình thượng ám hồng tiêu.

Mộng giang nam mai thục nhật, dạ thuyền xuy địch vũ tiêu tiêu.

Nhân ngữ dịch biên kiều

Sở Thiên thầm thở dài, quả nhiên cũng có cảnh ý, vì vậy càng chờ đợi những món ăn ngon của Túy Giang Nam. Hắn sờ 2 tờ phiếu miễn phí trong túi trong lòng có chút không yên. Không biết bỏ cái này ra thì đổi được những món ăn gì đây? Hay là ăn món gì cũng được? Sở Thiên vừa nghĩ vừa đi lên lầu, không ngờ lại không còn chỗ. Sở Thiên có chút chán nản, bây giờ mới biết những người ở dưới lầu nói chuyện gẫu kia là vì đang chờ chỗ ngồi. Sở Thiên nhìn qua một lượt, quả thực là không can tâm mà rời đi, vì vậy định đi xuống dưới lầu chờ chỗ ngồi, thì đúng lúc nghe tiếng gọi:

- Này em ơi!

Sở Thiên hoàn toàn không cảm thấy rằng người gọi "em ơi" kia là đang gọi mình, vẫn rời bước chân đi xuống lầu như cũ, lúc này một cô gái đuổi tới kéo Sở Thiên lại nói:

- Em trai, sao càng gọi em càng bỏ đi vậy?

Sở Thiên lúc này mới phản ứng, không ngờ mình lại là "em ơi" kia, quay đầu lại nhìn cô gái kéo mình, không khỏi nở nụ cười, thì ra là y tá Tân Nhu của bệnh vện Đông Phương. Ông Vương mù chính là được cô ấy chăm sóc mà yên tâm ra đi, vì vậy Sở Thiên cũng vui mừng trả lời:

- Chị Tân Nhu, thật ngại quá đã không kịp trả lời là chị gọi em là "em trai", em đã 18 tuổi rồi.

Y tá Tân Nhu phì cười, hôm nay chắc chắn cô đã bỏ công ra trang điểm, trông quyến rũ hơn rất nhiều, cô nói:

- Dù sao em cũng ít tuổi hơn chị, hơn nữa chị đâu có biết tên em, không gọi là em thì gọi là gì chứ?

Sở Thiên vỗ vỗ đầu có vẻ ngượng ngùng nói:

- Chị Tân Nhu, thật ngại quá, quên nói tên với chị, em tên là Sở Thiên.

Y tá Tân Nhu gật gật đầu, nhìn cậu em cũng chưa thân thiết lắm nói:

- Được rồi, em Sở Thiên, sao em tới đây có một mình, người nhà em không đi cùng tới sao?

Trong ấn tượng của y tá Tân Nhu thì Sở Thiên chắc là con cháu của gia đình giàu có, nếu không tự nhiên sẽ không bỏ một số tiền 15.000 ra đưa cho ông Vương mù không quen không biết này. Hơn nữa lại không để lại tên tuổi, cho nên cô rất có ấn tượng với Sở Thiên, vừa thấy Sở Thiên đi lên đã nhận ra ngay và tới chào hỏi hắn.

Sở Thiên cười cười, người nhà sao? Thực sự không biết trả lời câu hỏi của cô y tá Tân Nhu này thế nào nữa, đột nhiên nghĩ tới hai người bình thường vẫn ở cùng mình là chị Mị và Lâm Ngọc Đình rồi nói:

- Người nhà em đều đi mua sắm hết rồi, em ở nhà buồn quá nên tới đây ăn cơm, kết quả phát hiện không còn chỗ nữa, e rằng phải đợi tới cả gần tiếng nữa chứ.

Y tá Tân Nhu bộ dạng bừng tỉnh sau đó vỗ Sở Thiên nói:

- Sở Thiên, nếu em không chê, thì em tới ăn cùng bọn chị đi, bọn chị cũng vừa mới có chỗ ngồi, bây giờ ít nhất em cũng phải đợi cả tiếng mới có chỗ ngồi.

Sở Thiên có chút không hiểu hỏi:

- Bọn chị sao?

Mặt y tá Tân Nhu hơi đỏ lên ngượng ngùng nói:

- Hôm nay chị tới đây ăn cơm cùng bạn trai chị, anh ấy đang ngồi ở bên kia, tới cùng ăn với bọn chị đi.

Hành động giúp đỡ ông Vương mù của Sở Thiên làm cho Tân Nhu rất có cảm tình, cho nên mới không để ý tới thế giới riêng tư của hai người của mình mà mời Sở Thiên tới ngồi cùng bàn.

Sở Thiên đương nhiên cũng cảm thấy hơi ngại, vì vậy từ chối nói:

- Chị Tân Nhu, hay là thôi đi, đỡ làm phiền tới hai người, em xuống lầu chờ vậy.

Tân Nhu lúc này có hơi bá đạo, khoác tay Sở Thiên nói:

- Nói cái gì mà làm phiền với không phiền chứ, đi, đi cùng chị qua đó đi, bàn của bọn chị rộng thêm em nữa thì có sao chứ.

Tân Nhu vừa nói vừa kéo Sở Thiên cùng đi tới chiếc bàn phía xa kia.

Sở Thiên bất đắc dĩ chỉ có thể đi theo, trong lòng nghĩ, cùng lắm thì mình ăn nhanh rồi chuồn nhanh.

Một chiếc bàn 4 người bên cạnh cửa sổ, bạn trai của Tân Nhu hiển nhiên là rất kinh ngạc khi Tân Nhu dẫn theo một cậu học sinh tới liền vội vàng hỏi:

- Tân Nhu, cậu ta là ai vậy?

Tân Nhu ngồi xuống ghế cạnh chỗ bạn trai cô rồi ấn Sở Thiên ngồi sang phía đối diện,sau đó mới nói:

- Cậu ấy là em Sở Thiên của em, đúng lúc tới đây ăn cơm nhưng không còn chỗ ngồi, người đợi thì quá nhiều, cho nên em dẫn cậu ấy tới đây ngồi ăn chung, anh không ngại chứ?

Bạn trai Tân Nhu nhìn kỹ Sở Thiên một lát, nhìn bộ dạng Sở Thiên như vậy chắc kém Tân Nhu một vài tuổi, trong lòng cũng hơi thả lỏng ra.

Chương 95 :

Bạn trai của Tân Nhu đương nhiên không có cách nào biểu đạt sự bận tâm của mình được, chỉ có thể nói một cách không thành thật lắm:

- Không ngại, không ngại, đều là người một nhà mà.

Trong lòng lại nghĩ, hôm nay tới "Túy Giang Nam" ăn cơm đã là quá sức lắm rồi, bây giờ lại thêm một người, thì tháng này e rằng phải gặm mì tôm nửa tháng mất.

Tân Nhu thấy bạn trai không ngại rất là hài lòng, sau đó nghĩ ra cái gì đó liền giới thiệu với Sở Thiên:

- Đây là bạn trai của chị Hoàng Vạn Thịnh, làm việc ở sở Kiểm toán.

Sở Thiên vừa nghe xong vội vàng thốt lên:

- Chào anh Hoàng.

Lúc này có một nhân viên phục vụ mang thực đơn tới cho Sở Thiên nói:

- Xin hỏi mọi người có muốn gọi thêm gì không?

Hoàng Văn Thịnh ra vẻ vô cùng hào phóng cười nói với Sở Thiên:

- Muốn ăn gì cứ gọi.

Nhưng trong mắt lại phát ra những tia sợ hãi, sợ Sở Thiên không hiểu được ẩn ý của anh ta.

Không cần gọi thêm gì cả.

Sở Thiên liếc nhìn qua những món mà Hoàng Văn Thịnh đã gọi, đều là những món không nổi tiếng của "Túy Giang Nam", định gọi vài món nổi tiếng của "Túy Giang Nam" thì lại nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Hoàng Vạn Thịnh. Vì vậy đứng lên kéo người phục vụ bàn tới một góc khác, lấy ra hai tờ phiếu miễn phí của "Túy Giang Nam" nói:

- Tôi hỏi chút, hai tờ phiếu miễn phí này được ăn những món gì?

Người nhân viên phục vụ vừa nhìn tờ phiếu miễn phí thì trên mặt đã có vài phần kinh ngạc. Đây là phiếu miễn phí mà "Túy Giang Nam" tặng cho những người có tiếng tăm, có địa vị. Cậu thiếu niên trước mặt hiển nhiên không giống chút nào, nhưng nhân viên phục vụ vẫn cung kính nói:

- Xin chào, mỗi phiếu miễn phí này có trị giá là 1000 đồng, tức là nếu bữa ăn này của cậu mất 2000 đồng thì chỉ cần hai phiếu này là được rồi.

Sở Thiên kinh ngạc, thì ra có giá trị như vậy? Bác Tào quả thực giàu có. Sở Thiên kéo người phục vụ lại, dù sao cũng sắp hết hạn rồi, sau đó nói:

- Vậy anh tự làm vài món nổi tiếng của nhà hàng giúp tôi tiêu hết hai phiếu miễn phí này đi được không?

Người phục vụ vội vàng gật đầu cung kính rồi vào trong bếp bày mưu tính kế giúp Sở Thiên.

Y tá Tân Nhu thấy Sở Thiên một mình quay lại nói:

- Em không phải gọi món sao lại kéo người phục vụ tới đó làm gì vậy?

Sở Thiên cười tìm cớ gì đó nói:

- Vừa rồi em vừa bảo người phục vụ dẫn em đi vào nhà vệ sinh ấy mà.

Trong lòng Hoàng Vạn Thịnh mới cảm giác vài phần yên ổn, nói như vậy có nghĩa là không cần gọi món nữa. Lúc này Sở Thiên chuyển chủ đề nói:

- Chị Tân Nhu, em vừa gọi mấy món nổi tiếng ở đây cho chị ăn thử, lát nữa họ sẽ đưa lên.

Tay của Hoàng Vạn Thịnh run lên một cách rõ rệt, miễn cưỡng cười nói:

- Không sao, thích ăn gì thì cứ việc gọi.

Trong lòng lại thầm mắng, tùy tiện gọi vài món nổi tiếng ở đây, mỗi món cũng có giá mấy trăm, đây chẳng phải là muốn ta phá sản sao?

Y tá Tân Nhu cũng gật gật đầu nói:

- Đúng vậy, ông Vương cứ bảo chị giúp ổng cảm ơn người tốt, hôm nay gặp được rồi thì để chị đây mời em ăn một bữa thật ngon thay ông Vương cảm ơn em.

Sở Thiên lại cảm nhận được sắc mặt của Hoàng Vạn Thịnh đang tươi cười mặc dù vừa nghe Tân Nhu sẽ móc hầu bao của mình ra, trong lòng Sở Thiên cười thầm. Con người Hoàng Vạn Thịnh này cũng có chút thú vị, mời bạn gái của mình tới một nơi cao sang như thế này mà lại gọi vài món ăn rẻ tiền. Tính tình cũng có chút keo kiệt ngược lại không hào phóng lương thiện bằng y tá Tân Nhu, cũng chẳng biết Tân Nhu thích anh ta ở điểm nào nữa.

Người phục vụ rất nhanh đã mang lên vài món ăn nổi tiếng, món Vịt nhất phẩm kỳ hương, Ngao hấp vây cá, Canh nấm bào ngư, Ba ba hấp nguyên con, Tôm luộc loại to … Tân Nhu vui mừng vỗ tay còn Hoàng Vạn Thịnh lại có chút khinh thường nhìn y tá Tân Nhu như muốn nói, lát nữa thanh toán cô sẽ khóc cho coi. Đồng thời cũng thầm hận Sở Thiên quả thực không biết nói thế nào, dựa vào việc tuổi tác còn nhỏ nên không phải trả tiền mà gọi những món đắt như vậy. Nhưng bây giờ không phải là mình phải trả tiền nên cũng mặc kệ, cầm đũa lên đầu tiên rồi nhiệt tình mời Tân Nhu và Sở Thiên nhân lúc món ăn còn nóng thì mau ăn đi, giống như một ông chủ đang đãi khách vậy.

Vì thế ba người họ vừa ăn vừa nói chuyện, Hoàng Vạn Thịnh rất ra vẻ ta đây tài giỏi, luôn cố ý hay vô tình nói về việc tháng sau mình được làm chủ quản rồi, lúc đó lương sẽ được tăng lên. Còn rất biết mượn cớ dạy dỗ Sở Thiên, nhất định phải thi đại học thật tốt sau này mới có thể tìm được công việc tốt, mới có thể trở thành một nhân tài như anh ta, đi đâu cũng được kính trọng, sau đó mới có thể tìm được một người bạn gái xinh đẹp giống như Tân Nhu, đồng cam cộng khổ.

Y tá Tân Nhu hiển nhiên đã quen nghe Hoàng Vạn Thịnh lôi thôi dài dòng rồi cũng chán chẳng buồn nói lại. Sở Thiên lúc đầu còn chịu khó lắng nghe sau đó thì thấy rõ ràng là anh ta đang khoe khoang, vì vậy kiềm chế sự mất kiên nhẫn trong lòng rồi lộ ra một nụ cười, nắm bắt lấy câu cuối cùng mà Hoàng Vạn Thịnh nói để tiếp lời:

- Anh Hoàng, anh quả nhiên là người đàn ông tốt rất khó tìm được, bây giờ người có thể đồng cam cộng khổ với bạn gái của mình rất ít, em rất bái phục anh. Sau này khi anh mua nhà, khi anh và chị Tân Nhu được đứng tên trên bất động sản, nhớ phải gọi em tới xem đó nhé.

Hoàng Vạn Thịnh vừa nghe được Sở Thiên khen mình còn có mấy phần đắc ý, sau đó nghe câu, khi anh và chị Tân Nhu được đứng tên trên bất động sản thì thần sắc lại hồi hộp. Chuyện này tuyệt đối không được đồng ý một cách tùy tiện được, như thế rõ ràng tài sản của mình bị chia một nửa cho Tân Nhu, nhưng lại không tiện nói ra câu "không được". Đúng lúc đang xấu hổ không biết làm thế nào thì đột nhiên điện thoại của Tân Nhu reo lên, Hoàng Vạn Thịnh thở dài nhẹ nhõm.

Tân Nhu cầm điện thoại lên nghe thì đầu bên kia truyền tới một giọng của người lạ rất lịch sự nói:

- Chị Diêu phải không? Tôi là bạn của em trai chị, em trai chị đánh nhau với người khác rồi, bây giờ đang bị thương không về nhà được, chị tới đón cậu ấy về đi.

Tân Nhu kinh hãi, sắc mặt có vài phần hồi hộp nói:

- Cái gì? Em trai tôi bị thương rồi sao? Nó đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ qua đón nó.

Giọng nói lạ lại trả lời:

- Ở tầng 3 nhà hàng Phượng Lai các tại khu Đông.

Tân Nhu không khỏi giật mình gật đầu, thần sắc vẫn hồi hộp như cũ nói:

- Được, tôi sẽ tới Phượng Lai cát đón nó ngay bây giờ.

Sở Thiên nghe được "Phượng Lai Cát" thì giật mình không nói gì thêm.

Tân Nhu vừa đặt điện thoại xuống chưa kịp nói gì thì Hoàng Vạn Thịnh đã mở miệng nói:

- Em trai em lại đánh nhau bị thương rồi à? Sao cậu ta lại không đầu óc như vậy chứ? Sao cứ bắt chúng ta phải thu dọn chiến trường cho cậu ấy. Theo anh thấy thì chúng ta cứ mặc kệ cậu ấy đi, để cậu ấy tự sinh tự diệt là được rồi.

Tân Nhu bất mãn nhìn Hoàng Vạn Thịnh nói:

- Em chỉ có một đứa em trai này thôi, dù nó có như thế nào cũng là em trai em, sao em có thể mặc kệ nó chứ.

Sau đó Tân Nhu nhìn Sở Thiên với ánh mắt có lỗi nói:

Em Sở Thiên à, xem ra bữa ăn này không thể ăn xong cùng em rồi, chị có chút chuyện phải làm.

Tân Nhu vẫy tay gọi người phục vụ tới lấy thẻ tín dụng ra nói:

- Phục vụ, tính tiền.

Người phục vụ đi tới thoáng nhìn cầm hóa đơn lên xem qua nhìn ghi chú bên cạnh nói:

- Thưa cô, bàn này đã được thanh toán rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom